Họa Tâm - Chương 03
Ta hỏi chàng
“Ta là gì trong lòng chàng?”
Chàng trả lời
“Đối với ta, nữ nhân chỉ là công cụ làm ấm giường, nếu không thì cũng có một giá
trị sử dụng nhất định”
Ta hỏi chàng
“Nàng ấy là gì trong lòng chàng?”
Chàng trả lời
“Chỉ là một quân cờ”
Thế nhưng, tại sao chàng lại nhìn
những cánh anh đào tung bay trong gió bằng ánh mắt ôn nhu như thế?
Tại sao chàng không nhìn ta bằng ánh mắt đó dù chỉ trong khoảnh khắc?
Nụ cười dịu dàng trong men say ngày ấy, là dành cho nàng ư?
Ta không cam tâm!
Nàng ta có thứ gì mà ta không có chứ?
Ta đệ nhất mỹ nhân của Lôi quốc!
Mọi người đều sùng bái vẻ mỹ lệ của ta! Nam nhân sẵn sàng quỳ dưới gót chân ta
mà phục tùng mọi mệnh lệnh của ta!
Gia tộc ta có gia sản lớn mạnh đủ để chàng phục hưng lại đất nước này!
Còn nàng ta thì có gì?
Là con gái của Đại tướng quân thì sao chứ?
Sau cuộc chiến ấy, chẳng phải lão ta đã rút về ở ẩn rồi sao? Quyền lực đều nằm
trong tay chàng, nàng ta vốn đã chẳng còn giá trị sử dụng!
Nàng ta xinh đẹp sao?
Nực cười thật! Mái tóc màu đào nhợt nhạt ấy sao có thể so với mái tóc rực rỡ
như lửa của ta được chứ!
Thế nhưng, tại sao chàng lại nhìn
nàng ta bằng vẻ mặt đó?
Tại sao chàng lại đứng ở khoảng cách xa như thế để ngắm nhìn nàng?
Ta đang ở đây!
Ta đang ở bên cạnh chàng đây!
Chàng không nhìn thấy ta sao?
Ta không cam tâm!
Ta muốn chàng chỉ dùng ánh mắt đó để
nhìn ngắm một mình ta mà thôi!
Nàng ta là Hoàng hậu thì sao chứ?
Đó vốn chỉ là một danh xưng!
Nếu nàng ta biến mất…
Chàng sẽ nhìn thấy ta!
Nếu nàng ta biến mất…
Chàng sẽ nhận ra sự hiện diện của ta!
Nếu nàng ta biến mất…
Chàng sẽ yêu ta chứ?
Ta gặp chàng lần đầu vào năm ta 16 tuổi.
Ấn tượng đầu của ta về chàng, chính
là vị thần chiến tranh lạnh giá đẹp rực rỡ trong bộ hỉ phục của tân lang!
Chàng đứng sừng sững giữa Đại điện
chờ đón tân nương của mình, xung quanh chàng có rất nhiều người nhưng trong mắt
ta lại chỉ có chàng mà thôi.
Gương mặt lạnh lùng của chàng đã chiếm
ngự trái tim ta ngay giây phút ta nhìn thấy chàng!
Nhưng, chàng đã có nương tử của
riêng mình! Nàng ta là con gái của Đại tướng quân Haruno trấn giữ một nửa quân
đội toàn triều, mọi người đều nói, đó là một nước cờ thông minh của chàng!
Nàng ta chỉ là một quân cờ mà thôi!
Ta vẫn còn cơ hội, phải không?
Ngay giờ phút đó, ta đã quyết định,
ta sẽ trở thành nương tử của chàng, dù có là thê thiếp cũng không là vấn đề gì
cả! Ta có đủ tự tin mình có thể nắm giữ trái tim chàng!
Người chiếm trọn tình yêu của chàng,
chỉ có thể là ta!
***
Năm ta 18 tuổi, chàng đem sính lễ đến phủ để xin nạp ta làm thiếp, ta đã vui
mừng lắm, chàng có biết không?
Ta biết rõ, thứ mà chàng nhắm đến
chính là gia sản đồ sộ của gia tộc ta, thứ có thể giúp chàng tiến thêm một bước
dài trên con đường đoạt lấy vương quyền! Ta biết rõ, nhưng ta vẫn chấp nhận!
Chỉ cần ở bên chàng, dù cho có bị
lợi dụng, ta cũng cam tâm!
Chỉ cần có thời gian, ta tin chắc ta
sẽ có thể khiến chàng yêu thương ta trọn đời...
Hoàng phi của chàng chẳng là gì cả!
Nàng ta vốn chỉ là một quân cờ thôi, phải không?
Nàng ta chỉ là một quân cờ… Ta cũng
thế thôi, phải không?
***
Đêm tân hôn của ta, chàng đã nhìn ta bằng ánh mắt ngà ngà say, nở một nụ cười
ôn nhu với ta… điều đó làm trái tim ta loạn nhịp… Chàng cũng yêu ta, phải
không?
Chàng đã uống rất nhiều rượu, mùi
thơm cay nồng của Hồng Lưu Túy phảng phất quanh thân hình cao lớn của chàng,
phả lên mặt ta…
Chàng nhìn ta sâu lắng, đôi tay nhẹ
nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, đôi môi mấp máy một cái tên… Đó không phải là tên
của ta… Nhưng, ta không quan tâm!
Chỉ cần chàng nhìn ta bằng ánh mắt
đó… Cho dù chỉ là sự nhầm lẫm, ta cũng cam lòng!
***
Chàng đã dập tắt mọi hoan hỉ trong lòng ta chỉ ngay buổi sáng sau đêm tân hôn.
Chàng đem bát thuốc đen ngòm nồng
mùi thảo dược đến tận giường cho ta và bắt ta phải uống cạn nó.
Ta nhìn chàng trân trối, đáp lại,
chỉ là một đôi mắt lạnh lùng đến cực độ…
Những giọt lệ của sự tủi nhục chảy dài trên mặt ta, chàng không bận tâm…
Ta bật ra những lời cầu xin, chàng
vờ như không nghe thấy…
Ta vươn tay ra để nắm lấy cánh tay
chàng, chàng hờ hững gạt ra…
Ta cắn răng nuốt hết số thuốc trong bát, mùi vị chua xót trào lên tận cổ, ép ra
ngoài bằng những giọt lệ…
Cái ta cần là thời gian để làm tan
đi lớp băng buốt giá trong trái tim chàng…
Sẽ có ngày, chàng ngắm nhìn ta bằng
ánh mắt ôn nhu của đêm hôm đó! Sẽ có ngày, chàng gọi tên ta bằng chất giọng ấm
áp yêu thương…
“Karin”
Sẽ có ngày chàng gọi đúng tên ta!
***
Ta nhấp một ngụm trà, gương mặt tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng lại đang nôn
nóng như lửa đốt vì sự bình thản của người đang ngồi trước mặt mình. Nàng ta
điềm đạm thưởng thức khung cảnh tĩnh lặng tinh khiết của những bông tuyết lãng
đãng bay trong không trung, cả thân hình bất động như thể đó chỉ là một bức
tượng bằng cẩm thạch tồn tại bên dòng thời gian.
-“Hoàng hậu!” Ta lên tiếng, nàng ta
chậm rãi quay về phía ta, nở một nụ cười nhẹ.
-“Có chuyện gì?” Nàng ta nói bằng
thái độ hững hờ như thể chẳng gì có thể tác động đến nàng được cả.
-“Người không muốn biết tại sao ta
mời người đến đây à?” Ta đè nén sự hoan hỉ đang lớn dần hơn trong tâm thức, ta
muốn thấy sự sửng sốt cùng hoang mang trên gương mặt luôn làm ra vẻ tĩnh lặng
ấy!
-“Nếu muốn nói, Quý phi sẽ nói, còn
nếu nàng không muốn nói thì dù có ép, nàng cũng sẽ không hé ra nửa lời” Nàng ôn
nhu nói, nhấp một ngụm trà nóng.
-“Ta đang mang cốt nhục cúa Bệ hạ!”
Siết chặt gấu áo, ta ngồi thẳng lên, ưỡn ngực ra một chút, chờ đợi phản ứng của
đối phương. Ta cười thầm trong bụng, a, lần này, nàng ta sẽ không thể thắng
được ta!
-“Chúc mừng Quý phi!” Nàng sững sờ
trong phút chốc rồi lại lập tức nở một nụ cười ôn nhu, rất đẹp, nhưng cũng bi
thương làm sao.
-“Đứa bé này sẽ là đứa con đầu lòng
của Bệ hạ, không biết ngài sẽ vui mừng đến thế nào nhỉ?” Ta vừa xoa xoa bề mặt
hơi gồ lên trước bụng, vừa vui sướng nói, nhưng trong lòng lại mang một nỗi bất
an mơ hồ. Bát thuốc cách đây 3 tháng, ta đã không uống! Nếu như chàng biết
được, chàng sẽ phản ứng thế nào?
Không, đứa bé đã thành hình rồi!
Chàng sẽ không nhẫn tâm phá nó đi đâu, phải không?
Đây là con của chàng! Là cốt nhục
của dòng họ Uchiha!
Chàng sẽ không hại nó đâu, phải
không?
-“Người sẽ rất vui…” Nàng ta nói bằng chất giọng du dương thản nhiên như gió
đông lạnh giá.
-“Tất nhiên là Bệ hạ sẽ vui mừng
rồi!” Ta trở nên tự tin hơn rất nhiều “Người chàng yêu là ta! Ta lại đang mang
cốt nhục của chàng! Trong tương lai, sẽ có nhiều chuyện thay đổi…”
Nhìn ta thật sâu bằng đôi mắt lục bảo, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
-“Quý phi sai rồi! Người mà Bệ hạ yêu, không phải là nàng!”
Nhìn ngược lại nàng bằng ánh mắt
mang đầy sự hoài nghi, ta bật hỏi.
-“Hoàng hậu nói vậy là ý gì? Chẳng
lẽ, người nghĩ rằng người mà chàng yêu là người sao?”
Nàng ta bỗng bật cười… Ta trừng mắt
nhìn nàng vẻ khó hiểu, nàng ta đang trêu đùa ta chăng?
-“Ta cũng không phải là người mà Bệ hạ
yêu!” Nàng chậm rãi nói, đôi mắt mang nét buồn u uất hướng ra những bông tuyết
trắng tinh khôi, hạ giọng nói “Thứ duy nhất mà người yêu, chính là quyền lực!”
-“Người vốn chỉ là một quân cờ! Tại sao người vẫn chấp nhận ở bên Bệ hạ?” Trước
khi bóng dáng mảnh mai của người con gái mang mái tóc màu đào ấy biến mất cuối
con đường, ta bật ra câu hỏi đã ám ảnh ta từ rất lâu rồi.
Chậm rãi quay người lại, nàng nhìn
ta và mỉm cười thật buồn.
-“Nàng cũng chỉ là một quân cờ, tại
sao nàng lại nguyện ý để người lợi dụng mình? Chúng ta đều giống nhau, không
phải sao?”
Giống nhau?
Vì cả hai chúng ta đều là những quân
cờ trên một thế trận?
Hay vì chúng ta đều yêu người không
yêu mình?
***
-“Thỉnh an Quý phi nương nương!” Vị tướng quân Suigetsu thân cận bên cạnh bệ hạ
đến Đông cung của ta vào hai ngày sau ngày ta gặp Hoàng hậu, hắn mang theo một
bát thuốc còn đang bốc khói đến trước mặt ta, cúi người đầy kính cẩn.
-“Tướng quân Suigetsu đến đây phải
chăng có việc gì?” Ta đặt tách trà dưỡng thần xuống, nhìn hắn với vẻ chán ghét
không che giấu.
-“Bệ hạ sai phó thần mang thuốc đến
cho nương nương, thỉnh người dùng ngay cho nóng!” Hắn chậm rãi nói, đặt bát
thuốc trước mặt ta và lùi xuống một chút.
-“Của Bệ hạ?” Ta thụ sủng nhược
kinh. Chàng đã biết rồi sao? Chàng không tức giận sao? Chàng mang thuốc dưỡng
thai đến cho ta?
Tay ta run run cầm lấy bát thuốc,
định đưa lên môi nhưng lại sững lại khi cảm thấy có điểm bất thường.
Đây không phải là tính cách của
chàng!
Chàng không rảnh rỗi đến mức sai phó
cả tướng quân thân cận của mình đến chỉ để đưa ta một bát thuốc!
Đặt chiếc bát trở lại bàn, ta nhìn
về phía kẻ vừa đến, nheo mắt nghi hoặc khi thấy hắn đang nở một nụ cười đầy
thâm ý.
-“Tướng quân Suigetsu rảnh rang đến
mức đó cơ à?” Ta nói bằng chất giọng nhạo báng cùng chán ghét không nguôi
“Chẳng phải ngài đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Hãy về nói với Bệ hạ, ta rất
cảm kích tấm lòng người dành cho ta!”
-“Bệ hạ phân phó cho thần phải tận
mắt nhìn thấy nương nương uống cạn hết số thuốc đó mới được rời đi!” Hắn từ tốn
nói, vẻ quái dị trên mặt càng khiến nỗi hoài nghi trong lòng ta lớn dần thêm
từng giây một.
Ta nuốt khan, tay run run cầm trở
lại bát thuốc, nâng lên cao một chút, ta buông tay ra khéo léo đến nỗi có thể
người ngoài tưởng rằng ta bị vuột tay.
Bát thuốc rơi… vào lòng bàn tay của
hắn!
Nâng chiếc bát với dòng nước đen
sóng sánh trước mặt ta, hắn mỉm cười thật hiền hòa với ta.
-“Thỉnh nương nương đừng nên “bất
cẩn” như thế nữa! Người nên uống hết số thuốc này theo lệnh của Bệ hạ thì hơn!”
-“Ta không muốn!” Ta hất tay ra, hắn
né ra phía sau, bàn tay vẫn giữ bát thuốc.
Nhìn thấy vẻ cứng rắn của ta, hắn
thở dài rồi nhún nhún vai.
-“Bệ hạ khi nổi giận rất đáng sợ, mà
thần thì lại chưa muốn chết! Vậy nên, xin nương nương thứ tội bất kính!”
Chẳng chờ ta kịp lên tiếng phản ứng,
hắn di chuyển đến đằng sau ta, điểm huyệt ta, khiến ta không thể cử động mà chỉ
có thể kinh hoàng mở to mắt nhìn hắn đổ thứ thuốc đen sánh ấy vào miệng mình.
***
Đứa bé không còn!
Đứa bé không còn nữa!
Con của ta… con của ta đã không còn
nữa!
Tại sao?
Tại sao chứ?
Đó là cốt nhục của chàng!
Là dòng máu kiêu hãnh của chàng!
Tại sao chàng lại nhẫn tâm hủy diệt
nó?
Ta không hiểu!
Ta không hiểu!
Tại sao chứ?
Ngồi bệt dưới sàn nhà, ta thở dốc.
Lướt mắt qua cảnh hoang tàn của căn
phòng, ta nghiến răng, vớ lấy chiếc bình gần mình nhất rồi ném mạnh nó vào góc
phòng.
Chiếc bình vỡ tan thành những mảnh
nhỏ…
Những giọt lệ rơi trên mu bàn tay
ta…
Ta trừng mắt nhìn về phía cửa sổ…
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh đẹp như muốn trêu ngươi lòng người…
Ta nghe tên tướng quân ấy nói, ta đã phạm vào điều cấm kị của chàng, đó là
không ai được âm thầm làm trái những luật lệ mà chàng đã định ra.
Ta nghe tên tướng quân ấy nói, chàng
sắp có người nối dõi, nhưng kẻ mang long thai không phải là ta, mà chính là
Hoàng hậu của chàng!
Hoàng hậu của chàng…
Nàng ta đã mang long thai? Vậy khi
nghe ta nói về đứa trẻ của ta, nàng ta đã có suy nghĩ gì?
Cười nhạo về sự ngu xuẩn của ta?
Nàng ta biết rõ chàng sẽ không để đứa bé này sống sót sao? Bởi vậy nên nàng ta
mới có thể thản nhiên như vậy!
Nàng ta đã nói với chàng về đứa trẻ
của ta? Nàng ta đã xúi giục chàng phá hủy nó? Chắc chắn là thế! Nếu không,
chàng sẽ không làm vậy với ta! Chàng chỉ là bất đắc dĩ thôi, phải không?
Nàng ta có quyền gì mà tước đi sinh
mạng bé nhỏ đó chứ? Đứa trẻ đó đáng lẽ đã có thể trở thành người kế vị của
chàng! Đứa trẻ đó đáng lẽ đã có thể được đón nhận như một bậc đế vương tương
lai!
Ta hận nàng!
Nếu con của ta không còn, con của
nàng cũng không thể được sinh ra!
Ta hận nàng!
Vì nàng mà chàng đã phá hủy đi cốt
nhục của chính mình, phá hủy đi thứ duy nhất nối kết giữa ta và chàng!
Ta hận!
Nếu nàng ta còn tồn tại… chàng sẽ
không nhìn thấy ta!
Nếu nàng ta biến mất… chàng sẽ nhận
ra sự hiện diện của ta!
Khi đó, chàng sẽ yêu ta chứ?
***
Nàng đã biến mất rồi…
Nàng đã biến mất trên cõi đời này…
Hahahaha………
Cuối cùng… cuối cùng… ta đã thành
công…
Những ả nô tì ngu xuẩn cúi người đầy
run sợ khi thấy phản ứng của ta trước tin về cái chết của Hoàng hậu… Ta không
bận tâm!
Ta không bận tâm về bất cứ thứ gì
nữa… Cả người ta run rẩy vì vui sướng… Ta bật ra những tiếng cười hoang dại mà
cả bản thân ta cũng cảm thấy bất ngờ…
Ta đang cười… Cười đến điên loạn…
Ta đang cười…
***
Ba ngày sau cái chết của nàng, cả Hoàng cung vẫn im ắng đến kì lạ.
Chàng hạ lệnh, không có bất kì một
tiếng khóc than nào được cất lên, chàng đã mai táng nàng trong sự tĩnh lặng đến
ngột ngạt.
Những ngày đó, khung cảnh mùa xuân u
ám và lạnh lẽo như vẫn còn giữa đông, những bông hoa vẫn khoe sắc nhưng lòng
người lại chẳng thể có được tâm trạng thưởng thức chúng nữa.
Cả Hoàng cung rơi vào sự im lặng kì
quặc, như thể là sự lặng yên trước một cơn bão lớn.
***
Chàng đến Đông cung của ta vào một đêm tối năm ngày sau cái chết của Hoàng hậu,
ta cười thầm trong lòng, cuối cùng, chàng đã nhìn thấy ta!
-“Khấu kiến Bệ hạ!” Ta quỳ xuống cúi
chào theo đúng nghi lễ, nhưng, chàng mãi vẫn không nói hai chữ “Bình thân”.
Ta cứ quỳ như thế rất lâu sau đó,
đến khi đầu gối đã mỏi, ta mới lén lút ngẩng mặt lên, dự định nói với chàng
bằng chất giọng ủy khuất nũng nịu.
Chàng đứng trước mặt ta, bóng hình
cao lớn của chàng đổ bóng trên người ta, cả người chàng tỏa ra thứ hàn khí lạnh
lẽo như ở động băng phương Bắc. Đôi mắt đen thẳm sâu hun hút của chàng nhìn
xoáy vào ta, chúng mang theo thứ sát khí kinh người như một loài thứ dữ đang
chuẩn bị tấn công con mồi.
Bản năng khiến ta run run, cúi đầu
trở lại, bỗng, đầu ta đau điếng.
Nước mắt chực tràn khóe mắt, chàng
dùng bàn tay to lớn của mình kéo ngược mái tóc của ta ra sau, khiến ta phải
nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo kia.
-“Ta ghét nhất là người khác làm
trái luật lệ ta đặt ra” Chàng chậm rãi nói bằng thứ giọng nhẹ nhàng nhưng buốt
giá “Điều ta căm ghét hơn, chính là những kẻ lén lút làm những việc ti tiện sau
lưng ta!”
Buông ta ra, chàng đứng lên, mỉm
cười với ta.
Nhưng đó không phải là nụ cười ôn
nhu mà ta hằng mong đợi! Chúng giống như nụ cười của Hắc Bạch vô thường khi đến
lấy linh hồn của tội nhân!
-“Thần thiếp không hiểu Bệ hạ đang
nói gì cả!” Ta cố trấn tĩnh giọng nói nhưng sự run rẩy đã tố cáo tất cả, chàng
nheo mắt nhìn ta, đoạn, chàng quay người bước ra cửa, cùng lúc đó, tên tướng
quân Suigetsu bước vào.
Hắn nở một nụ cười quỷ dị với ta,
nói bằng chất giọng châm chọc lạnh lẽo.
-“Mưu sát Hoàng hậu là một tội rất
lớn, thưa nương nương! À không, giờ thì người đâu còn là nương nương nữa” Hắn
bật cười, bỗng, gương mặt hắn nghiêm lại, giơ tay lên “Bắt lấy ả, nhốt vào địa
lao!”
-“KHÔNG!” Ta hét lên, vùng vẫy khỏi
sự vây bắt của binh lính “BỎ BÀN TAY BẨN THỈU CỦA CÁC NGƯỜI RA KHỎI TA! TA LÀ
QUÝ PHI! BỆ HẠ! BỆ HẠ!!!”
Chàng quay người đi, không nhìn lại
lấy một lần.
Ghé sát tai ta, tên tướng quân ấy nói nhỏ bằng thứ giọng nhạo báng của một kẻ
đang chờ một cuộc vui.
-“Sẵn tiện nói trước để người chuẩn
bị tinh thần, Bệ hạ đã ra lệnh, sẽ xử phạt người bằng hình phạt lăng trì…” Hắn
cố tình kéo dài giọng “… và người sẽ không phải đi một mình đâu, yên tâm! Cả
gia tộc người sẽ đi theo người cho xôm tụ!”
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn cười tươi rói, vẫy vẫy tay chào ta khi đội cấm vệ
quân kéo ta đi…
Ta đã làm sai điều gì chứ?
Ta yêu chàng!
Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để
nắm giữ trái tim chàng!
Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để
chàng mỉm cười với ta!
Tại sao?
Tại sao chứ?
Ta chỉ mong muốn có được tình yêu
của chàng mà thôi!
Mong ước duy nhất ấy của ta không
thể thực hiện được sao?
Tại sao?
Tình yêu của ta… là thứ đáng nguyền
rủa đến nhường ấy ư?

