39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 25
CHƯƠNG 25
“Ai đó nhấn nút đi xuống lại đi!” Amy hét lớn, quên mất rằng
lúc này chẳng có ai muốn giúp con bé nữa cả. “Chúng ta phải cứu Nellie khỏi
Eisenhower Holt!”
Amy bấm vô vọng vào điện thoại di động của mình, cố gắng gọi
Nellie. Nhưng màn hình sáng lên một thông điệp y như lúc con bé chen vào thang
máy chuyển động: không có sóng. Hamilton có vẻ có cùng vấn đề với điện thoại của
mình. Hắn ném nó xuông sàn đầy bực bội.
“Ừ! Đi xuống đi! Tụi tao phải giải cứu ba tao khỏi…” Một cái nhìn
bối rối xuất hiện trên khuôn mặt Hamilton khi hắn nhận ra hắn không thể nói
Eisenhower cần được giải cứu khỏi Nellie hay là viên phi công trực thăng. Trừ
khi hắn thật sự tin rằng nhà Madrigal là những kẻ độc ác nhất hành tinh.
“Chúng ta phải quay lại vì những người còn lại trong gia đình
tôi!” hắn sửa lời.
Alistair đang rờ rẫm xung quanh bức vách thang máy.
“Ừ, ừ, dĩ nhiên vài người trong mấy đứa muốn quay xuống,” lão
nói bằng một giọng mướt rượt. “Ta sẽ làm mọi điều để giúp mấy đứa làm vậy, ngay
khi ta ra khỏi đây…” Lão đặt một chân
ra cửa. “Ừm. Ta không tìm thấy bảng điều khiển.”
Hamilton đẩy lão ra khỏi thang máy và bắt đầu đập lên bàn
phím phía ngoài.
“Xuống! Xuống! Xuống!” hắn hét lên.
Thang máy không động tĩnh.
“Ham – nhà anh có thể tự leo lên đây mà,” Dan nói.
“Ừ, phải,” Hamilton nói thờ ơ.
“May mắn thay, mất một lúc đó,” Alistair lầm bầm. “Và trong
lúc đó…”
Trong lúc đó, ai đó sẽ có thể tìm thấy
phần thưởng, Amy
nghĩ. Mọi người có vẻ cùng nghĩ về một điều, một sự xao nhãng khỏi căm phẫn về
nhà Madrigal. Cả đám bắt đầu nháo nhào
lên về phía trước.
“Đừng! Đừng đẩy! Tôi ngã mất!” Jonah la lên. “Mọi người cần
tôi! Mọi người cần một Janus!”
Amy bước tới trước thang máy và nhìn thấy điều mà hắn đang
nói tới: Chỉ có một rìa đá hẹp và rồi tới vách đá thẳng đứng, hướng thẳng xuống
nghĩa địa bên dưới. Amy bước ra khỏi thang máy và ngay lập tức nép vào một bên,
bám lấy bức tường đá.
“Amy?” Dan lặng lẽ nói bên cạnh con bé.
Amy tự động viên mình vì thằng bé để làm trò về chứng sợ độ
cao của mình. Nhưng khi con bé quay lại, mặt Dan nhìn cũng trắng bệch và kinh
hãi y như con bé.
“Có lẽ chúng ta nên … bám chặt lấy nhau,” nó thì thào.
Sự tương thông suy nghĩ của hai đứa lại hoạt động. Amy có thể
nói rằng Dan đang suy nghĩ y hệt như nó”
Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người quá
ghét nhà Madrigal tới mức quyết định ném tụi nó ra khỏi vách đá?
Nhưng Dan có một suy nghĩ thứ hai: Bọn họ cần ai đó từ mỗi chi-kể cả nhà Madrigal – để khởi động thang
máy. Họ có thể sẽ lại cần đến một Madrigal nữa. Nhưng họ chỉ cần một trong tụi
mình. Vậy nên… bọn mình phải dính lấy nhau cho an toàn.
Amy túm lấy em mình. Con bé quay người và thấy Ian và Natalie
cũng đang dính chặt lấy nhau. Hoàn toàn tuyệt vọng.
Cùng lý do, con bé nghĩ. Chúng ta cũng chỉ cần một Lucian.
Alistair nhìn Jonah đầy đăm chiêu.
“Cần một Janus,” lão lầm bầm. “Có lẽ…” Lão quay sang bàn phím
cạnh bên Hamilton.
“Có lẽ mỗi người trong năm chi nên chạm vào cùng lúc. Coi
chuyện gì sẽ xảy ra?”
Không ai đáp lão. Nhưng bất thình lình mọi người xô đẩy nhau,
mỗi người đều cố gắng để chạm vào bàn phím.
“Coi nào! Tụi mình cùng quay lại thang máy!” Dan hét lên, túm
lấy tay Amy ngay khi nó chạm tay vào bàn phím.
Tụi mình sẽ đi xuống, Amy nghĩ. Không phải quay lại chỗ nghĩa trang, mà một tầng nào khác – nơi có giải
thưởng…
Amy vấp chân của Jonah;
Dan lướt qua đầu Natalie. Alistair là người cuối cùng trèo lên.
Có lẽ lão đã có kế hoạch về vụ đó, Amy nghĩ. Rồi lão sẽ là người đầu tiên ra ngoài. Người đầu tiên có được phần thưởng.
Nhưng thang máy không di
chuyển.
"Có lẽ giả thuyết của
ta đã sai," Alistair nói.
Ngay sau đó có một tiếng rít lên ở phía sau
thang máy. Amy quay lại nhìn: Toàn bộ bức tường phía sau đã biến mất.

