người Tình Bá Đạo _ chương 159 - 160

Chương 159: Chủ động hiến thân

 

“Đừng hỏi, tôi không muốn nói.” Gạt tay hắn ra, tiếp tục lau tóc.”

Hắn đứng dậy, nói:”Đầu khô rồi thì em nghỉ một chút đi, chiều anh lại đến.”

Tôi gật đầu:”Được.”

Hắn vừa đi, tôi liền nằm xuống, chỉ cảm
thấy rất mệt, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tôi nhất thời
không thể nào tiếp nhận.

Mẹ đã nói không cần tôi rồi, cha bảo lời
của mẹ chỉ là lời giận, rốt cuộc có phải là lời nói trong lúc tức giận
hay không tôi không biết. Lần này bà thực sự rất tức giận, cũng thực sự
không cần tôi nữa, vấn đề là bây giờ tôi và Hoa Thần thực sự không có
quan hệ gì, nếu tôi ở cạnh Hoa Thần, vậy chính xác là tôi sai, là đứa
con không nghe lời, là kẻ thứ ba đáng xấu hổ. Bây giờ chỉ vì Tô Ngưng
tìm đến tận cửa, bà liền nói không có đứa con như tôi, đuổi tôi ra khỏi
nhà. Tôi thấy mình không cần phải nhận lỗi, nếu không có lỗi tại sao
phải nhận?

Không biết qua bao lâu, có người gỡ lấy
con gấu bông từ trong tay tôi, tôi lập tức mở to mắt, đối diện với đôi
mắt thâm u của hắn:”Nên ăn cơm tối thôi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Tôi ngồi ngay dậy, cúi đầu nhìn người mình vẫn đang quấn khăn tắm, tôi không muốn ra khỏi phòng ngủ.

Hạ Mộc Lạo dường như biết tôi đang nghĩ
gì, thản nhiên nói:”Đồ để mặc đã mua giúp em rồi, em tự xem đi.” Nói
xong, vứt con gấu bông lên giường.

Tôi đứng dậy, lật mấy cái túi to dưới
mặt đất lên xem, khiến tôi kinh ngạc nhất là trong đó có cả nội y, không
phải hắn ta có ham mê không lành mạnh, thích việc sưu tầm đồ nội y của
phụ nữ đấy chứ.

Vô thức nhìn hắn một cái, âm thầm cúi đầu.

“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh, anh chỉ giúp em chọn mấy bộ quần áo cùng mấy đôi giày thôi, cái khác đều là dì Lâm mua.”
Mặt tôi lập tức đỏ lên, thì ra đây chính là cảm giác đi trộm đồ bị người khác bắt được.

Ăn cơm xong, tôi với Hạ Mộc Lạo ngồi
trong phòng ngủ, cả hai đều im lặng không lên tiếng. Cho đến khi tôi mất
kiên nhẫn, ôm gấu bông chui vào trong chăn.

Hạ Mộc Lạo ngồi bên giường, bàn tay to nhéo nhéo khắp mặt tôi:”Thiển Thiển, là em bắt Hoa Thần ly hôn với Tô Ngưng, đúng không?”
Tôi cào tay hắn:”Đúng, là tôi nói với anh ấy muốn bọn họ ly hôn.”

Ánh mắt hắn khẽ run:”Tại sao lại phải làm như vậy?”
“Bởi vì muốn hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, bởi vì muốn làm tổn thương Tô Ngưng.”

Ánh mắt Hạ Mộc Lạo rất chân thành, hắn
kéo tôi từ trên giường dậy, ôm tôi vào trong lòng. Ngữ khí rất nhẹ nhàng
rất mềm mại, thực khó nhận ra đây là chất vấn hay trách cứ:”Em có biết
cha của Tô Ngưng là bí thư tỉnh ủy không? Em có biết chọc giận ông ta sẽ
có hậu quả gì không? Hủy đi hạnh phúc của Tô Ngưng em sẽ cảm thấy vui
vẻ ư?”

Chúng tôi dựa rất gần, tôi hít hơi thở
nóng hổi của hắn, cười nhẹ nói:”Tôi biết, cha cô ta Tô Bắc Sinh hôm nay
đã đến tìm tôi rồi, trước khi anh đến đưa tôi đi.”

Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn xoa xoa má
tôi:”Là Tô bắc Sinh đánh em đúng không? Em có biết nếu Tô Bắc Sinh muốn
giết em thì chỉ đơn giản như giết một con côn trùng không?”


“Không phải ông ta đánh, là mẹ Tô Ngưng trước khi ông ta đến đánh tôi.
Đương nhiên, Tô Bắc Sinh tìm tôi cũng là vì chuyện của Tô Ngưng và Hoa
Thần, ông ta hy vọng Tô Ngưng được hạnh phúc.”

“Vậy em trả lời ông ta thế nào?”

“Tôi nói tôi phải hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, Hoa Thần và Tô Ngưng nhất định phải ly hôn.”

“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đi, rồi gặp anh.”

“Tô Bắc Sinh sẽ không dễ dàng buông tha em như thế đâu, em cứ trốn ở đây, đợi chuyện kia qua, em muốn đi anh sẽ không giữ em.”

“Tôi ở đây không phải vì muốn trốn Tô Bắc Sinh, người tôi muốn trốn là người nhà tôi.”
Hắn chỉnh người tôi lại, hai người bốn mắt nhìn nhau:”Rốt cuộc chuyện là thế nào, anh muốn biết toàn bộ.”

“Thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, cứ như một giấc mơ
vậy. Trưa hôm nay Tô Ngưng đến tìm tôi, sau đó mẹ cô ta xuất hiện, tát
cho tôi một cái, mẹ tôi nhìn thấy, liền đến bảo vệ tôi, mẹ Tô Ngưng nói
mẹ tôi và cha cô ta đã từng có quan hệ gì đó, sau đấy Tô Bắc Sinh cũng
đến nắm tay mẹ tôi, lúc đó tâm trí tôi rất hoang mang, hất tay Tô Bắc
Sinh ra rồi kéo mẹ về nhà, sau khi về tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà. Tô Bắc
Sinh lại đến tìm tôi, nói ông ta là cha đẻ của tôi. Dường như tất cả
việc xui đều xảy ra hôm nay, lòng tôi rất loạn.”

Hạ Mộc Lạo tiếp tục hỏi:”Có phải tên mẹ em là Lăng Tuyết không?”
Tôi gật gật đầu:”Sao anh lại biết tên mẹ tôi?”

Ánh mắt Hạ Mộc Lạo trở nên dịu dàng:”Bởi vì mẹ em và mẹ anh nhiều năm
trước là bạn rất tốt, năm đó cha anh và Tô Bắc Sinh cũng rất thân nhau,
họ cùng theo đuổi mẹ em, sau đó mẹ em chọn Tô Bắc Sinh, mẹ anh chọn cha
anh, sau một khoảng thời gian, mẹ em và Tô Bắc sinh vì một hiểu lầm mà
chia tay, cha mẹ anh thì kết hôn. Mấy năm sau mẹ em mới quay về, nhưng
qua nửa năm lại biến mất, cha anh và Tô Bắc Sinh tìm bà rất lâu cũng
không tìm được.”

Thì ra Tô Bắc Sinh nói thật, anh ta thật sự đi tìm mẹ tôi:”Sao anh lại biết, mẹ anh bây giờ đang ở đâu?”

Hạ Mộc Lạo quay đầu không nhìn tôi:”Mẹ anh đã mất vài năm trước rồi,
rất lâu trước kia anh hỏi mẹ tại sao lại kết hôn với cha anh, bà ấy nói
với anh những điều đó.”

“Xin, lỗi, tôi không biết.”

Hắn đứng dậy,”Không sao, em nghỉ trước đi, anh ở phòng ngay bên cạnh em, có chuyện gì cứ gọi anh.”

Thấy bóng lưng cô đơn của hắn, tự dưng có cảm giác muốn khóc, tôi cứ như vậy đờ đẫn nhìn hắn.

Đến cửa, dường như nhớ ra chuyện gì,
dừng bước lại:”Em đừng nghĩ quá nhiều, anh đưa em đến đây không có ý gì
khác, càng không thừa dịp người gặp khó khăn, trừ phi em tự nguyện, nếu
không anh sẽ không miễn cưỡng em.” Nói xong, hắn ra khỏi phòng ngủ, đóng
cửa lại.

Tôi đờ đẫn nhìn cánh cửa đóng chặt, rất
lâu thần trí mới quay lại, xem ra tôi đã nghĩ anh ta quá hư hỏng rồi, kỳ
thật anh ta cũng có chỗ tốt, tuy nhiên tôi chỉ nhìn vào mặt xấu của anh
ta, hồi trước tuy là vì Tô Ngưng, nhưng cũng đối xử rất tốt với tôi.

Hôm sau, tôi dậy thật sớm, dì Lâm nói hắn đã đi rồi.

Đến giữa trưa thực sự quá chán, xem ra
tôi đã đánh giá mình quá cao rồi, cứ tưởng rằng có thể yên lặng sống ở
đây, bây giờ xem ra có chút không chịu được.

Đi vào thư phòng, mở máy tính, trình duyệt vừa khởi động, trang chủ là trang tin tức mạng Thẩm Phong.

Chậm rãi di chuột xuống, trên bị trí bắt mắt nhất có đăng một tiêu đề:”Tổng giám đốc tập đoàn Hoa thị ra ngoài ăn vụng, truyền ra tin tức ly hôn.”
Ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn xuống, có hơn chục tấm ảnh chụp tôi và Hoa
Thần, hiển nhiên là bị chụp trộm, nhìn bối cảnh có lẽ là chụp vào mấy
năm trước khi Hoa Thần đưa tôi đi chơi.

Tiếp tục đi xuống, một dòng chữ màu đỏ đập vào mắt:”Vì tổng giám đốc và con gái bí thư tỉnh ủy ly hôn, tập đoàn Hoa thị xuống dốc , cổ phiếu tuột giá không phanh.” Tôi lập tức nhấn vào số liệu cổ phiếu của tập đoàn Hoa thị, hôm nay đã đến cực hạn, không ai mua vào, toàn bộ đều bán ra.

Xem ra cái giá Hoa Thần ly hôn với Tô Ngưng chính là hy sinh tập đoàn Hoa thị, anh thực sự nguyện ý vì tôi mà làm như vậy ư?

Nhưng tôi không muốn anh phải mất nhiều
như vậy, nếu hậu quả tôi báo thù Tô Ngưng là Hoa Thần mất tất cả, vậy
tôi có nên tiếp tục báo thù không? Dù sao cô ta cũng là chị tôi, còn
anh, đã từng là người tôi yêu. Nhưng chuyện đã đến nước này không phải
tối nói thôi là có thể thôi được.

Suốt cả ngày tôi tâm trạng bất an, đứng ngồi không yên.

Buổi chiều, sau khi Hạ Mộc Lạo trở về,
tôi cũng theo vào phòng ngủ của anh ta. Đóng cửa, hỏi:” Hạ Mộc Lạo, nếu
tập đoàn Hoa thị cứ tiếp tục xuống dốc như vậy sẽ trở nên thế nào?”

Hạ Mộc Lạo ngồi xuống sofa, bình tĩnh nhìn tôi:”Sẽ đóng cửa.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Chỉ cần cậu ấy ly hôn với Tô Ngưng, sẽ không có công ty nào dám hợp tác với cậu ấy, bọn họ không dám chọc Tô Bắc Sinh.”

Tôi đi đến trước mặt anh ta, nhìn chằm chằm vào anh ta, hỏi:”Liệu có cách nào cứu vãn được không?”

Khóe miệng Hạ Mộc Lạo khẽ nhếch:”Đương
nhiên là có, chỉ cần có một công ty hùng mạnh hợp tác với tập đoàn Hoa
thị, hoặc là thu mua. Nhưng điều kiên tiên quyết là Tô Bắc Sinh sẽ không
làm gì công ty đấy.”

“Vậy anh có thể giúp anh ấy không, cha anh với Tô Bắc Sinh là bạn tốt, ông ta sẽ không uy hiếp anh.”

Ý cười trên khóe miệng Hạ Mộc Lạo càng
sâu:”Tại sao anh phải làm vậy? Em phải biết tuy rằng anh là tổng giám
đốc, nhưng việc lớn trong công ty vẫn do cha anh quyết định.”

Tại sao phải làm như vậy? Đúng ha, Tại sao anh ta lại phải làm vậy.

Tôi cởi áo, bất đắc dĩ nhả ra một câu:”Tôi làm người phụ nữ của anh, anh giúp anh ấy một lần, lý do này đã đủ chưa?”
Lần thứ nhất, tôi bị anh ta cưỡng bức. Lần thứ hai, tôi say rượu loạn tính. Lần này, là tôi chủ động hiến thân.

Hạ Mộc Lạo đứng dậy, thân thể cách tôi rất gần, khiến toi có cảm giác muốn chạy trốn, anh ta nói:”Nếu anh không chịu thì sao?”

Anh không muốn chẳng lẽ tôi có thể ép
được anh à? Tôi lùi về phía sau, mặc quần áo vào, đi về hướng cửa phòng,
không quay đầu lại nói:” Anh không chịu cũng được, tôi đi xin Tô Bắc
Sinh.”

Phía sau truyền đến tiếng nói phẫn nộ của Hạ Mộc Lạo:”Đứng lại.”

Tôi đứng tại chỗ, hỏi:”Hạ tiên sinh còn chuyện gì muốn phân phó?”
“Tô Thiển Thiển, em chỉ có tí kiên nhẫn ấy thôi à? Em cứ xin người như thế này hả?”

“Tôi không xin anh, mà là cho anh một lý
do giúp anh ấy, nếu anh muốn tôi xin anh, vậy thì miễn đi. Còn nữa, tôi
trước nay chẳng có cái thứ gọi là kiên nhẫn, bị anh từ chối cũng không
chết được.”

Tiếng bước chân Hạ Mộc Lạo lại gần tôi,
oán hận nói bên tai tôi:”Tiểu yêu tinh, lần này là em chủ động dâng đến
tận cửa nhé, không phải là anh ép em.”

Tôi quuay đầu lại, nhìn thẳng vào anh ta:”Nói như vậy, anh đồng ý đúng không?”

Nhìn thấy dục hỏa trong mắt anh ta, tôi
theo bản năng lùi về phía sau từng bước. Hạ Mộc Lạo ôm tôi vào
lòng:”Đúng, anh đồng ý, có phải em hối hận rồi không?”

Mẹ kiếp, anh đồng ý còn cố tình cự tuyệt tôi, tôi đấm mạnh vào ngực anh ta một cái:”Không hối hận.”

Hạ Mộc Lạo cúi đầu xuống hôn tôi, tôi đờ đẫn đứng yên đó không biết phải làm thế nào.

Anh ta bất mãn buông tôi ra:”Lúc nãy không phải em rất chủ động à? Bây giờ thành sự thật em sợ rồi đúng không?”

Tôi vênh mặt lên:”Tôi mà sợ á.” Nói xong, đôi tay nhỏ bé cầm lấy cà vạt
của anh ta, qua vài lần liền cởi được cà vạt và âu phục của anh ta.

Hạ Mộc Lạo vừa lòng cười cười:”Tốc độ rất tốt.” Thanh âm vừa dứt, anh ta đã ôm lấy tôi, đi về phía giường.

Anh ta đặt tôi xuống giường, “Em không được phép hối hận.”

 

Chương 160: Để anh lấy em

 

Triền miên qua đi, anh ta nói bên tai tôi:”Thiển Thiển, sau này người em có thể nghĩ, có thể nhớ chỉ có mình anh.”

Tôi rúc vào trong ngực anh ta, nhẹ giọng nói:”Được.”

Sau này không được thân mật với thằng đàn ông khác.”
“Được.”

“Sau này không được biến mất.”

“Được.”

“Sau này không được một mình gặp cậu ta.”

“Được.”

“Sau này không cho phép một mình nghĩ lung tung.’

“Được.”

“Sau này nếu có chuyện gì người đầu tiên nghĩ đến phải là anh.”

“Được.”

“Sau này không được phép xa lánh anh.”

“Được.”

“Sau này có con nhất định phải sinh ra.”
“Không được.”
Anh ta nhổm người dậy:”Tại sao không được?”
“Tôi không muốn con tôi cũng là trẻ mồ côi
giống tôi, muốn có con anh tìm người khác sinh đi.” Dù rằng là tôi cầu
xin anh, nhưnng tôi sẽ không lấy con mình ra làm giao dịch, tôi có thể
lấy chính mình ra làm, dù sao anh cũng không phải chỉ chạm vào tôi một
lần, chạm vào mấy lần cũng không thành vấn đề.

Anh đưa tôi đến đây không phải có ý này
sao? Tuy anh nói sẽ không miễn cưỡng tôi, nhưng thứ anh đợi không phải
là chờ tôi mở miệng sao? Lúc tôi cởi quần áo anh cự tuyệt tôi, không
phải vì muốn tôi cầu xin anh ư?

Thì ra vẫn giống 5 năm trước, thứ anh muốn chỉ là một đứa con, buồn cười là tôi lại là người được anh chọn sinh con cho anh.

Anh ta lại nằm xuống, ôm tôi vào
lòng:”Không phải bây giờ em lại nghĩ lung tung đấy chư? Vừa rồi không
phải đã đồng ý với anh là sẽ không nghĩ lung tung nữa à?”

Tôi quay người lại, lưng đối mặt với anh ta:”Tôi không nghĩ lung tung.”
Cằm anh ta cọ cọ lên đỉnh đầu tôi:”Không
phải là trẻ mồ côi, nếu em thực sự để ý tới danh phận, đợi sóng gió
chuyện này qua đi, chúng ta liền kết hôn. Bây giờ khắp nơi đều biết
chuyện của em và Hoa Thần, anh không muốn mấy chuyện tào lao đó làm em
bị tổn thương.”

Đầu tôi cọ vào ngực anh ta, tay anh ta
nắm chặt lại, thân thể hai người dựa vào càng gần:”Không phải là tôi để ý
hay không để ý đến danh phận, mà là tôi không muốn con tôi sinh ra
không danh không phận.”

“Được, đợi chuyện này qua đi chúng ta
liền kết hôn. Về phần cha anh em hoàn toàn có thể yên tâm, ông ấy sẽ
không phản đối nữa. Sau khi mẹ anh mất ông ấy cô đơn đã mấy năm rồi, có
cháu nội cho ông ấy ôm vui còn không kịp nữa là.”

Đầu tôi lại cọ vào ngực anh ta hai cái:”Nhưng tôi không muốn kết hôn sớm như vậy, càng không muốn sớm như vậy đã làm mẹ.”

Mông đột nhiên bị vật gì đó cứng cứng
đâm vào, tôi luồn tay xuống sờ, đột nhiên chạm vào vật gì đó không nên
chạm, lập tức rụt tay lại:”Không được quan hệ quá độ.”

“Bây giờ em nói câu này đã quá muộn rồi, em thích cử động linh tinh thì phải gánh chịu hậu quả.”

Tay anh ta vươn về phía ngực tôi, nụ hôn nồng cháy rơi xuống vành tai rồi dần dần dời xuống.

“Hạ Mộc Lạo, anh mà đi làm trai bao khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

“Nói như vậy em rất vừa lòng về anh chứ gì.”

Giương tay lên đấm một cái thật mạnh vào
ngực anh ta, anh ta đau đớn rên lên một tiếng, sau này không nghe lời
tôi sẽ đối đãi với anh như thế này đấy.

 

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại anh ta đã đi
rồi, đợi sóng gió chuyện này qua đi, tôi nhất định phải chạy trốn thật
nhanh, tôi không thể kết hôn với anh ta, càng không thể mang thai con
của anh ta. Thứ hiện tại tôi cần phải làm là cố gắng ngoan ngoãn nghe
lời, chờ anh ta hạ lớp phòng vệ với tôi, tôi sẽ biến mất hoàn toàn, lại
một lần nữa rời đi, tôi sẽ không đến Mộ Phong, tôi muốn tới phương Bắc
xem tuyết, sống hơn hai mươi năm rồi mà vẫn chưa một lần được thấy
tuyết, không thể để nó trở thành chuyện hối tiếc trong cuộc đời tôi
được.

Tôi lập tức bật máy tính, tìm tòi một chút xem thành phố nào có cảnh tuyết đẹp, cuối cùng quyết định đi Tuyết Dương.

Tôi viết toàn bộ những chuyện xảy ra gần
đây vào QQ, mỗi giây mỗi phút đều không quên, bởi vì tôi sợ một khi
mình mất trí nhớ, nhưng chuyện này có thể trở thành nuối tiếc trong đời
tôi.

Hơn ba giờ chiều Hạ Mộc Lạo về, tôi lập tức lưu nhật kí chưa viết xong vào hòm mail, rồi đóng cửa sổ lại.

Hạ Mộc Lạo đến gần:”Đang xem gì thế?”

Làm bộ không có việc gì, khẽ nhếch miệng:”Tôi đang xem bọn họ có quan tâm đến tôi không.”

Anh ta cau mày, hỏi:”Kết quả thế nào?”
Tôi đứng dậy để anh ta ngồi, anh ta ngồi
xuống, tôi ngồi lên đùi anh ta, mở nhật kí đàm thoại cho anh ta xem:”
Anh nhìn đi, Tử Kiềm gửi cho tôi rất nhiều tin, tuy rằng tôi đã ngụp
xuống nước, nhưng cậu ấy lúc nào cũng gửi tin nhắn về đây.”

Hạ Mộc Lạo ôm lấy eo tôi, dựa vào đầu
tôi thở ra khí nóng:”Cậu ta quả thực rất quan tâm đến em, hôm nay ở công
ty cậu ta cũng hỏi anh có biết em đang ở đâu không.”

“Vậy anh có nói với cậu ấy không?”
“Anh nói ai đánh mất thì người đó tự đi mà tìm, tìm anh cũng chẳng có tác dụng.”

Anh ta lại nổi hứng lên hỏi:”Lại có ý định gì? Chuẩn bị cuốn gói chạy trốn nữa à?”

“Thẻ ngân hàng chẳng có tác dụng, đến
lúc ấy tài khoản bị phong tỏa cũng không dùng được. Trừ phi anh để mấy
triệu trong thư phòng, tôi sẽ cuỗm đi toàn bộ.”

Anh ta cắn nhẹ lên cổ tôi một cái:”Anh về sớm như vậy là muốn xem xem em đã trốn đi chưa.”

Xoay người lại, ôm lấy cổ anh ta:”Anh
nghĩ hay thật, tôi còn lâu mới thèm trốn, khó khăn lắm mới bám vào được
một người giàu có như anh, bộ dạng cũng đẹp trai, tùy tiên phẩy tay một
cái trên đường cũng có thể hút được cả đám ong mật, tôi sao nỡ rời đi
được.”

Anh ta vừa lòng cười cười, cúi đầu xuống hôn tôi.

Ở trong QQ của anh ta, tôi nhìn thấy tấm
ảnh năm năm trước chúng tôi hôn nhau ở bãi biển, không ngờ anh ta vẫn
còn giữ tấm ảnh này, tôi nắm chặt tay:”Tại sao còn giữ tấm ảnh này? Tôi
không thích, xóa nó đi.”

“Không được xóa, đợi khi chúng ta già rồi mang ra xem.”

Cắn lên cằm anh ta một cái:”Tôi biết mật mã của anh, hôm nào đó tôi tự xóa.”

“Anh có dự trữ rồi, em cứ việc xóa.”

Oán hận trừng mắt nhìn anh ta.

 

Cả đêm lại triền miên, lúc tình mê loạn
ý, Hạ Mộc Lạo thấp giọng nói bên tai tôi:”Thiển Thiển, những gì đã đồng ý
với em anh luôn nhớ kĩ, em cũng phải nhớ mình đã hứa với anh những gì.
Không được chạy trốn anh, nếu không, dẫu có lật tung cả thế giới lên anh
cũng phải tìm được em, rồi nhốt em lại trong một căn phòng tối om, cho
đến khi em chịu nhận lỗi với anh.”

Tôi thở nhẹ đáp lại:”Chi bằng anh ấn lên
trán tôi mấy chữ, ghi là “Người này là vật sở hữu tư của Hạ Mộc Lạo,
người rảnh rỗi không được tới gần.”

Hồi trước ở với Hoa Thần, rất áp lực,
tôi luôn đứng trong tình thế bị động, luôn phải nhường nhịn anh. Bây giờ
ở với Hạ Mộc Lạo, so với hồi trước dễ chịu hơn rất nhiều, rất nhiều lời
không dám nói trước kia bây giờ đã có thể nói ra, hơn nữa còn to gan
đấu lại anh ta, có lẽ là vì tôi không quá để ý đến cách nhìn của anh ta
về tôi.

“Đêm này ngủ ngon, mai là cuối tuần, anh đưa em ra ngoài.”

Chơi điên cuồng vô cùng vui vẻ hai ngày ở
bên ngoài, điện thoại của anh ta cũng tắt máy hai ngày, chiều chủ nhật
mới mở, anh ta đi tắm, vứt điện thoại lên giường, anh ta vào phòng tắm
chưa tới mười phút thì tiếng điện thoại vang lên, do dự hồi lâu, cuối
cùng vẫn ấn nút nhận điện.

Tôi không nói, đối phương cũng không
nói, im lặng hơn mười giây, bên kia truyền đến một giọng nữ bén nhọn:”Hạ
Mộc Lạo, anh ở đâu? Cha anh và cha em đã thống nhất là ngày 13 tháng 4
kết hôn, anh không cảm thấy chúng ta phải nói chuyện với nhau sao?”

Đột nhiên tôi muốn cười, Hạ Mộc Lạo
không muốn làm chuyện cha anh ta đáp ứng rồi thì phải làm sao đây:”Cô là
Ôn Quỳnh đúng không? Nửa năm không gặp không ngờ cô vẫn còn thích anh
ấy.”

Ôn Quỳnh lập tưc ré lên:”Lại là tiện
nhân mày, mày hại Tô Ngưng rồi còn muốn hại cả tao sao? Tao nói cho mày
biết đừng ở đó mà mơ nữa, Hạ Mộc Lạo nhất định phải kết hôn với tao.”

Nằm xuống giường gối đầu lên tay, giọng
nói còn mang theo vài phần khiêu khích:”Chỉ cần tôi còn ở bên cạnh anh
ấy, cô vẫn chỉ có thể đứng ở một bên xem, nữ chính không bao giờ có thể
là cô.”

“Hoa Thần vì mày nên mới ly hôn với Tô
Ngưng, lẽ nào vẫn chưa đủ sao? Tại sao mày phải tham như vậy, có Hoa
Thần rồi tại sao còn muốn dây dưa với Hạ Mộc Lạo?”

Tôi ngồi bên giường, cười nhẹ ra
tiếng:”Có giỏi thì cô cũng bắt cá hai tay đi, quên nói cho cô, tôi và
anh ấy sắp có cục cưng rồi, sau đó sẽ kết hôn, có đứa bé làm chỗ dựa cho
tôi, cô cảm thấy cha anh ta sẽ làm thế nào?”

“Tiện nhân, cho dù mày có con thì đã làm
sao? Cả Thẩm Phong này đều biết mày là kẻ thứ ba, Hạ Mộc Lạo có thể chấp
nhận mày, nhưng cha anh ấy sao có thể chấp nhận mày làm con dâu ông ấy
được.”

Hạ Vô Xá không chấp nhận thì sao nào? Dù
sao tôi cũng không muốn gả cho Hạ Mộc Lạo, bây giờ tôi ở bên cạnh anh
ta không có nghĩa là cả đời cũng sẽ như thế, tóm lại lúc tôi ở cùng anh
ta anh ta không thể kết hôn với Ôn Quỳnh, cho dù hai bọn họ muốn kết hôn
cũng phải chờ sau khi tôi đi đã. “Hạ Mộc Lạo không để ý là được, người
khác nghĩ thế nào là chuyện của người ta, tôi không quan tâm người khác
nghĩ gì.”

Cho dù Hạ Mộc lạo không để ý, tôi và anh
ta cũng không ở bên cạnh nhau, giữa chúng tôi có quá nhiều ngăn trở,
còn có sự phản đối của cha mẹ hai bên, chúng tôi rốt cuộc vẫn chỉ là
khách qua đường không liên quan đến nhau.

“Chưa gặp người như mày bao giờ, lời như
vậy mà cũng nói ra khỏi mồm được, cha anh ấy không phải là người khác,
Hạ Mộc Lạo dù lợi hại cỡ nào vẫn phải nghe lời cha anh ấy, vào được Hạ
gia hay không là do cha anh ấy định đoạt, đừng tưởng rằng mày có thể với
tới người cao quý như anh ấy, kẻ ti tiện mãi mãi vẫn chỉ là kẻ ti tiện,
mày vĩnh viễn không xứng với anh ấy, nhiều nhất chỉ có thể làm kẻ thứ
ba thôi, chỉ có thể làm tình nhân thôi.”

Điện thoại bị người khác đoạt lấy, tôi
quay đầu lại nhìn, Hạ Mộc Lạo mặt đen thui nghe điện thoại, Ôn Quỳnh vẫn
còn đang nói cái gì đó, mặt Hạ Mộc Lạo càng lúc càng khó coi. Lúc này
tôi đang ngồi ở trên giường, còn Hạ Mộc Lạo đứng cạnh giường, tôi vươn
tay ôm lấy eo anh ta, áp má vào bụng anh ta.

Tay anh ta nhẹ nhàng vỗ về má tôi, lạnh
lùng nhả ra một câu:”Ôn Quỳnh, tôi cảnh cáo cô tốt nhất là đừng có ý đồ
gì với cô ấy, chỉ cần cô động vào cô ấy, tôi sẽ trả lại cô gấp trăm
nghìn lần, cho cô sống không bằng chết.”

Nghe thấy câu này tôi lạnh hết cả xương sống, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại gặp phải ánh mắt dịu dàng của anh ta.

Nếu tôi chạy trốn bị anh ta bắt lại thì sẽ có kết cục thế nào? Sẽ không đánh gãy hai chân tôi rồi quẳng tôi vào phòng tối chứ?

Lại nghe thấy Hạ Mộc Lạo nói:”Cha tôi đáp ứng, vậy để ông ấy lấy cô đi, tôi không có hứng thú với cô.”

Nói xong, anh ta vứt điện thoại lên
giường:”Thiển Thiển, lời của cô ta em đừng để trong lòng, cũng không cần
phải để ý tới người phụ nữ đó.”

Tôi ngây ngốc sững sờ tại chỗ, anh ta
vừa mới bảo để cha anh ta lấy cô ta, nếu để Hạ Vô Xá nghe được câu này
không biết sẽ có hậu quả gì nữa đây.

TT cũng thông minh phết đấy, biết dựa vào đàn ông đúng lúc nên dựa, không ngốc như mọi người vẫn nghĩ đâu =))))))

Báo cáo nội dung xấu