Nợ em một hạnh phúc - Chương 09
“Anh đã nói với cô ta chưa?”. Hôm sau, Diêu Thiên Tuệ tìm đến anh, ngay lập tức truy hỏi.
“Anh không thể hỏi” Quan Nghị mâu thuẫn nhắm mắt.
Thải Lăng làm gì, đó là một chuyện khác, nhưng cô đối với anh, là không thể nghi ngờ. Anh làm sao có thể mở miệng chất vấn cô một chuyện mà đến anh cũng không tin?
“Anh không nói, được! Để em nói”
“Tuệ, em đừng…” Anh sợ cô nói bừa, làm tổn thương Thải Lăng
“Tại sao không? Đó là cô ta nợ em. Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục dây dưa với cô ta thêm nữa? Nếu anh không đành lòng, vậy em sẽ ra mặt giúp anh kết thúc”
Kết thúc? cả người anh chấn động. Anh không nghĩ sẽ kết thúc với cô…
Đang muốn mở miệng, tầm mắt thoáng nhìn thấy một bóng người với sắc mặt tái nhợt, nắm chặt khung cửa bên ngoài căn phòng khép hờ.
“Thải Lăng!” Anh kinh ngạc.
Cô bước từng bước một tới, mắt vẫn chăm chú nhìn anh, “Đây là nguyên nhân tối hôm đó anh thất hẹn?”
Đối mặt với chất vấn của cô, Quan Nghị không thể phản bác. Đêm đó quả thực anh vì Thiên Tuệ quá đau lòng nên đã thất hẹn với cô.
Ngược lại Diêu Thiên Tuệ nhẫn nhịn không nổi, “Cô dựa vào cái gì mà trách cứ anh ấy? Là cô không từ thủ đoạn trước, cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, Quan Nghị không hề nợ cô gì hết”
Cô… không từ thủ đoạn? Anh cũng nghĩ như vậy?
“Cô làm ơn im miệng, đây là chuyện của tôi và anh ấy”. Cho dù như thế, cô cũng muốn nghe chính miệng anh nói, người ngoài không có tư cách phán xét.
Diêu Thiên Tuệ không thể nhịn được nữa, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết kia gợi lên sự oán hận quá sâu đậm ở cô, bắt lấy Thải Lăng, giơ tay giáng xuống một cái tát, “Đây là cô nợ tôi!”. Tất cả mọi nỗi đau của cô đều do cô gái ích kỷ này gây ra.
Lạc Thải Lăng không đề phòng, bất ngờ lùi sau hai bước, Quan Nghị đưa tay đỡ lấy cô “Thải Lăng…”
Tầm nhìn bỗng chốc mờ mịt, đứng vững lại, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh chăm chú, “Anh cũng nghĩ như vậy?”. Ngay cả anh cũng cảm thấy cô không biết xấu hổ mà quấn lấy anh, anh ngầm đồng ý cho cô ta làm như vậy?
“Anh…” Anh có thể nói gì đây? Một bên là người con gái anh đã bảo vệ hơn sáu năm, một bên là người con gái đối xử với anh bằng cả tấm chân tình, anh làm thế nào cũng không đúng.
Khẽ thở dài, anh hỏi, “Em quen Đỗ Phi Vân?”
Phi Vân? “Chuyện này thì có liên quan gì tới Anh Phi Vân?”
“Anh Phi Vân? Quan, anh nghe thấy rồi chứ”. Chỉ cách gọi tự nhiên thân mật này cũng cho biết tình cảm của bọn họ không phải là ít, làm Diêu Thiên Tuệ tràn ngập oán hận.
Quan Nghị nhắm mắt, rốt cuộc không còn lời nào để nói.
Anh đã nhìn thấy đau khổ của Thiên Tuệ, anh phải làm sao để che chở cô chứ?
“Quan Nghị, anh nợ em một lời giải thích”.Tránh khỏi sự giúp đỡ của anh, kiên quyết nhìn anh. Cái đau nơi gò má, vẫn kém xa thái độ của anh, khiến tim cô trở nên băng giá.
“Cô ấy nói, là em muốn Đỗ Phi Vân tiếp cận cô ấy, làm anh cùng cô ấy không còn quan hệ, sau đó…”. Sau đó như thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ
“Anh tin điều ấy?” Tin là cô làm những chuyện ti bỉ như vậy?
“Vấn đề không phải là tin hay không”. Đỗ Phi Vân vì cô, quả thật đã làm những chuyện như vậy, mà Thiên Tuệ quả thật đã chịu thương tổn, đó là sự thật.
Cô đã hiểu, cuối cùng cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện, lại chỉ thấy… buồn cười đến cực điểm.
“Bởi vì anh Phi Vân không yêu cô, cô tính đổ hết tội lỗi lên đầu tôi?”. Thật nực cười, cô cư nhiên là chỗ lót đường trong tình cảm của người khác.
“Cô…”. Đối với Diêu Thiên Tuệ mà nói, đây đúng là một sự châm chọc sắc bén, chính cô ta không nắm giữ được trái tim người đàn ông kia, mà Thải Lăng lại nắm chặt…
“Có người ép buộc cô sao? Đó là cô cam tâm tình nguyện lựa chọn, bây giờ dựa vào cái gì mà oán trời trách đất? Nếu tôi thật sự làm như vậy, xem như đã cho cô cơ hội, không thể làm cho anh ấy yêu thương cô, dựa vào đâu đổ hết lỗi cho tôi?”
Trông thấy sắc mặt trắng bệch của Thiên Tuệ, Quan Nghị không đành lòng, “Thải Lăng, đủ rồi!”. Cô ấy đã rất đau khổ rồi, không nhất thiết phải xát muối lên vết thương đó nữa.
Không chịu được bản thân bị nhục nhã, Diêu Thiên Tuệ gào lên, “Cô thì có gì là giỏi! Quan Nghị không thương cô, cũng không yêu cô! Dựa vào áy náy cùng ý thức trách nhiệm để giữ anh ấy lại, so với tôi, cô càng thật đáng thương!”
“Tuệ…”. Cô ấy không nên nói như vậy. Quan Nghị định ngăn cản, cô lại dựa vào lồng ngực anh, khóc nghẹn ngào. Anh lại yên lặng, không cách nào trách mắng cô.
Trong lòng cô có oán hận, chỉ là… muốn phát tiết mà thôi.
Lạc Thải Lăng thờ ơ mà nhìn, trào phúng trước tình cảnh này.
Đã rõ ràng, không phải sao? Anh thương Diêu Thiên Tuệ chịu đau khổ, nhưng lại không phát hiện, vết thương của cô cũng đã chồng chất?
Cho tới giờ đều là như vậy, vì lo lắng cho Diêu Thiên Tuệ, anh để cô chịu thiệt thòi hết lần này đến lần khác, khinh thường cảm giác của cô, mặc kệ cô vì anh trả giá bao nhiêu, ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn không bằng một giọt nước mắt của Diêu Thiên Tuệ.
Đây là, ‘kết thúc’ mà anh muốn sao?
Nhận rõ điều này, ngược lại cô thấy rất bình tĩnh, “Nếu em nói em không làm gì cả, anh tin chứ?”
Anh tin.
Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục, “Tin hay không cũng không quan trọng, dù sao, bất kể là em có làm hay không, kết quả cũng đều giống nhau, chẳng qua anh cũng chỉ cần một lí do để mình không đuối lý, thanh thản thoải mái trở về bên cô ta mà thôi, không phải sao?” Cô châm chọc cười nhạt. A, rốt cuộc người bỉ ổi hèn hạ là ai đây?
Vì không muốn thẹn với lương tâm, bọn họ cũng thật ‘có lòng’.
Cô không khóc, kiên quyết không để nước mắt ngưng tụ.
Một khi rơi lệ, sẽ thật sự giống như câu nói “dựa vào áy náy cùng ý thức trách nhiệm để giữ anh ấy lại”, điểm tôn nghiêm này cô còn có.
“Em đã nói, là hợp là tan, chỉ cần anh nói một câu, cho dù cuối cùng anh vẫn chọn cô ta, em cũng sẽ không trách anh, nhưng tại sao lại phải dùng cách này, bức em không thể không hận?”
Cô đi lên phía trước, dùng tư thế giống y Diêu Thiên Tuệ lúc trước, một cái tát bất ngờ giáng xuống, “Cái tát này, là anh nợ em. Sau giờ khắc này, chúng ta đoạn tuyệt, không dính dáng gì nữa”
Thái độ dứt khoát, Quan Nghị giật mình, trong nháy mắt, bỗng nhiên nhận ra chính mình đã tổn thương cô sâu đậm.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé đã đi xa, ngay cả muốn giữ lại, cũng không thể tìm về.
Tám năm sau.
Sáng sớm đi vào văn phòng, Quan Nghị liền nhạy cảm phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc có chút khác với ngày thường, sự háo hức bao trùm cả căn phòng.
Xưa nay quan hệ với mọi người không được tốt lắm, cũng không giao tiếp nhiều với đồng nghiệp, đương nhiên không ai chủ động đến nói cho anh có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến tận giữa trưa, một nữ đồng nghiệp hẹn anh ăn cơm. Cô ta lập lờ tỏ vẻ đã có hảo cảm với anh được một thời gian. Mọi người đều đã là người trưởng thành, mặc dù anh có quan hệ rất lạnh nhạt với những người trong kinh doanh nhưng không đến mức ngây ngô mà không biết có người muốn bày tỏ tình cảm với mình. Vì thế nếu cần thì anh luôn dùng hết khả năng để từ chối lời mời một cách khéo léo nhất.
Có điều đây không phải là trọng điểm, quan trọng là từ miệng cô ta mà anh biết được, cảm giác khác thường khi nãy là bởi vì chỉ thị nhân sự mới của công ty.
“Anh không biết sao? Sáng nay mọi người cũng thảo luận về tin tức trong thông báo mới được ban hành đấy”
Vậy nên buổi trưa trước khi ra ngoài dùng bữa, anh tiện đường đi xem thử bản thông báo về nhân sự mới được đồn đại kia.
3 giờ chiều.
Công ty cho nhân viên nửa giờ để nghỉ giải lao, có thể đi ra ngoài hít thở không khí hoặc uống chút trà.
Liêu Huệ Như đến gần anh, khom người nhìn kĩ thần sắc của anh, “Quan Nghị, anh có khỏe không?”
Anh ngẩng lên, gượng gạo ép ra một chút cười, “Không có việc gì đâu”
“Nhưng trông thần sắc anh không được tốt. Buổi trưa anh không đi ăn cơm à? Có muốn ăn chút gì không? Ở kia tôi có ít bánh bao”
“Không cần, cám ơn”. Đã từng có bài học kinh nghiệm, phải cẩn thận khi mở rộng mối quan hệ, không báo đáp được thì đừng tiếp nhận ý tốt của cô gái nào nữa, làm tăng thêm gánh nặng trong lòng, loại cảm giác này rất đắng.
Đợi cô ta đi xa, anh mới lấy tay đè chặt dạ dày, cắn răng chịu đựng từng đợt co rút đau đớn.
Hít sâu vài lần, cảm giác đau đớn đã giảm bớt, anh với hộp thuốc, lấy ra hai viên, nhìn chăm chú vào tay, anh lộ ra một nụ cười khổ.
Nhìn thấy cái tên đã lâu không còn nhắc tới trên công văn nhân sự, trái tim dậy sóng mãnh liệt, cũng không còn bình tĩnh như trước.
Lạc Thải Lăng…
Tám năm… một thời gian dài như vậy, đủ để xóa đi tất cả những chuyện cũ với tình cảm xa xưa, nhưng anh chưa từng quên quá khứ, anh còn nợ cô một câu, nếu không nói thì đời này vĩnh viễn không thể an lòng để bắt đầu một cuộc sống mới.
———-
Đầu tháng.
Sáng sớm tỉnh lại, cảm giác đau đớn ở dạ dày lại ập đến dữ dội khiến ngay cả xuống giường anh cũng phải cố hết sức.
Mệt mỏi ngã lại trên gối, thở dài không thể cố được nữa.
Từ khi cái tên kia một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh, anh liên tục mất ngủ mấy đêm nay, áp lực tâm lý, cộng thêm mất ngủ, tinh thần đã không thể chịu được thêm nữa, bệnh dạ dày kinh niên cũng hoành hành vào những lúc thế này, quả thực chẳng có gì lạ.
Hôm nay là ngày Thải Lăng chính thức nhậm chức, căn cứ vào thông lệ của công ty những năm trước, sẽ tới các ban ngành để làm quen với môi trường làm việc, nhưng anh nghĩ, hôm nay anh rất khó đi ra khỏi cái cửa này.
Bọn họ luôn để vuột mất nhau. Tám năm trước, bỏ lỡ đường tình; tám năm sau, bỏ lỡ lần gặp lại.
Lòng chua xót, không biết tim đau hay cơ thể đau, anh nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật.
Xin nghỉ ngơi hai ngày, anh trở lại vị trí làm việc, trong văn phòng đã có đề tài mới nóng hổi, tuy là không thích bàn tán cùng mọi nguời, nhưng ít nhiều anh vẫn nghe thấy giám đốc nhân sự mới xinh đẹp trẻ trung thế nào. Chỉ riêng thân phận “con gái rượu của chủ tịch” thôi là đã đủ để những chàng trai muốn đỡ phải phấn đấu trong ba mươi năm nóng lòng muốn thử. Vài hôm sau, nghe đồn danh sách những cái tên theo đuổi cô đã nhiều không kể xiết.
Bên tai, nghe người ngoài miêu tả cô xinh đẹp tự tin thế nào, phong cách thanh lịch khiến cho những người đàn ông độc thân ở khắp các ban ngành từ cao xuống thấp đều điên cuồng mê muội, vạch ra các mánh khóe theo đuổi… Chỉ có anh, bất động như núi.
Giữ nguyên quy luật của cuộc sống mẫu mực, đi làm và tan tầm đúng giờ, ngày qua ngày vẫn như cũ, danh sách dài những người điên cuồng kia, không bao giờ có anh.
“Trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé”
11 giờ đúng, di động truyền đến tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu như vậy.
“Được”
Anh gửi tin trả lời. Thời gian dùng cơm buổi trưa, ở nhà hàng gần công ty gặp Diêu Thiên Tuệ.
Ở một bàn khác trong nhà hàng, cô gái vô thức gảy gảy thức ăn trong đĩa lớn trước mặt, ngồi đối diện cô là một chàng trai có nụ cười ấm áp, đôi mắt ánh lên vẻ hiểu rõ, “Có muốn đổi chỗ hay không?”
“Không cần”. Cuộn sợi mì lên, ăn một cách thành thục
“Chỉ sợ là không cảm nhận được mùi vị”
“Đỗ Phi Vân!” Hạ thấp giọng, ý tứ cảnh cáo.
“Được được được, không trêu em nữa” Anh là người thông minh, tuyệt đối sẽ không vạch trần tầm mắt không khống chế được của cô, luôn dừng lại ở chỗ kia.
“Nghe nói, em làm cho toàn công ty… không, là hơn nửa đàn ông độc thân trong giới kinh doanh điên cuồng mê muội và theo đuổi?”. Cầu thang yên ắng, đi đến nơi có ít người qua lại, rời khỏi phía sau nhà hàng, Đỗ Phi Vân bắt đầu nói chuyện phiếm rất hào hứng.
———-
“Thế nào? Anh ghen?”
“Sao anh phải ghen? Tung hỏa mù thôi mà. Người cần ghen phải là ở đâu đó không có trong danh sách kia”
Lơ đãng một câu, khiến ngực cô như bị đâm.
Người đó… quả thực chưa từng điên cuồng vì cô, chưa từng… coi cô là quan trọng.
“Gặp lại anh ta, có cảm giác gì?”
“Chả có cảm giác gì hết” Một tiếng hừ nhẹ phản đối.
“À, không có cảm giác gì. Vậy ai ngày đầu tiên đi làm, vừa nhìn thấy tên họ kia liền hoảng sợ trong lòng?”. Nếu như vậy mà nói là không có gì, thì anh thật sự không biết phải thế nào mới gọi là ‘có cảm giác’.
Lạc Thải Lăng trừng anh một cái, nhưng không có cách nào phản bác.
Quả thực cô không muốn gặp lại anh trong tình huống như vậy; cùng nơi làm việc, cùng là nhân viên một công ty, ngày đầu tiên làm cô không kịp chuẩn bị. Trong ngày đầu tiên giám đốc mới nhậm chức cả gan nộp đơn xin nghỉ phép, trừ anh thì ngoài ra chắc chắn không tìm được người thứ hai.
Công ty này là của ba cô, cô xuất hiện ở đây là việc không ngoài dự đoán, vậy còn anh? Cũng làm việc ở đây, đơn giản chỉ là trùng hợp?
Điều này, khiến cô lập tức hoảng loạn.
“Anh còn dám nói! Người đi du học là em, chứ không phải anh, em không tin anh không biết chuyện anh ấy làm trong này”. Lại còn không nói trước cho cô!
“Anh biết…” miễn cưỡng tiếp tục, “Không chỉ như vậy, những chuyện liên quan đến anh ta trong tám năm qua, anh đều biết hết, bao gồm cả chuyện anh ta cùng Thiên Tuệ chưa từng đứt liên lạc…” Anh dừng một chút. “Em muốn nghe không?”
“Không cần”. Không cần anh nói, người không mù cũng có thể nhìn ra được.
“Vậy, em định thế nào?” Trước khi cô đi du học, bọn họ từng có ước định, không cần phải chờ đợi, nếu ngày nào đó cô trở về, anh vẫn chưa gặp được người con gái khiến mình động lòng, và cô gặp lại Quan Nghị cũng không còn cảm giác, vậy thì bọn họ sẽ đến với nhau.
Hiện tại, quyết định của cô là gì?
Vấn đề này, không cần trả lời nữa. Lạc Thải Lăng tiến lên, ngẩng mặt, “Hôn em…”
Tạm biệt Diêu Thiên Tuệ, anh cố ý đi đường xa, chọn lối đường mòn không người về công ty.
Anh cần chút thời gian, để suy nghĩ lắng đọng lại.
Nhìn thấy trước thang máy có trưởng phòng Long đang đứng đợi, chân anh chuyển hướng, cứ như vậy mà đi đến phía cầu thang bộ.
Mười tầng lầu đối với anh mà nói, tập mãi cũng thành thói quen, đã từng có người vì anh leo sáu tầng lầu trong suốt một năm mà không thấy khổ cực.
Từng bước, từng bậc, đi trong vô thức, đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân.
Đến chỗ rẽ, hai thân ảnh triền miên hôn nhau đập vào mắt.
Tuấn nam mỹ nữ thực rất xứng đôi, giống như những thần tượng đẹp như tranh vẽ trên màn ảnh.
Năm tháng cùng cười đùa, nắm tay nhau leo lên tầng lầu giờ đã thật xa xôi. Anh không làm kinh động đến bất cứ ai, nhẹ nhàng thay đổi phương hướng.
Một tầng cuối cùng… anh vẫn nên đợi đi thang máy.
———-
Thường xuyên đau dạ dày, đối với anh mà nói đã không còn là một chuyện mới mẻ, nhưng gần đây, số lần đau đã tăng thêm nhiều. Trong trí nhớ, số lần đau ít nhất chỉ có năm ấy, có một người luôn luôn ở bên cạnh tha thiết dặn dò, ngày ngày chăm sóc…
Anh cau mày, uống thuốc, cố nhịn với tay lấy bản báo cáo công việc, trốn khỏi phòng họp.
Bộ phận IT, vốn không có những quy định cứng ngắc khi làm việc, phần lớn các đồng nghiệp cũng ở trong phòng họp đọc tạp chí, uống cà phê, còn có người đi ra ngoài uống trà chiều, toàn bộ bộ phận IT, anh xem như người có kỷ luật nhất.
Mệt mỏi quá. Anh thả lỏng sức chống đỡ, mí mắt hạ xuống.
Ôm tập tài liệu từ phòng thông tin đi ra, qua cánh cửa khép hờ của phòng hội nghị, thoáng nhìn thân ảnh bên trong, Lạc Thải Lăng bước chậm lại, để ý thấy tay trái anh đang đè vào vị trí dạ dày, sắc mặt tái nhợt đầy mồ hôi.
Đồ ngốc! Làm biếng mà cũng không biết đóng cửa.
Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng họp, trên đường quay về văn phòng, lại lần nữa vô thức nhớ tới anh hình như chưa ăn bữa trưa.
Đáng đời! Ai kêu anh vừa thấy Diêu Thiên Tuệ liền mất hồn mất vía, ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng không có. Cũng không xem lại cơ thể mình thuộc cái dạng gì, chỉ cần có tình yêu là đã no, nên đau chết đi mới đúng.
Thật sự rất không muốn để ý tới chuyện này, nhưng ánh mắt anh khi nhìn Diêu Thiên Tuệ, vẻ mặt hoảng hốt, cơm trên bàn ăn còn không động đến, cứ thay nhau hiện lên trong đầu cô.
Grừ! Thật phiền phức! Cô không tình nguyện mà thấp giọng nguyền rủa, chân hướng về phía anh.
Khi Quan Nghị tỉnh lại, đã là 1 tiếng sau.
Cảm giác đau đớn đã giảm bớt, anh đứng dậy quay lại bàn làm việc, thấy trên mặt bàn rất nhiều bánh bao với sữa tươi, anh nhíu mày, nghĩ thầm đợi lát nữa phải nói với cô Liêu một tiếng, anh không thể nhận.
Đang muốn chuyển số đồ ăn đó ra một góc, bỗng thấy có một tờ giấy được kẹp dưới hộp sữa.
“Đồ ngốc!”
Chữ viết này, giọng điệu giáo huấn này, tìm khắp trong trí nhớ, cũng chỉ tìm ra một người.
Mày cau lại rồi giãn ra, anh dừng động tác, sau đó, bóc vỏ bao, từng miếng từng miếng từ tốn nhai kĩ, nuốt vào bụng.
Trước lúc tan tầm, ông trời đổ mưa phùn rả rích đùa giỡn người trần, nhìn làn xe cộ qua lại như con thoi mà cắn răng chán nản.
Quan Nghị cười khổ. Xem ra vận số của anh hôm nay thật xui xẻo, sáng mai trước khi đi làm cần phải xem lịch.
Ở cổng công ty, một nhóm người vẻ mặt đau khổ, nhìn trời càng ngày mưa càng lớn mà thêm rầu rĩ, còn anh đứng nhìn chằm chằm vào những vũng nước mưa trên mặt đất, mặc cho tâm trí đi hoang…
Có chiếc xe màu đỏ chạy qua, bọt nước bắn lên, anh vẫn không nhúc nhích. Lát sau, bỗng lùi lại, dừng trước mặt anh, mở cửa xe gọi anh, “Quan Nghị, lên xe đi”
Anh ngẩn người, không thể phản ứng.
“Nhanh lên!” Lạc Thải Lăng thúc giục.
Mưa to táp vào trong xe, ánh mắt của những đồng nghiệp có quen biết lẫn xa lạ đang tụ tập hướng về phía này ngày càng nhiều, anh không còn cách nào, quyết định cứ lên xe trước đã.
“Nhà ở đâu? Em đưa anh về” quay lại đường, cô mở miệng hỏi.
Anh nói địa chỉ, sau đó thở dài.
Có thể xác định, ngày mai anh sẽ thành đề tài bàn tán trong công ty.
“Sao lại thở dài?” nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi lại quay về chú ý tình hình phía trước.
“Thở dài vì em muốn bất cứ việc gì, anh vẫn không thể nào từ chối”.
“Như vậy không tốt?”
“Không phải không tốt”. Chỉ là sau khi cô đi rồi mới phát hiện, khi bọn họ ở cùng nhau cô luôn luôn là người chủ động, lúc cô tuyệt vọng thu tay lại, cho dù anh có lòng, cũng mù mờ không biết từ đâu để tiếp tục.
“Đã lâu không gặp nhau, vừa thấy em liền thở dài, thật không cho em chút thể diện” cô cười nhẹ.
Anh nhìn nghiêng khuôn mặt đang cười của cô. Nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ rằng, cô mỉm cười với anh.
Ở công ty, có vài lần đi sát qua, ánh mắt chạm nhau, nhưng lại chưa từng thật sự đối mặt, nói với nhau vài lời.
Không có cảm xúc mãnh liệt đặc biệt, cũng không có những cảnh kích động quá mức, có chăng chỉ là như những người bạn cũ, đối xử với nhau nhạt như nước.
Không thể không nói, tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của anh.
“Anh tưởng rằng em rất hận anh” trầm mặc một hồi, anh cúi đầu nói.
“Hận? Tại sao phải hận?” cô nhíu mày, cười yếu ớt nói, “Em sống rất tốt!”
Hận – chứng tỏ còn nhớ mãi không quên được quá khứ. Mà cô lại nói, tại sao phải hận? Đến hận cô cũng không muốn hao tổn cho anh rồi sao?
Rất lạnh nhạt, thật sự rất lạnh nhạt… Lạnh nhạt đến không còn chút cảm giác.
Anh nhận ra điều này.
“Cũng tốt… Như vậy ít nhất lương tâm anh cũng cảm thấy bớt áy náy” cô cũng không bị tổn thương nhiều như anh nghĩ, không phải sao?
Vậy chí ít anh có thể yên lòng đôi chút.
“Có câu, tám năm trước chưa kịp nói với em, anh nợ em rất nhiều, thế nhưng nợ sâu sắc nhất, vẫn là một câu nói. Anh vẫn luôn nghĩ, nhất định phải chính miệng nói với em, anh…”
“Không cần, nếu em đã muốn quên, dù là nói hay không thì đối với em cũng chẳng còn quan trọng nữa”. Hẳn nhiên là mắc nợ, cũng là không thể đáp lại, nếu đã không thể đáp lại, nói hay không cũng đâu có gì khác biệt? Lời xin lỗi của anh, cô đã nghe rất nhiều lần, không bao giờ cần thêm nữa.
“Thật không? Không quan trọng?”. Trong nháy mắt, nét mặt thoáng hoảng hốt, “Cũng đúng. Nói hay không, thật sự không khác biệt”
Cô ấy, có Đỗ Phi Vân, có cuộc sống mới.
Anh nhẹ thở một hơi, “Ừ, như vậy rất tốt, thật sự rất tốt. Anh có thể yên tâm, đi làm những chuyện anh muốn làm”
Kítttt! Cô đạp mạnh phanh xe, “Đến rồi!”
Quan Nghị suýt chút nữa là đụng phải kính chắn gió, ảo não vì bản thân quên cài dây an toàn. Đã từng đụng một lần, tay trái thiếu chút nữa thành vật trang trí, anh cũng không có cánh tay trái thứ hai cho cô chơi.
Nghe thấy anh lẩm bẩm, lông mày cô dựng đứng, “Anh nói hết chưa? Xuống xe!”
Cô mất hứng. Mặc dù không rõ vì sao lại như vậy, nhưng cô đúng là rất nóng nảy.
Quên đi, lúc cô tức giận, anh chẳng bao giờ hiểu được.
Anh đem tiếng thở dài nuốt lại trong bụng, không phản đối mở cửa xe.
“Chờ một chút!” một chiếc ô được ném cho anh.
Bất kể là anh không biết nguyên nhân khiến cô tức giận, nhưng cô chưa bao giờ bỏ mặc anh vì tức giận.
Chưa bao giờ.
Anh cầm ô đứng trong mưa, đến tận khi hình ảnh chiếc xe đã biến mất hồi lâu, vẫn không rời đi.
———-
“Quan Nghị, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi!”
Đang gõ bàn phím liền ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn nữ đồng nghiệp đứng dựa vào cạnh bàn.
Gần đây, dường như thường có người hỏi anh câu này.
Thỉnh thoảng, Thải Lăng cũng mời anh ăn cơm, không có ý gì khác, chỉ là như người quen cũ, lại vừa khéo làm cùng công ty, nhân tiện mà thôi.
Song có điều, những người khác lại không nghĩ như vậy, bắt đầu từ cái hôm trời mưa cô đưa anh về ấy, lời đồn đại về bọn họ vẫn chưa dừng lại, hơn nữa ở nhà ăn lại bị một nhóm đồng nghiệp nhìn thấy, lời đồn càng xôn xao.
Anh từng nghĩ, có chăng nên bớt tiếp xúc, tránh gây điều tiếng hơn nữa? Dù sao hiện tại cô đã có Đỗ Phi Vân, không biết anh ta có để ý hay không. Mỗi khi muốn nói như vậy, nhưng nhìn cô hoàn toàn không nghĩ phức tạp đến thế, anh cũng không nói ra được.
Hôm nay quản lý của các phòng ban phải họp ở tầng mười hai, cô sẽ không ra ngoài dùng cơm.
Anh mở miệng đang muốn cự tuyệt…
“Anh có phải đang theo đuổi giám đốc Lạc, cùng tôi ra ngoài ăn cơm sợ bị cô ấy hiểu lầm?”
Anh khựng lại, “Không có chuyện này”. Sự liên tưởng phong phú của nhân loại, cuối cùng anh cũng đã được biết.
“Vậy đi thôi, tôi biết ở trong con hẻm nhỏ sau công ty mới mở một tiệm mì sợi, do một người Nhật Bản mở, mùi vị chính cống, dẫn anh đi ăn thử”
“Mì sợi?”, khóe môi anh khẽ nhếch, “Được”
Sau nhiều lần bị từ chối, không nghĩ rằng anh lại đồng ý, trái lại cô ta trở nên ngây dại.
Phía sau cách đó không xa, Lạc Thải Lăng ôm một bản công văn vừa đi xuống, đứng tại chỗ vài giây, giẫm lên giày cao gót dưới chân rời đi, nện trên sàn nhà những tiếng vang rất mạnh, không hiểu được là đang tức giận với ai.
Quan Nghị nghe thấy, hơi hơi nghêng người, chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời đi.
12 rưỡi.
Ăn đại vài miếng, anh liền nói xin lỗi với Liêu Huệ Như, ra về trước.
Mang theo hộp canh nóng lên tầng mười một, Lạc Thải Lăng vẫn đang họp ở tầng trên, anh đem bữa trưa nhờ thư kí ở ngoài cửa chuyển lại.
Ít nhiều cũng đã nghe qua những lời đồn đại, lại nhìn đến “cơm trưa tình yêu”, cô thư kí nhịn không được trêu chọc anh, “Rõ ràng có thể giao cho thư kí bên công văn, cô ấy lại khăng khăng muốn đích thân đưa, có thể nói cho tôi biết, mấy người của bộ phận IT rất đẹp trai sao?
“… Để nguội rất khó ăn”. Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
10 phút sau khi anh rời đi, Lạc Thải Lăng họp xong trở lại, nhận lấy bữa trưa từ tay thư kí, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Điều thứ nhất anh cần phải nhớ kĩ đó là, em thích ăn mì sợi…
Anh thật sự nhớ kĩ?
Mở nắp hộp ra, hơi nóng của canh xông vào đáy mắt, một mảng mông lung.

