H…o..t boy ? Rắc rối đấy, chạy mau! - Chương 27.3

Part 4: Khi kí ức trở về…

” Anh à, thực sự không còn cách nào khác sao?”

” Nếu có thể tìm giải pháp khác anh đã không phải đau đầu thế này… Thái gia… đúng là những con quỷ!”

” Nhưng chạy trốn thế này cũng không phải là cách hay… Nếu muốn họ có thể tìm ra chúng ta bất cứ lúc nào…”

“Vậy em nói anh phải làm sao bây giờ? Uy Châu này là nơi anh đã sống
gần nửa đời người… Mảnh đất này cũng là mảnh đất của tổ tiên 15 đời họ
Đặng để lại… Vậy mà cuối cùng đến đời mình lại phải bỏ lại tất cả mà
chạy trốn một cách nhục nhã…Anh… là một thằng vô dụng!”

” Đừng kích động vậy mình! Anh sẽ lại lên cơn đau tim mất! ”

Hai vợ chồng Đặng Duy Khiêm đau đớn khi phải chứng kiến cả gia nghiệp
nhà họ Đặng rời vào tay Thái gia mà không thể làm gì hơn… Thái phu
nhân- người phụ nữ độc ác xảo trá ấy đã dùng thủ đoạn hèn hạ để chiếm
lấy tất cả… Có trách thù chỉ trách hai người đã quá trọng tình nghĩa với
Thái Lăng Tiêu ngày xưa… Nực cười! Thái tiên sinh nếu còn sống liệu có
để vợ mình làm cái trò bẩn thỉu đó không? Nhưng giờ có thể làm gì đây?
Nghĩ đến cũng chỉ thêm đau lòng… Ngày xưa, những năm tháng khó khăn, hai
nhà Thái – Đặng đã gắn bó biết bao… Nước mắt lặng lẽ rơi trên mắt Đặng
phu nhân. Đặng Duy Khiêm thở dài não nề, ai oán nhìn ra cửa số dẫn ra
khu vườn thông sau nhà… Vườn thông ấy tổ tiên Đặng gia đã thay nhau bao
đời vun đắp, giờ mới được như ngày hôm nay… Không khí được mùi bi
thương, mất mát…Tất cả dường như sắp kết thúc… Nhưng đâu chỉ người lớn
mới biết buồn đau? Phía sau cánh cửa gỗ im lìm mùi trầm hương thơm ngát,
cậu bé Minh Minh 7 tuổi đã nghe được tất cả… Tuy không hiểu hết được
tất cả nhưng cậu biết thực sự mình sẽ phải đi rồi, thậm chí còn không
thể trở lại nữa. Vậy.. còn lời hứa với Tiểu Đan Đan thì sao đây? Cô bé
sẽ lại khóc, lại buồn nếu cậu không trở lại… Minh Minh cũng đâu khá hơn
gì, cậu sẽ rất buồn nếu không được chơi với Đan Đan… Đúng rồi, tất cả là
tại Thái gia gì đó! Thái gia… Thái gia…

Danny choàng tỉnh giấc! Đau quá, đầu anh lại đau nữa rồi! Uống vội
ngụm nước lạnh, cơn đau cuối cũng cũng dần dịu bớt.. Chưa bao giờ anh
gặp cơn ác mộng nào kinh khủng đến nỗi phải tỉnh giấc giữa đêm thế này.
Nhưng, rất thật! Đúng rồi, rất chân thực! Nó thân quen như chính con
người của anh vậy…Đó… là kí ức của anh, là phần kí ức bao lâu nay anh
vẫn đang tìm kiếm… Vậy thì cậu bé Minh Minh trong những giấc mơ lâu nay
thực sự là anh rồi! Minh Minh ~ Đặng Duy Minh, tại sao Danny không nghĩ
ra sớm hơn chứ! Xâu chuỗi lại tất cả…

“Cốc cốc cốc!”

- Vào đi!

- Ba ạ.

Ông Đặng khẽ đẩy gọng kính của mình lên nhìn cậu con trai duy nhất
của mình. Nửa đêm, bây giờ là nửa đêm rồi… Sao Duy Minh lại sang phòng
ông giờ này?

- Ba làm việc khuya vậy sao?

- Ừ, đây là những hợp đồng quan trọng cần xử lý gấp trong tháng này.

- Ba vẫn không tin tưởng thư kí Hoàng ?

- Đúng vậy, ta không thể tin tưởng một ai khác ngoài chính bản thân mình!

- Vì chuyện năm đó sao?

- Con nói gì ?

- 13 năm trước… Vì quá tin tưởng…

- Ta không hiểu con đang nói gì! – Đặng Duy Khiêm chậm rãi đứng dậy,
quay người về phía cửa sổ lớn trong phòng. Trăng đêm nay rất sáng, và
tròn lắm… Nhưng không phải ông hứng thú gì việc ngắm khung cảnh thanh
bình này, bởi vì bản thân ông đâu còn được thanh bình như thế? Một lần
nữa lòng ông lại nổi sóng… Chuyện năm xưa ông không muốn nhắc lại, thêm
bất cứ lần nào… Phải, là ông hèn nhát, giờ đây ông không thể thẳng thắn
đối diện với con trai mình…

- Con biết là ba hiểu mà.- Danny tiếp tục bước tới – Tại sao ba không nói cho con biết mọi chuyện?

- Rốt cuộc thì con đã nhớ được những gì? Đã biết được những gì?

- Không hẳn là tất cả,nhưng cũng đủ để hiểu cơ sự năm xưa. Ba à…

- Ha ha – Ông Đặng cười nhạt – Con thực sự rất muốn biết sao?

- Vâng, con rất muốn biết!

- Nhưng để làm gì? Biết cũng đâu có thể thay đổi được mọi chuyện! Ta
đang làm lại từ đầu, chẳng phải Đặng thị đang hoạt động rất tốt đó sao?

- Con hiểu, nhưng con chỉ muốn biết v
ề quá khứ của mình… 7 năm ấy thực sự rất quan trọng với con. Còn… tại
sao chúng ta phải chạy trốn? Tại sao ba mẹ lại đau đớn như vậy? Con có
quyền được biết mà, ba!

Đặng Duy Khiêm quay lại nhìn thẳng vào con trai mình. Duy Minh, đã
lớn rồi, lớn thật rồi. Ánh mắt nó toát lên một sự kiên định rõ rệt,
không như ông… Có lẽ nó thực sự muốn biết… 13 năm qua, nhìn những nỗ lực
từng ngày của con, rồi cả những cơn đau hằng đêm… Ông đã không hiểu sức
mạnh nào đã khiến Duy Minh trở nên kiên cường như vậy, và giờ thì… Thực
sự những kí ức ấu thơ của con trai ông có ý nghĩa rất lớn… Hơn nữa,
những sai lầm năm xưa, ông không thể trốn tránh mãi được! Đã đến lúc
phải đối mặt với tất cả…

- Thôi được… Dù sao con cũng đã lớn, ta sẽ nói cho con rõ chuyện năm xưa…

***

- Ryan à, hôm nay anh có thể ở nhà một mình được không?

- Sao thế?

- Em muốn đến một nơi, nhưng chỉ đi một mình thôi.

- Nơi nào mà bí mật thế, không cho anh biết được à?

- Khô… Đi mà đi mà, mai em sẽ dẫn anh đi chơi khắp Lâm Giang này…

- Ba cái ngày mai rồi đấy cô nương.

- Hề hề – tôi gãi gãi đầu- Là tại trời mưa mà. Hôm nay trời có vẻ
hửng hơn một chút, em sẽ đi “thăm dò ” trước, nếu thuận lợi thì mai
chúng ta đi!

- Chỉ giỏi hứa!

- Em nói thật mà! A, Rei đâu rồi anh?

- Đi chợ cùng mẹ em từ sáng sớm rồi.

- há! Sao em không biết?

- Con heo em ngủ đến nửa buổi mới dậy thì biết sao được ha ha

- Mạnh Quân! Anh đứng lại đó cho em!

~~~

Sau một hồi “thương lượng” với Ryan, cuối cùng tôi cũng được ra ngoài một mình. Tự nhiên lại thích đi tự kỉ thế này đây T.T

“Xịch!”
Tôi trèo lên xe buýt, bắt đầu chuyến đi “phượt” đường phố của mình. Chà
chà, Lâm Giang đúng là thành phố phát triển có khác, thay đổi từng ngày.
Tôi hé hờ cửa sổ của xe, cứ thế để gió táp từng đợt từng đợt vào mặt
mình… Mát thật đấy!

Xe cứ chạy , chạy mãi, cuối cùng thì ra khỏi Lâm Giang đi sang Uy
Châu. Phải rồi, đây là tuyến xe Lâm Giang- Uy châu 02 mà. Hầy, là lần
thứ 3 trong 13 năm nay tôi lại sang Uy Châu… Phải, là đến nơi đó, nơi
gắn bó những năm tháng tuổi thơ êm đềm của tôi…

~~~

Một chuyến xe khác cũng thẳng hướng đến Uy Châu. Bánh xe lăn từng
vòng đều đều, chưa hẳn chậm rãi, nhưng không là quá nhanh dù đường rất
vắng xe qua lại… Từng hàng cây bên đường lướt qua ô cửa nhỏ, và lướt qua
đôi mắt nâu trầm buồn của Danny. 13 năm trước đã có nhiều chuyện xảy ra
vậy sao? Vui vẻ, hạnh phúc, lại cả những buồn đau, mất mát …Đều là do
những toan tính ích kỉ của chính con người…Mệt mỏi! Sống như vậy thật sự
mệt mỏi lắm… Tranh giành, sử dụng đủ mọi thủ đoạn, bất chấp hạnh phúc,
cuộc đời của con trẻ… Làm như vậy họ thấy vui lắm sao? Đồng tiền, quyền
lợi với những con người ấy quan trọng đến vậy à? … Haizzz thôi không
nghĩ ngợi gì thêm nữa. Có những thứ ngay từ khi sinh ra đã là bản chất
rồi, hoặc do hoàn cảnh mà trở thành như vậy. Sẽ có một ngày tất cả những
kẻ xấu xa kia phải trả giá cho tội lỗi của mình! Gió hiu hiu nhẹ nhàng
đùa nghịch những lọn tóc bạch kim của Danny. Gió, vi vu vi vu mãi, như
muốn đưa anh về miền đất nào đó xa xăm…Thì ra là vậy đấy, nơi anh tìm
kiếm bấy lâu lại là Uy Châu! Tuổi thơ của anh, thực sự đã gắn bó với
vùng đất hoang sơ đó sao? Anh … bao lâu nay lại thờ ơ với chình mảnh đất
quan trọng nhất cuộc đời mình… Mẹ anh đã từng mấy lần ngỏ ý cùng anh về
Uy Châu nói là thăm người bạn nào đó, nhưng lần nào anh cũng từ chối
không đi. Và giờ thì lại một mình trở về đó. Kiếm tìm gì đâu xa những
thứ ở ngay bên cạnh mình? Dù thực sự Danny chưa nhớ được gì nhiều, nhưng
anh vẫn tin chỉ cần trở về nơi quen thuộc, nhất định có thể giúp cho
trí nhớ hồi phục phần nào…

Hai chuyến xe, từ hai nơi cách xa nhau, nhưng cùng hướng về một điểm: Uy Châu.
Một thành phố bị lãng quên suốt hơn chục năm qua nhưng lại là nơi gắn kết những số phận
Có một thứ gọi là “Duyên phận”
Liệu có ở Uy Châu?

Part 5: Trở về với kỉ niệm xưa…

Lá vàng rơi bay trong chiều vụn vỡ
Gió xào xạc thì thầm như nhắc nhở
Dấu chân người mùa cũ còn hằn in…

Nơi này vẫn thế, bao lâu rồi vẫn thế… Năm xưa tất cả mọi người đột
ngột nhận lệnh di dời để làm khu công nghiệp, cứ ngỡ rằng rừng thông
này, bãi cỏ này sẽ mãi mãi chỉ còn là nỗi nhớ, thế mà giờ đây nó vẫn vẹn
nguyên…

Như chưa từng xảy ra chuyện gì…

Bất chấp dòng chảy thời gian vô tình cuốn trôi đi tất cả…

Lần thứ 3 tôi trở về nơi đây… Cảm giác thật lạ… Vẫn ấm áp như ngày
nào, nhưng dường như điều gì đó đang chờ đợi tôi… Gần lắm, rất gần rồi…
Những ngôi nhà bỏ hoang, những ngõ vắng xôn xao chiều hiu hắt… Tôi nhẹ
bước trên nền gạch xưa cũ. Nơi này, thực sự đã bị bỏ hoang quá lâu rồi…
Lãng quên quá lâu rồi…

~~~

Cuối cùng, nơi tôi dừng chân lại là chiếc xích đu ngày xưa… Phủi đi
lớp bụi dày, tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhún chân đưa mình lên cao… Trời
sắp về chiều… Những tia nắng cuối ngày tràn ngập không gian yên tĩnh…
Màu vàng của nắng, màu xanh của bãi cỏ mượt mà,… Từng nhịp đưa đều đều
của chiếc xích đu cũ kĩ đưa tôi trở về với ngày xưa…

- Zaaaaaaaaaaa, cao quá, thích quá !

- Hừ hừ… nhưng mà anh mệt! Mệt…

- Đi mà, thêm một lúc nữa thôi, mẹ em sắp gọi về ăn cơm rồi…

- Chúng mình chơi “chọi gà” nhé!

- Á, có gà đâu?

- Đây này!

- Cái gì đây?

- Cỏ gà.

- Cỏ gà á?

- Ừ, em không biết sao? Cái này ở đây nhiều lắm!

- …

- Bây giờ thì chơi được rồi nhé!

- Tại sao nắng lại có màu vàng hả anh?

- Vì từ khi sinh ra nắng đã thích màu vàng!

- Tại sao cỏ lại có màu xanh?

- Vì cỏ thích màu xanh.

- Tại sao tóc anh lại có màu đen?

- Vì anh…

- Ha ha

- …

- Anh đâu có thích màu đen! Ha ha. Chẳng lẽ cái gì có màu gì đều là
do nó thích sao? Anh Minh Minh trả lời buồn cười quá. Ha ha ha

- Hứ, không chơi với em nữa, em dám cười anh!

- Ơ, đừng mà, em sẽ không cười nữa đâu…

Đó là lần duy nhất tôi và Minh Minh giận nhau. Đúng là trẻ con… Tôi
có cả tá những câu hỏi tại sao còn Minh Minh thì cũng có chừng ấy câu
trả lời. Những thắc mắc ngu ngơ, những cách lý giải khù khờ… Ngày ấy,
vui thật đấy! Haizzz, tự nhiên lại thấy buồn quá! Nếu có ai nhìn thấy bộ
dạng tôi lúc này chắc hẳn sẽ cười tôi chết mất. Vì sao ư? Vừa cười vừa
thở dài thuồn thuột… Hâm quá đi tôi ơi ! *_*

Ngồi thêm một lúc nữa, tôi quyết định đứng lên. Hơn 4 giờ chiều, chưa
phải muộn lắm nên tôi cũng chỉ định đi dạo loanh quanh một chút rồi mới
về. Dù sao chuyến xe cuối cùng về Lâm Giang mãi tận 6 giờ 30 mà. Nhưng
khi tôi vừa quay người chuẩn bị bước đi…

- Tiểu Đan Đan!

Anh đứng đó nhìn em thật lâu…
Là em thật sao? Thực sự đúng là em
Kí ức của anh
Điều anh luôn kiếm tìm…
~~~

- Tiểu Đan Đan !

“Tiểu Đan Đan”

“Tiểu Đan Đan”

“Tiểu Đan Đan”

Cái tên này lâu lắm rồi mới được cất lên…

Cái tên này ngày xưa cũng chỉ có mình Minh Minh gọi…

Cái tên này… là tên của tôi…

Minh Minh…

Minh Minh … Anh ấy đã quay về sao?

Những cảm xúc vui buồn xen lẫn trong tôi… Một phút nào đó, tôi đã cảm
giác như tim mình ngừng đập… Chẳng lẽ chỉ là mơ? Không, đừng nói với
tôi là mơ… Tôi không muốn …

- Tiểu Đan Đan… Là em đúng không?…

Giọng nói ấy lại vang lên… Thanh âm nhẹ bẫng… mong manh… Như thể chỉ
cần chớp mắt một cái là sẽ tan biến như làn khói mờ ảo trong sương sớm
vậy…Hai tay tôi bất giác nắm chặt … Những móng tay hằn trên da đau nhói,
cho tôi cảm nhận được chút cảm giác thực sự không phải là ảo ảnh… Tôi,
chắc chắn không nghe nhầm… Nhưng mà, giọng nói này…quen lắm! Thật sự rất
quen…

Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ quay người lại… Người con trai trước
mặt tôi đứng ngược sáng, nhưng tôi vẫn nhìn rõ mái tóc bạch kim nổi bật,
và… đôi mắt nâu trầm ấm…

Danny?

- Danny!

- Đan Đan!

- Sao anh/ em lại ở đây?

Hai chúng tôi cùng đồng thanh, và mở tròn mắt nhìn nhau… Đứng đối
diện Danny lúc này, tôi bỗng có cảm giác thân quen kì lạ, như thể chúng
tôi đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Nhưng… không thể nào, tôi chỉ mới biết
anh chưa đầy nửa năm mà?… Hay là do cái tên ấy? Cái tên Tiểu Đan Đan chỉ
mình chàng “Hoàng tử bé con” của tôi gọi, cũng như biệt danh “Minh
Minh” sến như con gái tôi nằng nặc đặt cho người ấy…

- Đây là nơi hồi nhỏ em từng sống, nhưng hồi 5 tuổi thì nhà em đã chuyển đi rồi!- Tôi hi ha trả lời.

-…

Im lặng… Im lặng…

Danny không nói gì cả, cứ đứng yên như vậy… Tôi thấy lạ liền ngẩng
đầu lên nhìn anh. Gương mặt đột nhiên trắng bệch, nhưng… đôi mắt nâu hút
hồn ấy như đang xoáy sâu vào tôi… Có chút gì đó giống hệt Minh Minh
vậy…

- Danny, anh không sao chứ?

- …

Đột nhiên Danny ôm lấy tôi! Ngỡ ngàng, tôi giật mình vội tìm cách thoát khỏi vòng tay ấy…

- Danny, anh sao vậy? Bỏ em ra…

- Là em đúng không? Là Tiểu Đan Đan đúng không?

- …

Tiểu Đan Đan… thì đúng là tôi rồi! Nhưng mà sao Danny lại biết cái tên ấy?

- Sao anh…

- Anh đây mà! Là anh – Minh Minh của em đây…

- Minh Minh… Đúng là anh sao?

- Phải, là anh… Anh đã trở về rồi đây…

Vòng tay ôm tôi siết chặt lại… Nhưng tôi không đau, mà cảm thấy rất
ấm áp! Không phải mơ đâu, đúng rồi, không phải là giấc mơ… Người trước
mặt tôi đây, người đang ôm tôi đây thực sự là Minh Minh bằng xương bằng
thịt… Hóa ra lâu nay anh ấy vẫn luôn ở bên tôi, vậy mà tôi lại không hề
hay biết! Hey, nhưng tại sao Minh Minh lại là Danny? Tại sao lần đầu
chúng tôi gặp lại anh lại làm như không hề quen biết tôi? Tại sao…

- Sao em lại đi? Đã đến rồi sao còn muốn đi nữa?

- Á… Em đi đâu đâu? Em…

- Đừng đi nhé… Đừng đi…

Hai vai tôi bỗng trở lên nặng trĩu… Cả người Danny, à không, Minh Minh ngả hoàn toàn lên tôi, không chút sức lực…

~~~

“Tách tách tách!”
Tiếng đèn flash liên tục được nháy sáng…

“Đẹp thật đấy!”, có lẽ những tấm ảnh này sẽ tạo nên một bộ ảnh đẹp
đây. Background đẹp, mẫu cũng đẹp. Haizzz nhưng mà chỉ tiếc nhân vật
chính trong đây sắp không được bình yên như khung cảnh này nữa rồi…

“Rè…Rè..”

- Alo!

- “Xong chưa cậu nhiếp ảnh gia?”

- Rồi rồi, rất đẹp nha!

- “Thế thì mang ngay về đây!”

- Nhưng mà thế thì phí lắm. Tôi nghĩ là…

- ” Nếu còn muốn nh
ận tiền thì mang tất cả những gì anh “thu hoạch” được về đây!”

- Dạ…

“Tút tút tút…”

Báo cáo nội dung xấu