Người Tình Bá Đạo _ chương 60 - 61 - 62
Chương 60: Em nhớ anh
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10
rưỡi , tôi lập tức rời giường, tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị ra ngoài.
Cũng nên về thăm mẹ một lát, không biết mẹ có nghi ngờ gì không nữa.
Còn chưa đi tới cửa, đã thấy một anh
chàng trẻ tuổi cầm một túi dụng cụ tiến vào, ngờ vực nhìn về phía bảo
mẫu, bà hình như biết tôi đang muốn hỏi cái gì, bèn trả lời:” Tô tiểu
thư, Hoa tiên sinh nói đèn trong phòng ngủ bị hỏng, cho nên gọi thợ tới
đây sửa chữa.”
Gật đầu, đi ra khỏi biệt thự.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời xanh
ngắt, ngàn dặm không có một gợn mấy, hít vào một hơi thật sâu, muốn diễn
kịch, toàn thân nhất định phải cảnh giác, đem kĩ thuật diễn xuất phát
huy tới cảnh giới cao nhất.
Đứng ở bên đường, vẫy một chiếc taxi,” Xin hỏi cô muốn đi đâu?”
“ Đến khu Dụ Vi.” Bác tài xế kia quái dị
nhìn tôi liếc mắt một cái, vừa đi ra từ một biệt thự xa hoa, lại muốn
đến một khu dân cư nhỏ đã cũ kĩ, bất kì ai cũng sẽ cảm thấy kì quặc.
Sau khi về đến nhà, mẹ đang ở trong phòng bếp nấu cơm. Tôi bỏ túi xuống, đi vào bếp:” Mẹ, con đã về rồi.”
Mẹ quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi trên
mặt bà lập tức lộ ra một nụ cười yêu thương:” Thiển Thiển, về rồi à, ,
nghỉ một lát đi, cơm xong ngay đây. Đi ra ngoài ngắm cảnh là mệt nhất,
hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong đầu,
nước mắt cũng theo khóe mắt tràn ra, ôm sau lưng mẹ, thấp giọng nũng
nịu:” Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Trong lòng nói không nên những lời tự
trách, áy náy. Mẹ một lòng một dạ lo cho tôi, thế mà tôi lại lén sau
lưng bà làm tình nhân trơ trẽn của một thế nhân nào đó. Mẹ cả một đời
phải sống trong nghèo túng bần khổ để nuôi tôi khôn lớn, ấy vậy mà tôi
lại lừa bà thêm một lần nữa.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động,
tôi phải nhanh chấm dứt quan hệ với Hoa Thần để trở về bên cạnh mẹ. Nếu
bây giờ tôi kết thúc với Hoa Thần, mẹ có lẽ sẽ tha thứ cho tôi, nếu tiếp
tục qua để qua bốn năm năm nữa, mẹ nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.
Mẹ sủng nịch nói:” Thiển Thiển, muốn ra ngoài ăn thì được thôi, tại sao lớn rồi mà còn khóc thò lò mũi xanh như thế này hả.”
“ Mẹ, mấy ngày nay con nhất nhớ mẹ, rất, rất nhớ.”
“ Đứa con ngốc nghếch này, mới có vài
ngày mà đã nghĩ như vậy, về sau con kết hôn rồi, nhỡ không chịu được,
chẳng lẽ lại chạy về đây mỗi ngày sao?”
“ Con không kết hôn đâu, con sẽ ở bên cạnh chăm sóc mẹ.”
Mẹ nghe xong cười vui vẻ không ngừng:”
Lúc bằng tuổi con mẹ cũng từng nói như vậy, nhưng làm sao mà không kết
hôn được, thỉnh thoảng nhớ về thăm bà già này là được rồi.”
“ Mẹ, con đói bụng, mau đi thay quần áo rồi chúng ta cùng ra ngoài ăn.”
“ Rồi, biết rồi mà, mẹ đi thay ngay đây.”
Thừa dịp lúc mẹ đi thay quần áo, tôi đi
ra ngoài cửa, lấy di động ra, tìm số điện thoại của Hoa Thần. Bên kia
vừa thông máy, Thanh âm của Hoa Thần đã truyền đến:” Nói đi, có chuyện
gì?”
Cố lấy dúng khí nói:” Hoa tiên sinh, em…”
Tôi nghĩ nói thẳng là: chúng ta chấm dứt
đi, nhưng mà lại nhớ đến những lời mà anh nói tối hôm qua, nhất thời
dũng khí hoàn toàn biến mất, nói chưa nổi vế đầu mà vế sau đã không có.
May mắn là giọng anh nghe không tức giận, cũng không kiên nhẫn:” Làm sao vậy?”
Do dự mãi, tôi biết cuộc điện thoại này mình không thể không nói gì, bèn lí nhí nói:” Em…em nhớ anh…”
Xin lỗi mọi người nhé, hôm qua mới thấy truyện này có vĩ thanh, nana đã nói là bạn rất ngu ngơ rồi mà, vì thấy truyện có 大结局: (đại kết cục) nên không để thấy thấy còn 尾声: (kết thúc). Để xin lỗi mọi người, hôm nay nana sẽ spoil kết thúc của truyện. Đoạn này nằm ở phần cuối 尾声 (kết thúc). Yêu mọi người, làm ơn đừng ném đá nana nhớ!!!
Chương 61: Đoạn tình
Lời nói còn chưa dứt, tôi đã cúp máy.
Từ mặt tới cổ bổng cảm thấy nóng bừng,
tim đập dị phần nhanh. Những lời này chính là những lời nói buồn nôn
nhất trong mười mấy năm sống trên đời của tôi. Khi nói với mẹ tôi cảm
thấy rất dễ chịu, nhưng khi nói với Hoa Thần lại cảm thấy không được tự
nhiên. Sau này gặp anh chắc xấu hổ chết mất.
Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng khôi
phục lại nhịp tim không được bình thường. Vừa quay đầu lại, đã thấy Tử
Kiềm có chút đăm chiêu nhìn tôi. Trong đầu nhất thời trống rỗng, tim đập
càng thêm dữ dội.
Hắn, xuất hiện từ lúc nào vậy? Tất cả những lời tôi vừa nói, lẽ nào hắn đã nghe được?
Ngại ngùng cười cười:” Tử Kiềm, cậu, nhìn cái gì?”
“ Thiển Thiển, cậu vừa mới gọi điện thoại cho ai thế?”
Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng căng
thẳng, vội quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn:” Tớ vừa gọi cho Hiên nhi,
tớ biết cậu không thích chị ấy, cho nên chỉ liên lạc bằng điện thoại
thôi.” ( Trong tiếng trung, lúc đối
thoại chỉ dùng cách xưng hô 我 (tôi) – 你 (bạn), khác với người Việt mình
thường dùng rất nhiều từ xưng hô, vậy nên TT mới có thể qua mặt được TK,
chứ như nhà mình, nhỡ nói câu “ em nhớ anh” ra mà bị bố mẹ bắt được thì
chỉ có chít
)
Tử Kiềm tới gần một bước, tôi lại lùi về
phía sau một bước, mãi cho đến khi chạm tới vách tường, không còn đường
thối lui nữa mới dừng lại.
Tử Kiềm sắc mặt u ám, đáy mắt tất cả đều là nghi ngờ:” Thiển Thiển, đưa di động ra đây.”
Tôi vội giấu di động ra sau lưng, lắc đầu cự tuyệt.
“ Thiển Thiển, tốt nhất là cậu tự mình đưa ra đây, bằng không thì tớ sẽ đoạt đấy.”
“ Tử Kiềm, cậu loạn đủ chưa? Cậu cứ nhất quyết muốn xem nhật kí điện thoại của tớ để làm gì? Tự trấn an mình, thấp giọng quát.
“ Thiển Thiển, người loạn bây giờ chính
là cậu, mau lấy di động ra đây.” Hắn chống hai tay lên tường, nhốt tôi ở
bên trong, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đột nhiên cảm thấy khác xưa rất
nhiều, đỉnh đầu của tôi chỉ tới cằm hắn, tại sao trước kia tôi không
phát hiện ra Tử Kiềm đã cao lớn như thế này nhỉ? Khoảng cách giữa tôi và
Tử Kiềm từ khi nào trở nên xa như vậy?
Còn nhớ rõ trước đây, vóc dáng chúng tôi
không sai biêt lắm, hắn thường xuyên nắm tay tôi đưa tôi đi mua kem.
Hắn luôn miệng nói hắn không thích ăn kem, liền cho tôi ăn nốt que kem
của hắn, khi đó tôi ngu ngốc tin là Tử Kiềm không thích ăn kem, còn cho
rằng ăn kem là đã giúp đỡ hắn rất nhiều rồi. ( Chậc! Đúng là trẻ con, xanh đến tội, ai mà không thích ăn kem cơ chứ…)
Lúc chúng tôi bất hòa với những đứa bạn
khác, liền bị bọn họ cô lập, khi có người chúng tôi im lặng không nói,
Nhưng khi không có người, chúng tôi vui vẻ cười đùa. Cho đến khi vào cấp
ba, Nhiễm Nhiễm luôn đi phía sau chúng tôi nói cười, chúng tôi mới có
người bạn đầu tiên, từ hai người trở thành ba người.
Bây giờ có sự tham gia của Hiên nhi, Tử
Kiềm ắt sẽ không vui, dù sao tình cảm được hun đúc mười mấy năm lại bị
một người xa lạ xâm nhập vào, bất kì ai cũng đều khó tiếp nhận.
Nghĩ lại, tôi hồi đó quả thực rất ngây
thơ. Qua nhiều năm như vậy, Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi. Nhưng hôm nay
cái tính chấp nhất nghi ngờ của hắn lại khiến tôi cực kì khó chịu.
Chúng tôi cuối cùng đã trưởng thành,
muốn quay về quá khứ cũng không được. Hắn trước mắt cao hơn tôi một cái
đầu, không phải là Tử Kiềm năm đó cao bằng tôi, không phải là Tử Kiềm
năm đó nắm tay tôi mang tôi đi mua kem. Tất cả đều là quá khứ, đều theo
thời gian đi xa, bây giờ chỉ có thể nhớ lại trong hồi ức.
Chống lại ánh mắt của hắn, khóe miệng
nhếch lên một nụ cười châm chọc, tình cảm mười mấy năm rốt cục cũng
không chịu được một mũi dao,” Tử Kiềm, cậu thật sự không xem không được
sao?”
Đáy mắt hắn tràn ngập khẳng định:”Đúng, không xem không được.”
Tử Kiềm, cậu thực sự muốn như vậy sao? Cậu có biết cậu làm vậy sẽ
khiến tớ bị tổn thương không?” Được, cậu muốn xem mà, cầm lấy mà xem
đi.”
Chương 62: Trở lại quá khứ
Đưa di động tới trước mặt hắn.
Tử Kiềm, nếu cậu thực sự nhìn, tình cảm
của chúng ta sẽ kết thúc như vậy. Sự tham gia của Hiên nhi, chỉ có thể
khiến chúng ta không gần gũi nhau được như trước thôi. Nhưng nếu cậu xem
nhật kí điện thoại của tớ, đó chính là đoạn tuyệt tình nghĩa. Lần này
không phải là tớ phản bội tình bạn, mà do chính cậu đã không cho tớ cơ
hội tự do. Nếu chuyện của tớ bị lộ ra ngoài, cậu bảo tớ phải đỡ kiểu gì
đây?
Tử Kiềm hình như không nghĩ tới là tôi
sẽ ngoan ngoãn đưa di động ra. Ánh mắt tối lại, chưa tới một phút đồng
hồ, hắn giương tay ra cầm lấy điện thoại.
Thất vọng lắc đầu, khóe miệng phiếm ra
một tia cười khổ: “ Tử Kiềm, tớ không nghĩ là cậu lại cầm nó, tớ nghĩ
cậu sẽ giữ lại cho tớ một chút riêng tư. Nhưng mà lại ngoài dự kiến, tự
nhiên tớ cảm thấy mình vẫn chưa hiểu gì về cậu, mà cậu thì hiểu quá rõ
con người tớ, tớ thực sự không biết sau này nên sống chung với cậu như
thế nào nữa. Ngày đó cậu nói rằng sẽ cho tớ tự do, nhưng hình như cậu đã
quên rồi, quên tất cả rồi.”
Ánh mắt Tử Kiềm dần dần trở nên mềm mại,
nâng tay lên sờ đầu tôi, tay dừng lại ở không trung. Động tác này của
hắn làm tôi nhớ đến quá khứ, trước kia hắn thích sủng nịch sờ đầu tôi,
sủng nịch gọi tôi là “nha đầu”, không biết từ lúc nào, hắn không gọi tôi
như vậy nữa, không sờ đầu tôi nữa.
Đúng lúc này, di động tôi kêu lên, trong lòng sợ hãi, không phải là Hoa Thần gọi tới chứ?
Thuận tay cầm lấy di động, Tử Kiềm tránh
đi, nhấn nút nhận cuộc gọi, nói:” Thiển Thiển không thèm quan tâm đến
mày đâu, sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa.” Nói xong liền tắt điện thoại.
Đẩy hắn ra, hét to ra tiếng:” Từ Tử
Kiềm, cậu quá đáng quá rồi đấy, sau này ít quản chuyện của tớ, cậu không
có tư cách quản tớ.”
Vừa mới dứt lời, thanh âm của mẹ đã
truyền vào trong tai:” Thiển Thiển, con đang làm mình làm mẩy gì đó hả,
mau xin lỗi Tử Kiềm đi.” Quay đầu lai, mẹ đứng ở cửa, lừ mắt nhìn tôi
chằm chằm.
A, mẹ, sao mẹ không hỏi rõ trắng đen đã
nhận định là con sai? Hắn- Từ Tử Kiềm đối xử với con như vậy, con có thể
không tức giận sao? Chẳng lẽ người thật sự sai là con à?
Mẹ muốn con xin lỗi hắn? Được, con xin
lỗi. Theo kẽ răng rít ra một câu;” Thực xin lỗi, về sau phiền cậu đừng
quản chuyện của tớ nữa.”
Nói xong, đoạt lấy di động rồi xoay
người bước đi. Trong nháy mắt xoay người tôi rõ ràng nhìn thấy cơ thể Tử
Kiềm run lên, trên mặt tất cả đều là cảm xúc bi thương.
Biểu tình bi thương trên mặt Tử Kiềm ít
ít nhiều nhiều cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu, dù sao cũng có mười mấy
năm tình cảm, mười mấy năm ở chung. Cười tự giễu mình, trái với suy
nghĩ, không phải đã muốn cắt đứt tình cảm sao? Tôi còn khó chịu cái gì?
Ánh mắt mẹ đột nhiên trở nên sắc bén,
cau mày, bất mãn nói:” Thiển Thiển, thái độ gì đây hả? Không cho Tử Kiềm
quản, thế ngay cả mẹ cũng không được quản con sao?”
“ Mẹ, con không có nói mẹ không được quản.”
“ Con chưa nói, nhưng con đã nói không
cần Tử Kiềm quản. Thiển Thiển, trước kia mẹ thường xuyên không ở nhà, là
ai cả ngày mang con theo che chở con, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi,
không cần Tử kiềm nữa, mới dùng khẩu khí này nói chuyện với nó. Thiển
Thiển, mẹ muốn con phải xin lỗi Tử Kiềm, không được qua loa cho xong,
phải có thành ý.”
Trong lòng run lên, đúng vậy, mười mấy
năm qua Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi, tôi sao lại có thể ích kỉ như vậy,
hơn nữa hắn quản tôi cũng vì muốn tốt cho tôi. Cắn mạnh môi dưới, cúi
đầu, khóe mắt ngân ngấn nước, nhưng không chịu rơi xuống. Tử Kiềm tới
trước mặt tôi, một tay đưa khăn cho tôi lau nước mắt, tay kia thì nhẹ
nhàng sờ đầu của tôi:” Nha đầu, ngoan , đừng khóc, là tớ không tốt, đừng
khóc nữa mà.”
Đột nhiên cảm thấy vừa thẹn vừa mắc cỡ,
tôi vừa rồi còn có ý nghĩ đoạn tuyệt quan hệ với Tử Kiềm:” Tử Kiềm, thực
xin lỗi, thực xin lỗi.”
Tầm mắt tuy rằng bị nước làm cho lu mờ, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt cười hiểu ý của mẹ.
Hôm nay, tôi và Tử Kiềm giống như cùng nhau quay trở về quá khứ.

