Mị Tình - Chương 23

Vì sao không thể là anh?

Trong xe rất tối , ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, đường nét khuôn
mặt anh tuấn của người đàn ông nhìn nghiêng càng thêm sắc sảo, đôi mắt
rạng rỡ tỏa sáng giống như viên ngọc phát sáng trong đêm.

Một tay hắn khoát lên phần tựa lưng của ghế ngồi, tay kia quăng chiếc
di động đã không còn kết nối tùy ý để sang bên cạnh. Sau đó miệng hắn
hướng về phía trước tạo lên một độ cong hoàn mĩ:

"A May, nhìn xem, cô ấy thật ngốc, tôi ở gần như vậy mà cô ấy cũng chẳng phát hiện ra."

Cô gái ngồi ở ghế phó cười dài quay đầu sang "Nhan, anh rốt cuộc là
vui vẻ hay tức giận vì cô ấy không nhìn ra được sự tồn tại của anh?" Cô
gái rực rõ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc ngắn nhuộm màu bạc cùng
với hàng lông mi cong vút tạo cho cô một vẻ đẹp mạnh mẽ và rất nhanh
nhẹn.

"Hay là khó chịu khi cô ấy sớm chiều bên một người đàn ông khác?"

Đường Lưu Nhan chỉ cười nhưng không nói gì, ánh mắt càng tối thêm .
Nhìn cũng như không nhìn cô gái đó, giọng nói rất nhẹ, "Hàn Húc, chúng
ta đi thôi."

Khóe môi hắn gợi lên một nụ cười tái nhợt.

Kẻ cơ bắp ngồi trên ghế điều khiển do dự một lúc mới nói: "Đại ca, không cần đợi thêm sao?"

Cô gái tóc ngắn cười mắng một câu "Còn đợi gì nữa? Đợi nữa... đại ca ngươi sẽ không nhịn được mà đi cướp người đó ."

Da mặt của Hàn Húc hơi co lại, nhưng nghĩ lại hình như cũng có chút
đạo lí, vì thế cũng không nói gì cả, nhấn chân ga, một chiếc ô tô màu
đen trên đường lặng yên không một tiếng động chạy như bay đi mất.

Trong lòng Lâm Cẩm Sắt không hề an ủi.

Tâm trạng Lâm Cẩm Sắt rất bi thương.

Lâm Cẩm Sắt sắp không chịu được nữa rồi...

Đương nhiên, đây đều ý nghĩ của những người ngoài cuộc. Trong mắt mọi
người Lâm Cẩm Sắt luôn có một loại khí chất bình tĩnh mà mạnh mẽ, nụ
cười oanh oanh yến yến nhưng kì thực tại giống như mũi tên bắn, đôi mắt
đẹp thật thu hút.

Nhưng hôm nay...

Hình như có chút khác thường.

Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường ấy là Sora, bà mới mua đồ
về còn chưa kịp vào cửa đã nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt thất hồn lạc phách ngồi
trên bệ cỏ ngoài hoa viên, suy nghĩ của bà rất lương thiện nghĩ là cô
đang gặp phải chuyện gì đó sợ hãi kêu lên một tiếng rồi bỏ hết những túi
xách lỉnh kỉnh đầy tay xuống đất, thân hình mập mạp vội vã chạy qua đó,
Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị một bàn tay ôm lấy, lẹc ôm
mạnh ấy liên tục tấn công khiến cô nghẹt thở.

Từ chối cả buổi mới được thoát khỏi khuôn ngực đầy đặn của Sora, sau
còn phải trăm lần giải thích là không có chuyện gì chỉ là hơi mệt một
chút, Sora vừa nhìn lại vừa sờ, mãi cho tới khi xác định cô thật sự
không bị làm sao mới đành lòng không thể ép buộc, quay vào nấu cơm .

Người tiếp theo là Hứa Thuyền. Họ quen nhau từ thời còn học đại học,
đã nhiều năm như vậy, diện amoj đó của Lâm cẩm Sắt anh chưa bao giờ nhìn
thấy...

Từ khi anh trở về cô không hề bước ra khỏi cửa, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Anh đứng trước cửa phòng vài phút, cuối cùng quyết định gõ cửa. Trong
phòng truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của cô hình như vừa mới khóc,
"Sora, cháu không đói mọi người cứ ăn cơm đi."

Trái tim anh hơi căng thẳng, do dự một lát mới mở miệng nói: "Cẩm Sắt, là anh."

Trong phòng im lặng, sau đó truyền đến một tiếng động rất nhỏ tiếng
dép đi lên sàn nhà bằng đá, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra.

Hứa Thuyền còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt đỏ hồng vì nước
mắt, giống như đôi mắt của cô khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, oan
ức, buồn bã hay là bi thương...nhưng anh không thể ngờ tới, khuôn mặt
phía trước lại vô tình bình tĩnh khiến anh ngẩn cả ra, ánh mắt trong
suốt, không có dấu vết gì là đã khóc cả.

"Hứa Thuyền, có chuyện gì không?" Cô hỏi tiếng nói vẫn nghẹn ngào như
trước, ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi đến cực độ. Có lẽ chuyện gần đây đã
khiến cô phiền lòng nhiều quá rồi. Vừa nghĩ như thế, anh đã mỉm cười
trấn an cô nói "Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ giải quyết." Tuy rằng hôm
nay mọi việc cũng không tiến triển nhiều lắm, nhưng họ đã có được tin
tức mong muốn, việc này quả thật có người đứng sau giở trò. Nếu đã biết
như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng giải quyết hơn...

Lâm Cẩm Sắt nghe anh nói vậy, giật mình, sắc mặt lại bắt đầu trắng
bệch. Cô nhắm mắt lại, thân thể nửa dựa vào cánh cửa, nói, "Không giải
quyết được, Hứa Thuyền, lần này, thật sự không thể giải quyết được." Cô
chậm rãi nóng hết câu, khẩu khí vô cùng mệt mỏi.

Hứa Thuyền đã nhận ra điều gì đó trong nét mặt và câu nói của cô, thần sắc anh khẽ biến đổi, "Em muốn nói là... Đường Lưu Nhan?"

Lâm Cẩm Sắt im lặng không lên tiếng, lông mi cúp xuống.

Lại bị một lực đạo thật lớn ép lên bả vai, cô nâng mắt lên chỉ trông thấy sắc mặt Hứa Thuyền cực kì khó coi.

"Hắn đến đây rồi? Hắn tim em rồi sao?!" Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại mang theo ý khẳng định.

"Vâng." Lâm Cẩm Sắt nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt không đổi muốn tránh khỏi cánh tay Hứa Thuyền, trên thực tế cô cũng đã thành công.

Trong mắt Hứa Thuyền lóe lên một tia bi thương anh từng bước lùi về
phía sau, nhìn thẳng vào mắt Lâm Cẩm Sắt, thấp giọng hỏi: "Vì sao không
thể là anh?"

Lâm Cẩm Sắt tránh tầm mắt của anh, nói "Hứa Thuyền, em không hiểu anh đang nói gì?"

Hứa Thuyền cứng đờ thật lâu, sau đó anh hình như đã hiểu ra điều gì đó, hơi nở nụ cười.

Đường Lưu Nhan quả nhiên là một nhân vật thật lợi hại. Ngay cả khi
Cẩm Sắt đi tới tận Italia xa xôi này, ngay khi chính anh đang có một cơ
hội rất tốt để vãn hồi mọi chuyện, hắn lại lập tức xuất hiện .

Người đàn ông này, hắn muốn nắm chặt trái tim Cẩm Sắt, hắn mạnh mẽ ép
cô không được phép quên hắn, hắn không cho anh một cơ hội để "thừa dịp
ra tay" . Hơn nữa hắn muốn Cẩm Sắt sẽ vì chuyện này cho dù cô có sợ hãi
hay không cũng không thể nào quên nổi hắn.

Thật giảo hoạt.

"Hứa Thuyền, anh phải được hạnh phúc ." Suy nghĩ thật lâu, Lâm Cẩm
Sắt mới nói ra ý nghĩ của mình. Không, sai rồi, Hứa Thuyền, anh sai rồi,
suy nghĩ như vậy chỉ càng khiến anh đau khổ thôi.

Anh từng là điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô, anh tốt đẹp như thế cho nên cô không muốn chính bản thân mình vấy bẩn anh.

Anh phải được hạnh phúc .

Nhưng cô đã không có cái tư cách là hạnh phúc của anh.

Ý nghĩ này ngự trị trong đầu làm cô rất sợ hãi ...đúng là bây giờ cô
mới ý thức được một vấn đề ... làm sao cô còn có thể ở bên cạnh chứ?
Không thể ở đây nữa , nếu không, tất cả mọi chuyện sẽ không thể kết thúc
nổi.

Nếu như vậy chỉ khiến cả hai đau khổ vì tự tra tấn bản thân mình mà thôi.

Vì sao không thể là anh?

Trong xe rất tối , ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, đường nét khuôn
mặt anh tuấn của người đàn ông nhìn nghiêng càng thêm sắc sảo, đôi mắt
rạng rỡ tỏa sáng giống như viên ngọc phát sáng trong đêm.

Một tay hắn khoát lên phần tựa lưng của ghế ngồi, tay kia quăng chiếc
di động đã không còn kết nối tùy ý để sang bên cạnh. Sau đó miệng hắn
hướng về phía trước tạo lên một độ cong hoàn mĩ:

"A May, nhìn xem, cô ấy thật ngốc, tôi ở gần như vậy mà cô ấy cũng chẳng phát hiện ra."

Cô gái ngồi ở ghế phó cười dài quay đầu sang "Nhan, anh rốt cuộc là
vui vẻ hay tức giận vì cô ấy không nhìn ra được sự tồn tại của anh?" Cô
gái rực rõ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc ngắn nhuộm màu bạc cùng
với hàng lông mi cong vút tạo cho cô một vẻ đẹp mạnh mẽ và rất nhanh
nhẹn.

"Hay là khó chịu khi cô ấy sớm chiều bên một người đàn ông khác?"

Đường Lưu Nhan chỉ cười nhưng không nói gì, ánh mắt càng tối thêm .
Nhìn cũng như không nhìn cô gái đó, giọng nói rất nhẹ, "Hàn Húc, chúng
ta đi thôi."

Khóe môi hắn gợi lên một nụ cười tái nhợt.

Kẻ cơ bắp ngồi trên ghế điều khiển do dự một lúc mới nói: "Đại ca, không cần đợi thêm sao?"

Cô gái tóc ngắn cười mắng một câu "Còn đợi gì nữa? Đợi nữa... đại ca ngươi sẽ không nhịn được mà đi cướp người đó ."

Da mặt của Hàn Húc hơi co lại, nhưng nghĩ lại hình như cũng có chút
đạo lí, vì thế cũng không nói gì cả, nhấn chân ga, một chiếc ô tô màu
đen trên đường lặng yên không một tiếng động chạy như bay đi mất.

Trong lòng Lâm Cẩm Sắt không hề an ủi.

Tâm trạng Lâm Cẩm Sắt rất bi thương.

Lâm Cẩm Sắt sắp không chịu được nữa rồi...

Đương nhiên, đây đều ý nghĩ của những người ngoài cuộc. Trong mắt mọi
người Lâm Cẩm Sắt luôn có một loại khí chất bình tĩnh mà mạnh mẽ, nụ
cười oanh oanh yến yến nhưng kì thực tại giống như mũi tên bắn, đôi mắt
đẹp thật thu hút.

Nhưng hôm nay...

Hình như có chút khác thường.

Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường ấy là Sora, bà mới mua đồ
về còn chưa kịp vào cửa đã nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt thất hồn lạc phách ngồi
trên bệ cỏ ngoài hoa viên, suy nghĩ của bà rất lương thiện nghĩ là cô
đang gặp phải chuyện gì đó sợ hãi kêu lên một tiếng rồi bỏ hết những túi
xách lỉnh kỉnh đầy tay xuống đất, thân hình mập mạp vội vã chạy qua đó,
Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị một bàn tay ôm lấy, lẹc ôm
mạnh ấy liên tục tấn công khiến cô nghẹt thở.

Từ chối cả buổi mới được thoát khỏi khuôn ngực đầy đặn của Sora, sau
còn phải trăm lần giải thích là không có chuyện gì chỉ là hơi mệt một
chút, Sora vừa nhìn lại vừa sờ, mãi cho tới khi xác định cô thật sự
không bị làm sao mới đành lòng không thể ép buộc, quay vào nấu cơm .

Người tiếp theo là Hứa Thuyền. Họ quen nhau từ thời còn học đại học,
đã nhiều năm như vậy, diện amoj đó của Lâm cẩm Sắt anh chưa bao giờ nhìn
thấy...

Từ khi anh trở về cô không hề bước ra khỏi cửa, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Anh đứng trước cửa phòng vài phút, cuối cùng quyết định gõ cửa. Trong
phòng truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của cô hình như vừa mới khóc,
"Sora, cháu không đói mọi người cứ ăn cơm đi."

Trái tim anh hơi căng thẳng, do dự một lát mới mở miệng nói: "Cẩm Sắt, là anh."

Trong phòng im lặng, sau đó truyền đến một tiếng động rất nhỏ tiếng
dép đi lên sàn nhà bằng đá, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra.

Hứa Thuyền còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt đỏ hồng vì nước
mắt, giống như đôi mắt của cô khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, oan
ức, buồn bã hay là bi thương...nhưng anh không thể ngờ tới, khuôn mặt
phía trước lại vô tình bình tĩnh khiến anh ngẩn cả ra, ánh mắt trong
suốt, không có dấu vết gì là đã khóc cả.

"Hứa Thuyền, có chuyện gì không?" Cô hỏi tiếng nói vẫn nghẹn ngào như
trước, ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi đến cực độ. Có lẽ chuyện gần đây đã
khiến cô phiền lòng nhiều quá rồi. Vừa nghĩ như thế, anh đã mỉm cười
trấn an cô nói "Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ giải quyết." Tuy rằng hôm
nay mọi việc cũng không tiến triển nhiều lắm, nhưng họ đã có được tin
tức mong muốn, việc này quả thật có người đứng sau giở trò. Nếu đã biết
như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng giải quyết hơn...

Lâm Cẩm Sắt nghe anh nói vậy, giật mình, sắc mặt lại bắt đầu trắng
bệch. Cô nhắm mắt lại, thân thể nửa dựa vào cánh cửa, nói, "Không giải
quyết được, Hứa Thuyền, lần này, thật sự không thể giải quyết được." Cô
chậm rãi nóng hết câu, khẩu khí vô cùng mệt mỏi.

Hứa Thuyền đã nhận ra điều gì đó trong nét mặt và câu nói của cô, thần sắc anh khẽ biến đổi, "Em muốn nói là... Đường Lưu Nhan?"

Lâm Cẩm Sắt im lặng không lên tiếng, lông mi cúp xuống.

Lại bị một lực đạo thật lớn ép lên bả vai, cô nâng mắt lên chỉ trông thấy sắc mặt Hứa Thuyền cực kì khó coi.

"Hắn đến đây rồi? Hắn tim em rồi sao?!" Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại mang theo ý khẳng định.

"Vâng." Lâm Cẩm Sắt nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt không đổi muốn tránh khỏi cánh tay Hứa Thuyền, trên thực tế cô cũng đã thành công.

Trong mắt Hứa Thuyền lóe lên một tia bi thương anh từng bước lùi về
phía sau, nhìn thẳng vào mắt Lâm Cẩm Sắt, thấp giọng hỏi: "Vì sao không
thể là anh?"

Lâm Cẩm Sắt tránh tầm mắt của anh, nói "Hứa Thuyền, em không hiểu anh đang nói gì?"

Hứa Thuyền cứng đờ thật lâu, sau đó anh hình như đã hiểu ra điều gì đó, hơi nở nụ cười.

Đường Lưu Nhan quả nhiên là một nhân vật thật lợi hại. Ngay cả khi
Cẩm Sắt đi tới tận Italia xa xôi này, ngay khi chính anh đang có một cơ
hội rất tốt để vãn hồi mọi chuyện, hắn lại lập tức xuất hiện .

Người đàn ông này, hắn muốn nắm chặt trái tim Cẩm Sắt, hắn mạnh mẽ ép
cô không được phép quên hắn, hắn không cho anh một cơ hội để "thừa dịp
ra tay" . Hơn nữa hắn muốn Cẩm Sắt sẽ vì chuyện này cho dù cô có sợ hãi
hay không cũng không thể nào quên nổi hắn.

Thật giảo hoạt.

"Hứa Thuyền, anh phải được hạnh phúc ." Suy nghĩ thật lâu, Lâm Cẩm
Sắt mới nói ra ý nghĩ của mình. Không, sai rồi, Hứa Thuyền, anh sai rồi,
suy nghĩ như vậy chỉ càng khiến anh đau khổ thôi.

Anh từng là điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô, anh tốt đẹp như thế cho nên cô không muốn chính bản thân mình vấy bẩn anh.

Anh phải được hạnh phúc .

Nhưng cô đã không có cái tư cách là hạnh phúc của anh.

Ý nghĩ này ngự trị trong đầu làm cô rất sợ hãi ...đúng là bây giờ cô
mới ý thức được một vấn đề ... làm sao cô còn có thể ở bên cạnh chứ?
Không thể ở đây nữa , nếu không, tất cả mọi chuyện sẽ không thể kết thúc
nổi.

Nếu như vậy chỉ khiến cả hai đau khổ vì tự tra tấn bản thân mình mà thôi.

Chuyện này phải trách em

Có một người dựa vào cánh cửa sổ sát đất ấy nhưng lại đưa lưng về phía cửa chính.

Nghe thấy có tiếng nói, người dựa vào cửa ấy chậm rãi xoay người lại.

Tịch dương như máu. Ánh mặt trời hoàng hôn tiêu sái chiếu vào ánh sáng âm thầm sáng rọi chiếu lên khuôn mặt người nọ.

Một khuôn mặt tuấn tú làm điên đảo chúng sinh, khóe môi vẫn luôn tồn tại một độ cong tựa tiếu phi tiếu quen thuộc.

Hắn mặc một chiếc áo sơmi màu trắng đơn giản được là lượt cẩn thận,
tùy ý khoác ngoài một chiếc áo gió màu xám, chiếc quần vải lanh mỏng hưu
nhàn, đôi chân thong dài gác lên nhau , bàn tay chống lên má, trong đôi
mắt mị hoặc có một thứ ánh sáng thật chói mắt.

Vẫn luôn đẹp như vậy.

Nhìn thấy cô, hắn chẳng hề kinh ngạc, nghiêng đầu cười: "Cẩm Sắt, em vẫn tới gặp tôi sao ."

Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, nói, "Vậy cũng là vì mặt mũi của Nhan công tử
quá lớn." Khi nói những lời này cô nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô
cùng căm giận.

Đầu tiên hắn phá hỏng kế hoạch tiến quân vào thị trường Italia của
họ, sau đó lại cố tình để cô biết biết kì thực hắn nắm rất rõ hành tung
của cô ...thậm chí là vô cùng rõ ràng từng cử động của cô cứ vậy ngang
nhiên đe dọa cô!

Thủ đoạn đó...thật vô cùng ti tiện.

Dường như nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, Đường Lưu Nhan khẽ cười một
tiếng, vươn tay vẫy vẫy cô đang đứng ở cửa, "Lại đây, tôi nghĩ tôi rất
cần phải giải thích rõ ràng với em." Nói xong hắn không hề bất ngờ khi
trông thấy Lâm Cẩm Sắt sau khi nghe xong lại lườm hắn một cái, thật thú
vị.

Dáng vẻ này của hắn khiến Lâm Cẩm Sắt thật khó chịu dường như hắn
biến cô thành sủng vật không chịu nghe lời nằm trong lòng hắn! Những gì
hắn đã hiểu được mà còn cố tình muốn nói ra thật làm cho cô phát hỏa.

Mãi cho đến khi đôi mắt lườm người có chút mỏi, bước chân cô mới
không tình nguyện hoạt động. Cách chiếc ghế sô pha chỉ có một mình Đường
Lưu Nhan khoảng một thước, cô nâng mắt, giọng hơi nghẹn: "Nói đi, giải
thích đi." Nâng cằm lên, cô đang cố ý dùng ngữ khí cao ngạo như nữ vương
để nói chuyện với hắn.

Đường Lưu Nhan không hề bực mình, ý cười bên khóe môi ngược lại càng sâu hơn.

Ngón tay thon dài mà tái nhợt của hắn đang đặt trên ghế khẽ thả lỏng
ra, chậm rãi trầm ngâm "Lúc em tới Italia này tôi thật sự là không biết,
nhưng là tập đoàn kiến trúc Đông hải của em chuyển mình lớn như vậy
không thể không làm tôi chú ý tới ."

Nói xong, hắn khẽ nâng khóe mắt, ánh mắt chuyển động, "Cẩm Sắt, em
cũng biết Italia chính là địa bàn của Đường minh, vậy tôi có nên ra tay
không?"

Lâm Cẩm Sắt lửa giận bùng phát, cười lạnh nói, "Nếu không phải Nhan
công tử nhắc nhở tôi thật sự cũng không biết, thì ra đó là sai lầm của
tôi." Được lắm, người đàn ông này "Kẻ ác kiện trước" thực là đã biết đi
trước một bước .

"Em hiểu thì được rồi." Đường Lưu Nhan cười đến mị hoặc, một cái nhìn đưa qua, màu sắc tràn đầy trong ánh mắt thật mê người.

Lâm Cẩm Sắt hít một hơi thật sâu, hay tay nắm chặt lại thả lỏng ra.
Bỏ đi, không thèm chấp nhặt với con hồ li đã thành tinh này làm gì.

Chờ sau khi nén được cơn giận, cô dùng khẩu khí hòa hoãn nói, "Đường
Lưu Nhan, nếu ngài hận tôi, cũng có thể làm như tôi lúc trước, một phát
súng bắn chết tôi đi, làm sao mà phải tốn công phí sức như vậy?"

Nghe xong, ánh mắt Đường Lưu Nhan đột ngột trầm xuống cùng với ánh hoàng hôn, hắn đột nhiên đứng lên đi tới phía cô.

Tốc độ rất nhanh đến mức Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị hắn nắm lấy!

Cô sợ hãi thở không ra tiếng, hai mắt chỉ có thể giương to lên nhìn
hắn. Hắn đụng vào cô khiến cả cơ thể đều không được tự nhiên.

"Vẫn sợ tôi như vậy..." Hắn nhẹ nhàng cười, càng tiến gần tới cô hơn,
mãi tới khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau thì mới dừng lại.

Lực đạo bàn tay của hắn rất lớn, Lâm Cẩm Sắt bị ép rất đau, còn hắn
thì dường như lại không hề nhận ra, cười rất nhàn nhã, "Lâm Cẩm Sắt, em
vẫn cứ đề cao bản thân mình như thế ...nhưng vẫn không có cách nào khiến
bản thân tôi động thủ với em được."

Lâm Cẩm Sắt cảm thấy trái tim hốt hoảng khó chịu, cô bị câu nói của hắn đả thương.

Đường Lưu Nhan tiếp tục nói, "Còn có, đừng tự cho mình là đúng, đừng
đem suy nghĩ của em áp đặt lên người tôi." Hắn rõ ràng đang cười , nhưng
Lâm Cẩm Sắt lại cảm thấy một loại hàn khí đến đáng sợ tiến thẳng lên
mặt cô.

Nụ cười này là của Diêm vương.

Hắn đang tức giận.

...Nhưng hắn dựa vào cái gì mà tức giận chứ, rõ ràng trước đây hắn
sai cơ mà, rõ ràng hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của cô mà!

Lâm Cẩm Sắt càng nghĩ lại càng thêm bực bội, đang định mở miệng nói chuyện, hắn bỗng nhiên lại buông tay ra.

Lui về phía sau vài bước, khẽ thở hắt ra, Lâm Cẩm Sắt kiên định nhìn
lại, dáng vẻ hơi khom lưng của hắn thật đẹp nhưng sắc chỉ trong vài giây
lại có thể trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Cằm cô đỡ đau hơn, tâm tình vui vẻ hơn một chút, giả vờ cảm thán,
"Không ngờ Nhan công tử như vậy mà lại yếu đuối thế..." Cô chính là
người như vậy, gặp cơ hội lập tức lên mặt, à không, thấy Đường Lưu Nhan
tạm thời không làm gì được mình cho nên không quản được cái miệng, hé ra
là châm chọc.

Đường Lưu Nhan nghe vậy nâng mắt nhìn cô, trong mắt vẫn lấp lánh hàng
ngàn ánh sao như trước, khóe môi tái nhợt của hắn cong lên, dưới sắc
trời đang tối dần lại mang vẻ đáng yêu đến cực điểm.

Mở miệng hắn nói, "Chuyện này phải trách em." Ngữ điệu mềm mại mang theo sự thầm oán và có cả làm nũng .

Lâm Cẩm Sắt bị một câu này của hắn khiến cho da đầu run lên. Người
đàn ông này luôn có cách khiến cô không thể nói được gì. Nghĩ kĩ lại, ý
của hắn là gì vậy... Bây giờ hắn bị như thế là do cô làm hại sao?

Cô đột nhiên phát giác tìm hắn là một suy nghĩ cực kì nhàm chán và
ngu ngốc, vì thế nhanh chóng mở miệng nói, "Xem ra cũng không còn chuyện
gì nữa, tôi về trước đây ." Nói xong, xoay người chỉ muốn đi.

"Chờ đã." Phía sau truyền đến tiếng nói thanh thản.

"Cô gái vô trách nhiệm kia, mục đích của em còn chưa đạt tới cứ như
vậy mà đi sao?" Vô trách nhiệm, lại là một từ hai nghĩa. Lâm Cẩm Sắt lại
nghe ra nghĩa khác người này hình như nói cô là con người vô trách
nhiệm khi cô hại hắn thảm đến vậy mà phủi đít bỏ đi phải không...

Cô cười lạnh một tiếng, giả vờ như mình chỉ hiểu được tầng nghĩa thứ
nhất, nói, "Nếu ngài thực sự không muốn phóng thích chúng tôi (chúng tôi
ý nói Viêm bang, phóng thích tức là để viêm bang làm ăn), thế thì dù
tôi có cách gì cũng chỉ là vô dụng. Được, nếu như vậy, tôi nhận thua,
Italia tôi không đụng vào nữa." Cô tiêu sái nói, kì thực càng nói trong
lòng càng rối, càng nói càng tức giận.

Dứt khoát cô nhìn về phía hắn, mở miệng lạnh lùng nói, "Lúc trước
thực sự không nên quen biết với ngài." Đều do hắn làm hại, làm hại cô từ
một luật sư có danh tiếng, cứ như vậy sa đọa, thậm chí thiếu chút nữa
giết nhân biến thành ma quỷ.

Rất nhanh nói xong, không thèm để ý tới sắc mặt Đường Lưu Nhan, cô bước chân rời khỏi.

Không ngờ tới, bước còn chưa dứt, cánh cửa kia cứ như vậy ở trước mắt cô tự động ầm ầm đóng xuống!

Một cơn đau từ gáy truyền đến, trước khi cô hôn mê lại rơi vào trong một vòng ôm ấp tỏa ra hơi thở mát lạnh.

Đường Lưu Nhan ôm lấy Lâm Cẩm Sắt đã hôn mê, tiến sâu vào trong nhà.

Vừa đi vừa khẽ cười:

"Hừ, miệng lưỡi vẫn cứ ác độc như thế..."

Báo cáo nội dung xấu