Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 01
Chương mở đầu: Rạn Nứt
Một cuộc sống hạnh phúc không hề có một chút rạn nứt nào vậy mà vào
một ngày đẹp trời, mái nhà ấm êm đó xuất hiện một vết nứt lớn.Người đàn
ông thành đạt và hạnh phúc bên vợ hiền, con ngoan bỗng nhiên lại trở
thành cha của một đứa trẻ mới đầy tháng.
- Âu Thịnh, anh có thể quên cái ngày hôm đó nhưng em thì không bao giờ
quên. Lần đó anh uống say và đến than thở về tình hình tài chính đang
thâm hụt, anh sợ ảnh hưởng đến chị nhà đang mang thai nên không nói.
Mà hôm đó em vừa bị cấp trên khiển trách nên cả hai chúng ta đều uống
rượu giải sầu sau đó cái gì đến nó cũng phải đến thôi. Em không trách gì
anh, hôm nay em đến đây cũng không phải là xen vào hạnh phúc của gia
đình anh, em chỉ muốn để anh biết được giữa hai chúng ta đã có một đứa
con.- Người phụ nữ đó nói, khóe mắt rưng rưng. Còn Âu phu nhân thì ngồi
im suốt, không mở miệng nói một lời nào. Cái cụm từ “giữa hai chúng ta
đã có một đứa con” mà người phụ nữ đó nói ra như là một nhát dao chém
sâu vào tim bà. Thế còn Âu Tinh Á thì sao? Con bé là kết quả của tình
yêu giữa bà và ông Âu Thịnh. Tinh Á cũng vừa tròn ba tháng tuổi. Những
khoảnh khắc của ngày hôm đó dần hiện ra trước mắt ông Âu Thịnh. Ông quay
sang nhìn bà vợ của mình đang ngồi im như tượng rồi đưa mắt nhìn đứa bé
đang nằm trong vòng tay của Bối Nhĩ ( tên người phụ nữ đó) mà đau cả
đầu. Ông không thể bỏ Âu phu nhân mà đến với Bối Nhĩ được nhưng ông cũng
không thể bỏ mẹ con Bối Nhĩ.
- Bối Nhĩ, đứa bé tên gì vậy? – Ông Thịnh hỏi.
- Âu Bảo Ngọc.- Bối Nhĩ khẽ đáp.
Ông Thịnh gật đầu rồi nhìn lại Âu phu nhân, bà vẫn ngồi im, dường như
đang có một cuộc chiến tranh nội tâm diễn ra trong bà. Trái tim bà bảo
rằng bà nên cao thượng nhưng lí trí mách bảo bà rằng giữa bà với ông
Thịnh còn có Tinh Á. Nếu giữa bà và ông không có sợi dây gắn kết nào
thì bà sẽ cao thượng mà từ bỏ ông thôi. Đáng tiếc là tình hình này bà đành chịu.
- Minh Châu, em nói gì đi chứ? – Ông Thịnh quay sang nói với Âu phu nhân.
- Anh là chủ gia đình, việc anh có con riêng bên ngoài vì lí do gì em
cũng không muốn quan tâm nữa, anh muốn làm gì, em cũng chấp nhận hết
nhưng nếu việc anh làm mà ảnh hưởng đến Âu Tinh Á thì em không ngồi yên
để anh muốn làm gì thì làm đâu. Âu Tinh Á là con gái của em, anh
hãy nhớ lấy điều đó.- Âu phu nhân bỏ về phòng.
- Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên đến đây. Em và con sẽ không tìm đến
làm phiền gia đình anh nữa đâu.- Bối Nhĩ bế đứa bé đứng lên định bỏ đi
thì ông Thịnh đã giữ lại.
- Bối Nhĩ, em biết rõ là anh rất yêu Minh Châu, thế nên anh không thể để
cô ấy bỏ đi, huống hồ giữa anh và cô ấy còn có bé Tinh Á nữa, anh xin
lỗi nhưng có lẽ em nên để bé Bảo Ngọc ở đây. Anh và Minh Châu sẽ xem Bảo
Ngọc là con luôn, bù lại hàng tháng anh sẽ chu cấp phí sinh
hoạt cho em.
- Chắc anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn anh biết đến sự tồn tại của Tiểu
Ngọc thôi. Em không thể bỏ con mà lấy tiền được.- Bối Nhĩ cau mày nói.
- Anh không có ý đó. Tiểu Ngọc cần có cha và anh là cha của nó, anh sẽ
chịu trách nhiệm còn em coi như là…anh cầu xin em đó. Anh không thể chọn
cả em, Tiểu Ngọc, Minh Châu và Tinh Á được. Vợ con anh làm sao anh bỏ
được, hết cách rồi, anh thực sự cũng muốn bao bọc, che chở cho mẹ con em
lắm nhưng…
- Em hiểu rồi. Tiểu Ngọc sẽ ở lại đây với anh, em sẽ ra đi và anh đừng
bao giờ tìm đến em, em cầu xin anh đó. Đừng bao giờ tìm đến em, anh chỉ
cần thay em nuôi dạy Tiểu Ngọc khôn lớn là được rồi. hãy xem như giữa
hai ta không có gì hết.- Bối Nhĩ nói. Bà quản gia từ từ đỡ lấy
đưa bé từ tay Bối Nhĩ trước khi đi cô không quên hôn lên má đứa bé và
liên tục xin lỗi con mình. Bối Nhĩ đi rồi, ông Thịnh mới ngồi phịch
xuống ôm đầu sâu não.Thời gian sau đó, cuộc sống của gia đình họ Âu ngày
càng rạn nứt, bà Minh Châu lúc nào cũng im lặng chăm lo cho Tinh Á và
Bảo Ngọc, không đoái hoài đến ông Thịnh. Cũng may là hai đứa lớn lên
cùng nhau, có những chuyện không hiểu nhưng cũng yêu thương nhau, ông
Thịnh vùi đầu vào công việc, về đến nhà chỉ chú tâm đến hai đứa con, ông
cũng tìm mọi cách để hâm nóng tình cảm với bà Minh Châu nhưng tất cả đã
nguội lạnh cả rồi. Thế mới biết hạnh phúc nó thật là mong manh dễ vỡ.
Chỉ cần một vết nứt thôi cũng gây hư hỏng cho ngôi nhà huống hồ đây là
mộtchuyện to tát chứ không nhỏ nhặt gì, dù rằng phận đàn bà là phải
camchịu, bao dung nhưng đối với bà Minh Châu thì bao dung, cam chịu
nhưthế nào đây, khi mà có người thứ ba bước chân vào cuộc sống của gia
đình họ? Vẫn biết cái phút lầm lỡ của ông Thịnh là không đáng trách
nhưng là một người vợ lại là mẹ của Tinh Á, suy cho cùng thì bà Minh
Châu không chấp nhận cũng là chuyện bình thường, dễ hiểu. Có thể là bà
Minh Châu hơi quá đáng hay ích kỷ nhưng nếu đứng vào vị trí của bà thì
không ít người sẽ làm theo bà.
Vài năm sau đó, năm Tinh Á và Bảo Ngọc lên bốn tuổi thì ông Thịnh bị tai
nạn qua đời. Hai năm sau đó, bà Minh Châu cũng đi tìm hạnh phúc mới cho
mình.
Cái ngày bà Minh Châu quyết định ra đi tìm hạnh phúc mới, cô bé Tinh Á sáu tuổi đã cố gắng, níu kéo.
- Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ở lại với con đi mà. Con không muốn sống với bà nội đâu.- Cô bé Tinh Á khóc lóc năn nỉ mẹ.
- Tinh Á, con là người nhà họ Âu, con phải ở lại, sau này mẹ sẽ về thăm con.
- Con không chịu đâu.
- Tinh Á ngoan, con vào nhà đi, trời sắp mưa rồi đó. Mẹ đi rồi mẹ sẽ về thăm con mà. Con biết mẹ yêu con mà.
- Yêu con sao mẹ lại bỏ con?
- Sau này con lớn mẹ sẽ nói. Bây giờ con hãy quay vào nhà đi.- Bà Minh Châu ôm bé Tinh Á vỗ về.
- Mẹ bỏ con đi như vậy, mẹ có hối hận không?- Tinh Á đẩy bà Minh Châu ra rồi hỏi?
- Ý con là gì?
- Mẹ bỏ con để đi thì mẹ có cảm thấy hối hận không? Sau này mẹ sẽ không hối hận chứ?
Bà Minh Châu ôm lấy con gái, thì thầm ba từ “mẹ xin lỗi” rồi đứng dậy
xách hành lí quay đi. Chiếc taxi vừa lăn bánh là trời vừa đổ cơn mưa
ào xuống. Một thực thể nhỏ bé đứng dưới màn mưa lạnh buốt, ánh mắt nhìn
đau đáu về phía cổng. Ngày hôm đó đã khắc sâu vào lòng cô bé Tinh
Á sáu tuổi, cái ngày mà cô bé cảm nhận được người mẹ đáng kính đã bỏ cô
lại để đi tìm cuộc sống mới. Không lâu sau đó, bà nội dẫn một cô bé tóc
ngắn ăn mặc rất là ngầu đời về.
- Tinh Á, đây là Khiết An, người này sẽ học tập cùng cháu.
- Dạ.- Tinh Á đáp lại một cách khá là hờ hững.
- A, em chào chị, em tên là Âu Bảo Ngọc. Rất vui được gặp chị Khiết An.- Bảo Ngọc thì cười toe toét chạy ra chào hỏi.
Vậy mà Khiết An chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi tiến đến chỗ Tinh Á đang chăm chú làm bài tập. – Âu tiểu thư, tôi là Đàm Khiết An.
Tinh Á vẫn cắm đầu làm bài tập, tính nó là thế, đã không làm thì thôi
chứ đã làm thì trời có sập cũng chẳng quan tâm. Quá bực bội trước thái
độ không mấy lịch sự này của nó, Khiết An điên tiết giật cây bút và quyển vở của nó.
- Tiểu An, trả đây, tôi không điếc đâu, trả lại cho tôi nhanh lên.- Nó lên tiếng, giọng nói có vẻ rất tức giận.
- Nghỉ giải lao đi. – Khiết An nghe nó gọi “tiểu An” nên mới dịu
giọng, vẻ mặt cũng không còn tức giận nữa. Không hiểu sao Khiết An có
cách gì mà lại khiến nó nghe lời – Nè, Âu tiểu thư ăn trái cây đi.-
Khiết An ném nguyên trái táo đỏ mọng cho nó may là nó nhanh tay chụp
được chứ không là trúng mặt rồi. Bảo Ngọc và bà nội đều ngạc nhiên,Khiết
An cười – Hahaha, phản ứng nhanh thật, chứng tỏ cậu không bị
bệnh lí gì.
- Đừng có gọi tôi là Âu tiểu thư, gọi là Tinh Á đi. Còn nữa, tôi hoàn
toàn bình thường, cơ thể cũng chẳng có triệu chứng gì bất thường cả. -
Tinh Á ném lại trái táo cho Khiết An rồi bỏ lên phòng nghe nhạc.Thời
gian sau đó, mảng băng lạnh lùng đóng trong lòng nó bị Khiết An
phá vỡ. Điều đặc biệt là An chỉ có hứng thú với nó còn đối với Bảo Ngọc
thì luôn thờ ơ, lâu dần, Khiết An và Tinh Á cũng trở thành bạn
thân. Nhưng thế giới này nếu cái gì cũng thuận lợi thì không thể gọi là
cuộc sống. Bảo Ngọc vì luôn bị An ngó lơ nên làm mọi cách để chia
rẽ tình bạn của nó với An và cuối cùng tình bạn đó cũng vỡ tan. Khiết An
bỏ đi mà không nghe nó giải thích đầu đuôi. – An nghe mình giải
thích đã. – Tinh Á đuổi theo nhưng An cứ bước đi thật nhanh, không nghe cũng không quay lại.
Bóng dáng Khiết An khuất dần khỏi tầm nhìn của nó, nó đứng đó, trên môi
nở một nụ cười cay đắng, chua chát. Lần thứ hai rồi, tại sao cứ
mỗi lần ai đó làm nó tin tưởng rồi cũng chính người đó làm cho nó thất
vọng, sụp đổ lòng tin. Gia đình, bạn bè, ai cũng bỏ rơi nó, đã đến lúc
nó nghĩ mình không nên tin một ai nữa. Tất cả…đã quá đủ rồi.