Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 09 - 10
Chương
9
Một
buổi sáng sớm rất đỗi tình cờ Diệp Phiên Nhiên phát hiện ra bí mật của Thẩm Vỹ.
Nhà
cô cách trường nửa tiếng đi xe, hàng ngày đạp xe đi về đã trở thành cơ hội duy
nhất để cô rèn luyện thân thể. Sáng đó cô dậy sớm, phát hiện xe đạp bị thủng lốp.
Thợ sửa xe lúc này chưa mở hàng, Diệp Phiên Nhiên đành đón xe buýt đến trường.
Xe
dừng tại ngã tư gần trường học, Diệp Phiên Nhiên bước xuống xe, vừa ngẩng đầu
cô liền trông thấy Thẩm Vỹ đạp xe đến từ hướng đối diện. Cô khẽ sững sờ, nhà cậu
chẳng phải ở Thành Nam ư? Sao cậu lại đi hướng này?
Thẩm
Vỹ không trông thấy cô, cậu đạp rất nhanh trên chiếc xe đạp cũ kỹ tồi tàn, biến
mất trong dòng người.
Diệp
Phiên Nhiên cả ngày nhẫn nhịn không gặng hỏi Thẩm Vỹ. Lúc ra về, cô nói: “Hôm
nay mình không đi xe!”
“Không
sao, mình chở cậu!” Thẩm Vỹ đi lấy xe, Diệp Phiên Nhiên ngồi lên xe, chiếc xe
chậm rãi lăn bánh ra khỏi cổng trường.
Diệp
Phiên Nhiên không phải là cô gái nhiều chuyện, chỉ những lúc ở bên Thẩm Vỹ cô mới
trút bầu tâm sự. Thế nhưng hơn ba mươi phút rồi mà cô chẳng nói chẳng rằng, Thẩm
Vỹ cũng rất trầm lặng.
Khi
về đến nhà, Diệp Phiên Nhiên nhảy xuống xe, vẫy tay chào cậu, nói: “Tạm biệt”
Cô bước vào khu cư xá năm tầng, từ cửa sổ hành lang trong thấy Thẩm Vỹ quay đầu
đạp xe về hướng ngược lại.
Chạng
vạng tối ngày hè, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực. Ánh chiều tà rực rỡ chiếu sau
tấm lưng thon dài của Thẩm Vỹ hệt như đang mạ một lớp ánh sáng màu vàng kim lấp
lánh. Diệp Phiên Nhiên nhớ đến câu nói của Tử Hà Tiên Tử trong phim Đại thoại
Tây du: “Rồi một ngày anh sẽ khoác chiếc áo giáp hoàng kim chậm bước trên bảy sắc
cầu vồng đến cưới em!”
Khoảnh
khắc đó, lòng cô đã định sẵn cô sẽ theo người con trai này, suốt đời!
Ngày
hôm sau, Diệp Phiên Nhiên chất vấn năm lần bảy lượt, Thẩm Vỹ mới thẳng thắn thừa
nhận nhà cậu không phải ở Thành Nam.
Nếu
như là chàng trai với miệng mồm trơn tru thì Diệp Phiên Nhiên sẽ tức giận, cảm
giác mình bị người ta lừa dối nhưng đối phương là Thẩm Vỹ thì cô lại cảm thấy ấm
ức. Một người nguyện vì cô mà đi một đoạn đường dài xa xôi, ngày ngày đội ánh
trăng để trở về nhà.
“Sao
cậu ngốc thế?” Cô luôn miệng trách móc.
Thẩm
Vỹ tự cười giễu: “Mình muốn ở cạnh cậu thêm một lát, nói chuyện nhiều hơn một
chút!”
Khờ
quá! Diệp Phiên Nhiên thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói giọng cứng rắn: “Hôm nay về
nhà sớm đi, đừng đưa mình về nữa!”
Thẩm
Vỹ đồng ý: “Vậy mình tiễn cậu đến ngã tư thôi!”
Ra
khỏi cổng trường, đến ngã tư không xa lắm. Đoạn đường đó hai người đạp xe cực kỳ
chậm.
Dừng
xe ngay vạch dành cho người đi bộ chờ đèn xanh, Thẩm Vỹ hỏi cô: “Sinh nhật cậu
là ngày 27 tháng 7 à?”
“Đúng
rồi!” Diệp Phiên Nhiên rất đỗi kinh ngạc, sinh nhật cô chẳng hề nói với ai, kể
cả Thẩm Vỹ.
“Đừng
quên mình là lớp phó. Ngày sinh nhật của các bạn trong lớp mình đều ghi chép lại
cả!” Thẩm Vỹ chớp mắt, cậu lôi chú gấu nhỏ trong túi ra đưa cho cô: “Phiên
Phiên, sinh nhật vui vẻ!”
Chẳng
phải còn hơn một tháng nữa ư? Sao giờ đã tặng quà rồi? Diệp Phiên Nhiên hoài
nghi trong lòng nhưng chẳng hề nói ra. Cô nhận lấy chú gấu nhồi bông mềm mại,
toàn thân vàng óng, đôi mắt nhỏ nhắn, chiếc mũi đen nhánh, ôm vào lòng, trông
nó đáng yêu biết bao.
“Mình
chạy đi mấy cửa hàng mới mua được đấy. Cậu ấn thử vào đầu nó đi, nó còn biết
hát nữa đấy!”
Diệp
Phiên Nhiên ra sức ấn, nhưng chú gấu nhỏ không hát.
“À,
chưa gắn phin. Cậu chờ một lát, mình chạy ra cửa hàng gần đây mua!”
“Thôi
khỏi đi!” Diệp Phiên Nhiên vội nói: “Mình về nhà sẽ tự mua!”
Lúc
này đèn xanh sáng đèn, cô giục: “Cậu mau về đi, đi đường cẩn thận nhé!”
Thẩm
Vỹ mỉm cười, nói nhỏ: “Phiên Phiên, tạm biệt!” Cậu vẫy tay với cô, dáng vẻ rất
đỗi dịu dàng.
“Tạm
biệt!” Diệp Phiên Nhiên đặt chú gấu vào giỏ xe, chân đạp nhanh như bay, chỉ sợ
Thẩm Vỹ đuổi kịp lại đòi đưa cô về nhà.
Thẩm
Vỹ leo lên xe, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình cô, đèn xanh đã sáng từ lâu, cậu vẫn
chẳng nhúc nhích. Sau lưng có người ra sức ấn còi xe: “Đèn xanh lâu rồi kìa,
sao còn không đi?”
Chú
gấu nhồi bông nhỏ này cậu mua từ mấy tuần trước, cứ giấu mãi trong cặp sách, rốt
cuộc hôm nay cũng có cơ hội đưa cho cô.
Phiên
Phiên! Xin thứ lỗi cho mình, mình không thể mừng sinh nhật cùng cậu được.
Tối
đó sau khi về nhà, Diệp Phiên Nhiên sang tiệm tạp hóa đối diện mua một cặp pin
gắn trên thân chú gấu. Ấn tay vào đầu nó, là bản tình ca kinh điển Nhất mực yêu
em của ca sĩ Trần Bách Cường.
Diệp
Phiên Nhiên ôm chú gấu nhồi bông đi ngủ. Đêm tối tĩnh lặng, chú gấu nhỏ nằm
trong lòng cô hát vang, giọng đứt quãng.
“Phiền
muộn không ngớt, sầu muộn chẳng thể nào vơi, cớ sao lòng anh là một nỗi niềm trống
trải?
Tình
cảm đã ra đi mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu muộn trong lòng anh chẳng cách
gì tiêu tan.
Tại
sao trên môi em mãi ngự trị câu nói đó, cớ sao con tim anh vẫn không chịu nguôi
ngoai?
Dù
anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ
sao anh vẫn chỉ yêu mình em?”
Tiếp
sau đó là kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi lớn cuối cùng của năm đầu tiên khối trung học.
Không
khí trên lớp rất căng thẳng, đến cả Miêu Khả Ngôn thường ngày ríu rít ồn ào
cũng lặng lẽ học từ vựng Tiếng Anh trong giờ tự học. Sau kỳ thi là hai tháng
nghỉ hè dài đằng đẵng.
Diệp
Phiên Nhiên chẳng còn mong chờ đến kỳ nghỉ hè như trước kia nữa. Bởi lẽ nghỉ hè
rồi cô không thể hàng ngày gặp mặt Thẩm Vỹ. Quan trọng hơn nữa là, năm thứ hai
trung học bắt đầu phân ban. Dựa vào thành tích học tập và sở thích của mình, Diệp
Phiên Nhiên sẽ chẳng chút đắn đo mà chọn ban xã hội. Nhưng nếu như vậy đồng
nghĩa với việc cô và Thẩm Vỹ bị chia cách mỗi người một ngã.
Thành
tích học tập môn lý và hóa của Thẩm Vỹ đều rất giỏi, cô không mong rằng cậu vì
cô mà chọn ban xã hội.
Buổi
trưa hôm thảo luận chọn phân ban, họ đứng ngay trên con đường rợp bóng râm tại
khuôn viên trường. Hai hàng cây ngô đồng rậm rạp um tùm, cành cây tán lá đan
chéo nhau che khuất bầu trời và mặt trời, cứ thế vươn mãi tận cuối đường.
Diệp
Phiên Nhiên nói: “Nghe nói lớp một và lớp hai là ban xã hội, nếu vậy thì mình sẽ
không ở lớp tám nữa!”
“Khờ
quá, cậu đương nhiên phải học ban xã hội rồi!” Ánh mắt Thẩm Vỹ nhìn về phía trước:
“Không chừng sau này còn có thể trở thành nhà văn nổi tiếng ấy chứ!”
“Nhưng
mà mình không muốn xa cậu!” Rốt cuộc cô cũng nói ra điều này.
Cậu
quay mặt lại, bình thản nhìn cô, cười nói: “Bất luận mình ở đâu thì bọn mình
cũng sẽ không chia tay!”
Con
tim Diệp Phiên Nhiên thấp thỏm không yên, thoáng chốc bình yên trở lại.
Từ
lớp một và lớp hai đến lớp tám cũng bằng khoảng cách từ đầu này đến đầu kia con
đường rợp bóng. Tan học, cô vẫn có thể tìm cậu, họ vẫn có thể gặp nhau mỗi
ngày.
Cô
mải đắm chìm trong suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không phát hiện ra đằng sau vẻ
mặt bình tĩnh ôn hòa của Thẩm Vỹ đang che giấu một nỗi bi thương.
Diệp
Phiên Nhiên vừa đi vừa nói những dự định về lớp phân ban xã hội, cả những suy
nghĩ mông lung về cuộc sống sau này, khuôn mặt cô nhoẻn cười trong sáng. Thẩm Vỹ
thờ ơ đáp trả, nhưng thực sự cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Diệp
Phiên Nhiên ngỡ rằng, người con trai mặc áo sơ mi trắng đang đạp xe từng nói lời
yêu mến với cô sẽ mãi ở bên cạnh cô, mãi mãi cất bước đi cùng cô.
Vài
ngày sau, một tin tức đột ngột ập đến đập nát tư tưởng ngây thơ và lý tưởng của
cô.
Bố
mẹ thuyên chuyển công tác, Thẩm Vỹ phải theo gia đình dời đến Nam Kinh. Do cậu
cố ý che giấu nên Diệp Phiên Nhiên là người cuối cùng trong lớp biết chuyện.
Thi
xong môn cuối cùng là tiếng Anh, các bạn phóng ùa ra ngoài hệt như nước thủy
triều đang cuồn cuộn dâng lên.
Trong
căn phòng trống trải chỉ sót lại hai người. Diệp Phiên Nhiên chết lặng người, mở
chiếc cặp nhét bút bi, bút chì và cục tẩy vào. Thẩm Vỹ quay sang nhìn cô như mọi
khi, nở nụ cười ôn hòa, nói: “Thu dọn xong chưa, chúng mình đi thôi!”
Tâm
trạng cô rối bời, lặng lẽ đi theo cậu xuống tầng. Khi bước xuống góc của cầu
thang cô chạm phải bờ vai của một người, ngước mắt nhìn lên thì ra đó là Dương
Tịch, theo sau cậu là tên bạn chiến hữu Trần Thần.
Diệp
Phiên Nhiên cụp mắt, bước nhanh xuống tầng, đuổi theo Thẩm Vỹ phía trước.
Hai
người lưng đeo ba lô, cả đoạn đường từ trên phòng đến khi xuống sân tập bóng chẳng
nói với nhau lời nào. Thẩm Vỹ dừng bước, lấy hết can đảm quay lại thì phát hiện
gương mặt Diệp Phiên Nhiên đã đẫm lệ.
“Phiên
Phiên! Mình xin lỗi!” Cậu suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới thốt nên lời.
Diệp
Phiên Nhiên bướng bỉnh quay đầu lại, che miệng, đè nén khóc thổn thức, những giọt
nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, thấm ướt vạt váy đồng phục màu xanh.
“Cậu
đừng khóc nữa…” Thẩm Vỹ bước đến bên cô, Diệp Phiên Nhiên lấy tay gạt cậu ra, đẩy
cậu nghiêng ngả chao đảo.
“Cậu
đi đi, đi thật xa vào, mình không muốn trông thấy cậu nữa!” Cô hét lên hệt như
một đứa trẻ ngỗ nghịch.
Thẩm
Vỹ im lặng. Cuối cùng, cậu dịu dàng nói: “Mình không ở bên cậu, cậu phải biết tự
chăm sóc cho bản thân, quen thêm vài người bạn, đừng lúc nào cũng lủi thủi một
mình…”
Diệp
Phiên Nhiên chợt quay người lại, ôm chầm lấy Thẩm Vỹ từ phía sau, đặt gò má đẫm
lệ trên sống lưng cậu, nói giọng nghẹn ngào: “Phải đi thật ư?”
Cậu
nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát đặt bên eo mình, chẳng nói lời nào.
“Không
thể vì mình mà ở lại được sao?” Giọng cô xen lẫn nước mắt đau thương cùng sự
tuyệt vọng.
Thẩm
Vỹ ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt
trắng trẻo thanh tú của cậu.
Từ
đầu đến cuối cậu chỉ rơi nước mắt, chẳng nói lời nào hệt như đang diễn vở kịch
câm bi thương.
Chẳng
cách nào nắm bắt được số phận, cuộc chia ly đầy bất ngờ này, hệt như trận tuyết
tháng sáu bất chợt ập đến, khiến tình yêu vừa nảy mầm của hai người bỗng chốc
héo tàn.
Mặt
trời cuối cùng cũng lặn, trời dần sẩm tối.
Diệp
Phiên Nhiên thả lỏng bàn tay đang ôm Thẩm Vỹ, lau khô những vệt nước trên mặt,
nhìn cậu nghiêm nghị nói: “Thẩm Vỹ, mình đợi cậu, bất luận là bao lâu đi chăng
nữa!”
Con
tim Thẩm Vỹ thoáng chốc run rẩy, cậu bất giác chìa tay ôm cô vào lòng, thấp giọng
nói: “Được, hai năm sau, cậu thi vào Đại học Nam Kinh nhé!”
Thế
giới của cô bỗng chốc mọc lên vầng thái dương ấm áp. Trương Tiểu Nhàn[8] đã
nói: “Tôi tin rằng tình yêu có thể xóa nhòa mọi gian khó.”
[1]
Trương Tiểu Nhàn: Nhà văn Trung Quốc chuyên sáng tác những câu chuyện tình yêu
và tản văn.
Nhiều
năm sau, Diệp Phiên Nhiên nhớ về khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình đã già,
còn khi đó cô thật trẻ trung.
Vì
cô trẻ trung, nên mới ngỡ rằng thời gian và khoảng cách, vốn dĩ bé nhỏ trước
tình yêu, vì trẻ trung nên mới tin tưởng rằng tình yêu của hai người có thể chiến
thắng khoảng cách ngàn dặm cùng ánh sáng thời gian hai năm.
Chương
10
Hôm
sau là ngày bắt đầu kỳ nghỉ hè thì Thẩm Vỹ ra đi.
Diệp
Phiên Nhiên không đi tiễn cậu. Cô ngồi bên ban công tầng bốn ôm lấy chú gấu,
nghe đi nghe lại bài hát Nhất mực yêu em. Giọng ca cô đơn quạnh vắng của Trần
Bách Cường bao trùm ánh nắng mặt trời xung quanh ban công.
Từ
giờ trở đi, giữa dòng người xô đẩy bên cạnh cô chẳng còn con người với tên Thẩm
Vỹ nữa.
Diệp
Phiên Nhiên rút mảnh giấy ghi địa chỉ Nam Kinh mà cậu dúi vào tay cô chạng vạng
tối đó, nói nhỏ: “Diệp Phiên Nhiên, cố lên! Mày nhất đinh phải đỗ vào Đại học
Nam Kinh!”
Mùa
hè năm đó, Diệp Phiên Nhiên trải qua sinh nhật mười sáu tuổi. Bố mua cho cô một
chiếc bánh ga tô thật to, cắm lên đó mười sáu cây nến, xoa mái tóc ngắn ngủn của
cô, cười tủm tỉm nói: “Phiên Phiên của chúng ta mười sáu tuổi rồi, trở thành
thiếu nữ rồi!”
Mẹ
cô thắp từng ngọn nến, nói: “Nào, con mau đến cầu nguyện đi!”
Diệp
Phiên Nhiên bình thản đưa mắt nhìn bố mẹ: “Con còn có nguyện vọng gì nữa đâu?
Ngoài việc ra sức học tập thi đỗ điểm cao, sau này đỗ vào trường đại học trọng
điểm!”
Bố
cô biết con gái sau khi vào trung học thì trở nên tự ti, đánh mất vẻ ngây thơ
hoạt bát. Ông là người tính tình ôn hòa, xưa nay chưa bao giờ vì thành tích học
tập kém mà trách móc con gái. Đưa mắt nhìn sang vợ, ông mỉm cười nói: “Phiên
Phiên, bố mẹ không kỳ vọng sau này con phải đỗ vào trường đại học trọng điểm,
chỉ hy vọng con có thể trở thành một người tự lập kiên cường!”
Giọng
mẹ dịu dàng ôn hòa: “Đúng rồi, Phiên Phiên, con đừng đặt nặng áp lực tâm lý
quá!”
“Nhưng
con muốn thi vào Đại học Nam Kinh.” Diệp Phiên Nhiên thấp giọng nói.
Bố
cô không ngờ con gái lại có ý chí quật cường đến vậy, tuy rằng ông cảm thấy việc
này không mấy thực tế nhưng vẫn cảm thấy rất đáng khích lệ: “Đại học Nam Kinh
thực sự rất tốt, nhưng đó là trường trọng điểm cả nước, là trường đại học danh
giá. Nếu không đỗ vào trường đó thì vào học trường đại học trong tỉnh cũng tốt
mà con!”
“Không,
con phải thi đỗ vào Đại học Nam Kinh” Diệp Phiên Nhiên chân thành cầu nguyện
trước ánh nến lung linh mờ ảo.
Cô
muốn ở bên Thẩm Vỹ, cả đời này không chia ly!
Tháng
9 năm 1999, ngày tựu trường năm học mới.
Diệp
Phiên Nhiên được phân vào ban xã hội lớp hai. Cô ngẩng đầu nhìn danh sách phân
lớp, thấy tên cô và Đồng Hinh Nguyệt đặt sát cạnh nhau còn Cố Nhân thì ở lại lớp
tám.
Hôm
sinh nhật, cô nhận được tấm thiệp chúc mừng của Cố Nhân, niềm cảm động khó tả dấy
lên từ tận đáy lòng. Trên thế gian này, ngoài bố mẹ, vẫn còn có thêm hai người
nhớ đến sinh nhật cô.
Một
tháng sau ngày tựu trường Đồng Hinh Nguyệt đã trở thành nhân vật hoa khôi của lớp
ai ai cũng biết. Nhìn cô ta trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, dáng vẻ nói cười
hòa nhã khiến Diệp Phiên Nhiên không khỏi ngưỡng mộ. So với Đồng Hinh Nguyệt
thì Diệp Phiên Nhiên u uất trầm lặng hệt tựa hòn đá vô cảm.
Ngoài
khoảng thời gian tập thể dục giữa giờ hay những lúc hẹn Cố Nhân đi tản bộ dưới
con đường rợp bóng râm, cùng nhau chuyện trò thì phần lớn thời gian cô đều ngồi
tại chỗ đọc sách. Những cuốn sách cô đọc hoàn toàn không liên quan đến môn học.
Đó là những tác phẩm của Tịch Quyên, Trương Tiểu Nhàn, Dịch Thư, tiểu thuyết Cuốn
theo chiều gió, Đồi gió hú, Trăm năm cô đơn, thậm chí cô đọc cả Kinh thánh nữa.
Ngoài việc đó, cô chẳng biết phải làm gì để xua đi thời gian rỗi rãi.
Cuộc
sống lớp phân ban xã hội chẳng hề thoải mái hoàn hảo như trong tưởng tượng của
cô, tuy rằng không phải học lý và hóa khiến cô đau đầu nhưng môn toán vẫn chiếm
trọng lượng đáng kể, ngoài ra cô còn phải học thuộc các môn lịch sử, chính trị
khô khan nhàm chán.
Ngoài
môn văn, Diệp Phiên Nhiên không có hứng thú với những môn học khác nhưng cô vẫn
chăm chỉ chép bài. Hàng ngày sáng sớm sáu giờ sáng cô đã dậy, gặm ổ bánh mỳ rồi
vội vội vàng vàng đến lớp học sớm.
Cuộc
sống là vậy, chẳng thể vì chuyện mình không thích mà không tồn tại. Hệt như trước
kia cô ở bên Thẩm Vỹ, dẫu cho cô thích ỷ lại vào cậu đến đâu đi chăng nữa thì cậu
không còn ở bên cạnh cô nữa, không còn tan học về cùng cô, không cùng cô làm
bài tập, cùng cô đọc sách hay thảo luận bài tập môn toán nữa.
Hai
người bị ngăn cách giữa hai thành phố xa xôi. Tuy rằng hàng nửa tháng đều viết
thư cho nhau nhưng cô vẫn cảm thấy không thể thích ứng với cảm giác trống trải
cô đơn từ sau khi Thẩm Vỹ ra đi.
Mùa
thu đã đến. Hai hàng cây ngô đồng trên con đường rợp bóng bắt đầu rụng lá. Mỗi
lần đạp xe dưới hàng cây, thi thoảng vài phiến lá khẽ rơi trên bờ vai, trên mái
tóc cô. Bầu trời trên đỉnh đầu cũng trở nên hoang vắng. Hàng ngày Diệp Phiên
Nhiên đạp xe đi trên đoạn đường quen thuộc về nhà, từ ngày này qua ngày khác,
đơn điệu mà đằng đẵng.
Ngày
tháng cứ dần trôi, cuộc sống vẫn tiếp tục nhưng xảy ra những biến đổi trong vô
thức. Cố Nhân chẳng còn đến tìm cô vào giờ nghỉ giải lao nữa, cô ấy đã quen
thêm vài người bạn mới. Đó là cô bạn vừa chuyển trường, có cá tính tương đồng với
Cố Nhân, rất gần nhà nhau. Hai người bọn họ hàng ngày quấn lấy nhau như hình với
bóng, Diệp Phiên Nhiên vì chuyển chỗ ngồi nên quen được một cô bạn tên là Hạ
Phương Phi.
Lên
đến năm hai trung học, phần lớn nữ sinh đều không phát triển nữa. Diệp Phiên
Nhiên thuộc loại dậy thì muộn, vóc dáng bỗng chốc trổ giò, thoáng chốc cao vọt
lên một mét sáu mươi hai nhưng người vẫn rất gầy. Thầy giáo chuyển cô từ bàn
hai xuống bàn thứ tư ngồi cùng lớp trưởng là Hạ Phương Phi.
Nhiều
năm sau, Diệp Phiên Nhiên vẫn cho rằng Hạ Phương Phi là người thông minh và
phóng khoáng, tương lai tươi sáng nhất trong số những bạn gái mà cô từng quen.
Lúc này, Hạ Phương Phi đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh Đại học Bắc Kinh, được
phân vào đơn vị cấp dưới trực thuộc Bộ Trung ương.
Ngay
từ thời trung học, Hạ Phương Phi đã lộ rõ vẻ sắc sảo. Làn da cô trắng muốt, tướng
mạo đoan trang thanh tú, thành tích học tập xuất sắc, là học trò cưng của thầy
cô giáo. Mỗi lần trong lớp có hoạt động gì đều không thiếu sự có mặt của cô.
Hạ
Phương Phi gần gũi thoải mái với bạn bè, tính tình phóng khoáng nhưng không
đánh mất vẻ dịu dàng, kiều diễm của con gái, trong mắt mọi người cô được xếp
vào bậc giai nhân danh giá.
Gia
cảnh Hạ Phương Phi cũng rất khá giả, mẹ cô là hiệu trưởng trường tiểu học, bố
cô nắm giữ vị trí cấp cao trong cơ quan chính phủ. Nhưng cô xưa nay không bao
giờ tự cao, đối xử với mọi người đều lịch sự lễ phép, khiêm tốn nhã nhặn. Nếu
như Đồng Hinh Nguyệt là chiếc ly pha lê tinh xảo chói lòa thì Hạ Phương Phi lại
là một viên ngọc ấm ấp dịu dàng gần gũi mọi người. Tuy rằng cả hai đều danh giá
như nhau, nhưng Hạ Phương Phi không gây lóa mắt, dáng vẻ thanh thoát bình dị
càng giúp cô ghi thêm điểm với bạn bè.
Người
con gái hoàn hảo như vậy, trên người như toát lên sức mạnh vô hình chẳng những
hút hồn đám nam sinh mà kể cả các nữ sinh cũng tự nhiên gần gũi với cô. Ngồi
chung bàn nửa tháng, Diệp Phiên Nhiên thân thiết với Hạ Phương Phi hệt như bắt
đầu quen biết với cô từ khi học mẫu giáo vậy.
Chẳng
những thế, Hạ Phương Phi còn giới thiệu những người bạn thân của cô là Tạ Dật,
Triệu Hiểu Tình, Tô Tiệp với Diệp Phiên Nhiên. Năm cô gái nhanh chóng hợp thành
một nhóm, tình cảm tương thân tương ái hệt chị em.
Dưới
sự tiêm nhiễm và dẫn dắt của Hạ Phương Phi, Diệp Phiên Nhiên đã trở nên cởi mở
hơn, cô dường như bỗng chốc lại trở về là chính mình như trước kia.
Thời
gian cuối tuần, bọn họ hẹn nhau cùng ra ngoài dạo phố, mua băng cài tóc, trang
sức phụ kiện và tạp chí tuổi mới lớn hoặc ngồi bên quán vỉa hè ăn bát sủi cảo.
Trên
đường tan học về nhà, bọn họ vừa đạp xe vừa ríu rít bàn luận tin tức lá cải của
các minh tinh màn bạc, miệng hát vang câu: “Anh là kẻ điên cuồng, em là kẻ ngốc
nghếch, quấn quýt bên nhau đến tận chân trời…”
Những
nam sinh trong lớp thích Hạ Phương Phi tuyệt đối không ít hơn Đồng Hinh Nguyệt
nhưng chính vì Hạ Phương Phi thực sự quá ưu tú nên bọn họ chỉ dám thương thầm
trộm nhớ cô. Hạ Phương Phi thường phát hiện những bức thư tình, món quà của đám
nam sinh đặt dưới hộc bàn. Cô thường xé hết thư tình còn quà thì mở ra chia cho
chị em mỗi người một phần.
Mọi
người đều biết Hạ Phương Phi thích ăn socola. Trong ngăn bàn của cô đặc biệt
nhiều kẹo socola. Khoảng thời gian đó, Diệp Phiên Nhiên ăn socola đến phát nôn,
không nhịn được bèn hỏi Hạ Phương Phi: “Rốt cuộc cậu thích mẫu người con trai
thế nào?”
“Mình
thích con trai tài hoa, cao ngạo, có thể thuần phục được mình.” Hạ Phương Phi nằm
ngửa trên bãi cỏ thao trường nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời rơi trên kẽ lá.
“Mình
biết!” Tạ Dật, cô bạn chơi với Hạ Phương Phi từ thời tiểu học không nhịn được
bèn tung tin: “Phi Phi rất thích Dương Tịch”
Kể
từ sau khi phân ban, Diệp Phiên Nhiên không còn gặp Dương Tịch nữa, cô gần như
quên khuấy con người này.
“Mình
từng thích cậu ta.” Hạ Phương Phi thoải mái thừa nhận: “Khi đó, chúng mình đều ở
chung trong khuôn viên tỉnh ủy, tất cả các bạn nam đều chiều chuộng mình hệt
như một nàng công chúa, tặng mình thức ăn ngon đồ chơi đẹp, chỉ có cậu ta là
không thèm để ý đến mình. Cậu ta càng phớt lờ mình, mình càng muốn thu hút sự
chú ý của cậu ta. Nếu ở trên lớp cậu ta xếp hạng nhất thì mình tuyệt đối không
chịu đứng thứ hai. Thế nên, chúng mình từ nhỏ đến khi vào trung học cơ sở, đều
là mối quan hệ cạnh tranh.”
“Cậu
và Dương Tịch là đôi thanh mai trúc mã từ thời để tóc chỏm ư?” Diệp Phiên Nhiên
hỏi.
“Có
thể nói vậy!” Hạ Phương Phi gật gù, cặp mắt rực sáng, nụ cười ôn hòa: “Trong mắt
tớ có cậu ta nhưng trong lòng cậu ta chẳng hề có tớ. Sau này, chuyện tớ thích cậu
ta chẳng hiểu ai truyền đến tai cậu ta. Cậu ta thông qua người khác từ chối
khéo với tớ, cậu ta không thích mẫu con gái quá thông minh, mạnh mẽ. Cậu ta
thích người hiền lành yếu đuối, vừa gặp đã mến, khiến cậu ta có cảm giác bảo vệ.
Từ đó về sau, mình đoạn tuyệt tình cảm với cậu ta.”
“Hóa
ra cậu ta yêu mến mẫu con gái giống Tử Vi Cách Cách ư?” Triệu Hiểu Tình tinh
nghịch cướp lời: “Cứ tưởng bở! Phi Phi bọn mình sau này là hoàng hậu nương
nương rồi chẳng thèm cậu ta nữa!”
Tô
Tiệp cũng nói: “Đúng thế, đúng thế, Phi Phi chắc chắn gặp được chàng trai tốt
hơn cậu ta. Tớ thấy Tiêu Dương cũng rất được!”
Tiêu
Dương là nam sinh duy nhất tốp mười trong lớp phân ban văn. Tướng mạo cao gầy,
diện mạo anh tú, ánh mắt u buồn, trong lớp lặng lẽ ít nói, cùng chút mỉa mai nổi
loạn. Dáng vẻ ngạo nghễ này mang chút phong cách của Tạ Đình Phong.
“Theo
tin tức đáng tin cậy thì Tiêu Dương có ý với Phi Phi đấy! Nghe nói, lần trước
socola Dove là cậu ta lén lút nhét vào hộc bàn cậu đấy!” Tạ Dật cười tủm tỉm.
Chẳng
rõ có phải vì ánh mặt trời gay gắt mà gương mặt Hạ Phương Phi ửng đỏ quyến rũ
vô cùng. Cô ngồi bật dậy, nói: “Đi thôi, các chị em, tớ mời các cậu uống Coca!”
“Con
bé đó là Diệp Phiên Nhiên đấy hả?” Trần Thần đang ngồi nghỉ bên sân tập, trong
thấy Dương Tịch ngẩn ngơ nhìn chăm chăm: “Cô ta dường như thay đổi rất nhiều
ròi, cao hơn trước, cũng xinh hơn trước!”
Dáng
vẻ hiện giờ của Diệp Phiên Nhiên đã không còn giống với trong ký ức của Dương Tịch
nữa. Vóc dáng cao hơn nhiều, mái tóc cũng dài hơn, xõa trên bờ vai, trên làn da
láng mịn tô điểm vài vệt đỏ hồng nhạt, toàn thân toát lên cốt cách dáng vẻ tươi
đẹp xinh xắn, chẳng còn vóc dáng gầy guộc nhỏ nhắn như trước kia nữa.
Liếc
nhìn gương mặt xinh xắn thanh tú của cô, lồng ngực Dương Tịch thắt lại, con tim
cậu khẽ run rẩy.
Chia
tay nhau nửa học kỳ, cậu rất nhớ cô, nhớ cô vô cùng. Từ ngày cô ra đi, cậu đã bắt
đầu nhớ nhung cô rồi.