Biến yêu thành cưới - Chương 61

Chương 61: Em không yêu anh

Dịch: Cà Chua Ép

Chỉnh dịch: Sahara

Đêm đó đối với cô mà nói, trước nay cô đều không muốn nhớ đến, nhưng cũng bắt đầu từ đêm đó, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc cánh cửa mở ra, bước vào là một ông lão, ông lão đó chỉ nhìn lướt
qua cô, rồi ngay lập tức bước đến kéo người đàn ông nằm trên giường
mang đi. Cô mặc quần áo vào, cũng không khóc không nháo, chỉ giữ dáng vẻ
bình tĩnh, cho dù dáng vẻ cô bây giờ trông vô cùng nhếch nhác. Ông lão
đó nói với cô rằng ông là ông nội của người đàn ông đó, đối với chuyện
này, ông có lời muốn nói với cô.

Lúc trước Cố lão gia và Cố Thừa Đông cũng có cãi nhau vài lần, ông
cho rằng anh vẫn chưa chín chắn, ông sẽ không cho phép Cố gia cưới một
cô gái có thân phận không rõ ràng, đặc biệt là cô gái đó còn có một
người mẹ như vậy. Vốn là muốn nhốt Cố Thừa Đông trong nhà, để anh suy
nghĩ cho rõ ràng, để không vì một lúc xúc động mà hủy hoại đi cả tiền đồ
xán lạn, lại không ngờ được đứa cháu trai này lại không nghe lời như
vậy. Lúc nghe tin Cố Thừa Đông một đêm không về, Cố lão gia bắt đầu lo
lắng, sợ anh sẽ bị người khác mưu hại. Phụ nữ là không hẳn giống như
loài rắn độc, nhưng phòng bệnh vẫn hơn là chữa bệnh. Còn đàn ông lại
rất dễ bị người khác lợi dụng trong lúc phẫn nộ, đặc biệt là
người mà mình rất tin tưởng.

Thế là Cố lão gia cho người đi tìm kiếm Cố Thừa Đông khắp mọi nơi, cuối cùng cũng tìm được anh.

Dương Cẩm Ngưng nghĩ đến chuyện này lại thấy có điều gì đó không
đúng, cô đã cầm được thẻ phòng, lại bị người ta bắt đến đây, đây nhất
định không phải là một chỗ bình thường, cô nhìn ông lão này, chầm chậm
nói: “Tôi muốn biết là ai đã hại tôi.”

Trước khi bước vào cửa, Cố lão gia đã sắp xếp rõ ràng tất cả mọi việc.

Cô vốn không vừa mắt mẹ con Tô Tình, đương nhiên bọn họ cũng không
vừa mắt cô. Lúc nhìn thấy cô đỡ một tên “lưu manh”, bà ta liền dùng
tiền để thực hiện âm mưu. Tô Tình cũng không muốn đối với Dương Cẩm
Ngưng như vậy, chỉ muốn dạy cho cô một bài học mà thôi, làm cho cô và
người đàn ông này ở với nhau một đêm, nếu có thể khiến cho người yêu
của cô biết được thì càng tốt. Chỉ là Tô Tình tuyệt đối không thể nào
ngờ được, người đàn ông mà bà ta giúp lại do chính tay bà ta hạ thuốc.

Đây chính là chân tướng, so với suy nghĩ của Dương Cẩm Ngưng cũng không hoàn toàn khác nhau là bao.

Cố lão gia quan sát vẻ mặt cô, cô vẫn không khóc, cũng không có phẫn nộ oán trách người khác.

“Tôi trước tiên trở về nhà nghỉ ngơi, ba ngày sau sẽ nói cho ông biết
suy nghĩ của tôi.” Cô bình tĩnh bước qua người ông lão đi về phía cửa.

Cô đã nghĩ rất nhiều, nếu bản thân mình không ương bướng đi quản
nhiều chuyện như vậy, cô cũng sẽ không gặp phải tất cả chuyện này, sau
đó cô sẽ có thể  rời khỏi thành phố này với Dương Nhất Sâm.
Nhưng đương lúc cô chuẩn bị rời khỏi đây thì lại xảy ra chuyện này, có
phải là ông trời muốn ám chỉ với cô, muốn nói với cô rằng, cô không được
phép rời đi để có một cuộc sống vui vẻ, thuần khiết như thế.

Con người cô tuyệt đối đã bị vấy bẩn rồi, không chỉ là tâm hồn, mà còn vấy bẩn về cả cơ thể nữa.

Thậm chí cô đang nghĩ, liệu có phải ông trời nhìn thấy cô ở bên cạnh
Dương Nhất Sâm mới an bài chuyện đó không, chẳng qua là cảnh cáo cô
rằng, bọn họ vốn không hề hợp nhau, cô trước nay chưa hề có ý nghĩ này,
lại không ngờ được sẽ có ngày hôm nay, sự xa cách giữa hai trái tim
dường như lại càng xa hơn, cô trong kí ức của Dương Nhất Sâm vẫn tốt đẹp
như vậy, mà sự thực cô lại càng lúc càng dơ bẩn, càng lúc càng ác tâm.

Cô như vậy liệu còn xứng đáng với Dương Nhất Sâm sao?

Cô đã nhận được rất nhiều yêu thương ở gia đình anh, vốn việc rời đi
sẽ làm tổn thương đến hai người già, nhưng với hiện tại như bây giờ, cô
vẫn còn ích kỉ như vậy sao?

Đối với cô mà nói, quan niệm trinh tiết cũng không quá quan trọng,
hiện tại phát sinh ra chuyện này chỉ là cô muốn nhân dịp phát tiết ra mà
thôi, cô cũng không chắc chắn việc này có được thực hiện hay không.

Cuối cùng cô quyết định buông tay trước khi tự biến bản thân mình trở nên hoàn toàn xấu xa.

Cô lúc đó cố kìm nén đau khổ mà nói ra lời chia tay với Dương Nhất
Sâm, một ngày trước vẫn còn là người yêu của nhau, ngày thứ hai đã là
những người xa lạ. Sống cùng dưới một mái nhà lại không thể nói với nhau
một câu nào, cô nhiều lần cảm nhận được có ánh mắt vẫn dõi theo mình,
nhưng cô quyết định ngoảnh mặt coi như không hề hay biết, cô một khi đã
quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không hối hận.

Cuối cùng, bọn họ càng lúc càng rời xa nhau, xa đến tưởng chừng sẽ không còn tưởng tượng được hình ảnh của cả hai lúc ban đầu.

Ba ngày sau, Dương Cẩm Ngưng ngồi trong quán cà phê, nhìn ông lão từ
trong dòng người bước về phía cô. Cô cũng đã nghe qua, vị này chính là
người nắm quyền Cố thị, đồng thời cũng chính là người sáng lập nên Cố
thị. Mà người đàn ông kia chính là đứa cháu thứ ba của ông, nghe nói Cố
lão gia đối với đứa cháu này cực kì coi trọng.

Cô thực sự có chút khinh bỉ chính mình, rõ ràng cô đã bị người đàn
ông đó mạo phạm, là anh ta cưỡng bức cô, thậm chí đã bị anh ta hủy hoại,
nhưng cô một chút cũng không hận anh ta, thật sự là không hề hận chút
nào. Người đàn ông kia chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà Tô Tình dùng để
làm tổn thương cô, cô đã bị tổn hại rồi, cũng không cần phải đi oán
trách cái “công cụ” kia, chỉ oán trách kẻ chủ mưu mà thôi.

Hai tay cô nắm chặt lấy cốc cà phê trên bàn, cũng không hề muốn uống.

Cố lão gia nhìn cô, cũng không chủ động nói chuyện, mà là muốn biết cô gái nhỏ này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu.

“Tôi có thể tố cáo cháu của ông cưỡng bức tôi.” Cô nhìn thẳng vào
người ngồi trước mặt mình, nhả ra từng câu từng chữ rõ ràng, “Tôi cũng
không phải là tự nguyện, cho dù cháu của ông rốt cuộc có thế nào đi nữa,
đối với tôi mà nói cũng không hề có quan hệ gì, đừng cho rằng tôi không
có chứng cứ, tôi đã đi bệnh viện rồi, cũng đã làm giám định… Các người
có muốn bồi thường cũng không nổi đâu.”

Cố lão gia nheo mắt nhìn cô, “Cháu nên biết rằng, nó cũng là người bị hại.”

“Cố lão gia ở trên thương trường đã bao nhiêu năm nay, không thể nào
không nhìn ra hậu quả, sự thật không quan trọng, nếu tôi đem chuyện
này trực tiếp đăng lên mạng, đem chuyện này làm to lên, bọn họ cũng chỉ
biết đến đứa cháu trai khí thế bất phàm của ông đã làm ra loại chuyện
đáng ghê tởm thế nào, đặc biệt là trong thế giới nhiều hận thù của người
giàu các ông. Cho dù ông nói có ẩn tình bên trong, như ông liệu ông có
tin hay không, nếu chuyện này thật sự được công bố ra? Người ta sẽ chỉ
chửi rủa, nói người có tiền chính là sẽ làm ra loại chuyện như thế, gây
ra chuyện rồi thì lại tìm cách che đậy đi hành vi phạm tội của mình, rồi
lại lên án pháp luật không công bằng. Còn về kết quả có như thế nào,
tôi nghĩ Cố thị nhất định sẽ khốn đốn trong một thời gian dài.” Đối diện
với ông lão này, cô cũng không hề thấy sợ hãi, dù thế nào thì lúc tệ
hại nhất cô cũng đã trải qua rồi, cô không tin vẫn còn có cái gì tệ hơn
nữa.

“Cô gái, cháu có thể trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.”

“Không phải là muốn giết người diệt khẩu trước chứ? Tôi còn cho rằng ý
nghĩ đầu tiên thường có trong đầu những người có tiền sẽ là như thế
chứ.”

Cố lão gia chỉ mỉm cười, “Tôi là một thương nhân chân chính, sẽ không làm ra loại chuyện gì vi phạm đến pháp luật.”

Dương Cẩm Ngưng suy nghĩ một chút, “Tôi sẽ không đưa chứng cứ cho ông đâu.”

Cố lão gia cũng suy nghĩ một lát, nhíu chặt hàng long mày, “Cô gái,
tính nhẫn nại của con người cũng có giới hạn của nó, hơn nữa chuyện này
nếu làm to ra, đối với cháu cũng không có ích lợi gì.”

Bộ dạng Dương Cẩm Ngưng giống như suy nghĩ chuyện gì, một lát mới
nói, “Muốn tôi câm miệng cũng được thôi, rất đơn giản, tôi muốn Diệp gia
phá sản…”

Giây phút đó, cô cảm thấy trong cơ thể mình nhất định là đang tràn đầy nọc độc.

Cô hận Diệp gia đến thấu xương, cũng muốn thông qua chuyện này mà báo
thù. Nhưng trong lòng cô, sinh mệnh vẫn cao hơn tất cả. Sau khi Diệp
Cẩm Dương chết đi, cô đã nghĩ như thế. Cô sẽ không nghĩ đến Diệp gia
nữa, chỉ xem bọn họ như những người xa lạ, hận một người thực sự rất mệt
mỏi, cô cũng không muốn mình tốn thời gian mà đi hận những con người
đó.

Cô đã muốn từ bỏ rồi, với Diệp gia sẽ không còn bất cứ mảy may quan hệ nào.

Nhưng cô lại bị Tô Tình hại ra như vậy, bất luận đối phương là vô ý
hay cố ý, cô chịu tổn thương tuyệt đối sẽ bắt đối phương phải trả giá.
Rất tốt, cũng nên để cô một lần được làm một đứa con gái xấu xa đi.

Trong lòng Cố lão gia cũng có điều ngạc nhiên, nhưng bề ngoài lại
không biểu hiện gì. Một cô gái sau khi gặp phải chuyện như vậy, lại
không hề nghĩ đến việc tìm cơ hội đạt được những thứ mình muốn có, hơn
nữa còn là chuyện không hề liên quan đến tiền bạc.

Dương Cẩm Ngưng tại thời điểm này khiến Cố lão gia nhớ đến người vợ
đã khuất lâu năm của mình, tính cách ương bướng này thật sự giống đến
vài phần, thế là liền đáp ứng điều kiện của cô.

Dương Cẩm Ngưng cũng lấy cái cớ này để thực sự trừng phạt người cha
ruột thịt của mình. Chỉ là cô cũng không quá tuyệt tình, chỉ cần Diệp
Kim Bằng đuổi mẹ con Tô Tình ra khỏi Diệp gia là cô có thể suy nghĩ lại
vấn đề Diệp gia phá sản, cũng không cần phá tan cửa nát nhà như thế, ít
nhất cũng có thể giữ lại chén cơm qua ngày.

Lúc cô kiêu ngạo đứng ở nơi đó, giống như Tô Tình năm đó vậy, cô nghĩ
tất cả mọi chuyện vậy mà lại dựa vào việc chính mình bị hãm hiếp mà
thành, thực sự là chuyện nực cười mà.

Cô như vậy cũng coi như là đã đòi lại công bằng rồi, thế là cô không
hề hận người đàn ông đó, bởi vì bọn họ cũng giống như một cuộc giao dịch
mà thôi, cô đạt được thứ mình muốn có, như vậy cũng không cần phải giả
vờ rằng anh ta thiếu nợ mình.

Cô trước nay chưa hề nghĩ qua rằng người đàn ông đó sẽ trở thành chồng của cô.

Ấn tượng của Cố Thừa Đông về đêm hôm đó rất mơ hồ, lúc anh tỉnh lại
đã thấy mình ở trong phòng rồi. Người ta cũng chỉ nói với anh rằng, anh
bị say rượu, được người khác đưa về nhà mà thôi. Anh mơ hồ cảm nhận được
mình đã trải qua vài chuyện gì đó, nhưng nhìn mọi thứ đều đang ở trong
phòng của chính mình, anh hoài nghi liệu những chuyện bản thân đã trải
qua có phải chỉ là một giấc mộng mà thôi, cho dù bao nhiêu năm qua anh
cũng chưa từng có một giấc mộng xuân như thế.

Suzie đột ngột nói lời chia tay khiến anh bất ngờ trở tay không kịp.
Sau đó Suzie lại gửi cho anh một tin nhắn, hẹn anh đến khách sạn đó,
nhưng Suzie lại không hề xuất hiện. Sự ép buộc của ông nội, thái độ của
Suzie khiến anh vô cùng phiền não, thế là liền bất chấp tất cả mà uống
rượu, sự việc sau đó, anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.

Sau đó nữa, lúc quan hệ giữa anh và Suzie đã tốt đẹp trở lại, Suzie
lại nói là cô chưa bao giờ gửi tin nhắn đó cho anh. Điều này khiến lòng
Cố Thừa Đông có một vài nghi hoặc, nhưng lúc đó anh vừa mới biết được
nguyên nhân mình và Suzie chia tay, bản thân cô lại có bệnh, không muốn
liên lụy đến anh, thế là tâm tư anh hoàn toàn đặt trên người Suzie, cũng
không chú ý đến vấn đề kia nữa.

Kí ức đã rất lâu về trước tại thời khắc này lại bị Dương Cẩm Ngưng lần nữa nhắc lại.

Hóa ra, giữa bọn họ vẫn còn một chuyện này nữa, anh bất giác nở nụ cười khổ sở.

Dương Cẩm Ngưng dùng sức nắm chặt điện thoại trong tay, chỗ bị nắm
chặt đã nóng rát đến bỏng tay, cô khẽ hừm một tiếng: “Cuối cùng cũng nhớ
ra rồi?”

Cố Thừa Đông vô cùng mệt mỏi, “Anh cũng không biết…”

“Biết hay không thì có can hệ gì sao, dù thế nào thì đó cũng là thói
quen của đàn ông, vui vẻ rồi thì xong chuyện thôi, chỉ cần bản thân tôi
nhớ là được rồi. Biết vì sao tôi và Dương Nhất Sâm chia tay không? Chính
là do anh, nếu không phải là vì xảy ra chuyện đó, tôi đã cùng anh ấy
sống một cuộc sống hạnh phúc, mà chính anh đã hủy hoại đi tất cả cuộc
đời tôi, anh nói tôi làm sao có thể không hận anh?”

Cố Thừa Đông khóe miệng khẽ động đậy, lại nói không nên lời. Hận? Thế
là chọn lựa việc trả thù, khiến cho anh nếm được mùi đau khổ.

Anh thực sự muốn nói với cô, cô đã làm được rồi. (huhu, tớ đau lòng thay anh ấy T__T)

“Cho nên tôi làm sao có thể yêu anh được, làm sao có thể coi anh như
một người chồng. Tất cả mọi chuyện trước đây đều chỉ là giả vờ mà thôi,
đối với cuộc hôn nhân này, tôi vô cùng ghê tởm!” Cuối cùng thốt ra
những lời nói đáng hận nhất.

Cô nhịn không được mà thở dốc vài tiếng.

Cố Thừa Đông cầm điện thoại trên tay, cuối cùng thốt ra mấy chữ, “Anh biết rồi.” (trời ơi, sao lại cay đắng thế huhu)

Điện thoại cuối cùng cũng bị ngắt, cũng giống như mối quan hệ giữa bọn họ vậy…

Dương Cẩm Ngưng cầm điện thoại, cả người trượt dần dần xuống, đầu chôn vùi giữa hai gối mình, khóc nức nở…

Nếu em chỉ là đang giả vờ, anh có thể hiểu được không?

Em hy vọng người thật sự yêu em có thể hiểu được…

Chỉ là, anh là người thật sự yêu em sao? (Đau lòng quá! T~T)

Báo cáo nội dung xấu