Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 05 part 2

Đao Thần cùng Kiếm
Hậu vốn là hai đại hiệp khách xếp hạng đứng đầu của võ lâm hiện
nay . Mặc dù đại bộ phận nhân sĩ ở đây đều là dân chúng bình thường
, thế nhưng hai đại hiệp khách này vốn là đối thượng bàn luận khi
rỗi rãi của dân chúng . Khó trách Hoàng Thiết Chủy có thể trở
thành danh chủy* (có tiếng về tài ăn nói) trong giang hồ , nguyên lại
đều là vì hắn lựa chọn đúng chủ đề bàn tán khiến người khác tò
mò .

Người đứng giữa là
Hoàng Thi Hàm quả thực cũng thấy hoài nghi . Trên thực tế , Đao Thần
và Kiếm Hậu rốt cuộc từng phát sinh chuyện gì ? Tại sao năm năm lại
phải so tài một lần ? Việc nay ngay từ đầu lão thái bà cũng chưa
từng đề cập đến với Hoàng Thi Hàm . Như bất kể là nói thế nào đi
nữa , trong này nhất định có cất giấu bí mật không muốn cho người
khác biết , nếu không Đao Thần và Kiếm Hậu cùng là người trong chính
đạo , tuyệt đối không thể đến tình cảnh như thủy hỏa bất dung .

“Nhiều người cũng
biết , Đao Thần và Kiếm Hậu năm năm một lần không chỉ là đại sự của
giang hồ , phàm là dân chúng Trung Nguyên , thậm chí tại ngoại phương
xa đối với chuyện này cũng vô cùng hứng thú . Đáng tiếc đến nay
không ai có thể kể rõ sự tình . Đương nhiên , trừ lão ra .” Hoàng
Thiết Chủy ngừng lại một lát , cầm lấy hồ lô rượu dắt bên đai lưng ,
mở nút gỗ ra , ừng ực một ngụm , sau khi nhuận nhuận giọng , lúc
này mới tự thuật từ đầu đến cuối .

“Hơn bốn năm trước ,
lão tự bói cho mình một quẻ , từ trên quẻ biết được Thiên sơn tuyết
liên có thể trị khỏi bệnh cũ của lão . Bởi vậy , lão không tiếc
ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên sơn , nhưng không ngờ ở trên núi lại
được tận mắt nhìn thấy hai đại tuyệt thế cao thủ đánh một trận .
Bọn họ vừa đánh vừa nói , cho nên lão biết được một ít bí mật mà
hai người họ không muốn người khác biết …”

Nói đến đoạn này ,
một lão đầu đã không kiên nhẫn nói leo “Hoàng Thiết Chủy , rốt cuộc
là đã xảy ra chuyện gì , ngươi nói mau đi! Đừng có cắt ngang hứng
thú của người ta như vậy”

“Vị lão nhân này có
điều không biết , ta nói về chuyện cũ , bất kể là nói cho người nghe
hay bàn về một chuyện , đều phải đem từng chi tiết nói rõ ràng ,
cuối cùng mói nói kết quả . Nếu ngay từ đầu lão nói kết quả ra ,
chẳng lẽ các vị hiểu được sao ?” Người vừa nói leo kia ngẫm lại cho
nên không dám nhiều lời nữa đành phải kìm chế nghe y nói tiếp .

“Đêm khuya hôm ấy ,
lão ở trên núi tìm kiếm tung tích Tuyết Liên , chợt nghe cách đó
không xa truyền đến tiếng binh khí va chạm còn cả ánh chớp lóe lên
không ngừng phía chân trời . Lão nhịn không được tò mò theo tiếng tìm
đến , tránh ở chỗ tối rình coi , kết quả liền thấy một nam một nữ
tay cầm đao kiếm , đang ở một chỗ đánh nhau kịch liệt . Nam khoảng năm
mươi , vẻ mặt tinh minh , phảng phất có chứa một tia tà khí . Nữ
khoảng bốn mươi bảy , bốn mươi tám , đầu bạc trắng , tuy là người
đẹp hết thời nhưng phong vận vẫn còn . Lão vốn đang không hiểu gì
thì đúng lúc ấy trong đầu chợt nhớ tới hai vị tuyệt thế cao thủ Đao
Thần và Kiếm Hậu . Lão từng thấy qua chân dung hai người , hơn nữa
trên giang hồ còn đồn đại nói hai vị cao thủ này có thể sẽ đấu một
trận phân thắng bại ở Thiên sơn . Lúc ấy lão đã hoàn toàn xác định
, hai người này tuyệt đối chính là Đao Thần và Kiếm Hậu .”

Cuối cùng thế nào ,
ngươi nói mau đi! Hoàng Thi Hàm thầm hét lên trong lòng , đừng ấp úng
ngập ngừng như vậy , thật đáng ghét mà .

Hoàng Thiết Chủy ho
nhẹ , từ từ cầm lấy hồ lô , ngửa đầu uống ba ngụm lớn , sau đó ánh
mắt sáng ngời có thần quét quanh toàn trường .

“Lúc ấy hai người
bọn họ đều bị thương , Đao Thần thương thế khác nặng . Nhưng danh xưng
‘Đao Thần’ hiển nhiên liều mạng ứng chiến nhất quyết không chịu buông
bỏ vũ khí trong tay , nhưng mà trong miệng cứ thì thào nói “Ông trời
sao tàn nhẫn , lại để cho ta gặp kết cục này . Vận dã , mệnh dã”
Kiếm Hậu liên tiếp tấn công không ngừng , như bài sơn đảo hại về phía
Đao Thần , đồng thời miệng cũng nói liên tục bốn chữ “Trời xanh có
mắt” . Mới đầu lão không hiểu gì , thật sự muốn làm rõ xem rốt
cuộc là chuyện gì , mãi đến khi Đao Thần cuối cùng nói ra một đoạn
lão mới thông suốt , nguyên lai hai người bọn họ vốn là …Nói đến chỗ
này , ánh mắt Hoàng Thiết Chủy chợt lóe sáng , vội vàng câm miệng
không nói , đồng thời trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi . Y đột nhiên
xách ghế dựa đang ngồi lên , rút cờ trắng cắm bên cạnh bàn “Thực xin
lỗi , lão có chút việc , không thể không đi trước một bước” Hoàng
Thiết Chủy còn chưa kịp chạy lấy người thì đã thấy một người trẻ
tuổi đột nhiên đi ra từ trong đám người , chặn đầu y .

Là hắn ? Hoàng Thi
Hàm nhảy dựng lên , tức giận đến nghiến răng nghiến lợi . Tên vô lại
này , không xuất hiền không có việc gì , vừa xuất hiện đã cắt đứt
câu chuyện .

Người trẻ tuổi chính
là A Lãng .

“Hoàng đại thúc ,
dạo này khỏe không? Làm sao vậy ? Lại đang dùng mấy yêu ngôn lấy bạc
của dân chúng thiện lương sao ?”

“Ta … Ta đâu có !” vẻ
mặt Hoàng Thiết Chủy bất đắc dĩ .

A Lãng không kịp mở
miệng , lão nhân khi nãy nói leo kia lớn tiếng nói “Hoàng Thiết Chủy
! Đao Thần cùng Kiếm Hậu , hai người đã xảy ra chuyện gì , ngươi còn
chưa nói xong mà!” Hoàng Thiết Chủy lén liếc mắt nhìn A Lãng một
cái , từ từ nói với lão đầu kia , diễn cảm rất là vô tội “Ta … Ta …
Không nói được cái nguyên cớ đó”

“Vị đại thúc này” A
Lãng cười nói với lão nhân kia “Hoàng Thiết Chủy một bụng toàn
chuyện bí mật của võ lâm , đại thúc ngươi đừng vội , trước để cho
tiểu sinh bói một quẻ , sau đó để cho y nói tiếp” Lão nhân kia còn
chưa kịp phản ứng , tay của Hoàng Thiết Chủy đã duỗi ra , “Hai phân bạc
, giao trước” Giống như sợ A Lãng không trả tiền .

“Bạc ! Bạc ! Ngươi
lúc nào cũng chỉ biết bạc!” A Lãng cười trừng mắt nhìn y một cái ,
lập tức từ trong ngực lấy ra năm lượng bạc đặt lên bàn . “Có đủ hay
không?”

“Đương nhiên đủ !”
Động tác cất bác của Hoàng Thiết Chủy cực kỳ nhanh , để vào trong
đũng quần . “Hôm nay muốn hỏi gì?”

“Tình cảm” A Lãng
không chút suy nghĩ.

“Tình cảm?” Hoàng
Thiết Chủy nhịn không được cười ha ha “Ngươi nổi danh lãng tử giang hồ
ngày hôm nay lại tìm lão hỏi chuyện tình cảm ? Ha ha ha .. Chuyện này
thật sự là chuyện buồn nhất trong ngày …” A lãng tùy tay rút một
thẻ trong ống trúc , đưa cho y , coi như bên cạnh không có người nói
“Ngày hôm qua ta gặp một cô nương , đôi mắt rất to , tóc dài thật dài
, dáng người cao gầy…” Hoàng Thiết Chủy cắt đứt lời của hắn “Nói
nửa ngày , lãng tử giang hồ người vừa nhìn thấy đã chung tình với
nàng ta , yêu thích nàng ta có phải hay không ?” Hoàng Thi Hàm đứng
trong đám người nghe xong há hốc mồm ,cô gái A Lãng nói kia không phải
chính là mình sao ? Lập tức ngưng thần nín thở cẩn thận nghe .

A Lãng đỏ mặt , làm
như ngượng ngùng mở miệng , hồi lâu mới nói “Ngươi nói đúng rồi , ta
yêu thích nàng , nhưng không biết kết quả thế nào ?”

“Ha ha , sau khi chuyện
này thành công , ngươi nên mời lão uống một trận …” Hoàng Thiết Chủy
vừa nói vừa cầm thẻ trúc cẩn thận xem , ngón tay đồng thời gập ,
sắc mặt đột biến .

“Làm sao vậy ?” A
Lãng có vẻ rất khẩn trương .

“Tặc … tặc … tặc …”
Hoàng Thiết Chủy lắc đầu, than nhẹ một tiếng “Nghiệt duyên , nghiệt
duyên , nghiệt duyên , hay cho một đoạn nghiệt duyên bi thảm …”

Toàn thân A Lãng run
lên “Nói cách khác … kết quả không lạc quan?”

Hoàng Thiết Chủy
nhíu mày nói “Không phải không lạc quan , mà là chắc chắn không lạc
quan”

A Lãng cúi đầu trầm
tư , vẻ mặt như đưa đám , đối với vẻ mặt bất cần ngày thường khác
nhau một trời một vực .

Thấy hai người không
nói gì tiếp , đám người lập tức nói “Kể chuyện ! Hoàng Thiết Chủy
, ngươi mau kể hết chuyện kia đi .” Hoàng Thiết Chủy hơi do dự sau đó
cao giọng nói “Chuyện vừa rồi lão đã không muốn nói nữa”

“Hoàng Thiết Chủy ,
sao ngươi có thể như vậy ? Ngươi thật sự là làm ẩu …” Đám người bắt
đầu mắng .

Hoàng Thiết Chủy lén
liếc nhìn A Lãng đang trầm tư một cái , sau một lúc lâu mới nói “Các
vị hương thân đừng vội lên tiếng mắng , Kiếm Hậu và Đao Thần là hai
nhân vật truyền kỳ , bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ ,
cho dù lão nói cho mọi người biết ân oán của bọn họ , thì như thế
cũng chẳng có nghĩa gì . Không bằng lão đổi một đương kim võ lâm
khác nhiều người quen thuộc để kể , như vậy không phải càng thực tế
hơn sao ? Mọi ngườ hẳn là biết Mộ Dung thế gia một trong tam đại thế
gian của võ lâm Trung Nguyên chứ !” Ngưng một chút , không đợi người
khác nói leo , y lại nói tiếp “ Ngày hôm qua Mộ Dung công tử còn xuất
hiện ở Khai Phong thành , dáng vẻ giống như nhàn nhã . Nhưng khi đến
đêm , hắn cười không nổi .”

Hoàng Thi Hàm từng
gặp mặt Mộ Dung Tuấn một lần , vởi vậy lúc này Hoàng Thi Hàm không
khỏi cẩn thận nghe , vì sao hắn lại cười không nổi?!

“Tối hôm qua , Mộ Dung
công tử nhận được thư từ nhà đưa đến , nói đệ nhất Tống Thất Đao
mang Phi Đao đã xuất hiện ở trên đại môn , nói cách khác , sát thủ
xếp hạng nhất trong chốn giang hồ Tống Thất Đao đã nhìn trúng Mộ
Dung thế gia là con dê béo , tin rằng mọi chuyện ngày sau , Mộ Dung
thế gia tất có tai họa phát sinh .”

“Tống Thất Đao ?”

“Hắn là ai?”

“Đệ nhất sát thủ
trong giang hồ?”

“Hoàng Thiết Chủy ,
ngươi rốt cuộc đang ăn nói bậy bạ gì đấy ?”

“Lão không nói bậy
bạ , trách là các vị hương thân không biết nhân vật số một đấy …”
Hoàng Thiết Chủy nói một tràng dài , đáng tiếc mọi người đều hết
hứng thú , không hẹn và cùng phun ra vài bãi đờm , đám người dần
dần tản đi .

A Lãng này rõ vẫn
ngồi trước ghế trầm tư cúi đầu , đột nhiên thình lình ngẩng đầu ,
ánh mắt rét lạnh như băng . “Ngươi mau thành thật nói cho ta , nói
ngươi đang nói giỡn , nói ngươi đang gạt ta !”

“Ta chưa từng nói
giỡn với ngươi bao giờ , ta cũng không có lừa ngươi đâu!” vẻ mặt Hoàng
Thiết Chủy khổ sở , làm như thập phần vô tội .

“Hoàng Thiết Chủy ta
dầu gì cũng là một nhân vật có tên tuổi , ngươi vốn có mạng lãng
tử , vận cô độc , ngươi cùng vị cô nương kia không có kết quả , ta lấy
cái đầu trên cố cam đoan , như vậy ngươi tin chưa?”

“Ta …” Nét mặt A Lãng
vô cùng chua sót , từ từ đứng lên “Cám ơn ngươi , đại thúc , ta đi
đây!”

Hoàng Thiết Chủy chưa
từng thấy vẻ mặt này của hắn trước đây , lúc này mắt choáng váng ,
há to mồm , nhìn bóng lưng của hắn dần dần biến mất mà một chữ
cũng nói không ra .

Ai! Thiệt là , một
người tuổi còn trẻ như vậy … Hoàng Thiết Chủy vừa thì thào nói xong
liền thấy Hoàng Thi Hàm đứng cách đó không xa đang từ từ đi tới mơi
khôi phục lại tinh thần .

“Cô nương muốn coi
tướng hay bói toán?” Hoàng Thiết Chủy nhìn nàng .

“Ta …” Hoàng Thi Hàm
nói quanh co một lát , thả bạc trên xuống bàn trước “Vừa rồi ta đi
qua nơi này thì nghe tiên sinh kể chuyện về Đao Thần và Kiếm Hậu , ta
muốn hỏi ..”

Hoàng Thiết Chủy cắt
đứt lời của nàng “Thực xin lỗi cô nương , chuyện của bọn họ lão chỉ
căn nói bậy bạ mà thôi , cô nuong ngàn vạn lần chớ để trong lòng”
Ngưng một lúc , hắn thu đống bạc vụn trên bàn xong mới nói tiếp
“Nhưng thật ra chuyện của Mộ Dung thế gia vốn là thiên chân vạn xác*
(vô cùng chính xác) , thật sự là bọn họ đang gặp phải tình cảnh
khó khăn , trong thiên hạ , chỉ sợ có rất ít người có thể giúp được
họ”

“Hả?” Hoàng Thi Hàm
không hiểu “Nói thế là ?”

Hoàng Thiết Chủy lắc
đầu , than nhẹ một tiếng “Tống Thất Đao vốn là đệ nhất sát thủ của
võ lâm Trung Nguyên , chỉ cần là bị hắn điểm trúng người thì tuyệt
khó tránh khỏi họa diệt môn . Chính yếu chính là từ trước đên nay
hắn chưa từng thất thủ , vả lại , thân phận còn thần bí khó lường ,
căn bản không ai biết diện mạo của hắn .”

“Vậy … vậy … Mộ Dung
công tử chẳng phải …” Hoàng Thi Hàm nghĩ một lúc “Mộ Dung công tử
trong giang hồ danh tiếng thế nào?”

Hoàng Thiết Chủy
không có chút suy nghĩ nào “Mộ Dung vốn là ba đại thế gia đứng đầu ,
từ ba năm trước khi Mộ Dung Mỹ vãng sinh , con trai độc nhất Mộ Dung
Tuấn lên tiếp nhận Mộ Dung thế gia tới nay , được xưng tụng là hảo
sự tố tẫn * (làm hết mọi việc tốt) . Trong giang hồ , thanh danh Mộ
Dung thế gia lúc này giống như mặt trời ban trưa.” Hắn lén liếc mắt
nhìn Hoàng Thi Hàm một cái , tiếp đó lại nói “Cô nương có lẽ bình
thường ít đi lại trong giang hồ , nên mới hỏi vậy ; chờ tương lai khi
có kinh nghiệm phong phú thì sẽ hiểu rõ một số chuyện . Cô nương có
thể bói một quẻ , xem vận thế hướng đi thế nào?”

“Được!” Hoàng Thi Hàm
gật đầu , tràn ngập tò mò lấy ra một thẻ trúc , sau đó đưa cho hắn
.

Hoàng Thiết Chủy đón
lấy thẻ trúc , nhưng vừa mới đưa mắt nhìn , thần sắc lại không kìm
được đại biến , ngay cả tay cầm thẻ trúc cũng ngăn không được run rẩy
.

“Làm sao vậy ?” Hoàng
Thi Hàm sững sờ

Hoàng Thiết Chủy
không đá, . từ trong lồng ngực lất ra một cuốn sách cổ , một bên lật
xem , một bên biến sắc .

“Cô nương …” Ngũ quan
của Hoàng Thiết Chủy gần như tối tăm thành một vùng . “Thẻ trúc cô
nương lấy vốn thuộc hạ thiêm , lão vốn cho rằng co thể hóa giảo ,
nhưng khi lật xem kinh thư mới biết …mới biết thẻ này …”

“Rốt cuộc làm sao vậy?
Ngươi nói mau đi!” Hoàng Thi Hàm không có kiên nhẫn.

“Thẻ nói rất rõ
ràng . ngày mười lăm tháng tám , thiên cẩu cắn nguyệt , mất hết ý
chí , tánh mạng tất hết” Hoàng Thiết Chủy nói từng chữ chậm rãi .

Hoàng Thi Hàm ôn hòa
nhã nhặn , chậm rãi hỏi “Nói cách khác , ta không thể còn sống nhìn
thấy mặt tời ngày mười sáu tháng tám .”

“Ừ” Hoàng Thiết Chủy
gật gật đầu .

“Được , ta đã biết .
Cám ơn ngươi” Hoàng Thi Hàm ảm đạm cười , lập tức đứng lên đi về
phía đường cái .

Mười lăm tháng tám
đúng là ngày nàng so tài cao thấp cùng truyền nhân Đao Thần . Nàng
tiêu phí thời gian suốt hai năm , chính là vì một trận chiến này ,
võ công của nàng , lòng tin của nàng sao có thể bởi vì lời nói kia
mà tan thành bọt nước?

Nàng chỉ coi lời hắn
thối , bởi vì nàng đối với bản thân vô cùng tin tuongr.

Nàng làm sao có thể
không phải là đối thủ của truyền nhân Đao Thần?”

Không có khả năng .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3