Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 03 - 04
Chương
3
Thẩm
Vỹ rất có cảm tình với Diệp Phiên Nhiên.
Cậu
là mẫu học trò gương mẫu dốc toàn tâm toàn ý chăm chỉ học hành, quy củ nề nếp.
Cũng như phần đông các nam sinh khác, cậu thích nhìn những bạn gái xinh xắn, cậu
yêu mến gương mặt khả ái của “hoa khôi” Đồng Hinh Nguyệt cùng thân hình dỏng
cao, cá tính trang nhã quyến rũ và vẻ yểu điệu mỗi khi cô trò chuyện.
Cậu
không chỉ một lần trông thấy chiếc xe hơi đen tuyền thường đưa đón cô đến lớp
và tan trường. Phải hiểu rằng, người dân sống vào cuối thập niên 90 vừa giải
quyết xong việc “cơm no áo ấm”, đang rảo bước trên con đường thoát khỏi nghèo
khó, với mức sống trung bình không cao thì xe hơi riêng là món hàng xa xỉ phẩm
của một số gia đình giàu có hiếm hoi.
Đồng
Hinh Nguyệt tựa như nàng công chúa bé bỏng được nâng niu chiều chuộng, lại như
chiếc ly thủy tinh lấp lánh lóe mắt đắt giá, quá đỗi sáng chói, hết sức tinh xảo,
không cẩn thận vỡ tan tành. Thẩm Vỹ xuất thân từ một gia đình công nhân bình
thường, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chưa bao giờ dám đến gần tiếp cận cô.
Lại
nói, trong lớp học đồn Đồng Hinh Nguyệt si tình với Dương Tịch. Hồi còn học
trung học cơ sở, bọn họ kẻ lớp trưởng, người lớp phó, trai tài gái sắc, tiên đồng
ngọc nữ.
Nói
đến Dương Tịch, Thẩm Vỹ rất ganh tỵ với cậu ta. Đám học trò thường tôn thờ sùng
bái hai mẫu người, một là đứng đầu với thành tích học tập xuất sắc, hai là vừa
bảnh trai khỏe mạnh lại vừa có tiếng nói trong lớp. Mà Dương Tịch kịp thời hội
đủ hai ưu điểm trên. Chàng nam sinh này vừa năng nổ, vừa nhanh nhẹn tháo vát,
chắc chắn là một nhân vật làm mưa làm gió trong lớp, cũng chính là đối tượng thầm
yêu trộm nhớ của đám nữ sinh.
Buổi
họp lớp đầu tiên hôm tựu trường, Dương Tịch trình bày xong bài giới thiệu về bản
thân, từ bục giảng bước xuống, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều để lộ vẻ mặt si
tình. Tiếp sau đó hai tháng, bọn họ tìm đủ mọi cách để tiếp cận Dương Tịch. Táo
bạo như Miêu Khả Ngôn thì ngày nào cũng gọi “Dương Tịch ơi, Dương Tịch à”, hệt
như một vệ tinh nhỏ xoay quanh cậu, E dè như Đồng Hinh Nguyệt, tuy bình thường
tiếp xúc với Dương Tịch không nhiều nhưng ánh mắt nhìn cậu luôn chứa chan tình
cảm, giọng nói mỗi khi trò chuyện với cậu đều cực kỳ ngọt ngào, vẻ mặt hết sức
ân cần dịu dàng.
Duy
chỉ có Diệp Phiên Nhiên, cô nữ sinh diện mạo tầm thường, trước sau chẳng hề để
mắt đến Dương Tịch. Dù rằng thầy giáo xếp cho cô ngồi ngay trước mặt Dương Tịch,
cô vẫn chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.
Thẩm
Vỹ để ý thấy cô không nói một lời nào với Dương Tịch, thậm chí chẳng buồn đưa mắt
liếc nhìn cậu ta một cái.
Con
gái là một loài động vật ưa sống bầy đàn, tâm lý quần chúng đầy mãnh liệt, họ sợ
cô đơn, lúc nào cũng phải có người ở cạnh bầu bạn. Diệp Phiên Nhiên tướng mạo tầm
thường, ăn mặc quê mùa, rụt rè tự ti, những bạn nữ trong lớp liền quay sang tẩy
chay bỏ mặc cô, nhất là Miêu Khả Ngôn ngồi cùng bàn với cô, thường xuyên nhạo
báng cô là “quái vật”.
Một
lần vào giờ nghỉ giải lao, nhân lúc Diệp Phiên Nhiên đi vệ sinh, Miêu Khả Ngôn
xoay lại nói với Trần Thần ngồi phía sau: “Này, cậu có cảm thấy cậu ta trông giống
Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng không?”
Trần
Thần lắc đầu, hỏi giọng khó hiểu: “Cậu ta có điểm nào xinh đẹp giống với Trần
Hiểu Húc sao?” “Ý tớ nói, cậu ta suốt ngày lặng lẽ không nói gì, lại còn dáng vẻ
gầy trơ xương, giống Lâm Đại Ngọc mắc bệnh nan y sắp chết đến nơi rồi!”
“À!”
Trần Thần chợt hiểu, gật đầu lia lịa: “Nói vậy thì tớ còn thấy có chút giống giống!”
Tiếp
đó, hai người bọn họ túm tụm cười rộ lên, tràng cười lớn và trắng trợn đến nỗi
tất thảy bạn học trong lớp đều nghe thấy. Cuộc sống thời trung học phổ thông hệt
như chiếc nồi to chất đầy muộn phiền, gánh nặng bài vở, khô khan nhàm chán nên
mọi người rất cần những toa thuốc đại loại thế này. Một bạn học ngồi bàn trên
quay lại, cất lên tiếng “suỵt”. Thẩm Vỹ ngẩng đầu lên liền trông thấy Diệp
Phiên Nhiên đang đứng tựa cửa.
Những
tràng cười chói tai im bặt ngay tức khắc. Lớp học thoáng chốc trở nên im ắng.
Diệp Phiên Nhiên chậm rãi đi vào dưới ánh nhìn của mọi người, gương mặt không
biểu lộ chút cảm xúc nào. Thẩm Vỹ ngỡ cô không nghe thấy gì. Sau giờ tan học Thẩm
Vỹ được thầy Tiêu gọi xuống văn phòng chữa bài kiểm tra tháng môn văn. Đi được
nửa đường, cậu phát hiện quên mang theo bút đỏ nên quay trở lại phòng học. Cậu
còn chưa bước đến bên cửa, từ khe cửa sổ hé mở, cậu trông thấy Diệp Phiên Nhiên
đang ngồi một góc thổn thức khóc.
Ánh
mặt trời chiều đông còn sót lại hắt trên mái tóc ngắn đen tuyền dày đặc. Cô nằm
sấp trên bàn, buồn bã và lặng lẽ thổn thức.
Thẩm
Vỹ dừng bước, đứng tựa hành lang ngoài lớp học, cậu không dám quấy rầy cô.
Nghe
thấy tiếng khóc bị dồn nén của cô, lòng cậu bất chợt dấy lên một tình cảm
thương xót đến dịu dàng cùng chút phẫn nộ đến khó hiểu. Lần đầu tiên cậu cảm thấy
trò đùa của Miêu Khả Ngôn và Trần Thần hết sức quá đáng dù rằng sắc mặt Diệp
Phiên Nhiên xanh xao, thân hình gầy gò, trông rất yếu đuối, thực sự có phần giống
với nhân vật Lâm Đại Ngọc của diễn viên Trần Hiểu Húc.
Sân
trường sau giờ tan học im phăng phắc, từ sân tập thể đực thấp thoáng vọng lại
âm thanh quả bóng vỗ trên mặt nền, lớp học cách sân tập rất xa, âm thanh vắng lặng
đến lạ thường.
Chẳng
rõ mất bao lâu cuối cùng Diệp Phiên Nhiên cũng bình tĩnh trở lại. Cô khoác ba
lô bước ra khỏi phòng học, trông thấy Thẩm Vỹ đứng lặng ngay ngoài cửa, gương mặt
cô chợt hiện vẻ hốt hoảng, đưa tay quệt gò má theo phản xạ, bỏ chạy xuống tầng
cùng đôi mắt đỏ mọng.
Thẩm
Vỹ lấy chiếc bút đỏ, vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của thầy Tiêu. Thầy
Tiêu lớn hơn cậu và các bạn học vài tuổi, vừa tốt nghiệp đại học sư phạm. Tuy
tuổi đời còn trẻ nhưng thầy rất tài hoa, những bài giảng trên lớp của thầy rất
thú vị, dẫn chứng lập luận hấp dẫn lôi cuốn, đến cả người không yêu thích môn
văn, có thói quen làm bài tập toán trong giờ văn như Dương Tịch cũng chăm chú lắng
nghe. Còn với Thẩm Vỹ vốn say mê môn văn lại càng như được khơi thêm nguồn cảm
hứng.
Trong
lớp tám trung học năm nhất, thầy Tiêu hài lòng nhất với thành tích của hai người,
một là Thẩm Vỹ, hai là Diệp Phiên Nhiên. Mỗi lần chữa bài kiểm tra, thầy đều cố
tình chọn bài của hai người đặt ra trước mặt. Hôm đó, khi Thẩm Vỹ đến văn phòng
thì thầy đã chấm xong bài của Diệp Phiên Nhiên, đưa cho Thẩm Vỹ xem, nói: “95
điểm, kiến thức cơ bản điểm tuyệt đối, thầy chỉ trừ 5 điểm phần làm văn, e rằng
bạn ấy lại đạt điểm cao nhất toàn khối học!”
Diệp
Phiên Nhiên dáng hình nhỏ nhắn gầy gò nhưng lời văn của cô khẳng khái, mạnh mẽ
hùng hồn, trôi chảy dào dạt như nước chảy mây trôi, lời văn súc tích.
Từ
đó về sau, Thẩm Vỹ càng chú ý đến Diệp Phiên Nhiên nhiều hơn, mỗi ngày đến lớp
cậu đều liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của cô.
Những
lúc học giờ văn Diệp Phiên Nhiên vô cùng chăm chú nghe giảng. Đôi mắt to tròn
đen láy hấp háy lóe lên vẻ trí thức. Thầy Tiêu giảng bài thường nhảy ra ngoài
phạm vi sách giáo khoa, lướt gió tung mây, nhiều bạn học chẳng rõ đầu cua tai
nheo, hệt như lạc vào đám mây mù, còn cô thì ngược lại, thầy vừa giảng đã thông
suốt ngay. Thầy Tiêu giảng đến câu hỏi khó liền gọi cô trả lời. Cô chậm rãi điềm
tĩnh đứng dậy, diễn đạt rõ ràng, hợp lý. Nhiều lần như vậy, khiến Thẩm Vỹ xuất
hiện một ảo giác, cậu ngỡ rằng thầy Tiêu giảng bài riêng cho Diệp Phiên Nhiên nghe
mà thôi.
Thế
nhưng, khi không còn giờ văn, cô lại trở về dáng vẻ trước đây, đánh mất đi vầng
hào quang quanh người. Cô ngồi thu lu một góc, trầm mặc kiệm lời, đầu mày nhíu
chặt, tách biệt hoàn toàn khỏi đám bạn nói cười đùa giỡn xung quanh.
Người
con gái này với nét đẹp nội tâm, thông minh sáng dạ nhưng lại chôn sâu bản thân
dưới ánh mắt thờ ơ giễu cợt của mọi người xung quanh.
Thẩm
Vỹ vừa thương tiếc cho cô lại vừa muốn giúp đỡ cô, đúng lúc trong lớp tổ chức
cuộc bình bầu lại ủy viên ban văn thể mỹ. Cậu chẳng chút chần chừ bỏ phiếu cho
Diệp Phiên Nhiên, đồng thời tiến cử cô làm ủy viên môn văn ngay trong giờ họp lớp.
Để
tiếp cận Diệp Phiên Nhiên, cậu còn nói dối cô. Thật ra nhà cậu chẳng phải ở
Thành Nam. Hôm đó khi tiễn cô về nhà, cậu phải đảo hơn nửa vòng quanh thành phố,
đạp xe hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà ở Thành Bắc.
Thế
nhưng, Thẩm Vỹ chẳng chút hối hận. Trên đường về nhà, cậu vừa đạp xe vừa nhìn bầu
trời đầy sao trên đỉnh đầu. Hình bóng Diệp Phiên Nhiên, dáng vẻ lúc chuyện trò
của cô từng chút lóe hiện trong tâm trí cậu.
Tiếp
xúc thực sự với Diệp Phiên Nhiên, cậu mới nhận ra rằng cô quả thật nhiệt tình,
hiền lành, tuy rằng vẻ ngoài trầm lặng nhưng không hề lạnh lùng.
Cô
làm sao giống với hòn đá, rõ ràng là một khối ngọc đẹp đang bị che khuất, vẻ đẹp
chói sáng của cô duy chỉ có cậu mới có thể trông thấy. Thẩm Vỹ cảm thấy hứng khởi
trước ý nghĩ này.
Kể
từ sau hôm đó, hàng ngày sau giờ tan học Thẩm Vỹ đều về cùng Diệp Phiên Nhiên.
Mối quan hệ của hai người thay đổi nhanh vùn vụt, từ bạn học bình thường trở
thành đôi bạn thân thiết khó diễn đạt thành lời.
Giai
đoạn trung học phổ thông, ngoài việc học thì người thích túm tụm bên nhau tán
chuyện, đề tài thường thảo luận nhất chính là nam sinh này kết nữ sinh kia. Rất
nhanh đã có người bàn tán sau lưng, nói rằng Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ đang
trong giai đoạn “yêu sớm”. Tin tức này lan truyền náo nhiệt đến nỗi gần như ai
ai trong lớp cũng biết. Người lan truyền rất phấn khích, người nghe thì cảm thấy
phấn khởi. Những tin đồn thế này mang lại sắc màu tươi vui sinh động cho cuộc sống
trung học vốn bình dị tẻ nhạt, dễ kích thích dây thần kinh của người khác, mà
chính sự im lặng của người trong cuộc càng khiến mọi người cho rằng lời đồn đại
này là có thật.
Buổi
hoạt động ngoại khóa chiều, cả nhóm nam sinh đá bóng đã thấm mệt liền ngồi bên
bãi cỏ sân tập tán dóc. Có người vô tình nhắc đến chuyện này. Trần Thần bĩu
môi, giọng khinh khinh: “Con bé Diệp Phiên Nhiên ấy rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?
Thẩm Vỹ sao lại thích nó cơ chứ?”
Cậu
nam sinh kia liền cất tiếng phản đối: “Tớ không cảm thấy thế, Diệp Phiên Nhiên
rất đặc biệt, không giống với các bạn nữ khác. Thầy giáo môn văn lần nào cũng lấy
bài của bạn ấy làm bài văn mẫu đọc trước lớp đấy thôi.”
“Chẳng
phải viết văn hay thôi đó sao!? Trông diện mạo ngoại hình của cậu ấy cùng lắm nữ
sinh có tài là cùng!” Trần Thần cười mỉa mai: “Tớ thích con gái đẹp, không
thích gái tài ba!”
“Thực
ra, mắt bạn ấy rất đẹp, rất to, làn da cũng trắng trẻo, nếu biết ăn mặc trang
điểm thì cũng xem như là gái đẹp.” Cậu ta huých Dương Tịch ngồi cạnh: “Này, lớp
trưởng, ngồi sau lưng Diệp Phiên Nhiên, cậu thân với bạn ấy nhất, cậu thấy thế
nào?”
Dương
Tịch còn chưa kịp đáp trả, Trần Thần đã cướp lời, nói: “Dương đại soái của bọn
mình, hoa đào thi nhau đua nở, bên cạnh bao nhiêu mỹ nữ còn chẳng buồn để mắt đến,
lấy đâu thời giờ để mắt đến loại nữ sinh như thế! Đúng không?”
“Có
cậu thì có!” Dương Tịch mỉm cười, uể oải đứng dậy, cởi áo thể thao vắt lên vai,
một mình đi về lớp học.
Tháng
Mười hai, thời tiết mát mẻ lên nhiều. Dương Tịch mặc chiếc áo len xám sẫm màu,
chẳng rõ cơn gió từ đâu thổi đến mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Cậu
chợt phát hiện ra cậu chẳng thân thiết với Diệp Phiên Nhiên chút nào. Tuy rằng
cô ngồi ngay trước mặt, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, cô chưa nói câu nào
với cậu, đến cả ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người cậu. Cảm giác hoàn
toàn coi thường này khiến cậu cảm thấy rất bức bối. Đều là học sinh xuất sắc, đều
là cán sự lớp như nhau, vì sao cô nói cười cùng Thẩm Vỹ với thái độ thân thiết,
thậm chí bị loan truyền tin đồn với cậu ta mà vẫn nhắm mắt làm ngơ?
Với
một người con trai có cá tính kiêu ngạo tự phụ như cậu, cậu không thể tha thứ
cho thái độ lạnh lùng của Diệp Phiên Nhiên. Ngoài việc không phục, cậu còn đố kỵ
với Thẩm Vỹ.
Cậu
đã quyết định, bất kể thế nào cậu cũng phải để Diệp Phiên Nhiên nhìn đến cậu một
lần, đường hoàng nói chuyện với cậu.
Chương
4
Diệp
Phiên Nhiên dĩ nhiên nghe thấy những lời đồn đại kia nhưng cô chẳng màng để tâm
đến, cũng chẳng cố ý né tránh hay có khoảng cách gì với Thẩm Vỹ.
Ở
trên lớp, cô đã quá cô đơn, rất cần có bạn bè. Vả lại, Thẩm Vỹ hội đủ tất cả
tiêu chuẩn của mẫu người bạn trai cô yêu mến như dịu dàng, tốt bụng, nho nhã.
Vóc dáng cậu cao một mét bảy mươi ba, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt cân đối. Cậu
không quá đẹp trai, chẳng quá bảnh bao, toàn thân toát lên hơi thở mọt sách.
Mẫu
người bạn trai này bất luận là bạn bè hay người yêu cũng đều khiến người khác cảm
thấy phù hợp và an toàn.
Như
các bạn nữ đồng trang lứa khác, Diệp Phiên Nhiên cũng lén lút trốn trong chăn bật
đèn pin để đọc tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng khi đó tình yêu với cô mà nói, là
chuyện rất đỗi xa vời và khó hiểu. Cô chỉ biết rằng mình rất thích ở bên Thẩm Vỹ.
Kiểu tình cảm yêu thích này thực sự nghiêng nhiều về phía bạn tốt.
Thẩm
Vỹ viết văn mượt mà bay bổng, cậu là một trong số ít nam sinh có tài văn chương
xã hội. Có lẽ do cả hai cùng chung lý tưởng sở thích, tính cách tương đồng mà
giữa bọn họ có rất nhiều đề tài bàn luận. Tuy cả hai chưa từng thổ lộ tình cảm,
chưa từng nói đến từ “mến” nhưng đều ý hợp tâm đầu, hệt như quen biết từ rất
lâu.
Đúng
vào lúc đó, Diệp Phiên Nhiên nhận được một bức thư tỏ tình.
Bức
thư kẹp vào quyển sách ngữ văn của cô, tờ giấy màu hồng phấn thoang thoảng mùi
hương nhè nhẹ dễ chịu, tên Thẩm Vỹ được viết trên thư khiến mặt cô ửng đỏ, tim
đập loạn nhịp.
Thoáng
chốc, cô dần lờ mờ hiểu ra vấn đề, vội ngẩng đầu nhìn quanh. Miêu Khả Ngôn cùng
Dương Tịch đang thảo luận về cuộc thi đấu bóng rổ nam trung học năm nhất, hai
người mặt mày rạng rỡ, vô cùng phấn khởi. Còn Trần Thần đang nằm sấp trên bàn
ngủ say bất tỉnh nhân sự.
Diệp
Phiên Nhiên lòng dạ rối bời lại có phần xấu hổ. Khó khăn lắm cô mới đợi đến khi
hết giờ cầm lấy bức thư chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Bức thư chỉ vỏn vẹn hơn
trăm chữ, trình bày đơn giản, giãi bày tình cảm của cậu dành cho cô. Cuối thư,
Thẩm Vỹ viết: “Nếu cậu cũng mến mình thì một giờ trưa hôm nay, bạn hãy đến đứng
đợi mình dưới gốc cây thứ mười bên phải sân tập thể dục, không gặp không về
nhé!”
Diệp
Phiên Nhiên đọc đi đọc lại nhiều lần bức thư đó. Thẩm Vỹ quả nhiên thực sự
thích cô! Cô ngẩn người ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất lâu, mãi đến khi chuông
vào học vang lên mới từ từ đứng dậy. Do ngồi xổm quá lâu, phần chân thiếu tuần
hoàn máu nghiêm trọng, cô cảm giác mình hệt như đang giẫm trên lớp thảm bông vải
cực lớn.
Lúc
quay về lớp học, cô cố tình liếc mắt nhìn sang Thẩm Vỹ đúng lúc cậu ngẩng đầu
lên nhìn cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau khiến con tim Diệp Phiên
Nhiên đập rộn ràng.
Cô
quay về chỗ ngồi, hai gò má đỏ hồng như người say rượu, đôi mắt đen láy rực
sáng tựa những vì sao. Dương Tịch đúng lúc quay sang, cậu phát hiện cô có đôi mắt
rất to và đẹp phối trên gương mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ bắt mắt, tựa như một
loài thú nhỏ vừa lặng lẽ vừa dồi dào sinh lực.
Trưa
hôm đó, Diệp Phiên Nhiên đứng đợi ở sân tập cả tiếng đồng hồ nhưng Thẩm Vỹ trước
sau vẫn chẳng hề xuất hiện. Sân tập tĩnh lặng vắng vẻ, ánh mặt trời ảm đạm hắt
trên dáng hình yếu đuối mỏng manh của cô.
Thẩm
Vỹ vì sao không đến, lẽ nào cậu đang trêu đùa cô? Diệp Phiên Nhiên lẻ loi cô quạnh
đứng cạnh thân cây rụng trụi lá. Cơn gió lạnh mùa đông từng cơn từng cơn thổi đến
khiến toàn thân cô lạnh buốt.
Vậy
mà, sự việc vẫn chưa dừng ở đó.
Vừa
bước vào lớp học, cô nghe thấy tiếng huýt gió chói tai. Bất chợt cô ngẩng đầu
lên, trông thấy hàng chữ xiêu vẹo nghiêng ngả chẳng rõ ai đã viết trên bảng:
“Diệp Phiên Nhiên LOVE Thẩm Vỹ.”
Con
tim Diệp Phiên Nhiên thắt lại, cúi đầu bước đến chỗ ngồi của mình. Cô vừa ngồi
xuống, tiếng huýt gió càng to hơn lại cất lên.
Không
cần ngẩng đẩu lên cô cũng biết là Thẩm Vỹ bước vào lớp. Cậu nhìn tấm bảng, sửng
sốt rồi bước ngay đến bục giảng xóa sạch những hàng chữ khó coi kia bằng tấm
chùi bảng. Lớp học rộng lớn thênh thang lặng ngắt như tờ, mãi đến khi chuông
vào học vang lên.
Tiết
đầu tiên giờ học buổi chiều là môn văn mà Diệp Phiên Nhiên thích nhất nhưng thầy
Tiêu đã giảng những gì, cô hoàn toàn không nghe thấy. Cô nhìn chăm chăm vào cuốn
sách giáo khoa, không dám ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ
chiếu rọi vào người nhưng cô chẳng hề cảm nhận được chút dấu vết ấm áp nào.
Những
hàng chữ trên tấm bảng đen đã hoàn toàn bóp nát lòng tự trọng của cô.
Diệp
Phiên Nhiên là cô gái nhút nhát yếu đuối, không đòi hỏi nhiều, chỉ lưu luyến
chút cảm giác ấm áp nhỏ nhoi mà Thẩm Vỹ mang lại cho mình. Giờ thì, chút cảm
giác ấm nồng duy nhất đó đã bị chính cảm giác xấu hổ nuốt chửng.
Từ
nhỏ đến lớn, Diệp Phiên Nhiên đều ngoan ngoãn vâng lời, sâu tận trong suy nghĩ
cô luôn cho rằng, yêu sớm là việc làm của những học sinh hư hỏng. Vậy mà giờ
đây, cô lại sắm vai nhân vật nữ chính trong màn kịch này.
Vả
lại, mọi người đều cho rằng là do cô chủ động dụ dỗ Thẩm Vỹ. Một nữ sinh diện mạo
tầm thường, chẳng ai biết đến thì làm sao xứng với lớp phó kiêm học sinh xuất sắc
Thẩm Vỹ chứ?
Cả
buổi chiều, Diệp Phiên Nhiên nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Mười
sáu mười bảy tuổi là lứa tuổi với lòng tự trọng căng tràn chưa từng có, tâm tư
thiếu nữ càng nhạy cảm và yếu đuối. Cô sợ hãi khi trò chuyện cùng người khác,
càng sợ hơn nữa chính là ánh mắt hàm ý sâu xa của mọi người xung quanh.
Rốt
cuộc có thể về nhà rồi, Diệp Phiên Nhiên vội thu dọn đồ, cô đeo ba lô bước ra
ngoài thì liền bị Thẩm Vỹ gọi lại. Cậu bước đến gần, nói giọng tự nhiên thoải
mái: “Cùng về nhé?”
Diệp
Phiên Nhiên cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm. Cặp mắt của cậu sao mà trông tự
nhiên, vô tội, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì thế?
Bức
thư đó, có thật là do cậu viết không? Diệp Phiên Nhiên rất muốn biết nhưng lại
không dám hỏi. Cô cúi đầu, đáp: “Thôi, hôm nay mình có việc.” Nói rồi, cô quay
người bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Thẩm
Vỹ đứng chết trân tại chỗ, cậu có phần hoang mang, thấp thoáng đâu đó là nỗi thất
vọng.
Một
số người con gái cực kỳ thích thể hiện, từng phút từng giây muốn mình trở thành
tiêu điểm của người khác. Còn Diệp Phiên Nhiên lại quen với việc che giấu bản
thân, cô chán ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó chế giễu.
Lẽ
dĩ nhiên, cô bắt đầu dần xa lánh Thẩm Vỹ, những lúc trên lớp, cô không nhìn cậu
cũng chẳng trò chuyện cùng cậu. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô không lặng lẽ ngồi
tại chỗ đọc sách thì âm thầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tan học không còn đợi
cậu về chung nữa. Hành động cố ý né tránh của Diệp Phiên Nhiên tuy đau lòng
nhưng Thẩm Vỹ chẳng còn cách nào khác.
Hôm
đó, đến lượt Diệp Phiên Nhiên trực nhật. Tan học phòng học chỉ còn lại mình cô
cùng Cố Nhân - người phụ thiết kế trang trí bảng đen.
Cố
Nhân là ủy viên ban tuyên truyền của lớp, tính cách thẳng thắn, gặp chuyện bất
bình đều lên tiếng giành lại công bằng. Cô lau xong bảng, phủi phủi lớp phấn
bám trên tay, bước đến trước mặt Diệp Phiên Nhiên đang cúi đầu quét lớp, nói:
“Cậu có biết những dòng chữ trên bảng là do ai viết không?”
Diệp
Phiên Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ trò
chuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.
“Cho
cậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch… Sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc Diệp
Phiên Nhiên trống rỗng.