Bí mật tình yêu phố Angel - Tập 11 - Chương 04.2

Ở gần đó,Tô Cơ,Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền cũng quên cả mình đang bị trói,reo lên sung sướng,nhưng... 
\\\"Tiểu Huyền Huyền, sao Hiểu Ảnh thấy choáng quá...\\\" 
\\\"Tôi...tôi cũng thế!\\\" 
Khi chúng tôi đang cởi trói cho Tô Cơ và Hiểu Ảnh, tôi cũng thấy đầu óc mình quay cuồng,có mùi gì đó là lạ xộc vào cánh mũi. 
\\\"Không phải! Mùi này..\\\" 
Đột nhiên, Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ nhìn nhau, họ dường như hiểu ra chuyện gì đó. 
\\\"Chết rồi! Có lẽ là khí độc!\\\" Kim Nguyết Dạ hét lên,\\\"Đây là nơi cất giấu kho báu,có lẽ ban nãy chúng ta chạm vào cái gì đó nên khí độc mới bay ra!\\\" 
\\\"Nguy rồi! Mau rời khỏi đây!\\\"Lý Triết Vũ vội vàng cởi trói cho Lăng Thần Huyền. 
Tôi nhịn thở,cố không để mình hít phải cái mùi đó,nhưng miệng hang đã bị cửa đá chặn mất,chúng tôi phải làm gì bây giớ? 
\\\"Nhanh lên! Cửa này nhất định có công tắc,chúng ta phải rời khỏi đây!\\\" 
Nghe Lý Triết Vũ nói,chúng tôi vội chạy đi tìm công tắc. 
Thời gian vẫn trôi,hơi thở chúng tôi càng gấp gáp,động tác càng chậm,mắt tôi bắt đầu mờ đi. 
\\\"Đèn sắp hết pin rồi!\\\"Tôi nhìn chiếc đèn pin đang cầm trong tay,trông nó giống như sinh mạng đang dần dần lịm đi,ánh sáng càng lúc càng yếu ớt. 
\\\"Hựu Tuệ!Không còn thời gian nữa,phải tìm cửa ra khác thôi!\\\"Lý Triết Vũ quay lại nhìn tôi,giọng run run,\\\"Khí độc ngày càng nồng nặc,cứ đà này chúng ta sẽ bị trúng độc!\\\" 
\\\"Chúng ta nhất định phải ra khỏi đây!\\\"Tay Kim Nguyệt Dạ lần sờ trên tường,thở gấp hơn. 
Bụp! 
\\\"A...\\\" 
Đột nhiên!Chân tôi bị cái gì đó đâm nên ngã xuống,chiếc đèn pin văng ra xa. 
\\\"Hựu Tuệ!\\\"Lý Triết Vũ chạy tới đỡ tôi lên,thở hổn hển\\\"Không sao,đừng sợ!\\\" 
\\\"Ư...\\\" 
\\\"Hiểu Ảnh!Hiểu Ảnh!\\\"Giọng nói hốt hoảng của Tô Cơ dội vào tai tôi,\\\"Hiểu Ảnh,bà sao đấy?Bà đừng dọa tôi!\\\" 
Tô Cơ lay mạnh Hiểu Ảnh đang choáng váng nằm trong lòng,mặt Hiểu Ảnh đỏ bừng lên... 
\\\"Chết tiệt!Công tắc ở đâu nhỉ?\\\"Lăng Thần Huyền gõ mạnh vào tường,vết thương trên người lại hở miệng,cậu ta mệt mỏi đổ người xuống đất. 
\\\"Đừng...\\\"Nhìn ba người họ từ từ ngã xuống đất,tim tôi như bị xé nát,tôi muốn chạy thật nhanh đến chỗ bọn họ,nhưng sao người tôi lại nặng trịch thế này. 
\\\"Hựu Tuệ!Cố gắng lên!\\\"Lý Triết Vũ đỡ tôi giậy,giọng trầm trầm nhưng kiên định,\\\"Trong cái hang này chắc chắn phải có cửa thông gió,chúng ta phải tìm được cửa đấy thì mới trèo ra được.\\\" 
Cửa thông gió ư? 
Tôi giật mình,nhìn về phía đèn pin bị rơi.Tôi phát hiện dưới chân tường cách đó không xa có một cái cửa nhỏ hình chữ nhật. 
\\\"Cửa thông gió kia rồi!\\\"Tôi reo lên. 
\\\"Ở đâu?\\\"Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ nhìn theo hướng tôi chỉ. 
Kim Nguyệt Dạ không nói gì,chạy nhanh về phía cửa thông gió,hắn lay mạnh cửa sổ thông gió... 
\\\"Cái cửa này bị hàn chặt rồi!\\\" 
Cửa thông gió bị hàn chặt ư?Sao...sao lại thế? 
Lý Triết Vũ đang dựa người vào tường bỗng khuỵu xuống.Tôi có một dự cảm chẳng lành,tôi cố lay thật mạnh Lý Triết Vũ.Tôi hoảng loạn đập tay vào tường,như thể muốn cứu người bên ngoài. \\\\\\Khụ... Khụ... Vũ, cậu ổn chứ?\\\\\\ Kim Nguyệt Dạ muốn đỡ lấy Lý Triết Vũ dậy. 
\\\\\\Tôi... tôi không sao..\\\\\\ Lý Triết Vũ không còn cử động được, nhưng khi nhìn tôi, cậu ấy vẫn mỉm cười, \\\\\\Đừng sợ, tôi không sao đâu! Những gì tôi đã hứa với em... tôi sẽ... sẽ không để em... thất ... thất vọng!\\\\\\ 
\\\\\\Không!\\\\\\ Nhìn Lý Triết Vũ nói không ra hơi, tôi đột nhiên nhớ ra Kim Nguyệt Dạ đang đứng bên cạnh, \\\\\\ Kim Nguyệt Dạ... Kim Nguyệt Dạ, mau... mau cứu Lý Triết Vũ!\\\\\\ 
Lý Triết Vũ rõ ràng nhìn tôi nhưng dường như chẳng còn nghe thấy tôi nói gì... 
\\\\\\Dạ, đưa Hựu Tuệ... đưa Hựu Tuệ ra khỏi đây...\\\\\\ Giọng Lý Triết Vũ đứt quãng, \\\\\\Nhanh lên!\\\\\\ 
\\\\\\Đừng nói nữa Lý Triết Vũ, tôi sẽ không đi đâu hết!\\\\\\Có lẽ vì xúc động quá nên tôi cảm thấy khó thở, thậm chí mắt cũng mờ dần đi, trước mặt tôi cái gì cũng trổ nên mờ ảo. 
Nhưng Kim Nguyệt Dạ vẫn đứng im tại chỗ... 
Hắn sao vậy? Lúc này mà hắn còn nghĩ gì nữa? Sao tôi không còn nhìn rõ mặt hắn nữa? 
Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ lết về phía chúng tôi... Tôi đã nhìn rõ mặt hắn hơn. 
\\\\\\Mau đưa trái tim thiên sứ... cho tôi!\\\\\\ 
\\\\\\Cái gì?\\\\\\ 
Tôi không dám tin Kim Nguyệt Dạ đang đứng trước mặt mình nữa, ban nãy đầu óc tôi còn mơ màng thế mà đột nhiên tỉnh táo hẳn. Tôi sực nhớ ra trái tim thiên sứ ban nãy lấy được trong lúc hỗn loạn. 
\\\\\\Kim Nguyệt Dạ... bây giờ là lúc nào mà cậu... cậu vẫn còn nghĩ tới báu vật hả?\\\\\\ 
\\\\\\Đưa đậy!\\\\\\ Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển rồi quát to, nét mặt hắn thật khó hiểu. 
\\\\\\không!\\\\\\ Tôi cố giành lấy, nhưng cuối cùng cũng không thể địch nổi hắn, chỉ còn biết trơ mắt nhìn hắn lấy trái tim thiên sứ trong túi tôi ra. 
Tôi tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ xa lạ trước mắt, rồi hét lên: \\\\\\Tại sao... tại sao cậu lại làm thế?\\\\\\ 
Tại sao một Kim Nguyệt Dạ vừa sát cánh cùng Lý Triết Vũ và chúng tôi, thế mà bây giờ lại lập tức biến thành một người hoàn toàn khác. 
\\\\\\Dạ, đừng...\\\\\\ Lý Triết Vũ cố gượng nói, nhưng muộn mất rồi. 
\\\\\\Hơ hơ hơ...\\\\\\ Kim Nguyêt Dạ dường như cũng kiệt sức, hắn cười rồi nói, \\\\\\Từ trước đến giờ... tôi chỉ cần kho báu thôi! Khụ Khụ...\\\\\\ 
\\\\\\Kim Nguyệt Dạ... cậu đang nói gì thế?\\\\\\Tôi không dám tin vào tai mình nữa, lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn, nhưng đầu tôi đau như muốn vỡ ra. 
Tôi không tin, tôi không tin hắn lại là người như thế? Tại sao sự thật lại phũ phàng thế này? 
\\\\\\Dạ, cậu! Khụ khụ...\\\\\\ Lý Triết Vũ cũng ngạc nhiên về hành động bất ngờ của Kim Nguyệt Dạ, cậu ấy muốn nói gì đó nhưng chưa nói hết đã ho sặc sụa từng cơn. 
\\\\\\Hơ hơ hơ, cảm ơn nhé... Vũ, Hựu Tuê!\\\\\\ 
Kim Nguyệt Dạ từ từ đứng dậy, kết từng bước khó nhọc về phía cửa. 
Đột nhiên ở phía cửa vọng lại những tiến gõ cộc cộc cộc. Có người đên1 
\\\\\\Không!\\\\\\ 
Dường như tôi đã tỉnh lại, gồng hết sức đứng dậy, xông về phía Kim Nguyệt Dạ. Tôi muốn cướp lại trái tim thiên sứ từ tay Kim Nguyệt Dạ, nhưng Kim Nguyệt Dạ đã đề phòng từ trước, hắn khẽ nghiên người, tôi mất đà lao vào tường. 
\\\\\\Đừng... đừng lám hại cô ấy...\\\\\\ Lý Treit61 Vũ cố hết sức đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì lại ngã xuống đất, \\\\\\Dạ... đừng làm thế!\\\\\\ 
Tôi không nhìn thấy nết mặt của Kim Nguyệt Dạ lúc này, những giọt nước mắt tuyệt vọng cứ lã chã tuôn rơi... Four 
Uỳnh Uỳnh! 
Một âm thanh lớn vang lên cùng với ánh sáng chói, chiếc cửa đá ban nãy bị đóng chặt bây giờ đã mơ toang ra. 
‘’Dạ, chúc mừng cậu.’’ Một giọng nói quen quen vang lên, tôi chẳng còn dũng khí để nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, ‘’Vừa nãy ở bên ngoài tôi đã nghe thấy hết mọi chuyên rồi! Cậu làm tốt lắm! Tôi thực sự tin tưởng cậu rồi đấy!’’ 
‘’Trong căn phòn đầy khí độc này, dù là tình bạn hay tình yêu cũng chẳng là gì cả! Ha ha.. Tô Hựu Tuệ, Lý Triết Vũ, đây có phả là sự chế diễu đau đớn naht61 không?’’ 
Giọng nói của Sun như những mũi dao nhọn đâm vào vết thương trong sâu thẳm trái tim tôi. Tô Hựu Tuệ, mày không được khóc, không được… 
‘’Sun, mày là đồ tiểu nhân đê tiện!’’ Giọng nói đầy căm phẫn của Lý Triết Vũ vang lên, dường nhu6 cậu ấy đã dùng hết sức lực của mình mới có thể thốt ra mấy từ đó. 
‘’Đê tiện ư? Nói hay lắm! Ha ha…’’ Sun không hề tức giận, trái lại còn tỏ ra tự hào, ‘’Lý Triết Vũ, tao không phải thiếu gia con nhà giàu như mày, nên đương nhiên không thể sống cao thượng như mày rồi, nhưng có một thứ tao hơn mày đó là tao hiểu người anh em tốt của mày hơn mày đấy, nó với tao giống nhau cả thôi! Ha ha ha!’’ 
Cả căn phòng vang lên tiếng cười ngạo mạn của Sun, ước gì lúc này tai tôi đặc lại để không còn nghe thấy tiến cười đó thêm một giây nào nữa. 
‘’Dạ, tái tim thiên sứ đâu rồi?’’ 
Dường như sự đắc ý đó với Sun còn chưa đủ, hắn quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ. 
‘’Đừng đưa cho hắn!’’ 
‘’Dạ, đừng đưa!’’ 
Tay Kim Nguyệt Dạ có vẻ run run, nhưn cuối cùng hắn vẫn quyết định đưa ho Sun. 
‘’Kim nguyệt Dạ, tại sao vừa nãy cậu cứu tôi mà bây giờ lại đổi mặt?’’ Tôi không thể kiềm chế được nữa. 
‘’Cô đừng hiểu nhầm…’’ Tay Kim Nguyệt Dạ run lên rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, ‘’Vừa nãy… tôi chỉ… muốn bảo vệ báu vật thôi…’’ 
‘’Dạ, đừng tiếp tục như vậy nữa! Nếu cậu đưa nó cho Sun, chúng ta… chúng ta chỉ có thể lả kẻ thù của nhau!’’ Giọng Lý Triết Vũ cũng run lên, cậu ấy tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ. 
Nhưng… Kim Nguyệt Dạ liếc nhìn Lý Triết Vũ rồi cuối cùng bỏ tay ra… 
Trái tim thiên sứ cuối cùng đã nằm gọn trong tay Sun. 
Nguồn : http://kenhtruyen.com Kênh Truyện - Đọc và Chia Sẻ Truyện 
‘’ Kim Nguyệt Dạ, cảm ơn cậu nhé!’’ Giọng nói xảo quyệt của Sun lại vang lên, ‘’Không hổ danh là thằng bạn tốt naht61 của tôi! Ha ha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ không quên lời hứa với cậu đâu.’’ 
Giọng nói của Sun vang bên tai tôi.. Tôi tuyệt vọng nhắn mắt lại, sao lúc này lòng tôi lại chua xót quá… 
‘’Hà hà hà…’’ Sun giơ trái tim thiên sứ lên, nhìn quanh một lượt mấy người chúng tôi đang nằm nghiêng ngả dưới đất, giông hắn đáng si75 vô cùng, ‘’Tao đã lấy được thứ tao cần rồi, sứ mệnh vinh quang của chúng mày cũng kết thúc ở đây là vừa…’’ 
Nói rồi hắn quay ra ra hiệu với một tên mặc đồ đen, tên đólập tức ghé sát tai lắng nghe Sun dặn dò. 
‘’Sun, lấy được rồi thì mau đi thôi!’’ Tên đỉnh đầu tôi vang lên giông nói của Kim Nguyệt Dạ, từng câu từng chữ như mũi dao nhọn đâm vào tim tôi, ‘’ Kái độc ở đây càng ngày càng mồng nặc, chúng ta mau đi thôi, kệ chúng nó đi…’’ 
Tôi ngẩng đầu lên, căm phẫn nhìn Kim Nguyệt Dạ. Không ngờ Kim Nguyệt Dạ lại có thể nói những câu tuyệt tình như thế! 
Sun nhìn Kim Nguyệt Dạ rồi quay sang nhìn tôi, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn mấy người đang ngã dưới đất. 
‘’Được! Kim Nguyệt Dạ, để cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy được trái tim thiên sứ, tôi sẽ làm theoo ý cậu, chúng ta đi thôi!’’ Sun nói rồi vẫy tay cùng toán người mặc đồ đen bỏ đi. 
Kim Nguyệt Dạ đi sau hắn. 
Khi đến cửa hang, tôi thấy Kim Nguyệt Dạ dừng lại một lúc, tim tôi dường như cũng dừng theo bước chân của hắn. 
Kim Nguyệt Dạ, đối với cậu, báu vật quan trọng vậy sao, cậu có thể hy sinh tình bạn để đánh đổi nó ư? 
Tôi lặng người nhìn những tên mặc đồ đen đang theo Kim Nguyệt Dạ và Sun ra khỏi hang, đầu óc tôi trống rỗng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa… 
Nguồn : http://kenhtruyen.com Kênh Truyện - Đọc và Chia Sẻ Truyện 
‘’Dạ! Chúng ta… sau này sẽ là kẻ thù của nhau…’’ 
‘’…’’ 
Kim Nguyệt Dạ không quay đầu lại nhìn mà chỉ bước theo Sun ra ngoài… 
Từ khi Kim Nguyệt Dạ bước ra khỏi hang, trái tim tôi đã vỡ ra thành từng mảng… 
Cánh tay yếu ớt càu Lý Triết Vũ dần dần hạ xuống, cậu ấy đấm mạnh xuống nền đất dầy bụi… 
‘’Lý Triết Vũ…’’ 
Mặc cho tôi có gào thét thế nào đi nữa, tấ cả vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ! 
End tập 11 

Báo cáo nội dung xấu