Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 36

Chương 36

 

 

 

 

 

Phùng Diệu Hoa không can thiệp vào chuyện qua lại giữa
Dương Tịch và Diệp Phiên Nhiên không phải vì bà đã nghĩ thông suốt mà chính vì
lời khuyên nhủ của chồng – Dương Giang Nam đã đánh đòn cảnh tỉnh bà: “Phùng à,
việc này em quá hấp tấp nóng vội quá rồi. Chúng ta đều là người từng trải, có
chàng thanh niên nào mà không đa tình? Em càng can thiệp gay gắt thì Tiểu Tịch
phản kháng càng ghê, nó sẽ càng coi em như kẻ thù. Cá tính của con trai mình em
còn không biết hay sao, thích mềm dẻo không thích cứng rắn. Để bảo vệ tình yêu
của mình, nó sẽ bất chấp tình thân máu mủ.”

 

 

 

“Nhưng em thật sự không thích cô gái đó, dáng người
gầy gò nhỏ nhắn, tướng bạc mệnh, chẳng có sinh khí, tính cách thì không biết lấy
lòng người khác, không coi trọng người lớn, còn tự cho mình là giỏi giang. Con
trai anh chẳng biết bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà dám nói với em rằng cả đời
này ngoài con bé đó ra không lấy ai khác!”

 

 

 

“Đời còn dài mà, nó biết cái gì? Khuyết điểm lớn nhất
của Tiểu Tịch chính là theo chủ nghĩa hoàn hảo, thuộc mẫu người gan dạ dũng
mãnh, tràn đầy nhiệt huyết, phàm là chuyện gì muốn đạt được thì nhất định phải
có được. Nhưng vì bản tính cương quá sẽ khó mà có thể lâu bền được.” Thấy vợ lặng
lẽ không nói gì, ông nói tiếp: “Bọn trẻ bây giờ yêu đương, hôm nay mặn nồng
ngày mai lại chia tay, không lâu bền đâu, có thể chưa đợi đến ngày kết hôn,
chúng đã chẳng còn bên nhau nữa rồi. Chúng ta tạm thời phớt lờ đi, nghe rồi để
đó, dù sao thì mấy chuyện này, con trai chẳng chịu thiệt thòi.”

 

 

 

Phùng Diệu Hoa đắn đo suy nghĩ cảm thấy lời của chồng
không phải không có lý, bà cũng chẳng gặng hỏi chuyện tình cảm của cậu con trai
nữa, một mắt nhắm một mắt mở.

 

 

 

Thái độ của bố mẹ thay đổi khiến tâm trạng của Dương
Tịch thoải mái lên nhiều, cậu càng chu đáo hơn với Diệp Phiên Nhiên, hệt như đối
đãi với viên ngọc quý mất đi vừa tìm lại.

 

 

 

Trái lại, Diệp Phiên Nhiên mang tâm sự chồng chất
trong lòng, những khi ở bên Dương Tịch, cô không sao tìm lại cảm giác trước
đây. Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới bắt đầu, hai người đang đứng trước ngưỡng
cửa chia ly, cô cũng chẳng còn lưu luyến bịn rịn mà trái lại coi đó như một sự
giải thoát.

 

 

 

Trở lại mái trường Đại học N, nơi đó chẳng hề có nụ
cười chế nhạo, sự sỉ nhục, nỗi đau khổ. Các bạn nam sinh và nữ sinh đều rất
thân thiện, giáo viên chủ nhiệm quý trọng cô. Cô là bí thư cán bộ chi đoàn của
lớp, ba năm liên tục được bình chọn là sinh viên “ba tốt” của khoa. Nếu như
không phải vì thành tích môn thể dục lẹt đẹt thì cô đã đoạt được danh hiệu sinh
viên “ba tốt” của trường rồi. Cô còn là biên tập viên tờ báo của trường, đồng
thời là phó trưởng ban biên tập tòa soạn văn học Liễu Tơ.

 

 

 

Trong chuyện tình cảm, lòng tự tôn của Diệp Phiên
Nhiên gặp trở ngại thì trong cuộc sống đại học cô nhận lại sự bồi đắp. Cô bắt đầu
hăng hái tham gia các hoạt động xã hội, mỗi buổi tối cô không còn cô đơn lặng lẽ
một mình nằm trên giường chờ tin nhắn của Dương Tịch nữa.

 

 

 

Hàng năm nhân dịp ngày Vận động Ngũ Tứ [1], Đại học
N tổ chức buổi lễ hội nghệ thuật quy mô lớn. Tiết mục của khoa Trung văn là vở
kịch nói Lôi Vũ. Triệu Trúc Tâm, trưởng ban nghệ thuật hội sinh viên đoàn trường,
hơn Diệp Phiên Nhiên một khóa, ở cùng tầng với cô. Hàng ngày, trông thấy Diệp
Phiên Nhiên ra ra vào vào, cô bắt đầu có thiện cảm với cô gái gương mặt kiều diễm
cử chỉ nho nhã này. Một buổi tối, Triệu Trúc Tâm chủ động đến tìm Diệp Phiên
Nhiên mời cô diễn vai Tứ Phượng trong vở kịch Lôi Vũ. Diệp Phiên Nhiên vốn định
thoái thác thì Triệu Trúc Tâm nói cả thúng lời hay ý đẹp ca ngợi tán dương, câu
nói cuối cùng của cô đã khiến Diệp Phiên Nhiên động lòng: “Tháng Bảy chị tốt
nghiệp rồi, đây là lần cuối cùng chị chủ trì lễ hội Ngũ Tứ với tư cách là trưởng
ban nghệ thuật. Chị rất mong vở kịch của chúng ta sẽ đoạt giải trong buổi biểu
diễn. Cả khoa Trung Văn này, xinh gái hơn em, có tài diễn xuất thiên bẩm hơn em
thừa chứ chẳng thiếu, nhưng nói đến vẻ xinh xắn dịu dàng, thùy mị nết na thì
không ai thích hợp hơn em cả! Em có nể măt chị là đàn chị của em mà giúp chị được
không?”

 

 

 

[1] Vận động Ngũ Tứ: Cuộc vận động phản đối chủ
nghĩa thực dân của người dân Trung Quốc bạo phát tại Bắc Kinh ngày 4 tháng 5
năm 1919.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên xưa nay luôn khâm phục vẻ đẹp và
tài hoa của người đàn chị này, coi chị ấy là thần tượng. Đã nói đến nước này,
cô chẳng còn cách nào khước từ nữa. Sau đó thì Diệp Phiên Nhiên căng thẳng bận
rộn luyện tập. Cô hy sinh tất cả những ngày cuối tuần và thời gian buổi tối,
ngày nào cũng nán lại để tập luyện. Nhân vật nam chính trong Lôi Vũ chẳng phải
ai khác, chính là Bạch Dương. Tin đồn về tình cũ không rủ cũng đến của hai người,
không cánh mà bay xa khắp trường.

 

 

 

Khoảng thời gian đó, Dương Tịch thường xuyên không
tìm thấy Diệp Phiên Nhiên, liên lạc điện thoại cho cô không được, dù thi thoảng
gọi cho cô được đi chăng nữa thì cô cũng vội vàng trò chuyện dăm ba câu rồi
nói: “Em bận lắm, không tiện nghe điện thoại” rồi gác máy luôn.

 

 

 

Dương Tịch nào đâu không phải người nhạy cảm, cậu
nhanh chóng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Diệp Phiên Nhiên đối với mình. Cậu gọi
điện thoại chất vấn Trần Thần. Trần Thần úp úp mở mở trái lại càng làm Dương Tịch
thêm hoài nghi. Lẽ nào Diệp Phiên Nhiên không nén được nỗi cô đơn đã tìm niềm
vui mới rồi sao?

 

 

 

Bạch Dương là trưởng ban biên tập tòa soạn văn học
Liễu Tơ, còn là chủ tịch hội sinh viên trường. Chính cậu tiến cử Diệp Phiên
Nhiên đảm nhiệm vị trí phó trưởng ban biên tập tòa soạn, cũng chính cậu để cô
làm biên tập viên tờ báo của trường. Hai người tuy không trở thành đôi tình
nhân của nhau nhưng vẫn mãi tương thân tương ái. Hai người thường ngồi bên nhau
thảo luận vấn đề lý tưởng và cuộc sống, nhất là trên phương diện văn học, Bạch
Dương đã chỉ dẫn cô rất nhiều. Diệp Phiên Nhiên gặp chuyện không vui gì chỉ cần
trò chuyện cùng Bạch Dương thì tâm tình cởi mở thông suốt sáng tỏ.

 

 

 

Nhưng Diệp Phiên Nhiên hiểu rất rõ, đó không phải là
tình yêu. Nói cách khác, Bạch Dương chỉ là nam nhân tri kỷ của cô. Cô có đủ tự
tin mình biết giữ đúng chừng mực, giữ mối quan hệ tình bạn với Bạch Dương suốt
cuộc đời này.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên yêu thích tính chất phong phú cùng
cảm giác bận rộn có được trong lúc tập kịch. Toàn bộ tâm hồn cô đều chìm đắm
trong thế giới của nhân vật Tử Phượng. Niềm vui cùng nỗi hận cuốn theo cùng
nhân vật, quên hẳn những việc xảy ra trong cuộc sống đời thực, quên cả những nỗi
phiền muộn của bản thân.

 

 

 

Tại Nam Kinh xa xôi, Dương Tịch cảm thấy nơm nớp lo
sợ, lòng rối như tơ vò. Vốn dĩ cậu đã hẹn Diệp Phiên Nhiên ngày nghỉ mồng 1
tháng 10 cô sẽ đến trường cậu chơi. Ba năm đại học, Diệp Phiên Nhiên chưa lần
nào đến Nam Kinh. Các huynh đệ cùng phòng ký túc xá với cậu chỉ mới thấy mặt Diệp
Phiên Nhiên qua ảnh, bọn họ nói đùa rằng người “chị dâu” này là Dương Tịch bịa
ra mà thôi. Vì chuyện tập dợt cho vở kịch nhân dịp Vận động Ngũ Tứ mà Diệp
Phiên Nhiên nói lời xin lỗi qua điện thoại với Dương Tịch: “Em không đến Nam
Kinh được, anh tìm người anh em nào đó đi chơi cùng nhé!” Tuy Dương Tịch không
vui nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối. Cậu nghe Trần Thần nói rằng Diệp Phiên
Nhiên vì chuyện tập dợt vở kịch lần này mà bận rộn đến mức mất ăn mất ngủ. Cậu
chẳng thể nhằm đúng thời khắc quan trọng này mà ngáng chân cô.

 

 

 

Cậu suy đi ngẫm lại, rồi nói: “Phiên Phiên à, hay là
để anh đến Đại học N, tập kịch cùng em, tối hôm biểu diễn Ngũ Tứ anh còn có thể
cổ vũ khích lệ em!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên quả quyết cự tuyệt: “Xa như vậy, một
mình anh chạy qua chạy lại, phiền phức lắm! Vả lại, em cũng chẳng có thời gian ở
bên anh.”

 

 

 

Dương Tịch định nói thêm: “Phiên Phiên à…”

 

 

 

Cô ngắt lời cậu: “Không nói với anh nữa, mọi người đến
đông đủ cả rồi, em phải bắt đầu tập đây!” Nói rồi, cô ngang nhiên gác máy.

 

 

 

Ngày biểu diễn cận kề, Diệp Phiên Nhiên bận bù đầu
bù tóc, mãi tận đêm khuya tắt đèn quay về ký túc xá, đầu vừa đặt xuống gối cô
đã chìm vào ngay giấc mộng.

 

 

 

Cả đoàn kịch nói, mọi người đều là diễn viên lão
làng, chỉ có Diệp Phiên Nhiên là chân ướt chân ráo mới vào nghề, dù rằng được
trưởng ban văn nghệ bơm thổi nhưng vẫn không ít người hoài nghi: “Cô ấy có diễn
được không đó?”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên tâm tư phiền muộn, thi thoảng cô nằm
chiêm bao thấy mình đang ra sức học thuộc lời thoại kịch.

 

 

 

May mà Bạch Dương, người bạn diễn cùng cô rất kiên
nhẫn, đôi bên lại hiểu ý nhau. Hôm công diễn, vở kịch thành công vang dội, nhất
là màn kịch cuối cùng, sự đau thương cùng nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt không gì
diễn tả bằng lời đã làm động lòng từng khán giả ngồi tại khán phòng. Mọi người
ra sức vỗ tay ca ngợi sự phối hợp diễn xuất ăn ý của hai người, đạt đến đỉnh
cao của sự hoàn hảo.

 

 

 

Khi buổi diễn kết thúc, các diễn viên tham gia diễn
xuất đều đến nhà hàng gần trường học tổ chức tiệc ăn mừng. Diệp Phiên Nhiên uống
khá nhiều rượu bắt đầu ngà ngà say, cô nói với Bạch Dương lúc tiễn cô về ký túc
xá: “Mình không bao giờ quên được buổi tối hôm nay, đây là buổi diễn đầu tiên
và tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình!”

 

 

 

Bạch Dương không hề say, cậu liếc nhìn người con gái
học cùng trường ba năm, trong lòng dấy lên từng đợt sóng ưu sầu. Cô vẫn là cô
gái trong sáng xinh xắn, dáng vẻ chẳng khác gì so với lần đầu cậu gặp mặt.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên tỉnh giấc vào trưa ngày hôm sau, đầu
nhức như búa bổ.

 

 

 

Cô nhìn đăm đăm lên trần nhà không chớp mắt, những
vui buồn hợp tan trong buổi diễn trên sân khấu đều đã kết thúc, cuối cùng cô phải
trở về cuộc sống hiện thực. Cô không phải là nàng Tứ Phương hồn nhiên trong
sáng, đáng yêu và Dương Tịch cũng chẳng phải chàng công tử Châu Bình nhu nhược
thiếu quyết đoán, đa tình vô dụng.

 

 

 

Cô lôi điện thoại dưới gối ra, nhìn thấy mười mấy cuộc
gọi nhỡ, đang định nhấn phím gọi lại thì cửa phòng ký túc xá chợt đẩy ra, nữ
sinh phòng bên cạnh nói: “Diệp Phiên Nhiên, dưới cổng ký túc xá nữ có người tìm
cậu, là bạn nam, dáng người rất cao…”

 

 

 

Bảy ngày lễ dịp mùng 1 tháng 5, các chị em cùng
phòng 302 hẹn hò với bạn trai, người thì nhân dịp mấy ngày này về quê. Mọi người
đều đi hết, chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng trống vắng, cảm giác cô đơn
hiu quạnh đang vây lấy cô thì chợt nghe thấy lời bạn nữ sinh đó nói, cô cứ ngỡ
là Dương Tịch, nhảy cẫng lên phóng ra khỏi giường.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên đặt điện thoại xuống, vội vàng rửa
mặt, thay chiếc áo len mỏng hồng nhạt, cột mái tóc đuôi ngựa giản dị, khuôn mặt
trắng sang sạch sẽ. Cô ngắm mình trong gương, khẽ mỉm cười, xoay người bước xuống
tầng.

 

 

 

Đến cổng ký túc xá nữ, cô chẳng trông thấy Dương Tịch
mà là một người cô không thể nào ngờ đến đang đứng dậy từ góc tường: “Phiên
Phiên!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên trố mắt nhìn cậu, cậu mặc chiếc áo
sơ mi trắng cùng quần bò xanh đậm. Dáng người thanh mảnh, gương mặt tuấn tú nhoẻn
nụ cười, cô đã quá quen với nụ cười nhàn nhã dịu dàng.

 

 

 

Thẩm Vỹ?

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên thấy mình như đang nằm mơ. Con người
này, cớ sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô? Chẳng chút báo trước, hệt như
sự ra đi đột ngột của cậu mấy năm về trước.

 

 

 

Thẩm Vỹ bước đến trước mặt cô, khẽ nói: “Phiên
Phiên, là anh!”

 

 

 

Ánh mắt Diệp Phiên Nhiên dừng trước cánh tay cậu,
phát hiện ra cậu đeo băng tang trên người, khẽ kinh ngạc, cô hỏi: “Nhà anh có
chuyện sao?”

 

 

 

Ánh mắt Thẩm Vỹ đượm vẻ đau thương: “Mấy bữa trước
bà ngoại anh mất, bị nhồi máu cơ tim. Lần này anh về nước là để chịu tang bà,
giải quyết việc hậu sự. Lúc đi ngang thành phố S, đột nhiên nghĩ đến em, muốn đến
thăm em! ”

 

 

 

“Anh thực sự đi Mỹ rồi sao?” Cô không kìm được gặng
hỏi.

 

 

 

Thẩm Vỹ nhìn cô, hồi lâu cậu khẽ mỉm cười: “Em mãi
là người sau cùng biết chuyện!”

 

 

 

“Tại sao chứ?” Cô hỏi.

 

 

 

Cậu không đáp trả, thản nhiên hỏi: “Em và Dương Tịch,
ổn cả chứ?”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên day day khóe miệng, nói: “Anh ăn
chưa? Em mời anh ăn, coi như tiệc chào đón anh.” Cô khẽ dừng lại, có lời muốn
nói: “Bao giờ anh về Mỹ?”

 

 

 

“Ngày kia. Chuyến bay bảy giờ, tối mai đáp ở Thượng
Hải rồi lại từ sân bay Hồng Kiều bay đi Mỹ.”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên liếc nhìn cậu, từ ánh mắt cậu, cô
hiểu rằng, lần này cậu sẽ ra đi không quay trở về nữa.

 

 

 

Chàng thanh niên áo trắng học trò trong ký ức thời
tuổi trẻ cùng mối tình đầu đẹp đẽ trong sang của cô đều đã ra đi theo cậu, mãi
mãi mất dạng.

 

 

 

“Thẩm Vỹ?” Cô chợt tiến đến trước, nắm chặt lấy tay
cậu: “Chúng mình đi ăn rồi về thành phố D nhé, được không?”

 

 

 

Đôi mắt Thẩm Vỹ lóe lên ánh nhìn kinh ngạc.

 

 

 

“Mong anh chấp thuận yêu cầu này của em, em không muốn
hối tiếc cả cuộc đời!” Cô nghiêm túc nói.

 

 

 

Niềm kinh ngạc trong đôi mắt Thẩm Vỹ dần chuyển sang
cảm động. Cậu cũng nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay cậu ấm áp mạnh mẽ.

 

 

 

Tính cách Diệp Phiên Nhiên kiên cường lại vừa cố chấp,
thi thoảng cảm tính, có hơi bướng bỉnh nông nổi. Thẩm Vỹ không giống với Dương
Tịch, cậu chưa bao giờ phản đối cô điều gì, chưa bao giờ kiểm soát cô, mọi thứ
đều do cô làm chủ.

 

 

 

Hai người ăn thoải mái tại tiệm đồ ăn nhanh gần trường.
Diệp Phiên Nhiên đến cả ký túc xá cũng không về, đi thẳng ra ga tàu. Ra đến tàu
hỏa cô mới nhận ra mình quên mang theo điện thoại.

 

 

 

Trong điện thoại bao nhiêu cuộc gọi nhỡ đều là của
Dương Tịch. Thẩm Vỹ tìm cô rốt cuộc có chuyện gì chứ? Diệp Phiên Nhiên lòng đầy
nghi vấn, có chút lo lắng bất an. Thẩm Vỹ nhận ra sự do dự của cô, khẽ mỉm cười
nói: “Lúc này em xuống tàu vẫn kịp mà!”

 

 

 

Cô thuộc về Dương Tịch, có lẽ cả cuộc đời dài đằng đẵng
về sau, còn với người con trai này chỉ có một ngày ngắn ngủi. Diệp Phiên Nhiên
à, hãy coi đây là sự bồi đắp, lúc này, mày tuyệt đối không được bỏ mặc Thẩm Vỹ!

 

 

 

“Ai nói em muốn xuống tàu?” Cô ngẩng đầu, mỉm cười với
cậu: “Em đã nói với anh những gì, chí ít cũng phải thực hiện một lần chứ?”

 

 

 

Thoáng chốc, Thẩm Vỹ im bặt, lòng cậu dấy lên cảm
giác thất vọng khó hiểu nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường, cậu nhún
vai nói: “Anh đến Đại học N tìm em, vốn chẳng ôm hy vọng gì, còn ngỡ rằng em
cùng Dương Tịch hẹn hò ra ngoài chơi rồi!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên nghe câu nói này, hơi bối rối: “Anh
biết em và Dương Tịch bên nhau bao giờ vậy?”

 

 

 

Thẩm Vỹ hướng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo đám
đông ồn ào náo nhiệt trên sân ga, nói: “Sao tàu vẫn chưa chạy nhỉ? Trễ chuyến
ư?”

 

 

 

Ngay sau đó, đoàn tàu chậm rãi lăn bánh. Cảnh tượng
ngoài cửa sổ chầm chậm lướt ra sau, hệt như những ký ức đẹp đẽ thời tuổi trẻ
ngang nhiên rời xa cuộc đời chúng ta với tốc độ càng lúc càng nhanh.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3