Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 065-066
CHAP 65: HAI HỌC SINH MỚI
Tôi vội vã mặc vội chiếc áo khoác Italia mới tinh, vơ vội balo và
sách vở, sờ lại cái móc khóa hình đồng tiền theo nàng, và quả bóng theo
tôi, mỉm cười:
-Hôm nay là ngày đầu tiên, gặp nhau nhé Dung.
Vội vã rời khỏi ngôi nhà nay có vẻ trống vắng hơn. Ông anh tôi đã
cùng chị Thanh vào Sài Gòn mấy hôm để chuẩn bị thi đại học, mẹ tôi cũng
từ chối cái nhiệm vụ bất khả thi: Đánh thức tôi dậy và đi làm từ rất
sớm, gần như ra khỏi nhà cùng ba tôi. Bởi vì thế, bữa ăn sáng ấm cúng
của tôi chuyển từ ở nhà ra thẳng hàng bánh mì trước cổng trường.
Yên vị trên xe bus ở hàng ghế cuối, tôi vu vơ khẽ hát theo nhịp điệu,
thầm nghĩ tới quy định của trường cho kì học hè. Chúng tôi không được
tùy ý học ngoài mà sẽ được tập trung theo lớp và đăng kí học các môn
:Anh,Toán,Lý, Hóa, Sinh, Văn..Riêng lớp nâng cao của chúng tôi thì phải
bắt buộc tất cả thành viên cùng phải học. Riêng giáo viên Hóa lớp tôi
đổi sang cô khác dạy, nghĩ tới đây thôi, tôi cứ mỉm cười hoài mà không
thèm quan tâm tới đồng hồ đã chỉ 7h đúng.
Mười lăm phút sau, tôi ôm đầu kêu khổ trước ánh mắt cảm thông của an
hem chiến hữu đến từ mọi hướng, và đặc biệt trước ánh mắt không vừa ý
của Dung. Nàng chuyển hẳn lên bàn đầu ngồi, còn tôi thì ngồi tít cuối
lớp, ngay bàn giữa. Khỏi phải nói đây là bàn đặc biệt nhất lớp tôi, cái
bàn chỉ dành cho hai người ngồi và thẳng lên bảng, không hề có ai che
chắn cho tôi giở tiểu xảo trong việc thi kiểm tra các môn phụ.
Tôi úp mặt xuống bàn thầm kêu khổ. Số là sáng tự dậy nên hơi trễ, lại
còn cẩn thận ngắm nghía cho ngày đầu tiên gặp lại sau tháng nghỉ hè nên
thành thử tôi đi muộn. Buồn làm sao, khi tôi vừa đặt chân vô lớp thì
thầy đang xếp lại chỗ ngồi.
-T, lại đi học muộn, hạnh kiểm khá năm ngoái,xuống kia ngồi.
Tôi nhìn theo hướng thầy chỉ, cái bàn cuối như cái bàn bị ghẻ lạnh,
chưa hề có ai ngồi vào đó. Cái bàn ấy đơn độc giữa dãy bàn khác, bơ vơ
trơ trọi, mà hễ ai ngồi vào đó thì sẽ chung số phận như nó, tôi lết bước
về chỗ mình ngồi, âu sầu thầm khổ. Cái xóm nhà lá năm ngoái tan tác, vì
theo lời thầy tôi:
-Triệt phá ổ tụ điểm!
Nhân đen ngồi bàn thứ ba, cũng sầu não khi phải ngồi cạnh Quỳnh, Kiên
cận với Trang thì cũng cách nhau một bàn, Linh vẹo trên tôi một bàn,
Tuấn Anh, Bình boong, Long con chung bàn, Hưởng đù thì tút lút ở cuối
góc. Còn đâu
hỡi cái xóm nhà lá thân yêu.
Cạnh tôi, đầu bàn cuối dãy là một tổ trưởng nữ của tổ hai, tôi thuộc
tổ bốn. Với phong cách cho học sinh ” tàn sát nhau” thì thằng tổ trưởng
này sẽ trực tiếp giám sát tôi. Đây là cách mà thầy hạn chế tài năng
nghịch ngợm của tôi.
Ôm đầu thầm khổ, tôi úp mặt xuống bàn, một giây đi muộn ngàn năm hối hận, huống chi tôi đi muộn gần nửa tiếng đồng hồ cơ chứ.
Lớp tôi đang ồn ào cũng chợt im bặt, rồi xì xào bàn tán:
-Xinh ghê mày ơi!
-Nhìn bụi bặm quá!
-Học sinh mới à!
Tôi chẳng quan tâm lắm đến sự việc diễn ra xung quanh, ngồi xa nàng
là một thảm họa rồi, huống gì còn xa cách anh em nữa, mới hay cũ cũng
không quan trọng.
-Xin giới thiệu với lớp, hai em đây là học sinh mới..!
Tự nhiên tôi nghe mà cảm thấy thầy tôi phân biệt đối xử quá chừng.
Cách đây có nữa năm thầy chỉ nói với tôi gọn lỏn:” Vào đi em”, vậy mà
bây giờ thầy văn hoa quá chứng.
-T, T ơi- Tiếng thằng Nhân đen hốt hoảng truyền cách tôi nửa lớp.
Có gì vui đâu mà hét to thế, cháy à, hot girl về à, hay ca sỹ vô học chung lớp.
Thầy theo hướng thằng Nhân hét, nhìn xuống tôi đang úp mặt xuống bàn, vẻ cau mày:
-T, đứng dậy, sáng sớm đã thiếu sinh khí rồi!
Tôi uể oải đứng dậy, hai tay xoay xoay hai cặp mắt thiếu điều cho
chúng lồi ra ngoài, ánh mắt từ chân tôi, chạy dần dần theo đường đi giữa
lớp, rồi chạm tới chân hai học sinh mới tới:
” À, một nam một nữ”.
Rồi ánh mắt đi dần lên, chạm phải hai ánh mắt khác đang nhìn tôi, một
thân quen và một cau có khó chịu. Tôi bất ngờ, thiếu điều muốn té ngửa
ra đằng sau:
-Ngu…..yệt..,mày làm gì ở đây thế?
Khỏi phải nói là cả lớp nhìn tôi bất ngờ thế nào, nhất là mấy thằng
con trai, Nguyệt mới vào nhưng được tụi nó coi như thần tượng vậy. Chằng
có gì lạ, bởi ngoại hình và vẻ mặt của cô vợ tôi ăn đứt mấy bạn trong
lớp, nhưng với tôi thì tất nhiên còn thua Dung.
Nguyệt lại che miệng cười, có vẻ như mỗi lần tôi xuất hiện là đúng
điệu bộ ngái ngủ, ngô ngố vậy, mặt tôi chảy dài, lấm lét nhìn thầy chủ
nhiệm.
Đưa con mắt sang nhìn nam sinh mới, đây mới là người làm tôi bất ngờ
hơn. Thằng lãng tử có vẻ bụi bặm mà chị em phụ nữ lớp tôi nhắc tới chẳng
ai khác là thằng Vũ. Bộ tóc hơi gợn sóng của nó, cộng thêm cặp kiếng
vuông vức, đi kèm với chiếc áo phông mạnh mẽ, chiếc quần jean sờn sờn,
hơi tua tủa ra như kiểu giả rách khiến nó có sức hút riêng với mấy chị
em đang ngắm nhìn nó. Tôi thầm trách thầy hiệu trưởng sao không quy định
luôn cái việc mặc đồng phục cho kì nghỉ hè luôn đi, sao còn cho mặc
quần áo tự do cơ chứ.
Tôi nhìn nó cũng có sức hút, nhưng hút vào để đụp cho nó phù mỏ. Cái
kiểu mặt lạnh, kênh kiệu nhìn đời qua cặp kiếng hoàn toàn trái ngược với
tôi ba hoa, quậy phá, mặt lúc nào cũng tươi roi rói. Đã thế nó còn nhìn
tôi kình kình, chiến ý cao ngút trời.
Nhân đen thì nhìn tôi, chỉ chỉ về phía Nguyệt, mặt mày tươi như hoa
ngũ sắc vậy, cái thằng thấy con gái đẹp là tay chân luống cuống, gì chứ
công nhận mày xứng đáng làm bạn tao.
Dựa vào những cử chỉ của tôi và Nguyệt, thầy tôi hẳn nhận ra mối quan
hệ quen-biết chứ chưa cảm nhận được quan hệ cô dâu-chú rể của tôi với
cô nàng:
-Bạn quen hả, vậy Nguyệt, em ngồi với T ở bàn đó nhé!
Khỏi phải nói tụi anh em trong lớp tôi thì tiếc nuối đến cỡ nào, đứa
nào cũng hi vọng được ngồi với cô nàng xinh đẹp và có vẻ tao nhã này
chứ. Tôi thì cũng không ngoài lũ con trai đó, nhưng hiển nhiên Dung vẫn
là ưu tiên số một của tôi, cô vợ này chưa đủ để đánh bật nàng ra khỏi
tâm trí tôi.
Trên dãy bàn thứ ba, Nhân đen nhìn Quỳnh khó chịu, chắc nó cũng không
muốn phải chịu cảnh khó chịu khi ngồi với cô bạn im im, nội tâm, lâu
lâu cách nhấc gọng kính cũng tỏ ra một cách học giả .
-Thưa thầy, để em ngồi ở đó cũng được!
Cậu học sinh mới mồm mép, chưa gì đã cất lời lên tiếng, muốn ngồi
cạnh tôi à, tính sàm sỡ chắc, mồ hôi tôi đổ ra ướt cả lưng áo, vái trời
đừng để kẻ thù đội chung bầu trời với con.
-Thôi, Nguyệt ngồi đó được rồi, em ngồi kế Kiên nhé.
Kiên đứng lên, lịch sự nhường cậu học sinh mới ngồi đầu bàn. Nó lúi
húi lấy cặp sách chuyển vào trong, càng gần Trang hơn. Vậy là thằng Vũ
ngồi cách tôi hai bàn, tuy khó chịu nhưng còn đỡ hơn phải ngồi cạnh với
nó. Nếu như vậy thà tôi bị đuổi ra khỏi lớp còn đỡ hơn.
-Lớp ta sĩ số còn năm tám người, hai chín nam, hai chín nữ, cân bằng rồi đấy.
Lớp tôi năm đó bị cho de mất bốn người, bù lại một cặp nam nữ. Ban am
tổ khác và một nữ chuyển sang lớp thường, nên tạo ra tình thế âm dương
cân bằng này đây.
-Rồi, thầy phổ biến một số nội quy bắt buộc của buổi học thêm trong
hai tháng, các em chú ý nghe và đừng cố tình mắc phải, giờ hai em về chỗ
ngồi đi.
Cặp đôi mới tiến về chỗ ngồi, đi thẳng giữa đường đi, đối diện thẳng
mặt với tôi. Nguyệt thì nhìn tôi, đôi mắt hân hoan, chắc đỡ bơ vơ hơn
nếu vô lớp lạ, còn mắt tôi thì dính chằm chằm vào thằng lãng tử, trong
đầu băn khoăn không biết là đang nghĩ cái quái gì.
Sau khi nhồi vào đầu học sinh những quy định khắt khe như:
-Không được ăn mặc quá lố lăng!
-Đầu tóc gọn gàng- Tôi khẽ liếc qua mái đầu hơi gợn sóng của thằng lãng tử.
-Không đi muộn-Lần này thầy lại liếc nhìn tôi.
Thêm mười điều không không gì nữa, mà đầu óc tôi thì quan tâm gì nữa.
Tâm trạng bối rối với cô vợ từ thời mặc mỗi cái quần đùi đi chơi khắp
xóm, đến tâm trạng hối hận với Dung và xen lẫn hơi lo sợ nàng giận, thứ
ba là ức chế cái thằng Vũ lãng tử, bởi cái thói tự tin thái quá và cũng
tự nhiên ép tôi vào cuộc chiến chẳng liên quan gì đến tôi lắm. Nó thích
Ngữ Yên sao không chui vào lớp của Ngữ Yên luôn đi, lại chui qua đây,
hay tính nhổ cỏ tận gốc tôi ra.
-Thưa thầy….!
-Vào đi em..
Mặt tôi sững lại, Ngữ Yên bước vào lớp tôi, khẽ lướt qua tôi ánh mắt
lộ vẽ hân hoan lâu ngày không gặp. Rồi ánh mắt cô nàng đột ngột chuyện
hướng với người ngồi cạnh tôi. Có gì đó khó hiểu, như kiểu đấu tranh nội
tâm trong đôi nhãn cầu, rồi lặng lặng quay mặt đi đến chỗ thầy tôi.
-Có lẽ là trao đổi vụ cờ đỏ trực hay gì đó đây mà.
Tôi lẩm bẩm một mình, Nguyệt quay qua tôi nhìn:
-Gì đó bạn?
-Không, không có gì…..
-Sao bất ngờ không?
-Ờ, có, mà sao lại về đây học…
-Ba chuyển công tác ra Bắc làm một hai năm, Mẹ cũng hơi buồn nên đưa Yên về lại.
-Ừ, vậy là học …….
-T với Nguyệt làm quen xong chưa em.
Câu nói của thầy chủ nhiệm không những cắt ngang buổi nói chuyện của
hai đứa tôi, lời nói có trọng lượng kéo theo ánh mắt của rất
nhiều người, chứ không muốn nói là của cả lớp. Ngoại trừ hai người: Dung và thằng Vũ.
Thằng Vũ thì tôi cũng chẳng thèm chấp, đơn giản vì bản chất của nó là
khinh khỉnh đối với tôi. Người còn lại là người mà tôi mới lo sợ.
-Chắc hắn ta lại hú hí với cô bạn xinh đẹp ngồi bên rồi.
Nếu mà nàng có ý nghĩ này trong đầu thì quả là ngày tệ hại, sáng ra
đã bị chia cách, giờ thêm cái tội hú hí này thì chả khác gì tôi là thằng
lăng nhăng không đáng tin cậy.
Trái với phong cách của chúng tôi, thường bị thầy la là im im tìm cách tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, Nguyệt đứng dậy:
-Dạ, con xin lỗi thầy!
-Ồ….dễ thương quá.!
Câu thứ hai tất nhiên là của mấy thằng con trai lớp tôi rồi. Thầy tôi
mỉm cười ra vẻ hài lòng lắm. Nguyệt vô tình trở thành đối tượng để tụi
trong lớp bàn tán dữ dội hơn lúc nãy. Hiển nhiên, với học trò ở đây thì
xưng với thầy cô là Thầy-Em, hoặc Cô-Em chứ không phải là Thầy-Con như
cô nàng.
Lớp tôi chia ra hai bè rõ rệt, mỗi bè thể hiện rõ bản chất, trừ những
đứa có chốn nương thân như tôi, Dung, Kiên, Trang…Nữ ủng hộ, suýt xoa
khen thầm thằng lãng tử, nó vẫn vác bộ mặt lạnh băng, càng làm cho mấy
yêu quái lớp tôi thêm phát cuồng. Còn lại mấy thằng con trai thì ủng hộ
Nguyệt ra mặt, lâu lâu ngoái lại nhìn, rồi liếc tôi tỏ vẻ ganh tỵ.
Nguyệt thì thản nhiên và cười tươi gật đầu chào lại, vẻ tự tin và năng
động của cô nàng đủ đối phó với mấy thằng quỷ lớp tôi.
Sau một tiếng làm quen, nói chuyện, chia tổ, phân công chức vụ lại
thì lớp tôi được phép ra về. Dung vội vã xách chiếc cặp đeo chéo ngang
vai, đội chiếc nón lưỡi trai xanh đen bước ra khỏi lớp chỉ sau thầy chủ
nhiệm. Vẻ mặt có vẻ giận tôi lắm.
Tôi nháo nhào định nhảy qua bàn gọi giật trở lại, vừa giơ tay gọi
-Dung…!
Là tụi lớp tôi đã tò mò xoay mặt lại, vẻ đoán ra chuyện hai người, lại cắm đầu xì xào bán tán, vẻ mặt cười đểu tôi.
-Thôi, ai hiểu thì hiểu, khỏi cần giải thích, mệt…
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tựa lưng cái rầm vào bức tường đằng sau. Lẩm bẩm một mình vô tình lọt vào tai Nguyệt.
-Ghê ha, vậy mà nói chưa có?
Tôi chẳng quan tâm đến là Nguyệt nói cái gì nữa, chưa có gì tôi cũng chẳng hiểu.
-Ừ!
Tôi ừ đại cho qua chuyện, vẻ mặt chán nản thấy rõ. Nguyệt thấy tôi cư
xử thế thì cũng về trước, bỏ mặc tôi luôn. Nhưng cô vợ bé bỏng không
phải lo sợ, vì Nhân đen và một đám ăn theo đã chầu chực ngoài của lớp,
sẵn sang hộ tống về đến nhà.Tôi thở dài đánh thượt, chán nản dọn dẹp
sách vở trước khi chạm ánh mắt của thằng Vũ.
Nó lại khinh khỉnh nhìn tôi, giơ tay đẩy gọng kính , mái tóc gợn sóng
nhảy múa khi gió luồn vào theo cửa sổ. Tôi nhìn nó chẳng khác gì khiêu
khích mình. Máu nóng dồn mặt, tôi đứng dậy nghiêng người thủ thế, quát
nó:
-Mày vui lắm hay sao mà nhìn.
-Tao chẳng nhìn gì cả, muốn nói chuyện mà cũng khó khăn nhỉ.
-Nói gì nói đại ra đi.
-Hạ hỏa đi rồi nói chuyện lại với tao.
Lại cái giọng bề trên, kiêu ngạo cộng thêm khuôn mặt có vẻ lấc láo,
nó đến chẳng đúng lúc tí nào cả. Nhảy vội qua bàn, tôi nắm vai nó kéo
ngược lại:
-Mày nói cái gì thì nói đại đi!
-Được thôi! Xuống căn-tin với tao.
Thích nói gì thì nói, có đi với mày đến đâu tao cũng chẳng bao giờ sợ
một thằng như mày. Tôi lững thửng vác chiếc balo đi theo nó xuống
căn-tin để chờ xem nó định giở trò gì, hay là định mở lời vàng ngọc gì.
Thà một lần cho xong, đừng để dây dưa không rõ ràng là phong cách của
tôi.
CHAP 66: HAI CHÀNG TRAI
Tháng 7, trời vẫn xanh nhưng thoáng vẻ âm u. Những đám mây đen tạo
nên một mảng màu riêng biệt trong bức tranh ngày nắng. Đó là điềm báo
giao mùa nơi miền đất đỏ bazan, nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Chàng trai
ngẩng mặt nhìn trời, có vẻ đồng cảm với những khoảng không xanh. Nó có
cái gì đó giống với anh ta, cũng đang bị mây đen che phủ
, một điềm báo chuẩn bị đương đầu khó khăn. Trước hết là giải quyết với
một chàng trai khác, có vẻ lãng tử phong trần, trên mặt là cặp kính sáng
loáng, nhưng không đủ để che đi những ưu điểm còn lại trên khuôn mặt
đó. Hai chàng trai nhìn nhau kình địch, lặng lẽ nhìn nhau, nhường đối
phương mở lời trước. Vì chắc họ sợ rằng, khi mình bắt đầu trước thì sẽ
có cơ hội cho đối phương bắt thóp phản công vậy.
Tôi lặng thinh nhìn ly nước trước mặt được thằng lãng tử mời, vẻ mặt
thoáng chút đỗi nôn nóng muốn biết chuyện gì sắp diễn ra. Thằng Vũ lãnh
đạm hơn tôi, tuy pha chút bối rối nhưng vẫn giữ được khuôn mặt lãnh cảm
hằng ngày.
Nó xoay xoay cái ly, kiểu như không muốn bắt đầu trước, vẻ mặt như đang suy nghĩ để sắp xếp các tình tiết sắp nói cho tôi nghe.
Kiên nhẫn chờ đợi, năm rồi mười phút, tôi bỏ cuộc trong màn đấu sự lì lợm, nôn nóng mở lời trước:
-Có gì muốn nói, nói lẹ lên!
-Thong thả uống nước cho hạ hỏa đi rồi nói chuyện.
Tôi đưa tay với lấy cốc nước ở giữa bàn, kéo về phía mình, trên cái
bàn inox sáng trắng, những vệt nước từ đáy li bị kéo dài ra, tan thành
những hạt liti rải từ đó cho đến chỗ tôi ngồi. Nhấc ly uống một ngụm,
khoan thai để lại trước mặt, để chứng tỏ cho nó thấy rằng tôi hoàn toàn
tĩnh táo.
Nó cũng nhấp ngụm nước để bôi trơn miệng lưỡi, bắt đầu mở giọng, chuyện vui sắp bắt đầu đây.
-Không hỏi tao vì sao tao lại chuyển qua lớp này à?
-Tao chẳng quan tâm, mày thích làm gì, tao cản được sao.
-Thẳng thắn nhỉ?
-Chứ mày muốn gì ở tao nữa.
-Bình tĩnh, đừng có nôn nóng!
Nó lại làm ra vẻ muốn lập lại hòa bình vừa bị hâm nóng bằng mấy lời
nói ban đầu. Chậm rãi và mở lời hoa mỹ, đúng chất nghệ sỹ mà những gì
trên người nó đang thể hiện:
-Có đối thủ không vui sao?
-Tao? Vui, tao chẳng thấy gì cả?
Cười một cách cộc cằn, tôi đáp lại lời của nó.
-Ừ, mày nên mừng đi chứ?
-Mừng vì điều gì, vì lớp tao có thành viên mới, và một trong số đó là mày.
-Lớp chúng ta!
Nó thốt ra ba chữ, chặn đứng lời tôi nói. Ừ phải, nó đã là học sinh
lớp tôi, đủ vị thế ngang tôi để có thể nói chuyện theo cách suy nghĩ
quái gỡ của nó, nếu không muốn nói là hiện tại nó đang là bề trên so với
tôi, nhất là về mặt hạnh kiểm và hoạt động trong trường. Nó được chuyển
qua lớp chọn, hẳn học lực cứng là điều không thể chối cãi.
-Giờ để tao nói hết rồi mày nói được chứ- Nhấc gọng kính nó bắt đầu từ tốn nói từng lời.
-Mày không thấy mày đạt được nhiều thứ quá dễ dàng, từ chuyện tình cảm cho đến học tập.
Tôi chết điếng người vì lời nói trúng tim đen của nó. Phải công nhận
từ lúc chuyển lớp, đôi lúc khó khăn nhưng trong chuyện tình cảm, tôi
không hề gặp bất kì cản trở nào, và đơn giản hơn là một mình một ngựa đi
đến cái đích. Chuyện học hành thì xin sang từ giữa năm, thời điểm í tai
ngờ tới nên cũng coi như là may mắn.
-Thì sao?-Tôi chua chát công nhận.
-Thì giờ mày nên quen với việc có người làm đối thủ.
-Rồi sao nữa?
-Tao sẽ cạnh tranh mày trong chuyện với Ngữ Yên và chuyện học hành.
Nó như trút được tảng đá đè nặng mình, vẻ bối rối biến đi sạch trên
khuôn mặt nó, bốc hơi hoàn toàn như chưa từng xuất hiện. Đôi mắt kiên
định của nó ánh lên qua lớp kính, vẻ mặt lạnh và cách biểu lộ của vẻ bề
trên bắt đầu xuất hiện. Nó nhìn tôi chờ câu trả lời:
-Vì sao lại là tao?
-Vì Ngữ Yên thích mày!
-Mày đừng có tin ba cái lời vớ vẩn đó từ miệng thiên hạ.
-Tao tin, vì tao biết chắc, chỉ có điều mày quá vô tâm thôi.
-Vô tâm?
Nó im lặng, để cho câu hỏi của tôi trở thành một câu hỏi tu từ, tự
tôi phải đi tìm câu trả lời. Tôi đưa tay uống ngụm nước và nhai đá trệu
trạo, bao nhiêu bực tức dồn hết vào cả những viên đá bi, cắn vỡ chúng
nhỏ ra, để những mảnh vỡ đó tan dần vào đầu lưỡi mát lạnh.
Xách balo đứng dậy, chào nó ra về, tôi lững thững đi ra phía cổng
trường. Nó đi đằng sau tôi, như hình với bóng, không nói câu gì. Tôi mặc
kệ và cứ bước tiếp, rõ ràng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Vừa bước ra hết con đường nối từ cổng trường đến đường về nhà, chuẩn
bị tách được cái đuôi khi nó rẽ hướng ngược lại, nhưng có vẻ nó còn chưa
buông tha tôi, gọi với theo tuyên bố:
-Tao làm đối thủ mày chứ không phải kẻ thù, nhớ đấy!
-Như nhau cả thôi!
Tôi nhanh chóng đáp trả, gì chứ ăn miếng trả miếng là châm ngôn của
tôi. Thà rằng dứt khoát nợ nần, làm chân tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử,
bụng toàn dao găm mà thốt ra lời nhân từ nhà Phật.
Nó nhìn tôi lắc đầu và cười, nụ cười ấy không mang vẻ khinh khỉnh
nữa, mà nó là nụ cười đợi chờ. Chắc nó cười ra dấu cho tôi đợi thời gian
trả lời. Tôi không đủ bao dung ở lứa tuổi đó để có thể đứng lại nói một
câu gì đó theo châm ngôn thêm bạn bớt thù. Bỏ nó đứng cười như một
thằng ngờ nghệch, quay đầu đi thẳng ra bến xe bus.
Đáng lẽ Nhân và Nguyệt đã về lâu lắm rồi, vì cái đồng hồ trên tay tôi
đã cho tôi biết vừa có chuyến bus chạy qua cách đây mười phút. Tôi đi
lại gần và ngồi xuống bên cạnh thằng Nhân trong quán nước, nó còn mải ba
hoa nên không biết sự có mặt của tôi. Chỉ khi ánh mắt của Nguyệt thay
đổi phương hướng thì nó mới giật mình quay lại:
-Như ma hiện hồn vậy mày.
-Mày mới ma đấy, lợi dụng một mình tính làm cái trò gì đấy.
Nguyệt nhìn tôi cười, như chưa hề có cái gọi là giận hờn vu vơ diễn ra lúc nãy. Tôi cũng cười gượng gạo đáp lại:
-Nhân đang kể chuyện đá bóng lớp ta năm học rồi đó.
-Ừ, chắc nó kể nó giành được giải xuất sắc đúng không.
-Mày điên à, tao kể bao giờ.
-Tao nghe mày nói thế.
Thằng Nhân vung tay múa chân nhìn Nguyệt cầu cứu, để chứng minh mình không hề bịa đặt, Nguyệt lại đưa tay lên miệng và cười:
-Bạn ấy nói đùa đấy, bạn này đừng có tin!
Lại “bạn ấy”, “bạn này” vẻ xa cách đây mà.
-Nguyệt gọi là T hoặc Nhân là được rồi, có cần bạn ấy bạn này không?
-Ơ..sao bạn nói vậy!
Tôi thở dài đánh thượt, Nhân đen thì không thân thiết cho Nguyệt lắm
nên không hiểu cảm giác của tôi, nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, rồi quay
sang nhìn Nguyệt đang tảng lờ sang hướng khác.
Nó thúc cùi chỏ vào mạng sườn tôi đau điếng, thầm thì:
-Mày điên à, tự nhiên nổi nóng!
-Điên kệ tao, tao không thích gọi vậy.
Không khí yên lặng như chụp lấy cả ba đứa, Nhân đen nhìn thẳng, hai
đứa tôi nhìn về hai hướng, cho đến khi Nguyệt lẳng lặng đứng dậy. Tôi
nhìn theo hướng xe bus, chiếc xe quen thuộc cũng lấp ló nơi khúc quanh
cuối đường.
Trên xe bus, có hai đứa nhóc từng là bạn thân, cũng từng là cặp vợ-
chồng thời còn bé tí đang hờn dỗi nhau vì một lí do trẻ con. Cô vợ ngồi ở
đầu xe, đang phớt lờ mấy lời khen của mấy thằng con trai ở đó, thằng
chồng thì tay ôm đầu nhìn ra phía của sổ phớt lờ những lời trách móc của
thằng bạn Nhân đen. Mới gặp đã cãi vả rồi.
Trưa hôm đó, mẹ tôi gọi điện về thông báo rằng bận việc buôn bán nên
dặn tôi lấy thức ăn ra đun lại. Lểu thểu dọn cơm ra ăn một mình, trệu
trạo nhai từng hạt cơm vừa lùa vào miệng.
-Mình có vô tâm không?
-Nó nói cũng có phần đúng nhỉ?
Phải công nhận rằng, tôi ghét thằng Vũ vì những phiền toái hay lời
tuyên chiến nó đưa ra, còn những điểm khác, tôi hoàn toàn công nhận nó
ứng xử rất đẹp. Không thủ đoạn, không âm mưu, đường đường chính chính
giải quyết mọi việc với tôi.
Nằm trên giường, vớ cuốn truyện Harry Potter đọc dở từ hồi hôm qua,
tôi dở lại trang đánh dấu, ngấu nghiến từng dòng chữ hấp dẫn được J.k
Rowlling thể hiện tài tình trên đó.
-Reng, Reng!
Tiếng điện thoại bàn vang lên, nhanh , ồn nhắc nhở nhà có người gọi. Uể oải và lười, tôi vớ lấy ống nghe:
-Alo, dông xê ô!-Tiếng bên kia vang lên ngày khi tôi vừa bắt máy.
-Tây Tàu nào gọi nhầm số vậy?
-Thằng anh mày đây, Tây tàu gì?
Mừng húm, lão anh trời đánh của tôi. Công nhận bình thường ở nhà cãi
nhau chí chóe, lão vừa đi một tuần thì nhà tôi vắng tanh, buồn chán
thiệt.
-Ác ti sô đại ca, khỏe không?
-Ngon lành, như voi!
-Gọi về có chuyện gì không?
Sau một hồi hai anh em tôi buôn dưa lê, lão khoe cả chuyện cùng chị
Ngọc đi chơi đây đó. Hăng say vui vẻ khoe những chỗ đi chơi, những món
ăn lạ mà không để ý tới thằng em đang nuốt nước bọt ừng ực bên kia đầu
dây.
Tôi bắt đầu ngăn cái mạch cảm xúc của ông anh đang thăng hoa bên kia, bằng một câu nói hết sức ảm đạm:
-Đại ca, đệ hỏi?
-Cái gì, đang vui hỏi đi!
Chộp lấy cơ hội, tôi mở miệng ngay tránh lão anh đổi ý:
-Anh với chị Ngọc hồi đó sao?
-Sao là sao?
-Ý em hỏi là làm sao mà tán được ấy!
Ông anh tôi ngập ngừng đằng sau đường dây, tôi bồi thêm một cú chí mạng:
-Ế, cho hỏi rồi nha!
-Thì từ từ…..!
-Hồi đó, tao phải đánh đổ biết bao nhiêu thằng mới tán được đấy.
-Nhiều lắm hả?
-Mày cứ nghĩ người như chị dâu mày biết bao đứa theo!
-Ờ, có lí, mà làm sao hay vậy!
-Thì vững tin mà tán thôi, với lại đối phương phải có tình cảm với mày.
-Thế thôi à!
-Làm được đi rồi tính!-Nói rồi lão dập máy luôn, để tôi chết điếng cầm cái ống nghe.
-Keo kiệt, chỉ được cái to mồm.
Nằm phịch lên giường, gác tay lên trán suy nghĩ những điều mà lão anh
tôi vừa nói, đúng là nếu một người con gái có những ưu điểm nào đó thì
đa số luôn được nhiều người theo đuổi. Huống gì xinh đẹp và tế nhị như
Dung chứ. Có đối thủ cạnh tranh cũng là lẽ đương nhiên. Ngữ Yên cũng
vậy, thế nên chuyện thằng Vũ xem tôi là đối thủ cũng là điều dễ hiểu.
-Được, thích làm đối thủ thì chơi với mày tới cùng.
Tôi bật dậy và suy nghĩ cái phương hướng cho mình. Để xứng đáng vượt
trội hơn so với nó, và cho nó biết rõ ràng rằng tôi với Dung thế nào,
với Ngữ Yên ra sao, thì tôi phải dứt khoát chuyện tình cảm. Thứ hai,
phải kiểm điểm lại đạo đức tác phong, phải sánh với nàng về tất cả mọi
phương diện. Thứ ba, phải ăn đứt thằng Vũ trong chuyện học hành, để dẹp
cái bản mặt kiêu ngạo của nó đi. Nó có thế mạnh về âm nhạc, tôi có thế
mạnh về thể thao, coi như là huề.
-Tao chơi tới bến với mày luôn.
Cười thầm và xác định mục tiêu, tôi lập tức hành động.
Sáng hôm sau, có một thằng con trai đi học thêm mặc quần tay áo sơ
mi, trước ánh mắt dòm ngó khác người của đám bạn trong lớp, tuyệt nhiên
không hề ngại ngừng, không xấu hổ.

