Error message

  • Warning: Attempt to assign property 'expire' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 127 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'created' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 130 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'expire' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 127 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).
  • Warning: Attempt to assign property 'created' of non-object in MemCacheDrupal->valid() (line 130 of /home/gacsachonline/gacsach2/sites/all/modules/memcache/memcache.inc).

Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 069-070

CHAP 69: Nào, mình cùng giận hờn vu vơ.

Uể oải ngồi dậy sau giấc ngủ chiều, nhìn đồng hồ cũng đã là 4h. Những
tia nắng vào uể oải lọt qua song cửa sổ bằng gỗ. Nhờ có nó rọi thẳng
vào mặt tôi mới dậy, vẻ mặt còn ngái ngủ lắm. Ngồi thẩn thờ nghĩ lại
nhiều chuyện ngày hôm nay.

Lâu lắm mới được gặp lại Ngữ Yên, cô bạn tôi có vẻ càng đẹp và hiền
dịu hơn xưa. Thảo nào thằng Vũ phớt lời mọi cô gái theo đuổi nó để theo
đuổi Ngữ Yên. Nguyệt có vẻ đang dần trở lại là cô dâu nhỏ từng được tôi
đổi kem cho ăn từ nhỏ. Mặc dù còn chút gì đó vướng vấp khi xưng hô,
nhưng từng đó cũng được gọi là vui rồi. Chỉ còn băn khoăn về Dung với bà
chị Nữ tặc. Bà Nữ tặc năm nay lên 12 nên nhà trường không ép buộc học
thêm khóa hè, để học sinh tự do chọn lựa khóa học thêm ở ngoài. Chính vì
thế tôi cũng không được gặp hơn một tháng rưỡi qua. Dung thì càng tệ
hơn nữa, gặp
mặt sau một tháng mà chưa gì đã lạnh nhạt. Tính ra đã hơn một tháng chưa hề nói với nhau một lời nào.

Nhìn vào cuốn lịch, ngày 10-7 được tô đỏ lòe đỏ loẹt, trên đó có hình
một cô gái tóc ngang vai được tôi vẽ vào đó, miệng cười toe toét đến
tận mang tai. Vậy mà hiện thực thì cách biệt hoàn toàn.

Lật đật lôi cái đĩa Quang Dũng và cuốn sổ hát đã chuẩn bị cho đợt
sinh nhật này của nàng, tôi cắm cúi ghi những dòng chữ bằng bút kim
tuyết, ráng nắn nót từng chữ, dù chữ tôi cũng được đánh giá gần giống
như con gái.

” Có một cô gái, tóc ngang vai, duyên dáng và xinh đẹp. Hôm nay là
ngày sinh nhật của cô gái đó, chúc cô gái luôn vui vẻ, nhiều thành công
trong cuộc sống. Cười nhiều vào đấy không xấu gái mất”

.. Hết giận nhanh nhé!

Kết thúc những dòng chúc, tôi ráng vẽ thêm cái mặt cười với tóc tai
loe ngoe mấy cọng, dựng chỉa như bị điện gật. Dưới ghi chữ Ô.T theo cái
cách mà nàng gọi tôi khi bắt chước lão anh tôi thường gọi.

Thả bút và miên man với bài bay cùng tình yêu của Lương Bằng Quang, tôi chắp hai tay lên trán miên man.

” Không biết thằng Vũ có làm bài như mình bảo không?”

Ngay cả khi trải qua tôi cũng không ngờ về thằng Vũ, nó đưa tôi hết
từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ kẻ thù nó chuyển qua là đối đầu và
dần dần nó khiến cho tôi có gì đó là khâm phục. Cái cách nó cầu tiến ,
nếu đó là tôi thì thà tôi chịu ngu chứ chưa chắc gì dám như nó. Vô tình
tôi có một thằng đệ tử như cách mà tôi thường gọi nó trong thâm tâm.

Đúng tầm chiều, nhanh nhẩu cắm nồi cơm điện, tôi tót ra bãi đất trống
lởm chởm mô đất ven hồ đá với mấy thằng trong xóm. Chiều nào cũng thế,
một niềm đam mê mãi không bỏ được. Bình thường, bên cởi trần bên mặc áo,
chẳng giày dép gì cả, cứ thế mà xông vào mà quần thảo. Không khán giả,
không cổ vũ, vẫn hăng máu lên mà đá. Nhưng chiều hôm ấy có một ngoại lệ.

Nguyệt đang đứng nói chuyện với Nhân đen, vẻ mặt vui tươi lắm. Vừa gặp tôi đã đưa tay vẫy vẫy:

-T, ơi.! Đây nè.

-Hơ, ra đây làm gì thế….

-Ở nhà chán quá, nên ra đây đi dạo ấy mà.

-Thế lười nhác không nấu ăn sao…!

-Xí………mẹ ở nhà nên nấu hết rồi…!

Để cô bạn xinh đẹp ngồi ngoài gốc cây cạnh sân, tôi cởi phăng cái áo
As Roma khoe hàng dao găm cắm quanh mình, làm cô bạn cứ che miệng mà
cười khúc khích. Phải nói hôm nay Nguyệt ăn mặc rất xinh, và hợp với
phong cảnh sân banh này. Áo thun và quần jean lững, thêm đôi dày và
chiếc mũ lưỡi trai làm mê mẩn mấy thằng cầu thủ, cứ mãi nhìn mà không
chịu giao banh.

-Con cô Ánh hả mày?

-Sao khác dữ, xinh hơn nữa?

-Có dữ như ngày xưa không….?

-Đá đi mấy ông tướng, nhìn gái hoài!-Tôi gắt gỏng phá tan cơn hào hứng của mấy thằng.

Trận banh diễn ra vô cùng gay cấn, vì ai cũng mong muốn lọt vào mắt
xanh người đẹp. Vì thế mạng thằng nào thằng đấy phô diễn hết kỉ thuật,
muốn tự mình ghi bàn nên thành ra loạn xà ngầu cả lên. Ngay cả những
thằng đá hậu vệ lâu lâu nó đôn lên đá tiền vệ, thành thử nhiều khi mang
danh kiến trúc sư mà sau tôi chỉ có mỗi thằng gôn ốm nhơ ốm nhác, cũng
cởi trần khoe dao găm còn ớn hơn cả tôi.

Mệt lử, vắt cái áo ngang vai, nằm xuống bãi cỏ cạnh Nguyệt, thở dốc,
mặc cho cô bạn nhìn tôi và cười. Mấy thằng khác thì vẫn cứ lởn vởn muốn
ngắm Nguyệt hoặc muốn nói chuyện, lại nửa muốn về nên trong tụi nó cứ
như dẫm chân tại chỗ.

-Lâu lắm rồi mới thấy đá banh như này.!

-Trong đó không có sao?

-Có, mà sao vui như thế này được?

Vẻ mặt tôi nhìn cô bạn với vẻ thương hại:

-Nhìn gì? Thật ấy chứ, toàn ở nhà học bài, học xong ăn cơm, ăn cơm xong học, sao vui như ở đây được…..

Cô dâu của tôi nhìn ra khoảng hồ còn sót lại chút ánh nắng chiều
chiếu xuống. Ánh nắng phản chiếu tạo nên những vệt sáng long lanh. Gió
lùa vào mát lạnh. Vẻ mặt như mới tìm được cái gì quan trọng lắm.

-T với Dung sao rồi?

-Vẫn giận!

-Èo, tội thế!

-Ờ…..!

Hai đứa lại ngồi im nhìn nhau, để mặc Nhân đen ngồi ngẩn ngơ thở mệt.

Đến cái khúc cua, hai đứa vẫy tay Nhân đen tạm biệt nó, sau khi tôi đá đít nó được một cái. Nó lồng lên dơ nắm đấm:

-Quân tử chẳng ai cắn lén bao giờ!

-Với loại như mày thì nên như vậy!

Nguyệt nhìn hai thằng tôi nở nụ cười nhẹ nhàng. Chắc có lẽ lâu rồi cô
nàng mới được vui như vậy. Tôi lững thững đi song song với cô nàng. Vẫn
giữ nụ cười trên môi, Nguyệt nhìn tôi.

-Cười cái gì vậy?

-Cười……cái con đường…..!

-Thì sao, nó có gì đáng cười sao!

-Thì hồi trước toàn rước dâu đường này….

Con đường gồm những hàng dâm bụt xanh rì, nối tiếp nhau tạo nên hai
dải lụa xanh mát mắt trải dài, thỉnh thoảng nó bị ngắt bởi những cánh
cổng bằng gỗ, hoặc đơn giản là khoảng trống ngõ ra vào. Hồi xưa mỗi lần
bị ép cài vòng hoa và cầm theo một đóa hoa dâm bụt, tôi rước dâu xong
phải vòng hết con đường này, mặc cho các cô các bác trong xóm nhìn theo
và nở nụ cười nhìn tụi nhỏ thơ ngây.

-Hè hè, hồi đó nhỏ tí, có biết gì đâu.

-Được như hồi nhỏ thì vui nhỉ.

-Vui gì.!

-Được ăn kem miễn phí chứ sao!

-Muốn được ăn kem miễn phí lắm sao?

-Tất nhiên.

Không hiểu sao nổi máu, tôi hẹn cô nàng tối nay đi xuống quán cf để
ăn kem miễn phí, tranh thủ đi chơi hưởng không khí luôn. Hiển nhiên là
phải kéo theo thằng Nhân để tránh nó biết chuyện lại lu loa lên trên lớp
rằng tôi với Nguyệt đi hẹn hò mánh lẻ.

Chải lại mái tóc lâu ngày không cần lược, tôi xin phép ba mẹ tôi đi
uống cà phê sau bữa cơm tối. Hơi run run vì sợ hai thẩm phán uy quyền
này có cho không:

-Ở nhà, tối rồi, đi đâu nữa-Ba tôi lên tiếng ngay.

Mẹ tôi hơi nhíu mày, tâm lý hơn:

-Đi đâu tối vậy con?

-Dạ đi với Nguyệt và Nhân đen, uống cà phê thôi mẹ.

Mẹ tôi có vẻ xuôi lòng, tôi trực tiếp lợi dụng ngay:

-Mẹ……mẹ, cho con đi đi!

-Xin ba mày ấy!

-Đừng đổ qua cho ba chứ, xin Mẹ ấy!-Ba tôi cũng xuôi lòng theo.

Vừa nghe đến thế, tôi đã tót thẳng ra sân, mặc cho cái lắc đầu của Ba, Mẹ tôi.

Trời se se lạnh, dù khoác thêm cái áo lạnh, thỉnh thoảng vẫn ôm người
xuýt xoa, vậy mà đứa nào cũng cắm đầu ăn kem và đùa giỡn, tranh thủ ôn
lại kỉ niệm xưa. Khoảng trời ban đêm đầy sao, lấp lánh giữa khoảng trời
đêm trong, như một mái trần gắn đầy đèn lấp lánh.

Chắc chúng cũng muốn hóng xem tuổi thơ dữ dội của ba đứa học trò ngày xưa.

Tối hôm đó, ngoài ôn lại kỉ niệm xưa, được Nguyệt hát cho nghe bài
Nếu có xa nhau suốt dọc đường về, tôi vẫn còn nhớ nhất câu nói của
Nguyệt, câu nói đó là nhận định về cuộc sống xa quê:

-Cái gì mất đi rồi mới thấy quý trọng!

Nhưng với cái đầu của tôi, nó vô tình gợi mở ra một kế hoạch vô cùng
đơn giản nhưng cũng hết sức nguy hiểm, nhưng tôi tin vào trực giác, Dung
chỉ giận tôi, chứ còn quan tâm lắm.

“Nào, mình cùng thi giận hờn vu vơ”

Tôi nằm trên giường, trong bóng đêm xunh quanh, chỉ còn ánh sáng mờ
mờ đua nhau chen qua cửa sổ chiếu vào. Kế hoạch thì cứ thế mà thực hiện,
hạn cuối là ngà 10-7 này.

Hôm sau đi học, tôi thực hiện y chang cái suy nghĩ tối qua, hạn chế
để Dung bắt gặp tôi đang nhìn nàng bắt gặp được. Chỉ thỉnh thoảng gọi là
nhìn lén, để nàng có cảm giác rằng tôi đang giận nàng thật vậy. Tuy
nhiên để níu giữ lại cơ hội, chờ đường thoái lui vẫn phải làm như vô
tình đang ngắm nàng để cho nàng biết. Việc điều chỉnh tần suất thì tôi
là đại tài rồi.

Dung hình như mắc bẫy tôi giăng ra, không mặc tôi như trước nữa, lâu
lâu quay xuống dòm tôi một cách chủ động, để báo hiệu cho tôi.

“ê, tôi mới là người giận nha”

Kìm nén cảm giác, tôi tảng lơ quay sang Nguyệt hỏi han hay mượn đồ
dùng học tập. Thứ lỗi nhe nàng, không phải tôi giận mà là muốn dành cho
Nàng sự bất ngờ thôi.

Sáng thứ 5, vậy là chỉ còn hai ngày nữa là tới sinh nhật nàng, tôi
kìm lòng thực hiện kế hoạch. Từ tảng lờ, rồi chuyển qua thắc mắc, Dung
giờ pha lẫn bực dọc đối với tôi thực sự. Sáng thứ 5 lớp tôi chỉ học hai
tiết, nên anh em chúng tôi kéo nhau ra đá bóng ở trường. Mệt ná thở, lâu
lâu tôi té oạch xuống giữa sân bóng vì cái quần dài vướng víu mà nàng
cũng mặc kệ, quay sang nói chuyện với Hằng bán chanh bên cạnh.

-Khát nước quá, ai cho ngụm nước coi!

Tôi la to lên giữa sân, vì trên tay nàng cầm chai nước, nhưng không
như hy vọng, nàng vẫn mặc tôi, thản nhiên đưa chai nước cho Linh vẹo.
Đành ngậm ngùi nhận chai nước từ Nguyệt uống lấy uống để.

Thôi, coi như là giận hờn vu vơ, càng giận thì càng bất ngờ thôi. Tôi
mỉm cười và nói chuyện với Nguyệt một cách vui vẻ, dù biết rằng Nàng
vẫn nhìn tôi với con mắt tóe lửa.

Đá bóng xong, đến giờ tôi mới thấy mặt thằng Vũ, hẳn nhiên từ nãy tới
giờ nó vẫn ở trong lớp, mặc cho chúng tôi đã có mặt gần hết để xem lớp
đá banh.

Từ ngày cầu đạo, thằng Vũ quyết tâm lắm, mặc cho số lượng bài vở tôi
cho ngày càng tăng gọi là kiểm tra chất lượng, nó vẫn ráng hoàn thành,
chỗ nào không hiểu nó khoanh tròn ghi mực đỏ để tôi chỉ. Nhưng tôi vẫn
ngó lơ, chờ đợi sự kiên nhẫn của nó. Ngay lúc lớp tôi sắp ra đá bóng, nó
còn ráng ngồi lại lớp đem bài ra giải, mặc cho đám bạn và cả tôi ra lời
gọi kêu đá bóng, nó cũng mặc kệ.

Tôi nhìn nó và cảm thấy mình hơi ác, có lẽ với kiểu này, có trốn
tránh hay chèn ép nó, thì sớm hay muộn tôi cũng phải tự tay kèm nó học
Hóa thôi.

Tối 9-7, ngày mai là sinh nhật Nàng. Tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ, bạn
bè anh em tôi cũng đã nhắn tham gia đại hội võ lâm với lí do “ăn mừng
lâu ngày gặp nhau”. Thằng nào thằng đấy nghi ngờ, nhưng chỉ cần nghe hai
chữ căn-tin thì mắt mũi sáng rực ra. Chỉ về phần Kiên cận phải thuyết
phục nó mãi nó mới chịu thay tôi hộ tống Dung xuống căn-tin và nó kiêm
luôn lý do xuống căn-tin cho tôi.

Chỉ có điều hơi băn khoăn về sự có mặt của Nguyệt, nên tôi chưa mời Nguyệt vào ngày mai. Lắc đầu

-Thôi kệ, có chết ai đâu!

Vậy là mọi thứ và khách mời đã sẵn sàng, quà cáp cũng đã xong xuôi,
mỉm cười và mãn nguyện. Cầu cho ngày mai thành công, để mọi công sức giả
bộ giận hờn và kìm nén tình cảm mấy hôm nay đổ xuống sông xuống bể.

CHAP 70: Vị khách không mời.

Sáng hôm sau, ngồi trong lớp, tôi nháy mắt ra hiệu cho Nguyệt để
tránh sự chú ý của thầy, ghi vào giấy nháp và đưa cho cô bạn. Ngay

lập tức tờ giấy được trả về, vẹn vẻn có hai chữ:

“Căn-tin”, “ok”.

Coi như thành phần khách mời đã xong, hào hứng chờ kết thúc tiết học.

“Tùng, tùng”.

Tiếng trống mong đợi vang lên kết thúc buổi học, cũng kết thúc
luôn một tuần Dung và tôi giận nhau, hi vọng là thế. Cẩm thận mở balo
ngắm lại món quà mừng sinh nhật lần cuối, nhẹ nhàng đeo balo và cùng
Nguyệt đi xuống căn-tin trong sự lãnh cảm của Dung. Tôi chỉ cười thầm
trong bụng.

Anh em chiến hữu chúng tôi đều có mặt cả, ngoại trừ thằng Kiên và
Trang đang chuẩn bị hộ tống Dung xuống, vẫn giữ nguyên cái bí mật mặc
cho Hằng bán chanh đa nghi:

-Hôm nay T tốt bụng đột xuất thế!

-Không, không có gì, họp mặt xóm nhà lá cũ thôi.

Nguyệt chỉ cười, vì vô tình cô nàng đã thấy món quà trong balo của
tôi, đương nhiên vụ sinh nhật thì không ai biết, và cô nàng chắc cũng
nghĩ đây là món quà tôi tặng để làm lành với Dung dù ít nhiều sự thật
cũng là như vậy.

Thời gian trôi qua mới được mười phút, tôi bắt đầu nóng ruột, liên tục ngóng ra cửa căn-tin và thầm làu bàu:

-Nhờ có tí việc mà không xong….!

Thỉnh thoảng phải giả bộ cho đúng với mục đích cuộc họp mặt, tụi tôi
đưa ly nước ngọt cụng khí thế. May sao sự có Nguyệt có mặt, làm giảm bớt
đi sự chú ý của đám chiến hữu với tôi, không thì chúng nó cũng sẽ nhận
ra ngay.

Cánh cửa căn-tin vẫn im lặng, chưa hề có dấu hiệu nào của ai đó sẽ
kéo nó ra để di vào. Khe cửa hẹp phảng phất những tin nắng buổi trưa, và
tôi đang chờ tia sáng ở cuối đường hầm mang cái tên hi vọng.

Tiếng cọt kẹt của cánh cửa cũng đáp lại sự mong chờ của tôi, gương
mặt đầu tiên xuất hiện là của Kiên cận, kế tiếp theo là Trang. Nhìn nụ
cười trên môi của hai đứa tôi biết rằng nàng chắc chắn sẽ tới.

Dung đi cuối cùng, điệu bộ vui tươi hơn hẳn một tuần qua. Mái tóc
ngang vai và chiếc áo cách điệu làm cho nàng trông có vẻ gì đó tinh
nghịch và xinh đẹp hơn hẳn ngày thường. Nụ cười vẫn thường trực trên
môi, và nó chỉ tắt khi chạm mặt tôi. Nàng đứng lại và nhìn tôi vẻ mặt
buồn pha lẫn giận hờn và cũng thêm chút gia vị bất ngờ, còn tôi nở nụ
cười hềnh hệch như kẻ ngớ ngẩn. Kiên cận nhìn hai đứa, rồi quay sang nói
gì đó với nàng, rồi nó nhìn về phía cửa căn-tin. Ở vị trí của tôi,
không hề biết là nó đang nhìn gì hay nói với ai.

Lần này đến lượt nụ cười của tôi vụt tắt, kẻ vừa xuất hiện ở cánh cửa
căn-tin không ai khác là Minh An. Nó cũng như Dung, bối rối và pha chút
gì đó không thích cái không khí nó chuẩn bị nhập hội. Nó khẽ nói thầm
gì đó với nàng, và nàng lắc đầu. Hai người tiến lại về phía chúng tôi .

Giờ là lúc tình cảnh oái ăm nhất. Chiếc ghế trống tôi để trong góc
dành cho nàng nay trở thành nơi tôi để chiếc balo chống chế cho cái ý
định của mình. Nguyệt ngồi cạnh tôi, vất vả trước những câu hỏi của lũ
chiến hữu. Đối diện là nàng và thằng Minh An, vẻ mặt khó chịu và có chút
gì đó ngại ngùng, nó khiến không khí trở nên ngột ngạt một cách khó
chịu. Kiên cận nhìn tôi nháy mắt, ra hiệu có biến xảy ra, và chắc tôi
cũng biết thằng bạn tôi chẳng thể nào mời thêm kẻ thù về cho tôi cả, có
chăng sự xuất hiện của nó là do nàng.

Nguyệt cầm chai nước ngọt rót đầy cho tôi, điều đó càng làm dấy lên
bầu không khí trầm lắng. Chuẩn bị cho đợt dông bão sắp tới đây. Dung và
Minh An vẫn thì thầm to nhỏ gì với nhau, tuyệt nhiên, hai cặp hai chiến
tuyến đều im lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau ái ngại, định nói gì rồi thôi.

-T, mày mời tụi tao xuống đây làm gì!

-Ơ, thì…..thì..

-Nó kêu họp xóm nhà lá rồi đấy thôi!-Kiên cận nhanh trí đỡ đòn giùm tôi.

-Ờ, đó….mày thấy chưa, tao đã nói họp nhóm mà-Linh vẹo cũng tế nhị đỡ đòn dùm tôi.

Suốt buổi họp mặt và sinh nhật hụt đó, hai bầu không khí cùng nhau
được thiết lập. Đám xóm nhà lá cũ thì đang toe toét cười nói, bàn việc
học mấy môn.Ồn ào và xôm tụ. Trong góc là sự im lặng và chỉ có nói thì
thầm của bốn người, tôi, Nguyệt, Dung và Minh An. Chỉ có ngước nhìn nhau
rồi lại thì thầm. Dám chắc nếu không có lũ bạn bên kia thì hẳn sẽ là
những câu công kích hay đại loại như thế sẽ được tuôn ra mất.

Kiên cận nháy nháy mắt tôi, chắc lại định thủ thỉ to nhỏ gì đây. Nó
đứng dậy làm cái bộ mặt mà chắc ai cũng biết là nó buồn cái gì, nhanh
trí phối hợp với thằng bạn:

-Ế, ế ….chờ tao đi với!

Phải nói rằng mỗi lần bàn bạc đại sự thì cái nhà vệ sinh trở thành
trung tâm hội nghị của tôi. Khác với lúc trước chỉ có một mình, thằng
bạn cận lên tiếng trước:

-Xui cho mày rồi.!

-Ừ!

-Đúng lúc gặp thằng Minh An, nó bàn vụ gì đó với Dung ấy.

-Ừ!

-Chán cái gì, ráng lên chứ!

Ráng thì cũng ráng rồi, cơ mà Nàng vẫn thờ ơ tôi, và ngó sang thằng
Minh An, nó trở thành cái gì đó làm tôi cảm thấy bực bội và bị xúc phạm
ghê gớm lắm.

-Tao cũng không biết nữa!

-Giờ cuối buổi, tao sẽ nói Dung nán lại, mày tặng quà, được chứ!

-Ừ, chắc có lẽ vậy.

Hai thằng tôi trở lại căn-tin trong sự chờ đợi của đám bạn. Trưa rồi có lẽ chờ hai chúng tôi và giải tán.

Đúng như những gì tiên liệu, Dung nán lại nói chuyện với thằng Kiên,
còn đám chiến hữu thì đã lo tót về trước, hiện trường chỉ còn lại năm
người, tôi, Kiên, Nàng, Minh An và Trang. Nhân đen và Nguyệt thì chờ tôi
ở trước của căn-tin.

Mở khóa ba-lo và chuẩn bị lôi món quà ra tặng sinh nhật nàng. Hi vọng nhờ nó nàng sẽ bớt giận và hiểu cho tôi chút ít.

“Làm thôi, liều ăn nhiều….”

Tôi quên mất vế sau của câu liều ăn nhiều là liều ăn đủ. Chưa kịp lôi
món quà được bao bọc bởi giấy gói màu xanh phớt, cái màu liên tưởng tới
kẹo bạc hà thì trên tay nàng đã có một món quà khác. Không phải cái
xanh phớt của tôi, mà là cái màu tím của thằng Minh An.

-Chúc mừng sinh nhật Dung nhé!

-Cảm ơn An, sao biết hay vậy!

-Quan tâm thôi mà….bạn…bạn bè mà.

Nàng khẽ liếc qua tôi, rất nhanh, tôi tảng lờ đi chỗ khác. Vẻ buồn bã
khó chịu. Hẳn trong tâm trí Dung, một người bạn bè còn biết đến ngày
sinh nhật của nàng, huống gì tôi là người đặc biệt hơn bạn bè mà vẫn im
lìm, chẳng thèm bận tâm một chút nào cả.

Khẽ cười và vẫy tay chào Minh An, nàng nhìn thằng Kiên chờ đợi cái gì
đó. Kiện cận bạn tôi cũng hết cả lí do níu giữ, đành tảng lơ để nàng
rảo bước ra cửa. Nó quay lại nhìn người có khả năng giữ Dung lại.

Tôi vẫn ngồi đó, vẻ mặt buồn bã không cần gì cả. Vẻ mặt bất cần đời
đã lâu lắm rồi chưa được dịp thể hiện. Cười và cười, tôi đóng khóa balo,
vỗ vai thằng bạn và đi ra cửa. Để lại nó với Trang nhìn tôi đầy lo
lắng.

Lững thững khoác vai thằng Nhân đen và vui vẻ nói chuyện với Nguyệt,
để cho ai đó biết rằng, dù có gì xảy ra thì tôi vẫn là tôi. Không dễ
dàng có gì đánh gục được tôi cả. Món quà màu xanh phớt, mày nằm im trong
đó luôn đi. Coi như mày chưa bao giờ hiện diện, và có lẽ mày cũng không
có cơ hội để tái diễn đâu.

Điều đó làm bất ngờ cả hai đứa bạn của tôi. Bởi lẻ mới ít phút trước
đây thôi, mặt mũi tôi còn bí xị và trầm cảm, vậy mà giờ đây đã toe toét
cười đến tận mang tai. Nhìn bộ dạng Dung từ trước hẳn là Nguyệt và Nhân
đều biết rằng có xích mích giữa hai người, nên cái điệu bộ của tôi lúc
này là không thể hiểu nổi.

Tôi trở về bản ngả thường ngày, cười nói nhiều hơn và cũng đi muộn
nhiều hơn. Trong lớp, tôi chẳng còn dè dặt bất cứ điều gì nữa, mỗi lần
nói chuyện với Nguyệt cũng lâu hơn, và cũng thân như hồi xưa vậy. Mỗi
lần có ai đó nhắc tới cô vợ bé bỏng của thằng T là tôi cũng cười và đáp
lại, không sợ điều tiếng ấy lọt vào tai ai nữa. Gặp Ngữ Yên tôi cũng tỏ
ra thân thiết hơn xưa. Ngữ Yên chưa biết chuyện gì, nên cũng thoải mái
nói chuyện và đùa giỡn với tôi, chỉ có Nguyệt là nhìn tôi ái ngại.

Dung cũng trở lại bình thường như xưa, tuy rằng vẫn tránh né tôi, và
lâu lâu vẫn nhìn về phía tôi nhưng lập tức bị tôi tảng lờ ngay tức khắc.
Có lẽ tôi vẫn mang cái tính khí trẻ con cấp II theo lên đến lớp 11 này.
Vì một lí do nào đó, không chấp nhận được cái thờ ơ lãnh cảm của nàng,
chưa kể đến vụ việc sinh nhật hụt ấy. Dù gì ít nhiều tôi cũng đã làm hết
sức mình rồi. Liều ăn nhiều, nhiều đâu không thấy, ăn đủ cả vốn lẫn
lời.

Khi có một sự việc đủ sức tác động tới một người, nó làm đau tâm hồn
của người đó thì tính cách trong sinh hoạt bình thường bị tác động một
cách trực tiếp nhất. Thường sẽ có nhiều người chấp nhận nỗi đau, sống
một cách buồn bã, chờ thời gian xóa nhòa đi. Còn số ít, trong đó có tôi,
sẽ khoác lên mình bộ mặt giả tạo, cười cười nói nói, để chứng tỏ rằng,
mình vẫn sống tốt, vẫn sống bình thường, nhưng chỉ có bản thân mình biết
là nỗi đau ấy là như thế nào.

Trái ngược với mặt nạ vui cười, và nghịch ngợm trên lớp. Về nhà tôi
tháo chiếc mặt nạ đeo hàng ngày và trở về bộ mặt thật của mình. Buồn bã,
không chút gì có thể làm tôi vui, dù chỉ là một chút thôi. Vật vờ, làm
cái gì cũng chỉ cho qua loa. Ba mẹ tôi thì cứ nghĩ tôi bệnh, nên hỏi han
liên tục. Cái này thuộc về tâm bệnh thì thần tiên cũng bó phép với tôi
luôn.

Sân vận động Hàng Đẫy xóm vắng bóng tôi, chắc hẳn là vì điều này đã khiến Nguyệt nghi ngờ:

-Có sao không?

-Không sao cả mà, có gì đâu!

Cô bạn và thằng Nhân trầm ngâm nhìn nhau và lắc đầu. Chắc sợ tôi buồn
nên rủ tôi ra đây ăn kem để giải sầu. Nhưng mà cũng chỉ lắc đầu trước
những câu nói tếu táo và bố láo của tôi, nên cũng chẳng thể động viên gì
được thêm. Hai đứa nhìn tôi, chẳng nói câu gì, để mặc tôi tự biên tự
diễn, vì Nhân và Nguyệt có lẽ chờ tôi, chờ nói ra những suy nghĩ trong
lòng, chứ không phải những câu giả tạo đó.

Sáng thứ 4, một lần nữ tôi bị thầy Anh Văn cho đứng ngoài lớp suốt
hai tiết vì cái tội đi trễ. Đã lâu rồi, từ cái ngày mà nàng giám sát
tôi, tôi chưa tái lập lại cái cảnh này. Và giờ thì bên cạnh, chắc cũng
chẳng có ai để mà nhắc nhở hay cau mày và véo tôi mỗi khi tôi mắc lỗi
nữa.

Tiếng trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, tôi vào lớp sau khi nhận những câu nhắc nhở và cái lắc đầu thở dài của thầy.

-Lại đứng ngoài-Hằng bán chanh chọc tôi.

-Chuyện, thương hiệu mà!

Vâng trước mặt Dung thì hình ảnh một học sinh chuyển lớp, nghịch ngợm
từ năm lớp 10 đang dần tái hiện, và lúc đó tình cảnh cũng y hệt bây
giờ, tình cảm chưa có gì gọi là phát triển cả.

Huýt sáo và đi về phía chỗ ngồi, Nguyệt đón tôi bằng một ánh mắt có vẻ cảm thông, lẫn giận dỗi:

-Vậy mà còn vui được à!

-Có gì đâu, nhiều chuyện ghê gớm hơn còn vui được mà!

-Chuyện gì?

-Ờ…..thì sau này đấy, tập dần cho vừa.

Hai tiết văn tiếp theo, một lần nữa tôi được mời ra khỏi lớp vì cái
tội ngồi chọc ghẹo bạn trong lớp, ồn ào mất trật tự. Thầy dạy Văn nhìn
tôi và phán một câu
xanh rờn:

-Khó đào tạo!

Có lẽ thời điểm lúc này, những trò nghịch của tôi còn hơn cả thời
gian trước, và không sợ bất kì ai. Bị bắt, hay càng nhiều người biết
được càng tốt, vì như thế, nàng cũng sẽ biết. Để nàng nhìn vào tôi và
vẫn thấy một thằng T sống khỏe, vui vẻ, dù không có nàng. Đấy là chiếc
mặt nạ mà tôi đã mang, đang mang và sắp tới có thể là sẽ mang.

 

Báo cáo nội dung xấu