Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 094-095

CHAP 94: CÁI TÁT

Vậy là qua những hành động, ánh mắt của hai người, có thể khẳng định
tình cảm của chúng tôi chưa đến mức trở thành vô cảm như ý nghĩ ban đầu.
Hoặc có thể, may mắn hơn, nó còn chút thứ được gọi là tình yêu day dứt
còn sót lại. Dung không hề chối bỏ tôi như tôi hằng tưởng tưởng, và
trong tôi, Dung cũng không thể bị xóa bỏ dễ dàng như tôi hằng gượng ép
bản thân mình trong lúc nóng vội.

-Xuống căn-tin mày!-Thằng Phong mập rủ rê tôi, trong khi cả nhóm chuẩn bị.

-Ừ, có mặt giờ!-Tôi buông cái đề toán khỏi tay, đặt vào giữa cuốn nháp chi chít, gấp lại gọn gàng và đi ra khỏi chỗ ngồi.

-Nguyệt, đi không?-Quay sang cô bạn kế bên.

-………Ừ, à,..không!-Nguyệt ấp úng trả lời!

-Rốt cuộc là có hay không, đào đâu ra tính e thẹn vậy!

-…!- Đáp lại lời tôi là sự e thẹn hiện rõ ra khuôn mặt đẹp đẽ.

-Không sao đâu, có thằng Vũ kìa!-Phong mập bồi thêm làm nét e thẹn kia càng hiện rõ.

Cái gật đầu của Nguyệt chỉ được thực hiện khi thằng Vũ tiến sát lại
mở lời. Cái thằng hơn cả sư phụ của nó, mạnh dạn và bạo gan đến lạ
thường. Ở mức liều trong chuyện tình cảm thì có lẽ tôi chỉ thuộc hàng đồ
tôn của nó thôi. Chưa hết, nó còn đáp lại ơn nghĩa của tôi bằng cách
mời Dung, khi cả mấy đứa rảo bước qua chiếc bàn đầu tiên:

-Dung đi với tụi mình nhé!

-….Ừ, à …không!-Lần này Dung chả khác gì Nguyệt cả!

Dung đưa mắt nhìn tôi, có lẽ cũng muốn tôi gật đầu hay làm một hành
động gì đó, để biểu hiện rằng, tôi cũng có tấm lòng hiếu khách, hoặc giả
sử tôi không có biểu hiện phản đối sự có mặt của Nàng. Tôi lảng tránh
cái sự giao phó khó khăn, đưa mắt nhìn như rada quét lên từng cm2 ở trên
cái bảng xanh mới lau sạch bóng.

-Đi nào Dung!-Phu xướng phụ tùy, Nguyệt cũng hùa theo thằng Vũ, khẽ dùng chân đạp nhẹ lên chân tôi!

Biết ý, và thực ra trong lòng cũng muốn chứng tỏ rằng, mình đã quên
chuyện cũ, miệng khẽ cười thật tươi, nhìn thẳng vào Dung. Và một lần
nữa, cái gật đầu lại xuất hiện.

-Căn-tin hả, mình đi với!-Quỳnh từ đâu như hiện lên.

-Ờ……..!

-………!

-……….!

Hai cô bạn gái thì tất nhiên vui mừng khi có thêm đồng minh cùng
phái, mặc dù trước đây, Dung, ờ thì ít nhất cũng có chút xích mích với
Quỳnh vì tôi. Nhưng tụi con trai tôi thì chỉ biết câm lặng, bởi vì cô
bạn đeo gọng kính trí thức kia, cái nhấc gọng cũng trí thức uyên bác
nốt, thực sự là cơn ác mộng.

-Hai nhóm mình phải bàn việc kèm nhau học, dịp khác nhá Bạn Quỳnh!

May sao quân sư Gia Cát Kiên xuất hiện, giải vây cho mấy thằng tôi, không có lẽ hôm nay cả hội bàn tròn tụi tôi câm nín mất.

Sải bước trong sân trường ngập tràn nắng, bảy con người, thêm cả
Trang nữa đi dàn hàng ngang bên nhau. Dung và tôi ở hai đầu đúng nghĩa,
đi hai bên đeo đuổi những suy nghĩ riêng, nhưng tuyệt nhiên không hề lộ
cho năm con người đang vui vẻ ở giữa. Thi thoảng bốn cặp mắt chạm nhau,
cũng chỉ có cười, gật đầu và khẽ chào lại.

-Giờ sắp 20-11 rồi, tính sao đây?-Hưởng đù lên tiếng, khi cả nhóm đã an định chỗ ngồi.

-Sao là sao?-Nhân đen phồng má nhét tọng một nắm snack vào miệng.

-Là giờ tăng cường thời gian tập!

-Nhưng mà tăng cường sao?

-Thì về nhà Dung tập chứ sao?

Hầu hết đều đam mê, say sưa bàn luận về vấn đề văn nghệ, mà quên mất
rằng có một thằng đã từ chối tham gia với tập thể, đang ngồi trơ như
phỗng ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua lưới lá bàng trong sân trường,
từng tia nắng lách mình khẽ thoát qua vòm lá, thành những cột sáng lung
linh thẳng xuống cái bóng râm lá cây. Những thanh kiếm xuyên khiên, tôi
vu vơ suy nghĩ. Đến khi cả nhóm phát hiện ra sự lạc loài của thằng con
trai ấy, có lẽ hồn nó đã phiêu du tới tận đâu rồi.

-T…….!

-T…….!

-……..!

-Mày điếc hả?-Thằng Hà cầm chai nước cóc nhẹ lên đầu tôi.

-Hả?

-Nghe gì không?

-Ờ………Không!

-Dung lay cho nó tỉnh cái!

Vậy là vô tình tôi và nàng cùng cười khổ trước cái trò ghép đôi bắt cặp này của tụi bạn. Sự cố tình ấy, ít nhất cũng có kết quả:

-Bọn mình muốn T tới xem mấy động tác múa!

-Hả? Mình có biết gì đâu!-Đừng chối, cấp hai mày chẳng đi múa mấy
tiết mục cho trường là gì?-Nhân đen phản bạn, nối giáo cho giặc đâm tôi.

-………!

-.Đi đi mày, đừng trốn nữa!

Trong lòng tất nhiên muốn gật đầu cái rụp, nhưng mà trước đây tôi đã
từ chối một lần, thì cũng nên diễn hết cái vai được chính mình phân
công. Không lẽ giờ hồ hởi đồng ý ngay, khác gì công nhận lúc trước, vì
giận Dung mà mình từ chối cơ chứ. Năm bảy lần năn nỉ thêm chút gia vị đe
dọa, nêm thêm chút mật ngọt dụ dỗ, cần cổ tôi hoạt động.

Vì thế, tôi trở thành người biên đạo múa, hoặc đúng hơn là người gia
công động tác trong tiết mục. Những động tác nào chưa mượt, chưa nhuyễn,
hoặc lặp lại nhàm chán đều được chỉnh sửa. Xong nhiệm vụ thì cũng chỉ
vẩn vơ nhìn đánh giá, và chủ yếu lại trở thành người thừa bất đắc dĩ.

Tối 20-11, người thừa ấy vẫn phải có mặt ở trường đểm tham dự buổi
diễn văn nghệ.Mặc dù là văn nghệ của trường, nhưng khối 12 được ưu tiên
trờ thành khán giả, bởi vì năm cuối cấp việc học hành phải được ưu tiên
hàng đầu. Khắp sân trường, mọi người rạng rỡ trong đủ sắc màu và các
kiểu trang phục khác nhau. Đâu đó là các em khối 10 trong trang phục thổ
cẩm, y phục đặc trưng của đồng bào Ê-Đê. Thỉnh thoảng một áo cánh sen
phớt hồng chạy ngang qua lưng tôi. Các dụng cụ cũng được vận chuyển tới
dần dần, nào gươm, nào súng, quạt rồi gậy…..Nói chung là muôn hình vạn
trạng.

Tiến về phía lớp khi len qua khoảng sân trường được ánh đèn từ hội
trường hắt vào. Ngoài ban công, những mảnh đời thừa như tôi tụ tập tám
chuyện, còn bên trong mọi người rạng rỡ cười nói với nhau. Nguyệt đang
chỉnh lại cái gùi đeo sau lưng. Dung với Trang đang chỉnh cái nơ đeo ở
tay cho nhau. Đám con trai thì khăn quấn đầu, y phục nhìn như mấy cao
thủ Ngũ Độc giáo, đang cầm cây chọc chọc mấy thằng chậm chạp chưa chỉnh
xong trang phục. Nhìn thấy tôi là cả đám hùa vào:

-Ê, tao đẹp trai không mày!

-Ê, tao nhìn được chứ!

-Ê, tao oách không mày!

-Ừ, đẹp, oách, được…..tí mà không như thế, tao gõ đầu từng thằng!

Cả lũ chúng nó nhìn tôi cười nham nhở, để mặc tôi dáo dác nhìn về
phía Dung.Phải nói hôm nay Dung nhìn rất lạ, khuôn mặt cá tính nay được
trang điểm phớt qua, tuy không quá nhiều nhưng cũng tạo nên những nét
riêng. Đôi môi hơi mọng đỏ, mắt nhẹ nhàng với gam màu đen, và ở gò má
hơi ửng hồng nổi lên với đám phấn trắng được phác thảo nhe. Tuy nhiên,
cái mũi cao làm người khác không thể nào bỏ qua sự kiêu kỳ, nó càng thể
hiện cho người đối diện biết đây là một cô bé cá tính. Chợt Dung quay
sang nhìn tôi, hai mắt chạm nhau, chút ít kim tuyến trên khuôn mặt nàng
lóng lánh, đẹp mê hoặc. Có lẽ bây giờ, ai nhìn vào chỉ thấy tôi ngại
ngùng, chứ hai bên má nàng đã hồng sẵn rồi mà.

-……….!

-……….!

-Không, không…….chúc gì sao?-Dung vượt qua được sự ngại ngùng.

-Cứ như bình thường lúc tập….là có giải rồi!

-Giải….gì?

-Ờ….!

-Chuẩn bị đến lớp mình!-Thằng Hải toát mồ hôi chạy từ phía hội trường
về thông báo, có lẽ nó phải chen lấn qua đám khán giả đông và cuồng
nhiệt nên mới nhễ nhại mồ hồi như vậy!

-Đi đi!-Tôi đưa tay lên báo hiệu cho Nàng.

Tôi thở dài, chút gì đó muốn giữ cô thiên thần này lại cho riêng
mình, bởi vì bóng dáng thằng Minh An đã lấp ló ngoài cửa. Nó cũng xúng
xính xanh xanh đỏ đỏ cho tiết mục của lớp bên cạnh. Hiển nhiên nó sang
đây, muốn chứng kiến Dung đẹp như thế nào, đồng thời cũng khoe luôn diện
mạo nom buồn cười của nó. Chỉ có điều, với tôi nó là một nỗi đau, vì
đáng lẽ bây giờ tôi sẽ cùng nàng bước lên sân khấu, bước lên trước mặt
toàn trường, để cho mọi người thấy giây phút tôi cùng nàng thực hiện
những động tác nghệ thuật cùng nhau, nếu như tôi không tự ái.

-Đi lên xem mày!

-À, ừ, không, tao!

-Tao gì…..? Ngồi đây làm gì?-Một thằng bạn trong lớp thúc tay tôi, nó cũng muốn đi với người đồng cảnh ngộ!

-Còn đống đồ này ai trông đây!

Tôi đưa tay chỉ đống cặp, balo của mấy người thực hiện tiết mục, vẻ
như một thằng có trách nhiệm, hi sinh vì tập thể, thái độ đó cuối cùng
cũng qua mắt được người đang kiếm bạn đồng hành đối diện. Nó vỗ vai an
ủi tôi và nhanh chóng bước về phía hội trường.

Thở dài, dưới ánh sáng trắng của đèn nê-ôn, trên đầu, chiếc quạt trần
xoay vòng vòng. Thỉnh thoảng nó lắc lư rồi trở lại đúng quỹ đạo. Ngoài
trời, gam màu tối chủ đạo, thỉnh thoảng gió lùa những tán lá cây, lắc lư
tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Buồn và tiếc nuối, trốn tránh và hối
tiếc..

-”Chắc là lớp mình diễn rồi”.

Liếc nhìn cái đồng hồ treo trên góc lớp. 8h tối, là thời gian bắt đầu
tiết mục thứ 5, là thời gian mà có lẽ Dung đang đứng trên sân khấu, hẳn
sẽ chiếm được vô số cảm tình từ khán giả, và trong số đó, không có tôi,
người mà trước đây e rằng không được phép vắng mặt. Tôi bước về phía
ban công, cố gắng chọn cho mình góc nhìn thích hợp, tránh những cây
thông đáng ghét che khuất tầm mắt, ánh sáng từ hội trường phản chiếu vào
nhãn cầu, đồng thời truyền tải hình ảnh của số đông học sinh đang chen
lấn ngoài cửa, và cả những người đã yên vị trong hội trường. Tôi thở dài
chán nản, đưa mắt nhìn thẳng ra bãi giữ xe, mặc dù chẳng biết lấy cái
gì làm mục tiêu.

Chợt có bóng dáng ai đó đang chạy nhanh về phía lớp tôi. Tr
ong bóng tối, dáng người đó mờ mờ, từ từ chạy lại gần, tôi nhận ra đó là
một cô gái, chính xác hơn là cô gái lớp tôi. Bởi ánh sáng hắt ra, từ từ
chiếu từ dưới lên. Cái trang phục cho tiết mục lớp 11a11 không thể lẫn
vào đâu được. Rồi từ từ, hình bóng cô gái ấy hiện rõ vào khoảng sân
trường trước lớp. Đôi mắt ướt nhòe đi cả kim tuyến nhìn tôi, người con
gái ấy, đi chậm lên những bậc thang, rồi bất chợt, ôm chầm lấy tôi.

Lồng ngực tôi đập mạnh, buồng phổi tôi ngừng hoạt động, cả người tôi
cứng đờ lại. Bởi tôi sợ, chỉ một cử động nhỏ như hô hấp hay tim đập
nhanh thôi, người con gái ấy lại xa tôi lần nữa. Tôi nín lặng trước
tiếng nấc nghẹn ngào rồi bỗng nhiên òa vỡ. Những giọt nước mắt bắt đầu
rơi, vô tình thấm qua lớp áo thun tôi mặc, chạm vào da thịt nơi lồng
ngực. Cảm giác không gian bị cô đọng đang trùm lấy chúng tôi.

Người con gái ấy, chỉ khi bên tôi, mới dám yếu mềm, mới dám bật khóc,
còn khi có ai đó khác, mặt nạ băng phong hiện ra hoàn hảo, tỏ vẻ cứng
rắn lạnh lùng. Tôi bỏ mặc cái suy nghĩ vì sự xuất hiện của cô gái đó lúc
này, ở đây, ôm hai bờ vai tách Dung ra khỏi tôi. Đưa hai bàn tay chạm
vào má Nàng, đưa ngón tay lên lau những giọt nước mắt làm nhòe đi lớp
trang điểm. Nhưng rất nhanh, Dung lại gạt tay tôi ra và ôm chầm lấy tôi,
gục đầu hẳn vào lồng ngực tôi:

-Tại sao, tại sao lại như thế?

-……….!

-Tại sao đối xử với Dung như thế?

-…….Ờ…T!

Trên hành lang, ánh đèn vẫn yếu ớt phản ra, gió cũng như biết thông
cảm, không xua những tán lá cây rì rào nữa. Không gian im lặng khác
thường. Và đôi tay tôi choàng lấy, ôm đôi bờ vai nhỏ bé. Lần đầu tiên,
chúng tôi đi xa hơn một cái nắm tay, lần đầu tiên sau gần hai tháng vô
cảm, chúng tôi đã thực sự đối diện với nhau ở khoảng không gian riêng.
Lần đầu tiên, tôi ôm người tôi yêu, còn người tôi yêu đang yếu mềm gục
đầu vào lòng của tôi. Không gian và thời gian lại chầm chậm trôi.

Và bỗng nhiên, Nàng vùng khỏi tay tôi. Suy nghĩ tôi mất nàng thực sự
lại một lần nữa bùng cháy, có lẽ thời khắc lúc nãy cũng chỉ như những
yêu thương cuối cùng. Nó như cục than hồng, bùng cháy một lần nữa trước
khi vụt tắt.

“Rồi bên vết thương tôi quỳ

Vì em đã mang lời khấn nhỏ,

Bỏ tôi đứng bên đời kia”

Đôi tay nàng đưa lên, ngập ngừng, như báo hiệu cho người con trai đối
diện, điều gì sắp xảy ra, người con trai đã gây thương tổn trong lòng
nàng. Và rồi cánh tay ấy hạ xuống, rất nhanh, dứt khoát, như cá tính của
nàng vậy. Tôi thản nhiên đón nhận những gì mình sắp nhận.

-Bốp!

Tôi đủ cứng rắn, để nhận cái tát, và cũng rất nhanh, xoay thẳng mặt
lại nhìn vào mắt nàng. Cái tát ấy xứng đáng, cái tát ấy là nỗi đau tích
tụ của nàng suốt thời gian qua. Cái tát ấy cần thiết để phá vỡ sự im
lặng, cái tát ấy để bắt đầu nối lại sợi dây liên kết. Không có chút gì
là trách móc từ ánh mắt của tôi, không có chút gì xót xa trong mắt nàng.
Lần này tôi chủ động vòng đôi tay ôm Nàng vào lòng.

-Tại sao không tránh!

-Tránh làm gì, vì Dung tát mà!

-………..!

Lần này, tiếng khóc một lần nữa vang lên. Nó không có chút uất ức,
không chút hờn dỗi trách móc, tiếng khóc của sự nhẹ lòng, của sự thoải
mái, an tâm và có chút gì đó là hạnh phúc. Tôi nghe giọt nước mắt lần
nữa lăn dài trên gò má, trên khuôn mặt đáng yêu của người tôi yêu.

CHAP 95: NỘI TÂM THIÊN THẦN

Gió bắt đầu lùa qua những tán lá cây đen ngòm ngoài trời, rì rào như
đang khẽ bắt chuyện với nhau. Hai cái bóng đen được cái bóng đèn trong
lớp chiếu sáng trải dài ra xa. Một phần được chiếu xuống khoảng sáng ở
dưới sân, một phần hòa vào bóng tôi mất tăm. Hai cái bóng thể hiện hai
cái tư thế lạ kỳ.

Người con trai ngồi trên ban công, tựa lưng vào cái cột chia cách
tính liên tục của những ban công bằng đá, cách đó không xa, người con
gái chống tay xuống đó, vẻ mơ màng hiện hữu. Những giọt nước mắt vẫn rơi
trên khuôn mặt thiên thần. Nó làm cho không gian thêm phần tĩnh mịch.

Ngồi im và đôi lúc quay sang nhìn Nàng, tôi lắc đầu và mỉm cười. Cái
tính từ bé, ghét con gái khóc dai, nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ. Đã
biết bao lần, nơi vùng nội tâm bị chính mình nguyền rủa bỏ rơi, tôi mơ
ước được thấy những giọt nước mắt này, những giọt nước mắt yếu mềm của
người bên cạnh. Chỉ có khi nào, Dung cảm thấy được an lòng và an toàn,
Nàng mới tỏ ra yếu mềm như vậy. Những cành cây lắc lư rồi đứng im lặng
trong gam màu tối càng phù hợp với nội tâm hai người, trải qua sóng gió,
đã đến lúc ổn định và trở về vị thế cũ.

Ngước đầu lên bầu trời tối, ánh trăng sáng vằng vặc. Không hiểu sao
đến bây giờ tôi mới nhìn thấy được ánh trăng đẹp như vậy? Bị mây đen che
khuất, hay bị cái thứ ánh sáng nhân tạo chạy bằng năng lượng điện kia
che mờ, hay vì nội tâm tôi bao phủ. Thả nhẹ lòng mình và ngắm trăng.
Tiếc nấc nghẹn ngào thỉnh thoảng vẫn vang lên. Người con gái ấy, đã tổn
thương quá nhiều, nên để cho Nàng có khoảng thời gian để trút bỏ, và
Người con trai chỉ biết đứng im và chờ đợi.

Đưa bàn tay lên in sâu vết răng của thiên thần, tôi đưa lên vuốt cái
má vẫn còn nóng hổi, chắc có lẽ năm ngón tay vẫn in đỏ trên đó. Ngoái
nhìn chiếc tay còn lại, cũng không tránh khỏi số phận, hàng răng đều
cũng không tha cho nó. Ngực vẫn còn hơi ê ẩm khi đứng để nàng trút bỏ
bực tức trong lòng qua những cú đánh trong lúc khóc. Mỉm cười, thể xác
ơi ráng chịu đau dùm tinh thần mày nhé.

-Cười cái gì?

-Ơ……ơ!

-Thích bị đánh nữa không mà cười?

-………!

Tôi im lặng nhận cơn giận giữ từ đối phương, và Dung tiến lại gần từng bước từng bước, đưa tay lên. Tôi nhăn nhó :

-Á……!

-Đã làm gì đâu mà hét!

-Chuẩn bị tát kìa!

-………!

Nàng vẫn im lặng, hạ tay xuống và xoa cái má đỏ rực có hình bàn tay Nàng in trên đó:

-…………!

-………….!

Lần này gió lùa vào từng cơn, ấm trong lòng.

-Tại sao Dung không diễn văn nghệ, đáng lẽ…..?

-Cái này thì phải hỏi Phong ấy!

Hóa ra, tất cả cũng nhờ ơn thằng Mập bạn tôi, chẳng hiểu nó làm ăn
thế nào, hay đùa giỡn ra sao, mà khiến cho cái áo mang tội. Cái áo nhỏ
bé bị nó bắt bóp lấy thân hình phì nhiêu không chịu được độ căng, nay bị
bọn chiến hữu giỡn, bị vận động mạnh rách toạc ra. Khiến lớp tôi bị đẩy
xuống diễn cuối cùng. Coi như Tái ông thất mã, trong cái rủi còn có cái
may.

-Hề, hề, vậy phải mời nó nước rồi!

-Ngốc!

-Sao lại Ngốc?

-Nếu dũng cảm hơn thì cần gì phải nhờ Phong, và cũng cần gì mất chầu nước!

Giọng nói nhẹ nhàng của Nàng đổi tông, pha thêm chút gia vị hờn trách
và than oán. Nhưng tôi sẵn sàng đón nhận, bởi tôi xứng đáng được như
thế. Ánh trăng lại chơi trốn tìm với những ngôi sao, chui vào đám mây
mang gam màu tối. Ngoài trời, gió lại thổi lên lay động hàng cây trong
trường. Gió lùa vào khẽ vờn những lọn tóc ngang vai. Và cũng thổi bay đi
những giọt nước mắt mới hình thành. Nàng lại khóc, có lẽ nội tâm kìm
nén bấy lâu nay vẫn chưa được trút bỏ ra hết. Và tôi lại chờ, dù cho
mình không thuộc loại người kiên nhẫn.

-Tại sao, tại sao không đến giải thích với Dung?

-………….!

-Tại sao, không ngăn Minh An lại?

-…………!

-Tại sao. không nắm tay Dung lôi Dung ra những điều Dung không thích?

-………..!

Cứ mỗi lần những câu tại sao vang lên, đáp trả lại Nàng chỉ có khoảng
đêm yên tĩnh và khoảng không gian chầm chậm trôi. Tôi đã mang những câu
hỏi tại sao khác:

-Tại sao, mày quá nóng vội?

-Tại sao, mày không nhận ra?

-Tại sao, màu không tin Dung?

Tôi không thể trả lời Dung, vì những việc tôi làm đã là câu trả lời
không xứng đáng. Những câu trả lời của tôi đã sai, và mang đến uất ức
trong lòng Nàng. Tôi chỉ còn biết im lặng. Nhưng im lặng lần này liệu
còn có được nữa hay không. Tôi đưa bàn tay, cái bàn tay bị nàng cắn cho
đau điếng lúc nãy, nắm lấy tay nàng:

Giờ Dung có cho T cơ hội sửa sai không?

Đáp trả là sự im lặng. Sự im lặng của những giọt nước mắt ngừng rơi,
tôi đưa tay khẽ luồn vào mái tóc, bàn tay ấy dừng lại đằng sau gáy của
nàng. Và từ từ, tôi hạ người xuống, không hiểu mình đang làm gì nữa. Một
chút ngập ngừng, một chút bối rối, có lẽ sẽ là một nụ hôn đầu đời. Hai
chúng tôi hòa vào bóng đêm, im lặng, sẵn sàng đón lấy thứ chuẩn bị xảy
ra. Một khoảng cách đủ gần, gần đến nỗi tôi nghe rõ tiếng thình thịch
của hai trái tim cùng nhịp điệu. Không có gì ngăn cản, tâm tư hoàn toàn
trống rỗng, hai con người ấy sắp bước lên một nấc thang mới trong tình
cảm.

-Tao có muốn đâu!

-Mày xui xẻo quá!

-Mày chọc tao làm gì, rách áo còn đổ thừa tao.

Phong mập có lẽ sẽ là cứu tinh của đời tôi, nhưng trong giây phút này
có lẽ tôi muốn lao qua ban công, chạy vòng ra cây thông che khuất hình
dáng của nó tẩn cho nó một trận. Giây phút nụ hôn thơ ngây sắp được hoàn
thành thì tiếng nói tru tréo của nó xuất hiện. Dung và tôi tách nhau
ra, mặt mũi đỏ rực, nhìn lảng tránh đối phương, có lẽ là xấu hổ về hành
động trước đó của mình. May mà lũ bạn tiếng đi trước người, chứ để tụi
nó bắt quả tang, e rằng tai họa còn khó lường.

-Ế! Hai đứa đứng đây làm gì?-Phong mập lấy hai đứa tôi làm bia lảng tránh những lời cáo buộc giành cho nó.

-..suỵt!-Thằng Kiên khẽ huých tay, báo hiệu về mối quan hệ đổ vỡ của hai đứa tôi.

Mấy bạn nữ nhìn Dung đang e thẹn, cúi gằm mặt xuống đất. Nhưng trong
đêm tối, hình dáng ấy như đang ủ rũ và buồn bả. Mấy yêu nữ này lại gần
vỗ vai Dung, làm Dung càng ngại, lắc lắc cái đầu báo hiệu mình không
sao. Điều đó càng làm nhiều ánh mắt căm tức dồn về tôi.

-Sao mày ăn hiếp bạn mày!

Hưởng Đù bay vào thọi chơi tôi một cú, mấy thằng khác hùa vào, đứa
đạp mông, đứa véo tai, đứa búng mũi để kéo giãn không khí chiến sự, mà
đâu có biết rằng, chúng chính là những đứa phá hoại cơ chứ.

Tối hôm đó, tôi chen chân vào hội trường, mặc kệ cho sức nóng, và mồ
hôi nhễ nhại, miệng cười đến tận mang tai. Vì tôi biết rằng, nữ múa
chính của tiết mục Chiều Lên bản Thượng đang nhìn tôi cười hạnh phúc.
Khi tiết mục kết thúc, mặc kệ tràng vỗ tay rần rần từ khán giả và thầy
cô, tôi lại nhanh chân chen lấn đi ra ngoài. Khổ thân cái kết cấu hội
trường khiến cho Nàng đi hướng khác, còn tôi bị cô lập đi hướng khác.

Vừa đi ra đến cổng, thằng Minh An đang đứng ba hoa với lũ con trai
lớp bên. Vừa nhìn thấy tôi đang cười vui vẻ, nó tiến tới chặn ngan
g lối đi, ý định muốn dập tắt nụ cười đáng yêu của tôi:

-Hôm nay vui chứ!

-Vui chứ sao không?

-Mày cứ vui đi, rồi mai sẽ lại buồn thôi!

-Yên tâm, mai tao vẫn sẽ vui khi thấy mày buồn!

-Tao buồn ư?

-Ừ, mai biết, giờ thì tao đang vui, chào mày, tao đi!

Để lại thằng đẹp mã đứng ngơ ngác vì trò chơi đoán ẩn ý đối phương,
tôi nhanh chân nhập hội với số người diễn tiết mục lớp tôi. Không quá xa
để nhìn thấy Nàng đẹp rạng rỡ, cũng không quá gần để tụi bạn chọc quê.
Cứ lặng lẽ thế, sánh đôi bước trên cùng con đường, trong ánh trăng vừa
ló ra.

Báo cáo nội dung xấu