Hẻm cụt - Chương 06-07
Mắt nó khẽ run run,nó hé từ từ mắt ra,nhưng mí mắt nó sao nặng như
đeo chì,trước mắt nó là 1 căn phòng màu trắng,trần nhà và cà căn phòng
đều trắng,nó khẽ nghiêng đầu nhìn qua,1 người con trai đang nhìn nó trìu
mến,mái tóc màu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng,và mái xéo đc chải 1 bên
lất phất vài cọng tóc mai trên chiếc kính nhỏ gọng đen tri thức ngự trên
khuôn mặt khôi ngô,hiền dịu
_Em thấy thế nào? Còn đau ko?
Nó gật đầu
_Em nhận ra anh ko?
Nó nhìn chằm chằm anh ta
_Anh là Thanh Hùng ,chúng ta từng gặp nhau ở nhà họ Trung.Đây là phòng
mạch của anh.Em đã hôn mê 3 ngày rồi,vết thương trên người em nhiễm
trùng khá nặng,anh đã băng bó rồi. Tại sao em lại ra nông nổi này?
Nó ko rằng xoay mặt đi,đôi mắt u uất,lạnh lùng nhìn chăm chăm về 1 hướng ko gian hư hư ảo ảo
_Em có muốn anh liên lạc cho ba mẹ nuôi em ko?
Nó giật mình thu tầm nhìn lại hướng về Hùng,nó cố ngồi dậy,Hùng đến đỡ nó
_Em đừng dậy,nằm nghỉ đi,vết thương của em vẫn chưa lành đâu
Nó nắm chặt lấy tay Hùng,nó run run,lắc đầu ngoày ngoạy,miệng nó lắp bắp
_ư…Ko…ko,đừng…đừng
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng và điệu bộ sợ hãi của nó,Hùng thoáng hiểu đc phần
nào câu chuyện,anh nhìn nó trìu mến và thương tâm,ôm nó vào lòng
_Em đã rất khổ sở phải ko?Từ nay anh sẽ bảo vệ em,em đừng lo sợ gì nữa nhé…
Nó ngước đôi mắt vô ưu nhìn xoáy vào đôi mắt Hùng,những điều này ko biết
có chân thật hay ko nhưng cho nó 1 cái gì đó bình lặng,cảm giác này
khác khi Vũ ôm lấy,khi Vũ hứa sẽ bảo vệ nó,lòng nó ấm áp bởi 1 tia nắng
đã rọi vào tảng băng khiến nó tan ra và chực trào sau hơn mười mấy năm.
Nhưng ở Hùng,1 vòng tay mạnh mẽ,đem lại cho nó 1 sự an toàn tuyệt đối
khiến nó… Vỡ òa
_Ư…ư…A…a…aaaaaaaaa – Nó nấc nghẹn,nắm chặt lấy tay áo1 của Hùng khóc thét lên như đứa trẻ lên 3 đang nhõng nhẽo khi bị ăn hiếp
Lại thêm 1 cái “Lần đầu tiên” với nó…
Nắng hắt qua hàng cây chui tọt vào cửa sổ lay nó dậy,nhỏ choàng
tỉnh.Một ngày thật đẹp…Nó đã ở nhà Hùng đc 1 tuần rồi,giờ trông nó có vẻ
khỏe ra nhiều,có thể đi lại và làm 1 số việc vặt…
_Em dậy rồi à? Đến đây ăn sáng đi em
Nó gật đầu rồi đến bàn ngồi ăn. Cả tuần nay Hùng chăm sóc cho nó kĩ lắm,
phòng mạch cũng là nhà anh,gia đình Hùng tuy khá giả nhưng anh ko muốn
dựa dẫm vào gia đình quá nhìu,với khả năng và trình độ tuyệt vời của anh
bây giờ anh dư sức tự kiếm tiền nuôi bản thân,nghĩ thế nên Hùng mua căn
hộ nhỏ gồm 2 tầng,tầng trệt bên dưới anh mở phòng mạch để ngoài giờ làm
ở bệnh viện anh có thể kiếm thêm,bên trên lầu có 1 phòng ngủ và
toa-lét,từ khi có nó anh chàng nhường hẳn hết cho nó tầng trên và dọn
xuống tầng dưới vừa làm vừa sinh hoạt…
_À!!! Anh có thứ này cho em
Vừa nói Hùng chìa 1 túi giấy ra trước mặt nó,nó ngước mắt nhìn rồi lại
nhìn chiếc túi giấy,Hùng khẽ cười gật đầu,nó lôi từ trong túi ra 1 chiếc
váy liền màu trắng,lệch vai,2 tay áo bằng ren mềm mại,tuy đơn giản
nhưng sang trọng ,2 chiếc áo sơ mi trắng,1 tay dài,1 tay ngắn,cổ bèo như
kiểu quý tộc hồi xưa,tay phồng phồng đáng iu,1 chiếc váy ngắn hình hoa
li ti dịu dàng, và 1 chiếc quần jean ống côn ôm chân khá tôn dáng… Nó
ngạc nhiên nhìn Hùng ko chớp mắt…Cậu chàng ngượng đỏ cả mặt,ấp a ấp úng
_Anh ko biết chọn đồ con gái,anh nhờ mấy cô nhân viên ở đó chọn giúp,ko
biết có hợp với em ko – Vừa nói Hùng gãi gãi chiếc mũi.Trông Hùng lúc
này dễ thương như chàng trai mới biết yêu
Một cảm giác ấm áp chạy dọc người nó,trái tim se lại,đập mạnh như thể
trái tim nó chưa bao giờ hoạt động,khóe mắt nó cay cay,nó nhận ra
rằng,hình như nó đã biết khóc và khóc nhìu rồi,phải chăng băng trong nó
đang tan ra… Đây là lần đầu tiên nó nhận đc quà,lại là quần áo mới,
trước giờ nó chỉ mặc đồ cũ của con Mỹ Anh vứt sọt rác,hay do dì giúp
việc may cho nó,mắt nó ứa trào nước mắt .Hùng bất ngờ,nhưng có lẽ anh
hỉu gì đó nên nhẹ nhàng ôm lấy nó
_Anh biết em khổ nhiều rồi,đừng giấu lòng mình thêm nữa,em hãy sống
thoải mái như những người khác,hãy cứ khóc,cứ cười,cứ nói ra những gì em
nghĩ,anh sẽ lắng nghe em…Đừng tự kiềm nén mình nữa em nhé- Anh nói rồi
mỉm cười nhìn nó
Nó ngước mắt lên nhìn Hùng,ko phải đôi mắt lạnh lẽo,u uất mà trong đáy
đôi mắt đó là những tia nắng ấm đầu tiên sau 1 mùa đông lạnh giá,tia
nắng ấy tuy ko đủ làm 1 thế giới bừng tỉnh sau 1 mùa đông dài lạnh
lẽo,nhưng đủ khiến trái tim ai đó rung lên từng hồi…Hùng quay đi che
giấu cảm xúc kì lạ đang hiện rõ vành vạnh trên khuôn mặt mình… Nó gục
đầu vào lòng Hùng,nấc nghẹn,nhỏ đang tận hưởng hạnh phúc của cảm giác đc
ôm ấp che chở,đc yêu thương,bao bọc,vỗ về mà nó chưa bao giờ đc trải
qua từ lúc sinh ra hay lúc nó ở cô nhi viện,môi khẽ rung lên,hiện lên 1
nụ cười như đóa hoa yên giấc 17 năm bỗng bừng nở dịu dàng,nó khẽ thì
thầm 1 tiếng nghe thật ngọt ngào và sâu lắng
_Vâng…!!
Hùng đi từ cảm giác này sang cảm giác khác,con tim cứ thi nhau hát hết
ca khúc này đến điệp khúc khác,lúc trữ tình lúc sôi động…Chàng ta cuối
xuống thì thầm…
_Em lên thay đồ đi,anh em mình đi dạo phố và mua cho em ít đồ cần thiết nhé
Nó gật đầu rồi chạy thẳng lên lầu…Còn mình Hùng ở lại,cậu chàng ngồi
huỵch xuống ghế,tay che miệng khư khư như che bớt sự ngượng ngùng,đầu
anh chàng như muốn bóc khói,anh nghĩ thầm “Chết rồi,cứ thế này
mình…mình… làm sao,mình sợ ko thể xem cô ấy như em gái đc nữa mất…aaaaa…
Mình sao thế này??”. Cuộc chiến tư tưởng ngổn ngang trong đầu chàng
_Anh…
Trinh ấp úng xuất hiện trong chiếc áo sơ mi tiểu thư cùng chiếc váy hoa,
cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Hùng ngước nhìn lên ngẩn ngơ đến độ té
ngã rầm,hành động ngộ nghĩnh đó khiến nhỏ cười khúc khích,vô tình bồi
thêm cho anh chàng ta cú bất ngờ mún trụy tim trong khi những dư âm cảm
xúc lúc nãy chưa gỡ hết
_Em cười xinh lắm
Nó quay đi,hình như người nó cũng nóng lên và mặt nó ửng đỏ nữa…
_Anh em mình đi thôi – Vừa nói Hùng kéo nó đi
Lần đầu tiên nó đi dạo phố,cũng phải,ngoài ở trường rồi về nhà với tâm
trạng vô thần thì làm sao nó biết phố phường là gì ngoài con đường đi và
về,nó đưa mắt nhìn khắp nơi,những khu thương mại làm nó dáo dác như 1
đứa trẻ đáng yêu,2 người lang thang khắp nơi đến hki phờ phờ rồi mới về…
Một ngày mệt mỏi nhưng ko phải mệt do bị hành hạ và cảm giác vật vả,mà
là 1 ngày tuyệt vời,nhỏ trườn dài trên giường,nhìn đống đồ lỉnh khỉnh
Hùng mua cho nó,nó lâng lâng khẽ mỉm cười,nhỏ chợt nhận ra,hình như nó
đã thay đổi,ở với Hùng có 1 tuần,mà Hùng đã cho nó quá nhiều cái gọi là
“Lần đầu tiên”,lần đầu tiên khóc nhìu,cười nhìu và hạnh phúc nhìu đến
vậy…
_Anh ơi,ăn sáng đi anh- Nó nhẹ nhàng nói với Hùng
_ok!! Anh ra ngay – Hùng từ nhà tắm bước ra.Anh mặc mỗi chiếc quần jeans choàng chiếc khăn lông khiến nó ngượng ngùng quay ra
Hùng thấy dáng vẻ đáng yêu của nó mỉm cười bước sau nó…
_Trinh này,hình như em ở đây cũng đc 6 tháng rồi nhỉ?
Nó ngẩm ngẩm,thì ra nó đã ở đây cũng 1 thời gian dài rồi,thời gian trôi
mau thật,mới đó đã hơn 6 tháng,6 tháng qua Vũ luôn bên cạnh và ân cần
quan tâm chăm sóc nó,sự bình yên anh đem lại cho nó khiến nó quên đi cả
thời gian…
_Mà…mà sinh nhật em là ngày mấy vậy Trinh,trước giờ anh chưa bao giờ nghe em nói vậy
Mặt nhỏ bỗng sầm lại,mắt mơ màng lộ rõ vẻ buồn,hướng nhìn xa xăm vào khoảng ko lạnh lẽo,rồi nó cúi gầm mặt xuống
_Dạ…là…là…hôm nay – nó rầu rầu nói giọng ngèn ngẹn
_Cái gì,hôm nay à? Trời,sao em ko nói gì cả thế,anh ko hỏi thì 1 ngày trôi qua vô ích rồi – Hùng giả vờ trách yêu nhỏ
_ Bộ em xem anh là người ngoài à? – Hùng khẽ nhíu mày,có vẻ hơi thất vọng
_Ko…ko phải…vì…vì – Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi sầm mặt xuống
_Sao? Chuyện gì mới đc?ko nói anh nghe đc ư?
Nó thở dài 1 tiếng rồi lại đưa mắt chìm vào khoảng ko vô định
_Vì ngày em sinh ra cũng là ngày giỗ của mẹ em…
Hùng thoảng giật mình
_Vậy…tại sao?Em ko nói gì vậy,em ko làm giỗ cho mẹ à?
Nó lắc đầu,rầu rầu
_Ko!!! Bà ta sinh ra em khi mang trong mình tội danh giết người,và bà ta
đã bỏ lại đứa con của mình để ra đi trong thanh thản- Nói tới đây nó
nghẹn ngào,nước mắt lại trào ra
Hùng đến bên dạng dịu dàng ôm lấy nó khiến nó khóc nấc ngẹn ngào hơn
_Em ko cam lòng…em hận bà ta…sao có thể đối xử với em như vậy…Tại sao…
Hùng siết nó chặt hơn,giọng cũng nghẹn lại
_Em đừng trách mẹ mình,bà ấy đã cho em cuộc sống của bà ấy,bà ấy đánh
đổi mạng sống chính mình để sinh ra em,bà ấy cũng mong muốn em hạnh phúc
mặc dù ko ở cạnh em,chăm sóc cho em,có lẽ mẹ em đã sắp đặt cho anh gặp
đc em,và muốn anh thay bà chăm sóc cho em
Trinh bỗng nín bặt,ngước mắt nhìn Hùng ko chớp. Nó chưa bao giờ nghĩ như
Hùng,nó luôn oán trách người đàn bà tội lỗi sinh ra rồi bỏ nó lại giữa
dòng đời cay nghiệt,nó quên rằng,để có đc nó,bà ta đã phải đánh đổi cả
mạng sống của mình cho nó.Lòng se lại,trái tim nó đau dữ dội,nó biết,nó
yêu bà nhiều lắm,nhưng nó phải oán trách bà để nó có nghị lực sống
tiếp,nó khép con người nó lại bằng tảng băng để có thể chóng chọi với
cuộc đời khi kocó…mẹ .Nó khóc nhìu hơn,khóc vì ân hận hay khóc vì trách
chính bản thân ngu ngốc…
Hùng mỉm cười nhẹ nhàng cuối xuống thì thầm với nó
_Hay là hôm nay cũng là chủ nhật, anh và em đi thăm mộ mẹ nhé?
Ý kiến của Hùng làm nó chợt chưng hửng,suốt gần 17 năm nay nó chưa 1 lần
đến thăm mộ mẹ nó,trước khi chia tay với cô nhi viện để về nhà họ
Trung,sơ có đưa cho nó địai chỉ,nơi đặt mộ mẹ nó,nhưng nó chỉ cất giữ
đó, chưa 1 lần đặt chân đến,biết sao đc,nó đã hận mà…
Phút chốc lặng đi,nó ngước nhìn Hùng trìu mến,gật đầu
_Dạ,anh đợi em chuẩn bị nha
Hùng mỉm cườ ấm áp,thấy bóng nó vừa khuất lên lầu,anh ngồi xuống ghế,mặt đăm chiêu,lòng anh có gì đó đang dày vò
_“Ở bên cạnh Trinh đã hơn 6 tháng,1 thời gian ko dài nhưng cũng ko quá
ngắn,nhưng mình vẫn chưa hiểu hết đc cô ấy… Trinh ơi,em có thật sự tin
tưởng anh ko?Sao em vẫn giấu đi nỗi đau riêng mình chịu đựng như vậy?Sao
ko để anh gánh vác nó cùng em?… Thật sự… Anh đã yêu em rồi…” – Hùng
miên man với những suy nghĩ dằn vặt chính mình.
Chương 7
Trên đường đi,Hùng và nó ghé vào 1 tiệm hoa…Ôm bó hoa vào lòng,nó
siết chặt tay Hùng bước dần vào con đường nhỏ dẫn đến nghĩa trang…Theo
đúng hướng dẫn mà sơ nó đưa cho,nó và Hùng dừng chân ở 1 ngôi mộ ốp gạch
màu đen nằm lẻ loi trên 1 khu đất trống,cây cỏ gần như che lấp hết
mộ,rong rêu phủ lên tấm bia nhưng vẫn ko che lấp đc vẻ đẹp của và trang
trọng của ngôi mộ,cũng phải,dù gì mẹ nó cũng là vợ hờ của 1 đại gia
mà,có gì thì cũng có ít chút lo trước 1 ít phòng ngày như hôm nay,1
khoảng đất và ngôi mộ khang trang cũng ko quá nhìu cho cuộc đời mẹ nó…
Nó đứng lặng nhìn ngôi mộ,lòng se sắc lại,người phụ nữ trên tấm bia nhìn
nó cười,đôi mắt cũng lạnh như nó,thì ra nó thừa hưởng quá nhìu từ
bà,đôi mắt sắt buốt và gương mặt lạnh lùng với trái tim lạnh lẽo,băng
giá…Nhưng ít ra,mẹ nó cũng đã yêu,đã cháy bỏng và cuồng nhiệt với tình
yêu và lặng lẽ với trái tim tan vỡ… Nó ko oán,ko trách mẹ, nó yêu mẹ…
Những giọt nước mắt ấm áp kéo nhao tuôn dài… Nó ko nói gì,dường như mẹ
và nó nhìn nhau,chỉ cần qua ánh mắt cả 2 đã nói hết tất cả…tất cả
Hùng gạt nhổ cỏ cây quanh mộ,quét dọn tươm tất ngôi mộ,anh khẽ đến gần
đặt bó hoa xuống trước bia,nắm nhẹ lấy tay nó cười trìu mến,anh chàng
cúi đầu chào mẹ nó lễ phép
_Chào cô,cháu là bạn Mai Trinh,con gái của cô,hôm nay chúng cháu đến
thăm cô – Nói đoạn anh quay sang nhìn nó mỉm cười. Còn con nhỏ thì vẫn
ngơ ngác nhìn anh …
_Cô nhìn xem,con gái cô đã lớn nhường này rồi,có xinh ko cô?hì,chắc tại
cô bé giống cô… Cô à! Mai Trinh đã sống những ngày rất đau khổ vì ko có
sự yêu thương của người mẹ,cô biết ko?Trinh đã chịu rất nhiều đau khổ vì
cô,có biết ko?… – Anh quay sang nhìn nó âu yếm và siết chặt hơn bàn tay
con nhỏ…
_…Nhưng cô hãy yên tâm nhé,từ nay cháu sẽ thay cô chăm sóc cho
Trinh,thay cô bảo vệ,yêu thương Trinh,cám ơn cô đã sinh ra và đưa Trinh
đến với cháu…
Bất chợt con nhỏ lao lên ôm lấy anh chàng,1 phút bối rối,anh chàng cũng
lấy lại bình tĩnh,choàng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó thật ấm
áp,dịu dàng,anh nhìn mẹ Trinh mỉm cười,và dường như người phụ nữ trong
bức hình kia cũng đang mỉm cười đáp lại,ko phải nụ cười lạnh lẽo mà nó
thật nhẹ nhàng và yêu thương
…
…Cạch… Nó bước xuống xe,lửng thửng bước vào nhà với 1 nỗi lòng lửng lơ pha chút hạnh phúc
_Em lên nhà nghỉ đi. Anh đi công chuyện 1 lát,có gì về anh gọi em dậy – Vũ kéo nhỏ lại dặn dò đầy yêu thương
Nó cười,cười thật tươi rồi bước lên phòng,hôm nay,…nó đã gỡ bỏ thêm được 1 sợi xích nặng nề trói buộc trong trái tim nó bấy lâu
…. 3 tiếng sau… Cộc…Cộc
_Em ngủ dậy chưa Trinh?
Nge giọng Hùng nhỏ bật dậy mở cửa,Hùng nắm lấy tay nó kéo vội xuống nhà,dùng 2 tay che mắt con nhỏ lại,anh chàng thỏ thẻ
_Anh có bất ngờ cho em!!!
1..2..3…,mở mắt ra,nó đưa tay che miệng mình,quay ngoắc qua nhìn Hùng
như chứng minh những gì trước mắt nó ko phải là mơ…Căn phòng ngập toàn
bong bóng,trên sàn nhà,chỗ nào cũng có bong bóng,trên trần là bóng
bay,mỗi chiếc bóng bay treo 1 chiếc thiệp nhỏ nhắn với những lời chúc
đáng yêu,trên giữa bàn ăn là 1 chiếc bánh sinh nhật cùng ngọn nến lung
linh…
_Chúc mừng sinh nhật em,Mai Trinh –Hùng cười dịu dàng thì thầm vào tai nó,giọng anh ấp áp ngọt ngào lạ thường
_Em ko nằm mơ phải ko anh?tất cả là…là… anh làm ư…em..em… – nó nấc ngẹn ngào,lòng nó sướng vui,nó lại khóc,nó ôm chầm lấy Hùng
_Đây là quà sinh nhật cho em – Từ trong túi quần anh lôi ra 1 chiếc hộp nhỏ
Nó nhẹ nhà mở hộp quà ra,đôi mắt mở to,1 sợi dây chuyền bạc hình trái tim,đính hột tinh xảo…
Nó rưng rưng nhìn sợi dây chuyền,đây là lần đầu tiên nó đc nhận quà,đc tổ chức sinh nhật …
_Để anh giúp em đeo nó nhé??
Hùng mỉm cười rồi đeo nó vào chiếc cổ mảnh mai trắng ngần,anh vòng tay
ôm lấy nó từ phía sau, làm cho nó giật mình,ngạc nhiên lắm,nhưng nó ko
chóng cự,ko chối từ vòng tay ấm áp đó…
_Mai Trinh à!! Anh luôn muốn nói với em điều này…Anh yêu em… làm bạn gái
anh nhé?- Anh nhẹ nhàng,ngọt ngào như gió toảng qua khiến trái tim nó
loạn nhịp
Ko gian như hẹp lại còn nó với anh thôi vậy,nó sững người bất động,quá
nhìu thứ bất ngờ đến với nó,hạnh phúc tràn đến khiến nó ko kịp nhận ra
đâu là mơ đâu là thực…Tay nó run lên,người nó run bật từng cơn rồi nó ôm
siết chặt đôi tay Hùng để biết rằng đây ko phải là mơ…Nó gật đâu đồng
ý… Nhưng cơ hồ trong tim nó thoáng 1 dáng hình quen thuộc nào đó,1 vòng
tay và câu nói “Anh yêu em” …Nhưng giờ đây nó ko muốn nghĩ,nó chỉ muốn
giữ lấy người đang bên cạnh nó,giữ tất cả những thứ nó đang có,người đàn
ông và cả vòng tay bảo vệ nó,nó phải giữ lấy…Nhưng… trái tim nó cũng
chợt nhói…
Nó khẽ gật đầu,niềm hạnh phúc ko còn ngăn đc nữa,Hùng siết chặt nó
hơn cũng nắm tay anh chặt hơn…Hùng đặt 1 nụ hôn lên cổ nó,người nó nóng
ran lên,giật mình quay người lại nhìn anh,ánh mắt chạm vào nhau khiến
nhỏ và anh như hút lại,anh đặt 1 nụ hôn lên môi nó,1 nụ hôn rát bỏng,nó
đón nhận có chút e dè,nhưng lồng ngực nó trào dâng nỗi xúc cảm nào đó,nó
nồng nhiệt đón nhận,cổ họng khô ran,lí trí như bay bổng đi đâu,Hùng cứ
đưa nó vào cảm giác ngọt ngào của nụ hôn…Bỗng…Anh đẩy nó ra,anh quay mặt
đi,che giấu sự thẹn thùng và nỗi sợ hãi nào đó
_Anh sao vậy?
Dư âm vị ngọt ngào vẫn còn trên đôi môi nó,hành động của Hùng làm nó có chút ngượng ngượng,nhưng thoáng chút tiên tiếc…
_Em… em lên phòng đi…anh…anh…Cứ thế này anh sợ…anh ko…ko làm chủ đc chính mình nữa… – Hùng run run giọng nói
Lời nói lấp lửng của anh khiến nhỏ đỏ mặt quay đi,lặng đi trong ko
gian,tất cả như ngộp lại,trái tim nó và luồn cảm xúc ngọt lịm của nụ hôn
cuộn tràn,nó muốn tất cả,tất cả… Cái ý nghĩ có lẽ hơi ích kỷ khiến lý
trí nó lu mờ… Ngay giờ đây nó chỉ muốn nghe theo trái tim thổn thức của
nó…
_Em…em…em ko sợ – Nó choàng tay ôm lấy Hùng thỏ thẻ vào tai anh
Giọng nói của nó ngọt như mật,rót vào tai anh khiến trái tim tan
chảy… Anh nhìn nó chằm chằm rồi lại đặt 1 nụ hôn lên môi nó…Nụ hôn của
anh mê say, cuồng nhiệt khiến nó quên hết tất cả và cũng ko biết anh đã
đưa nó lên phòng từ lúc nào…Trái tim cả 2 hòa làm 1…2 cơ thể huyện lại
làm 1…anh đi vào cuộc đời nó 1 cách nhẹ nhàng,có chút đau buốt nhưng đầy
đê mê….
Ánh sáng đầu tiên hắt qua khe cửa,gió cuối mùa mát lạnh len lỏi ùa
vào tinh nghịch,nó khẽ rùng mình,đôi mi run lên hé mở,nó cảm thấy cơ thể
rã rời,tan ra trong niềm hạnh phúc…Nó nhíu lại nhìn lên khuôn mặt đang
ngủ say thật ấm áp của anh thầm mỉm cười,vậy là nó đã trở thành 1 người
phụ nữ,người phụ bên cạnh người nó yêu…Nó lại nhắm mắt ngủ tiếp trong
vòng tay của anh…
Ngọn nắng bắt đầu gắt hơn,vờn lên hàng mi cong vút của nó khiến nó tỉnh
giấc 1 lần nữa… Hùng từ trong phòng tắm bước ra,thấy nó đã dậy,anh khẽ
đến bên nó mỉm cười đầy hạnh phúc rồi đặt lên trán nó 1 nụ hôn nồng ấm
hơn cả ánh nắng mặt trời…Nó mỉm cười nhìn anh đầy yêu thương…
_Anh phải đến bệnh viện đây,em ở nhà ngoan nhé – Vừa nói Hùng âu yếm
nhìn nó _Anh… Làm như em là con nít ko bằng – Nó lấy chăn che lên nửa
mặt thẹn thùng nói lí nhí
_Uhm!! Ngoan… Thôi anh đi đây,em ngủ thêm chút nữa đi… Anh yêu em… –
Hùng mỉm cười yêu thương bước đi và ko quên cho nó thêm 1 nụ hôn vào đôi
môi căng mộng của nhỏ
Nó vùi đầu vào chăn ko muốn dậy ngay,dường như nó muốn hưởng thụ thêm
cái cảm giác say mê còn vương vấn đêm qua…Nó đang hạnh phúc,hạnh phúc
rất nhìu,nhìu đến nỗi khiến nó cảm thấy lo sợ…
_Này em,hôm nay đừng nấu cơm, chúng ta đi ăn ngoài nhé – Hùng cười cười nói
_Sao vậy anh? Sao tự nhiên hôm nay lại… – Nó ngạc nhiên hỏi anh
_Em quên rồi à? Hôm nay là kỉ niệm tròn 1 năm chúng ta gặp nhau
Nó thoáng chốc giật mình.Thì ra mình đã sống cùng Hùng 1 năm rồi,1 năm
với những tháng ngày ngập tràn hạnh phúc,Hùng đã cho nó quá nhiều…
_Dạ!! vậy để em lên chuẩn bị
Nó hôn lên má Hùng 1 cái rồi chạy lon ton lên lầu,bỏ lại anh chàng mặt
đỏ ngầu thật đáng yêu. “Cũng thật may mắn là cô ấy cảm thấy hạnh
phúc,mình đã cố gắng rất nhiều để làm cho cô ấy vui,để bảo vệ cô
ấy…Nhưng…tại sao mình vẫn có cảm giác rằng,trái tim Trinh vẫn chưa hoàn
toàn thuộc về mình…” –Hùng chợt thoáng mông lung suy nghĩ
……..
_Em thích món ăn tại nhà hàng này chứ?
Cả 2 vừa dùng bữa xong tại một nhà hàng theo kiểu Tây Âu,bài trí nhẹ nhàng,mang lại cho thực khách 1 cảm giác ấm áp…
_Uhm!! Ngon lắm, cách bài trí ở đây cũng rất tuyệt,sao anh lại biết nhà hàng này vậy – Nó nheo nheo mắt tinh nghịch nhìn anh
_Anh phải cố gắng lắm mới tìm đc 1 nơi như thế này đó – Hùng cười nhìn nó ngập tràn yêu thương
_È!! Thiệt hông? Hay là đi với em nào tới đây rồi hả? coi chừng chết với
em đó nha. Giờ mình đi đâu hả anh? – Nó trêu Hùng rồi hỏi
_Ừ!! Anh chở em đi hóng mát rồi ghé trung tâm thương mại chơi nhé
_Dạ,anh lấy xe đi,em đứng dưới chờ nhé
…
Nó rảo bước xuống lối ra chờ Hùng… Nó đâu ngờ nó lướt qua 1 người… 1
người bất giác nhìn thấy nó và như hóa đá…Ánh nhìn trìu mến ,ánh mắt đầy
yêu thương chan chứa tình yêu thương,mòn mỏi và vô vọng,đôi môi người
ấy lắp bắp gọi tên nó trong vô thức 1 cách nghẹn ngào….
_Tri…nh… Trin…h… Trinh
…
_Em chờ anh lâu ko? – Hùng hỏi khi nó đang bước lên xe
_Ko ạ? Em vừa mới xuống tới. Mình đi thôi anh – Nó trả lời anh khi đã yên vị trong xe
…
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh…từ trong nhà hàng 1 người vút ra,chạy theo
thét gào tên nó,nhưng mọi thứ như vô vọng sau tấm kính xe… Anh ngã quỵ
xuống,nước mắt tuôn trào,mắt anh tối sầm lại,1 khuôn mặt thê lương đầy
đau khổ,bàn tay anh đang siết chặt trên lồng ngực,dường như anh đang cố
nắm lấy,giữ lại trái tim đang rệu rã,nát tan…
_Trinh…Có đúng là em ko? Là em phải ko?…Tại sao vậy?…Anh đã tìm kiếm em
suốt 1 năm nay,nhưng tất cả chỉ là vô vọng,em dường như đã tan biến… Đến
khi anh dường như chết đi và buông xuôi thì em lại xuất hiện… Trinh
ơi!!!!
_Vũ…Vũ… Con sao vậy,sao thế hả con??? – Bà Khang ngẹn ngào chạy đến ôm lấy con trai mình xót xa
Ông Khang cũng chỉ nuốt nỗi đau nghẹn ngào vào trong chua xót nhìn con
mình. Suốt 1 năm qua nó lao vào tìm kiếm,nó như điên dại,trái tim của nó
tan vỡ rồi,con người nó đã chết rồi. Ông hiểu,con trai ông đã yêu,1
tình yêu ko có lối thoát,ông hiểu…vì ông cũng đã từng yêu như nó… Ông đã
rất yêu 1 người…1 người phụ nữ có đôi mắt lạnh buốt và khuôn mặt lạnh
lùng đẹp đến nao lòng…