Nở rộ - Chương 11 - 12
Chương 11
Kỷ Nam cảm thấy mọi việc rất kỳ lạ. Tự nhiên cô bị đại ca
sai đi Nam Mỹ công tác, hơn thế lại là một công việc không liên quan tới mình.
Về được mấy hôm thì không sao liên lạc được với Cố Yên.
Buổi trưa, tự dưng nhận được điện thoại của đại ca nói đến
nhà đón Cố Yên, cô vội đi ngay. Đến nơi, cô hốt hoảng vì thấy mặt mày Cố Yên tiều
tụy hẳn đi, ánh mắt đầy vẻ đau thương. Dù mặc quần áo dài nhưng vẫn không sao
che được những vết xanh tím trên người.
Sao đại ca lại ra tay thô bạo thế nhỉ?
Thế là xong, trời sắp sập tới đầu rồi, quả này anh em mình
khó lòng thoát khỏi.
“Đến nhà tôi ở tạm nhé?” Kỷ Nam cẩn thận mời cô.
“Không, cô tìm giúp tôi một căn nhà ba phòng, tiền thuê
tháng khoảng ba nghìn.” Cố Yên mệt mỏi tựa vào ghế, thần sắc mệt mỏi, cứ như muốn
nằm lăn ra. Dù mệt mỏi lắm nhưng cô vẫn không chợp mắt nghỉ ngơi, giờ cô chỉ muốn
ngay lập tức có được một nơi thuộc về riêng mình.
Kỷ Nam dừng xe bên lề đường, sau vài cuộc điện thoại, cô muốn
nói với Cố Yên điều gì đó: “Ừm...”
“Đừng nói gì với tôi, Tiểu Tứ, đừng nói gì vào lúc này.”
Kỷ Nam im lặng.
Không lâu sau, Kỷ Nam tìm được một căn hộ sạch sẽ và thoáng
mát, rồi cô giúp Cố Yên mua một số vật dụng hằng ngày. Thấy Cố Yên nằm trên giường,
Kỷ Nam cũng không dám hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi cô biết, Cố Yên
sẽ không muốn đối diện với sự việc.
Kỷ Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn Cố Yên thì úp mặt vào gối
khóc rất thương tâm.
Công việc cũng không khó tìm. Cố Yên tốt nghiệp khoa Ngoại
ngữ, cô cũng không khó tính trong việc lựa chọn công việc, nên phỏng vấn đến
công ty thứ ba, cô đã được nhận vào làm.
Đây là một công ty chuyên thiết kế phần mềm trò chơi trực
tuyến, Cố Yên phụ trách phần phiên dịch.
Phòng phiên dịch gồm bốn người, trưởng phòng là chị Trần,
năm nay cũng ngoài bốn mươi, mắt to, mày rậm, là dân miền Bắc chính gốc, tính
tình phóng khoáng, rất quan tâm Cố Yên. Người thứ hai tên là Tần Tang, cô này rất
xinh đẹp, tính tình hiền lành, ít nói, nghe đâu cô có người bạn trai rất đẹp
trai, tương lai xán lạn. Người thứ ba tên là Tiểu Ma, cô này rất nhanh mồm
nhanh miệng, lại có tính hay buôn chuyện nên chỉ cần một buổi chiều, cô ta đã bắt
thân với Cố Yên, rồi kể cho cô nghe hết chuyện này đến chuyện khác, còn hỏi chiếc
váy Cố Yên đang mặc mua ở đâu?
Cố Yên chỉ biết cười, ngày còn ở với Lương Phi Phàm, công ty
anh có riêng một bộ phận chuyên thiết kế trang phục cho cô, nên quần áo cô mặc,
bộ nào cũng rất đặc biệt, trên đời này không thể có bộ thứ hai.
Nhà trọ cách công ty không xa nên mỗi sáng thức dậy, cô có
thể đi bộ đến chỗ làm. Công việc hằng ngày là phiên dịch, kiểm tra sổ sách, rảnh
rỗi thì nghe Tiểu Ma buôn chuyện, cuối tuần được nghỉ, cô lại ngủ đến chiều, mỗi
ngày trôi qua rất bình dị, như một thước phim quay chậm.
Sự xuất hiện của Phương Diệc Thành không làm cô ngạc nhiên,
cô sớm biết anh ta sẽ đến tìm mình.
“Anh tìm em à?”
“Ừ! Chúc mừng em! Con chim nhỏ cuối cùng cũng được sổ lồng.”
Phương Diệc Thành hai tay đút túi quần, cười nói. Mấy ngày rồi không gặp, anh
có vẻ gầy đi, nhưng nhìn lại phong độ hơn.
“Có gì mà phải chức mừng, với lại, em chuyển ra ngoài cũng
không phải vì anh đâu.”
“Ha ha!” Phương Diệc Thành cười. “Tiểu Yên nhà ta giờ lại
như con nhím nhỏ năm nào rồi nhỉ?”
“Phương Diệc Thành, anh đừng có đến đây để nhắc lại chuyện
năm xưa nữa, tôi cảm thấy thật ghê tởm!”
Nói xong, cô quay người bước đi.
Phương Diệc Thành ngẩn người, anh không đuổi theo, mà trầm
tư châm một điếu thuốc, lưng tựa vào thành xe nhả khói, ánh mắt ánh lên một tia
lạnh lẽo.
Có phải vì giận nhau với Lương Phi Phàm mà cô tức giận cả với
mình không nhỉ?
Cố Yên giận dữ bước lên lầu thì đụng phải Tần Tang lúc này
đang cầm ly nước bước ra.
“A... Xin lỗi!” Cô giúp Tần Tang lau nước trên quần áo.
Tần Tang cười: “Không sao đâu!”
Nghĩ một lát, Tần Tang ngẩng lên nhìn Cố Yên, hỏi: “Tôi có
quen cô không nhỉ?”
Cố Yên thầm nghĩ, làm việc với nhau lâu thế, đương nhiên là
quen rồi.
“Tôi là bạn của An Tiểu Ly.” Tần Tang cười rồi tự giới thiệu.
“A, thì ra là bạn của An Tiểu Ly.”
Tần Tang cười: “Vâng, đúng rồi.”
Cố Yên giờ mới vỡ lẽ, thảo nào, cô thấy phong cách của cô
gái này rất quen.
Hóa ra là Tần Tang, người mà An Tiểu Ly hay nhắc tới, và
cũng chính là bạn gái của Lý Vi Nhiên.
Cố Yên rất muốn hỏi xem vì sao cô gái ấy lại nhận ra mình,
nhưng lại thôi, vì nếu muốn cô ấy cũng sẽ nói thôi.
Trước giờ tan sở, Phương Diệc Thành gọi điện tới hẹn cô đi
ăn tối, giọng điệu vui vẻ, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cố Yên thấy lời
nói của mình sáng nay có vẻ nặng nề, nghĩ một lát, cuối cùng cô cũng nhận lời.
Xuống tới nơi, cô đã thấy anh đứng tựa lưng vào thành xe đợi
mình. Tiểu Ma thấy vậy, hai mắt ngưỡng mộ suýt nữa nhảy ra ngoài.
Một bữa tối đơn giản nhưng vui vẻ trôi qua rất nhanh. Ăn
xong, anh lại đưa cô về nhà.
“Muộn rồi, lần sau sẽ mời anh lên nhà chơi.” Cố Yên cởi dây
an toàn, cười cáo biệt.
Phương Diệc Thành giơ tay lên xem đồng hồ, cười buồn: “Hóa
ra, tám giờ hai mươi đối với em cũng là muộn.”
Cố Yên nhìn anh cười cười, cười xong, cô ngồi thẳng lưng,
nghiêm túc nói: “Phương Diệc Thành, em chuyển ra ngoài ở là vì em muốn có cuộc
sống riêng thuộc về mình, em muốn được sống như những cô gái bình thường khác,
được đi làm nuôi sống bản thân, trải nghiệm cuộc sống, hiểu được bản thân muốn
gì... Em không phủ nhận quyết định ra đi là có sự gợi ý của anh, nhưng nếu
không có sự xuất hiện của anh, em cũng sẽ làm như vậy. Anh nghe rõ đây, Phương
Diệc Thành, em làm như vậy hoàn toàn không phải vì anh, em không bao giờ nghĩ sẽ
quay lại với anh. Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.”
Phương Diệc Thành lúc này không kìm nén được cảm xúc, anh
mím chặt môi, lâu sau mới thở dài: “Tiểu Yên...”
Cố Yên nhìn bộ dạng anh lúc này, không khỏi đau lòng, nhưng
cô biết lúc này mình không thể mềm lòng được: “Anh nói mình có thể làm bạn, nên
xin anh đừng lấy chuyện năm xưa ra làm em khó xử, được không?”
Phương Diệc Thành nhìn cô hồi lâu rồi mới quay đi chỗ khác
châm điếu thuốc, khóe miệng nở một nụ cười tinh nghịch: “Lúc nãy anh muốn hỏi
em... cô gái mà hôm nay đứng nói chuyện với em tên là gì thôi?”
“Tiểu Ma...” Cố Yên nghi hoặc nhìn Phương Diệc Thành, lẽ
nào...
Phương Diệc Thành vui vẻ nói: “Ừ, cô bé ấy rất đáng yêu.”
Cố Yên gượng cười, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Phương Diệc Thành véo nhẹ vào mũi cô, lần này cô không lẩn
tránh. Thật buồn cười, mình tự đa tình cự tuyệt anh ta bấy lâu nay, trong khi
anh ta lại muốn gặp mình để hỏi thăm Tiểu Ma.
“Anh vốn định mời hai em đi ăn tối, nhưng thấy như thế hơi
đường đột.” Anh cười, nụ cười thật rạng rỡ.
“Diệc Thành, thật xin lỗi anh!”
Phương Diệc Thành dập tắt điếu thuốc: “Cô bé ngốc, có gì mà
phải xin lỗi? Quen nhau lâu vậy rồi, chẳng lẽ anh lại không hiểu tính cách của
em sao? Là anh sai, anh làm em lo lắng.”
Cố Yên có chút xấu hổ.
“Lần trước anh nói, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, nhưng
thực ra anh thấy chúng ta thích hợp làm anh em hơn, được không em?”
Cố Yên nhìn anh với ánh mắt biết ơn: “Vâng, chúng ta kết
nghĩa anh em nhé!”
“Được, em lên nhà đi, càng ngồi đây, mặt em càng đỏ lên rồi
kìa. Nói thẳng ra thế này cũng tốt, ít ra lần sau gặp anh, em cũng không ngại nữa.”
Cố Yên gật đầu, rồi vội vàng xuống xe, đi lên lầu.
Đêm đó, xe của Phương Diệc Thành đậu dưới lầu tới tận khi trời
sáng. Trong xe, anh không ngừng châm thuốc, lại một đêm thức trắng.
Bảy năm trước, cũng vào một đêm như thế này, anh trèo tường
đột nhập vào Cố gia, từ cửa sổ anh leo lên tầng ba, với mục đích đưa cô đi Mỹ với
anh.
Lúc đó nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Cố Bác Vân bị cách ly
để thẩm tra, mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chống lại ông, nhưng Cố gia
cũng vì thế mà suy tàn.
Lúc đó Cố Yên mới biết được thân phận của anh. Cô hận anh đến
tận xương tủy, nói thế nào cô cũng không chịu đi cùng anh. Đúng lúc hai người
đang do dự thì Nguyễn Vô Song, người mà họ gọi bằng cái tên thân mật là dì Nguyễn
xuất hiện với bộ mặt xanh nhợt. Bà ta chưa kịp đưa ra lý do đã cho Cố Yên một
cái bạt tai, hai hàm răng nghiến vào nhau, bà ta rút súng nhằm thẳng đầu Phương
Diệc Thành.
Nhưng cuối cùng, người chết lại là chính bà ta.
Cố Yên đau đớn ôm lấy bà ta và kiên quyết đuổi Phương Diệc
Thành đi. Người trong nhà Cố gia nghe thấy tiếng động liền chạy tới. Phương Diệc
Thành đã rời đi, còn người đàn bà nhân hậu luôn coi Cố Yên như con, giờ đang lịm
đi trong vòng tay cô, thân nhiệt bắt đầu lạnh dần, lạnh dần...
Bà ta có tiền sử bệnh tim và đã chết trong vòng tay Cố Yên.
Sau đó, nhờ sự ra tay giúp đỡ của Lương thị, Cố Bác Vân mới
bình yên trở về.
Về đến nhà, nhìn thấy di ảnh của vợ đang treo trên tường,
ông đã không khống chế được cơn cuồng nộ, rút súng ra kề vào đầu Cố Yên, đuổi
cô ra khỏi nhà.
Từ đó về sau, Phương Diệc Thành không thể nào gặp lại Cố Yên
cho tới khi anh bị ép về phương Nam đóng quân. Ở phương Nam xa xôi ấy, anh luôn
nhớ nhung cô gái xinh đẹp, dịu dàng có tên là Cố Yên. Có lúc anh nghĩ, giá như
lúc đó mình chết dưới nòng súng của dì Nguyễn còn hơn là sống trong đau khổ, để
rồi giờ đây phải nói với người mình yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời là: “Cô bé
đó tên gì? Cô ấy rất đáng yêu...”
Nào có đáng yêu? Trên đời này, ai có thể so sánh được với
em? Trong trái tim anh, em là cô gái đáng yêu nhất rồi!
Nếu có một điều làm Cố Yên không hài lòng về công việc của
mình thì đó chính là việc đi tiếp khách. Việc đàm phán, ký hợp đồng trên bàn rượu
giờ đã không còn xa lạ nữa, nhưng đối với Cố Yên thì đó là việc không thể nào
thích ứng được.
Người phụ trách tiếp khách trong công ty là một anh chàng họ
Mã, hơn ba mươi tuổi, anh ta rất chuyên nghiệp trong việc giao tiếp xã giao.
Bọn họ nhiều khi nói những câu bông đùa tục tĩu khiến mặt Cố
Yên đỏ ửng, khách hàng hôm nay là người Nhật Bản, cao, gầy, răng chỉ còn vài
cái, tên Trung Quốc là A Vương. Ông ta vừa gắp thức ăn vừa quay qua chỗ Cố Yên
thắc mắc: “Cô phiên dịch xinh đẹp này sao lại không uống chút rượu nhỉ?” Nói đoạn,
lão ta nhấc ly rượu lên cụng ly với Cố Yên.
Cô ghê tởm cầm ly rượu nhấp một chút.
“Haizz! Anh Mã, cô phiên dịch này không nể mặt chúng tôi rồi!”
Vừa nói lão ta vừa quay mặt sang chỗ anh chàng họ Mã trách móc, anh chàng họ Mã
lại lườm Cố Yên một cái, rồi nói với ông chủ người Nhật kia: “Vương Tổng, nhân
viên nhà chúng tôi còn non nớt lắm, mong ông chỉ bảo nhiều!”
“Còn non thì càng tốt chứ sao? Tôi thích những cô gái non nớt
thế này!”
Nghe lão ta nói xong, cả đám người cười thật to.
Cố Yên tức đỏ mặt, cô rất muốn xông tới giúi đầu lão ta vào
bát canh.
Lão Vương gằn giọng: “Em à, như thế là không được đâu đấy,
phải chiều khách một chút chứ!”
Anh chàng họ Mã nói thêm vào: “Cố Yên, cạn một ly với Vương
Tổng đi!”
Cố Yên vùng vằng đặt ly rượu xuống, mặt lạnh như tiền, nói:
“Tôi không biết uống!”
Mặt anh chàng họ Mã có vẻ hơi khó xử, anh ta đặt ly rượu xuống,
với lấy chai rượu mà bên trong còn hơn một nửa: “Ông Vương, cô Cố Yên nhà chúng
tôi không biết uống, tôi sẽ uống thay cô ấy, ông xem như thế có được không?”
Ông Vương giọng lạnh băng: “Anh có thể thay được cô ấy sao?”
Trong phòng, tiếng cười đang rôm rả, bỗng một giọng nói đanh
thép vang lên: “Thế tôi uống thay cô ấy, được không, Vương Tổng?”
Nhìn thấy người vừa đến, nụ cười liền tắt trên khóe miệng
lão Vương: “Tần Tổng!” Công ty của lão Vương thuộc về tập đoàn Lương thị, nên
đương nhiên lão ta biết mặt Tần Tống.
Tần Tống tháo chiếc cà vạt phiền toái trên cổ ra, bước tới cầm
lấy chai rượu đang để trên bàn. Sự im lặng của gian phòng càng làm tiếng uống
rượu ừng ực của Tần Tống rõ hơn. Uống xong, anh ta đập chai rượu vỡ tan, giọng
đanh lại: “Thế này được chưa hả?”
Lão Vương được phen sợ chết khiếp, gật đầu lia lịa, lại bị
ánh mắt sắc lẹm của Tần Tống làm cho hoảng sợ, cả người run lên bần bật.
Liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của Cố Yên, Tần Tống cười
nhạt, rồi bước ra ngoài.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Yên. Thật đúng là mỹ nhân,
vì chuyện này mà Tần Tống phải ra mặt khiến lão Vương được phen khiếp vía, tay
chân rụng rời, phải có người dìu ra ngoài.
Anh chàng họ Mã mặt mày xám ngoét, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay
ngày gì mà xui đến mức này cơ chứ?”
Cố Yên chạy theo Tần Tống, đến cầu thang liền gọi anh ta lại.
“Cố tiểu thư có gì chỉ giáo sao?” Tần Tống lạnh giọng hỏi.
“Nói thế là có ý gì?” Từ trước đến nay, cô, Tần Tống và Lý
Vi Nhiên thường trêu đùa nhau nên giữa bọn họ không có khoảng cách, giờ anh ta
lại giở giọng lạnh băng khiến cô không biết phải nói sao.
Tần Tống vẫn giữ giọng lạnh lùng: “Cô nghĩ rằng tôi muốn
giúp cô sao? Nếu không phải vì Kỷ Tứ và anh năm đang bận trông nom đại ca ở bệnh
viện thì tôi đã không thèm tới đây rồi.”
Tim Cố Yên như đập mạnh hơn: “Lương Phi Phàm bị làm sao?”
“Không có gì.” Tần Tống nhếch mép cười nham hiểm. “Chỉ là sắp
chết mà thôi!”
Chương 12
“Không sao!” Trần Ngộ Bạch cũng nói vậy. “Mỗi ngày làm việc
mười tám tiếng, ba bữa cơm chỉ là một ly cà phê đen, chịu được đến giờ cũng là
tốt lắm rồi. Đại ca không muốn cho ai biết, nên cô cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn xem thái độ của cô thế nào:
“Hơn nữa hai tháng nay, công việc ở công ty rất nhiều, đại ca lại rất ham làm,
cô yên tâm, ngày nào cũng truyền đạm vào người, nên cố mấy tuần nữa chắc không
có vấn đề gì đâu.”
Sao lại không có vấn đề gì cơ chứ?! Cố Yên lo lắng, nhưng giờ
cô không còn là gì của anh nữa, việc của anh, không đến lượt cô phải hỏi.
Tối đó về nhà, cô suy nghĩ rất nhiều. Cô biết trong lúc này,
cô không thể bỏ anh được nên đã nhấc máy gọi cho Kỷ Tứ, nhưng người nghe máy lại
là Trần Ngộ Bạch, anh ta nói, nhóm máu của đại ca rất đặc biệt, chỉ có Kỷ Tứ hợp,
nên cô ta đi tiếp máu cho đại ca rồi.
Cô mặc vội chiếc áo khoác, định tới chỗ Lương Phi Phàm,
nhưng nhớ lại đêm hôm đó, anh đã giày vò thân thể mình, với người khỏe mạnh như
Lương Phi Phàm chắc cũng không đến nỗi phải lo lắng lắm. Nghĩ vậy, cô lại đi
tìm Trần Ngộ Bạch, hẹn anh ta đi ăn trưa để hỏi rõ thực hư thế nào.
“Tôi phải về đây. Hôm nay đại ca không thể truyền dịch được
nữa, bác sĩ nói phải truyền thức ăn qua đường mũi, đau lắm đấy. Mấy đứa ở nhà
không mạnh tay được nên tôi phải về phụ giúp chúng nó đè chân đè tay đại ca, nếu
không đại ca chống lại, sẽ không truyền được.” Chiêu này giống như một liều thuốc
mạnh mà anh ta chuốc cho Cố Yên.
Quả nhiên, chưa đi được hai bước, cô đã đuổi theo anh ta.
Trần Ngộ Bạch muốn trêu chọc cô thêm lúc nữa, nhưng tình
hình của đại ca hiện không mấy khả quan, nên anh ta vẫn phải nhanh chóng đưa cô
theo về bệnh viện.
Hai người họ vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói quen
thuộc của Lương Phi Phàm: “Đi ra!”
Giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn lạnh băng, và ẩn chứa bao nỗi
tức giận.
Vào tới nơi, thấy Lương Phi Phàm tựa lưng vào thành giường,
chiếc áo sơ mi trắng đã ngả sang màu hơi vàng, cúc áo cũng rớt mất mấy cái,
hình như vẫn là chiếc áo hôm đó anh mặc, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quầng,
trông anh tiều tụy hơn bao giờ hết.
Trần Ngộ Bạch đưa cô tới bệnh viện giao cho Kỷ Nam, rồi anh
ta cũng biến mất, dường như sợ cô đến mà không thấy ống truyền hay những thứ
dành cho người bệnh, cô sẽ đổi ý mà bỏ về. Thực ra trong lòng cô cũng phần nào
đoán được bọn họ đang nói quá lên để dụ mình tới, nhưng cô vẫn muốn tới xem anh
thế nào.
Tuy đang ở bệnh viện nhưng đầu giường bệnh vẫn chất đầy giấy
tờ, công văn. Cố Yên xếp chúng sang một chỗ, rồi ngồi xuống.
Lương Phi Phàm cảm thấy có người ngồi bên cạnh, hai mắt hơi
mở ra, nhìn thấy cô, ánh mắt bỗng thay đổi hẳn, lúc đầu là sự kinh ngạc, mừng rỡ,
cuối cùng biến thành sự lạnh lùng, xa cách: “Cô đến đây làm gì?”
“Trần Ngộ Bạch nói anh sắp chết rồi, nên em đến xem anh chết
chưa.” Cô nói với ngữ khí cũng không hề dịu dàng.
“Đại ca, Tiểu Yên tới rồi.” Kỷ Nam gõ cửa, nói đoạn, mang tô
cháo vào đưa cho Cố Yên. “Bác sĩ nói, đại ca bỏ ăn quá lâu nên giờ chỉ được ăn
cháo.”
Cố Yên gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
“Mang đi ngay!” Lương Phi Phàm ném ánh mắt chán ghét về phía
bát cháo, rồi nhắm mắt lại. “Gọi Dung Nham về đây, đi lấy công văn gì mà lâu thế!”
“Có đường không?” Cố Yên chẳng thèm để ý đến đoạn đối thoại
của hai người họ, quay sang hỏi Kỷ Nam.
Kỷ Nam hơi bất ngờ, nhưng cũng đi tìm đường mang đến cho Cố
Yên.
Cố Yên cầm đường rắc rắc lên bát cháo trắng: “Há miệng nào!”
Cô ra lệnh.
Lương Phi Phàm nhìn cô một cách lạnh lùng. Cố Yên cũng không
chịu thua, trừng mắt nhìn lại.
Một lát sau, Lương Phi Phàm quay mặt đi, “hừm” một tiếng rồi
nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Kỷ Nam thấy vậy, vội nói: “Để em bảo người nấu cháo mặn cho
anh, đại ca chờ một lát nhé!”
“Kỷ Nam, đừng đi! Lương Phi Phàm, anh kén chọn cái gì, mau ăn
đi!” Cố Yên thúc giục. “Há miệng ra!”
Lương Phi Phàm lại “hừm” một tiếng lạnh như băng khiến Kỷ
Nam hốt hoảng, lưng ướt đẫm mồ hôi, đang muốn tìm lối thoát thì bỗng thấy Lương
Phi Phàm há miệng ra.
Hai mắt Kỷ Nam như muốn nhảy ra ngoài khi nhìn thấy cảnh đại
ca ngoan ngoãn há miệng để Cố Yên đút từng thìa cháo cho tới khi bát cháo hết sạch.
Xong, cô lại đưa cho anh tờ giấy ăn để lau miệng: “Nằm xuống
ngủ một giấc đi.” Nói xong, cô lấy chiếc gối kê xuống đầu cho anh.
Kỷ Nam bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, qua một hành lang đã bị
Dung Nham kéo lại. Lý Vi Nhiên sốt ruột nhất: “Thế nào rồi? Không có chuyện gì
xảy ra chứ? Vợ tôi cứ dặn đi dặn lại, kêu tôi phải trông chừng Cố Yên cẩn thận.”
“Hừm! Cái ông này cả ngày chỉ nghĩ tới vợ, vợ, vợ thôi,
không thèm hỏi xem đại ca ăn uống thế nào.” Tần Tống bất mãn nói.
Hai người họ đang định xông vào nhau thì Trần Ngộ Bạch lên
tiếng: “Cãi nhau cái gì? Để Tiểu Tứ nói xem đại ca thế nào.”
Lúc này Kỷ Nam mới định thần lại, nói: “Đại ca ăn rồi ngủ rồi.”
“What?!” Dung Nham kinh ngạc, năm bọn họ đã giở hết chiêu
trò hòng dụ đại ca, nhưng đến một hạt cơm cũng không tài nào làm đại ca nuốt
vào, vậy mà Cố Yên... Trời đất quỷ thần ơi!
“Tiểu Yên nói mở miệng là mở miệng, nói ngủ là ngủ. Đại ca cứ
như là đang bị bấm công tắc, khi em bước ra khỏi phòng, đại ca đã ngủ say lắm rồi.”
Mấy tháng nay, đại ca hành hạ bọn đàn em mất ăn mất ngủ, không ngờ sự có mặt của
Cố Yên lại khiến tình hình trở nên khả quan như vậy!
Trần Ngộ Bạch chỉnh lại gọng kính, từ lâu anh ta bảo đi tìm
Cố Yên đến nhưng bọn này lại không dám: “Thôi thế là tốt rồi, tạm thời cứ như vậy
đi. Tiểu Lục, về tìm cái gì dễ tiêu hóa mang đến, đại ca tỉnh dậy sẽ đói bụng đấy.”
Khi Lương Phi Phàm tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau. Một giấc
ngủ dài và êm ái, thỉnh thoảng anh có mở mắt ra xem người tình còn đây không,
thấy cô vẫn đang trong vòng tay mình, anh mới yên tâm ngủ tiếp.
Cuối cùng, khi tỉnh lại, đập vào mắt anh là ánh mắt giận hờn
của Cố Yên.
Anh ôm cô vào lòng ngủ suốt mười mấy tiếng, cô hơi cựa mình
là anh lại như muốn tỉnh lại. Bọn Kỷ Nam van xin Cố Yên: “Đã lâu rồi đại ca mới
có một giấc ngủ ngon như thế, có lúc Tiểu Lục cho đại ca uống thuốc ngủ nhưng
cũng không ngủ ngon được như lần này, cô đừng động đậy, cần cái gì chúng tôi sẽ
mang tới.”
Cần gì nào? Ăn, ngủ, đọc sách, lên mạng đều không thành vấn
đề, nhưng đi vệ sinh thì phải làm thế nào?
Cuối cùng phải nhờ hộ lý mang loại bô dành cho bệnh nhân
vào. Cố Yên càng nghĩ càng thấy bực mình, anh là người bệnh kia mà, tại sao người
dùng bô lại là tôi?
“Dậy rồi à?” Cô vốn đang ôm một bồ tức giận, giờ nhìn thấy
anh trong bộ dạng ngốc nghếch khi mới ngủ dậy, bao nỗi tức giận đều tan biến.
Nghĩ lại, ở với anh bao nhiêu năm nay, mỗi buổi sáng, người thức dậy trước là
anh, người nấu cháo bưng lên gọi cô dậy ăn là anh... rất hiếm khi thấy anh tỉnh
dậy sau cô như lần này.
“Anh ăn gì để em đi lấy?” Cô ngồi dậy nhưng Lương Phi Phàm
ôm cô lại không cho đi, nhìn điệu bộ của anh giống như một đứa trẻ, cô lại cười
rồi ấn đầu xuống giường, đợi y tá mang đồ ăn sáng vào.
Chờ anh ăn xong, cô lại giục anh đi tắm, thay bộ quần áo mới,
cạo sạch râu, Lương Phi Phàm lại trở về là một anh chàng đẹp trai, phong độ như
ngày nào.
“Thế có phải tốt hơn không?” Cố Yên cười tít mắt. “Đẹp trai
thật!”
Lương Phi Phàm cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng rồi đi đến trước
mặt Cố Yên, nhìn cô chăm chú.
Sức lực hồi phục, đầu óc cũng minh mẫn, anh nằm viện, cô
quay lại, chứng tỏ cô vẫn quan tâm đến anh, chứng tỏ mối quan hệ của họ còn có
hy vọng.
“Xin lỗi em!” Lương Phi Phàm thành khẩn nói.
Cố Yên cười nhạt, cô biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Vì chuyện
gì thế?”
Lương Phi Phàm im lặng, lúc sau mới nói: “Đêm đó... anh đã
thô bạo với em... Cho anh xin lỗi nhé!”
“Anh mất ăn mất ngủ là vì chuyện này sao? Lương Phi Phàm,
anh không cần phải xin lỗi em. Đêm hôm đó anh đã nói, việc anh làm với em là để
đổi lấy bảy năm ân nghĩa của anh dành cho em rồi còn gì!”
“Anh xin lỗi!” Lương Phi Phàm lặp lại.
“Anh xin lỗi em là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra
sao?”
“Không thể.”
“Em cũng vậy.”
Nhìn vẻ bình thản của cô, anh cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Đừng tự hành hạ bản thân nữa được không?” Cố Yên dịu dàng
nói. “Có một câu em đã từng nói với Phương Diệc Thành, giờ em cũng muốn nói lại
với anh. Em muốn có một cuộc sống tự lập, được làm những việc mình thích, anh
cũng đừng lấy quá khứ ra làm em khó xử.”
Lương Phi Phàm mím chặt môi, anh không biết phải nói gì, sắc
mặt sầm lại. Anh giờ đã trở thành quá khứ của cô sao? Làm sao có thể?
“Chuyện ngày hôm đó, em không thể nào tha thứ cho anh được,
nhưng em cũng không thể nào quên những ân tình anh đã dành cho em bao năm qua.”
“Giữa chúng ta... Thế... anh với em có còn cơ hội không?”
Lương Phi Phàm hỏi.
“Em không biết.” Cố Yên cười. “Em chưa nghĩ tới điều đó.”
Mắt Lương Phi Phàm ánh lên tia hy vọng, nghĩ một lát rồi anh
cười: “Anh đã từng này tuổi rồi, giờ lại học cách tán tỉnh con gái từ đầu sao?”
Cố Yên phì cười.
Lương Phi Phàm cầm lấy tay cô áp vào ngực mình, nói: “Cố
Yên, em có cảm thấy gì không? Anh thích em.”
Cố Yên cười tươi, anh thật là...

