Cút Ngay Đại Sắc Lang - Chương 04
Nại Nhi và Hạo Liệt khẽ
trao đổi ánh mắt.
“Nói như vậy thì cô gái
kia nhất định sẽ gặp nguy hiểm.” Nại Nhi nói.
“Vậy không phải cô ta vừa
bị Sói rình vừa bị Mai Côi Chi Lang theo sát sao?”
Hàn Hạo Liệt nhìn có vẻ
như vô tâm nhưng trong lời nói cũng có ẩn ý. Trong tiếng Trung, “Lang” có thể là
Mai Côi Chi Lang cũng có thể là thợ săn Sói.
Ba người cùng nhìn về phía
Đinh Vũ, Tiêu Nại Nhi và Hàn Hạo Liệt vẻ mặt chờ mong xem kịch vui, nhận thấy
Đinh Vũ cùng cô gái kia nhất định không đơn giản, còn Trầm Nghị bởi vì mái tóc
quá dài cho nên tương đương không có biểu tình.
“Hai con Sói cùng tranh
nhau một cô gái, em thấy ai sẽ thắng?” Hàn Hạo Liệt hỏi Nại Nhi.
“Đương nhiên là thợ săn
Sói của chúng ta thắng.”
“Nhưng em đừng quên bọn
chúng có hai người.”
“Anh cũng đừng quên, Sói của
chúng ta nhất định sẽ ăn sạch con mồi.”
Tiêu Nại Nhi và Hàn Hạo Liệt
càng nói càng hăng say, càng nói càng mờ ám. Dù sao Sói và cô gái kia rất có
duyên, huống hồ vừa rồi phản ứng của Sói rõ ràng còn có gì đó sâu xa.
Đinh Vũ lạnh nhạt nói:
“Hai người các ngươi nói đủ chưa? Đừng có tán chuyện ở đây.”
Nói ở đây thì mới vui chứ!
“Có cần chúng em hỗ trợ
không?” Nại Nhi không sợ chết hỏi, còn đề phòng cố ý trốn sau lưng Trầm Nghị,
phòng trường hợp có ám tiễn bay tới thì có thể chống đỡ.
Đinh Vũ cắn răng: “Đây là
chuyện của tôi.”
Đối với Đinh Vũ, tiếp cận
Đường Tâm Nhu quả thực dễ như trở bàn tay. Bị đẩy xuống cống nhục nhã như vậy,
hắn nhất định phải đòi lại dần dần. Nếu tâm trạng tốt thì nhiều nhất cũng làm
cô dở sống dở chết, còn nếu tâm trạng không tốt, hắn sẽ khiến cho cô đau đớn, sống
không bằng chết.
Ngày đầu tiên chuyển hành
lý, hắn tiếp tục ngụy trang thành cô gái xinh đẹp lúc trước. Giống như một quý
bà, hắn tao nhã ngồi trên sô-pha trong phòng khách, thưởng thức bộ dáng thở hổn
hển như trâu của Đường Tâm Nhu .
“Xin lỗi cô! Bởi chân tôi bị thương không thể
nâng vật nặng, nên toàn bộ đều nhờ cô giúp, thật ngại quá!” Đinh Vũ cười hì hì.
“Không sao… Anh em xa…
không bằng… láng giềng gần… Chỉ là… chuyển ít hành lý… thôi mà…”
Đường Tâm Nhu cắn răng,
dùng sức cố gắng giữ cửa, từng bước, từng bước một đi về phía căn phòng như rùa
bò.
Do Đinh Vũ đi đường không
cẩn thận bị trặc chân, đau đến mức ngay cả đi lại cũng khó khăn, bởi vậy phải gọi
ta-xi đưa hành lí tới sau, trọng trách chuyển đồ liền rơi xuống người bạn cùng
phòng là cô.
“Bên trong… đựng… cái gì vậy?”
Hai chân Đường Tâm Nhu không ngừng run rầy, cô không nghĩ hành lý lại nặng đến
vậy.
“Chỉ là một ít sách thôi.”
“Nặng… thật…” Toàn thân cô
đổ mồ hôi.
Đương nhiên là nặng, không
nặng thì sao có thể chỉnh cô? Nhìn cô mồ hôi ướt đẫm nhưng lại không thể tức giận
thật khoái trá vô cùng. Đinh Vũ hai chân bắt chéo, trên tay cầm một tách trà,
nhàn nhã, tự tại uống từng ngụm.
Thời gian vẫn còn nhiều, hắn
nên đối đãi thật tốt với người bạn cùng phòng này như thế nào đây? Trong đầu tưởng
tượng cảnh cô luôn miệng kêu khổ, bộ dáng thảm thương, hắn không nhịn được mở
miệng cười gian xảo.
“Rầm!”
Một tiếng động rền vang
làm Đinh Vũ suýt thì phun sạch trà trong miệng. Hắn hoảng hốt trừng mắt nhìn
thùng cac-tông trước mặt, lúc này chỉ cách hắn một cm ngắn ngủi. Nếu không phải
hắn tránh kịp thì chỉ sợ lúc này đã là một tiêu bản (1), sớm hóa thành vong hồn
rồi.
Hắn trừng mắt nhìn cô đang
quỳ rạp trên mặt đất, một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương rơi xuống. Hắn chưa
từng thấy cô gái nào ngã khó coi như vậy… Bộ dáng chật vật kia thật giống ếch bị
đè chết.
“Này!” Hắn gọi ếch chết.
Đường Tâm Nhu run rẩy bò
lên, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô.
“Ha ha ha! Yên tâm! Tôi
không sao!” Cho dù mũi bị đập đau điếng
nhưng cô vẫn tươi cười vui vẻ.
“Cô chắc chứ?”
Giọt mồ hôi lạnh thứ hai
chậm rãi chảy xuống theo thái dương nhưng không bì kịp với hai hàng máu mũi của
cô. Cảnh tượng này thật hết sức hùng vĩ.
“Ha ha ha! Không sao!
Không sao, chỉ là hai giọt máu thôi mà…” Vẫn như trước, Tâm Nhu vừa lau hai
hàng máu mũi vừa tươi cười đáp.
Gì mà chỉ có hai giọt máu
mũi! Rõ ràng là chảy như thác nước! Đối với cảnh đẫm máu này, Đinh Vũ “nhìn
Thái Sơn trước mặt cũng không đổi sắc” dần
tím mặt lại.
Không cần hắn ra tay, hôm
nay cô cũng sẽ “hồn về Tây Thiên” do mất máu quá nhiều.
“Hì hì, yên tâm, tôi đi
bôi thuốc, một lát sẽ quay lại.”
Cô vừa nói vừa vẫy tay. Quả
nhiên, Tâm Nhu mới đi được vài bước, hai chân đã mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, lần
thứ hai trở thành ếch chết gí.
“Tâm Nhu.”
Đinh Vũ giả bộ kích động gọi.
Kêu vài lần không thấy phản ứng, xác định cô thật sự ngất xỉu, mới hừ lạnh một
tiếng, bước qua người cô.
“Đáng đời!”
Thừa dịp không có người, hắn
lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô,
giả như không thấy, tự ý bưng tách trà đứng lên đi xuống phòng bếp. Đôi chân vốn
không thể đi đứng giờ hoạt động tốt vô cùng.
Đinh Vũ uống cạn ngụm trà
cuối cùng, chậm rãi châm điếu thuốc, ánh mắt quét lần nữa về phía người mặt
không chút máu vẫn đang nằm dưới đất, trên mặt lộ vẻ sâu hiểm khó dò.
Cuối cùng, hắn dập thuốc,
vốn định đi về hướng ngược lại, nhưng được vài bước lại quay lại bên cạnh cô,
bàn tay to lớn duỗi ra kéo ếch chết về phòng.
Hắn là thợ săn, biệt hiệu
“Sói”, lạnh lùng vô tình là bản tính của hắn, hai chữ mềm lòng đối với hắn mà
nói thật không có duyên.
Tiếp cận cô chỉ có hai mục
đích. Một là bày thiên la địa võng, chờ con mồi rơi vào bẫy, hai là trả mối hận
cô đẩy hắn xuống cống, tuyệt đối không hề có ý gì khác.
Hắn vốn định không để ý đến
cô, nhưng khiến cô mất máu chết nhanh như vậy thì chơi sẽ không vui .
“Cô không sao chứ? Vừa rồi
làm tôi sợ muốn chết.” Đinh Vũ lại giả bộ mềm nhẹ, hết sức dịu dàng hỏi thăm
người nằm trên giường.
“Ha ha ha, thật ngại quá,
đã làm phiền cô rồi!” Đường Tâm Nhu ngây ngô cười, cả người ngồi phịch trên giường,
hai lỗ mũi nhét đầy giấy vệ sinh để cầm máu.
Sắc mặt tái nhợt như vậy
mà còn cười được, thật muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Đinh Vũ xoay người cầm
khăn mặt trong chậu vắt thật khô, bên trong cho thêm mấy viên đá lạnh, đưa cho
cô:
“Chườm cái này lên mũi sẽ
cầm máu nhanh hơn.”
Đường Tâm Nhu nghe lời làm
theo nhưng khăn lạnh vừa chạm vào mũi đã không nhịn được kêu lên:
“Ôi ôi… Đau quá!”
“Cố chịu một chút, lúc đầu
sẽ hơi đau.”
“Hu hu… đau quá đi thôi!”
“Đợi một lát thì sẽ không
đau nữa.”
Tâm Nhu gắng hết sức kiềm
chế không khóc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Đinh Vũ, giống như bé con
tìm kiếm cảm giác an toàn nắm lấy tay mẹ để được an ủi.
Lúc này, cái mũi xinh xắn
cùng khuôn miệng nhỏ nhắn đều nhăn lại, cuối cùng cô giống như một bé gái, khóe
mắt lấp lánh nước, bộ dáng tựa như chú cún con đáng thương ven đường, liên tục
“hu hu”cầu xin thương xót, làm người ta không ngừng đau lòng.
Không ai phát hiện trong
con ngươi lạnh lẽo của Đinh Vũ đang dần có độ ấm.
Hắn thật vất vả hoàn hồn,
mới phát hiện tay mình bất giác đã đặt trên đầu Tâm Nhu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thấy được an ủi, Đường Tâm
Nhu không nhịn được dựa vào người hắn. Có người làm bạn thật thích, huống hồ lại
còn được một đại mĩ nhân dịu dàng chăm sóc, hai người các cô nhất định sẽ trở
thành chị em tốt.
Đối với hành động ôm ấp của
Tâm Nhu, Đinh Vũ cảm thấy trong người nóng rừng rực. Thân hình yểu điệu của cô
dựa vào hắn, không hiểu sao, hắn không những không chán ghét mà ngược lại còn cảm
thấy thích thú, giống như ôm kẹo bông gòn mềm mại vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật
cô rất đáng yêu, bây giờ lại còn ỉ ôi hắn, ấn tượng so với cô gái hung dữ hôm
đó tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thắt
lưng cô, cảm giác được nhiệt độ cơ thể gầy yếu của cô.
Thắt lưng không có sẹo,
thành thật mà nói, thân thế của cô rất đẹp, phù hợp khẩu vị của hắn. Không hiểu
sao, càng ôm cô, hắn càng cảm thấy khí huyết dâng trào.
“Ủa? Tim cô đập nhanh
quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực ngước
lên, đôi mắt to long lanh ngây thơ nhìn hắn, khoé mắt vẫn còn ngấn nước chưa
khô.
Đinh Vũ tinh tế đánh giá
dung mạo cô, rốt cục rất lâu sau cũng bình tĩnh lại, xoa nắn hai thái dương
đang đau âm ỉ.
Không thể nào, hắn đường
đường là “Sói lạnh lùng” sao có thể động lòng với một cô gái lỗ mũi nhét đầy giấy
vệ sinh, miệng lải nhải, bộ dạng ngu ngốc.
“Đinh Vũ?”
Hắn rất nhanh biến sắc,
thu hồi vẻ mặt thợ săn lạnh lùng. Săn thú tuyệt không thể để tình cảm cá nhân
xen vào, hắn cũng không quên mục đích tới đây, tiếp tục sắm vai cô gái yếu đuối.
Khi quay đầu lại, hắn đã
khôi phục dáng vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tôi lo lắng cho cô nên tim
đập hơi nhanh.”
“Oa… cô thật sự rất lương
thiện.”
Ánh mắt Đường Tâm Nhu chứa
đầy vẻ sùng bái, chăm chú nhìn hắn. Trên đời này sao có thể có cô gái hoàn mĩ
như vậy? Xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương -
ba ưu điểm lớn đều tập trung trên người, ở thế kỉ 21 này thật vô cùng hiếm
có. Quả thực là kiệt tác hoàn mĩ nhất của tạo hóa.
Mĩ nữ như vậy gần như tuyệt
chủng hết rồi, nhất định phải trân trọng cô thật tốt.
“Cô yên tâm, tôi không sao, mũi không đau nữa
rồi.” Để tỏ ra tinh thần mình bây giờ rất tốt, cô còn cố ý đứng lên đi lại cho
hắn xem, chứng minh mình không gạt người.
Nhưng sắc mặt thì không lừa
được người khác. Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt, tím tái của cô, tự dưng ngực hắn giống
như có con gì gặm cắn, vô cùng khó chịu.
“Cô định đi đâu?” Hắn níu
gấu áo cô, chau mày. Nha đầu chết tiệt này không chịu nghỉ ngơi cho tốt mà cứ
chạy loạn làm gì không biết.
“Tiếp tục chuyển hành lý!”
Đường Tâm Nhu nói.
Vừa mới té xỉu giờ lại đi
gây phiền toái cho hắn nữa sao? Hắn cũng không rảnh mà suốt ngày chăm sóc cô.
“Không cần! Tôi sẽ tự sắp
xếp.”
“Không được đâu, cô vừa bị trặc chân, không thể
di chuyển. Nếu vẫn để hành lý trước cửa thì hàng xóm nhất định sẽ phàn nàn.”
“Chỉ cần cô nghỉ ngơi cho
tốt là được.”
“Không được, tôi đã hứa sẽ
giúp cô chuyển nhà rồi.” Cô kiên trì.
Sao cô gái này cứ lằng nhằng
như vậy!
“Thật sự không cần!”
“Nhưng mà…” Đường Tâm Nhu
còn muốn khoe tài nhưng bỗng nhiên trọng tâm không ổn định, hai chân mềm nhũn
chẳng biết tại sao lại ngã lên người hắn, hắn thuận thế dang hai tay ôm lấy thắt
lưng cô.
“Cô ngay cả đứng còn không
xong thì sao có sức chuyển hành lý?”
“A… Nói cũng đúng….”
Đường Tâm Nhu hơi nghi hoặc
nhưng không dám chắc chắn. Vừa rồi hình như cô bị đẩy, nhưng cũng không có khả
năng, từ nhỏ cô đã luyện nhu đạo, sức chân vốn rất tốt, nhất định là do chân
mình thực sự không còn sức.
Đinh Vũ vốn âm thầm vận sức
nhưng cô hoàn toàn tin tưởng hắn cho nên không hề hoài nghi.
“Được rồi, ngoan ngoãn nằm
nghỉ đi!” Hắn dịu dàng nói, trong giọng điệu còn hàm chứa mệnh lệnh.
Mệnh lệnh của Đinh Vũ như
một ma chú vô hình khiến Tâm Nhu ngoan ngoãn nằm yên trên giường không hề cự
tuyệt.
Hắn lấy chăn đắp lên người
cô, xong chuẩn bị đứng dậy ra khỏi phòng.
“Đinh Vũ.” Góc áo hắn bị
cánh tay nhỏ bé bên giường nhẹ nhàng nắm lại.
Thân thể hắn ngừng lại, nụ
cười mê người vẫn không thay đổi, khom xuống nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Hoan nghênh cô, ha ha,
tôi rất vui khi cô đến ở cùng.”
Lời nói thẳng thắn của cô
làm đôi mắt lạnh lẽo của hắn hiện lên tia nóng cháy, nhưng lại lập tức biến mất.
Hắn đáp trả cô bằng một nụ
cười xinh đẹp: “Tôi cũng rất vui khi có cô làm bạn cùng phòng.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, tôi tin chúng
ta ở chung nhất định rất vui vẻ.”
Trong lòng Đường Tâm Nhu
vui vẻ không thôi, sùng bái nhìn hắn. Người này rất giống chị cả dịu dàng, có
thể tìm được một người bạn cùng phòng tốt như vậy, cô thật vô cùng may mắn.
“Xin lỗi, bắt cô phải chăm
sóc tôi, thật ngại quá!”
“Đừng khách sáo, sau này
còn nhờ cô chỉ bảo nhiều.” Bởi mục tiêu của hắn là trả thù cô, hắn sao có thể
không “chiếu cố” cô thật tốt chứ?
“Cám ơn cô!” Tâm Nhu cười.
“Ngủ đi.”
Hắn thu hồi ánh mắt, che
giấu tia nhìn sắc bén, tiện tay đóng cửa phòng.
***
“Tâm Nhu ~ Tôi không biết
dùng máy giặt.”
Thịch thịch thịch… một
bóng người rất nhanh chạy đến.
“Không sao. Tôi giúp cô.”
“Tâm Nhu ~ Tôi muốn uống cà phê ~ ”
Thịch thịch thịch! Bóng
người lại nhanh chóng chạy xuống phòng bếp.
“Tôi lập tức pha ngay.”
“Tâm Nhu ~ Người ta thấy
nóng quá!”
Thịch thịch thịch, người
nào đó lại chạy rầm rầm ra phòng khách.
“Tôi… tôi vừa bật điều hòa
rồi đấy.” Cả buổi sáng, Tâm Nhu không biết đã chạy tới chạy lui như vậy bao
nhiêu lần, cô mệt mỏi, thở hổn hển.
“Tâm Nhu~~~”
“Lại sao vậy?”
“Cám ơn cô nhé!”
Đối mặt với đại mĩ nhân
xinh đẹp quyến rũ động lòng người, dáng vẻ thướt tha cùng má lúm đồng tiền xinh
xinh, Đường Tâm Nhu không thể nào cự tuyệt, bất tri bất giác cam tâm tình nguyện
bày ra dáng vẻ tươi cười .
“Không có gì! Không cần
khách sáo, ha ha ha.”
“Xin lỗi! Làm người mẫu thật phiền toái, không
thể làm việc nhà nếu không da sẽ khô, không thể xào rau vì dầu mỡ sẽ làm hại
làn da, cho nên đành phiền cô vậy.”
Vẻ mặt Đinh Vũ nũng nịu,
đáng yêu làm Đường Tâm Nhu không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa bản thân cô trời
sinh cá tính gà mẹ, thấy người yếu đuối thì muốn giúp đỡ, vả lại đây còn là bạn
cùng phòng, cô đương nhiên muốn cư xử như người nhà.
“Không sao, không sao, việc
nặng đến mấy tôi cũng làm được, hơn nữa chân cô không phải đang bị thương sao?
Tôi giúp cô là chuyện đương nhiên rồi.
“Cám ơn, tôi rất thích cô
~~ Đúng rồi, người ta rất muốn ăn gà nướng nhưng không biết cách làm, hôm qua
tôi đã mua gà rồi nhưng vẫn để đông cứng trong tủ lạnh. Làm sao bây giờ?”
“Để tôi làm cho cô ăn.”
“Thật sao? Tâm Nhu, cô thật
tốt!”
“Đương nhiên, chúng ta là
bạn cùng phòng mà.”
Ha ha ha… Đường Tâm Nhu mệt
mỏi, mồm thở hồng hộc như cún con, tiếp tục cố gắng làm trâu làm ngựa.
Người vừa xoay đi, khóe miệng
Đinh Vũ lập tức hiện lên nụ cười gian ác. Giống như một quý phi, hắn nhàn nhã nằm
trên ghế sô-pha, lấy một quả nho tím bỏ vào trong miệng, lạnh lùng xem tivi.
Có sẵn một nô tì để sai bảo
thật tốt.
Mấy ngày nay, hắn luôn “đối
đãi” rất tốt để cảm tạ ân đức cô đẩy hắn xuống cống thối.
Tiết mục trên tivi đang đến
phần đặc sắc nhất thì tiếng chuông cửa mất hứng vang lên. Đinh Vũ rủa thầm một
tiếng, nhưng chỉ trong chốc lát đã nở nụ cười gian xinh đẹp, dùng âm thanh gợi
cảm nũng nịu ra lệnh cho nô tì trong phòng bếp.
“Tâm Nhu.”
“Chờ một chút, tôi đang dở
tay, cô giúp tôi mở cửa được không?”
Đương nhiên không được.
“Tôi sợ gặp người xấu, không
dám đâu.” Hắn xấu xa cười, lại ngồi xếp bằng trên ghế sô-pha, lật xem quyển tạp
chí trên bàn.
Cười lạnh một tiếng, đúng
là đàn bà, toàn mua tạp chí lá cải linh tinh. Hắn cảm thấy thật buồn bực, cô học
thiết kế thời trang mà sao chẳng có mắt chọn quần áo gì cả?
Chuông cửa lại vang lên
mang theo chút hoang mang, rối loạn.
“Đến đây, đến đây!” Đường
Tâm Nhu vội vàng đi ra, trên mặt còn dính nước tương, vừa mở cửa vừa quay ra mắng
người ngoài cửa :
“Ai vậy? Lại mấy đứa trẻ
con nghịch chuông phải không? Ấn chuông liên tục như vậy, muốn đòi nợ chắc?”
“Tâm Nhu.”
Tới chơi là một anh chàng,
vừa vào tới cửa đã nhiệt tình, gắt gao ôm cô vào lòng, thiếu chút nữa làm cô
nghẹt thở.
“Anh rất nhớ em! Đến đây cho anh hôn một cái
nào!”
Đường Thu Sinh chu miệng,
đang muốn hôn mạnh lên bầu má trắng của Tâm Nhu nhưng không những không chạm được
vào làn da mềm mại kia mà ngược lại môi còn dán trên bìa tạp chí, còn Đường Tâm
Nhu sớm đã bị Đinh Vũ kéo ra sau.
“Anh ta là ai vậy?” Đinh
Vũ hỏi cô, bên ngoài nhìn như bình thản nhưng kỳ thật, trong giọng nói chất chứa
hờn giận.
Hai người này rốt cục có
quan hệ gì mà thân thiết đến mức có thể hôn môi? Chuyện này làm hắn rất mất hứng,
đôi mắt bắt đầu nảy sinh địch ý.
Nhưng người ta đang nhìn
“cô” kinh ngạc.
“Đây là anh Ba của tôi.”
Đường Tâm Nhu đáp.
“Anh ba?”
“Đúng vậy.”
Hóa ra là anh em, hắn bắt
đầu có cảm giác yên tâm, lúc này nghĩ lại vừa rồi hình như mình đã phản ứng hơi
quá.
Tâm Nhu quay sang anh Ba bắt
đầu chất vấn: “Sao anh lại tới đây? Là ba mẹ bảo anh đến sao?”
“Đương nhiên là vì anh nhớ
em, tiện đường giúp bố mẹ đến xem em có chết đói hay không?”
Khẳng định là bố mẹ bảo
anh Ba đến nghe ngóng xem cô ở Đài Bắc thế nào. Nhớ ngày đó cô quyết tâm ra
ngoài ở để chứng minh cho bố mẹ thấy mình không cần dựa vào đàn ông cũng có thể
sống một cuộc sống không lo âu, đánh tan ý đồ bắt cô lập gia đình của họ. Bây
giờ vẫn chưa làm được trò trống gì cho nên
tuyệt đối không để bố mẹ biết được.
Cô ưỡn ngực nói: “Hừ, em vẫn
rất tốt, không cần mọi người lo lắng.”
Quái lạ, mi mắt Đinh Vũ khẽ
nheo lại, rõ ràng cô phải dựa vào viện trợ của hắn để sống qua ngày. Nhưng nhìn
biểu tình quật cường kia thập phần đáng yêu, khôi hài, con ngươi sắc bén không
khỏi trở nên dịu dàng hơn.
“Tâm Nhu, cô gái này là…”
Cô giới thiệu hai người với
nhau: “Đây là bạn cùng phòng của em, tên là Đinh Vũ.”
“Xin chào!” Đinh Vũ mỉm cười
thân thiện chào hỏi, không nghĩ rằng tay vừa mới đưa ra đã lập tức bị đối
phương nắm chặt.
“Hân hạnh, tôi là Đường
Thu Sinh, hai mươi bảy tuổi, có mở một nhà hàng, trước mắt đang định mở thêm
chi nhánh ở Đài Bắc.” Hắn nhiệt tình giới
thiệu bản thân, đáy mắt nóng bỏng không chút che giấu.
Nhìn ánh mắt Đường Thu
Sinh cùng với bàn tay đang nắm chặt tay mình, tất cả nói lên một thông điệp,
Đinh Vũ lập tức cẩm thấy không ổn.
Đường Tâm Nhu quay lại
phòng bếp, không thèm đếm xỉa đến anh Ba, thuận miệng nói: “Xin phép, em phải
vào bếp làm gà nướng.”
Đinh Vũ không kịp ngăn cô
bỏ đi, lại không muốn cùng người đàn ông này ngồi chung một chỗ, đương nhiên chỉ
có một con đường.
“Ngại quá, em cũng xin
phép.”
Chỉ một nụ cười nhạt nhưng
cũng làm Đường Thu Sinh thần hồn điên đảo. Cô gái này xinh đẹp, cao gầy đúng mẫu
người hắn thích, Đường Thu Sinh gặp được người trong mộng, không nhịn được ngây
ngốc ngắm người ta.
“Đường tiên sinh.”
“Đừng khách sáo, gọi tôi Thu Sinh là được rồi.
Có chuyện gì vậy, Đinh Vũ tiểu thư?”
Đinh Vũ vẫn tiếp tục duy
trì bộ mặt tươi cười: “Xin buông tay.”
Lúc này Đường Thu Sinh mới
ý thức được mình vẫn nắm chặt tay người ta không buông.
“A? Thật xin lỗi, thật xin
lỗi, ha ha ha.”
Đúng là anh em có khác, chẳng
những thần kinh giống nhau mà cách nói chuyện cũng như nhau. Tuy nhiên hắn
không có hứng thú với đàn ông, càng không chịu nổi ánh mắt vừa gặp đã yêu kia.
Hắn nhất định phải duy trì khoảng cách cùng người này, phương thức tốt nhất
chính là nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Đến bữa trưa, Tâm Nhu chuẩn
bị một bàn ăn phong phú, trong đó làm người ta thèm giỏ dãi chính là đĩa gà nướng
đặt giữa bàn. Mùi thơm của mĩ vị nhân gian, chỉ ngửi mùi bụng đã sôi ùng ục,
ùng ục.
“Tài nghệ của Tâm Nhu thật
không tầm thường, hơn nữa con gà này nướng vừa lửa trông rất bắt mắt.” Đường
Nhu Sinh miệng cắn một miếng to, không ngừng khen ngợi tài nghệ của em gái.
Tâm Nhu hếch cằm, kiêu ngạo
nói: “Đương nhiên! Ngon thì ăn nhiều chút, nhưng mà ăn xong nhớ trả tiền cơm
nhé.” Cô tươi cười, còn tiện tay gắp thêm một miếng đặt vào bát của anh Ba.
“Sặc! Người một nhà làm gì
mà tính toán rạch ròi vậy, không sợ người ta chê cười sao?” Nói xong, ánh mắt lại
nóng bỏng nhìn Đinh Vũ.
Đinh Vũ làm bộ như không
thấy, nếu không phải hắn thích nhất gà nướng, hắn nhất định sẽ nhốt mình trong
phòng không ra, để khỏi phải nhìn ánh mắt của Đường Thu Sinh làm cả người không
thoải mái.
Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối
chỉ tập chung tại hai cái đùi gà, trong lòng thầm mắng: “Tâm Nhu thối, làm gà
nướng mà không chịu băm nhỏ.”
Tuy hắn thích ăn đùi gà
nhưng không muốn lấy tay xé, làm tay mình dính đầy dầu mỡ.
“Anh chưa nghe qua câu,
anh em tốt thì càng phải tính toán rõ ràng sao? Bình thường anh đối tốt với em,
nên em thưởng cho anh một cái đùi gà, ăn đi!” Đường Tâm Nhu chìa tay đem một
cái chân gà đặt vào bát của anh Ba.
Đinh Vũ im lặng, đáy mắt
chợt lóe lên tia sắc bén rồi rất nhanh biến mất.
Không sao, vẫn còn một cái
đùi gà nữa.
Anh Ba vô cùng cảm động:
“Em biết đấy, từ nhỏ anh Ba vốn là người hiểu em nhất.”
Đường Thu Sinh có qua có lại
đem đùi gà còn lại gắp cho em gái yêu quý.
“Nếu anh thương em thì
giúp em đi, tiền thực tế nhất!”
“Ủa? Không phải em nói em
sống rất tốt sao?Em thiếu tiền à?”
“Ô kìa! Tiền càng nhiều
càng tốt chứ sao, nhiều một chút để còn dự trữ.”
Hai anh em nói tới nói
lui, không phát hiện có người toàn thân đã tràn ngập sát khí.
Đường Thu Sinh gắp đồ ăn
cho em gái yêu, đương nhiên cũng không quên lấy lòng Đinh Vũ. Nếu cô là bạn
cùng phòng của em gái thì bản thân mình cũng lấy thân phận anh cả thừa cơ gắp đồ
ăn cho đại mĩ nhân, tranh thủ thiện cảm của người đẹp.
“Đinh Vũ, em ăn nhiều một chút” Hắn ân cần
quan tâm.
“Anh Ba! Sức ăn của Đinh
Vũ rất yếu, anh đừng gắp nhiều cho cô ấy quá.”
“Ha ha ha, vậy sao? Thật
xin lỗi, thật xin lỗi!”
Đường Thu Sinh ngây ngô cười.
Đinh Vũ cả giận, nhìn chằm
chằm vào đĩa thịt gà, lại quay sang nhìn hai cái đùi gà trong bát anh em họ Đường,
trong lòng tức muốn thổ huyết.
Sức ăn của hắn ít là vì muốn
phù hợp với thân phận con gái, kỳ thực sức ăn của hắn lớn kinh người, đặc biệt
là món gà nướng trước mặt, hắn đói đến mức có thể nuốt ngấu nghiến toàn bộ con
gà, đùi là là toàn bộ tinh hoa con gà lại bị anh em họ cướp hết.
Nguyên là đồ ăn chỉ hai
người ăn mới đủ, hết lần này đến lần khác đoạt lấy của hắn, hắn lạnh lùng nhìn
chân gà trong miệng bọn họ, mối hận lại tăng thêm một tấc.
“Ngon quá! Ngon quá!” Hai anh em như châu chấu
qua lại, không kiêng nể ăn thỏa thích.
“Ơ? Đinh Vũ, sao em vẫn
chưa động đũa?”
“Em đã nói sức ăn của cô ấy
yếu rồi mà, ăn không vào thôi!”
“Thật sao? Không việc gì,
chúng ta ăn giúp em. Này, em gái, chúng ta chia đôi mỗi người một phần nhé!”
“Không thành vấn đề.”
Khuôn mặt Đinh Vũ co rúm lại,
trong lòng không ngừng chửi rủa, đôi anh em thần kinh nghiêm trọng này hắn phải
ghi nhớ thật kĩ.
(1) ý nói dẹp lép như tiêu bản
Thực ra không cần hỏi cũng
biết Đinh Vũ nhất định sẽ nói nhiệm vụ qua tay Sói thì không cho phép người
khác nhúng tay vào trừ phi hắn mở miệng. Trong lòng Nại Nhi và Hạo Liệt đương
nhiên hiểu đươc, chẳng qua chỉ muốn trêu đùa hắn thôi.
“Nói với người ủy thác tôi
nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn nói với Trầm Nghị, lời nói ngắn gọn giống
như tính cách hắn. Nói xong bèn đi về phía cửa lớn, biểu hiện tác phong không
chịu gò bó của hắn.
Nhìn theo bóng Sói rời đi,
trong đại sảnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Em đoán cô gái kia nhất định
sẽ bị chỉnh thảm hại.” Nại Nhi lắc đầu, bắt đầu cảm thấy thông cảm với cô gái
tên Đường Tâm Nhu.
“A! Em cũng phải đi đây.
Mai còn kịp chuyến bay đi Hawaii nghỉ phép.” Cô vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ,
kiếm được không ít tiền, đang chuẩn bị ra nước ngoài thư giãn vài ngày. Hàn Hạo
Liệt cũng có nhiệm vụ, lục đục rời đi.
[1] : Hổ lạn: nói láo, nói
phét, lừa gạt người khác.