Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 075-076

CHAP 75: BẠN LÀ GÌ?

Một cú đấm của tôi vào mặt thằng Vũ làm nó lảo đảo rồi té bật ngửa ra
sau, tay nó chới với tiện thể kéo luôn những cái ly thủy tinh xuống nền
nhà lát gạch hoa . Tiếng đổ vỡ khô rốc vang lên, cũng như cái hình ảnh
thân thiện hơn của nó mấy ngày nay gây dựng với tôi bị chính những lời
ban nãy của nó làm đổ vỡ:

-Tao hối hận khi đến đây!

-Kệ tao……..!

-Mày không phải bạn tao!

Nói đến đây tôi bỏ mặc cả đám bạn ngơ ngác, lẫn lo lắng, trong đó có
cả Dung và lững thửng bước qua khỏi cánh cửa cao, đẩy cánh cổng sắt sang
trọng và bước vội ra đường. Có đúng là tôi có hối hạn hay không, khi đã
háo hức đến dự sinh nhật nó và hi vọng có thể cải tạo được thằng bạn.

-Con đi học nha mẹ, trưa đi ăn sinh nhật, không ở nhà đâu!

Tôi cẩn thận dặn Mẹ tôi thêm lần nữa, mặc dù tối qua đến giờ đã dặn
cả chục lần rồi. Mẹ tôi lắc đầu và mắng yêu thằng con trai út:

-Biết rồi ông tướng, làm như Mẹ ông già lắm ấy!

Khẽ cười và nịnh Mẹ một câu, tôi khoác chiếc balo lững thửng bước lên
học bữa cuối tuần, và trưa ghé luôn nhà thằng Vũ dự tiệc sinh nhật của
nó.

Nhà thằng Vũ hơi xa trường, đi phía cổng sau, vòng vèo qua mấy con
đường. Đến khi chạm đến con đường yên tĩnh, những tán cây che mát hai
bên đường. Những ngôi nhà sang trọng cạnh nhau, đều có vẻ đẹp riêng,
thằng Vũ mới mở miệng:

-Gần tới rồi!

Kiểu cách và những gì nó xài, thì chắc đám bạn của tôi hay kể cả tôi
cũng có thể đoán ra nhà nó thuộc gia đình khá giả, trông nó cứ như cậu
ấm thế kia mà. Ấy vậy mà khi đứng trước cánh cổng mạ màu đồng đen, cao
gấp rưỡi tôi thì chúng tôi vẫn choáng váng hết sức.

Đằng sau cánh cổng ấy là một khoảng sân rộng được phủ bằng cỏ xanh,
có lẽ là được chăm sóc kỉ càng. Lối đi vào nhà là những phiến đá được ốp
xuống nổi lên giữa màu xanh của cỏ dẫn tới cánh cửa gỗ cũng cao không
kém, nước sơn bóng và hơi tối thể hiện sự quý phái riêng biệt. Ngôi nhà
màu xám một tầng không mất đi vẻ đẹp tươi sắc của nó bởi những chậu hoa
trên các banh công. Cuối khoảng sân, cái xích đu dưới dàn hoa đẹp đẽ, và
bên phía đối diện, hòn non bộ đang rả rích tiếng nước đổ xuống. Bước
vào giữa khoảng sân, tiếng những con chim hót véo von trong mấy cái lồng
được treo trên cái cây đang tỏa bóng, nghiêng nghiêng che hòn non bộ
khỏi cái nắng oi ả của những ngày hè.

Nội thất trong nhà có lẽ còn sang trọng hơn, sạch sẽ, cảm giác thoáng
mát và rộng rãi dù cho những thiết bị gia đình thì nhiều vô kể. Nhưng
tất cả vẫn hài hòa với nhau, có lẽ là do một chuyên viên nào đó có tay
nghề tư vấn. Hoa mắt chóng mặt, tôi ngồi bịch xuống cái ghế salon cạnh
cửa, thở dài vì mệt và nắng.

-Giờ thì tụi mình tự nấu nhé!

Ngữ Yên, Dung và Nguyệt đương nhiên phải nhận trách nhiệm nấu nướng
rồi, còn tất cả lũ con trai chúng tôi kể cả chủ nhà đều phải xuống phụ
những thứ lặt vặt. Tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng vui cười dội vào những
vách tường và chiếc trần nhà cao được ốp gỗ hưởng ứng. Thỉnh thoảng,
thằng Nhân đen xoa mắt, lấy áo thằng Hưởng lau nước mắt khi bóc tỏi.

Mãi vui, chúng tôi quên để ý Mẹ của Vũ đi tới đằng sau từ lúc nào. Ngoan ngoãn chào cô:

-Cháu chào cô ạ!

-Mấy đứa tới chơi hả?

-Dạ!

-Lâu lắm rồi thằng Vũ mới dẫn bạn về nhà, các cháu tự nhiên nhé!

Cả đám vui tười nói chuyện với cô, ngoại trừ thằng Vũ, hình như có chút gì đó khó chịu.

-Có thiếu gì thì nói nhé con.

-Con biết mà!- Nói nói nhanh hơn bình thường.

Cô Thùy mẹ Vũ cũng nhận ra điều gì đó, hình như cô khẽ thở dài và đi
lên trên tầng trên. Tôi nghệt mặt ra nhìn nó, có điều gì đó giữa hai mẹ
con chăng.

“Mỗi cây mỗi hoa ,mỗi nhà mỗi cảnh, đừng xen vào chuyện không phải của mình”

Gạt cái tò mò ấy qua một bên, tôi vô tư đùa giỡn với lũ bạn. Chỉ khi
những món ăn do chính tay ba cô nàng bày ra chiếc bàn ăn dài bằng gỗ thì
cái miệng tôi mới chuyển từ hệ nói sang hệ nhai.

Cô Thùy đi xuống, nhìn tụi tôi, vẻ hài lòng lắm. Ngôi nhà này chắc lâu rồi mới được đông vui thế này thì phải:

-Con tự nhiên với bạn đi nhé!

-Con biết mà!

-Mẹ sang nhà cô Tình hàng xóm, con tiếp bạn nhé.

-Con biết rồi, mẹ cứ đi đi, mặc con.

Cô Thùy có vẻ gì đó thoáng buồn, nhưng không hiện hữu lâu bởi vì cô
muốn giấu đi trước mặt mấy vị khách nhí hôm nay. Cô quay đi bước chân có
vẻ nặng nề.

Thằng Vũ chẳng thèm bận tâm, quay lại, lại giở cái vẻ mặt bất cần kia
ra. Thêm câu nói cuối cùng chắc là có vấn đề gì đó không ổn lắm. Nếu
không muốn nói trắng ra là hỗn hào.

-Sao mày nói vậy?

Cả đám im lặng từ trước, nay câu nói của tôi khơi bùng lên tất cả.

-Không có gì!

-Mày lúc nào cũng thế!

-Thế là sao!

-Mày nói với Mẹ mình như vậy sao?

Nó im lặng và đưa ra một cái lí do, chắc có lẽ là để hướng tới không khí lúc nãy:

-Chuyện riêng nhà tao, mày không liên quan.

-Tao không liên quan? Mày mời thằng không liên quan này đến để thấy mày thế à !

Tôi gầm gừ vì tức cái lí do hết sức vớ vẩn nó đưa ra, vậy là nó mời
tôi vì tôi chẳng là gì cả, có cũng được, không có cũng không sao.

-Ừ.!-Nó mệt nhọc đáp lại tôi.

Cơn nóng bốc tận đỉnh đầu, không kiềm chế, tôi đưa tay đánh thẳng vào
mặt nó. Và bây giờ, tôi đang rảo bước một mình qua những hàng cây tán
lá, nơi những ngôi nhà đẹp và sang trọng, nơi tôi vừa cho thằng đệ tử lỗ
mũi ăn trầu.

Tôi rất ghét cái thái độ nó dành cho Mẹ. Dù gì cũng là Mẹ mình, người
luôn yêu thương chăm sóc, cớ gì phải tỏ ra lạnh nhạt như vậy. Và ghét
luôn cái thái độ từ chối những sự quan tâm từ người khác của nó dành cho
Mẹ.

Bản thân tôi từng một lần trái ý Mẹ. Lần đó là vào năm lớp 9. Tôi trèo cây và té gãy tay.

-Ở nhà, mới tháo bột đừng đi đâu đấy-Mẹ tôi nhắc nhở tôi trước khi đi làm.

Mồm mép thì dạ vâng chứ chiều đã tuốt ra sân đá banh. Ban đầu chỉ
ngắm nhìn rồi máu đam mê xông vào đá. Kết quả tay trôi gãy lại lần hai,
kèm theo đêm đó tôi sốt mê man. Mẹ tôi vì lo cho tôi nên khi tôi hết sốt
thì Mẹ tôi trong tiều tụy đi quá nhiều. Khuôn mặt phờ phạc, hốc hác
khiến từ đó tôi tự hứa với lòng không bao giờ là Mẹ buồn.

Thế nên cái lý do tôi đánh nó cũng vì vậy?. Nhưng nãy là máu nóng
nhất thời, và cũng thiếu kiềm chế. Còn giờ nghĩ lại thấy mình thật quá
đáng, đánh nó trúng hôm sinh nhật, và ngay trước mắt bạn bè. Vậy là
ngoài mấy cuốn hóa, món quà chúc mừng nó của tôi còn thêm chút gia vị
bạo lực. Tri thức và bạo lực cho tuổi mới.

Giằng co giữa tức tối và hối hận, tôi bước chân thật nhẹ, thả hồn vào
những tán cây nhằm xua đi cảm giác khó chịu. Vì vậy, đi hết con đường
cũng là lúc Dung bắt kịp tôi.

Không nói gì, cũng không trách móc, nàng đi cạnh tôi bên đường, đến
khi tôi dừng lại dưới gốc cây, tựa lưng và thở dài, quay qua nhìn Nàng.

Nàng ngồi xuống những cái rễ cây gồ ghề chui ra khỏi nền đá lát, đấm đấm vào hai chân mình, chắc là do chạy theo tôi đây mà.

-Vũ có sao không?

-Đánh người ta còn không sao sao!

-Tại tức quá……..!

Dung chẳng tán đồng hay phản đối, vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn ra xa, hai tay vẫn đấm đấm vào chân.

Tôi ngồi xuống cạnh nàng, không nói gì, mình vừa thể hiện một hình ảnh tồi tệ trước mắt Nàng.

-T có quá đáng không?

Lần này thì Nàng mỉm cười và đáp lại lời nói của tôi:

-Lần đầu tiên thấy nóng nảy vậy!

-Ừ, tức lắm.

-Biết mà, nhưng mà….

Tôi hẳn cũng biết Nàng định nói gì, hiển nhiên là không đồng tình với
cách biểu hiện của thằng con trai, một thằng bạo lực, còn một thằng
lạnh nhạt một cách quá đáng. Thở dài:

-Cũng hơi hối hận vì đánh nó!

-Phải hối hận chứ, đánh người ta ngay hôm sinh nhật..!

-……..!

-Nhưng ít nhất cũng có chút thành ý…!

-Thành ý.!

-Chắc coi Vũ là bạn nên mới thế chứ gì..?

Quả thật, mấy lần tiếp xúc, tôi dần dần có cảm giác thằng Vũ không
phải là một đứa xấu xa, hay đại loại hèn hạ bỉ ổi. Nó đơn giản chỉ không
biết cách thể hiện, hoặc do chính bản thân nó cố tình không thể hiện
ra. Chỉ có sự cao ngạo, vô cảm hiện hữu quanh nó, nhưng trong mắt tôi đó
là sự cô đơn không ai chia sẻ. Vậy tại sao nó lại từ chối tình cảm ngay
cả người Mẹ của mình và với tôi, sư phụ danh nghĩa, người sắp coi nó là
bạn thực sự.

-Nếu thằng Vũ là bạn, thì bạn là gì?

Nàng im lặng và trầm ngâm, có lẽ một phần ngay cả nàng cũng không
hiểu tính cách thằng Vũ bằng tôi, và có lẽ cũng tin tưởng chỉ có mình
tôi mới tìm câu trả lời.

Trưa hôm đó, mừng sinh nhật thằng Vũ diễn ra hai nơi. Có lẽ ở nhà nó,
lũ bạn tôi vẫn ở lại để an ủi lẫn chúc mừng nó. Còn tôi và Dung đi ăn
bánh canh, cụng ly trà đá, mừng sinh nhật vắng mặt của thằng bạn:

-Chúc mừng sinh nhật Vũ nào.!

Chiều hôm đó, chưa thỏa mãn cơn đói kêu gào, tôi lấy nguyên tô cơm
cao ngất, ngồi ăn dồn dập. Mẹ tôi nhìn tôi lắc đầu, kiểu như lâu ngày
chưa được ăn vậy.

-Làm gì mà tội vậy, từ từ kẻo nghẹn.!

Tôi dạ cho qua lệ và vẫn tiếp tục nhét vào miệng cả đống thức ăn.

-Mặt thằng này cứng thật, đấm nó mà mình sưng cả tay.

Nghĩ tới cảnh nó ngửa ra nền nhà, máu từ mũi ứa ra, tôi ăn năn hối
hận, hai tay buông thong, hạ tô cơm xuống và nhai trệu trạo. Thở dài tự
trách mình:

“Mày khốn nạn quá T”.

CHAP 76: TIỂU SƯ MUỘI.

Tối hôm đó, trằn trọc cả đêm tôi mới chìm vào được giấc ngủ, trong
giấc mơ luật nhân quả báo ứng, tôi bị thằng Vũ đánh còn thê thảm hơn,
gãy mất mấy chiếc răng, trông xấu xí vô cùng.

Mở mắt tỉnh dậy đón ngày chủ nhật, may mà Mẹ tôi đưa tôi lên nhà bạn
thân nên ít nhất tôi cũng đỡ phải sống trong tình cảnh ăn năn. Nhà bạn
Mẹ tôi ở cách xa nhà tôi, nhưng nghe nói có đứa con năm nay vào lớp 10,
cũng học chung trường với tôi. Chắc do trường ở trung tâm nên thường đổ
xô ra đấy học, với lại chất lượng hơn mấy trường trong đó chăng?

Đi vòng qua mấy con đường, ngang qua cả nhà Dung, sáng sớm nàng đang
ngồi trên chiếc xích đu trước nhà, bộ quần áo đơn giản cũng không đủ để
che đi vẻ xinh đẹp lẫn cá tính. Mái t
óc ngang vai che đi khuôn mặt thiên thần. Chắc là học bài rồi, người đâu mà chăm chỉ quá.

Chỉ lướt qua có năm giây, nhưng chừng đó cũng để tôi vui đi một chút,
ít nhiều cũng có cái để che nhòa đi hình ảnh thằng Vũ mũi xịt máu hôm
qua trong tâm trí tôi.

Chạy thêm cỡ độ hai chục phút nữa, Mẹ tôi rẽ vào con đường có những
bụi hoa cạnh những chiếc hàng rào gỗ của mấy nhà trong cái hẻm này. Nhà
nào cũng như nhà nào, tạo nên một khung cảnh hút hồn người khách mới
tới.

Rẽ vào ngôi nhà mái Thái duy nhất ở đó, Mẹ tôi dặn dò:

-Lát vào đừng có nghịch hay quậy phá gì đó nghe chưa?

-Dạ, con biết rồi mà!

Tạm thời cất vẻ mặt đa nghi hai Mẹ con tôi bước vào nhà, hình như là những vị khách đến muộn nhất.

Hôm nay như là cuộc họp lớp của Mẹ tôi vậy, trong căn nhà rộng rãi
biết bao nhiêu người. Hình như có hẹn ước là dẫn theo gia đình hay sao
ấy. Trong nhà tiếng con nít giành nhau chơi máy tính ồn ào hết cả lên.

Lễ phép chào các cô chú, các cô các bác, tôi nhanh chóng đi xuống
dướp bếp phụ mấy việc lặt vặt để lại mẹ tôi chào hỏi mấy người. Gì chứ
ít nhất, tôi cũng không thể như mấy đứa thò lò mũi xanh đang giành nhau
kia được.

Trên nhà thì gặp con nít , dưới bếp thì gặp các cô, không thì cũng
mấy anh chị lớn tuổi hơn tôi nhiều, chắc cũng là sinh viên đại học,
thành ra tôi bị cho là con nít lại, bị bỏ bơ vơ ngồi một góc, lâu lâu
gật đầu dạ vâng trước mấy câu xã giao.

-Con cậu đây hả Thùy, đẹp trai vậy!

-Ôi, nghịch như quỷ ấy, ăn chỉ được cái phá.

Cô Hải chủ nhà nhìn tôi và cười, đây là bạn thân nhất của Mẹ tôi,
hình như nhà cô cũng mới chuyển từ ngoài Bắc vào nên tôi chưa được thấy
bao giờ, chỉ nghe Mẹ tôi kể vậy thôi.

-Con học lớp mấy rồi?

-Dạ vừa hết lớp 10 ạ!

-Vậy là trên con bé nhà cô một khóa, chắc là học chung trường rồi!

Chắc cô cũng thấy tôi thuộc loại lỡ cỡ nên nói chuyện với tôi cho đỡ
bở ngỡ, mặc dù điều đó khiến cho tôi cảm thấy ngại và chẳng biết nên nói
chuyện gì cho phải đạo.

-Mẹ, con mua về rồi này!

Uyên, con gái cô Hải cũng vừa đi mua đồ cho Cô về, bỡ ngỡ nhìn tôi
gật đầu chào, tôi cũng chỉ gật đầu chào cho có lệ, chứ đang ngượng ngùng
không biết ai lại ai cả, nên chỉ phớt qua rất nhanh. Con bé cũng tóc
lá, chắc là cái mốt, khuôn mặt cân đối, vi xử lý não của tôi chỉ đọc
được có vậy trong thời gian rất ngắn.

-Con ngồi xuống đây, làm rau sống với anh T này, có gì hỏi anh xem?

-Hỏi gì ạ?

-Thì chung trường, có gì chưa hiểu thì hỏi anh!

Tôi mặc cho hai mẹ Con bàn kế hoạch tiếp đón người khách mới, ít nhất
cũng vui vì có người nói chuyện, và cũng cỡ tầm tầm tuổi tôi, lớn không
ra lớn hẳn mà nhỏ cũng không phải thò lò mũi xanh.

Cô bé ngồi xuống cái ghế đối diện tôi, mặc kệ tôi vẫn cắm cúi ngồi
lượm rau, lựa mấy quả chanh một cách chậm rãi, vì tôi sợ khi làm hết
việc thì mình cũng chẳng biết phải làm gì nữa.

Rất tự nhiên, cô bé chủ nhà mở lời với khách trước:

-Anh tên T hả?

-Ừ, anh tên T, còn em?-Tôi giả bộ chưa biết tên.

-Uyên ạ! Phạm Phương Uyên.

-Tên đẹp quá nhỉ?

-Hì hì, anh cứ khen, tên em đẹp sẵn mà- Cô bé có vẻ nhí nhảnh đáp lại.

Chính cái vẻ nhí nhảnh này bắt buộc tôi phải ngước mặt lên nhìn. Đúng
là tên đẹp mà người cũng đẹp, mái tóc lá tôn lên khuôn mặt cân đối, đôi
môi tươi tắn, chiếc mũi không cao như Dung, nhưng cũng nổi bật. Và đặc
biệt, mỗi lần cười là đôi mắt lại nhắm tít cả lại, chứ bình thường thì
phải gọi là đôi mắt lưu ly rồi.

Bối rối, tôi khẽ đưa nhầm bó rau lẫn sang cái túi đựng mấy cọng cây bị vặt trụi lá, thay vì phải đưa nó vào rổ để đi rửa:

-Ấy, anh để nhầm rồi kìa.

-À…ừ….nhầm cái gì?

Tá hỏa, tôi lẫn lộn hết cả, để con bé lần nữa nhắm tịt mắt mà cười. Tôi theo hướng chỉ tay, để bó rau về lại đúng vị trí.

-Anh học lớp nào vậy?

-Qua hè anh là 11a11.

-Ý, vậy là trên em một khóa, nhưng cái lớp thì giống nhau, em cũng a11 nè.

Vậy là tôi đang ngồi đối diện với cô bé sẽ nối bước truyền thống làm rạng danh cho cái a11, lớp chọn ấy.

-Vậy hả, hì hì, em thuộc hàng hậu bối rồi.

-Hơ..hơ, ai thèm.!

Con bé ngó lơ tôi, nhặt ớt bỏ vào chiếc rổ nhỏ. Lần này buộc khách phải lên tiếng lấn át lại:

-Lớp em ai chủ nhiệm vậy?

Cứ tôi hỏi cái gì, Uyên đáp cái đó, thỉnh thoảng bình luận thêm những câu mà có lẽ cô bé thu thập tin tức được:

-Em nghe nói thầy đó chấm điểm gắt lắm.

-Em nghe nói cô đó dạy hay lắm.

Tôi thì cứ gật đầu búa lua xua, chứ nhiều thầy cô tôi mới nghe tên
chứ đừng nói gì được họ dạy. Nhưng trước vẻ đẹp thì cứ gật đầu coi như
là đồng ý, cổ vũ tinh thần, làm ra vẻ ta đây biết nhiều vậy.

-Anh T?

-Sao em…?

-Ờ…

-Sao vậy?

Cô bé ngập ngùng mãi, cuối cùng dồn hết tâm sức, hơi thở để tạo nên
động lực, đẩy cái lời nhờ vả ra. Lại muốn tôi xem có thời gian khi nào
trên trường thì nhờ tôi chỉ dùm mấy thứ liên quan đến mấy môn học. Lại
là một đứa đệ tử. Thì ra nãy giờ gọi là gây dựng mối quan hệ .

-Nhưng mà có biết cái gì đâu mà chỉ?

-Xạo!

-Thiệt chứ bộ!

-Em cứ coi như anh nói, nhưng mà anh đi trước em, có nhiều kinh nghiệm phải truyền lại cho em chứ.

-Ờ…..nhưng…..!

Trước vẻ nũng nịu kèm theo năn nỉ của Uyên, tôi bị lung lay cái câu
sắp sửa mở ra ở miệng ” Từ chối”. Nhưng đôi mắt lưu ly kia đang nhìn
tôi:

-Ờ, Nhưng em phải gọi anh là thầy thì mới chỉ..!

Tôi cố tình gây khó khăn, tuy bị cái tật anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mà đã lười thì mỹ nhân có tới đâu cũng vậy cả.

-Hơ, hơ, anh hơn em có một tuổi mà gọi Thầy, vậy già lắm!

-Chứ em muốn gọi là gì?

-Gọi là sư huynh, vậy đi.

-Vậy anh phải gọi em là sư muội à?

-Tiểu sư muội mới dễ thương!

Vậy là giao ước được kí kết, tôi có thêm một đệ tử, hi vọng đứa này
đừng có để tôi cho ăn bụp vào mặt như thằng trước là được. Nghĩ cũng
hay, một đứa thì trầm tính, vẻ mặt cao ngạo, còn đứa nữa thì lanh lợi,
thân thiện và đặc biệt nói chuyện rất duyên.

Bữa tiệc trưa hôm đó, việc phân chia được thể hiện rõ ràng, các bậc
tiền bối thì lên ngồi trên, để đám hậu bối chúng tôi ngồi ở dưới. Mấy
anh chị sinh viên thì tụm lấy nhau, nói chuyện học hành, kể về trường
đại học, Tôi chẳng biết nói gì, cũng chẳng ăn nhiều như mọi khi, vu vơ
nhìn ra ngoài đường, con đường được phủ lên màu vàng của nắng.

-Sư huynh, ăn gì tiểu sư muội gắp-Uyên nói với tôi, hình như không hề dè dặt.

-Ơ, kệ anh, để anh tự nhiên được mà!-Tôi ngượng không dám dở cái kiểu
xưng hô phim chưởng vào đây, sợ mấy ông anh bà chị sinh viên nghe thấy
lại chọc quê.

-Huynh,muội chứ!-Cô bé ấy giả bộ dỗ lại nói to hơn.

-Ừ, thì tiểu sư muội!-Lắc đầu chịu thua.

Kiểu xưng hô ấy chưa dừng lại, nó vang lên đến tận khi tôi về:

-Sư huynh về nhé!

-Ừ, anh về….!

Hẳn nhiên, tôi đang ngồi sau xe Mẹ tôi, còn Cô Hải và Uyên đang đứng ở cổng tiễn hai Mẹ con.

-Ơ, lại anh, là Sư Huynh về….!

-Ờ, Huynh về-Tôi nói lí nhí.

Nhìn màn đối thoại nửa teen nửa kiếm hiệp võ thuật, hai bà Mẹ nhìn nhau cười và chọc quê:

-Có lẽ hai đứa mình làm thông gia mất!

-Con bé nhà mình nó tự nhiên lắm, vô tư thấy sợ.

-Mẹ này, con lớn rồi mà!

Bịn rịn cũng thêm mười phút nữa Mẹ tôi mới chịu chạy xe về, vẫn chưa thôi chọc quê tôi:

-Con bé đó đẹp ha T, lanh lợi nữa, nói chuyện có duyên thật!

-Thôi, Mẹ này, chọc hoài!

-Có khi nào mày tính làm thông gia nhà cô Hải không thế?

-Thôi con xin Mẹ, còn nhà cô Ánh tính sao?

Hồi trước lúc tôi thân với Nguyệt, hai đứa đi đâu cũng dính lấy nhau,
hồn nhiên vô tư, đến nỗi hai bà mẹ nhiều khi đùa còn gọi nhau bằng
thông gia. Riết rồi thành quen, chứ ban đầu cứ giãy nãy hết cả lên. Giờ
lại còn đem con trai đi ghán lung tung nữa.

-Nguyệt hả, Nguyệt thì mẹ đồng ý cả hai tay!

-Thôi, con xin , Mẹ thích thì mai con rước về cho.

Chẳng hiểu Mẹ tôi lâu ngày gặp lại bạn mà vui vẻ hay không, hay là do
ý tưởng thông gia từ lâu ăn sâu vào tiềm thức mà bà gập đầu cái rụp,
phán một câu xanh rờn:

-Thế thì mai!

-Mai gì cơ ạ!

-Mời Nguyệt đến ăn cơm, con chẳng bảo là gì!

-Hả, nói chơi làm thiệt à Mẹ!

-Quân tử nói được làm được, mai rước Nguyệt về ăn cơm.

Ôi thôi, vậy là ngày mai chính thức rước vợ về dinh rồi. Trước giờ
chỉ có chơi chung, nhưng chưa bao giờ Nguyệt ăn cơm một mình ở nhà tôi,
thường thì có cả cô Ánh đi chung thì cô nàng mới đi lên. Với lại giờ
cũng thuộc loại lớn lỡ cở rồi, không hiểu sao Mẹ tôi lại bắt tôi mời
Nguyệt về chứ.

Báo cáo nội dung xấu