Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 099-100
CHAP 99: XE ĐẠP ĐÔI
Trở về nhà với cái chân thương tật, nhanh chóng chào Mẹ đang nấu ăn
bữa trưa, tranh thủ phóng thẳng lên nhà trên chui tọt vào phòng. Gì chứ
chìa cái chân sưng tấy ra trước mặt thân mẫu thế nào cũng ăn chửi té
tát. Từ cửa phòng, luồn qua cánh cửa nhà trên, đi vòng xuống nhà tắm.
Phải nói là cực khổ đủ bề.
Vớ ngay chai thuốc bóp được chôm chỉa từ cái hũ thuốc lớn của Ba,
đóng chặt cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm rồi bóp lấy bóp để. Miệng lầm bầm
khấn như thầy trừ tà:
-”Chiều nay đừng có mưa nghe!”.
-Vái ông trời chiều đừng mưa!
May mắn là trong lúc dọn cơm, cắn răng ráng giữ tướng đi bình thường
như mọi ngày, trong lúc ăn cũng nhờ cái bàn che đi ít nhiều nên Mẹ tôi
cũng không để ý lắm. Buổi trưa diễn ra suôn sẻ.
-Anh, có nhà không?
-Chi vậy, đá banh à?-Ông anh cùng xóm hào hứng.
-Banh bóng trưa cho nổ đầu à, việc khác!
-Việc gì, mày nói đại đi, úp úp mở mở cái gì!-Giọng bên đầu dây ỉu xìu trông thấy!
Chẳng qua cuộc điện thoại này cũng là nhờ vả. Từ năm lớp 10 đã được
đi học bằng bus nên xe đạp với cá nhân tôi là một vật dụng không cần
thiết để tồn tại. Chiếc ngựa sắt đi từ thời cấp hai chắc cũng trở thành
đống sắt vụn phủ đầy mạng nhện trong kho nhà. Giờ mà đạp lên tới trường,
chắc mỗi thứ văng mỗi nơi quá.
-Cho thằng đệ mượn con chiến mã!
-Mượn xe đạp chi?
-Mượn đi công chuyện chứ gì, hay là sợ xước xe!
-Vớ vẩn, giờ qua lấy đúng không!
Vậy là xong phương tiện đi lại. Cúp điện thoại thở phào phần nào, tôi
nhanh chóng chui tọt vào phòng, tăng liều lượng thuốc chữa trị, bóp bóp
cái chân thêm lần nữa, dù thực tế thì hai lần như vậy công hiệu cũng
chẳng tăng phần nào.
-Con xin phép đi đến 10h nha Mẹ!
-Đi đâu mà 10h!
Chỉ cần nghe giọng điệu thôi là đủ biết Mẹ tôi không đồng ý lắm về
việc bỏ bữa tối và lọt tọt 10h tối có mặt ở nhà. Viện cớ lí do đi chơi
với lớp và có mặt Nhân và Nguyệt nên cuối cùng cũng nhận được cái gật
đầu của Mẹ. Vui vẻ quần áo chỉnh tề và bước ra khỏi nhà.
Đường dẫn xuống mấy khu nhà xóm dưới vắng tanh. Nhân và Nguyệt chắc
cú rằng chiều nay tôi không có mặt nên cũng đã đi từ trước. Càng tốt,
thế thì càng bất ngờ. Cà nhắc đi từng bước xuống tới khu nhà cuối xóm,
rẽ vào hàng dâm bụt cao ngang đầu người, bên trên uốn thành cánh cổng,
nhìn tươi non đẹp đẽ trong không khí hơi se lạnh.
-Đây, ngựa chú mày đây, đi về toàn vẹn để anh mày còn đi tán gái!
-Rồi, rồi, em sẽ trả-Tôi đáp ậm ừ cho qua lệ, nhìn con mini Nhật màu xanh da trời vẻ vừa lòng lắm.
Ngồi lên xe nhấn pê-đan xuống, cơn đau xuyên từ bàn chân lên tới não,
làm mấy dây thần kinh co rút cả cơ mặt. Ông anh cuối xóm nhìn tôi cũng
phát hoảng cả lên:
-Mày bị sao thế, đau bụng hay sao mà mặt mày như thế kia-Lão đưa mắt
nhìn từng giọt mồ hôi đang thi nhau đổ ra trên khuôn mặt tôi.
-Đau cái gì, phỉ thui cái mồm ông. Thôi em đi, mai trả xe sẽ hậu tạ.
Khẽ đưa tay vẫy chào ân nhân. Vòng xe đạp bắt đầu lăn bánh trên con
đường quen thuộc từ thuở bé. Vừa đi vừa nghêu ngao hát, cho đỡ buồn cũng
như quên đi cơn đau. Trong đầu mường tượng ra cái cảnh Dung xúc động
như thế nào khi tôi thắng con ngựa Nhật này trước mắt. Chắc lúc đó mình
vĩ đại lắm. Và rồi Nàng sẽ ân hận ra sao khi buổi sáng trót giận hờn vu
vơ với một thằng có trách nhiệm như tôi:
-Cho Dung xin lỗi nhé, sáng nay…lỡ lời!
-Không sao, T qu
ên rồi-Và lần nữa Nàng sẽ cảm kích tôi bởi tinh thần đại hiệp không lo nghĩ mấy chuyện lăn tăn nhỏ nhặt.
Vinh quang nào cũng có máu và nước mắt, anh hùng nào cũng khó qua ải
mỹ nhân. Chẳng hiểu đi được chút ít thì mồ hôi đã đổ ướt cả lưng áo, tóc
tai bết hết cả lại. Thứ nhất cũng là vì nén đau, thứ hai cũng vì lâu
lắm chưa đạp xe nên sự bền bỉ đường trường là một yêu cầu quá cao. Không
khí hơi se lạnh, nên chiếc áo khoác bên ngoài trở nên vướng víu. Chính
vì thế, cứ khi nào nóng bức vì mồ hôi, tôi dừng xe cởi chiếc áo khoác
ra. Đạp được một khúc, gió lùa vào da gà nổi lên thì lại mặc áo khoác
vào.
-Biết thế đi bus cho khỏe.
Cứ tình trạng này có khi lên đến nơi, tôi lại trở thành thằng ngu
trong mắt anh em mất. Cứ thế, sau năm bảy lần cởi áo rồi mặc lại, cánh
cửa màu xanh nhà Dung cũng từ từ hiện ra trước mắt. Xe đạp dựng lấp đầy
khoảng sân trống thường lệ. Nhìn số lượng thì chắc cũng gần hết lớp mất.
Thở một hơi dài, tống được phần nào mệt mỏi vì tự hành xác nãy giờ, tôi
dắt xe len qua cánh cổng được khép hờ.
-Ơ….!
-Sao mày bảo không đi?
-Mày, thằng khốn!
Đám bạn nhao lên dồn ép hỏi han, cứ như lâu lắm được thấy mình vậy. Tiếng ồn ào ngoài sân kéo thêm vài gương mặt tò mò ló ra.
-Dung, ra đón thằng T!-Phong mập rống lên mặc cho tôi đưa tay lên suỵt nó!
-Ôi, mình ơi, để em dắt xe cho-Long con và Linh vẹo chạy ra ẻo lả!
Thảy chiếc xe cho hai thằng bạn, tôi như thằng ăn trộm, khép nép đi
vào nhà Nàng. Cơ man kiểu ngồi đứng đầy rẫy hiện ra. Bên kia thì đàn hát
tập dợt, bên góc nhà thì xì lác búng tai, rồi thì cờ cá ngựa….muôn hình
vạn trạng. Khẽ lách qua đám đông, ngồi phịch lên cái đùi thằng Mập làm
nó la oai oái. Đồng hồ cũng điểm 3h chiều.
-Giờ thì phân công ra, nhóm đi chợ, nhóm ở nhà chuẩn bị.-Lớp trưởng
ra uy, cầm tờ giấy dài dằng dặc những món ăn phân công từng nhóm.
-Nhóm đi chợ:Phong, Linh, Nhân, Hà, Hiền, Quỳnh…..!
Danh sách dài dằng dặc được kết thúc bằng tên của tôi. Cái thằng cũng
biết chọn lúc lắm, bắt thằng thương binh đi chợ mới chịu chứ. May sao
là Dung cũng tinh ý nên chuyển tôi qua nhóm ở nhà với cái nháy mắt đầy ý
tứ.
-Rồi, thống nhất vậy, tiến hành đi!
Ai thì tôi không biết, chứ riêng cái nhóm ở nhà, tôi sướng như vua.
Dung bắt tôi ngồi trên ghế, không được chạy lung tung, với cái lí do to
bự chảng:
-Bị đau chân nên T ngồi đó!
Chủ nhà lên tiếng thì chẳng đứa nào dám hó hé ý kiến gì. Nàng mang rổ hành khô và tỏi lên ngồi cạnh tôi và bắt đầu mở lời:
-Sao không đi bus?
-Sợ đi bus rồi có người lại bảo ôm con bỏ chợ!
-…..!
Chả hiểu tính toán trước, mơ mộng đủ kiểu, mà giáp mặt với nàng cũng
phải chọc ngoáy được mấy câu. Dung ngồi im, khẽ đưa mắt nhìn xuống chân
tôi, mặt buồn so. Vẻ mặt ấy làm tôi bối rối:
-Nói chứ lâu lắm chưa đạp xe, lâu lâu đổi gió ấy mà.!
-Xin…lỗi T nhé!
-……!
Câu xin lỗi ngập ngừng được đưa ra, càng làm cho không khí thêm bối rối. Nhưng hành động của nàng thì nhanh chóng dứt khoát hơn:
-Nè, coi như đền bù!-Cái thanh kẹo bạc hà được chìa ra.
-Uầy, coi như cô nương biết điều không thì….!
-Thì sao…..!
-Thì như này nè-Tôi giở bộ mặt dê cụ khả ố hù nàng..
Chẳng hiểu sao hình như mắt tôi ngân ngấn nước, không biết vì hành
bay vào mắt hay là do hạnh phúc quá đỗi chăng. Sự ưu ái của Nàng khiến
tôi trở nên đặc biệt, là người mà nàng luôn quan tâm. Trước mặt mọi
người là một cô nàng luôn bình tĩnh, cứng rắn và cá tính, nhưng với tôi,
đó là Dung dễ thương, biết giận hờn như bao người con gái khác. Nhưng ở
nàng, có điều gì đó đặc biệt, nổi trội và tỏa sáng hơn những người còn
lại đó. Đặc biệt riêng với tôi.
Nhóm đi chợ cũng trở về sau hơn một tiếng mua sắm cò kè, tay xách
nách mang đủ thứ. Tiếng nói tiếng cười, tiếng đùa giỡn làm căn nhà vốn
yên tĩnh nay ồn ào náo nhiệt thu hút ánh mắt tò mò của người qua lại.
Tôi vẫn được ưu tiên đặc biệt, nay đi lại lăng xăng, thỉnh thoảng được
Dung cho nếm thử những món ăn mà Nàng nấu. Vừa ăn vừa nháy mắt với thằng
Phong Mập mặc cho nó vừa ghen tị vừa thèm.
6h tối, không khí nhộn nhịp cho lễ Noel cũng bắt đầu. Những dàn đèn
nhấp nháy cũng những nhà theo Đạo Thiên Chúa cũng được thắp sáng. Ngoài
đường sự nô nức cũng được thể hiện qua từng nét mặt. Đâu đó vang lên bài
ca mừng giáng sinh quen thuộc mà bất kì ai cũng từng nghe qua. Nó làm
cho bên trong nhà tăng thêm sự nô nức và hối thúc mọi người nhanh tay.
Không khí se lạnh lùa vào, đúng theo kịch bản Noel đẹp nhất.
-Giờ ăn ở đây hả?
-Chứ sao!-Một bạn nữ lên tiếng đáp trả Kiên cận.
-Hay là mang lên đồi đi!
-Đồi á hả, được không, cực lắm!
-Thì đông người mà, lên đó cũng gần nữa!
Tuổi học sinh ham vui nên không cần tính toán nhiều, thống nhất với ý
kiến thằng Kiên đưa ra ngay tấp lự. Cả đám nhanh chóng mang theo giấy
báo, đứa thì chạy đi mua bát, đĩa nhựa. Lịch kịch mãi cuối cùng cũng bắt
đầu xuất phát.
-Lên xe nào cô nương!-Tôi hất hàm kênh kiệu nói với Dung!
-Không!
Tròn mắt quay lại nhìn Dung, chẳng hiểu lí do gì xảy ra. Nếu Nàng
không ngồi lên xe tôi, hóa ra việc tôi đạp xe lên đây trở thành việc vô
nghĩa hay sao.
-T ngồi sau, Dung chở!
-..Không…!
Câu nói của tôi yếu ớt và hầu như không có tác dụng khi gặp phải đôi
mắt cương quyết của nàng. Mặc cho đám bạn chọc ghẹo và tranh thủ cơ hội
hạ nhục danh dự, tôi cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi về phía sau.
-Anh em, xông lên-Hưởng đù vỗ vai thằng Vũ, đằng sau Nguyệt nở nụ cười tươi xinh.
Hơn hai chục chiếc xe đạp lăn bánh, nối đuôi nhau kéo về phía đồi.
Khuôn mặt ai cũng thân thương giản dị, tỏa sáng trong bóng tối đang âm
thầm phủ xuống, phần nào xua tan đi cái se lạnh đêm Giáng Sinh. Văng
vẳng bên tai những giai điệu quen thuộc vang lên:
-Jingle bells, jingle bells, jingle all the way…
-Hát cho Dung nghe đi-Dung vui vẻ cười và nói với tôi.
-Bài gì?
-Bài gì vui vui một xíu…!
-Ờ…để xem….
Vậy là những vần điệu của ca khúc “Khúc hát chim trời” vang lên khe
khẽ hòa với tiếng nhạc Giáng Sinh vui tươi. Tôi chỉ dám khe khẽ hát, chỉ
đủ để cho Dung nghe. Tôi chỉ muốn Nàng, và chỉ mình Nàng được tôi hát
ru đêm Noel vui tươi này. Nàng nghe và cười, thỉnh thoảng quay lại nhìn
tôi, rất nhanh rồi lại tiếp tục đạp xe chầm chầm. Vậy mà chẳng hiểu sao,
đường lên đồi lại hiện ra nhanh chóng đến vậy.
-Để T xuống…!
-Không, để Dung chở lên luôn nhé!
Cái cá tính bướng bỉnh của Dung không chịu thua cái khúc gò đất ở
dưới chân đồi. Nhưng sức nàng thì làm sao mà chở được tôi qua đó chứ.
-Á…..á!-Tiếng hét phụ họa cho chiếc xe từ từ nghiêng qua một bên..
May mà tôi ước tính trước, đưa chân tiếp đất đỡ hộ. Cuối cùng hai đứa
cũng đành lủi thủi xuống dắt bộ, mặc cho mấy thằng khác đang thể hiện
sĩ diện nhấn mạnh pê-đan chở bạn gái vượt lên trước, rồi nhanh chóng
biến mất cùng ánh đèn phát ra từ mấy chiếc đèn pin. Tôi dong xe, và Nàng
đi bên cạnh. Lần này vai trò có đổi ngược, Dung cất tiếng hát du dương
nhẹ nhàng cho tôi thưởng thức..
-Phạch….!-Tiếng động khẽ vang lên, như phản xạ, Dung soi chiếc đèn
pin lên trên, chiếc bóng đen khẽ lướt qua rồi nhanh chóng lại khuất sau
lùm cây.
-Á….á!-Hất tung chiếc đèn pin và Dung ôm chầm lấy tôi….!
Cảnh tượng mà cái đầu óc tôi cũng không thể nào nghĩ ra. Dưới cái se
se lạnh của ngày lễ Noel, trên quả đồi mộng mơ, chiếc đèn pin phảng phất
dưới đất, rọi lên chút ánh sáng yếu ớt để chống cự lại với bóng đêm..
Trên cao, vài vì sao sáng đang tò mò ngó xuống xem chuyện gì xảy ra. Gió
lùa lùa tinh nghịch cũng hùa theo.
Dung ôm chầm lấy tôi, bộ mặt nàng úp vào lồng ngực đang đánh trống
thùng thùng. Gạt chiếc chống chân của chiếc xe, khẽ tách hai bàn tay ra
khỏi hai tay lái, một chiếc khẽ đặt lên vai đang run run, một cái đặt
vào bộ tóc cá tính ngang vai.
-Đừng sợ, con dơi thôi mà….!
-…..!
Dường như Dung vẫn chưa hết sợ nên vẫn ôm chầm ngang lưng tôi một lúc
dài, cảm giác như đó là ngày mà yêu thương lại tràn về nhiều hơn. Ngẩng
đầu nhìn lên những ánh sao le lói trên bầu trời đêm:
-”Tuyệt vời đêm giáng sinh!”
CHAP 100: MÙA NOEL ẤM ÁP
Phút giây ấy, không gian dường như trôi đi rất chậm và hoàn toàn yên
tĩnh. Gió khẽ đùa nghịch lùa cái lạnh của đêm giáng sinh vào hai cô cậu
học trò đang đứng ở con đường lên đồi. Không lạnh lẽo, không cô đơn, cái
lạnh ấy chỉ là nền cho hai sự ấm áp của hai trái tim cùng nhịp điệu.
Cái lạnh ấy không lạc lõng, không đối lập với hoàn cảnh hiện tại. Nó đơn
thuần chỉ là một chất xúc tác mạnh liệt cho hơi ấm từ Dung truyền qua
tôi, cũng như theo hướng ngược lại. Màu đen là gam màu chủ đạo của người
họa sĩ tạo nên bức tranh cố tình làm cho hai nhân vật ở giữa tỏa sáng
hơn.
Gió tiếp tục lùa qua, mang đến những nhịp điệu vui tươi của bài
Jingle bell và hình như có tiếng thằng mập lớp tôi đang hò hét ở trên
kia. Phảng phất bên tai, như tiếng của đám đông ủng hộ cho tình cảm của
hai đứa. Dung khẽ tách ra, đưa mắt nhìn lên ngọn cây, nơi ” ân nhân” của
tôi vừa từ đó bay ra…
-Không có gì đâu, chỉ là con dơi thôi mà!-Tôi lên tiếng trấn an.
-Ừ, Dung sợ, tưởng…..! -Ánh mắt hơi sợ sệt đã thôi không còn bị hút vào bóng đêm trên những tán cây đen ngòm.
-Sợ cái gì….?
-Sợ….!-Có chút gì đó bối rối
Tôi đăm chiêu rồi phán bừa:
-Ma chứ gì?
-……..!
-Yên tâm, Đường Tăng cứ yên tâm..có Ngộ Không đây.!
-Không, Dung đang đi cạnh người còn đáng sợ hơn Ma thì sợ gì…?-Dung tinh nghịch đáp lại.
-Phải chăng cô nương chán sống rồi?
Tôi đưa hai tay như song trảo yêu ma, lưỡi lè dài ra, khò khè thở dọa
Dung phải cách xa mấy bước. Cái trò đuổi bắt cũng kết thúc khi cái chân
trở chứng khiến tôi nhăn nhó khi bước hụt xuống cái hố đất nhỏ…
-Sao không, chân đau rồi còn….!
-Không sao, còn xài được mà.!
Bước sánh đôi bên Dung đi lên cái điểm hẹn với cả lớp, thỉnh thoảng
tôi vẫn ngó lại đằng sau, nơi hai đứa vừa đứng. Ký ức vừa mới đây thôi,
cái cảnh Dung sà vào lòng tôi, hơi run run yếu ớt vẫn còn nguyên vẹn. Cố
gắng ghi nhớ thật kĩ, thỉnh thoảng tôi lại mỉm cười bất chấp cái nhìn
có vẻ tò mò của Dung.
-Hai anh chị làm gì mà lâu thế?-Mới lên tới nơi, giọng tra khảo đã vang lên.
-Lạc đường….!-Tôi đá chân chống xuống đối đáp cho qua.
-Mày lạc làm sao?-Kiên cận nhảy vào ngay..!
Lúc n
ày tôi mới ngớ người ra, con đường lên chỗ chúng tôi đang tụ tập là độc
đạo. Không hề có ngã rẽ, không hề có đường tắt. Cái hớ hênh của tôi ngay
lập tức bị thằng bạn bắt bài, và giờ thì tiếng cười thi nhau mà nổ ra:
-Lạc đường, hay lạc nhầm vào chỗ nào đấy?
-Oánh quả lẻ hả!
-Hai đứa ghê quá đi mà!-Thằng Long con lại nhái giọng kiếm hiệp Hồng Kong ra..
Tôi đứng gãi đầu, còn Dung mặt đỏ bừng. “Quả lẻ” đám bạn vừa nói
trúng ngay lúc tôi và Nàng vô ý ôm nhau, vô tình đâm trúng tim đen hai
đứa. Bối rối, tôi hạ cái ánh đèn pin đang lờ mờ chiếu qua mặt Dung
xuống, che đi cái ngại ngùng của nàng, hắng giọng:
-Cái đầu tụi mày, tao đau chân còn bỏ tao lại!
-Xì, giúp cho đấy!-Mấy đứa chanh chua đáp lại.
Cuối cùng, chúng nó cũng tha cho tôi và nàng. Bên cạnh đống lửa nhỏ,
món ăn được bày đều ra đến từng người. Ban đầu còn chút lịch sự khi đũa
với muỗng. Nhưng một thời gian ” vướng mắc” khi thao tác nên bắt đầu
xuất hiện mấy trò dở khóc dở cười:
-Phong mập, bỏ tay mày ra khỏi dĩa thịt nướng!
-Đũa tao rớt rồi- Thằng Mập xảo trá, để đôi đũa giữa bát nhựa đưa tay với miếng thịt nướng ăn ngon lành!
-Linh Vẹo, cái bát mày đâu!
-Ơ, tao tưởng bát tao!
- Cái này của tao mà!
-Điên, của tao xí trước…..!
Từ bữa ăn đầm ấp và sum tụ, dần dà trở thành cuộc chiến khốc liệt
giành nhau từng miếng ăn. May sao, tôi và Dung ngồi tách biệt, chung với
các bạn nữ ý tứ. Nếu không, chắc giờ tôi cũng đang bóp cổ thằng mập vì
dám nuốt con tôm của thằng Kiên cận mất, hoặc ấn đầu thằng Nhân đen vào
cái dĩa nộm mà cu cậu đang ăn lấy ăn để. Tôi khác tụi nó, vì tôi phải tỏ
ra mình chín chắn và đàn ông hơn, trong mắt Dung. Nghiêm trang cố gắng
kìm nén những cái nuốt nước miếng, tôi nhẹ nhàng và từ tốn ăn chầm chầm.
-Bị sao vậy???-Dung quan tâm không đúng lúc.
-Không…ngon quá nên từ từ thưởng thức.-Tôi yếu ớt chống chế.
-À……!
Cái từ à chẳng khác gì từ Ơ-Rê-Ka khi phát minh hoặc tìm ra cái gì đó
vĩ đại lắm, Dung mỉm cười và gắp thức ăn lên cái chén đã sạch bách của
tôi, cười duyên chưa từng thấy:
-Hôm nay T biết ngại sao?
-Đâu có,..không, ờ……không mà!
-Hì hì!
Bữa ăn bên phía chúng tôi cũng nhanh chóng trở nên hỗn loạn khi bên
kia, mấy cái máy nghiền thức ăn cũng tràn qua cướp đồ. Tiếng la hét,
tiếng đấm bụp bụp vào lưng. Thằng Linh Vẹo, Phong mập và Nhân đen bị mấy
bạn nữ bên tôi tóm được, ăn mấy quả đấm trời giáng vào lưng. Báo hại
tôi phải bưng cả chén của tôi lẫn của Dung chạy ra gần bãi để xe mới
được yên thân.
-Khiếp cái bọn này, như cướp biển-Tôi vã mồ hôi trán.
-Ứ, không phải cũng giống ai đó sao?
-Uầy, giống sao mà giống, người ta nghiêm túc thế này!
Dung chẳng chờ tôi nói hết câu, đi vòng về chiếc xe của nàng, lấy ra cái hộp gì đó.
-Thế nên mới phải dự phòng nè?-Nàng đung đưa chiếc hộp nhựa trước mặt tôi!
-Cái gì thế, cái gì thế?
Chiếc hộp lại được đưa vòng ra sau lưng, như một kiểu giữ bí mật của một đứa con nít, phụng phịu:
-Ăn xong đồ ăn đã!
Chọn cái bãi đá quen thuộc, tôi và Dung cùng thưởng thức nốt những gì
còn lại sau vụ cướp giật. Thỉnh thoảng, Nàng lại gắp sang bát của tôi
và cười. Tôi chẳng cần biết đó là thứ gì, miễn là Nàng gắp thì ăn cho
bằng hết. Chẳng bằng ở nhà, mỗi lần mẹ tôi nấu ăn lại õng ẹo:
-Thôi, con không ăn đâu!
-Dạ, con không ăn món này đâu!
Cứ tưởng tưởng, tôi như một anh công nhân vừa làm tan ca về, mặt mày
nhem nhuốc, đang cùng cô vợ bé nhỏ thưởng thức bữa ăn tối hạnh phúc. Mặc
dù bữa ăn ít ỏi , nhưng cô vợ vẫn chăm chút từng tí cho chồng. Đúng là
chẳng có gì hạnh phúc bằng. Thỉnh thoảng, hai người chỉ nhìn nhau và
cười. Chỉ thế thôi, đó là hạnh phúc đơn giản nhưng chân thật.
-Nè!-Miếng táo được đưa ngang miệng tôi!
-Ngoàm-Tôi há miệng thật to, cố tình bắt Nàng phải đút!
Dung mỉm cười, và đưa miếng táo vào miệng tôi:
-Ở đâu vậy?-Tôi vừa ăn vừa ú ớ phát ngôn!
-Để riêng đó!
-Hay vậy, cũng biết lo quá ha cô vợ…….
-Gì?
-Ờ….không- Suýt nữa chữ cô vợ bé nhỏ đã đi qua hết tấc lưỡi của tôi.
Một miếng táo nữa được đưa lên. Tôi lại há miệng như thằng chờ sung
rụng. Nhưng lần này thì lại khác. Nàng dúi miếng táo vào tay tôi:
-Cứ như con nít vậy!
-Hử?
-Con nít, con nít….lều.!
Tôi cóc đầu nàng cái nhẹ hều, đưa miếng táo từ từ lên miệng, kiểu như
biểu diễn một sự kiện trọng đại. Miếng táo đi thành hình vòng cung,
cách miệng tôi chỉ còn hai gang tay. Rồi từ từ khoảng cách tới đích chỉ
còn một gang. Ôi miếng táo thơm ngon của Nàng đã dày công gọt dũa.
-Vụt, nhoàm nhoàm!
Miếng táo rời tay, chui tọt vào miệng. Hai hàm răng bắt đầu nhai và
xé nhỏ để cảm nhận vị ngọt được chiết ra thấm vào đầu lưỡi. Cảm giác
thật là tuyệt. Chỉ có điều cái miệng đang nhai không phải là miệng của
tôi.
-Bắt quả tang, trữ đồ ăn lẻ-Thằng Vũ cũng y hệt tôi, phùng mang trợn má cho vừa miếng táo, bên cạnh Nguyệt cười khúc khích.
Vậy là thêm một cặp nữa. Lần này bốn người hợp sức giải quyết món
tráng miệng một cách nhanh chóng, trong sự hối tiếc của tôi, và sự hiếu
khách của Nàng. Thằng Vũ vừa ăn vừa hích cùi chỏ, trêu ngươi tôi:
-Táo ngon quá mày nhỉ?!
-Ừ, ngon!
-Táo ai trồng mà ngon thế?
-Biết được?
-Ai gọt mà khéo vậy!
-Ừm…..!
-Ai ……..!
-Ai ăn mà tạp giống mày chứ gì?
Cả hai cô nàng còn lại đưa tay cười bẻn lẽn, thằng Vũ thì mặc kệ,
biết thân phận ăn ké nên cứ ra hết sức mà ăn. Không gian riêng tư bị phá
hỏng nên chủ đề chỉ bàn về những món ăn, về kỷ niệm thời bé trước khi
bốn đứa tôi bị thằng Hải gọi về nơi tập trung lớp.
Đống lửa nay được mở rộng ra, kiểu như lửa trại vậy. Thằng Bình ôm
cây guitar ngồi trên khúc cây nhỉnh hơn tất cả những cái đầu trong lớp.
Dây đàn bắt đầu rung lên, nhẹ nhàng và du dương. Giai điệu quen thuộc
của Khúc Hát Chim Trời..
-”Những cánh hồng, sân ngoài một chiều mây bay gió lay, tóc thề………!”
Những tiếng ca nhỏ và nhẹ nhàng, như một góc ấm cúng trong bức tranh
lạnh và tối đêm Noel trên ngọn đồi quen thuộc. Trong những tiếng cười,
những gương mặt hạnh phúc. Những tiếng vỗ tay khe khẽ hòa chung nhịp với
giai điệu được phát ra từ cây đàn. Và trong đó, tôi nghe thấy tiếng
Dung rõ nhất, hình như con tim Nàng đang cùng nhịp đập với con tim tôi.
Đầu Nàng khẽ nghiêng về bờ vai gầy của tôi. Những sợi tóc ngắn ngang vai
khẽ chạm vào lớp áo, rồi từ từ, nó uốn cong, một cách chậm chạp. Cho
đến khi đầu nàng khẽ dựa hết vào vai tôi. Hai ánh mắt vẫn dõi theo từng
ngón tay đàn của thằng bạn ngồi đối diện, miệng vẫn cười và vẫn hát
chung giai điệu. Và tôi bắt đầu nhỏ giọng, khẽ nghiêng đầu tôi và thầm
thì:
-Cry on my shoulder!
-………!
-…………!
-……..!
-………!
Một nốt trầm, một khoảng lặng bắt đầu hiện ra, nhưng nó chỉ như một
bước chuyển tiếp, trước khi giai điệu Khóc trên vãi anh nhẹ nhàng được
Dung xướng lên, chỉ để một mình tôi nghe thấy:
-But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do.
Và cả hai lại cùng cười…Khóc trên vai anh, hay hạnh phúc trên vai anh, chỉ thế thôi nhé!