Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 30
Chương 30
Ánh nắng ban mai mờ nhạt hắt vào phòng. Bên ngoài cửa
sổ, tiếng hót líu lo của đàn chim sẻ đã đánh thức Diệp Phiên Nhiên. Cô trở người
nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Dương Tịch.
Cậu vẫn chìm trong giấc ngủ say, chiếc khăn bông quấn
ngang eo, để lộ khoảng ngực trần, khuôn mặt lúc ngủ ngây thơ trong sáng hệt như
đứa trẻ chưa hiểu sự đời, nhưng với cô mà nói, cậu là người đàn ông, người đàn
ông vĩ đại đem lòng yêu cô.
Diệp Phiên Nhiên lặng lẽ bước xuống giường, đứng trước
tấm gương trong nhà tắm, ngắm nhìn dung nhan mình. Bắt đầu từ tối qua, cô đã
không còn là con gái mà là một người đàn bà thực sự nhưng dáng vẻ bề ngoài chẳng
mảy may thay đổi. Khổng Thiên Thiên từng nhỏ to tỉ tê với cô rằng sự khác biệt
giữa trinh nữ và gái không còn trinh trắng biểu hiện ở đuôi lông mày. Hàng lông
mày của trinh nữ thường gọn gàng, thẳng đứng, còn của gái đã mất trinh thì lộn
xộn toán loạn.
Cô kiễng gót chân đứng trước gương, chăm chú nhìn
hàng lông mày của mình, hình như thực sự không còn rậm rạp thẳng hàng như tối
qua nữa.
“Này, em đang nhìn gì vậy?” Sau lưng chợt vọng lại
tiếng nói của Dương Tịch.
Diệp Phiên Nhiên giật mình, quay lại thì cậu đã ôm lấy
cô từ phía sau, cằm cậu gác trên vai cô, giọng dịu dàng trìu mến: “Sao không ngủ
thêm một lát, dậy sớm thế?”
“Thấy ghét quá, làm người ta giật cả mình.” Diệp
Phiên Nhiên xẵng giọng nói.
Từ sau chuyện tối qua, mối quan hệ giữa hai người
càng tiến thêm một bậc. Dương Tịch ôm chặt lấy cô, nói giọng trầm ngâm vỗ về:
“Phiên Phiên à, cảm ơn em… Cảm ơn em đã trao cho anh đêm đầu tiên của mình!”
Mặt Diệp Phiên Nhiên bất giác ửng đỏ. Cô xấu hổ quay
người lại sà vào lòng cậu, hai tay co lại thành nắm đấm ra sức đánh vào ngực cậu:
“Dương Tịch, anh thật là đáng ghét!”
Dương Tịch để mặc cô nhõng nhẽo nũng nịu, lấy cậu ra
làm chỗ để trút, mãi tận khi cô bình tĩnh cậu mới từ tốn nói: “Lát nữa bọn mình
cùng nhau đi mua cặp ổ khóa trái tim [1] nhé!”
[1] Tương truyền Nguyệt lão có một cặp bảo vật ổ
khóa trái tim, đôi nam nữ yêu nhau được ổ khóa trái tim khóa lại thì sẽ chẳng
bao giờ phân ly. Nếu tình yêu của những người yêu nhau làm cảm động Nguyệt lão
thì Nguyệt lão sẽ ném cặp ổ khóa trái tim cho họ, để bọn họ có thể đời đời kiếp
kiếp vĩnh kết đồng tâm.
Đây cũng chính là một trong những mục đích đến Hoàng
Sơn của cậu. Nghe nói, những cặp nam nữ yêu nhau thường khắc tên hai người lên
chiếc ổ khóa trái tim, sau đó đặt ổ khóa trên đỉnh Quang Minh[1] của ngọn núi
Thiên Đô, tỉnh Hoàng Sơn thì cả đời này cả hai sẽ mãi chẳng bao giờ chia ly.
[1] Đỉnh Quang Minh: Một trong những đỉnh núi cao nhất
ở Hoàng Sơn.
Tuy rằng hiện giờ tình cảm hai người nồng nàn thắm
thiết nhưng mọi việc diễn ra quá suôn sẻ hoàn hảo khiến cậu thường xuất hiện cảm
giác đang mơ giấc mơ không có thực, cậu lo sợ khi tỉnh giấc, Diệp Phiên Nhiên
đã chẳng còn ở bên cậu nữa… Chủ quan mà nói thì Dương Tịch đã từng đánh mất
Phiên Phiên, hai người suýt lướt qua nhau, sự việc này khiến cậu xuất hiện di
chứng về sau. Khách quan mà nói thì hai người còn ba năm nữa mới tốt nghiệp, lại
là tình yêu cách biệt hai nơi, giữa họ sẽ còn rất nhiều biến cố thay đổi. Nói cậu
mê tín cũng được, ấu trĩ, trí thông minh kém cỏi cũng chẳng sao, bất luận dùng
biện pháp gì đi chăng nữa, chỉ cần điều đó có thể giúp cậu rũ bỏ nỗi bất an
trong lòng mình.
Bởi lẽ tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, bởi lẽ tình yêu của
cậu quá sâu đậm, nên cậu mới suy tính thiệt hơn, thi thoảng cảm thấy lo sợ bất
an.
Ăn xong bữa sáng, bốn người họ gia nhập vào nhóm leo
núi. Hai cô gái thường ngày ít vận động, luôn miệng than vãn kể khổ, cả đoạn đường
đi không ngừng nghỉ, mồ hôi vã ra khô rồi lại ẩm ướt, ướt rồi lại khô, khó khăn
lắm mới leo lên đến đỉnh Quang Minh, nước uống mang theo đều đã cạn. Tào Quyên
và Diệp Phiên Nhiên đều khát khô cổ họng, mệt đến mức chân tay rã rời, sức cùng
lực kiệt, ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây chẳng tài nào leo nổi nữa.
“Đi nào, Dương Tịch, bọn mình đi mua nước!” Trần Thần
kéo Dương Tịch đến hàng quán đơn sơ dựng trên ngọn đồi, đi được nửa đường, cậu
chợt dừng lại, ngao ngán thở dài, nói: “Tào Quyên không phải là người con gái
trinh trắng.”
Dương Tịch liếc nhìn cậu vẻ thông cảm, chìa tay ra vỗ
vai cậu ta.
“Diệp Phiên Nhiên, cô ấy?” Trần Thần hỏi thăm dò,
trông thấy Dương Tịch ra ngón tay “OK” thì cậu ta nói nhỏ: “Cô ấy là người con
gái tốt, tiểu tử cậu phải biết trân trọng đấy nhé! Nói thật, con gái như cô ấy
bây giờ chẳng còn nhiều nữa đâu…”
Dương Tịch dĩ nhiên hiểu điều đó, Diệp Phiên Nhiên
tuy cặp kè với Thẩm Vỹ cả năm trời nhưng nụ hôn đầu cùng đêm đầu tiên của cô đều
thuộc về cậu. Một cô gái trong sáng hoàn hảo như vậy, cậu làm sao nhẫn tâm làm
tổn thương, phụ lòng cô được chứ?
Cậu vô cùng thành khẩn đặt cặp ổ khóa trái tim có khắc
tên của hai người khóa trên đỉnh núi Quang Minh, rồi ném chiếc chìa khóa xuống
tận sâu vách núi, quay sang trông thấy Diệp Phiên Nhiên đang ngồi đầu bên kia
phiến đá, gương mặt cười rạng rỡ, cặp mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào, hệt như
hoa đỗ quyên giữa vách núi, xinh tươi rạng rỡ.
“Diệp Phiên Nhiên, anh yêu em, chúng mình cả đời sẽ
không xa nhau!” Dương Tịch hai tay đặt lên miệng, đứng ngay trên đỉnh núi,
ngang nhiên hét thật to với cô.
Diệp Phiên Nhiên mím môi nheo mắt nhìn cậu, không
đáp trả, nụ cười mím nở trên bờ môi.
Tiếng gió núi hò hét rít gào, lướt vù vù qua bên
tai, trong vách núi trống trải, dường như có một giọng nói từ nơi xa xăm vọng về:
“Không xa nhau… không xa nhau… không xa nhau…”
Ba ngày sau, họ đón chuyến xe lửa đi Phục Môn. Tại đảo
Cổ Lãng, Diệp Phiên Nhiên tay xách dép lê, chân trần chạy nhanh trên bãi cát.
Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, khuôn mặt trắng nõn bị ánh mặt trời gay
gắt ngày hè chiếu ửng đỏ nhưng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ chẳng hề biết đến ưu sầu,
nở rộ giữa bầu trời tháng Bảy xanh lam ngọc bích. Dương Tịch chạy đuổi theo cô,
hai đôi bàn chân in hằn trên bờ cát mịn trắng tinh, quanh co khúc khuỷu, phảng
phất tựa như vương quốc cổ tích xinh đẹp trong truyền thuyết.
Hai người cùng chụp bức ảnh trên mỏm đá dưới ánh mặt
trời. Chính khoảnh khắc Trần Thần bấm máy thì Dương Tịch chợt nghiêng mặt đặt nụ
hôn trên môi Diệp Phiên Nhiên. Bất ngờ, Diệp Phiên Nhiên sửng sốt trố đôi mắt vừa
tròn vừa to, bờ môi khẽ nhếch lên khiến ai cũng thấy đáng yêu hệt trẻ thơ. Còn
Dương Tịch chỉ lộ nửa gương mặt trông nghiêng, nhưng đường nét rõ ràng, đầy sắc
sảo, trẻ trung xuân sắc không gì sánh bằng.
Sau khi từ Phục Môn trở về, Dương Tịch giở bức ảnh
đó ra, viết hàng chữ ở mặt sau: “Dương Tịch và Diệp Phiên Nhiên, 1314.”[1]
[1] 1314: Trong tiếng Hoa, con số này phát âm là “yi
san yi si”, giống với “yi sheng yi shi”, ngụ ý “suốt đời” hay “trọn đời trọn kiếp”.
Bức ảnh đó, vẫn nằm trong ví tiền của cậu, mãi đến
khi bức ảnh ố vàng, cậu vẫn chẳng nỡ lòng nào vứt bỏ.
Chuyến du lịch lãng mạn khép lại, Diệp Phiên Nhiên đắm
mình trong sự sợ hãi bất an. Kỳ nguyệt san trước kia vốn rất đều đặn thì giờ
mãi chẳng thấy đến, nhẩm tính cô đã trễ hơn mười ngày.
Bóng tối có thai bao trùm quanh cô. Những khi hẹn hò
với Dương Tịch cô không để cậu động vào mình, giọng điệu đầy vẻ oán trách.
Dương Tịch ra sức trấn an cô, sau đó thì gọi điện thoại cầu cứu Trần Thần.
Trần Thần hỏi trong điện thoại: “Bọn cậu không sử dụng
biện pháp phòng ngừa nào sao?”
“Có chứ!” Dương Tịch đáp: “Lần đầu tiên lúc ở Hoàng
Sơn, nhưng mà sau đó cô ấy có uống thuốc ngừa thai khẩn cấp, có hiệu lực trong
vòng hai mươi bốn giờ…”
“Vậy thì mau đến bệnh viện đi!” Trần Thần nói: “Đến
nhà thuốc mua que thử thai cũng được, nếu thực sự dính rồi thì nhanh chóng bỏ
đi thôi! Bệnh viện bố mẹ mình vừa tiến hành cuộc phẫu thuật nạo thai gây tê, giảm
bớt cơn đau đớn, vết mổ nhỏ, không để lại di chứng, không ảnh hưởng khả năng
sinh sản sau này…”
Dương Tịch gần như không có dũng cảm nghe tiếp nữa,
bàn tay phải nắm chặt tai nghe đang không ngừng run rẩy. Phiên Phiên tội nghiệp,
vì cậu yêu cô mà đã làm hại cô mất rồi!
Mười giờ sáng Diệp Phiên Nhiên nhận được điện thoại
của Dương Tịch, hẹn gặp mặt tại Vọng Giang Đình ngay gần nhà cô. Cô tắt máy,
đang định ra ngoài thì mẹ cô hoài nghi hỏi: “Phiên Phiên, con mua điện thoại
bao giờ vậy?”
Diệp Phiên Nhiên không ngăn nổi vẻ lúng túng, lẽ nào
bố mẹ phát giác ra điều gì ư? Ngoài mặt cố làm vẻ thản nhiên, cô trả lời giọng
bâng quơ: “À, là điện thoại cũ của một đứa bạn học con, bạn ấy gần đây thích
chiếc điện thoại kiểu dáng mới có thể chụp ảnh nên bán giá rẻ lại cho con!”
“Bọn con hiện giờ vẫn còn là sinh viên mà theo đuổi
những thử đồ dùng cao cấp, quần áo cũng phải mặc hàng hiệu, điện thoại cầm tay
phải dùng kiểu mới, chạy theo chủ nghĩa hưởng thụ điển hình quá!” Bố Diệp tiếp
lời: “Phiên Phiên, nhà mình điều kiện chẳng bì bằng nhà người khác, con đừng có
tâm lý mộng tưởng trèo cao. Học hành thật giỏi ở trường, sau này ra ngoài xã hội,
tìm được việc làm tốt, được vậy là tốt lắm rồi!”
“Con biết rồi!” Diệp Phiên Nhiên nói nhỏ. Từ khi bố
mẹ đều nghỉ hưu, điều kiện kinh tế gia đình ngày càng kém, học phí cùng chi phí
sinh hoạt đại học của cô là một gánh nặng không nhỏ với bố mẹ. Ngoài việc mua
những thứ đồ nhu yếu phẩm thì Diệp Phiên Nhiên hoàn toàn không đòi hỏi bố mẹ
chi tiền. Quần áo, giày dép của cô đều hốt về từ những sạp bán vỉa hè, đến cả
chi phí đi du lịch lần này cũng do Dương Tịch chi trả.
Dương Tịch là con trai độc nhất trong nhà, nghe nói
còn là đích tôn ba đời, cậu được người nhà hết sức cưng chiều. Ông nội đã ngoài
tám mươi đức cao vọng trọng thì càng xem cậu như bảo bối quý giá. Tướng mạo xuất
chúng, thành tích học tập xuất sắc, lại không bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu, lười
nhác hay chơi bời lêu lổng. Có một đứa cháu ngoan như vậy, lẽ nào không nâng
niu chiều chuộng? Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng, bản thân mình so với hoàn cảnh
gia đình Dương Tịch có thể nói là “đũa mốc đòi chòi mâm son”, theo quan niệm
dân gian thì đó là môn không đăng hộ không đối.
Diệp Phiên Nhiên trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện
thân phận hai người, nghĩ đơn thuần chỉ cần hai người yêu nhau thì những việc
khác có thể không cần màng đến. Giờ mẹ cô nhắc đến chuyện tiết kiệm thì cảm
giác tự ti mập mờ nhen nhúm trong lòng cô.
“Hạ Phương Phi rủ con đi xem phim, trưa không về nhà
ăn cơm!” Diệp Phiên Nhiên vờ ra vẻ thoải mái nói.
“Cô bạn này hào phóng thật đấy, mời đi xem phim rồi
mời đi ăn cơm. Lần trước còn rủ cùng đi chơi nữa!” Mẹ Diệp vô tình ca ngợi khiến
Diệp Phiên Nhiên áy náy trong lòng.
Bố mẹ là người gần gũi và đáng tin cậy nhất của cô.
Vậy mà cô giấu bố mẹ hết chuyện này đến chuyện khác. Nếu như hai người biết
chuyện cô lén lút yêu đương lại còn mang thai với bạn trai, nhất định sẽ tức đến
mức ngất ngay tại chỗ.
Bố mẹ yêu quý của con, xin hãy tha thứ cho sự thiếu
hiểu biết non nớt của đứa con gái này. Cô thà rằng làm tổn thương chính mình
cũng không muốn để bố mẹ phải buồn bã ưu sầu. Lỗi của con gây ra, tự con phải
giải quyết!
Khi cô đến Vọng Giang Đình thì Dương Tịch vẫn chưa đến.
Diệp Phiên Nhiên ngồi trên ghế đá, nhìn ra con đường phía ngoài lan can trông
thấy một nhóm nữ sinh trung học mặc đồng phục đạp xe chạy ngang qua, bọn họ nói
cười líu ríu, mặt mày vui vẻ phấn khởi, chẳng rõ đang bàn tán chuyện gì.
Diệp Phiên Nhiên dường như tìm thấy hình ảnh của
mình trước kia. Cô cũng từng trẻ trung sôi nổi, tràn đầy sức sống thế này, nỗi
phiền muộn khi đó nếu không phải là thi cử thì là hục hặc với bạn bè, bằng
không thì là bị thầy cô mắng mỏ. Cô lớn hơn họ chẳng bao nhiêu, gương mặt chưa
thoát khỏi vẻ non nớt nhưng tâm hồn đã bị mài mòn, có phần đổi thay chút đỉnh.
Những năm tháng trong sáng vô tư, cô chẳng bao giờ
có thể trở lại được nữa. Đây chính là sự khác biệt giữa cuộc sống trung học và
đại học.
Ánh mặt trời mùa hạ gay gắt từ ngoài rọi vào, hắt
trên da cô, kèm theo nỗi đau đớn nóng ran cháy bỏng.
Tình yêu, chẳng phải là điều kỳ lạ diệu kỳ nhất đó
sao? Vì sao lại khiến cô cảm thấy rầu rĩ khổ sở thế này?
Dương Tịch cũng chẳng phải chàng trai kim đồng trong
mắt các bạn nữ sinh thời trung học nữa. Lớp mạ vàng khắc trên người cậu đã dần
lu mờ. Thực ra, cậu chỉ là chàng trai bình thường đứng trước sự trách móc của
cô, cậu cũng hoảng hốt, bứt rứt không yên. Những ngày tháng gần đây, Dương Tịch
vô cùng chán chường, lòng can đảm tự tin trước kia chợt tan biến sạch.
Cô thực sự có thai hay không, hiện vẫn chưa thể xác
định được. Diệp Phiên Nhiên không muốn chuyển nỗi âu lo của mình sang Dương Tịch
nhưng chính lúc này, cậu là đối tượng duy nhất mà cô có thể trút giận.
Lúc Dương Tịch đến, gương mặt chẳng hề có nụ cười,
hàng lông mày đè nặng trên hai con mắt, sắc mặt sa sầm.
“Anh hỏi Trần Thần rồi, cậu ấy bảo tốt nhất là đến bệnh
viện kiểm tra!” Cậu ngồi xuống chiếc ghế đá.
“Anh nói với Trần Thần hả?” Diệp Phiên Nhiên trân
trân nhìn cậu vẻ khó tin. Dương Tịch còn nói cả chuyện này với Trần Thần, sau
này trước mặt Trần Thần cô còn mặt mũi nào nữa.
“Sao em lại sợ cậu ta biết?” Dương Tịch chau mày khó
hiểu. “Cậu ta là anh em tốt nhất của anh, chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm
cả. Bố cậu ấy làm trong bệnh viện, có thể giúp đỡ được…”
“Chẳng lẽ cả anh cũng nói với cả bố cậu ấy luôn à?”
Máu trong người cô bỗng chốc xộc lên tận não. Cô hệt như túi pháo sắp được châm
ngòi, nhảy dựng trên ghế đá: “Dương Tịch, anh nhất định phải loan tin cho mọi
người biết mới hài lòng hay sao? Em là con gái, việc này mà đồn ra ngoài… Anh
ích kỷ quá, chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ đến mình, chưa bao giờ anh nghĩ cho em
cả! Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy!”
Dương Tịch cũng rất sốt ruột, lời chỉ trích của Diệp
Phiên Nhiên khiến cậu không nhịn nổi: “Trước đây anh thế nào, bây giờ thế nào?
Anh làm vậy chẳng phải vì muốn tốt cho em sao?”
“Muốn tốt cho em?” Diệp Phiên Nhiên ngay tình thế cấp
bách, nói chẳng lựa lời: “Đừng nói như thể anh quang minh lỗi lạc, anh chẳng
qua chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốn dơ bẩn của mình mà thôi!”
“Đúng vậy, ham muốn của anh dơ bẩn, chẳng lẽ em
không muốn sao?” Dương Tịch nói giọng chế nhạo: “Làm như anh cưỡng hiếp em vậy!”
Diệp Phiên Nhiên nín thở, mắt mở to. Cô hoàn toàn
ngơ ngác, chẳng thể phản ứng gì, dường như cô nghe không hiểu những lời cậu
nói.
Bất thình lình trông thấy sắc mặt đờ đẫn của cô,
Dương Tịch mới ý thức được mình đã nói sai, lời nói ra muốn rút lại cũng chẳng
kịp. Diệp Phiên Nhiên nhìn cậu, chậm rãi ngồi xuống ghế, toàn thân không kìm được
cơn run rẩy.
“Dương Tịch, anh không cưỡng hiếp em, là em tự đắm
mình trong trụy lạc, là em tự rước nhục vào thân…” Cô nghẹn ngào nói không nên
lời, quay mặt đi, bờ vai gầy guộc mong manh khẽ run rẩy.
“Phiên Phiên, anh không có ý đó, anh…” Dương Tịch chợt
không diễn đạt thành lời, chỉ cảm thấy sốt ruột. Nhìn cô khóc không thành tiếng,
lòng cậu vừa thương xót vừa lo lắng, cậu bước lại gần ôm lấy cô: “Tha thứ cho
anh, anh thực sự không cố ý làm tổn thương em, anh chẳng qua nóng lòng thôi!”
“Dương Tịch, em biết là anh đã coi thường em!” Diệp
Phiên Nhiên hít một hơi thật sâu, chật vật gạt nước mắt: “Từ lúc em lên giường
cùng anh thì anh đã bắt đầu coi thường em rồi!”
“Không đâu, Phiên Phiên!” Dương Tịch cúi người, ôm lấy
thân thể co rúm mềm nhũn của cô vào lòng: “Anh yêu em, sao anh có thể coi thường
em chứ?”
Diệp Phiên Nhiên chẳng thể nói gì nữa, cổ họng cô
như nghẹn cứng. Cô nhắm nghiền mắt, những giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt chiếc
áo sơ mi trắng của cậu.
Lời của Dương Tịch như mũi dao hai lưỡi đâm sâu vào
lồng ngực cô. Tuy rằng cô biết cậu không cố ý nhưng cô vẫn khó có thể nguôi
ngoai được.
Cô có thể không để tâm đến người ta nói gì, làm gì,
nhưng Dương Tịch là người cô yêu, ở trước mặt cậu, cô cao ngạo lại tự ti, chẳng
thể chịu đựng được lời nói của cậu dù rằng chỉ là vô tình.
Tình cảm thời tuổi trẻ, thuần khiết và trong suốt tựa
pha lê nhưng cũng rất mong manh, chỉ cần không cẩn thận, sẽ để lại vết sẹo
trong lòng đôi bên, lâu ngày khó mà lành lặn được. Khi vết thương chất chứa góp
nhặt theo từng năm tháng sẽ dần dần trở thành sự tổn thương.
Chuyện nghi ngờ mang thai ngoài ý muốn, kết quả cuối
cùng cũng đã có, chẳng qua chỉ là do sợ hãi mà thôi.

