Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 09 part 2
Vừa rồi khi hắn bắt đầu
xuất ra chiêu thứ bảy , trước ngực để lộ . Hắn đoán chắc đối phương
chẳng những có thể dễ dàng tránh đi sát chiêu này đồng thời còn có
thể một kiếm đâm xuyên tim của hắn . Nhưng một ý nguyện nhỏ bé cũng
không được , đối phương không những không né tránh ngược lại còn vọt
thẳng tới , rốt cuôc là chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Hắn không cách
nào hiểu nổi .
A Lãng không biết đối phương
bị thương thế nào , đang muốn mở miệng hỏi , nhưng khi hắn nhấc khăn
che mặt của đối phương lên thì ngay lập tức sụp đổ .
“Là nàng ? Tại sao lại là
nàng …” A Lãng khàn giọng gào thét , trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng
thê lương . “Nàng có thể tránh ! nàng vì sao không tránh ? Vì sao …”
Hoàng Thi Hàm không nói gì , chỉ ảm đạm cười , cho dù nụ cười kia
tràn ngập vẻ bi thương bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn nở nụ cười .
Lúc này , một tiếng xé gió
truyền đến , chỉ thấy trên núi đột nhiên xuất hiện hai nam nữ trên
dưới năm mươi , trên mặt hai người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ lo âu
.
Nữ nhân kia đầu bạc trắng ,
chính là Kiếm Hậu mà võ lâm xưng tụng . Bà bước một bước dài tới
bên Hoàng Thi Hàm “Nha đầu , ngươi .. ngươi thật khờ quá đi …”
“Thực … thực xin lỗi , lão
bà bà , ta … ta khiến người thất vọng rồi…” Vẻ mặt Hoàng Thi Hàm
tràn ngập thống khổ , hơi thở đã bắt đầu suy yếu .
Lão thái bà vội vươn tay ,
dán vào lưng nàng , đem nội lực của bản thân truyền vào nàng …
Nam nhân kia hiển nhiên là Đao
Thần trong truyền thuyết . Chỉ thấy y ngây ngốc đứng tại chỗ , miệng
không ngừng thì thào nói “Chúng ta sai lầm rồi … chúng ta thật sự sai
lầm rồi …”
“Việc đã đến nước này , còn
nói thế đế làm chi!” Kiếm Hậu trừng mắt hàm lệ nhìn Đao Thần ,
nhưng không biết nên nói gì mới tốt .
Lúc này lên tiếng không ngờ
là Hoàng Thi Hàm .
“Mau ! Mau dẫn ta đi về phía
nam Thái Hành sơn , khoảng hơn mười dặm, chỗ ấy … chỗ ấy có một sơn
động … Ta chính là từ chỗ ấy tới đây … Nàng dùng ngón tay chỉ cách
đó không xa , hơi thở đã dần mỏng manh . Thay ta cầm tay nải , ta … ta
muốn đến chỗ đó nhìn một cái …” Một đao kia của A lãng tuy rằng
chứa ít nội lực nhưng lại xuyên qua tâm mạch của nàng . Nói cách
khác , nếu Hoàng Thi Hàm nội lực không cao thâm , dùng một chút chân
khí lưu lại sống tạm , người bình thường chỉ sợ đã sớm tắt thở ,
sao có thể còn sống tới tận bây giờ !
Tình huống của nàng hiện
giờ mọi người đều biết . Hiện tại nàng nói như vậy không thể nghi
ngờ chính là tâm nguyện duy nhất của nàng , điểm này trong lòng mọi
người đều biết rõ .
Kiếm Hậu còn chưa kịp mở
miệng nói , A Lãng đột nhiên ôm lấy thân thể của nàng , chân điểm
mạnh , trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối .
Một đám mây đen dao động ,
ánh trăng dần dần ảm đạm .
A Lãng như một con dã thú bị
tổn thương , chạy như bay giữa đồng hoang, giai nhân trong lòng hơi thở
đã dần mỏng manh .
“Trời ạ ! Nàng tại sao lại
đối xử với ta như thế ? Tại sao phải để cho ta tự tay hủy hoại nàng
? Tại vì sao ?” Nước mắt của A Lãng chảy như suối , rơi thành chuỗi
xuống .
“Đừng tự trách … Em vốn không
thuộc về nơi này , có thể quen chàng , em … Ta đã không uổng công đi
một chuyến này … “ Hoàng Thi Hàm miễn cưỡng giả mặt tươi cười , dùng
ngón tay chỉ cách đó không xa nói “Mau! Chỗ ấy có một sơn động ,
chàng mau dẫn em tới nơi đó .
“Đợi chút nữa là đến . Hay
cho một ngày thiên cẩu cắn nguyệt!” Trong lời nói của A Lãng vô hạn
thê lương lạnh lẽo . “Trời xanh không có mắt , cuối cùng đối đãi với
ta như thế …”
Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thiên
cẩu cắn nguyệt kỳ thật chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên , chàng
đừng suy nghĩ quá nhiều .”
A Lãng đi vào trong sơn động ,
vừa đánh lửa cháy lên , trước mắt đã là một cảnh tưởng ảm đạm .
“Thi Hàm , để cho ta ở trong này cùng nàng , để cho ta ở cùng nàng
đời đời kiếp kiếp”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời
của hắn “Chàng đừng ngu ngốc! Chàng thân là truyền nhân của Đao Thần
, từ nay nên vì võ lâm dốc hết tâm lực , quét dọn hết tất cả bại
hoại trong võ lâm để giữ gìn chính nghĩa trong võ lâm.”
“Ta … Ta làm không được !” Vẻ
mặt A Lãng thảm thiết “Thiếu nàng , ta làm việc này còn có ý nghĩa
gì ? Ta căn bản không có ý chí chiến đấu !”
“Nếu chàng không đáp ứng , em
chết cũng không nhắm mắt !” Hoàng Thi Hàm thở dốc , rất muốn đưa tay
lấy tay nải nhưng lực bất tòng tâm .
“Để ta đưa cho nàng!” A Lãng
mở tay nải , đem quần áo từng thứ lấy ra , sau đó theo yêu cẩu của
Hoàng Thi Hàm , thay quần bò , T-shirt như ban đầu cho nàng .
“Thi Hàm , van cầu nàng đáp
ứng ta , để cho ta ở trong này cùng nàng , ta van cầu nàng …” A Lãng
khóc không thành tiếng , vẻ mặt vô cùng mất tình thần.
Hoàng Thi Hàm không đáp , mà
lấy xuống một chiếc nhẫn xuống , đeo lên ngón tay của A Lãng , sau đó
mới nói “Đây là vật duy nhất em có thể đưa cho chàng , hi vọng chàng
có thể bảo quản thật tốt , chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại .”
“Vì sao nhất định phải như
vậy ? Đây mới thật là kết cục của chúng ta sao ? A Lãng vuốt ve
chiếc nhấn , hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng , dường như cực kỳ
không đành lòng .
Trên mặt nhãn đúc tên tiếng
anh của Hoàng Thi Hàm là Anne , đó là quà năm nàng thi đậu đại học
mẹ nàng đã tặng .
“Ừ” Hoàng Thi Hàm gật đầu ,
từ từ nhắm hai mắt lại “Em mệt rồi … em muốn ngủ một giấc thật say
… Chàng đi đi !”
Toàn thân A Lãng run rẩy ,
thấy tâm ý của nàng đã quyết , thật sự không biết nên nói gì mới
được , chỉ đành dùng hai mắt đẫm lệ nhìn nàng .
“Được ! Ta đi!” A Lãng cắn chặt
rằng , lập tức cởi khối cổ ngọc đêu trên cổ xuống , đeo lên cổ của
nàng “Thi Hàm – nàng là người ta yêu duy nhất trên đời này , sau này
ta sẽ không phụ sở thác của nàng , giữ gìn chính nghĩa võ lâm trung
nguyên , cả đời ta sẽ không cưới vợ , tuổi già cô đơn suốt đời .”
“Chàng … chàng vì sao phải
khổ vậy chứ ?” Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , vốn định nói gì
đó nhưng hơi thở đã đứt quãng , hiển nhiên đã cách cái chết không
còn xa .
“Thi Hàm , khối ngọc bội này
một mặt là long , một mặt là phượng , gọi là ‘long phượng thúy
ngọc’ . Năm đó khi ta là cô nhi được sư phụ nhặt về thì ta đã luôn
mang nó trên người , hi vọng nó …” A Lãng đã khóc không thành tiếng ,
bản thân thương tâm muốn chết .
Cho dù Hoa Đà tái thế cũng
không có cách nào cứu tính mạng của nàng , huống chi là một khối
cổ ngọc há có thể có tác dụng chứ?
Hoàng Thi Hàm nhắm hờ hai
mắt , trước ngực đã không còn phập phồng . A lãng cúi đầu đặt lên
má nàng một nụ hôn dài , sau đó đứng lên , từng bước … từng bước
một đi khỏi động .
“Thi Hàm ! Thi Hàm … Cậu rốt
cuộc làm sao vậy ? Cậu mau tỉnh lại đi …” Một tiếng nói giống như
trừ nơi xa xôi truyền tới , hư vô mờ mịt bay vào trong đại não của
Hoàng Thi Hàm . Cô từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man , liếc
mắt một cái liền thấy Lưu Yến Linh , Giang Minh Tú cùng với hai người
thanh niên khỏe mạnh đang nâng cáng .
“Mình … mình …” Đầu của
Hoàng Thi Hàm đau như muốn nứt ra , nhưng lại không biết nên nói gì
mới đúng .
“Cậu đúng là hù chết tụi
mình đấy !” Lưu Yến Linh lộ vẻ ân cần , tốc độ nói chuyện bắn liên
hồi . “Bọn mình đã không phải nói trước với cậu rồi sao ? Yêu cầu
cậu đừng có đi vào trong động ‘ô thất mạt hắc’ vậy mà còn không
biết vâng lời ! Hiện tại hay chưa , mê man trong đấy hai giờ …”
“Mình ngủ ở chỗ này hai giờ
?” Hoàng Thi Hàm không thể tin được sự thật này .
“Đúng vậy ! Tụi mình sao
phải lừa cậu chứ ?” Giang Tú Minh ở một bên nói xen vào . “Tụi mình
gọi cậu không tỉnh dậy , cho nên đành phải tìm đến chỗ tiên sinh quản
động gọi đến đây hỗ trợ đấy .”
“Chuyện … chuyện này không
thể nào ! Mình rõ ràng đã về tới Minh triều , còn có Đao Thần ,
Kiếm Hậu , A Lãng …” Hoàng Thi Hàm cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục
, sau đó trước mắt tối sầm , lại ngất đi , ngay lập tức bất tỉnh
nhân sự .
Mười ngày sau , bệnh viện
Thời Đại , phòng 51
“Thi Hàm , cậu bình tĩnh một
chút , chuyện này cũng không phải đúng như cậu nghĩ .” Giang Minh Tú
ngồi bên mép giường bệnh , trên mặt tràn ngập vẻ lo âu bất đắc dĩ
“Toàn bộ mọi việc , chẳng qua chỉ là một giấc mộng , cậu làm gì
bắt nó coi là thực,quấy nhiễu cuộc sống của bản thân chứ ?”
“Bình tĩnh ? Cậu nói mình
phải bình tĩnh thế nào ? Mình rất rõ tất cả chuyện này không phải
mộng , mà lạ thật sự trải qua .” Hoàng Thi Hàm mong ngóng nhìn lên
Lưu Yến Linh , tiếp đó lại nói “ Như vậy câu nói xem , nếu đây thật
sự là một giấc mộng , vậy miếng ‘long phượng thúy ngọc’ này giải
thích thế nào ? Các cậu đều rất rõ trên người mình vốn không có
miếng ngọc kia !”
“Cài này …” Lưu Yến Linh ấp
úng một hồi tiếp đó nhíu mày nói “Miếng cổ ngọc kia mình đã lấy
đi giám định , quả thật … đúng là cùng chất ngọc từ đời Minh , mình
… mình thật sự cũng không biết như thế nào mới đúng , có lẽ đây
không phải là một giấc mộng …”
“Mình không biết ! Đừng nói
nữa !” Trên mặt Hoàng Thi Hàm tràn ngập vẻ thống khổ “Mấy ngày nay
mình thật sự sắp điên rồi , mình rõ ràng đã ở nơi đó hơn hai năm ,
thật vất vả mới quên tất cả ở hiện tại , dần dần thích ứng với
nó , như bây giờ … tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra , mình sắp
điên mất rồi!”
Giang Minh Tú ở một bên tiếp
lời “Thi Hàm , vấn đề là cậu vốn chính là thuộc về nơi này . Chúng
ta là bạn bè thân thiết , cho dù cậu thật sự đã trở về quá khứ ,
chúng ta vẫn là bạn tốt , không phải sao ?”
Hoàng Thi Hàm then nhẹ một
tiếng “Ý mình không phải ý này , mà là ..”
Cộc ! Cộc ! Tiếng gõ cửa
đột nhiên vang lên , sau đó liền thấy một người trung niên mặc đồ bác
sĩ đi vào phòng bệnh .
“Bác sĩ Trần ! Xin chào !”
Giang Minh Tú đứng lên chào .
“Xin chào” Bác sĩ Trần cười
nhẹ , lập tức đến bên giường “Hoàng tiểu thư có cảm thấy khỏe không
?”
“Vâng , cám ơn bác sĩ Trần .”
Hoàng Thi Hàm gật đầu .
Bác sĩ trần đột nhiên dừng
lại , một lát sau mới nói “Tôi là bác sĩ chính cho Hoàng tiểu thư ,
có mấy lời nhất định phải nói rõ , hi vọng…”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời
của ông “Kết quả kiểm tra đã có rồi phải không ? Không sao , ông chứ
nói cho tôi biết .”
Bác sĩ Trần mỉm cười nói
“Hoàng tiểu thư đừng quá khẩn trương , kết quả kiểm tra toàn bộ đều
bình thường . Chúng tôi chỉ hoài nghi cô … cô có bệnh về phương diện
tâm lý”
“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm
ngẩn người “Hoài nghi . Nói nửa ngày mấy người không tin tôi thực sự trở
về Minh triều bốn trăm năm trước ? Mấy người các ngươi thậm chí còn
đem tôi trở thành bệnh nhân tâm thần ? Chuyện này thật buồn cười!”
Bác sĩ Trần kìm chế , vẫn
đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười “Ở hiện đại này , bệnh tâm thần là
một loại bệnh văn minh , thật ra mỗi người đều có một nguyên nhân
tiềm ẩn trong đầu , Hoàng tiểu thư không cần tưởng thật.”
“Được !” Hoàng Thi Hàm dở
khóc dở cười , mặt đồng thời có chút đen đi . “Mặc kệ là tôi có hay
không có bệnh thì mấy người chuẩn bị xử lý thế nào ?”
Bác sĩ Trần thấy cô chịu
hợp tác cùng mình không khởi thờ phào nhẹ nhõm . Chủ yếu , ông vốn
không thể tin được chuyện cô gặp phải kia .
“Hoàng tiểu thư , tôi đã đưa
người chuyên chuẩn đoán từ khoa tâm thần đến , đợi chút nữa bác sĩ
Lý Văn Cường sẽ tới nơi này thăm bệnh , hi vọng cô có thể phối hợp
với anh ta .” Bác sĩ Trần mang theo giọng điệu nghề nghiệp nói “ Bác
sĩ Lý Văn Cường tuổi còn trẻ là một tiến sĩ đẹp trai , về việc
học rất chuyên tâm , tin rằng cô có thể …”
Một tiếng gõ cửa vang lên ,
cắt đứt lời còn chưa nói xong của bác sĩ Trần . Cửa mở ra , liền
thấy một bác sĩ tuổi tầm ba mươi đi vào phòng bệnh .
“Là anh ?” Thần sắc Hoàng Thi
Hàm đại biến , cả người đột nhiên bật dậy khỏi giường .
Cô đang nhìn thấy gì đây ? Sao
cô lại nhìn thấy một người con trai có bộ dạng giống y hệt A Lãng .
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy
ra ở đây ? Hoàng Thi Hàm mù mịt không rõ .

