Nở rộ - Chương 01 - 02

Chương 1

“Cậu chủ đã về!” Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng
tay, vui vẻ chào.

Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: “Cậu chủ về
sớm vậy?”

Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: “Yên tiểu
thư đâu?”

“Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống
không, thưa cậu chủ?”

Lương Phi Phàm gạt tay: “Không cần đâu! Để tôi lên đấy.”
Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi.

Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh
ta dừng lại, nói với quản gia: “Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây
cho tôi!”

Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp
làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận
đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu chủ lại mang món quà quý giá
gì về làm vui lòng cô chủ thế?”

Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản
gia, cười nói: “Mặt trăng trên trời.”

Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc.

Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí
có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ
hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ.

Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu
tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang
lưng, lặng lẽ đứng ở đó.

Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu
đuối.

Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt,
tình cha con xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời,
một người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay
ra hiệu: “Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên.”

“Vâng, thưa chú!”

Cậu thanh niên nghe tiếng gọi liền xuất hiện, xách hành lý của
Cố Yên, nói nhỏ bên tai: “Chào em! Anh là Phương Diệc Thành.” Nói đoạn, cậu ta
đưa tay ra, những ngón tay khô ráp nhưng nóng ấm bắt lấy tay cô gái...

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Cô gái trong giấc mộng ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên, sau đó
nắm chặt lấy tay anh, miệng nở nụ cười.

Lúc đó cũng đang là giữa hè. Trong cái nắng hè oi ả, tiếng ve
sầu kêu râm ran, bụi bay trong những chùm ánh sáng, xung quanh bỗng trở nên yên
tĩnh, trời đất không một tiếng động. Trong lòng Cố Yên, cậu thanh niên đẹp trai
với nụ cười rạng rỡ, bàn tay ấm áp của cậu ta như đang hứa hẹn một điều gì đó
dài lâu.

“Phương Diệc Thành, em muốn về nhà!”

“Phương Diệc Thành, anh mua cho em cái kia đi!”

“Phương Diệc Thành, mai anh đưa em đến trường được không? Bạn
em nói muốn biết mặt anh đấy!”

“Phương Diệc Thành, đã hứa tối nay đi xem phim mà, sao anh lại
thất hẹn?”

“Em muốn hái trăng trên trời!”

“Ồ! Sao em biết anh muốn tặng em mặt trăng trên trời?” Giọng
cậu thanh niên làm cô gái thức tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào pha chút giận hờn.
Cô gái tỉnh giấc, mở to đôi mắt, cậu thanh niên cao to, đẹp trai đang nhìn cô với
ánh mắt dịu dàng.

“Lương Phi Phàm? Anh về khi nào vậy?!”

Tiểu nha đầu tỏ vẻ vui mừng để lấy lòng, khiến nụ cười của cậu
ta càng rạng rỡ, đưa tay vuốt ve đôi má ửng đỏ: “Tranh thủ làm xong việc, anh
liền về ngay. Nhớ anh rồi à?”

Cố Yên ngáp một cái, lười biếng chui vào chiếc chăn mỏng.

Lương Phi Phàm cười, mắng yêu: “Vô lương tâm!”

“Dậy đi! Chẳng phải em muốn anh hái trăng trên trời sao? Anh
hái xuống cho em rồi này!”

Vừa nghe xong, quả nhiên Cố Yên thò đầu ra nhìn một cách hiếu
kỳ. Lương Phi Phàm khẽ vuốt chiếc cằm của cô, rồi để chiếc hộp lên gối. Cố Yên
ngồi dậy, mở chiếc hộp, đâu có mặt trăng nào!

“Lương Phi Phàm!” Cố Yên dùng ngón tay trỏ chỉ về phía anh.
“Anh lừa em hả?”

“Đây là thiên thạch trên mặt trăng, mất bao nhiêu công sức mới
kiếm được đấy.” Lương Phi Phàm cởi áo khoác, chui vào trong chăn ôm lấy cô gái,
cơ thể mềm mại nằm gọn trong lòng anh. Nắm bàn tay cô gái, anh thở dài: “Sao
không nhớ anh? Mấy tối nay, anh không thể nào ngủ được, anh nhớ em...”

Cố Yên không mấy thích thú với viên đá, cầm trên tay nghịch
một lúc rồi trả lại cho Phi Phàm. Anh ta cầm lấy, nói: “Mài viên đá thành chuỗi
vòng tay cho em chơi nhé?”

Cố Yên lắc đầu, vùi người trong lòng anh, làn da mềm mại cọ
xát vào vòm ngực rắn chắc, khiến men tình lại cháy lên trong anh. Anh kéo chiếc
chăn đang che hờ đôi chân dài thon mượt, chẳng mấy chốc, hai người họ lại quấn
lấy nhau miết mát đến tận khuya. Cố Yên mệt đến nỗi phải dùng bữa tối trên giường.
Hôm sau, toàn thân cô ê ẩm, tỉnh dậy đã là buổi chiều.

Lật người sang một bên, lưng đau ê ẩm khiến Cố Yên bất giác
kêu lên một tiếng. Từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Chuyện gì thế?” Tính khí lúc ngủ dậy của tiểu thư nhà họ Cố
quả là danh bất hư truyền.

Cửa từ từ hé ra, cô gái giúp việc bê bộ đồ tắm đứng ở cửa:
“Cô chủ, cậu ra khỏi nhà từ sáng sớm, cậu có dặn chúng tôi đừng gọi cô, để cô
ngủ muộn một chút. Tối nay, kỷ niệm một năm ngày khai trương khách sạn “Phi”, cậu
nói, gọi cô dậy sửa soạn, xe đang đợi dưới lầu.”

“Dự tiệc?” Cố Yên chau mày, vươn vai, lười biếng nằm trên
chiếc giường rộng. Mệt chết đi được! Lương Phi Phàm đúng là đồ xấu xa, biết tối
nay có tiệc mà “hành” người ta ra nông nỗi này đây.

Cố Yên đang chuẩn bị bước xuống giường thì lại nghe thấy tiếng
cô hầu gái thúc giục: “Yên tiểu thư, Dung thiếu gia lại gọi điện về nhắc nữa đấy!”

Cố Yên đã ngồi dậy rồi, nhưng nghe vậy thì vặn mình một cái,
rồi lại vùi người vào đống chăn mềm mại.

Mấy cô người hầu sốt ruột muốn khóc. Dung thiếu gia gọi điện
về mấy lần nhưng bọn họ chẳng ai dám đi gọi Yên tiểu thư, cứ chần chừ mãi, lúc
này dậy rồi, sao lại nằm xuống ngay chứ?

“Nói với anh ta, bản cô nương còn buồn ngủ lắm, kêu anh ta đừng
có vội.” Cố Yên mắt nhắm, tay ôm chiếc gối, uể oải nói.

Tại khách sạn “Phi”...

Lương Phi Phàm tay cầm ly rượu vang, dựa lưng vào thành
sofa, ngón tay gõ nhẹ vào chiếc ly thủy tinh, đây là thói quen lúc rảnh rỗi của
anh.

Dung Nham vẻ nịnh bợ đi tới: “Anh cả, em mới gọi lại giục lần
nữa, nói sẽ đến ngay, hay là chúng ta chơi...”

Lương Phi Phàm lườm anh ta một cái, mắt nhắm hờ không nói
gì.

Dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt anh tối sầm, thoáng chút không
vui. Nhóm anh em, bạn bè xung quanh lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Bữa tiệc kỷ niệm một năm ngày khai trương khách sạn “Phi” chỉ
vì chờ một đứa con gái mà muộn đến hơn một tiếng đồng hồ. Những ông khách tai
to mặt lớn ngồi chờ một cách ngu ngốc, khi ra về không biết sẽ phỉ báng thế
nào?

Lúc này, trong lòng Dung Nham tức đến ói máu, cái con bé Cố
Yên này đúng là xung khắc với hắn trong lá số tử vi, đang yên đang lành lại
thích kiếm chuyện.

“Đến rồi, đến rồi, Yên tiểu thư!” Giọng nói lanh lảnh khiến
tất thảy các quan khách đều hướng về cô gái vừa mới bước vào.

Người phục vụ mở cửa, Cố Yên ung dung bước vào. Mái tóc dài
buộc cao đơn giản, tay và cổ đều không đeo đồ trang sức, mặc chiếc váy bồng như
công chúa, từng lớp voan đen mỏng xếp chồng lên nhau, dài chấm gối, càng làm
tôn lên đôi chân thon dài. Vẻ đẹp thánh thiện ấy vừa mới bước vào cửa đã thu
hút bao ánh nhìn.

Lương Phi Phàm đứng dậy, đi về phía cô để che đi những ánh
nhìn ấy, tay anh vẫy vẫy về phía hội trường: “Bắt đầu đi!”

Bữa tiệc đương nhiên rất vui vẻ.

Được vài tuần rượu, Lý Vi Nhiên vừa cười vừa cầm hai chiếc
ly: “Tiểu Yên, tối nay để đại ca chờ lâu quá, phải phạt rượu đấy!”

Cố Yên ngồi trong lòng Phi Phàm, buông một câu: “Không biết
uống!”

“Đây chỉ là rượu trái cây, không uống là không nể mặt anh em
chúng tôi rồi!” Lý Vi Nhiên nói rồi đảo mắt nhìn Tần Tống, cười nham hiểm.

Liếc nhìn đám người xung quanh, trong lòng Cố Yên hiểu rõ
hơn ai hết, đó chẳng phải là rất bất công sao?

Tôi không nể mặt á? Sao không nghĩ xem, đại ca nhà các người
vần tôi suốt cả đêm, vừa mới ngủ được một lúc, giờ hai đùi vẫn còn đau ê ẩm,
tôi không trách thì thôi, lại còn...

“Tôi nghĩ, đại ca các anh muốn phạt tôi theo cách khác đấy?”
Cố Yên ngẩng đầu nhìn Lương Phi Phàm với nụ cười ngọt ngào, đôi môi không tô
son ướt át dưới làn da trắng. “Phải thế không, Phi Phàm?”

Đôi mắt Cố Yên đầy ẩn ý khiến Lương Phi Phàm phút chốc như
chết lặng.

Đầu óc lâng lâng, máu nóng trong người dâng lên, cảm giác
ham muốn đó lại thức tỉnh.

Không kìm nén nổi, làn môi mỏng của Phi Phàm ghì chặt xuống,
nụ hôn kéo dài trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.

Mặt Cố Yên đỏ ửng, cố đẩy anh ra: “Tôi chịu phạt rồi đấy, giờ
đến lượt cậu!” Cố Yên đứng dậy, với lấy chai Imprial đặt trước mặt Lý Vi Nhiên.
“Lúc nãy, chú gọi tôi là gì nhỉ?”

“À, chị Yên...” Lý Vi Nhiên thấy mình lỡ lời, liền sửa lại
ngay. “Anh cả, anh xem, em gọi đúng rồi chứ...?”

Được mỹ nhân trao nụ
hôn, tâm trạng Lương Phi Phàm vui hẳn lên. Mặt mày rạng rỡ ôm lấy Cố Yên, anh
cười, không nói, chỉ như người ngoài đứng nhìn cuộc vui.

Dung Nham và Trần Ngộ Bạch, người phải người trái ép Lý Vi
Nhiên: “Chú năm, đừng trách bọn anh nhé, uống đi!”

Lý Vi Nhiên không còn đường lùi, đành cầm chai rượu uống “ừng
ực”, vừa uống vừa nhìn đám anh em chẳng nể nang chút tình nghĩa, khiến những
người có mặt trong quán bar phải reo hò cổ vũ.

“Vui quá nhỉ!” Tiếng phụ nữ lanh lảnh phát ra bên ngoài nhóm
người. Lý Vi Nhiên cố vùng ra khỏi hai người kia, vội chạy tới: “Chị Minh Châu,
cứu em với!”

Cố Minh Châu rẽ đám người bước tới. Cô mặc chiếc váy màu hồng
cánh sen dài chấm đất, trang điểm kỹ lưỡng: “Vi Nhiên, lại là em hả? Em thấy đấy,
Dung nhị và Trần tam ngoan như thế, trước nay có gây chuyện như em đâu.”

Bị điểm đích danh, Dung Nham và Trần Ngộ Bạch nhìn nhau
không nói.

“Chị!” Cố Yên nghiêm túc đứng lên chào.

Cố Minh Châu gật đầu ý bảo đã nghe thấy, rồi đi qua trước mặt
Cố Yên, ngồi xuống cạnh Lương Phi Phàm: “Lương đại ca, chúc mừng nhé!”

Lương Phi Phàm thấy vòng tay trống trải thì hơi chau mày,
nhưng không muốn để đối phương nhìn thấy nên vẫn cười khách sáo: “Cảm ơn!”

“Tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện một lát đi!”

Hai bọn họ mới nói mà đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Cố Yên nhàn rỗi, ngồi tựa cửa sổ xem pháo hoa. Trong đầu cô
hiện lên dòng suy nghĩ, không biết lát nữa có nên nói với chị Minh Châu là mình
muốn về thăm cha không? Chị ấy bận nhiều việc nên mình cũng không dám mở lời,
nhưng không có chị ấy dẫn về thì liệu cha có muốn gặp mình không...

“Nghĩ gì thế?” Kỷ Nam đi tới, gõ gõ vào đầu Cố Yên.

“Đang nghĩ xem mai có nên đi làm không đây?” Cố Yên khéo léo
che đậy suy nghĩ.

“Phải đi chứ, nhưng tôi không hỏi chuyện đấy.” Kỷ Nam xua
tay.

Cố Yên làm ở công ty của Kỷ Nam, lúc đến lúc không, có khi
không thích lại xin nghỉ mấy tuần liền. Mấy người rảnh rỗi nói cô là tình nhân
của Kỷ Nam, thế là từng góc trong công ty được Cố Yên cho lắp camera, tâm trạng
không vui liền gọi ngay vài ba cô đến chỉnh cho một trận, khiến cả công ty nhiều
phen khiếp vía. Kỷ Nam nhiều lần cầu xin cô ra mở công ty riêng, nhưng Cố Yên
ngoan cố không chịu làm theo.

“Kỷ Nam, tôi nhớ cha tôi lắm!” Cố Yên nghiêng đầu tựa vào
vai Kỷ Nam.

Kỷ Nam thở dài, vòng tay vỗ vỗ vào vai cô, an ủi: “Có lòng
nhớ tới cha là tốt rồi, đừng về. Gặp nhau không bằng nhớ tới nhau.”

Cố Yên bĩu môi, không nói gì.

Chương 2

Trên đường về, Cố Yên trông có vẻ mệt mỏi, ngồi tựa vào người
Lương Phi Phàm, không nói một câu.

Lương Phi Phàm bế cô đặt lên đùi mình, hôn lên mái tóc, nói
nhỏ vào tai cô: “Sao buồn thế? Mệt à?”

Cố Yên buồn bã, không trả lời, lâu sau mới hỏi: “Chị với anh
nói chuyện gì thế?”

Mặt Lương Phi Phàm hơi sầm lại, cười nhạt: “Cố Minh Châu
nói, Phương Diệc Thành về rồi.”

Thực ra, khi có lệnh điều Phương Diệc Thành về đây, Lương
Phi Phàm đã biết trước việc này. Mấy ngày nay anh nghĩ, Cố Yên biết rồi sẽ có
phản ứng thế nào.

Giờ xem ra, Cố Yên không có chút kinh ngạc hay tâm trạng bất
an như anh tưởng tượng. Cô chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo rồi lại nhìn ra ngoài cửa
sổ xe, không nói gì.

Anh vuốt ve ngón tay Cố Yên: “Tuy nói là điều động công tác,
nhưng thành phố này là địa bàn chính của Phương gia, lần này anh ta trở về chắc
định diễn trò gì đây. Mới chừng ấy tuổi đã có thể ngồi vào vị trí đó, xem ra
anh ta cũng không phải tay vừa.” Xét về mặt năng lực thì Phương Diệc Thành là một
trong số rất ít người mà Lương Phi Phàm nể phục. Năm đó, khi Phương Diệc Thành
theo Cố Bác Vân, Lương Phi Phàm cũng hay đến tìm anh ta đấu Karate, một người
xuất thân dòng dõi thương gia, một người kinh nghiệm chiến đấu vô cùng dày dặn,
hai người họ luôn là đối thủ xứng tầm. Để tìm được một đối thủ ngang sức ngang
tài như thế, đối với Lương Phi Phàm, quả là một việc không dễ dàng gì.

Cố Yên không có hứng thú với mấy chuyện thương trường, Lương
Phi Phàm nói xong, cô cũng chỉ “ừ” một tiếng, sau đó lại quay đi nhìn cảnh đêm
ngoài cửa xe.

Lương Phi Phàm im lặng một hồi: “Anh ta mới được thăng chức,
đến nhà Cố Minh Châu cũng chỉ là thăm hỏi bình thường, chắc lát nữa sẽ tới nhà
họ Lương. Cố Minh Châu nói, anh ta có hỏi thăm em.”

Cố Yên cau mày, ngữ điệu vẫn hơi lạnh nhạt: “Ồ!”

“Anh ta cũng về được một thời gian rồi, không liên lạc với
em à?” Lương Phi Phàm cố tỏ vẻ như thuận miệng hỏi. Số của Cố Yên mấy năm nay
không đổi, nếu Phương Diệc Thành muốn tìm cô, chắc chắn không cần phải thông
qua Cố Minh Châu.

“Không.” Vẫn ngữ điệu ấy, Cố Yên trả lời, cứ như thể mấy
chuyện đó không liên quan tới mình. Sờ tay vào túi áo, qua lớp vải mỏng, dường
như cô nắm chiếc điện thoại chắc hơn.

Lương Phi Phàm có cảm giác như nắm đấm đánh vào bịch bông, tức
giận thở dài, vòng tay ôm Cố Yên chặt hơn.

Cố Yên hơi nhắm mắt, hàng mi dài che khuất thần sắc của đôi
mắt. Cái tên kia như ma quỷ ám ảnh trong đầu cô, cố gắng cầu nguyện, nhưng bên
tai vẫn nghe đâu đây giọng nói từ thời niên thiếu ngọt ngào: “Phương Diệc
Thành! Anh thật ngu ngốc! Phương Diệc Thành...!”

Lại một đêm dài mộng mị. Cố Yên chợt mở to đôi mắt, cảm thấy
thân thể mệt mỏi, tâm trạng không vui, quay người sang một bên khiến Lương Phi
Phàm nằm cạnh cũng tỉnh giấc. Thấy bờ vai trần lộ ra trước mắt, anh lại ham muốn
được chạm vào người cô.

Cố Yên cố đẩy anh ra, hai người họ đang quấn lấy nhau thì tiếng
chuông điện thoại ở đầu giường bỗng kêu lên từng hồi phiền toái.

Lương Phi Phàm luôn miệng gọi: “Em yêu”, sau mỗi tiếng gọi
là một nụ hôn ướt át trên khắp cơ thể cô. Cô đẩy anh ra, tính đàn ông trong anh
lại càng trỗi dậy. Lát sau, chờ anh đã thỏa mãn cơn thèm khát, cô vội tụt xuống
giường, cầm lấy chiếc điện thoại chạy vào phòng tắm.

Bữa sáng thường nhật ở Lương thị.

“Bụp!”

Lần thứ mười hai, Trần Ngộ Bạch bị đánh gục.

Lương Phi Phàm hất hàm hỏi đám đàn em: “Đến rồi à?”

Kỷ Nam đứng xem đã lâu, lúc này mới vuốt cằm bình luận: “Đại
ca xuất chiêu quá đẹp!”

Dung Nham đến muộn nên không hiểu chuyện gì, anh ta vỗ vai Tần
Tống, hỏi: “Lão Tam lại chọc giận đại ca chuyện gì thế? Bị dạy cho một bài đích
đáng quá nhỉ!”

“Hồng nhan họa thủy[1] mà, huống hồ Lão Tam còn gây ra hai
cái họa nữa! Con bé trong nhà đó tự nhiên gọi điện cho chị Yên kể khổ, làm hỏng
cuộc vui của đại ca, chọc đại ca giận thì chỉ có mà chịu đòn thôi.” Tần Tống cười
khoái chí, thuật lại sự việc.

[1] Hồng nhan họa thủy:
ý nói người con gái có nhan sắc sẽ làm nguy hại đến người con trai, hay gia
đình, thậm chí quốc gia nơi mà cô gái đó sống.

Trần Ngộ Bạch nhe răng, trừng mắt khiến Tần Tống tức thời ngậm
miệng, đi đến dìu anh ta lên lầu. Lúc này chỉ còn lại Lý Vi Nhiên đang khoa
chân múa tay.

“Đại ca, cú móc trái của anh đẹp lắm đấy!”

“Đến đây, tôi dạy cậu.”

“Không được! Không được... ai... a... Đừng đánh nữa đại ca!
Cứu tôi với... cứu với! Anh hai cứu em với... Tiểu Tứ, Tiểu Lục...” Lý Vi Nhiên
miễn cưỡng chống trả, miệng không ngừng kêu cứu.

Dung Nham và Kỷ Nam, mỗi người một bên dìu Trần Ngộ Bạch xuống
lầu.

Đùa cái kiểu gì thế, mấy người bọn họ hợp lại cũng không
đánh nổi đại ca, thế mà cậu dám chọc vào!

Tần Tống đứng ở bậc cầu thang, nói to: “Anh năm, em lấy hộp
y tế xuống cho anh rồi, giờ đợi anh dưới lầu, anh tự xuống lấy nhé!”

Tiểu Ly kéo Cố Yên đi dạo.

“Tiểu Ly...” Cố Yên giằng lấy ly rượu trong tay cô ta: “Đừng
uống nhiều như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mắt Tiểu Ly nhòe đi: “Trần Ngộ Bạch là thằng đểu!” Cô ta nghẹn
ngào nói, rồi với lấy chai rượu rót vào ly. “Cố Yên, mình chẳng cần anh ta nữa
đâu!”

Cố Yên cười nhạt: “Cậu quyết được sao?” Xảo quyệt như Trần
Ngộ Bạch, đến mười cái dây như Tiểu Ly cũng không thể trói được anh ta.

“Đến cậu mà cũng nói như vậy...” Tiểu Ly sụt sịt, cô đang đau
khổ muốn chết, rõ ràng là anh ta sai, nhưng không sao nói lại được, chỉ làm ầm
lên một tí thôi đã giận không thèm nói chuyện. Trần Ngộ Bạch luôn tìm cách khiến
Tiểu Ly cảm thấy như mình đang vô cớ kiếm chuyện.

Trời dần tối, người đến quán mỗi lúc một đông, Cố Yên mải bắt
chuyện với mấy người đàn ông trong quán, ngoảnh lại đã không thấy Tiểu Ly đâu.

Cố Yên lo lắng bởi Tiểu Ly uống khá nhiều, giờ lại lang
thang một mình nên cô không yên tâm.

Vội đảo mắt tìm kiếm ở mọi ngóc ngách, không thấy đâu, cô lại
lên lầu tìm từng phòng.

Cuối cùng cũng thấy Tiểu Ly đang say khướt, quần áo xộc xệch,
bị hai tên thanh niên đè xuống sofa sờ mó.

Cố Yên vừa lao tới vừa nhanh tay bấm ngay số máy liên lạc gần
đây nhất. Tới nơi, cô đẩy đám người ra, ôm lấy Tiểu Ly bảo vệ. Lúc này, có tới
hàng chục tên say rượu vây lấy như muốn ăn tươi nuốt sống hai cô gái.

“Đừng có lại gần! Các người làm gì vậy?” Cố Yên nghiêm mặt hỏi.

“Ha ha, mày còn hỏi bọn tao muốn làm gì hả?” Vừa nói, hắn vừa
đưa tay lên sờ ngực Cố Yên. “Bọn tao đang thèm một con nai như mày đây! Anh em
đâu, xơi tái nó đi!”

“Cút đi!” Cố Yên lấy hết sức đá cho hắn một cái, miệng hét
to, thừa lúc bọn kia không chú ý, cô ghé sát vào chiếc điện thoại trong túi
xách. “Đây là WADY, bọn mày đừng có làm bậy! Hôm nay ai dám động đến tao, xong
chuyện hãy giết tao bịt miệng, nếu không sẽ có người tới chôn sống lũ chúng
mày! Chắc chúng mày chưa muốn chết đâu nhỉ? Đây, có chút tiền với mấy cái thẻ,
mật khẩu đều là 413251, chúng mày hãy cầm lấy rồi đi chỗ khác chơi, tao không
truy cứu nữa, việc này coi như xong.”

Tất cả bọn chúng quay ra nhìn nhau, ai nấy đều mặt mày sửng
sốt, nghe giọng cô gái này, chắc lai lịch cũng không phải vừa.

Tên Kim Mao vừa mới sờ ngực cô, tay vẫn còn chút khoái cảm,
giờ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn từ cổ xuống khe ngực, chỗ bị đá vẫn còn
đau, máu điên nổi lên cùng máu dê, hắn ta giật phăng chiếc túi, kéo Cố Yên lên
ghế, xé toạc quần áo của cô.

“Ông mày không cần tiền, cần người!” Giọng cười hằn học kèm
theo những động tác mướt mát trên cơ thể Cố Yên.

Những tên khác thấy tình hình thuận lợi, cũng gào lên phụ họa,
mấy tên trợ giúp Kim Mao chinh phục Cố Yên đang giãy giụa, đám còn lại quay ra
giở trò với Tiểu Ly.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3