Gả cho Lâm An Thâm- Chương 07-08
Đỗ Trung sớm đã quen với thói quen này của cô, liền phản xạ có điều kiện, vừa ngáp vừa vặn thắt lưng nói: “Đại tiểu thư Giản Lộ, hai chúng ta đã hai năm không gặp mà sao em vẫn vậy, vẫn ăn mỳ ăn liền buổi sáng, ăn xong cũng không dọn! Anh tốn cả một buổi trưa để dọn nhà cho em, đổ rác, giặt quần áo, mới ngủ được một lúc thì em về, ầm ầm ĩ ĩ anh không ngủ được!”
Lâm An Thâm nghe tiếng hét chói tai của Giản Lộ liền chạy ra lại được chứng kiến một màn như vậy. Một người đàn ông ở trên chỉ mặc áo may ô, quần đùi từ phòng Giản Lộ đi ra, lười biếng nói chuyện, tay tự nhiên xoa tóc Giản Lộ. Mà trông bộ dạng của cô thì hiển nhiên là vẫn chưa hiểu gì, đứng ngây ngốc để anh ta tiếp tục xoa đầu. Anh biết gã đàn ông này.
Lâm An Thâm tiến tới bên cạnh Giản Lộ.
Gã đàn ông kia đã ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm vào bàn hoa hồng trước mắt: “A, bây giờ em cũng thích thứ này à? Không phải trước em vẫn nói bắp cải còn đẹp với thực dụng hơn thứ này hay sao?” Sau đó cầm một chiếc cốc trà màu phấn hồng ở trên bàn uống một ngụm nước.
Não bộ của Giản Lộ vẫn chưa hoạt động lại được bình thường, cô chính là phản xạ có điều kiện nhìn xem phản ứng của Lâm An Thâm. Anh một chút biểu tình đều không có, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của cô, càng không có biểu tình thì càng chứng tỏ bão táp càng lớn.
Lúc này Giản Lộ mới tìm được giọng nói, đem tầm mắt quăng vào người đang ngồi trên sô pha: “Anh thế nào mà đột nhiên quay trở lại? Sao không gọi điện cho em…”
Đỗ Trung đón nhận ánh mắt oán trách của mỗ nữ, không chút để ý: “Không phải là anh nhớ em sao? Nhớ nha đầu nhà em bây giờ sống thế nào? Có biết tự giặt quần áo, nấu cơm cho tử tế hay không! Theo như anh đoán thì là không, hay em muốn em đặt cơ quan ở đây! Nhìn lại tủ lạnh cũng chẳng có gì, sữa đều quá hạn cả rồi! Ô, có mua đồ ăn về không?” Dứt lời, anh liền thẳng bước tiến vào phòng bếp thăm dò.
Người Giản Lộ cứng ngắc, quay qua Lâm An Thâm nói: “Anh ấy…anh ấy~~”
“Uhm! Giản Lộ ~~” Đỗ Trung nhô đầu ra khỏi phòng bếp: “A, đây là bạn của em à? Hôm nay ở lại đây ăn một bữa cơm đi, lúc tôi không có ở đây ít nhiều anh cũng đã quan tâm nó!”
Nha ~~! Giản Lộ hối hận vừa nãy đã dỡ bó hoa ra, nếu không bây giờ cô đã có thể giấu mặt vào đó rồi!
“Em không biết… anh ấy trở về… Nếu không anh về nhà trước đi, đêm nay em sẽ gọi điện cho anh…” Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lâm An Thâm. Nghĩ lại chuyện buổi tối ở thành phố S kia, cô có thể tưởng tượng bây giờ lòng anh đang dậy sóng đáng sợ như thế nào!
Lâm An Thâm nghiêm mặt: “Anh ở lại ăn cơm chiều.” Nói xong cũng ngồi xuống sô pha.
Lâm An Thâm nói: Đừng khóc.
Chương 8
Giản Lộ thầm kêu khổ, nhưng cô cũng biết Lâm An Thâm bây giờ
không thể chọc vào, đành phải lấy cái cốc còn lại rót cho anh cốc nước, sau đó
chạy biến vào phòng bếp.
Lâm An Thâm thẳng lưng ngồi ở ghế sô pha, nhìn thẳng vào
chiếc cốc màu hồng phấn với chiếc cốc của anh ở trên bàn, tựa hồ tỏ rõ địa vị
của anh ta ở đây, bên cạnh vẫn còn hoa hồng cô chưa kịp dọn, cô cùng anh ta để
lại vì không dùng phòng khách.
Tại phòng bếp, cô cùng một người đàn ông khác đang cười đùa.
Đỗ Trung kêu ngao ngán, xoa xoa chỗ đau bị cô véo: “Đau, em
như vậy chẳng giống thục nữ chút nào…!”
Giản Lộ khẽ gọi: “Chẳng ai nói như anh cả!”
“Anh nói như thế nào?! A! Bây giờ em có người đàn ông khác
rồi nên chê anh à?! Giản Lộ, em là đồ vô tâm! Uổng công anh đến thăm em! Không
phải anh hất cẳng lũ bạn bè cầm chân để đến với em, đến đây còn don toilet cho
em, dọn xong vẫn còn chờ lời cám ơn của em đây này!”
Giản Lộ bị Đỗ Trung cả vú lấp miệng em, không nói được câu
nào.
“Lấy môi nhỏ đảo cơm đi!” Sau một giây, chỉ còn Đỗ Trung
“bất hạnh” sai bảo, tay vẫn không ngừng chuẩn bị cơm chiều.
Giản Lộ không nói nữa, ngoan ngoãn lấy môi đảo cơm.
Lâu rồi Đỗ Trung cũng không làm cơm, rời đi nơi này không
lâu anh cũng không còn lối sống như vậy. Trước kia vì cô mà luyện một tay trù
nghệ, bây giờ cũng chỉ vì cô mà nấu. Lọc cá, thái thịt, gia vị.. thuận buồm
xuôi gió.
Giản Lộ đứng một bên không đành lòng cũng giúp một tay.
Đồ ăn làm xong thì cơm cũng chín, Đỗ Trung phân phó Giản Lộ
dọn bàn, dọn xong là có thể ăn được rồi. Nhưng nhìn lại Giản Lộ bưng đồ ăn mà
không dám ra ngoài, trong lòng cũng không nỡ, anh gõ vào đầu cô một cái, nói
đùa chuyện mà chính anh đoan toan tính: “Làm sao vậy? Anh sẽ không là khó dễ
anh ta đâu, chẳng lẽ anh ăn thịt được anh ta?”
Giản Lộ liếc anh một cái: “Anh đừng có làm gì đấy…”
Đỗ Trung thề: nếu đồ ăn mới làm không nóng như vậy, anh nhất
định không hai lời đặt lên đầu cô làm cái bàn cơm! Người bị thương hiện tại là
anh được không! Còn cô có nội thương nghiêm trọng cũng không đến nỗi nào!!
Ba người, một bữa cơm.
Giản Lộ ăn từng miếng như nhai rơm trong miệng.
Đỗ Trung cầm đũa gõ gõ vào bát cô: “Aiz! Em ăn cơm không
phải thuốc độc! Mau ăn đi, anh nấu cũng vất vả lắm đó! Có cả sắc cả hương!”
Giản Lộ cũng nhìn đến Lâm An Thâm, chỉ thấy anh dùng ánh mắt
ra lệnh gắp rau.
Nuốt miếng cơm, đang định gắp rau, Đỗ Trung đã gắp giúp cô:
“Cũng chưa hẳn là ngon nhất, nhưng với miệng của em là ok rồi!!” Vừa nói, vẻ
mặt còn mang ý cười đểu.
Giản Lộ xuýt sặc cơm. Anh không phải nói như vậy chứ! Nhưng
không chỉ nghẹn cơm mà còn nghẹn khí, khiến sức trừng mắt với Đỗ Trung cũng
không có.
Đồng thời, hai bên không hẹn mà gặp cùng đưa qua một cốc
nước, một cái cốc màu phấn hồng, một chiếc là chiếc cốc còn lại duy nhất.
Giản Lộ trừng mắt nhìn hai cái cốc, lại càng nghẹn. Cuối
cùng, cô một giọt nước cũng chưa uống, đành vận khí từ đan điền tống hết thức
ăn xuống.
Bữa cơm thật vất vả mới kết thúc, rửa bát đi ra, lại nhìn
thấy Lâm An Thâm cùng Đỗ Trung ngồi chiếc sô pha dành cho ba người của nhà cô.
Cả hai người đều đang xem ti vi với một bộ dạng hết sức chăm chú. Ở giữa còn
một chỗ trống, rất rõ ràng nó là của cô.
Đổ mồ hôi. Có ngốc mới ngồi ở chỗ đó.
Cô đem nốt hai lọ hoa hồng vừa rồi chỉnh sửa lại rồi mang
đến bàn cơm, tiếp tục chỉnh sửa. Giản Lộ thầm nghĩ: may mắn có mùi hoa hồng át
đi mùi thuốc súng ngoài kia, nếu không ngửi mùi đó cũng đến loạn óc.
Hai bình hoa, một bình sữa, một ống đũa, một ống đựng bút,
thêm hai chai Coca mới đủ cắm hết chỗ hoa hồng Thụy Sĩ.
Thừa dịp Đỗ Trung đi toilet không có trong phòng, Giản Lộ
nhanh chân ngồi vào bên cạnh Lâm An Thâm nói: “Không còn sớm nữa, anh về nhà
nghỉ ngơi trước đi…”
Lâm An Thâm không nhìn cô, bình tĩnh tiếp tục xem ti vi:
“Còn sớm. Không vội.”
Aiz! Nguy rồi! Nguy rồi! Giản Lộ cảm được gió nổi mây cuộn
trong mắt anh.
Giản Lộ vội tránh đi trước khi Đỗ Trung trở lại từ toilet.
Tránh vào phòng bếp, lúc sau lại lau vết dầu ở bện cửa sổ, chốc lát lại cọ bàn
bếp, rồi lại rửa chảo xào rau, nồi nấu canh, ngay cả đáy nồi cũng cọ sáng bóng.
Rốt cục không kiềm chế được, Giản Lộ cũng phải quay trở lại
phòng khách. Hai người đàn ông vẫn còn nhìn chằm chằm màn hình ti vi tiếp tục
trầm mặc, không để không khí như vậy tiếp tục, cô liền tìm cách phá tan cái
luồng khí quái dị này. Ban đêm, thời sự cũng hết rồi, hai người vẫn còn kiên
nhẫn. Giản Lộ tiến đến ti vi, tắt phụt màn hình.
“Lâm An Thâm, ngày mai cả anh và em đều phải đi làm. Về nhà
ngay cho em!”
Lâm An Thâm lập tức đứng lên, nhưng thế nào cũng không muốn
rời đi.
Đỗ Trung ở bên cạnh rốt cục cũng tìm được cơ hội đổ dầu vào
lửa: “Đúng vậy, muộn rồi, chúng ta đi ngủ. Vậy không cần tiễn khách.”
Knock out! Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ. Mà Giản Lộ đứng chải
tóc, không nhìn anh. Cô tiến ra mở cửa. Lâm An Thâm hướng cửa đi ra, mỗi bước
như một quyền đánh thẳng vào ngực, đau đến không kêu lên thành tiếng.
Giản Lộ cũng nhìn thất sắc mặt anh, lập tức mềm lòng. Đến
cửa rồi lại kéo kéo tay anh, cúi đầu nói: “Em… lát nữa anh về rồi em gọi điện
cho anh…” Sau đó liền buông tay.
Chút hy vọng cuối cùng của Lâm An Thâm vừa sáng lại bị Giản
Lộ dội một gáo nước lạnh. Anh chết lặng rời khỏi nhà cô, chết lặng bước trên
hành lang, đi thẳng vào màn đêm trống rỗng.
Đỗ Trung cũng tiến lại, hỗ trợ đóng cửa. Cái bóng của Lâm An
Thâm đã không thấy nữa, cô còn đứng cạnh cửa làm gì! Anh cũng nhiệt tình kéo cô
vào nhà. Không báo trước, cô từ con mèo mất hồn đã biến thành hổ dữ, bóp cổ anh
mà hét: “Đỗ Trung! Đồ thối tha, đồ khốn nạn!! Nhớ nhung bảo vệ nỗi gì? Vô duyên
vô cớ, anh về làm gì! Cuộc sống tốt đẹp của em đều bị anh phá hỏng cả!”
Nha đầu này quả thực hạ thủ không lưu tình, Đỗ Trung bị bóp
cổ thực sự khó thở: “Buông tay…”
“Không buông! Không buông! Không cho anh còn mặt mũi mà khi
bắt nạt! Em phải giải thích với anh ấy thế nào đây! Anh nói em biết đi, nói
đi!” Giản Lộ phát hỏa, nghĩ đến bộ dáng khi nãy rồi của Lâm An Thâm lại thấy
vừa giận vừa đau lòng.
Đỗ Trung nghe vậy cũng tức giận, dùng sức giữ chặt hai tay
cô lại: “Sao nói anh bắt nạt em?! Yêu, yêu em giải thích sao bây giờ! Ai cho em
bắt nạt anh? Ai cho em thích hắn? Ai cho em đứng núi này trông núi nọ!”
“Em chỉ theo lòng mình thôi! Cho tới bây giờ em cũng chưa
nghĩ sẽ tưởng nhớ đến anh!” Giản Lộ tức giận tay cố giãy ra, miệng nói tuyệt
tình.
Đỗ Trung thực sự tức giận: “Não em hư rồi à? Em chính là
đứng núi này trông núi nọ! Từ trước đến giờ em vẫn thích anh! Mọi người đều
biết em thích anh!”
“Nhưng bây giờ em không còn thích anh nữa! Hơn nữa ghét anh
rồi! Ghét anh trở lại! Ghét anh quấy rối cuộc sống của em! Ghét anh làm cho anh
ấy tức giận ~~ !” Giản Lộ hét lớn.
Mắt Đỗ Trung trừng trừng đầy tơ máu, nắm chặt tay cô, ép cô
xuống sô pha, nói không nên lời, chỉ cảm thấy từng lời cô nói ra như một dao
cứa vào tim anh. Giản Lộ trước kia thích núp sau anh, người luôn ở bên anh, yên
lặng cười với anh đâu rồi, nhất định không phải người trước mắt này. Không
phải!
Giản Lộ cố sức dãy dụa, trong mắt đã nghèn nghẹn nước: “Đỗ
Trung! Anh cút ngay cho em!”
Đỗ Trung không thể thừa nhận nỗi đau này, càng ép chặt cô
xuống sô pha, dùng sức mình chế trụ tứ chi cô. Người dưới thân ánh mắt đỏ bừng,
nước mắt từng giọt chảy ra nhưng vẫn không ngừng trừng mắt với anh, khuôn mặt
tức giận đỏ ửng, cắn môi. Là cô. Vẻ mặt lúc tức giận vẫn sinh động như vậy.
Người này rõ ràng là Giản Lộ của anh. Nhưng sao bây giờ cô lại nói không thích
anh… Đỗ Trung không thể thừa nhận.
“Giản Lộ, anh đã quay lại. Bỏ qua hết quá khứ đi, anh trở về
với em một lần nữa. Anh thật sự quay trở lại với em được không? Hai năm qua,
hằng đêm anh đều nhớ em… Em không thể cứ như vậy bỏ lại anh. Giản Lộ, anh yêu
em…” Nói xong, cúi người hôn lên môi Giản Lộ.
Giản Lộ sững giọng: “Anh dám chạm vào em nữa, em liền trở
mặt với anh!”
“Giản Lộ, đừng đùa nữa, lần này anh biết sai rồi… Anh thề
lần này sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh em!”
“Đỗ Trung, em không đùa. Em nói thật.”
“Đừng ~~ đừng như vậy! Anh biết anh không đúng, anh không
nên bỏ em lại thành phố này như vậy. Anh thực sự biết sai rồi! Xin em cho anh
một cơ hội được không…?”
Nước mắt của Giản Lộ vô thanh chảy xuống. Cho tới bây giờ cô
cũng chưa bao giờ nghe thấy âm thanh cầu xin của Đỗ Trung-người luôn cao cao tự
đại, hào sảng. Nhưng mà…
“Đỗ Trung… Em xin lỗi…”
“Anh không cần em xin lỗi! Anh muốn em!”
“…đã muộn…”
Tức thì, Đỗ Trung cảm thấy lạnh cả cõi lòng. Buông tay cô
ra, chậm rãi ngồi xuống, nhìn cô từ trên cao: “…Cái gì đã muộn?”
“Sức lực của em đã hết khi anh rời đi hai năm trước rồi…”
Giản Lộ che mặt mà khóc: “Hiện tại, em bây giờ chỉ muốn em và anh ấy ở cùng
nhau.”
Đỗ Trung nhìn cô khóc, cảm giác tất cả máu trong người cũng
chảy ra theo từng giọt nước mắt của cô. Rốt cục anh cũng thấu hiểu cảm giác vật
quan trọng nhất mất đi. Đỗ Trung hoảng: “Không phải… Là em dùng hắn để tức giận
với anh bỏ đi lâu như vậy…”
“Đỗ Trung, anh xuất hiện làm em sợ mất anh ấy.”
“Giản Lộ… Không thể! Anh không chấp nhận được!”
Giản Lộ lại càng khóc lớn: “Thực xin lỗi… nhưng em thương
anh ấy…”
Đau, rất đau.
Đỗ Trung là mối tình đầu của Giản Lộ, từ nhỏ cô đã khăng
khăng như vậy. Lớn lên rồi mới dần dần phát hiện thế giới của anh quá rộng lớn.
Mà cô, chỉ là một cảnh nhỏ trong đó. Cho tới bây giờ anh vẫn là một ngôi sao
sáng giữa đám người. Khi đó, niềm vui lớn nhất của cô là nhìn ngắm ánh sáng của
ngôi sao đó. Chỉ tiếc, cô chỉ nhìn thấy vệt sáng của ngôi sao, trong khi ánh
sao sáng nhất lại chỉ có một. Vật đổi sao dời, mọi người cũng chỉ cố tìm vệt
sáng mờ của sao mà thôi.
Tình yêu như vậy, kì thực rất đau khổ. Hơn nữa là loại đau
khổ bòn rút tâm tư người ta.
Cô mệt mỏi đuổi theo anh, anh lại chạy càng xa.
Mà khi cô mệt mỏi nhất, Lâm An Thâm đã im lặng xuất hiện.
Giản Lộ khóc mệt, nặng nề ngủ. Trong mơ, cô thấy nụ cười ấm
áp của Lâm An Thâm, từng bước, từng bước bao bọc lấy cô, giống như vầng dương
dịu dàng, ấm áp.
Lâm An Thâm.
Mặt trời buổi sáng chiếu vào mắt, Giản Lộ khó nhọc chống đỡ.
Mắt nhức, khẳng định là sưng húp lên rồi. Cuối cùng tránh không lại chói mắt,
Giản Lộ ngồi dậy, theo thói quen mở loa. Giọng Rock and Roll gào thét bên tai.
I love you, baby, that is quite all right…
Ngồi bên giường, Giản Lộ giương mắt nhìn tờ giấy trên bàn:
Giản Lộ, anh không hiểu thế nào là đã muộn. Từ nhỏ đến lớn
anh đều nghĩ:cho dù đi xa thế nào, quay đầu lại sẽ luôn nhìn thấy em. Nhưng anh
đã xem nhẹ cảm nhận của em. Em cảm thấy vô vọng với anh đúng không? Thực xin
lỗi, là anh đã đi quá xa.
Lần này đến lượt anh chờ em ở phía sau. Bất cứ lúc nào, chỉ
cần em biết ở phía sau luôn có anh chờ lệnh lên sân khấu của em. Nếu tiểu tử
kia có thể gánh toàn bộ trách nhiệm, như vậy anh sẽ ở dưới thay hai người cổ
vũ. Nếu hắn không thể, anh sẽ lập tức dự khuyết.
Giản Lộ, anh chỉ muốn em hạnh phúc.
P/S: Cái cốc của em về sau anh giữ. Nếu em không tìm thấy
cái cốc khác phù hợp thì phải đến mà lấy nó về. (cái cốc: cuộc đời – đây là một
cách chơi chữ.)
Giọng Rock and Roll vẫn đang hò hét. Nhìn nét chữ xiêu vẹo
trên mặt bàn, Giản Lộ vừa khóc vừa cười. Ánh mặt trời sao lại chói mắt như vậy,
chiếu vào mắt thật nhức. Chính là mắt đau mà thôi, cho nên mới khóc. Chính là
bài hát rất hạnh phúc, cho nên với mới cười.
Cái cốc, giận nhau cả đời.
Thực xin lỗi, Đỗ Trung. Cô sẽ không cần cái cốc kia nữa.
Lâm An Thâm nghe điện thoại: “…”
“…”
Hai người trầm mặc. Thế giới cũng trầm mặc.
Lâm An Thâm nghe thấy tiếng nhạc vọng lại trong điện thoại.
Loại nhạc rock tình yêu gào thét ầm ĩ, hơn nữa còn cách phone, không nói. Nhưng
hôm này, Lâm An Thâm lại cố gắng nghe.
“Lâm An Thâm…”
“Ừ.”
“Tối hôm qua em quên gọi cho anh…”
“Ừ.”
“Không cẩn thận ngủ quên.”
“Ừ.”
“Anh không chờ điện thoại của em chứ?”
“Không.”
“Em mất cái cốc rồi.”
“Anh mua cho em cái khác.”
“Em muốn một cái có hình hồ ly…”
“Được.”
“Một cái thật lớn…”
“Được.”
“Thật tốt…”
“Được.”
“Em muốn… dùng được cả đời…”
“Giản Lộ.”
“… Dạ.”
“Đừng khóc.”
“Em không khóc…”
“Anh rất đau lòng…”
“Em không khóc thật…”
“Em khịt mũi.”
“Mặt trời rất chói mắt, sau đó nước mắt liền chảy…”
“Ừ.”
“Lâm An Thâm, em không khóc! Oa…a….”
“Ừ, không khóc.”
“Oa…a… Mắt đau quá… Oa…a”
“Bây giờ đi rửa mặt, thay quần áo, anh mang em đi bệnh viện
chườm mắt, xong mắt sẽ không đau nữa.”
“Ao…a…Lâm An Thâm… Em gọi để nói cho anh biết… a…a… em nghĩ
em yêu anh…”
“…”
“Lâm An Thâm?”
“…”
“Lâm An Thâm!”
“Lâm — An — Thâm! Em nói em yêu anh –!”
“Giản Lộ!”
“Uhm, cái gì!”
“Mở cửa!”
“…”
“Xuống giường, ra mở cửa.”
“…”
“Anh đang ở ngoài cửa.”
“Em chưa rửa mặt… đầu chưa chải… quần áo chưa thay… mắt cũng
rất xấu…”
“Anh ở ngoài một đêm, chân rất mỏi.”
“…” Sửng sốt hai giây.
Tiếp theo, trong phòng có một cô gái, hai mắt hạnh đào, dẫm
lên loa mà giọng Rock and Roll vẫn đang hát, chạy vội mà đi!
I thank god I’m alive!
You’re just too good to be true!
Oh pretty baby!
*
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên người, nóng, mắt rất đau.
Nhưng cám ơn thượng đế là để tôi sống, cám ơn cuộc sống làm
cho tôi gặp một Lâm An Thâm như vậy, cám ơn Lâm An Thâm vì rốt cục cũng giúp
tôi may mắn tìm được cái cốc của mình!
Xin cho ánh mặt trời càng chói chang thêm nữa đi!
Lâm An Thâm nói: Từ đầu tới cuối anh chỉ mong em vui vẻ!

