Ánh trăng nói đã lãng quên - Chương 05 part 1.2
Trong khoảng thời gian năm, sáu năm ấy, những đứa con gái
khác học piano, học múa, đọc tạp chí thời trang, yêu đương, còn cô thì chưa
được nếm trải một thứ gì. Người cha nghiện cờ bạc, người mẹ sống tạm bợ qua
ngày, người em trai hoàn toàn không coi cô là chị… Gia đình này khiến cô không
hề có một chút lưu luyến nào.
Khi đăng ký nguyện vọng, cô coi mình như một cây lao, ném
đến chỗ cách nhà rất xa. Còn những lời nói của bố mẹ thì như sét đánh bên tai:
- Muốn đi học thì mày tự đi mà kiếm tiền, nhà không có nhiều
tiền như thế!
Thu dọn hành lý, dùng số tiền sinh hoạt phí mà mình đã tích
cóp được mua một tấm vé tàu, ghế cứng, hành trình mười sáu tiếng. Trong khoang
tàu, mùi tôm cá tỏa ra tanh nồng.
Cô chỉ có thể ôm thật chặt chút hành lý ít ỏi của mình.
“Cố lên, Thẩm Ngôn, mày phải cố lên!”
Cô về nhà, mở cửa nhưng không bật đèn, không thay dép mà đi
thẳng đến bên chiếc sofa rồi ngồi sụp xuống, ngồi trong bóng tối rất lâu, chiếc
bàn kính với ánh trăng phản chiếu những đường nét rất đẹp trên khuôn mặt cô.
Cuối cùng cô mở túi, lấy điện thoại, nhấn phím gọi nhanh:
- Xin lỗi… Hôm nay tâm trạng em không tốt, không phải là có
ý muốn cãi nhau với anh…
Dường như Lê Lãng có chút ngạc nhiên khi cô gọi điện thoại
xin lỗi anh, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Bóng tối bao trùm lấy Thẩm Ngôn, không ai biết lúc này vẻ
mặt của cô như thế nào:
- Anh có thể… đến đây với em không?
Sau khi cúp máy, cô thở dài, bật điện ở phòng khách. Ánh đèn
màu vàng khiến căn phòng vốn lạnh lẽo có chút hơi ấm. Cô lấy trong túi hộp
Vitamin C đã mua trên đường đi rồi đi vào phòng bếp, mở tủ đựng đồ rồi đặt vào
đó.
Bận rộn suốt một ngày, mùi nước hoa trên người cũng bay gần
hết, phải tắm một cái mới được, cô nghĩ.
Sau khi tắm xong, đi ra ngoài, vẫn chưa kịp sấy khô tóc thì
có người gõ cửa. Cô vội vàng chạy ra mở cửa. Đứng bên ngoài là Lê Lãng, tay
xách túi nho nhập khẩu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Tôi không phải là người nói lời không giữ lời, đã hứa với
Đường Nguyên Nguyên đi tẩy nám cùng cô ấy thì nhất định phải đi!
Đường Nguyên Nguyên rất thích cái tính này của tôi:
- Sao trước đây không phát hiện ra cậu có ưu điểm nhỉ, thì
ra cậu cũng tốt đấy chứ.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe bus lắc lư, ánh nắng mặt trời
chiếu qua cửa thông khí trên nóc xe, tôi thất thần trong thoáng chốc.
Vì sao thời gian lại không để lại dấu vết như thế, lặng lẽ
làm cho một vài sự việc thay đổi tới mức biến dạng hoàn toàn? Năm thứ nhất,
cùng anh đi mua máy ảnh SLR, cũng ngồi trên tuyến xe này. Hồi ấy, tôi và anh
vẫn chưa yêu nhau. Hồi ấy, tình cảm giữa tôi với anh vẫn rất mơ hồ, không rõ
ràng…
Vỗn dĩ sẽ không đau lòng như thế.
Vì sao con người phải có ký ức cơ chứ? Nếu có một cục tẩy có
thể tẩy sạch những chuyện không muốn nhớ, từ đó cuộc đời sẽ bước sang một trang
mới, mọi người đều được sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, vậy thì tốt biết mấy.
Khi em không còn chợt nhớ đến anh lúc nửa đêm. Khi em không
còn nhìn nick QQ màu xám của anh rồi đoán không biết anh đã thoát hay ẩn nick.
Khi đi siêu thị, em không còn cố chấp mua loại nước anh thích uống. Khi em
không còn định kỳ mua tập san mà anh bảo em đọc hằng tuần, khi em không còn
dừng lại ở tên anh khi mở danh bạ điện thoại,… có nghĩa là vết thương của em đã
lành rồi, phải không?
Nhưng tất cả những điều đó đã trở thánh thói quen trong cuộc
sống của em. Em không biết để hoàn toàn bỏ được nó thì phải cần bao lâu…
Em là người, cho dù có treo cổ chết trên cây cũng không nỡ
dỡ xác xuống!
Thấy tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía chùm sáng trên xe,
Đường Nguyên Nguyên khẽ hỏi tôi:
- Cậu và bạn trai cậu, cậu và Tô Quân Lương, Tô Quân Lương
và bạn trai cô ta… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
Tôi liếc nhìn cô ấy:
- Mình biết là cậu không chịu để yên mà, nói là muốn mình
cùng cậu đi làm phẫu thuật, thực ra là muốn thám thính chuyện của bọn mình.
- Cậu tưởng các cậu là ngôi sao à? - Đường Nguyên Nguyên hấm
hứ một tiếng. - Không nói thì thôi, không phải là mình rất muốn biết, chỉ là
tối hôm ấy nhìn thấy hai người làm căng như thế, cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.
Cô ấy vừa nhắc lại chuyện tối hôm ấy, ánh mắt của tôi bỗng
trở nên u ám.
Thời gian gần đây, Quân Lương không đến tìm tôi. Tôi cũng
không tìm cô ấy. Thỉnh thoảng cô ấy về ký túc lấy đồ dùng sách vở nhưng đều
chọn lúc tôi đi học.
Nghĩ lại thì đúng là nực cười, lúc đầu phải tốn bao nhiêu
công sức mới được ở cùng nhau. Thì ra câu nói mà người ta nói thật có lý: Chơi
với nhau thì dễ, sống với nhau thì khó.
Có lẽ giữa hai người bất kỳ nào đó cũng có cái gọi là khoảng
cách an toàn. Cho dù hai người có mối quan hệ thân mật như thế nào, chỉ cần
vượt qua vạch ấy thì sẽ nhìn thấy thứ mà bạn không muốn nhìn thấy nhất. Đó
chính là sự thật.
Tôi dựa vào cửa kính, buồn rầu nghĩ, có lẽ bất kỳ tình cảm
nào cũng có kỳ hạn. Tôi và Cố Từ Viễn cũng vậy, tôi và Quân Lương cũng thế,
tình cảm của chúng tôi đã đến hạn rồi.
- Thực ra lúc đầu mình rất ghét cậu và Tô Quân Lương… - Sau
khi làm phẫu thuật xong, Đường Nguyên Nguyên và tôi ngồi trong quán fast food
trang trí rất đẹp, gọi hai suất. Cô ấy uống một ngụm canh, bỗng nhiên nói câu
ấy.
Tôi sững người, mặc dù tôi luôn biết rằng cô ấy không thích
tôi và Quân Lương nhưng cái kiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn là lần đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại:
- Bọn mình động chạm gì tới cậu à?
- Cũng không phải là thế… - Vì vừa làn phẫu thuật xong nên
vẻ mặt của cô ấy hơi gượng. - Ngày đầu tiên Tô Quân Lương cầm chìa khóa ký túc
đung đưa trước mặt cậu, nói là cô ta dựa vào quan hệ để đổi ký túc, kể từ lúc
ấy mình bắt đầu ghét hai cậu. Mình thấy những cô gái như các cậu vừa nông cạn
vừa ngu ngốc, có điều may mắn hơn một chút, dễ dàng có được những thứ mà những
người như bọn mình phải nỗ lực rất nhiều lần mới có thể có được…
Qua lời kể của cô ấy, tôi nhớ lại ngày khai giảng, dáng vẻ
khoe khoang của Quân Lương khi đắc chí nói với tôi: “Bố mình có quen bí thư
trường này”. Trong mắt người ngoài, có lẽ dáng vẻ ấy quả thực rất đáng ghét.
- Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên mình nghĩ, nếu
đời này mình đã không thể trở thành con nhà giàu có, vậy thì mình sẽ cố gắng để
con cái của mình được giàu có, để sau này chúng không giống như mình, tự ti
trước mặt các bạn cùng trang lứa…
Cô ấy dùng hai từ “tự ti”, khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy
rất khó chịu, nhưng không biết phải nói gì.
Rồi cô ấy cười nói:
- Mình nói với cậu một chuyện nhé, chắc chắn cậu nghĩ mình
trẻ con, cậu còn nhớ hồi học năm thứ nhất Quân Lương bị mất một chiếc váy
không? Thực ra là do mình ném vào thùng rác.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ. Quân Lương không thích đồ của
hãng ấy. Mỗi lần đi mua sắm, đi ngang qua showroom của hãng này là cô ấy lại
hấm hứ, cười nhạo những thứ thêu hoa và ren rực rỡ mà chỉ có những cô gái nhà
quê mới thích.
Nhưng một ngày cô ấy lại phá lệ, mua một chiếc váy của hãng
này. Chúng tôi đều thừa nhận chiếc váy thật sự rất đẹp. Cô ấy chỉ mặc một lần,
vì lúc ăn cơm không cẩn thận làm dính dầu mỡ nên đã cởi ra để giặt.
Ngày hôm sau, lúc cô ấy đi rút quần áo, trên sân thượng có
treo rất nhiều quần áo nhưng không có chiếc váy ấy.
Vì chuyện này mà Quân Lương vô cùng tức giận, đứng trên sân
thượng chửi rất nhiều câu khó nghe. Nhưng cô ấy lại không biết rốt cuộc ai lấy
trộm. Tôi đã an ủi cô ấy, kẻ ăn trộm nhất định sẽ mặc nó, nhất định chúng ta sẽ
bắt được kẻ đó!
Nhưng chờ từ mùa hè đến mùa đông cũng không thấy ai mặc
chiếc váy ấy. Cô nàng Quân Lương có rất nhiều váy đẹp cũng nhanh chóng gạt
chuyện này sang một bên, hoàn toàn không nhớ gì đến nó nữa.
Không ngờ lâu như vậy rồi mà tôi lại biết được chuyện liên
quan đến chiếc váy ấy qua Đường Nguyên Nguyên.
Trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng nhưng lại giống như thở phào
nhẹ nhõm. Nghĩ cũng phải, giấu lâu như vậy, chắc chắn bản thân cô ấy cũng khó
chịu.
- Suy nghĩ của mình lúc ấy… bây giờ nghĩ lại thật ấu trĩ. Tô
Quân Lương rất giàu, không bận tâm đến một chiếc váy. Nhưng mình có thể vứt một
chiếc, cô ta sẽ ít đi một chiếc.
Lúc nói câu ấy, Đường Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, giống như
chột dạ và hổ thẹn, lại giống như sợ tôi sẽ nói ra những lời lẽ không hay.
Nhưng tôi cầm thìa, ngây người một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười với cô
ấy:
- Mình hiểu.
Thật sự tôi hiểu.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ chưa làm xong bài tập, sợ cô
giác phê bình nên lén chạy đi xé vở bài tập của người khác để đổi lấy sự cân
bằng tâm lý.
Tôi mỉm cười với Đường Nguyên Nguyên:
- Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói với Quân Lương, dù sao
thì chuyện cũng đã qua rồi.
Đường Nguyên Nguyên nhìn tôi rất lâu, sau đó nói:
- Tống Sơ Vi, trước đây mình không biết, thực ra cậu có ánh
mắt rất lương thiện.
Tôi sững người, sao câu nói này lại quen vậy nhỉ? Tôi đã
nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Lúc nhìn thấy Viên Tổ Vực ở cổng ký túc xá nữ, nghi vấn của
tôi đã hoàn toàn được giải đáp. Đúng vậy, chính là câu anh ta đã nói: “Tống Sơ
Vi, em có một đôi mắt rất biết lắng nghe”.
Tính ra cũng đã lâu rồi tôi và Viên Tổ Vực không gặp nhau
rồi. Chúng tôi đi men theo hồ nhân tạo trong trường. Anh đút tay vào túi, khuôn
mặt lúc nhìn nghiêng ẩn chứa cảm giác cô đơn.
Gió khẽ thổi làm mặt hồ gợn sóng, bỗng nhiên Viên Tổ Vực nói
một câu ngoài chủ đề:
- Trường em thật đẹp.
Tôi cúi đầu, không biết phải nói gì. Anh cũng không bận tâm
đến phản ứng của tôi mà nói tiếp:
- Hồi anh mới thôi học, sáng nào cũng thức dậy, thậm chí có
lúc còn mặc đồng phục đeo cặp sách chạy ra ngoài như mọi khi… Nhưng lúc mở cửa
anh lại tỉnh lại, biết là mình đang mơ.
Tôi dừng bước, lặng lẽ nhìn anh.
Mái tóc của anh lúc nào cũng cắt rất ngắn, từng sợi rõ ràng.
Anh đã từng nói những anh chàng đẹp trai thật sự không cần phải để mái che…
Bình thường lúc nào anh cũng cười khì khì, không nghiêm túc chút nào, cũng chưa
bao giờ giống… một người nào đó đã từng nói một vài câu khiến tôi rất cảm động
nhưng tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tin tưởng của anh đối với
tôi.
Niềm tin rất khó xây dựng nhưng rất dễ bị đạp đổ.
Bỗng nhiên anh ngượng ngùng gãi đầu:
- Ha ha, sao anh lại nhắc đến những chuyện ấy nhỉ? Đúng là
phong cảnh trường em rất đẹp, khiến đầu óc anh u mê.
Tôi mỉm cười, đang định nói: “Thực ra sau này có cơ hội, anh
vẫn có thể học tiếp mà”, nhưng tôi vẫn chưa kịp nói thì anh bỗng chuyển chủ đề:
- Chuyện kia em nghĩ thế nào rồi?
- Á? - Tôi ngây người nhìn anh.
- Em đừng có mà giả vờ mất trí. Chuyện hôm ấy anh nói với
em, em suy nghĩ thế nào rồi?
Tôi lấy lại bình tĩnh, chuyện anh nói là chuyện tôi làm bạn
gái của anh!
Trần Chỉ Tình xuất viện vào cuối tuần. Thời tiết rất đẹp,
ánh nắng rực rỡ, hai hàng cây bên đường ở bệnh viện tỏa mùi hương thơm nhẹ. Cô
ấy ngồi trên xe lăn, để mặc cho bố mẹ đẩy đi. Đến cổng bệnh viện, cô ấy nhìn
thấy Đỗ Tầm.
Không ngờ vẫn còn được gặp lại người này.
Khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở bệnh viện, ngày nào Trần Chỉ
Tình cũng nhìn chằm chằm vào dịch truyền, từng giọt từng giọt theo ống dẫn chảy
vào cơ thể mình, trộn lẫn với máu, chầm chậm, giống như thời gian cứ chầm chậm
trôi đi.
Khoảng thời gian này, cô ép mình không được nghĩ tới Đỗ Tầm,
không được nghĩ tới người đã cướp đi Đỗ Tầm, càng không được nghĩ tới cú nhảy
can đảm và kiên quyết ấy.
Nhưng càng ép mình không được nghĩ thì những cảnh tượng ấy
lại càng in đậm trong tâm trí cô, dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ nhìn thấy
chúng nhe nanh, giơ vuốt lao về phía cô.
Lúc đầu cô còn khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến nỗi
gối ướt sũng cũng không chịu thôi… Dần dần, muốn khóc cũng không khóc được, và
nhận ra thực ra không có ai đồng cảm với mình, không có ai đứng ở góc độ của
mình để trách móc đôi nam nữ đã làm hại mình.
Bệnh nhân ở giường bên cạnh vốn định khuyên cô nhưng càng
nói càng khiến Trần Chỉ Tình phát điên lên. Cô ấy nói:
- Cô gái à, thay vì nói người khác hại cô, chi bằng nói cô
tự hại mình…
Trước ánh mắt lạnh lùng của Trần Chỉ Tình, bệnh nhân kia
cũng không chủ động nói với cô câu nào nữa.
Các người sẽ gặp báo ứng! Nằm trên giường bệnh, Trần Chỉ
Tình căm phẫn nghĩ.
Không ngờ sẽ gặp Đỗ Tầm, Trần Chỉ Tình và bố mẹ cô đều vô
cùng ngạc nhiên.
Từ sau hôm bị đuổi ra khỏi bệnh viện, Đỗ Tầm không có cơ hội
gặp Trần Chỉ Tình. Bất cứ lúc nào anh muốn đến thăm đều bị cô Trần chửi bới
đuổi đi.
Giáo sư Trần đã từng nhìn thấy Đỗ Tầm đi đi lại lại ở cổng bệnh
viện. Ông đã rất thích chàng trai này. Ông cũng rất hy vọng vào tình yêu giữa
con gái mình với Đỗ Tầm. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ Đỗ Tầm sẽ là cậu
con rể rất lý tưởng trong mắt ông.
Lúc nhìn thấy ông, Đỗ Tầm cúi người từ xa, chuẩn bị đi nhưng
đã bị ông gọi lại.
Suy cho cùng ông cũng là người học cao, qua bao nhiêu ngày
bình tĩnh suy nghĩ, ông cũng hiểu không thể hoàn toàn trách một mình Đỗ Tầm.
Bao nhiêu năm nay con gái ông được sống trong môi trường yên bình. Từ nhỏ tới
lớn chưa gặp trở ngại nào, khả năng chịu đựng rất kém. Đó mới chính là căn
nguyên dẫn đến việc nó làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Giáo sư Trần nhìn Đỗ Tầm, thở dài rồi nói:
- Cũng không thể trách một mình cháu được.
Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Sau khi nghe
thấy câu nói ấy, Đỗ Tầm cảm thấy như trút bỏ được tâm trạng nặng nề kìm nén bấy
lâu trong lòng, nước mắt cũng tuôn trào.
Lúc này Trần Chỉ Tình nhìn thấy anh, dường như giữa hai
người bị ngăn cách bởi một lớp kính, chỉ có thể nhìn nhau trong nhạt nhòa.
Cô bắt đầu cười khẩy:
- Đỗ Tầm, anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?
Đỗ Tầm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng. Anh không
biết mình có thể nói với cô những gì hoặc làm gì mới có thể khiến cô dễ chịu
hơn một chút.
Trần Chỉ Tình không chút cảm kích, cô cười rồi rớt nước mắt.
- Đỗ Tầm, anh hãy nhớ đấy, tôi thành ra thế này đều là do
anh hại tôi!

