Thời gian hoa nở - Chương 09 - part 01

Chương 9: Hạnh phúc phía
bên kia bức tường

 

 

 

Chuông cửa bỗng vang
lên.

 

Tiểu Viên mắt chữ A mồm
chữ O nhìn Thang Hi Hàn. Không phải chứ, lẽ nào anh thực sự còn có những mối
tình chưa kết thúc? Nhanh thế đã tìm đến đây rồi, Tiểu Viên cảm thấy thật khâm
phục.

 

Thang Hi Hàn nhíu mày:
“Chắc chắn là Diệp Thụ Thần, cậu ấy cùng đi xem nhà với anh, chỉ có cậu ấy biết
chỗ này thôi.”

 

Cửa vừa mở, Diệp Thụ
Thần đã đứng đó, cười tươi như chẳng thấy mặt trời đâu.

 

“Cậu đến làm gì hả?”
Thang Hi Hàn nhìn điệu cười chẳng lấy gì làm tốt đẹp của Diệp Thụ Thần, biết
ngay trong đầu anh đang nghĩ đến mấy chuyện gì gì đó.

 

“Đến đón cậu. Còn làm
bộ, muộn thế này, sợ cậu không gọi được xe, dù sao thì cậu cũng quen coi mình
là tài xế rồi.”

 

Tiểu Viện gật đầu lia
lịa: “Đúng thế, đúng thế! Anh đưa anh ấy về thì tốt rồi.” Lúc này, trong đầu ai
đó đang lơ lửng những hình ảnh khác. Tối nay cô còn phải đi gặp bạn bè để giới
thiệu về hoàng tử của mình, không có thời gian đi với hoàng tử, nên muốn tiễn
chàng về.

 

Tiễn hai người ra đến
cửa, Tiểu Viên vui vẻ đứng ở cửa chào tạm biệt. Hai người con trai cũng tươi
cười chào lại. Cửa vừa đóng, Thang Hi Hàn lập tức liếc nhìn Diệp Thụ Thần: “Bây
giờ cậu không đi tìm các em xinh tươi nữa à? Nhàn rỗi nhỉ?”

 

Diệp Thụ Thần giả bộ mặt
thánh thiện: “Lẽ nào tớ đã làm phiền hai người?”

 

“Hừ.”

 

Đúng là vì tình bỏ bạn,
Diệp Thụ Thần tựa vào cửa thang máy, cười tít mắt: “Cứ cho là hôm nay tớ không
đến tìm cậu, thì tối nay cậu cũng chẳng làm ăn gì được, nên không phải thái độ
“sao lại là cậu, sao lại là cậu, cậu làm hỏng hết việc của tớ, cái tên trời
đánh này, cái tên đến chẳng đúng lúc này” như vậy nhé!”

 

“Không hổ danh là luật
sư, thăm dò thái độ người khác siêu nhỉ?”

 

Thang máy vừa đến, Diệp
Thụ Thần túm lấy Thang Hi Hàn đang bước vào trong.

 

Một tay đặt lên vai
Thang Hi Hàn, Diệp Thụ Thần làm ra vẻ rất hình sự, đưa ra một chiếc cặp: “Tớ
đến tìm cậu, đương nhiên là vì muốn giúp thêm gạch thêm ngói cho cậu rồi.”

 

Một chùm chìa khóa được
đặt vào tay. Thang Hi Hàn nhìn anh nghi hoặc, Diệp Thụ Thần cười hỉ hả: “Xét
thấy tình cảnh u ám trước mắt của tớ, chẳng biết đến bao giờ mới được ăn bữa
cơm trong chính ngôi nhà của mình. Thế nên, căn nhà bên cạnh, bạn cậu là tớ đã
mua rồi, bây giờ cho cậu mượn ở tạm để dễ bề hành động, đợi cậu làm cách mạng
thành công, trở về căn nhà của mình ở đằng kia một cách thuận lợi, tớ sẽ về đây
ở, tiện đường ăn nhờ.”

 

Thang Hi Hàn cười lắc
lắc đầu: “Gần đây có nhiều người kiện tụng lắm à? Nhiều tiền gớm nhỉ, tớ mua
nhà cậu cũng mua nhà?”

 

Diệp Thụ Thần đẩy cánh
cửa ra: “Vào trong rồi nói tiếp. Gần đây, quả đúng là mình có quý nhân phù trợ,
toàn là mấy tên gà mờ đến tìm gặp, đòi cấp tiền cho tớ. Hắn ta ăn mặc thì cứ
gọi là..., nhưng mà lắm tiền, ông bố là dân khoáng sản khét tiếng, ha ha. Thôi,
vào nhà rồi nói.”

 

Chiếc điện thoại trên
bàn nhấp nháy, Thang Hi Hàn nói: “Đã ngủ chưa?”

 

Tiểu Viên: “Vẫn chưa...”

 

“Ra ngoài ngắm sao cùng
anh đi! Anh dạy em cách tìm chòm sao Đại Hùng.”

 

“Muộn thế này rồi, em
không ra ngoài đâu.”

 

“Không cần phải ra
ngoài. Em cứ đứng ở ban công, anh sẽ dạy em.”

 

“...”

 

“Đã ra chưa?”

 

Tiểu Viên cầm điện
thoại, gác chân lên bàn rồi nói tiếp: “Rồi.”

 

“Tiểu Viên, em lừa anh.”

 

Tiểu Viên bất giác đứng
bật dậy. Sao anh ấy biết cô vẫn chưa ra ngoài ban công nhỉ? Lẽ nào anh ấy gắn
máy quay trộm trong phòng? OMG! Ở đâu? Ở chỗ nào?

 

Thang Hi Hàn lại gọi
điện thoại tới: “Đồ ngốc, đi ra ban công nhìn xem.”

 

Tiểu Viên cầm điện thoại
đi ra phía ban công. Thang Hi Hàn cầm điện thoại đứng ở ban công nhà bên cạnh.

 

“Sao anh lại ở đây?”
Tiểu Viên tròn mắt, kinh ngạc nhìn anh, cứ như thể anh là người nhện từ trên
trời rơi xuống vậy.

 

“Diệp Thụ Thần đã mua
căn nhà này, từ nay về sau anh sẽ ở đây”, Anh nói. “Nếu ngủ một mình mà thấy sợ
thì có thể gõ gõ vào tường, chúng mình trao đổi ám hiệu.”

 

Cảm động chưa? Có cảm
động không? Lần này được thêm bao nhiêu điểm? Sắp khóc rồi hả? Ừ, mình có nên
qua bên ấy và ôm cô ấy vào lòng không nhỉ? Ai đó đang mơ màng trong khung cảnh
lãng mạn do chính mình tưởng tượng ra.

 

Trong lòng bỗng nhiên
như có một dòng suối. Từng làn nước đang ào ạt chảy, như muốn cuốn phăng tất
cả... Thực sự là rất cảm động... Nhưng... vẫn còn điều quan trọng hơn nữa.

 

Tay xoa xoa chiếc mũi đỏ
ửng, cô nói nhỏ: “Em có thể hỏi anh vài điều không?”

 

“Em hỏi đi.”

 

“Em định theo đạo Thiên
Chúa. Còn nữa, em không phải là người thứ ba đấy chứ? Giới tính của anh hoàn
toàn bình thường đấy chứ?”

 

Thang Hi Hàn xoay xoay
chiếc điện thoại, cảm thấy mắc nghẹn ở cổ: “Em bảo anh nên nói gì đây?”

 

“Này, cậu đã đi được
chưa đấy? Tìm cậu ăn bữa cơm mà cũng để tớ phải chờ lâu vậy sao? Thật chẳng ra
làm sao!” Diệp Thụ Thần xoay xoay điếu thuốc trên tay, nói. Chờ đợi người khác
thật vô vị, đã thế anh lại còn không dám hút thuốc. Ai bảo anh đang ở trong văn
phòng của Thang Hi Hàn cơ chứ?

 

Thang Hi Hàn chẳng buồn
ngẩng lên: “Tớ đâu có bắt cậu phải đợi chứ? Vả lại, tớ cũng đâu có nhận lời sẽ
đi ăn cùng cậu.” Anh dừng lại một chút, ngẩng lên nhìn Diệp Thụ Thần rồi nói
tiếp: “Sao bây giờ cậu lại nhạt nhẽo thế hả?”

 

Diệp Thụ Thần nhíu hai
hàng lông mày, “ừ” một tiếng rõ dài: “Thế thì cậu không hiểu rồi. Lúc mình tập
trung làm việc thì cậu đâu có nhìn thấy, lúc làm việc đương nhiên sẽ phải là
một con người khác. Haizz, nhưng mà gần đây bận bịu quá đi mất.”

 

Thang Hi Hàn lại nhìn
anh ta, nói: “Sao lại thế? Cái tên bạn làm ăn Hồ Thế Khang của cậu chẳng phải
là siêu nhân trứng muối sao? Một người lo liệu cả một văn phòng luật.”

 

“Trước kia thì đúng là
có thần thông như thế thật, nhưng gần đây hắn mới thất tình. Tớ đang lo hắn
nghĩ quẩn, biến thành Phú Sĩ Khang thì nguy.”

 

“Thế mà cậu vẫn có thời
gian ra ngoài sao? Lát nữa về nhà ăn cơm, hôm nay Tiểu Viên được nghỉ, ở nhà
nấu cơm rồi.”

 

“Ăn ở đâu cũng được,
mình chỉ muốn mượn cậu một lúc thôi, nhanh lên là được.”

 

Thang Hi Hàn nhanh chóng
hoàn thành công việc, bị Diệp Thụ Thần đẩy ra cửa: “Hôm nay cậu định giở trò gì
thế hả?”

 

Gần đây Diệp Thụ Thần
quả thực rất bận, nguyên nhân là do quân chủ lực của văn phòng luật sư bị thất
tình. Văn phòng luật sư này là của anh và Hồ Thế Khang, nếu nói một cách chính
xác, anh đảm nhiệm công việc ngoại giao, còn công việc xử lý các vụ án thì phần
lớn do Hồ Thế Khang đảm nhiệm. Hồ Thế Khang là một tên suốt ngày chẳng ngó mặt
ra ngoài, lại tham công tiếc việc, có một bạn làm ăn như thế, Diệp Thụ Thần
trước nay đều sống một cuộc sống khá nhàn hạ.

 

Nhưng hiện giờ, tình thế
thay đổi. Hồ Thế Khang vì bị thất tình nên không có tâm trạng làm việc. Thế là
Diệp Thụ Thần phải đầu tắt mặt tối xử lý công việc, anh sắp không chịu nổi rồi.
Hồ Thế Khang vì tình mà phát điên, lẽ nào mọi người lại lẽo đẽo theo anh ta đòi
ăn kẹo mừng? Sau khi hỏi ra là nhân sĩ phương nào, anh quyết định ra tay, giúp
người anh em trừng trị “kẻ yêu nghiệt” này.

 

Chiếc xe lướt đến cửa
hàng đồ ngọt phía góc phố, Diệp Thụ Thần liếc nhìn cô gái có biệt danh “Tây Thi
bánh ngọt” nọ, nhíu mày cười. Ừ, chính là cô em này rồi.

 

Hồ Thế Khang là bạn học
đại học với anh, cái tính cách ấy cứ y như là Sói xám vậy, còn năng lực thì
khỏi phải bàn. Một người đàn ông ưu tú như vậy, thế mà bị một con bé bán bánh
ngọt ruồng bỏ, cự tuyệt, khiến hắn bây giờ sống dở chết dở, cứ như vừa luyện
xong “ảm nhiên tiêu hồn chưởng” vậy. Cả văn phòng luật đều bị bao trùm bởi tâm
trạng thất tình của hắn ta.

 

Tối hôm qua, anh phải
dìu Hồ Thế Khang say bí tỉ, người mềm oặt. Anh thở không ra hơi, hỏi: “Thế
Khang, sao cô em ấy lại không thèm yêu cậu hả?”

 

Hồ Thế Khang đau khổ
nói: “Không biết!”

 

Diệp Thụ Thần nghĩ, mấy
cô gái bây giờ thấy đàn ông không hư hỏng là không yêu, đây chẳng phải một quan
niệm tình yêu tốt đẹp gì. Hồ Thế Khang trông có vẻ vô vị, nhưng mà hắn thật
thà, muốn tìm chồng thì nên tìm những người như thế chứ! Đúng là không biết
trời cao đất dày là gì!

 

Diệp Thụ Thần nghĩ bụng,
phải dạy cho cô em này một bài học mới được. Cho cô ta biết, những tên con trai
miệng lưỡi ngọt ngào cũng giống như lợn sề leo cây vậy, không đáng tin.

 

Quyết định kế hoạch, tự
mình xuống đao, phải dạy cho cái quan niệm tình yêu mờ ám của cô em này một bài
học nhớ đời. Để cô ta biết thế nào là mấy tên công tử bột, nếu đem người so với
người thật thà như Hồ Thế Khang, chắc hẳn lúc ấy bọn họ mới biết đường mà quay
đầu.

 

Diệp Thụ Thần dừng xe:
“Tớ đi mua vài cái bánh ngọt, con gái bà chị mới về, thích ăn cái này.” Anh mở
cửa xe bước xuống, Thang Hi Hàn gọi với theo: “Mua luôn giúp tớ vài cái nhé!”

 

Diệp Thụ Thần nhìn anh,
cười: “Thế cô vợ cậu thích ăn loại nào?”

 

Thang Hi Hàn bị anh
trêu, có chút không tự nhiên: “Tùy thôi, cái gì mà cô ấy chẳng thích.”

 

Trong lòng đang tính
toán dạy dỗ người khác, muốn làm quen với con gái có một điểm mấu chốt, đó là
phải đánh lạc hướng đối phương. Diệp Thụ Thần quay lại cười với Thang Hi Hàn,
nghĩ bụng, người anh em, cậu với cô em này bắn mấy quả đại bác cũng chẳng tới,
mượn tạm cậu một lúc, đừng giận nhé!

 

Cô em có biệt danh “Tây
Thi bánh ngọt” đỏ mặt ngượng ngùng, không tin lắm, liếc mắt về phía người con
trai đang ngồi trong chiếc xe đỗ bên đường. Cô em nhỏ cảm thấy người con trai
này đáng tin, không phải dạng trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

“Ừm, hình như em chưa
thấy anh ấy đến đây mua bánh ngọt bao giờ, sao anh ấy lại biết em vậy? Không
phải ông anh đùa em đấy chứ?” Cô em nhỏ ngượng ngùng hỏi lại.

 

“Thật mà, anh đảm bảo
không lừa em. Bạn anh nhát lắm, nó sống nội tâm lại hay ngại ngùng, anh là bạn
nó nên mới giúp thế này chứ!” Diệp Thụ Thần tỏ vẻ rất thành thật đáp, sau đó
còn chỉ về phía Thang Hi Hàn.

 

Thang Hi Hàn nhìn anh ta
và cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Diệp Thụ Thần dùng ngón
cái chỉ vào một chỗ bất định, hỏi lớn: “Đây phải không?”

 

Chẳng phải đã nói loại
nào cũng được sao, cái tên này trở nên lằng nhằng như mấy bà mẹ vợ từ khi nào
thế? Thang Hi Hàn nhíu mày, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

 

Diệp Thụ Thần quay qua,
nói: “Đấy, em thấy chưa, nó cũng thừa nhận rồi.”

 

Cô em nhỏ ngượng ngùng
viết một hàng dài, rồi mím môi nói: “Vâng, thế anh bảo anh ấy cứ nhắn tin cho
em đã. Chưa quen lắm, em cũng không biết nói gì cả...”

 

Diệp Thụ Thần mừng rỡ,
nghĩ bụng, cô em à, em thật ngoan ngoãn quá đi, anh chưa cần mở lời, đã biết ý
của anh rồi. Anh nhấc túi bánh lên, cười nói: “Không vấn đề gì, anh đảm bảo sẽ
làm theo ý em.”

 

Ngày nghỉ, tổng vệ sinh.

 

Chung cư cao cấp đúng là
không giống bình thường, phòng nào phòng nấy đều được trang bị đầy đủ thiết bị,
đặc biệt là máy giặt, dung lượng giặt lớn, lại êm ái. Chỉ nhìn thấy chiếc máy
giặt đó thôi, Tiểu Viên đã nhớ về cuộc sống bi thương của cái thời còn đi học.
Tiểu Viên ôm chiếc máy giặt, cảm giác sung sướng đến không biết trời đất là gì
nữa.

 

Chăn, ga, gối, đệm, rồi
rèm cửa sổ,... những thứ có thể giặt đều đã giặt cả rồi. Chẳng còn gì để giặt
nữa, cô lại nhớ đến Thang Hi Hàn.

 

Cầm chiếc chìa khóa
Thang Hi Hàn đưa cho, cô sang căn phòng bên cạnh, mở cửa ra rồi bắt đầu dọn
dẹp. Đống quần áo anh để trên giường cô đem đi giặt hết. Đến lúc mở tủ quần áo
để dọn dẹp giúp anh mới phát hiện, hu hu, tủ quần áo trống không.

 

Nhẽ nào, anh chỉ mang
theo mấy bộ quần áo đó thôi? Cô đã đem đi giặt hết rồi. Toát mồ hôi, Tiểu Viện
nghĩ, chẳng sao, vẫn may, nhà anh cũng không xa đây lắm, có thể về nhà lấy, ừm.

 

Diệp Thụ Thần mua bánh
xong, vừa bước lên xe, điện thoại của đứa cháu gái gọi tới, hỏi lúc nào thì nó
có bánh ngọt để ăn. Anh cười rồi cúp điện thoại, nói: “Cái con bé này, bây giờ
coi mình như hoàng tử của riêng nó vậy, đợi đến lúc lớn rồi, có hoàng tử thật
rồi, còn nhớ gì đến ông chú này nữa chứ? Này, bây giờ thì tớ đã hiểu tâm trạng
của mấy ông bố có con gái rồi, bảo sao mấy ông ấy cứ không chịu gặp con rể. Ông
già nhà cậu có dễ tính không?”

 

Thang Hi Hàn thấy vẻ mặt
ấy của Diệp Thụ Thần, cười nói: “Cậu không phải lo cho tớ. Tớ là tớ chọn chỗ
đường đường chính chính, tử tế hẳn hoi.”

 

Diệp Thụ Thần gật đầu
ngưỡng mộ: “Được rồi! Thế không gọi điện cho vợ cậu báo là sẽ về sao? Nhỡ đâu
cô ấy ra ngoài?”

 

Thang Hi Hàn cười, rút
điện thoại ra.

 

“Em đang làm gì thế?”

 

Mỗi lần gọi điện thoại
cứ như thẩm vấn không bằng. Tiểu Viện cầm điện thoại đứng ngoài ban công nhìn
bầu trời chuyển sẫm. Vừa khi nãy mới trong xanh, bây giờ đã mây đen vần vũ, cái
thời tiết quỷ quái này, bảo thay đổi là thay đổi luôn, nếu biết thời tiết thế
này, cô còn giặt đồ làm gì nữa?

 

“Ừm, cũng chẳng làm gì
cả. dọn dẹp nhà cửa thôi.”

 

“Em không ra ngoài à?”

 

Ngoài trời càng ngày
càng tối, ai mà muốn ra ngoài trong thời tiết này chứ?

 

“Không ra ngoài, anh
không thấy trời sắp mưa sao?”

 

“Ừ, được rồi.”

 

Tiểu Viên ngó chiếc điện
thoại, anh ấy gọi cuộc điện thoại này có tác dụng gì chứ?

 

Một lúc sau, trời liền
đổ mưa, kèm theo đó là những ánh chớp chói lòa và những những tràng sấm vang
trời. Khó khăn lắm Tiểu Viên mới treo hết đống quần áo lên, nhưng cô chợt đau
khổ nghĩ ra, thời tiết này, thà phơi ở bên trong còn hơn phơi ngoài này. Một
cơn gió thổi qua, nước mưa ở ngoài hắt vào trong, bắn hết lên người, Tiểu Viên
nghĩ bụng phải quay vào trong ngay.

 

Thang Hi Hàn vừa cúp
điện thoại thì lại ngay lập tức có điện thoại của Tiểu Viên gọi đến. Diệp Thụ
Thần cố ý nói lớn: “Ngọt ngào quá đi, lãng mạn quá đi.”

 

Anh cười rồi nhấn nút
nghe: “Viên Viên, có chuyện gì vậy?”

 

Cơn mưa tầm tã cộng thêm
những cơn gió thổi rít. Tiểu Viên gần như ướt sạch, cô gồng mình đứng ở ban
công của tầng thứ mười chín, tiếng nói của cô cũng như bị lạnh cóng: “Thang Hi
Hàn, anh đang ở đâu? Anh về ngay bây giờ được không?”

 

Khổ nỗi tầng mười chín
cao quá, gió thổi lớn quá, âm thanh nghe không rõ lắm.

 

“Về á? Hôm nay anh chắc
chắn sẽ về.”

 

Nhưng mà lúc nào mới về
chứ? Em lạnh quá!

 

Tiểu Viên càng nói lớn
hơn: “Thang Hi Hàn, anh về nhanh đi, ngay bây giờ! Em... em đang ở ngoài ban
công, không vào trong được, em không may để cửa ban công sập khóa. Mưa lớn quá,
anh mau về đi!”

 

 

 

Báo cáo nội dung xấu