Bảy năm sau - Phần 03 Chương 52-54
52
- Mời vào, trung úy,
Keren White chào đón anh khi vừa rời mắt khỏi tập hồ sơ.
Santos đẩy cánh cửa văn
phòng khoa học hình sự. Cô cảnh sát trẻ rời khỏi chỗ ngồi để đặt tách vào máy
pha cà phê đặt trên một chiếc kệ.
- Một tách espresso chứ?
- Sao lại không nhỉ, anh
vừa đáp vừa nhìn những bức ảnh rùng rợn treo kín trên các bức tường.
Những khuôn mặt sưng
phồng bị rạch tứ tung, những thi thể bị băm vằm, chi chít sẹo, những khuôn
miệng bị biến dạng vì tiếng kêu khiếp hãi…
Santos quay đi để khỏi
trông thấy những hình thù quái gở ấy rồi nhìn chăm chú cô gái trẻ trong lúc cô
đang chuẩn bị hai tách cà phê. Mặc chiếc váy ngắn bó sát, đeo cặp kính tròn
nhỏ, dáng vẻ nghiêm chỉnh và tóc búi cao, Keren White trông rất giống hình ảnh
một cô giáo tiểu học cũ. Dù được đặc biết danh là Miss Skeleton nhưng cô đã
khiến bao chàng đồng nghiệp phải nuôi ảo mộng. Ở Sở Cảnh sát New York, cô có
nhiệm vụ xác định danh tính cho những bộ phận người còn sót lại - hài cốt,
răng, các thi thể bị thiêu cháy hoặc đang phân hủy – tìm được trên hiện trường
vụ án. Một nhiệm vụ phức tạp: ý thức được những tiến bộ của ngành khoa học hình
sự, ngày càng có nhiều kẻ sát nhân cố tình làm biến dạng nạn nhân của chúng đến
mức kinh khủng nhất để ngăn ngừa mọi biện pháp xác định danh tính.
- Mười phút nữa tôi sẽ
phải đi mổ tử thi, cô vừa nhìn đồng hồ vừa báo trước.
- Cô cứ đi thẳng vào vấn
đề đi, Santos tán thành đồng thời ngồi xuống ghế.
Keren White tắt đèn.
Ngày mới đã bắt đầu lên, nhưng bầu trời xám xịt sà xuống thấp vẫn giữ căn phòng
trong cảnh tranh tối tranh sáng. Cô chuyên gia nhân chủng học bấm điều khiển để
bật màn hình OLED treo trên tường.
Cô nhấn nút cho trình
chiếu trên đó một loạt ảnh chụp tử thi của tên hộ pháp mà Sebastian Larabee đã
cứa cổ trong quán bar của Drake Decker.
Nằm dài trên bàn inox,
dưới ánh sáng chói gắt của dàn đèn mổ, một khối thịt màu đồng có gì đó khiến
người ta thấy ghê tởm, nhưng Santos từng thấy nhiều xác chết khác. Anh nheo mắt
và ngạc nhiên khi thấy số lượng quá lớn các hình xăm phủ kín cơ thể của nạn
nhân. Không chỉ có trên mặt, các họa tiết xăm trổ xuất hiện khắp cơ thể: những
đường xoắn ốc trên hai đùi, một họa tiết thổ dân khổng lồ trên lung, những nét
rạch và đường lượn trên ngực.
Đứng trước màn hình,
Keren bắt đầu giải thích:
- Do các dấu hiệu và vết
cứa trên mặt, lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh, rằng nạn nhận xuất thân từ vùng
đảo Polynesia.
- Nhưng không phải như
thế…
- Không: các họa tiết
xăm trổ rất giống, nhưng hoàn toàn không tuân theo những quy tắc hết sức nghiêm
ngặt của thổ dân Polynesia. Tôi nghĩ rằng chúng ta đang có trước mặt ký hiệu
của một băng nhóm nào đó.
Santos biết nghi thức
này: trong các băng nhóm xuất thân từ vùng Trung Mỹ, hình xăm hé lộ người sở
hữu chúng thuộc về một nhóm nào đó và sự liên kết mang tính biểu tượng ấy kết
nối hắn trọn đời với tổ chức.
Keren White trỏ điều
khiển về phía nàm hình nơi đang dần hiện lên một loạt ảnh mới.
- Những bức ảnh này được
chụp tại các nhà giam ở California. Tù nhân ở đây thuộc nhiều băng đảng khác
nhau, nhưng đều tuân theo cùng một lô gic: khi các thành viên phạm thêm một tội
ác nào đó để phục vụ tổ chức, chúng được quyền xăm thêm một hình. Ví dụ, một
ngôi sao trên cánh tay ám chỉ anh đã giết một người, cũng ngôi sao ấy xăm trên
trán lại có nghĩa là anh đã giết ít nhất hai người…
- Khi ấy cơ thể trở
thành một kiểu sơ yếu lý lịch của tội ác, Santos nhận xét.
Chuyên viên nhân chủng
học gật đầu tán đồng rồi trở lại với bức ảnh phóng to một hình xăm của nạn
nhân.
- Chúng tôi tìm thấy
trên người “anh bạn” của chúng ta biểu tượng ngôi sao đỏ năm cánh. Hình xăm có
lẽ rất sâu nên vết xăm rất gồ ghề.
- Cô đã phân tích nó
chưa?
- Rất kỹ lưỡng. Dụng cụ
được dùng để thực hiện đường rạch kiểu này chắc chắn là một con dao găm thông
thường. Nhưng điều thú vị nhất là khi nghiên cứu sắc tố được tiêm vào trong da.
Tôi nghĩ đó là một chất bồ hóng đặc biệt, xuất phát từ nhựa một loại cây mà
thường chỉ có ở vùng Nam Braxin: thông Panará.
Keren ngừng một lúc rồi
mới chuyển sang những bức ảnh khác:
- Tôi đã tìm thấy những
bức ảnh phạm nhân này ở nhà tù Rio Branco, Braxin.
Santos đứng dậy tiến sát
lại màn hình và nhận ra trên cơ thể những tù nhân đó những hình xăm giống hệt
trên người gã “Maori” kia: cùng những đường lượn xoắn, cùng những vết xăm nổi
cuộn thoe đường xoáy ốc.
Keren nói tiếp:
- Những phạm nhân này có
một điểm chung: tất cả chúng đều thuộc mạng lưới ma túy Seringueiros, có căn cứ
trong vùng Acre, một bang nhỏ vùng Amazon giáp ranh với Pêru và Bolivia.
- Seringueiros ư?
- Đó là tên gọi cũ trước
đây vẫn được dùng để gọi những công nhân làm nghề thu mủ. Acre là một trong
những vùng sản xuất lớn nhất ở ngành này. Tôi đoán tên gọi đó vẫn còn.
Cô chuyên gia nhân chủng
học tắt màn hình rồi bật đèn trở lại. Santos có cả đống câu hỏi đang chực tuôn
ra nhưng Miss Skeleton đã phũ phàng đuổi anh:
- Giờ thì đến việc của
anh đấy, trung úy! Cô nói trong lúc cùng anh bước ra hành lang.
Santos đang đứng trước
cổng vào tòa nhà sở cảnh sát ở quảng trường Ericsson. Lúc này, mặt trời đã chói
chang trên bầu trời trong veo và ánh sáng ngập tràn hai vỉa hè của đường Kênh
đào. Choáng váng với những tiết lộ cảu Keren White, anh cảm thấy cần phải suy
nghĩ nên đi về phía cửa hàng Starbucks nằm kế bên sở cảnh sát. Anh gọi một tách
cà phê nóng rồi lại ngồi xuống bên một chiếc bàn nghiền ngẫm.
Tổ chức Seringueiros…
Anh đã làm việc ở Đội
cảnh sát phòng chống ma túy từ mười năm nay mà chưa từng nghe nói đến tổ chức
này. Tự bản thân anh thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên: công việc thường ngày
của anh chủ yếu là bắt giữ những tên buôn ma túy quanh khu vực chứ không phải
triệt phá các mạng lưới quốc tế. Anh mở máy tính xách tay rồi kết nối vào mạng
không dây của quán. Một tìm kiếm nhanh dẫn anh đến trang mạng của tờ Thời báo
Los Angeles. Ở đây có một bài báo mới ra tháng trước viết về tổ chức này.
TỔ CHỨC SERINGUEIROS BỊ
TRIỆT PHÁ
Sau hai năm điều tra,
các nhà chức trách Braxin vừa triệt phá một tổ chức buôn lậu ma túy có căn cứ
tại bang Acre vùng Amazon, trong vùng cực Tây nước này.
Được cơ cấu theo mô hình
giống các đường dây ma túy ở Colombia, tổ chức Seringueiros có chân rết ở gần
hai mươi bang Braxin. Xuất phát từ Bolivia, cocain được đưa vào Braxin theo
đường hàng không rồi được vận chuyển theo đường bộ tới tất cả các thành phố lớn
nhất nươc.
Hiện đang bị giam giữ,
Pablo Cardoza “Thống soái” đã điều hành đế chế mafia này với đội quân lính đánh
thuê bị nghi là đã hành quyết khoảng năm mươi người chống đối bằng hình thức
bạo lực dã man hiếm thấy.
Xuất hiện tại bang Acre
đã nhiều năm, mỗi năm Seringueiros tuồn vào bang này hơn năm mươi tấn cocain
nhờ nhiều đường băng hạ cánh bí mật rải rác dọc rừng rậm Amazon.
Với nhịp độ vận chuyển
không ngừng nghỉ, nhiều máy bay hai động cơ của những kẻ buôn lậu ma túy chuyên
chở hàng nghìn kilôgam cocain nguyên chất tới đây, sau đó lượng cocain này được
chia nhỏ và chuyển tới các thành phố lớn để cung cấp cho vô số kẻ buôn lậu ma
túy hoạt động chủ yếu ở Rio và São Paolo.
Theo thời gian, để củng
cố thế lực, tổ chức của Pablo Cardoza đã lôi kéo một mạng lưới không nhỏ các
quan chức tham nhũng và thực hiện những vụ rửa tiền liên đới tới hàng trăm
người, trong số đó có các nghị sĩ, chủ doanh nghiệp, thị trưởng, thẩm phán và
thậm chí nhiều ủy viên cảnh sát dân sự đã bị cáo buộc bỏ qua hồ sơ những vụ
điểu tra liên quan đến các án mạng do tổ chức mafia này gây ra. Đã có nhiều đợt
truy quét được thực hiện khắp đất nước và dự kiến sắp tới sẽ thêm nhiều đợt
khác.
Santos dành thời gian
tìm kiếm một số thông tin khác để bổ sung vào những gì vừa đọc được.
Giờ phải làm gì đây?
Bị niềm say mê điều tra
cuốn đi, anh cố tập hợp các suy nghĩ lại. Rõ ràng là sẽ không bao giờ có chuyện
anh xin được cấp trên chỉ thị đi điều tra Braxin. Có quá nhiều cản trở về mặt
hành chính cũng như ngoại giao. Về lý thuyết, anh có thể liên lạc với các đồng
nghiệp ở Braxin rồi chuyển cho họ một bản báo cáo, nhưng anh biết cách thức này
sẽ chẳng bao giờ đi đến đươc kết quả cụ thể nào.
Tuy chán nản nhưng anh
vẫn tham khảo thông tin trên website của nhiều công ty hàng không. Rio Branco,
thủ phủ bang Acre, cũng không gần. Hơn nữa, đường bay tới đó lại không thuận
tiện lắm: chặng bay khởi hàng từ New York phải có ít nhất ba lần quá cảnh! Đúng
là chuyến đi này sẽ đắt đỏ, nhưng cũng sẽ không đến nỗi quá mức: gần 1800 đô la
nếu chọn một hãng giá rẻ. Một khoản chi phí trong tầm tay anh.
Anh không do dự quá lâu.
Hình ảnh Nikki lại một
lần nữa hiện lên trong tâm trí anh. Như bị điều khiển từ xa bằng một thứ ngoại
lực, Santos lại lên xe, ghé qua nhà để lấy ít đồ đạc rồi thằng tiến ra sân bay.
53
Constance hạ cửa kính ô
tô xuống để trình tấm thẻ có ba vạch màu với người gác cổng đang trực trước
Hiệp hội Hoa Kỳ.
- Đại úy Lagrange, Đội
cảnh sát truy nã quốc gia, xin vui lòng mở cổng cho tôi.
Nằm tại quân XIV, khu
lưu trú dành cho sinh viên nằm đối diện với vườn hoa Montsouris và bến dừng mới
của đường tàu điện Các Thống Chế. Constance đậu chiếc xe hai cửa trước tòa nhà
đồ sộ bằng gạch màu đất son và đá trắng. Theo sau là Nikki và Sebastian, cô
tiến vào sảnh nơi có quầy lễ tân rồi hỏi số phòng của Simon Turner.
Theo chỉ dẫn, ba người
đi lên tầng sáu nơi bố trí san sát các xưởng nghệ sĩ nhỏ và những căn phòng
được cách âm lần lượt dành riêng cho các sinh viên theo học ngành nghệ thuật
tạo hình và các nhạc sĩ.
Constance đẩy cánh cửa
xưởng nghệ sĩ mà không thèm gõ cửa. Tóc tai màu mè, áo phông trendy, quần côn
và giày vải cao cổ kiểu cổ điển: một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi đang cố
đóng chiếc va li to tướng đặt trên chiếc giường bừa bộn. Cậu ta đeo một chiếc
khuyên dày cộp phía đuôi mày. Dáng vóc mảnh dẻ và đường nét thanh tú khiến cậu
ta trông như một kẻ ái nam ái nữ trau chuốt.
- Muốn tôi giúp một tay
không, chàng trai? Constance vừa hỏi vừa chìa huy hiệu cảnh sát ra.
Trong thoáng chốc, cậu
sinh viên mất bình tĩnh. Mặt cậu tái đi rồi chảy dài ra.
- Tôi… tôi là công dân
Mỹ! Cậu ta lắp bắp trong khi cô cảnh sát trẻ tóm lấy cánh tay cậu ta.
- Đấy là lời thoại trong
phim thôi, chàng trai ạ! Trên thực tế, mấy câu đó thật sáo rỗng, cô nói đồng
thời đẩy cậu thanh niên ngồi xuống chiếc ghế tựa.
Khi nhận ra vợ chồng
Larabee ở phía sau cô cảnh sát, Simon kêu lên:
- Cháu thề với cô là
cháu đã cố can ngăn Jeremy, cô ạ! Cậu ta nói với Nikki.
Đến lượt mình, Sebastian
cũng tiến lại gần cậu thanh niên rồi giữ chặt lấy hai vai cậu ta:
- OK, con trai, chúng ta
tin cháu. Cháu bình tĩnh lại rồi kể cho chúng ta nghe từ đầu đến cuối, được
không?
Cậu sinh viên lúng túng
xưng tội. Đúng như Constance tiên đoán, Jeremy đã dàn dựng nhằm nối lại quan hệ
giữa cha mẹ bất chấp ý muốn của họ.
- Cậu ấy tin rằng tình
cảm của cô chú sẽ lại nảy sinh nếu cả hai cô chú có nhiều ngày bên nhau, Simon
giải thích. Cậu ấy nghĩ về chuyện này nhiều năm rồi. Thời gian gần đây, thậm
chí điều đó đã trở nên ám ảnh. Ngay khi thuyết phục thành công em gái tham gia
vào kế hoạch này, cậu ấy đã nỗ lực vạch kế hoạch để buộc cô chú phải cùng nhau
tới Paris.
Với vẻ ngỡ ngàng,
Sebastian lắng nghe những lời giãi bày của cậu thanh niên mà không thể ép mình
coi chuyện đó là nghiêm túc được.
- Cách duy nhất có thể
khiến cô chú mất cảnh giác là làm cô chú tin rằng một trong hai đứa con của cô
chú đang gặp nguy hiểm lớn, Simon nói tiếp. Cậu ấy đã nảy ra ý nghĩ và dàn dựng
vụ bắt cóc mình như thế đấy.
Cậu thanh niên dừng lại
vài giây để lấy hơi.
- Cháu nói tiếp đi!
Nikki thúc giục.
- Jeremy đã tận dụng
niềm đam mê đối với điện ảnh của mình: để buộc cô chú phải đoàn kết lại vì mục
đích cứu cậu ấy, cậu ấy đã soạn ra một kịch bản thật sự với các dấu vết, những
hướng tìm kiếm sai và các phản ứng bật lại.
Constance nói tiếp:
- Thế còn cậu, vai trò
của cậu là gì?
- Chuyến thực tập của
cháu ở Paris đã được lên kế hoạch từ lâu rồi. Jeremy đã lợi dụng điều đó để yêu
cầu cháu thực hiện một đoạn phim ngắn dàn dựng vụ tấn công và bắt cóc cậu ấy ở
bến tàu điện.
- Chính cháu đã gửi đoạn
phim cho chúng ta phải không? Sebastian hỏi.
Cậu thanh niên gật đầu
xác nhận, rồi nói thêm:
- Nhưng người mà cô chú
thấy trên phim không phải Jeremy đâu. Đó là Julian, một thằng bạn thân của
cháu. Cậu ấy có vẻ ngoài hơi giống Jeremy nhưng quan trọng là cậu ấy mặc quần
áo của con trai cô chú: chiếc mũ lưỡi trai, áo khoác và áo phông in hình
Shooters. Cô chú đã tưởng là cậu ấy, phải không?
- Thêm nữa, chuyện đó
khiến cháu vui lắm sao, thằng ngốc? Sebastian nổi nóng đồng thời lắc mạnh
Simon.
Lòng bực tức, anh cố lần
lại theo trình tự các sự kiện xảy ra:
- Thế chính cháu đã gọi
cho chúng ta từ quán bar đó phải không, quán Lưỡi mèo ấy?
- Vâng. Đó là ý tưởng
của Camille. Khá là kỳ cục, không phải sao?
- Thế sau đó thì sao?
Constance sốt ruột hỏi.
- Cháu đã làm theo bức
thư hướng dẫn của Jeremy: cháu đã để ba lô của cậu ấy trong một tủ gửi đồ ở Ga
Bắc, cháu móc ổ khóa lên cầu Nghệ thuật và cháu đã giao tới khách sạn cô chú ở
số quần áo mà Camille bắt cháu mua.
Sebastian nổi khùng lên:
- Camille không đời nào
lại dính dáng tới cái trò hề này được!
Simon nhún vai:
- Nhưng mà… Khi chú vẫn
đang ở New York, chính cô bé đã dùng thẻ thanh toán của chú đặt phòng khách sạn
ở Montmartre và bữa tối trên du thuyền sông Seine.
- Nói láo!
- Đó là sự thật! Cậu
thanh niên đáp trả. Còn quyển sách ở hiệu sách cũ: theo chú, ai có thể lấy trộm
nó từ két sắt của chú để bán lại trên eBay?
Trước những chứng cớ dồn
dập, Sebastian ngỡ ngàng không nói nên lời. Rất bình tĩnh, Nikki nắm nhẹ cánh
tay Simon:
- Cái trò đuổi bắt này
nên kết thúc như thế nào đây?
- Cô chú tìm thấy bức
ảnh rồi, đúng không ạ?
Cô gật đầu:
- Đó là miếng ghép cuối
cùng sao?
- Đúng vậy: một cuộc hẹn
trong vườn hoa Tuileries. Camille và Jeremy dự định sẽ gặp cô chú lúc sáu rưỡi
tối nay để thú nhận sự thật, nhưng…
Simon ngừng lại, cố tìm
từ ngữ cho thích hợp.
- Nhưng sao? Constance
giục giã.
- Hai đứa không đến
Paris được như dự kiến, cậu thanh niên sợ hãi. Gần một tuần nay cháu không nhận
được tin tức gì từ Jeremy, còn điện thoại di động của Camille thì không ai nghe
máy đã hai ngày rồi.
Run người vì giận giữ,
Sebastian dứ ngón tay trỏ ra đầy đe dọa:
- Chú báo trước với cháu
rồi nhé, nếu còn có một lời dối trá nào…
- Đó là sự thật, cháu
thề với chú đấy!
- Nhưng còn ma túy và
mấy xác chết, những thứ đó không nằm trong cái kế hoạch khốn khiếp của cháu đấy
chứ? Anh bùng nổ.
Nét mặt Simon rụng rời:
- Ma túy gì ạ? Những xác
chết nào? Cậu ta hỏi, đột nhiên hoảng sợ.
54
Giận đến phát cuồng,
Sebastian túm lấy cổ áo Simon rồi nhấc cậu ta khỏi ghế.
- Có một kilôgam cocain
trong phòng của con trai chú! Đừng có nói là cháu không biết gì đấy nhé!
- Không thể nào! Cả cháu
và Jeremy đều không hề dính líu đến cocain!
- Dù sao chính cháu cũng
là đứa xúi nó chơi poker!
- Thế thì sao chứ? Đó có
phải tội ác đâu!
- Con trai chú mới mười
lăm tuổi thôi, đồ ngu! Anh gầm lên đồng thời ấn mạnh cậu ta vào tường.
Toàn thân Simon run lẩy
bẩy. Các đường nét rúm ró khiến khuôn mặt cậu ta biến dạng. Sợ bị đấm, cậu ta
nhắm mắt lại và dang rộng hai tay.
- Lẽ ra cháu nên bảo vệ
thằng bé chứ không phải là lôi nó tới quán của Drake Decker! Sebastian nói
tiếp.
Simon mở mắt ra rồi ấp
úng:
- De… Decker ạ? Tay chủ
quán Boomerang phải không ạ? Jeremy chẳng cần cháu cũng đã gặp được hắn rồi!
Cậu ấy gặp hắn trong buồng tạm giam ở đồn cảnh sát Bushwick hồi bị bắt vì tội
ăm trộm trò chơi điện tử!
Bàng hoàng vì lời tiết
lộ này, Sebastian buông Simon ra.
Nikki tiếp sức anh:
- Ý cháu là chính Decker
đã rủ Jeremy tới chơi pocker trong quán của hắn ta?
- Vâng, và con lợn thối
tha đó đã phải vô cùng ân hận về điều ấy: cháu và Jeremy, hai đứa bọn cháu đã
nẫng được của hắn hơn 5000 đô la. Và hoàn toàn đúng luật!
Simon đã bình tĩnh hơn
một chút. Cậu ta vừa nói tiếp vừa chỉnh lại chiếc áo phông:
- Decker không chịu được
nỗi nhục đó. Vì hắn không chịu trả tiền nên chúng cháu đã quyết định lẻn vào
căn hộ của hắn để lấy trộm cái hộp mà hắn cất tiền trong đó.
Chiếc hộp kim loại đựng
quân bài poker…
Nikki và Sebastian bàng
hoàng nhìn nhau. Chỉ trong tích tắc, họ đã hiểu ra rằng chính vụ trộm chiếc hộp
đó là khởi nguồn của tấn thảm kịch này.
- Có tới gần một
kilogram cocain ở trong cái hộp đó đấy! Sebastian hét lên.
Simon trợn tròn mắt.
- Ôi không…
- Được giấu dưới xấp
bài, Nikki bổ sung.
- Chuyện đó thì bọn cháu
không biết gì hết! Cậu thanh niên tự vệ. Bọn cháu chỉ muốn lấy lại số tiền mà
Drake nợ bọn cháu thôi.
Constance giữ im lặng
trong suốt cuộc trò chuyện, cố dựng lại trong đầu diễn biến các sự việc. Dần
dần, những mảnh ghép của trò chơi xếp hình cũng đã được đưa về đúng vị trí,
nhưng có gì đó vẫn khiến cô băn khoăn.
- Cậu nói xem, Simon, vụ
lấy trộm chiếc hộp đó diễn ra khi nào?
Cậu thanh niên suy nghĩ:
- Chỉ ngay trước khi
cháu đi Paris, cách đây tầm hai tuần.
- Thế cậu và Jeremy, các
cậu không sợ Decker sẽ trả thù khi hắn phát hiện ra vụ trộm sao?
Cậu ta nhún vai:
- Chẳng có cơ may nào
hết: ngoài tên bọn cháu ra, hắn chẳng biết gì hết. Cả họ cả địa chỉ cũng không.
Brooklyn có đến hai triệu rưỡi dân, cô biết chứ! Cậu ta thốt lên, giọng kẻ cả.
Constance lờ đi lời nhận
xét:
- Cậu đã nói là Decker
nợ hai cậu 5000 đô la, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu tiền trong chiếc hộp đó?
- Nhiều hơn một chút,
Simon nói, nhưng không quá nhiều. Khoảng 7000 đô la, hai đứa đã chia chiến lợi
phẩm theo tỷ lệ thắng. Vả lại, không phải bọn cháu không bằng lòng với phần
tiền hơn còm cõi đó: Jeremy cần tiền để phục vụ cho kế hoạch và để…
Cậu ta bỏ lửng câu nói.
- Để làm gì? Constance gặng
hỏi.
Simon cụp mắt xuống, hơi
bối rối:
- Trước khi gặp cô chú ở
Paris, cậu ấy muốn ghé qua Braxin một vài ngày…
Braxin…
Nikki và Sebastian lại
nhìn nhau với vẻ lo âu. Hai ngày trước, khi họ cật vấn Thomas trước cổng
trường, cậu bé đã nhắc tới một cô gái người Braxin mà Jeremy khẳng định đã gặp
qua mạng internet.
- Cậu ấy cũng bảo với
cháu như thế, Simon thừa nhận. Cậu ấy đã thức bao đêm chat chit với một cô bạn
Carioca[1] xinh đẹp nào đó. Cô bé đó liên hệ với Jeremy qua trang Facebook của
nhóm The Shooters.
[1]. Chỉ người bản địa
Rio de Janeiro.
- Nhóm nhạc rock hả? Từ
từ đã, có vẻ không hợp lý lắm, câu chuyện của cháu ấy, Nikki khẳng định. The
Shooters đâu có phải là Coldplay: nhóm đó chơi nhạc trong các khán phòng nhỏ
vắng đến quá nửa, những câu lạc bộ hơi tồi tàn một chút. Làm sao một cô gái ở
tận Rio de Janeiro lại có thể là fan hâm mộ của nhóm nhạc mờ nhạt này được chứ?
Simon phác một cử chỉ mơ
hồ:
- Bây giờ thì nhờ vào
internet…
Sebastian thở dài thườn
thượt. Dù vẫn đang cáu nhưng anh cố hỏi nhẹ nhàng:
- Thế còn cháu, cháu có
quen cô gái đó không?
- Cô ấy tên là Flavia.
Nhìn ảnh thì trông cô ấy rất nóng bỏng.
- Cháu có ảnh ở đây
không?
- Có ạ. Jeremy đã đăng
khá nhiều lên Facebook, cậu ta vừa trình bày vừa lôi máy tính từ túi xách ra.
Cậu ta kết nối wifi để
vào trang mạng xã hội, đăng nhập tài khoản của mình rồi, bằng vài cú nhấp
chuột, đã vào được một trang trên đó có khoảng chục bức ảnh của một cô gái xinh
đẹp tuyệt trần. Một cô gái tóc vàng, mắt sáng, thân hình gợi cảm và làn da hơi
rám nắng.
Constance, Nikki và
Sebastian cùng xúm quanh màn hình, quan sát kỹ lưỡng cô gái người Braxin có
nhan sắc quá hoàn mỹ: gương mặt như búp bê Barbie, vóc dáng thanh mảnh, khuôn
ngực tròn trịa, mái tóc dài bồng bềnh lượn sóng. Trên các bức ảnh, có thể thấy
cô gái nóng bỏng đó chụp ảnh ở nhiều tư thế khác nhau: Flavia trên bãi biển,
Flavia lướt sóng, Flavia uống cocktail, Flavia chơi bóng chuyền bãi biển cùng
các bạn, Falvia mặc bikini trên cát ầm…
- Cháu còn biết gì thêm
về cô gái này không?
- Cháu nghĩ là cô nàng đang
làm việc trong một quán bar cocktail trên một bãi biển nào đó. Jeremy kể với
cháu là cô nàng đã đổ cậu ấy và cô nàng mời Jeremy tới nhà mình chơi vài hôm.
Sebastian lắc đầu. Cái
tạo vật xinh đẹp tóc vàng này bao nhiêu tuổi vậy? Hai mươi? Hai mươi hai? Làm
sao tin được cô gái này lại có thể phải lòng cậu con trai mười lăm tuổi của anh
được chứ?
- Bãi biển này chính xác
là ở đâu? Nikki hỏi.
Constance gõ gõ vào màn
hình:
- Ipanema, cô khẳng
định.
Cô phóng to bức ảnh để
khung cảnh những ngọn đồi cao, phía sau mặt biển và bãi cát trải dài, nằm vào
chính giữa màn hình.
- Những ngọn đồi song
sinh, chúng có tên là “Hai anh em”. Đó là nơi mặt trời lặn xuống vào cuối ngày,
cô cảnh sát giải thích. Cách đây vài năm, tôi đã tới nghỉ ở đó.
Bằng các bước thao tác
trên bức ảnh, cô đã tìm ra được tên quán bar nơi Flavia làm việc nhờ dòng chữ
trang trí trên các ô chống nắng. Quán bar có tên là Cachaca. Cô viết cái tên
vào sổ tay.
- Thế còn Camille? Nikki
hỏi.
Simon lắc đầu.
- Khi thấy không có thêm
tin gì từ Jeremy, cô bé đã rất lo và muốn tới gặp Jeremy ở Rio. Nhưng cháu đã
nói với cô chú rồi đấy: từ khi Camille sang Braxin, cháu không thể liên lạc
được với cô bé…
Trong tâm trí Sebastian
lúc này, sự bực bội xen lẫn nỗi mệt mỏi. Anh hình dung ra cảnh hai đứa con,
không một xu dính túi, lạc lõng giữa cái thành phố rộng lớn đầy bạo lực ấy.
Một bàn tay đặt lên vai
anh.
- Chúng ta đi Rio thôi!
Nikki đề nghị.
Nhưng Constance ngay lập
tức phản đối ý tưởng này:
- Tôi e rằng không thể
làm thế được. Tôi nhắc lại với anh chị rằng anh chị đang là đối tượng bỏ trốn
bị ủy thác bắt giữ trên toàn thế giới. Dấu hiệu nhận dạng của anh chịu đã được
chuyển đi khắp nơi. Nếu tới sân bay Roissy anh chịu sẽ không trụ được quá mười
phút đâu…
- Có lẽ cô giúp được
chúng tôi, Nikki van vỉ, gần như sắp khóc. Đó là con chúng tôi!
Constance thở dài rồi
ngoảnh mặt ra phía cửa sổ. Cô nhớ lại hai mươi tư giờ trước, lúc cô nhận được
hồ sơ về vợ chồng Larabee trên điện thoại di động. Khi đọc lướt những dòng đầu
tiên, cô không mảy may nghĩ rằng cuộc điều tra này, có vẻ hết sức thông thường,
lại chuyền theo hướng lạ lùng đến vậy. Tuy nhiên, cô cũng phải thừa nhận rằng
chẳng mất quá nhiều thời gian để cô cảm thấy thương và đồng cảm với cặp vợ
chồng khác thường này cùng hai đứa con lạ lùng của họ. Cô đã tin câu chuyện của
họ và đã cố giúp họ tới cùng, nhưng giờ thì cô vấp phải một chướng ngại không
thể vượt qua nổi.
- Tôi rất tiếc, nhưng
tôi không thấy có cách nào giúp anh chị rời khỏi Pháp được, cô nói mà lẩn tránh
ánh mắt của Nikki.

