Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 08 part 1
Chương 8
Phi đao thứ bảy sắp xuất
hiện .
Bên trong đình tứ giác ở hậu
viện của Mộ Dung sơn trang . Trên bàn đá tuy rằng bầy đủ rượu và
thức ăn , mọi người trước mặt tươi cười , nhưng bất kể là ai cũng có
thể cảm nhận được vẻ trầm lặng tiêu điều .
Tối nay không sao , có trăng ,
trong không khí thoảng thoảng bùn cỏ cùng hương đất thơm .
“Chúng ta cạn một ly” Mộ Dung
Tuấn giơ chén rượu lên , một ngụm uống cạn “Có lẽ qua đêm nay , Mộ
Dung thế gia sẽ là một từ trong lịch sử , không bằng hôm nay chúng ta
không say không về …” Trên mặt hắn tuy rằng mang theo vẻ tươi cười nhưng
nó lại thập phần chua sót .
Hoàng Thi Hàm uống một ngụm
, từ từ đặt chén rượu xuống “Mộ Dung công tử không nên đa sự lo ngại
, bên trong trang giờ phút này phòng thủ kiên cố , hơn nữa còn có
chúng ta làm bạn , tạc tử kia nhất định biết khó mà lui , không dám
lỗ mãng .”
“Nàng nói đúng” Mộ Dung sơn
trang tối nay đích xác là canh phòng hơn bao giờ hết . Mọi người trong
trang mỗi người đều mang kiếm canh bốn phía hậu viện , đã hình thành
một lưới bảo vệ .
Mộ Dung Tuấn , Hoàng Thi Hàm
, A Lãng – ba người ngốn thành hình tam giác bên trong đình , Tả – Hữu
đặc sứ đứng phía sau Mộ Dung Tuấn , hai cặp mắt lợi hại giống như
đao phong .
Mộ Dung Tuấn cười thầm một
tiếng , lắc đầu “Trước mắt bốn vị cao thủ tuyệt thế nối gót chết
thảm trong tay tặc tử , tại hà hà đức hà năng* (có tài đức gì) ,
tuyệt đối không dám tham vọng quá đán , ở trên đời này cũng chỉ
sống tạm bợ qua ngày”
“Yên tâm đi ! Ngươi không chết
được !” A Lãng nói ra khiến mọi người kinh ngạc . “Ít nhất là ngươi
chắc chắn sẽ không chết dưới tay của Tống Thất Đao.”
Hoàng Thi Hàm tiếp lời “Vì
sao ngươi có thể nắm chắc như thế?”
“Bởi vì ta là A Lãng” A Lãng
nâng chén rượu ngửa đầu uống cạn , nói chắc như đinh đóng cột “Bởi
vì ta biết Tống Thất Đao là ai .”
“Hả?” Mộ Dung Tuấn sững sờ ,
sau đó nét mặt tỏ vẻ kinh hỉ “Vậy ngươi nói nhanh một chút ! Tống
Thất Đao rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
A Lãng yên lặng một lát ,
nói từng chữ : “Tống Thất Đao vốn là …” Nói đến chỗ này , một
đường ngân quang phi ra từ trong tay Tả đặc sứ , thẳng đến lưng Mộ Dung
Tuấn .
Cùng lúc đó , Hữu đặc sứ
khẽ quát một tiếng “Để mạng lại!”
Trường kiếm rút ra thẳng đến
gáy Mộ Dung Tuấn .
“Cẩn thận !” Hoàng Thi Hàm
nhanh tay nhanh mắt , một chưởng đẩy tới , đem Mộ Dung Tuấn đưa đến bên
cột trụ ,trong chớp mắt , một tiếng động vang lên , phi đao đã cắm
vào bàn đá .
Hữu đặc sứ thấy Mộ Dung
Tuấn chạy trốn dưới kiếm của mình , không khỏi cười lạnh một tiếng
. “Hừ ! Đường đường là Thiếu trang chủ của Mộ Dung thế gia cư nhiên
còn dựa vào sự che chở của đàn bà !” Trường kiếm chém ra lần thứ
hai .
“Ta không phải nói rồi sao ,
hắn tuyệt đối sẽ không chết dưới tay Tống Thất Đao !” A Lãng cười hì
hì một tiếng , song trưởng dữ dội bắn ra , đánh về phía đình triij .
Chợt nghe tiếng vang âm âm
thật lớn , cả đình nghỉ mát theo tiếng sụp xuống , trong nháy mắt ,
tất cả đá lướt tới một bên đất trống , cuộc đấu bất cứ lúc nào
cũng có thể tiếp tục .
“Hai vị thúc thúc , các ngươi
…” Sắc mặt của Mộ Dung Tuấn tái xanh thê lương , kích động không nói
ra một lời nào được .
“Chúng ta như thế nào ?” Tả
đắc sứ cười khô , diễn cảm cũng càng thêm dữ tợn đáng sợ “Chúng ta
đi theo lão trang chủ làm trâu làm ngựa cả đời , hiện giờ còn phải
hầu hạ tiểu súc sanh nhà ngươi , rốt cuộc chúng ta đạt được cái gì
? Chúng ta cái gì cũng không có , chúng ta chỉ giống như hai con chó
sai bảo của ngươi!”
Mộ Dung Tuấn nhíu mày tha
nhẹ “Chỉ cần hai vị thúc thúc mở miệng , của cải của Mộ Dung sơn
trang đều có thể mặc cho hai vị xử trí. Nhưng … Như hai ngươi chưa từng
mở miệng !”
Tả đặc sứ gầm lên một tiếng
giận dữ “ Mọi việc đều chờ chúng ta mở miệng , trong mắt ngươi coi
Tả Hữu đặc sứ chúng ta là gì ?”
Mộ Dung Tuấn chưa kịp trả
lời , Hữu đặc sứ đã đoạt trước nói “Ít dong dài nhiều với hắn .
Giết hắn , Mộ Dung sơn trang chúng ta chia đều , mỗi người một nửa!”
Vừa nói xong , trường kiếm lần thứ hai chém ra .
“Nói có lý!” Tả đặc sứ
quát một tiếng , như bóng với hình xông lên phía trước .
“Các ngươi đừng hòng!” Hoàng
Thi Hàm quát một tiếng , đồng thời xuất ra ám khí .
Ám khí kia chẳng qua chỉ là
phi tiêu làm bằng kim bình thường nhưng do nàng xuất ra thì còn hung
mãnh hơn cả thiên quân vạn mã.
“Chạy!” Tả Hữu đặc sứ ăn ý
mười phần lăn đi tránh phi tiêu rải đầy trời , thân mình lướt một cái
qua tường viện , lập tức chìm vào trong đêm tối .
Kinh nghiệm đối địch của
Hoàng Thi Hàm dù sao cũng có hạn , không dự đoán được đối phương sẽ
chạy trốn , chờ lấy lại tinh thần thì muốn đuổi theo cũng đã không
kịp .
“Hoàng cô nương , thôi đi!” Mộ
Dung Tuấn sầu thảm nói “Dù thế nào đi nữa , hai người họ cũng có ân
đối với Mộ Dung thế gia ta …”
So với Hoàng Thi Hàm , ánh
mắt của A Lãng dễ dàng nhận ra , khi hai người mới lướt tới đầu tường
thì A Lãng đã như khói nhẹ bám theo sát , đạp lên bước chân của hai
người tiến vào trong đêm đen truy đuổi .
Khoảng nửa tuần trà qua đi ,
khoảng cách của hai bên đã không quá mười trượng , khoảng cách nhỏ
đấy đối với người võ công cao cường mà nói căn bản không phải vấn
đề gì .
Nhưng mà , khiến người ta
không ngờ được chính là , Tả Hữu đặc sứ không hẹn mà cùng dừng lại
, như hai pho tượng đá đứng thẳng bất động , đợi A Lãng đến .
“Hai vị quả nhiên không hổ tên
đặc sứ , kẻ hèn này thật sự là bội phục , bội phục” A Lãng dừng
bước , đứng cách hơn tám thước , trên mặt lại tươi cười.
“Đâu có , đâu có” Tả đặc sứ
cười ha ha , lập tức lạnh lùng nói “ Ngươi cũng không tồi , lại có
thể vạch trần hảo sự của chúng ta , thậm chí còn không sợ chết bám
theo.”
“Chết ? Là đại tướng thì
không sợ chết !” A Lãng phóng túng cười nói “Kẻ hèn này không giết
hạng vô danh , từ thanh danh cùng địa vị của hai người trên giang hồ ..
còn miễn cưỡng có thể vậy!”
“Ngươi …” Sắc mặt Tả đặc sứ
xanh mắt “Khẩu khí thật lớn . Rút binh khí của ngươi ra , để chúng ta
xem thực lực thật sự”
“Bình thường ta không có thói
quen mang binh khí . Ừm , không bằng như vậy đi!” A Lãng thuận tay nhặt
một nhánh cây lên , mang trên mặt nụ cười tự tin “Hai vị cùng tiến lên
, trên đường hoàng tuyền cùng làm bạn với nhau”
“Cuồng đồ! Muốn chết!” Hai
vị Tả Hữu đặc sứ cùng kêu to lên . “Trường kiếm trong tay đồng thời
chém đến chỗ trí mạng của A Lãng .
Dù là ai cũng không thể
tưởng được , một nhánh cây không chút thu hút nào đánh ra trong tay A
Lãng , lại không hề kém hơn hai thanh kiếm trong tay Tả Hữu đặc sứ .
Đúng lúc A Lãng ra tay , nụ
cười trên mặt hắn liền biến mất theo đó , tiếp nối là một thần sắc
lạnh như băng , tê cóng đến tấn xương .
Sau hơn ba mươi hiệp , khí thế
cũng dần giảm . Đã thấy Tả Hữu đại sứ lau mồ hôi như mưa , nhều
chiêu chỉ thấy thủ thế , ngẫu nhiên mới xuất hiện vài lần tấn công ,
hoàn toàn không chống đối được nữa .
Chợt nghe A Lãng kêu một
tiếng “Cẩn thận đấy!” Nhánh cây trong tay thần tôc không thua gì sét
đánh , thẳng tới ngực Tả đặc sứ .
“A…” Tả đặc sứ hét thảm một
tiếng , trường kiếm trong tay cầm giữ không được cầm giữ rơi xuống
dưới , cúi đầu nhìn thấy một nhánh cây cướp mạng của hắn , trên mặt
tràn ngập hoài nghi , khó hiểu , cùng bất đắc dĩ .
Hữu đặc sứ nhìn đồng bạn
chết thảm , không kìm được loạn trong lòng , lập tức giơ kiếm từ trên
hạ xuống , nhưng kết cục cũng thất bại thảm hại .
Tay phải A Lãng duỗi ra , rút
nhánh cây cám trên ngực Tả đặc sứ , cách thức nhanh nhạy , Hữu đặc
sứ ngay cả cơ hội kêu một tiếng cũng không có , cả người đã đứt
thành hai đoạn .
Một ở ngực , một ở thắt
lưng , hai người họ có phải vì hành động của bản thân đối với Bạch
Mộc đại sư mà trả giá quá nhiều hay không ?
‘Bụp’ một tiếng , A Lãng đột
nhiên quỳ xuống , thì thào tự nói “Thù của đại sư đã báo , ngài an
tâm đi về cực lạc thôi …” Tiếng vẫn còn hồi lãng trong không trung đã
thấy thân mình A Lãng đã bay vào tiến vào trong không trung , bay như
bão hướng về phía Mộ Dung sơn trang .
Nguy cơ của Mộ Dung sơn trang
được giải trừ , bầu không khí trở lại tốt lành như trước .
“Thiếu trang chủ , ngài cũng
không cần quá buồn …” Lưu Anh Thái ở một bên khuyên giải an ủi . “ Hại
vị đặc sứ có lẽ là nhất thời bước lầm đường , nói không chừng là
chịu lời mê hoặc của kẻ gian , dù sao hai người họ cũng vì bổn trang
lập không ít công lao hiển hách , nếu không Mộ Dung sơn trang há có
thể trở thành tam đại thế gia .”
Mộ Dung Tuấn than nhẹ một
tiếng “Lưu lão , ngươi có điều ngươi không biết , lão trang chủ lúc lâm
chung đã để lại di ngôn , nhưng hai người họ lại lấy oán báo ơn , sao
không khiến ta thương tiếc” Lưu Anh Thái nói đỡ “ Thiếu trang chủ , sự
tình đã qua đi , ít nhất chúng ta cũng có lời ăn nói với giang hồ
đồng đạo , điều tra ra được Tống Thất Đao chính là hai vị đặc sứ mà
mọi người muốn giết”
Hoàng Thi Hàm chặn vào “
Nhưng mà bọn họ đã chạy! Bất luận nói thế nào Tống Thất Đao vẫn
đang trốn trong bóng tối , chuyện này đối với võ lâm mà nói không có
ích gì .”
“Đúng ! Cô nương thật sự nói
rất đúng …” Một nhân ảnh từ bên ngoài phòng tiến vào , trong chớp
mắt , A Lãng đã xuất hiện trong đại sảnh .
Mộ Dung Tuấn sững sờ “Nếu
nói như thế , A Lãng huynh vẫn chưa đắc thủ , để cho hai người họ
chạy ?”
“Thế thì chưa” A Lãng lắc
đầu “ Thi thể hai người trong rừng cây nhỏ cách hai dặm về phía nam .”
“Hả?” Mộ Dung Tuấn sửng sốt
“ Một khi đã như vậy , A Lãng huynh lại nói chưa”
A Lãng cắt đứt lời của hắn
“ Bởi vì hai người họ đều không phải là Tống Thất Đao , Tống Thất
Đao thật sự là một người hoàn toàn khác .”
“Người nào?” Sắc mặt Mộ Dung
Tuấn khẽ biến .
“Ngươi” Thần sắc A Lãng bình
tĩnh “Ngươi mới là Tống Thất Đao chân chính , sát thủ cao thâm khó
lường nhất trong võ lâm .”
Mộ Dung Tuấn cười ha ha , “A
Lãng huynh nói như vậy , không sợ người khác cười rụng răng sao ? Ta
đường đường là Thiếu trang chủ của Mộ Dung thế gia như thế nào lại
là một sát thủ như lời A Lãng nói”
Hoàng Thi Hàm quả thực không
hiểu , nhưng trong tình hình trước mắt , nàng tốt nhất là nên yên
lặng .
“Lời này là Bạch Mộc đại sư
nói với ta , mới đầu ta không tin , mãi đến khi y chết thảm tối hôm
đó , ta tin.” Trên mặt A Lãng không ngờ lại hiện ra nụ cười , nụ cười
đặc biệt kì lạ .
“Từ sau khi ngươi tiếp quản
Mộ Dung thế gia , xuất tay hoang phí , đến ngày không còn nữa đành
phải đem đồ đi thế chấp , cuối cùng thật sự không còn tiền , bí quá
hóa liều , lấy tên Tống Thất Đao đi làm sát thủ .”
“Hả? Đây là những điều lão
lừa ngốc Bạch Mộc kia nói cho ngươi”
Lãng không đáp , nói thắng
“Từ một năm trước , bát đại môn phái đã nhìn ra chuyện này , đáng
tiếc không có chứng cớ , hơn nữa vài lần để ngươi đào thoát , cho nên
mới không tìm tới Mộ Dung sơn trang , khiến mỗi năm , võ lâm Trung
Nguyên lại hao tổn ba mươi bảy chí sĩ chính nghĩa .”