Hàng xóm bá đạo - Chương 16.2

Lâm còn nhớ mùa hè khi mà cậu còn chân ráo chân ướt gia
nhập đội bóng. Lúc ấy, cậu rất ngại chơi bóng với bất cứ ai
bởi cậu rất xấu hổ với tốc độ của bản thân – cái tốc độ
không xứng để chơi bóng rổ.

- ” Cậu nhóc, nhóc muốn thưởng kẹo hay phiếu bé ngoan? ”

Ban đầu, Lâm không nghĩ ra được Thư nói câu này biểu thị điều gì. Nhưng sau này cậu đã hiểu tường tận.
Nếu như ở lớp mẫu giáo, đứng một chỗ và không đi đâu cả sẽ
là một đứa trẻ ngoan, nhưng trên sân bóng thì không có chỗ đứng
cho một đứa trẻ ngoan!

Thư đã từng bâng quơ ám chỉ với Lâm: ” Không nhất thiết phải
điên cuồng mà chạy mới là di chuyển. Nhóc không cần đi đâu xa,
hãy để trái bóng làm điều đó thay cho! Nhóc có khả năng ném
bóng ba điểm không thua kém ai, đó là điểm mạnh của nhóc! “.
Chính do đó mà cậu đã mải miết thực hiện duy nhất một loại
động tác: đứng ở vị trí ba điểm, cầm bóng và ném.

Khó khăn sẽ trở nên dễ dàng nếu nó trở thành thói quen.

Cậu đã được công nhận, cậu đã có đồng đội.

Lâm mừng rỡ chạy về phía Thư, xòe bàn tay đưa ra và đồng thời hô lớn:

- Em giờ là người lớn rồi đội trưởng! Người lớn hư, không phải đứa trẻ ngoan!

Thư bật cười đập tay với Lâm, giơ ngón cái lên nháy mắt với cậu nhóc:

- Hehe, ừ thì lớn rồi! Tiếp tục phát huy héng!

Đội Thư khí thế hừng hực dốc toàn lực tăng tốc tấn công nhanh dần,
Lâm thì liên tục phát huy thế mạnh ném ba điểm của bản thân khiến “kẻ
gác cổng” phải rời bảng rổ đến kèm cậu.

Một người cực lớn đấu tay đôi với một người cực bé thì ai sẽ thắng?

Tất nhiên chưa chắc là người cực lớn. Bởi gã quá cao nên sẽ rất khó
quan sát mọi cử động nằm dưới tầm mắt. Nhất là khi gã lại đang chơi cứng
nhắc trong nỗi nơm nớp lo sợ bị phạm lỗi.

Chính vì thế, Lâm rất dễ dàng hẫng tay trên của tên to xác đó, bảng rổ lại để trống cho Nhân tự do xoay sở.

Cho đến gần cuối hiệp, tỉ số cách biệt đã rút ngắn còn chín quả, rồi sáu quả.

Tảng thịt trôi sông kia rốt cuộc không khống chế nổi nữa, ngay khi
Lâm vừa ném sắp lọt lưới đến nơi thì nhảy lên, vung tay và làm một cú
đập ruồi dũng mãnh.

Huýt!

Tuy nhiên, trọng tài đã thổi còi bắt lỗi. Lỗi đập bóng phía trên bảng
rổ. Lỗi này rất ít người có thể phạm bởi chẳng mấy ai với qua được cái
khung rổ để mà chạm vào bóng.

- Hí hí hí…hí hí…

Thư thấy thế thì sung sướng che miệng cười thâm thuý nhìn lão huấn luyện viên trường N đang cay hộc máu, nghiến răng kèn kẹt.

Mọi việc đều đi theo đúng kế hoạch của Thư. Tên vượn người to xác kia
đã phạm bốn lỗi. Ông ta giờ đây chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục
“kẻ gác cổng” ở lại sân và tiếp tục bị phạm lỗi nữa rồi bị tước quyền
thi đấu luôn, dù vậy thì đội Thư vẫn có năm mươi phần trăm cơ hội thắng.
Hai là cho gã ra khỏi sân, Lâm ghi điểm tiếp và rồi đội bóng của lão sẽ
bị loại, lúc đấy mang “kẻ gác cổng” về trang trí cho vui nhà vui cửa!

Tiến thoái lưỡng nan!

Thư muốn chờ xem lão huấn luyện viên cáo già đó xử lý ra sao!

Thư cứ chìm trong thế giới của những chiến thuật bóng rổ mà chẳng hay
biết có một ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử chỉ, biểu hiện của
mình.

Phong mấy ngày nay giả vờ lơ Thư đi, nhưng thực chất gã không giây nào rời mắt khỏi nó.

Phong cứ nghĩ mãi, không biết nếu một ngày nào đó không có gã ở bên cạnh, Thư có hay không cảm thấy trống trải?

Nhưng sự thật thì sao?

Thư vẫn hoạt bát, vẫn vui vẻ, thậm chí còn trưởng thành và chín chắn
hơn. Thư có phải đã cho gã giống như một thói quen? Vì đã là thói quen
nên không cần thiết?

Nghĩ đến đó Phong mím chặt môi lại, rũ mắt nhìn xuống sàn.
Vậy, những việc bản thân làm bấy lâu nay chứng tỏ điều gì? Để đổi lấy một thói quen thường trực sao?

* * *

Trong tình thế cấp bách, huấn luyện viên bên trường N quyết định tạm dừng trận đấu để họp kín nội bộ.

Sau một lúc, họ quyết định tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân thi
đấu. Sau pha phạm lỗi của gã thì nhóc Lâm được ném phạt một quả, tỉ số
rút ngắn còn sáu chín – sáu tư, phần thắng vẫn nghiêng về phía trường N.

Lần này chiến thuật có vẻ thay đồi, các cầu thủ bên phía trường N có
vẻ chơi bình tĩnh hơn ban nãy, tất cả đều tập chung kiểm soát chặt chẽ
không cho thành viên bên đội Thư tiến thêm bước nào.

Thư phát hiện ra ông huấn luyện viên cáo già ấy đã quyết định không
tấn công nữa mà chơi theo chiến thuật phòng thủ an toàn. Nó muốn đập đầu
vào tường vì đã quá đắc ý.

Còn cách biệt năm quả nữa, đã thắng đâu mà vội mừng?

Nếu như lão cáo già ấy cứ cho đội chơi theo lối này đến cuối hiệp thì
bên Thư sẽ thua chắc! Hơn nữa, nó lại quên mất rằng ngoại trừ tên to
xác kia thì cả bốn thành viên còn lại trên sân vẫn nằm trong giới hạn an
toàn không phạm lỗi nào hoặc là chỉ mới phạm một hay hai lỗi. Cho nên,
nếu như cảm thấy bảng rổ nguy hiểm thì bất cứ thành viên nào cũng có thể
thay gã làm “nhiệm vụ”.

Thư quan sát một lượt quanh sân rồi lại nhìn bảng tỉ số giữa hai đội
hiện tại, nhìn thời gian chỉ còn năm phút. Khóe môi bỗng dưng cong lên
thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Không hẳn!

Đã tấn công là phạm lỗi, phạm lỗi thì sẽ có ném phạt. Trừ khi bên đội
trường N còn kẻ thứ hai “trâu bò” hơn tên “kẻ gác cổng” kia có thể đánh
trọng thương nặng không thể thi đấu tiếp được, chứ nếu không thì dùng
ném phạt để gỡ điểm cũng là ý hay!

Chưa kịp để nó suy nghĩ thêm gì, cả hội trường thi đấu giống như cơn
sóng ào lên. Những tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.

Bóng đã vào tay Lâm! Tuy nhiên, các cầu thủ bên trường N lại chuyển
hướng sang kèm Lâm và Nhân. Hai người kiểm soát Lâm, hai người kiểm soát
Nhân, còn các thành viên còn lại thì để trống.

- Oh?! Phòng thủ an toàn một đối một, nếu bóng vào tay Lâm hoặc Nhân
thì tập chung kèm chặt cả hai. Đây là sách lược của lão ta? – Thư đưa
ngón tay cái lên vuốt chóp mũi, nhếch môi cười lạnh – Quả là đỉnh cao
của một phương pháp…ngu xuẩn!

Chiến lược của lão huấn luyện viên trường N quả đúng như Thư nói, đó
là một phương pháp ngu xuẩn, không những thế nó còn rất chủ quan và
phiến diện. Bởi ngay sau đó, Lâm đã cầm bóng nhưng không ném, tên nhóc
đó đã khom xuống truyền cho một đồng đội đang chạy đến gần mình.

Đồng đội đó nhận được bóng, ngay tức khắc đứng ở vị trí ba điểm ngay
cạnh ném thẳng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của mọi người – ngoại trừ thành
viên đội Thư. Họ đã nhận ra, họ không mạnh, nhưng chẳng qua đối thủ quá
yếu.

Tiếng soạt lần nữa vang lên thật êm tai. Tỉ số cách biệt bây giờ còn hai quả.

Lão cáo già kia đã quá khinh thường đội gán mác “dự bị”
rồi! Sở dĩ trường quán quân thua là vì họ đã quá tập chung
vào những thành phần chủ chốt, họ chơi vì muốn chiến thắng
cho nến khi mà các thành phần đó bị đẩy ra khỏi sân thì thế
trận của họ đã trở nên bất lực.

Nhưng Thư thì khác, nó yêu cầu sự chăm chỉ luyện tập cho dù
có ở trong đội hình chính thức hay không. Do đó, kĩ thuật của
mỗi thành viên còn lại trong đội không phải quá tốt nhưng đều
đạt yêu cầu. Ít nhất, nếu không bị chắn thì họ có thể ném
rổ ở mọi vị trí. Đúng vậy, không ai giám sát, đó là thất
sách!

Nó đã không tập chung riêng một ai, mà sát xao chỉ dẫn từng
người một. Đơn giản là đam mê, chẳng có gì không làm được!

Thời gian chỉ còn vài phút ngắn ngủi, tình hình chận đấu
vẫn còn rất căng thẳng. Giờ thì bên trường N không lơ là bất
cứ thành viên nào bên trường Thư nữa.

- Wow!

- Trường kia hình như lần đầu thấy, nhưng chơi cừ quá!

- Tống thằng bự tổ chảng kia ra khỏi sân!
Khán giả gần như, mà không, chính xác là tất cả đã cùng hô
hào cổ vũ cho trường Thư. Cái tên trường nó – NAQ – sớm muộn
gì cũng trở thành huyền thoại trong các cuộc bóng rổ trung
học.

Bóng lại một lần nữa nằm gọn trong tay Lâm trong vài chục
giây cuối, cậu nhóc đang đứng bên ngoài vòng tròn. Lần này chỉ
có một người cao lớn nhất không phải “kẻ gác cổng” ra kèm,
những người khác chú ý phía sau lưng cậu nhóc.

Nhưng không, Lâm không truyền cho ai cả, cậu vươn lên tính ném
rổ. Đối thủ kia cũng giơ hai tay lên chắn. Rồi sau đó…

- ĐỘNG TÁC GIẢ??

Cả hội trường như bừng lửa lên. Lâm giơ bóng là động tác
giả lừa đối thủ, cậu nhóc cúi xuống, lách qua người tên kia,
đứng ngay phía sau lưng – vạch chuẩn của vị trí ba điểm mà ném
thực sự. Tên kia còn đang trong tư thế phòng thủ nên không kịp
ngăn cậu nhóc lại.

Năm giây…

Bốn giây…

Ba giây…

BỘP!

Huýt!!

Tiếng còi vang lên đúng thời điểm còn khoảng hai giây cuối
cùng, nhưng không phải là tiếng còi kết thúc trận đấu, mà là
tiếng còi bắt lỗi.

“Kẻ gác cổng” tại giây phút quyết định đó đã không suy nghĩ
mà theo bản năng xông lên túm lấy cánh tay trái dùng để đỡ
bóng của Lâm, kéo cậu nhóc ngã uỵch xuống sàn.

- A! Chết tiệt!!

Cú đó tuy không quá thô bạo nhưng cũng đủ để cậu hơi sái cánh tay trái.

Thư cùng các đồng đội khác cùng tiến về phía Lâm, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm:

- Có sao không?

- Có vẻ không ổn rồi! Phải đưa cậu nhóc ra sân thôi!

Lâm dù đau lắm nhưng vẫn cố nhịn xuống, cậu cắn chặt môi cười yếu ớt:

- Em ổn, một chút này không nhằm nhò gì cả!

Thư nghe vậy hai mày nhíu lại, nó thẳng thừng ngắn lời cậu:

- Không được, sức khỏe là quan trọng nhất, tôi không thể để nhóc ở lại sân thi đấu được nữa! Thua thì thôi!

- Không! Chúng ta còn cách biệt hai quả, với hai quả ném
phạt này thì chúng ta sẽ thi tiếp hiệp phụ. Đội chúng ta mạnh
hơn họ nhiều, chúng ta sẽ thắng! Vì… – Lấm ngước lên, đưa ngón
trỏ ra, tạo hình bàn tay giống khẩu súng, chĩa thẳng vào tên
to xác còn đang đứng ngây người kia – …em đã tống “kẻ gác cổng”
ra khỏi sân!

- Nhưng…

- Em hồi cấp hai thường xuyên bị bắt nạt, đã từng lên viện
bó chân bó tay đủ kiểu. Quả thực, một chút này đối với em
chẳng nhằm nhò gì. Nhưng em chưa từng cố gắng vì điều gì. Làm
ơn, hãy để em thử cố gắng một lần!

Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Lâm, Thư trầm mặc đứng lên, xoay người bước về phía ghế ngồi ngoài sân:

- Tốt thôi, nếu đó là điều nhóc muốn.

Lâm mỉm cười, dùng tay phải tì xuống mặt đất, đứng dậy và nói với trọng tài:

- Cháu sẽ ném phạt.

Trọng tài suýt nữa thì quên đi nhiệm vụ của chính mình. Đây
là lần đầu tiên trong sự nghiệp ông thấy một trận đấu kịch
tính đến vậy ở một đất nước vốn không phải cái nôi của bóng
rổ. Nếu có thể, ông hy vọng chiến thắng sẽ có mắt nhìn
người.

Ở cú ném phạt đầu tiên, mọi người đều hồi hộp nín thở
nhìn về phía bảng rổ, phía cậu nhóc có tầm vóc thấp bé.

Lâm cũng rất căng thẳng bởi lúc này đây, cậu chỉ có thể chơi bằng một tay.

Cậu bước đến vị trí ném phạt, ôm trái bóng trên tay hướng tới khung rổ.

Chính cậu cũng không nhớ nổi bản thân đã tập bao nhiêu lần
duy chỉ một động tác ném rổ, nó dã thành thói quen ăn sâu
trong tiềm thức của cậu.

Ném bằng một tay, tốt thôi mà! Chỉ cần tưởng tượng rằng có
cánh tay vô hình đang đỡ. Dù bình thường dùng hai tay để ném,
nhưng thực chất tay để ném thực sự chỉ có một, tay còn lại
chỉ là đệm đỡ. Không sao cả, đã là thói quên thì sẽ mãi là
thói quen!

Lâm hít sâu một hơi, cậu cầm chắc quả bóng đưa lên cao, tưởng
tượng mình đang tập như thường ngày, khẽ tung bóng lên không
trung.

Bóng bay một đường thẳng vào trong rổ.
Cả sân bóng rạo rực hẳn lên bởi những tiếng hô.

- Oa! Vào rồi!

- Người lùn chơi cừ quá đi mất!

- Giỏi thật đấy! Một quả nữa thôi là thắng rồi!

Điều đó đàng tiếp thêm tinh thần cho Lâm. Cậu cúi xuống nhặt
quả bóng thứ hai đặt dưới chân, giơ lên và thực hiện động tác
như vừa rồi. Bóng lại thế, bay vút giữa không trung mang phép
lạ và hơi thở đến cho trận đấu.

Binh.

Tuy nhiên, bóng đã đập vào khung rổ rồi bật ra ngoài. Những
cầu thủ bên trường N thì tranh thủ giữ bóng, còn bên đội Thư
thì hy vọng gỡ lại với cú bắt bóng bật bảng.

Huýt!

Nhân đã bắt được bóng, nhưng tiếng còi kết thúc trận đấu thực sự vang lên.

Đội nó đã thua, chỉ với một điểm.

Lâm mệt mỏi run rẩy khuỵ xuống sàn. Cậu đã chơi trò hên xui, cú ném phạt đầu tiên đã may mắn vào được.

Dù vậy, nếu cầm một cây bút chấm liên tục lên tờ giấy
trắng, khả năng chấm được hai lần cùng một chỗ là một phần
trăm. Và may mắn cũng thế, nó không thể đến lần hai.

Thư đứng lên, nó bước về phía lâm, đưa tay lên xoa đầu cậu:

- Không sao, cậu đã thắng, chúng ta đã thắng, ít nhất là đã thắng chính bản thân mình!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3