Thời gian trôi mãi - Chương 04
Chương 4
Buổi
chiều thứ ba đặt chân đến thành phố J, sau khi ăn xong bữa tối, Nhâm Nhiễm vừa
ôm đầu gối vừa ngồi, nhìn căn phòng mỗi lúc một tối, màn đêm dần dần buông xuống.
Trong căn phòng nhỏ hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời mọc, mặt trời lặn này,
cô chỉ có thể đoán mò thời gian theo cảm giác, mọi quá trình vốn rất mong manh
khó cảm nhận bằng cơ thể, sau khi nhìn kỹ, lại cũng thấy chia thành nhiều cấp độ.
Cánh
cửa sắt đột nhiên kêu cạch, ánh đèn rọi vào, nữ cảnh sát tầm tuổi trung niên xuất
hiện trước cửa với vẻ mặt vô cảm: "Đi theo tôi, có người muốn gặp
cô".
Nhâm
Nhiễm bước vào phòng khách nhỏ, phát hiện người đàn ông đang ngồi trong đó là
luật sư Điền Quân Bồi mới quen hôm trước, cô hơi sững người.
Điền
Quân Bồi cũng sững sờ, anh đã từng gặp rất nhiều người đương sự ở trong hoàn cảnh
bị bắt giam, không nằm ngoài sự dự đoán của anh, Nhâm Nhiễm xuất hiện trong trạng
thái hết sức thảm hại, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt quầng thâm, chiếc áo phông trắng
nhăn nhúm có dính vết bẩn, mái tóc phủ xuống bờ vai tuy không rối lắm nhưng khá
bết, những phần da lộ ra ngoài thì lấm chấm, toàn là vết gãi vì bị muỗi đốt,
không còn vẻ rạng ngời như hôm anh nhìn thấy ở trạm thu phí.
Nhưng
nhìn thấy anh, cô chỉ tỏ ra hơi sửng sốt rồi ánh mắt lấy lại ngay được vẻ bình
tĩnh, thần thái bình thản. Anh đứng dậy ra hiệu cho cô ngồi, cô ngồi xuống,
cũng không có vẻ lo lắng bất an thường gặp ở những người bị bắt oan, càng không
tỏ vẻ sốt sắng như gặp được vị cứu tinh khi nhìn thấy luật sư.
Anh
nghĩ, thảo nào đội trưởng Tôn không cảm nhận được vẻ u uất ở cô, thái độ của cô
tỏ ra hết sức trấn tĩnh.
Hai
ngày qua Điền Quân Bồi bận rộn với công việc của mình, nhưng anh vẫn tranh thủ
thời gian gọi một cuộc điện thoại cho đội trưởng Tôn để hỏi thăm tình hình, chỉ
có điều xem ra đội trưởng Tôn còn thiếu đầu mối hơn cả anh.
"Văn
phòng ủy ban nhân dân tỉnh đã cho người đến đưa cô ấy đi chưa?"
"Không
có ai đến, cũng không có điện thoại, chiếc Land Rover đã đưa về đây rồi, đang để
trong trụ sở, lạ thật".
"Cô
ấy không chủ động trao đổi tình hình gì à?"
"Hoàn
toàn không. Cô ta chỉ đưa ra hai yêu cầu, yêu cầu thứ nhất là cô ta phải uống
đúng giờ số thuốc để trong túi, mỗi ngày một viên, tôi đã tìm bác sĩ để giám định,
đó là một loại thuốc chống trầm cảm, đúng là phải uống đều đặn, chúng tôi đã
đưa cho cô ta theo đúng liều lượng".
Điền
Quân Bồi hơi bất ngờ, nghĩ lại thì thấy nhìn cô có một vẻ trầm tình, bình thản
không hợp với tuổi tác, thực sự không nhận ra có điều gì bất ổn, "Yêu cầu
kia là gì?"
"Cô
ta muốn chúng tôi trả lại cho cô ta mấy cuốn sách để trong túi, người gác đã
không cho, cô ta cũng không nói gì thêm nữa".
"Nếu
cô ấy mắc bệnh trầm cảm thật thì các anh phải chú ý đến tinh thần của cô ấy".
Đội
trưởng Tôn gạt đi ngay, "Tinh thần? Trông cô ta rất bình tĩnh, không giống
như các nghi phạm khác hoặc là la lối om xòm, hoặc là trèo lên cửa sắt nhìn ra
ngoài. Cô ta chỉ ngồi thẫn thờ mà thôi".
"Bên
trên có cách đánh giá gì mới về vụ án này không?"
"Chúng
tôi đã gọi điện thoại hỏi, câu trả lời của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là
giam riêng vào một phòng trước rồi tính sau, chẳng hiểu là thế nào nữa".
Mãi
cho đến chiều hôm nay, đội trưởng Tôn đã chủ động gọi điện thoại cho Điền Quân
Bồi: "Quân Bồi, có thời gian đến đây một lát".
Anh
liền đến trụ sở cảnh sát, đội trưởng Tôn cười: "Cho cậu một cơ hội, vào
nói chuyện với Nhâm Nhiễm, tìm hiểu lai lịch của cô ta".
Anh
liền cười ha ha: "Anh Tôn, đây là ý của anh hay là do giám đốc công an của
các anh yêu cầu?"
"Giám
đốc đau đầu, không hiểu rốt cục vụ án này là như thế nào. Đến bây giờ không thấy
tài liệu báo án được chuyển đến, cũng không nhận được thủ tục do cấp trên chuyển
giao. Đương sự lại không hé răng nửa lời, chúng tôi không tra hỏi, cô ta không
chủ động khai báo, cũng không kêu oan, càng không yêu cầu đòi gặp ai, chúng tôi
không thể giam người mãi mà không có lý do như thế này được. Chắc chắn cô ta có
thành kiến với chúng tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cậu được coi là một người trung
lập, lại là luật sư, chắc là cô ta sẽ tin tưởng vào cậu".
Điền
Quân Bồi vốn có phần tò mò về Nhâm Nhiễm và sự phát triển của vụ việc này nên
đương nhiên là không từ chối. Nhưng đến khi anh thực sự ngồi đối diện với Nhâm
Nhiễm, nhìn sắc thái của cô, anh không dám chắc là mình có thể khai thác được
thông tin gì có thể sử dụng.
"Nhâm
Nhiễm, chào cô. Tôi sợ là cô không còn nhớ tên của tôi, tôi xin giới thiệu lại,
tôi là Điền Quân Bồi, là một luật sư".
Nhâm
Nhiễm mỉm cười: "Luật sư Điền, trí nhớ của tôi không tồi đâu".
"Thế
thì tốt, Nhâm Nhiễm ạ, cô có thể nói sơ qua tình hình của cô cho tôi nghe được
không, biết đâu tôi lại có thể giúp được gì đó".
"Cảm
ơn luật sư Điền, nhưng tôi không có gì để nói cả".
Điền
Quân Bồi cũng mỉm cười: "Nhâm Nhiễm, e rằng cô vẫn chưa ý thức được sự
nghiêm trọng của vấn đề. Theo pháp luật hiện hành của nước ta, nếu số tiền ăn
trộm vượt quá 600.000 NDT thì được coi là cực lớn, tiêu chuẩn kết án phải 10
năm tù trở lên. Giá của một chiếc xe Land Rover ít ra cũng phải hơn 1 triệu
NDT, nếu chứng cứ đầy đủ, giao cho cơ quan kiểm sát khởi tố, mức án cao nhất là
tù chung thân".
Rõ
ràng Nhâm Nhiễm rất chăm chú lắng nghe, đợi khi anh nói xong, im lặng một hồi
lâu, dường như đang suy nghĩ gì, một lát sau, cô lại một lần nữa mỉm cười, nói
với giọng bất lực: "Anh ấy không đến mức hận tôi vậy, không đến mức bắt
tôi phải ngồi tù".
Điền
Quân Bồi nhạy bén hỏi ngay: "Anh ấy là ai? Là Trần Hoa - chủ xe đã báo án
với công an ư?"
Nhâm
Nhiễm mím chặt môi tỏ ý mặc nhận.
"Hai
người vốn quen nhau từ trước à?"
Nhâm
Nhiễm gật đầu.
"Hai
người có quan hệ gì?"
"Là...
bạn".
"Cô
có được anh ta trao cho quyền sử dụng chiếc xe này hay không?"
Nhâm
Nhiễm nghĩ một lát: "Giữa chúng tôi không có sự trao quyền rõ ràng, nhưng
từ tháng 11 năm ngoái, chiếc xe này hoàn toàn do tôi lái".
"Vậy
thì cụ thể là lần này, anh ấy có biết là cô lái chiếc xe này đi không?"
Nhâm
Nhiễm có phần do dự: "Chắc là biết".
"Giữa
cô và anh Trần Hoa có sự hiểu lầm gì không? Có cần phải liên lạc với anh ấy để
làm rõ vấn đề hay không?
Nhâm
Nhiễm lắc đầu: "Không cần thiết phải làm như vậy".
"Cô
có biết trong tình huống anh ấy biết rõ là cô lái xe đi mà vẫn báo công an có
nghĩa là gì không?"
Nhâm
Nhiễm lại một lần nữa im lặng.
Tay
cô đặt trên bàn, Điền Quân Bồi nhớ như in, buổi chiều ngày hôm kia, đôi tay này
đặt trên mui xe của chiếc Land Rover đó, làn da trắng ngần, ngón tay thon dài,
móng tay hồng lấp lánh được cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn là biết được chăm sóc rất
cẩn thận, hoàn toàn khác với hình ảnh kẽ ngón tay dính các vết bẩn, rìa móng
tay nham nhở như lúc này.
Rõ
ràng là cô đã để ý đến tầm nhìn của anh, nhưng không hề có ý định rụt tay lại
giấu đi, chỉ lơ đãng nhìn ra ô cửa sổ sau lưng anh.
Điền
Quân Bồi hơi nản: " Nhâm Nhiễm, cô biết đấy, chúng ta quen nhau giữa đường.
Tôi làm việc trên tỉnh, đến thành phố J để công tác, bình thường chỉ giải quyết
các vụ án kinh tế, không nhận các vụ án hình sự, không phải tôi đến đây để tìm
kiếm mối làm ăn. Tôi chỉ có cảm giác rằng cô không giống với dân ăn trộm xe,
chuyện này có điều gì uẩn khúc ở bên trong, chính vì thế tôi thực lòng muốn
giúp cô. Dĩ nhiên, nếu cô cảm thấy không ngại ngần khi để anh chàng mà cô nói đến
đó quyết định số phận của cô, cũng không ngại khi tiếp tục ở lại đây thì đó là
sự tự do của cô".
Nhâm
Nhiễm thu ánh mắt về, khóe mép lại hơi nhếch lên, nụ cười đó có phần đùa giỡn:
"Luật sư Điền, tôi không phải là người thích được hành hạ, tôi không cảm
thấy việc bị nhốt trong cái nơi ngột ngạt đến mức khiến người ta bị thiu, hai
ngày hai đêm muỗi đã hút hết 100 CC máu của tôi là một chuyện thú vị, tôi càng
không muốn bị ngồi tù. Bất kể vì lý do gì, tù chung thân là một bản án không có
gì là đẹp đẽ cả".
"Nói
như vậy có nghĩa là cô dám chắc anh ta sẽ đến rút kháng cáo ư?"
"Anh
ấy chỉ muốn cho tôi một bài học. Bị nhốt mấy ngày trong phòng giam tại trụ sở
công an ở một thành phố nhỏ xa lạ, có lẽ là đủ rồi".
"Cô
cho rằng anh ta có thể hô mưa gọi gió, sức mạnh lớn đến mức có thể lấy pháp luật
làm công cụ trút bỏ hận thù cá nhân ư?"
"Anh
ấy không có hận thù cá nhân gì cả, cùng lắm chỉ cảm thấy hành vi của tôi ấu
trĩ, nực cười, cần phải trừng phạt một chút".
Điền
Quân Bồi đã cảm thấy hơi bất lực. Anh nghĩ, cô gái trước mặt này nhìn rất xinh
xắn dễ thương, ở trong hoàn cảnh khó khăn mà không sợ hãi, nhưng sự trấn tĩnh của
cô lại chỉ bắt nguồn từ lòng tin ngu xuẩn đối với một người đàn ông, thực sự
khiến anh vừa thất vọng vừa khó hiểu. Anh đành phải nhẹ nhàng nói: "Nhâm
Nhiễm, nếu đã như vậy thì e rằng tôi không thể giúp cô việc gì, chúc cô may mắn".
"Luật
sư Điền, mong anh đừng giận tôi, chuyện này quá phức tạp, và cũng quá riêng tư,
tôi không thể giải thích. Tuy nhiên, hầu hết mọi thời gian, về cơ bản tôi có thể
được coi là một người bình thường có lý trí".
Giọng
Nhâm Nhiễm nhẹ nhàng, rõ ràng, mang một vẻ mềm mại của chất giọng phương Nam,
giọng điệu thành khẩn, lập tức xua tan ngay vẻ bực bội thoáng qua của Điền Quân
Bồi. Anh nhìn cô, chỉ cách một chiếc bàn, anh có thể nhìn thấy rất rõ mấy nốt đỏ
do muỗi đốt trên khuôn mặt trắng ngần của cô, đôi mắt long lanh như nước, khóe
mép nhếch lên, dường như hơi cười cười, nhưng lại mang chút gì đó tự giễu cợt
mình, khiến trái tim anh hơi rung động, lại một lần nữa cảm thấy cô gái trước mặt
này thực sự bí ẩn.
"Cho
dù thế nào cũng không nên lấy số phận của mình ra làm trò đùa. Tôi còn ở đây
hai ngày nữa, sau khi lo xong mọi việc sẽ về. Nếu cô thay đổi ý định, cần tôi
giúp đỡ thì cứ nói với đội trưởng Tôn, anh ấy sẽ có cách liên lạc với
tôi".
"Cảm
ơn anh, luật sư Điền, anh đừng lo cho tôi, tôi đoán chắc là anh ấy cũng đã cảm
thấy trừng phạt tôi như thế là đủ rồi, chắc ngày nay ngày mai sẽ cho người đến
rút kháng cáo thôi..
"Xem
ra hành động của tôi đều nằm trong sự dự đoán của em, chuyện này đúng là thú vị
thật". Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên.
Nhâm
Nhiễm và Điền Quân Bồi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa đã có hai người
đứng đó từ bao giờ. Trong đó một người là đội trưởng Tôn mặc quần áo cảnh sát,
người kia dáng cao dong dỏng, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh cổ vịt, chiếc quần âu
màu tối, có khuôn mặt gầy, lạnh lùng, đứng tựa vào khung cửa với vẻ nhàn nhã,
nhìn thoáng qua thấy cũng bình thường không có gì nổi trội, nhưng từ dáng vẻ đến
nét mặt đều gây cho người ta một cảm giác ức chế, đôi mắt sắc sảo liếc Điền
Quân Bồi, dừng lại trên khuôn mặt Nhâm Nhiễm, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân,
không tỏ vẻ gì trên khuôn mặt, nhưng dường như lại mang đến một sức ép vô hình
cho gian phòng khách nhỏ này. Đội trưởng Tôn bước vào trước, đặt chiếc túi du lịch
và chiếc ba lô lên bàn: "Cô Nhâm, đề nghị cô kiểm tra các vật dụng cá nhân
của cô".
Tĩnh
hình thay đổi đột ngột như vậy khiến Điền Quân Bồi không tránh khỏi sửng sốt, đội
trưởng Tôn đưa mắt nhìn anh, biết ý, anh liền giữ im lặng, chỉ nhìn thấy Nhâm
Nhiễm không hề tỏ ra kinh ngạc, đứng dậy, không mở ba lô ra xem mà chỉ mở chiếc
túi du lịch đó ra, lấy ra chiếc túi đựng đồ trong đó, lấy tay vuốt khung ảnh,
thở phào.
Ánh
mắt sắc bén của Điền Quân Bồi phát hiện ra rằng, đôi mắt Trần Hoa nhìn chằm chằm
vào ngón tay cô. Dường như cô cũng đã phát hiện ra, đút nhanh khung ảnh vào,
sau đó lại nhìn vào cuốn sách bìa cũ đó, khép túi, kéo khóa lại.
"Cảm
ơn, tôi đã có thể đi được chưa?"
Đội
trưởng Tôn gật đầu: "Đương sự Trần Hoa đã rút kháng cáo, cô có thể đi được
rồi".
Nhâm
Nhiễm quay đầu nói với Điền Quân Bồi: "Cảm ơn luật sư Điền".
Điền
Quân Bồi mỉm cười: "Khách khí quá, tôi có giúp được gì đâu".
Nhâm
Nhiễm đeo ba lô lên, đang định đưa tay xách chiếc túi du lịch, người đàn ông
dáng cao ráo đó liền bước vào, xách trước cô một bước, quay đầu nói với đội trưởng
Tôn: "Rất xin lỗi, đội trưởng Tôn, gây phiền hà cho các anh quá".
Anh
ta nói tiếng phổ thông giọng miền Bắc, giọng nói trầm trầm, thái độ hết sức lịch
sự. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng đội trưởng Tôn cũng cười cười:
"Đừng khách sáo, tôi không tiễn hai người nữa nhé, đây là chìa khóa xe của
chiếc Land Rover, xe đang để ở góc trái của sân, ra cửa sẽ nhìn thấy
ngay".
Mắt
dõi theo họ một lúc lâu, đội trưởng Tôn quay lại ngồi xuống, móc bao thuốc ra,
lấy ra hai điếu, ném một điếu cho Điền Quân Bồi, Điền Quân Bồi cười trả lại
anh, "Tức quá quên rồi à, em đâu có hút thuốc".
Đội
trưởng Tôn lấy bật lửa ra châm thuốc, rít một hơi thật dài, chửi: "Mẹ kiếp,
thật hiếm khi gặp trường hợp một đôi tình nhân lại giở trò với nhau như thế
này".
"Bọn
họ không phải là vợ chồng chứ?"
"Anh
chàng này là Trần Hoa, anh ta nói Nhâm Nhiễm là bạn gái của anh ta, chuyện này
là do hiểu lầm mà thôi".
"Hiểu
lầm?", Điền Quân Bồi cười chế giễu: "Tôi thực sự học hỏi được nhiều
điều khi thấy các anh lại khách khí với người báo án giả, làm lãng phí thời
gian và sức lực của cảnh sát như vậy".
Đội
trưởng Tôn cười gằn một tiếng: "Nếu mà là tôi, tôi sẽ bắt giam thằng cha
này vào phòng giam của bạn gái anh ta mấy ngày là cái chắc. Nhưng vụ này là do
giám đốc công an tỉnh gọi điện thoại giao phó, anh ta được một vị trưởng phòng
của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đích thân lái xe đưa đến, rất rầm rộ, hiện tại
giám đốc công an thành phố chúng tôi còn đang nói chuyện với vị đó, tôi biết
làm thế nào".
Điền
Quân Bồi biết đội trưởng Tôn nói thật, đành phải lắc đầu, đứng dậy bước đến trước
cửa sổ, mở cửa ra, chỉ thấy Nhâm Nhiễm đang đứng dưới sân, trụ sở công an sau
giờ làm việc, ánh đèn thưa thớt hắt từ tầng 5 xuống, bóng cô đổ dài dưới đất,
nhìn lẻ loi và mỏng manh.
Đúng
lúc này, Nhâm Nhiễm cũng ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt của cô chìm trong bóng tối,
nhưng Điền Quân Bồi lại cảm nhận được rất rõ, ánh mắt hai người đã chạm vào
nhau, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được nụ cười trên đôi môi cô: khóe mép từ
từ nhếch lên, mang theo vẻ mệt mỏi và tự chế giễu mình, và còn một chút gì đó
không để tâm không thể miêu tả bằng lời.
Hai
chùm sáng của đèn ô tô chiếu tới, chiếc xe Land Rover dừng lại trước mặt Nhâm
Nhiễm, cô đứng yên một lát, kéo cửa ra lên xe, xe liền ra khỏi trụ sở công an.