Thời gian hoa nở - Chương 10 - part 01

Chương 10: Tiệc tàn tính
sổ

 

Tiểu Viên vẫn chưa dám
báo cáo cho “tổ chức” về chuyện tình yêu, lại còn giả đò nhờ mẹ giới thiệu cho
một mối. Do lo lắng, Chủ nhật tuần trước cô bị đau bụng, vì thế không về nhà.
Còn Chủ nhật tuần trước nữa, thì là Mục Mục bị đau bụng, nên cũng không về nhà.
Còn Chủ nhật tuần trước trước nữa thì sao? Cô cũng chẳng nhớ nữa.

Nói chung, một ngày
trước, mẹ cô gọi điện thoại, lúc đang kể chuyện hằng ngày ở nhà thì đột nhiên
nhắc tới, “thế mấy Chủ nhật tiếp theo thì ai bị đau bụng nữa đây?” khiến cho
Tiểu Viên chết khiếp, ngã từ trên ghế xuống đất đau điếng.

Lần này thì Tiểu Viên
chẳng phải viện cớ làm gì nữa. Mối quan hệ tình cảm của cô với Thang Hi Hàn,
cộng thêm mối quan hệ hàng xóm nữa, thì dễ nói hay khó nói đây? Vấn đề này
khiến cho Tiểu Viên suy nghĩ mông lung suốt bữa ăn sáng.

Thang Hi Hàn đặt một cốc
cà phê tới trước khuôn mặt rầu rĩ của Tiểu Viện, nhân tiện liếc mắt một cái:
“Viên Viên, còn ăn nữa thì ngón tay em cũng không còn đâu.”

Tiểu Viên nhìn xuống,
mẩu bánh bao cuối cùng đã nằm gọn trong miệng, đầu ngón tay đang cầm mẩu bánh
bao ấy cũng đang ở trong miệng cô.

Chuyện khiến cho Tiểu
Viên đau đầu, vừa lên QQ đã được giải quyết ngay. Cô hào hứng nói với mẹ rằng,
cô bạn Chim sẻ nhỏ học cùng trường y tá sắp kết hôn, cô phải đi làm phù dâu.

Đương nhiên mẹ Tiểu Viên
nhớ cô bạn nhỏ ấy, dáng người nhỏ nhắn, lúc nào cũng ríu ra ríu rít, trên mặt
còn có mấy nốt tàn nhang... Con bé này cũng sắp cưới rồi à?

Mẹ Tiểu Viên nói: “Tiểu
Viên, trong hôn lễ, đừng có mà cắm đầu cắm cổ ăn đấy. Ở đó có bao nhiêu người
tài giỏi, đẹp trai,... để ý xung quanh một chút, nhớ chưa hả?”

Tiểu Viên nghĩ bụng, người
đàn ông của con mới gọi là tuấn tú này. Mẹ mà biết anh ấy là ai, đảm bảo chỉ có
cười sái quai hàm.

Khó khăn lắm mới có được
một ngày nghỉ mà cũng chẳng được ngủ nướng. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm
nữa, Tiểu Viện vội vã chuẩn bị ra ngoài, Thang Hi Hàn đã đứng đợi ở cửa: “Anh
đưa em đi, dậy còn sớm hơn cả khi đi làm, đúng là cô bé ngốc, làm phù dâu mà
cũng long trọng như vậy.”

Tiểu Viên cười cười cùng
anh đi xuống lầu. Trong thang máy, anh có nghe một cuộc điện thoại, đầu cúi, vẻ
mặt nghiêm túc nói chuyện gì đó với người ở đầu máy bên kia. Trong thang máy
còn có hai cô gái trang điểm chải chuốt, rất thời thượng, cứ cười khúc khích
với nhau, chẳng hẹn mà gặp cùng nhau nhìn về phía Thang Hi Hàn. Tiểu Viên đứng
sau lưng anh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ trong thang máy, đẹp trai, trẻ
trung.

Cửa thang máy vừa mở,
hai cô gái khoác tay nhau đi ra. Đi được vài bước còn lén ngoảnh đầu lại nhìn,
vờ như không có gì, phóng ánh mắt về phía đó. Tiểu Viên có chút bực mình, nghĩ
bụng, lẽ nào cô thực sự nên giảm cân?

Anh vẫn đang nói chuyện
điện thoại, cô thì có chút tức tối, có phải anh đi làm phù rể đâu cơ chứ, ăn
mặc bảnh bao thế làm gì? Nhìn kỹ lại, cũng chỉ là một bộ quần áo thể thao đơn
giản. Thật đáng ghét, sao những thứ đồ đơn giản khi mặc lên người anh lại trở
nên đẹp như vậy?

Bến xe buýt cách khu nhà
một đoạn, Tiểu Viên cúi gằm mặt bước đi. Được một lúc chợt phát hiện chẳng có
ai đi bên cạnh nữa, vòng lại chỗ cũ mới phát hiện Thang Hi Hàn vẫn đang đứng ở
cổng khu nhà nhìn cô, cười khúc khích.

Tiểu Viên tức tối bước
lại: “Anh đứng đây làm gì hả? Sao không đi tiếp? Anh không đi thì cũng gọi em
lại chứ, để người ta đi một mình như con ngốc.”

“Ai bảo em cứ nghĩ đi
đâu thế! Thôi được rồi, xe đến rồi kìa, mình đi nào.”

Tiểu Viên quay đầu nhìn
lại, thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng đỗ ngay trước mặt họ. Từ chỗ ghế ngồi
của tài xế, một thanh niên bước xuống, đưa chìa khóa xe cho Thang Hi Hàn, nói:
“Tổng giám đốc Trung, xăng đã được đổ đầy rồi ạ.”

“Được rồi, không có việc
gì thì cậu về đi.”

Tiểu Viên ngơ ngẩn ngồi
lên chiếc xe bóng loáng, mất một lúc lâu mới như nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Xe
này cũng là anh mượn đấy à?”

Ai bảo lần đầu tiên hai
người gặp mặt, Tiểu Viên háo hức chờ đợi Maybach thì tụt xuống thành Land
Rover, mà cũng chẳng phải Land Rover của anh.

“Lần này không phải đi
mượn, là xe của anh, nhưng mà trước giờ toàn để ở công ty, cho mấy phó tổng
giám đốc dùng.”

“Của anh á? Anh có xe mà
lúc nào cũng bảo Diệp Thụ Thần đến đón?”

Anh cười, nói: “Thời
gian trước cậu ấy vật và vật vờ, tâm hồn toàn để đi đâu nên muốn tìm việc gì
đấy cho cậu ấy làm, giải tỏa tâm lý, vả lại anh cũng vừa mới về nên muốn gặp
cậu ấy nhiều một chút.”

“Ồ.” Tiểu Viên lại hỏi
tiếp: “Vừa nãy, người đó gọi anh là Tổng giám đốc Thang à?”

Thang Hi Hàn hoàn toàn
không biết nói gì: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần về công việc của anh rồi,
đến bạn trai em làm gì em cũng không biết, không sợ bị anh bán đi à?”

Tiểu Viên nói một cách
chắc chắn: “Không sợ.”

“Tin tưởng anh thế cơ
à?”

“Không phải, mà vì chẳng
có ai thèm mua.”

Anh khóc thét: “Thôi
được rồi, cho nên người khác có gọi anh là tổng giám đốc gì gì đấy thì cũng
đừng lấy gì làm lạ. Em chưa bao giờ nghe thấy người ta nói, bây giờ đứng trên
một hòn gạch ở ngoài đường, mười tên thì hết chín tên là tổng, còn lại một tên
là phó tổng. Ngoài ra còn phân thành rất nhiều cấp khác nhau như tổng tài, tổng
giám, tổng bếp, nói tóm lại đều gọi là tổng hết.”

Tiểu Viên nào còn tâm
trạng nghe anh đùa, cô cứ thắc mắc mãi về chiếc xe này, nó cũng không phải là
rè. Anh loáng cái đã mua căn hộ kia, rồi loáng cái lại đi xe sang thế này. Anh
lại đẹp trai như Dương Quá, dù đứng ở bất cứ chỗ nào cũng khiến ánh mắt của lũ
con gái dán vào, sáng nay, lúc trong thang máy chẳng phải như vậy đó sao? Chu
Tiểu Viên cô đứng bên cạnh, liệu có đứng vững được không?

“Thang Hi Hàn...”

“Hả?”

“Anh giàu lắm à?”

Khóe miệng anh lại bất
chợt méo xệch, thật là một câu hỏi theo đúng phong cách Chu Tiểu Viện. Tuy
nhiên, nhìn khuôn mặt căng thẳng, nghiêm túc của cô, không giống đang đùa lắm.

Anh chì còn biết nhịn
cười, làm vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Sao thế? Em không thích bạn trai em nhiều
tiền à?”

“Ừm, cũng không phải,
tất nhiên là thích rồi, nhưng mà... cũng đừng nhiều tiền quá.”

Cô từ từ cúi đầu, vừa có
chút ngượng ngùng, vừa có chút khó nói, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên nét
lo lắng.

Nhiều tiền nhưng cũng
đừng nhiều quá? Cái cô gái ngốc nghếch này!

Chỉ mình anh biết, ở một
góc tận sâu trong trái tim, dường như đang ấp ủ một cảm giác rất khác, đang dần
dần lên men. Từng hạt bong bóng nhỏ hôm nay khẽ chuyển động, từ từ bay lên, có
khi nào ngày mai sẽ trở thành những giọt mỹ tửu ngọt ngào?

Anh nhẹ nhàng nắm bàn
tay cô, nghiêm túc trả lời: “Ừ, anh biết rồi.”

Khi đi ngang qua tiệm
bánh ngọt nọ, Thang Hi Hàn liền dừng xe: “Anh đi mua vài chiếc bánh cho em nhé,
chẳng phải lần trước em nói thích ăn đó sao? Sáng nay vất vả như vậy, không ăn
gì sao được.”

Tiểu Viên đã bước xuống
xe: “Để em đi, em chạy cũng nhanh lắm.”

Nhìn thấy cơ man nào là
các loại bánh trước giờ chưa bao giờ ăn, Tiểu Viên lẩm bẩm: “Ừ, lấy hai chiếc
bánh, vị gì bây giờ nhỉ? Ừ, chắc là không béo đâu, đường sinh học, nhưng mà
chắc khó ăn lắm. Thôi được rồi, không quan tâm nữa, lấy vị sôcôla vậy”

Tiểu Viên vui vẻ nói với
cô gái bán bánh: “Vị sôcôla, hai chiếc nhé!”

Cô gái bán bánh cũng
tươi cười nói với cô: “Chờ một chút ạ.”

Ánh mắt cô đưa qua đưa
lại giữa các tủ bánh, Tiểu Viên cười nói: “Wow, công việc của em thích quá
nhỉ!” Rồi quay đầu lại, thấy Thang Hi Hàn đang im lặng, nhìn cô từ lúc nào.

Cô gái bán bánh cũng
nhìn theo ánh mắt của Tiểu Viên, sau đó thì không muốn rời mắt nữa. Tiểu Viên
rất muốn nói rằng: “Này, đừng có nhìn nữa, đó là người đàn ông của tôi, đừng có
mà lằng nhằng.”

Cô em nọ đưa túi bánh
qua, định nói gì xong lại thôi, sau đó hỏi với vẻ thăm dò: “Chị là em gái anh
ấy à? Sao anh ấy lại nhút nhát thế chứ? Nhắn tin qua lại với em lâu thế rồi mà
vẫn không dám trực tiếp vào mua bánh sao?”

Tiểu Viên đùng đùng bước
lên xe, đùng đùng vứt túi bánh vào một góc: “Anh thích ăn thì đi mà ăn.”

Mỹ tửu ngọt ngào cái gì
chứ, có mà cám lợn thì có. Tiểu Viên tức tối, cái tên thích trêu hoa ghẹo
nguyệt, lẳng lơ ong bướm này!

Thang Hi Hàn chẳng hiểu
gì, hỏi: “Làm sao đấy? Bánh hôm nay không ngon à?”

Tiểu Viên ngoảnh mặt đi,
không thèm để ý đến anh.

Đưa cô đến nhà cô dâu,
khi xuống xe, Thang Hi Hàn kéo cô lại, nói: ‘Sao đang yên lại không vui rồi hả?
Tức tối cứ như con ếch vậy?”

Đúng rồi, tôi là con ếch
đần độn, muốn với tới con thiên nga là anh, cô bĩu môi.

Thang Hi Hàn nói: “Anh
đến khách sạn đón em muộn một chút nhé!”

Tiểu Viên “hứ” một tiếng
rồi quay người bước đi, bỏ Thang Hi Hàn lại đằng sau mà chẳng hiểu đầu cua tai
nheo gì, chỉ đi mua vài cái bánh về mà cũng tức giận được ư?

Diệp soái đang ngủ ngon
thì bị đánh thức, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh mò mẫm cầm lên xem.

Tiểu a đầu: “Đã tỉnh
chưa?”

“Tiểu a đầu” là biệt
hiệu mà anh lưu trong điện thoại, vì cô em bán bánh nọ đúng là một cô tiểu a
đầu. Sinh viên mà chưa tốt nghiệp thì đúng là tiểu a đầu rồi.

Anh là sinh vật sống về
đêm, cứ đến sáng mới là lúc anh ngủ ngon nhất. Từ lúc làm quen với tiểu a đầu
này, Diệp soái cảm thấy mình như sắp biến thành bảo bảo khoẻ mạnh rồi.

“Được rồi”, anh làu bàu.
“Chim dậy sớm thì đi săn mồi.” Anh nhắn lại: “Bà chị à, tôi bị bà chị đánh thức
rồi đấy!”

Đậu Du Du sáng nay đi
làm, mặc dù chỉ là công việc làm thêm, nhưng cô cũng không có ý định lười nhác.
Nhưng, khi chẳng có việc gì làm, chỉ biết đứng một chỗ ngó nghiêng, thật là
nhạt nhẽo. Nhưng còn may, vẫn còn một việc có thể làm để bớt nhàm chán. Cô rút
điện thoại ra, nhắn tin cho một người. Một lúc sau tiếng báo tin nhắn tít tít
vang lên, cô hớn hở trả lời: “Chú à, chú chẳng có ý tứ gì cả.”

Chợt có người đến mua
đồ, cô đặt điện thoại xuống chào hỏi khách. Vô tình liếc mắt nhìn, ánh mắt cô
không thể dời khỏi chiếc xe ấy, con người ấy. Tại sao hôm nay lại xuất hiện
cùng với người con gái này nhỉ? Người đang nhắn tin trêu đùa với cô trên điện
thoại lại đang chỉ ở cách chỗ cô chẳng bao xa, thế mà đến một ánh mắt cũng
không hướng về cô, mà chỉ chăm chú dán vào người con gái trước mặt cô đây?

Du Du không nhịn nổi,
cuối cùng đã hỏi cô gái kia. Đáp án nhận được thật buồn cười, mà cũng nằm trong
dự liệu. Trò chơi tình yêu cũ rích, mánh khoé quá lộ liễu, thậm chí chẳng muốn
phí công sức đi lừa bịp cô, có phải thế không? Thế mới đưa một người con gái
khác đi qua trước mặt cô một cách đường đường chính chính như vậy chứ?

Thế này là muốn nói điều
gì đây? Du Du cảm thấy rất đau lòng. Tuy hai người họ chẳng phải yêu đương gì,
nhưng dù sao, cô cũng bắt đầu nghiêm túc muốn gặp anh để làm quen, hoặc cũng có
thể làm bạn bè...

Tiếng chuông tin nhắn
tít tít lại vang lên: “Bận à?”

Du Du xoay xoay chiếc
điện thoại, một lúc lâu sau không trả lời.

Lại có tin nhắn đến:
“Lúc nào thì được thăng cấp đây? Gọi điện nói chuyện đi! Ông anh này lâu lắm
rồi không chơi trò nhắn tin, ngón tay cái nhấn phím sắp biến thành ngón chân
cái rồi đây này!”

Du Du tức tối nhắn lại:
“Anh nghĩ tôi là con ngốc chắc?” Sau đó liền tắt máy.

Đánh răng rửa mặt xong
xuôi, anh hí hửng cầm điện thoại đọc tin nhắn của cô. Lúc vừa mở cửa, anh chợt
sững lại một lúc, rồi lại gửi đi vài tin nhắn nữa, nhưng tất cả đều như hòn đá
ném xuống biển, tiếng nói vọng vào thính không, không một tin trả lời. Anh
không nhịn được liền gọi điện, chỉ nghe thấy tiếng chuông thông báo thuê bao
tắt máy.

Ngày hôm đó, tâm hồn
Diệp soái như treo ngược cành cây. Anh đang nghĩ, anh có nên đến tìm cô, đừng
trước mặt cô để hỏi không? Nhưng sau khi đến tìm cô rồi thì sao đây, vì cái gì
cơ chứ? Lừa dối cô, để cô phải đau lòng, khiến cô ghét lũ công tử bột, hồi tâm
chuyển ý tiếp nhận Hồ Thế Khang?

Anh lắc lắc đầu, mày
đúng là con lợn ngu ngốc! Anh hằn học mắng chính mình.

Thế thì cứ như vậy đi,
anh nghĩ bụng, từ bỏ ý định này đi. Nhưng mà tại sao trong lòng anh vẫn cứ buồn
thế này?...

Tiểu Viên mặc xong bộ
trang phục của phù dâu, chờ đợi, bỗng nhiên có một tiếng gọi vừa hồi hộp vừa
háo hức vang lên: “Chu tiểu thư.”

Tiểu Viên quay đầu lại,
Lý Phổ? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Tiểu Viên cười cười chào lại anh ta: “Trùng
hợp quá, anh cũng đến dự tiệc à?”

Lý Phổ cười, nói: “Lúc
mới đầu cũng chưa dám chắc đó là cô, đúng là trùng hợp thật, tôi là anh họ của
chú rể, cô là gì của cô dâu?”

“Ừm, là bạn học, và là
phù dâu.”

“Gì nhỉ, tôi...” Lý Phổ
như muốn nói gì xong lại thôi.

“Gì nhỉ, chúng ta là phù
dâu và phù rể, ngày hôm nay đều không phải là nhân vật chính, có gì để sau nói
nhé, được không?” Đầu óc Tiểu Viên quay mòng mòng, bị mấy lời nói của cô em bán
bánh kia làm cho tinh thần hỗn loạn, lấy đâu ra tâm trí mà đối phó với tên Lý
Phổ này nữa. Mục Mục, cậu mau đến đi, cậu cũng là phù dâu, chỉ có cậu mới đối
phó được anh ta thôi.

Trong suốt đám cưới, Lý
Phổ không có cơ hội nào để nói chuyện với Tiểu Viên. Chỉ cần anh ta xuất hiện
gần chổ Tiểu Viên, ngay lập tức cô nàng Mục Mục sẽ phóng ánh mắt hình viên đạn
về phía đó, như gà mẹ bảo vệ lũ con của mình vậy.

Tuy nhiên, cô nàng phù
dâu Mục Mục nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi con mắt, vừa được vài ba
chén đã say mèm. Cô phù dâu lòng dạ đang rối bời Tiểu Viên chỉ còn lại một
mình, chưa được một chén cũng đã không biết trời trăng gì nữa.

Tiếng chuông điện thoại
là bài hát Sói già mời ăn gà vang lên, Tiểu Viên không hề biết đó là của Thang
Hi Hàn.

“Bố à? Hay là mẹ? Đừng
ầm ĩ nữa.” Cô mơ mơ màng màng, chẳng thèm nhìn màn hình điện thoại đã bấm nút
nghe.

 

Báo cáo nội dung xấu