Ánh trăng nói đã lãng quên - Chương 06 part 2.2

Sau khi trang điểm xong, Trần Man Na nhìn cô nói:

- Đúng là chị không nhìn nhầm, Thẩm Ngôn, em đúng là mỹ nữ
trời sinh.

Tối hôm ấy, Thẩm Ngôn mặc chiếc váy màu đen, cổ khoét sâu,
làn da trắng như tuyết, nổi bật giữa đám đông.

Xung quanh không có ai nói chuyện với cô, cô ngây người ngồi
đó một mình.

Lúc cô ngây người, có một người đàn ông đi qua trước mặt cô
hai lần. Hai lần đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, còn cô không hề nhận ra.

Trần Man Na sai người gọi cô vào phòng bao. Khách lần này
đều là những nhân vật có máu mặt, Trần Man Na không dám sơ suất, thậm chí đích
thân ra tiếp đón.

Thẩm Ngôn ngồi cạnh cô, bỗng chốc có chút lúng túng. Chính
cái vẻ non nớt ấy của cô đã gây hứng thú cho người đàn ông kia.

Đó là một người đàn ông không còn trẻ, rất nho nhã, phong
độ, cử chỉ rất đúng mực. Lúc ấy ông ta không hề nói với Thẩm Ngôn điều gì mà gọi
Trần Man Na sang một bên, thì thầm vài câu rồi đứng dậy ra về.

- Em thật may mắn. - Trần Man Na thốt lên từ tận đáy lòng.

Thẩm Ngôn nhìn cô, không biết tiếp theo mình sẽ nghe thấy
điều gì nhưng trực giác nói với cô, chuyện này đủ để lật đổ cả cuộc đời cô.

Trần Man Na không vòng vo, phong cách nói chuyện của cô từ
trước tới nay đều như vậy:

- Có một người đàn ông thích em, nghe nói em vẫn còn trinh…
muốn đưa em đi, em hiểu ý của chị rồi chứ?

Hiểu, dĩ nhiên là hiểu, đã nói đến lõa lồ như thế, đến mức
khiến cô cảm thấy không thể lọt tai được…

Cuối cùng Trần Man Na nói:

- Em hãy nghĩ thật kỹ. Chị vẫn nói câu ấy, em cũng là người
trưởng thành rồi, có thể tự mình quyết định.

Đôi khi có vẻ như vận mệnh cho bạn lựa chọn, thực chất bạn
không có quyền lựa chọn.

Bạn không biết tiếp theo là họa hay phúc. Bạn không biết nên
đau khổ nhẫn nhịn hay mỉm cười.

Sau một đêm trằn trọc mất ngủ, Thẩm Ngôn đã gọi điện cho
người đàn ông ấy. Trong căn phòng ở khách sạn, cô ngồi trước mặt ông, dáng vẻ
bồn chồn, bất an khiến ông nghĩ đến con gái của mình. Con gái của ông ít hơn cô
năm tuổi, đang ở cái tuổi không biết trời cao đất dày là gì.

Ông rót một cốc trà nóng cho cô. Cầm cốc trà, cô cảm thấy
mình dần bình tĩnh lại.

Dần dần bước vào những tình huống mà vận mệnh đã sắp đặt từ
trước.

Ông mỉm cười với cô, câu đầu tiên mà ông nói là:

- Tôi họ Tô.

Điện thoại của Lê Lãng khiến Thẩm Ngôn giật mình bừng tỉnh.
Anh hỏi cô:

- Em vẫn chưa ngủ à, nếu chưa ngủ thì gặp nhau, anh có
chuyện muốn nói với em.

- Thật trùng hợp… - Trong bóng tối, Thẩm Ngôn nhếch mép
cười. - Em cũng có chuyện muốn nói với anh.

Hai mươi phút sau, họ lái xe đến quán “Phi”. Mục đích của
hai người không giống nhau nhưng ước nguyện ban đầu giống nhau: Nếu một số
chuyện bắt đầu ở đây, vậy thì hãy để nó kết thúc ở đây.

Kết thúc không có nghĩa là đoạn tuyệt. Xét ở một góc độ nào
đó, kết thúc là lật sang một trang mới.

- Sơ Vi, em đừng nói gì cả, kiên nhẫn nghe anh nói hết là
được.

Tôi im lặng nhìn Cố Từ Viễn, đôi mắt anh ấy ẩn chứa sự chân
thành:

- Sơ Vi, anh biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều
khiến em rất đau lòng, cho dù anh làm gì cũng không thể cứu vãn được… Mặc dù
anh biết rằng nói như thế là không công bằng với em nhưng anh hi vọng em tin
anh, tin rằng anh thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội em. Thật sự anh chưa
bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương em… Có lẽ câu nói này khiến em thấy rất
sến, nhưng… anh thật sự yêu em, thật sự chỉ yêu mình em.

Sơ Vi, buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba em nói với anh là em
theo đuổi anh chẳng qua là vì muốn chọc tức mẹ em. Bắt đầu từ cái hôm em không
còn quấn lấy anh nữa, bỗng nhiên anh có một cảm giác chưa từng có, cứ nghĩ đến
việc sau này, hằng ngày em không xuất hiện trước mặt anh, không có những chuyện
khiến anh dở khóc dở cười… Anh cảm thấy cuộc sống thật vô vị, thậm chí anh cảm
thấy nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Vì thế anh tìm Quân Lương, hỏi nguyện vọng của em. Anh nói
với em, em đi đâu anh sẽ theo đó. Em không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy…
Anh biết bao nhiêu năm nay em luôn ngụy trang bản thân, làm ra vẻ không sợ gì
cả. Nhưng thực ra em sợ rất nhiều chuyện… Em sợ đau bụng kinh, em sợ mùa đông
đi ngủ không có đệm điện sẽ lạnh, em sợ anh không yêu em thật lòng… Những điều
này anh đều biết.

Vốn tưởng rằng tất cả lượng nước trong người đã cạn hết cùng
với nước mắt trước đó, không ngờ sau khi nghe những lời anh nói, tôi vẫn khóc.

Tôi từ từ gục đầu xuống, gục vào vai anh. Tôi biết mình
không thể lừa được bản thân.

Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi thì càng chứng tỏ tôi
yêu người đó, yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Thứ mà tôi nghiến răng đối kháng không chỉ là thế giới này
mà còn có anh. Thứ mà tôi muốn chung sống hoà bình ngoài thế giới này còn có
bản thân mình.

Không ngờ người mà tôi tưởng rằng không hiểu tôi, thì ra lại
hiểu tôi thấu đáo như thế. Nếu đã như vậy, vì sao còn khiến tôi bị tổn thương?

Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi kể từ khi chúng
tôi quen nhau:

- Sơ Vi, sẽ không có lần thứ hai nữa. không ai có thể chắc
chắn chuyện sau này, anh chỉ biết bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Đợi đến
khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Em không muốn đi làm cũng không sao. Anh
nuôi em.

Đến lúc này, hai chúng tôi đều đã nói năng lộn xộn. Nhưng
trong lòng chúng tôi đều hiểu khoảng cách bị người ta cố tình chia cắt đang dần
dần mất đi…

Chúng tôi ở trong ngôi trường quen thuộc trước đây, ôm nhau
thật chặt. Khoảnh khắc ấy, tất cả những oán hận đều được tha thứ. Những thứ đã
khiến tôi đau khổ cuối cùng giống như nước thuỷ triều rút xuống, trả lại sự
bình yên…

Lễ tang của bà nội không quá khoa trương, theo lời trăng
trối của bà, tất cả đều được tiến hành đơn giản.

Suốt thời gian này, Cố Từ Viễn luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi
chỉ tỏ chút ngạc nhiên lúc mới nhìn thấy anh, sau đó cũng không có bất kỳ phản
ứng khác thường nào.

Tôi quỳ trước mộ bà, giập đầu ba cái. Tôi nói với tấm bia
mộ:

- Bà ơi, bà yên tâm, sau này cháu sẽ không bướng bỉnh như
thế nữa, cháu sẽ học hành chăm chỉ, sau này chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều
tiền, hiếu kính với mẹ cháu.

Lúc tôi nói những lời ấy, mẹ lặng lẽ quay người đi lau nước
mắt. Không phải tôi không biết, nhưng tôi không muốn nói.

Trước đây cứ tưởng rằng trưởng thành là một quá trình. Nhưng
thực ra ở một thời điểm nào đó, vận mệnh khiến chúng ta chín chắn trong nháy
mắt.

Sự thay đổi của tôi gần như hoàn thành trong một đêm.

Dường như chỉ trong một đêm, tôi tha thứ cho sự giấu giếm
của những người thân suốt bao năm nay. Họ cố nén nỗi đau của mình, cố gắng hết
sức tạo ra môi trường sống tốt nhất mà họ có thể mang lại cho tôi. Nhưng tôi
chỉ biết soi mói, bới móc.

Quân Lương đã từng nói tôi giống Na Tra phiên bản nữ.

Cô ấy nói rất đúng, Tống Sơ Vi trước đây thích nhất chính là
cậu bé tên là Na Tra. Cậu đã lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, ngang nhiên
giơ cao ngọn cờ phản nghịch thách thức tam cương ngũ thường.

Cậu chính là linh hồn tự do duy nhất giữa trời đất.

Nhưng chỉ trong một đêm, bỗng nhiên tôi cảm thấy thực ra
tôi, không giống Na Tra… Tôi giống con khỉ tên là Tôn Ngộ Không, đã từng không
biết trời cao đất dày, đại náo thiên đình, cuối cùng bị đè dưới núi năm trăm
năm mới nghĩ rõ ràng rốt cục mình nên làm như thế nào.

Không phải quá trình phá kén đau đớn thì không thể hồi sinh.

Qua bao nhiêu năm, cuối cùng tôi đã nhận ra nhiều điều, đã
không còn bướng bỉnh và thích phản kháng nữa. Cuối cùng, tôi đã đứng trước mặt
mẹ, nói với mẹ:

- Mẹ ơi, con xin lỗi.

Còn về chuyện tôi đã biết bố tôi không còn trên cõi đời này,
tôi không để mẹ tôi biết.

Sau khi trải qua nhiều trở ngại như vậy, tôi đã hiểu tấm
lòng của mẹ. Thế nên tôi quyết định âm thầm hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Thẩm Ngôn nói đúng, đôi khi im lặng cũng là một cách biểu
đạt. Có lẽ nó là cách biểu đạt có sức mạnh nhất trong cuộc đời.

Sau khi ngồi xuống ghế, câu đầu tiên mà Thẩm Ngôn nói với Lê
Lãng là: “Em biết anh muốn nói gì.”

Lê Lãng có chút ngạc nhiên. Thẩm Ngôn có vẻ rất tự tin, nở
nụ cười như đã biết rõ tất cả mọi chuyện. Dáng vẻ này khiến cô trở nên bí ẩn,
rất khó đoán biết.

Anh luôn biết Thẩm Ngôn là một phụ nữ thông minh. Nhưng anh
không ngờ, thì ra phụ nữ thông minh lại khiến đàn ông cảm thấy áp lực như vậy.

- Mặc dù em biết anh muốn nói gì nhưng anh cứ nói đi. - Thẩm
Ngôn không nhìn anh mà chuyên tâm đổ sữa vào cốc cà phê.

Ở bên nhau lâu như vậy, đến tối ngày hôm nay Lê Lãng mới
nhận ra, thực ra anh chưa bao giờ hiểu cô gái trước mặt mình. Mặc dù họ đã tiếp
xúc về da thịt, anh hiểu rất rõ khẩu vị của cô, sở thích của cô, thói xấu của
cô… nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy thực ra Thẩm Ngôn giấu rất kỹ một số chuyện
nào đó còn anh thì chưa bao giờ biết rốt cuộc trong bọc ấy là gì…

Nghĩ đến đây, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Quân
Lương.

Có lẽ mình thích hợp với những người đơn giản hơn một chút.
Sau khi nghĩ như vậy, cuối cùng Lê Lãng nói:

- Chuyện kết hôn mà em nói lần trước, anh đã suy nghiêm túc
suy nghĩ rất lâu. Anh nghĩ có lẽ chúng ta có thể tạm xa nhau một thời gian, để
cả hai có một chút không gian suy nghĩ thật nghiêm túc. Dù sao thì chuyện hôn
nhân đại sự không phải là trò trẻ con, thận trọng một chút thì tốt hơn.

Những lời nói này anh đã suy nghĩ trong đầu vô số lần, lúc
nói ra cũng lưu loát hơn.

Chẳng có chút sáng tạo nào, Thẩm Ngôn cười khẩy một tiếng
nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên.

- Đúng rồi, chẳng phải em cũng có chuyện muốn nói với anh
sao? - Lê Lãng sợ Thẩm Ngôn không chấp nhận được, vội vàng chuyển chủ đề để xoa
dịu không khí.

Cuối cùng Thẩm Ngôn không nhìn vào cốc cà phê nữa, cô mỉm
cười bình thản:

- Chuyện em muốn nói với anh cũng là chuyện ấy. Lê Lãng, về
chuyện kết hôn, em nghĩ tốt nhất là đừng trì hoãn nữa.

- Thời gian gần đây đầu óc em không minh mẫn, nhầm lẫn giữa
thuốc tránh thai và Vitamin C… Anh biết đấy, tủ thuốc của em rất bừa bộn. Lê
Lãng, em có thai rồi.

Tất cả đều ở trong dự tính của cô. Lúc lái xe về căn hộ của
mình, bản thân Thẩm Ngôn cũng không nhận ra nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt
mình.

Chia tay, không dễ như thế đâu.

Cô sẽ không để nhà họ Tô kia khống chế mình cả đời. Hồi cô
còn trẻ, vì học phí và sinh hoạt phí bốn năm, cô phải cúi mình trước người đàn
ông kia. Đó chỉ là vì cô không có gì cả, không có cách lựa chọn nào khác.

Người đàn ông kia đối xử với cô không tệ. Khi cô chưa hạ
quyết tâm đi theo ông ta, ông ta đã giảng giải cho cô rất nhiều đạo lý, trong
đó có một câu khiến cô ấn tượng sâu sắc nhất là: dù sao cũng là giao dịch, giao
dịch với một người tốt hơn giao dịch với vô số người, em thấy thế nào?

Cô là người thông minh. Sau khi tính toán thiệt hơn, cuối
cùng người trưởng thành như cô đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc
đời.

Trong khoảng thời gian ngắn, bạn không thể nhận ra rốt cuộc
sự sắp đặt của vận mệnh có ý nghĩa như thế nào.

Người đàn ông này chỉ thỉnh thoảng gặp Thẩm Ngôn lúc ông ta
đi công tác.

Thẩm Ngôn biết ông ta có nhà ở thành phố Z, có vợ có con
gái, chẳng qua mình chỉ là con chim hoàng yến được nuôi ở thành phố khác.

Vì sự lựa chọn này, bốn năm đại học của cô qua đi rất nhẹ
nhàng, hơn nữa lợi dụng người đàn ông này tích lũy những mối quan hệ nhất định,
chuẩn bị cho việc thoát khỏi ông ta.

Ngày chia tay, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, dù
sao thì cũng sống với nhau mấy năm, dù nhiều hay ít, dù thật hay giả cũng có
chút tình cảm.

Đêm hôm ấy, ông ta đi từ thành phố Z đến đây để gặp cô,
dường như nhất định phải nói rõ ràng rất nhiều chuyện.

Người đàn ông kia nói:

- Anh có một linh cảm, e rằng một số chuyện sắp xảy ra.

Mặc dù ông ta không nói rõ ràng nhưng Thẩm Ngôn biết rất rõ
ông ta đang ám chỉ chuyện gì. Một lúc lâu cô không nói gì, dường như đang suy
nghĩ liệu rằng lúc này rời xa ông ta có phải là quá tàn khốc không.

Nhưng ông ta xua tay:

- Anh chuẩn bị cho em ít tiền, sau này em có thể sống theo ý
của mình, không cần phải chịu sự bó buộc của đồng tiền. Gặp được người đàn ông
tốt thì lấy anh ta, đừng bao giờ nói với anh ta về quá khứ của em.

Ông ta thật lòng yêu thương cô, nghĩ đến đây, cô thấy sống
mũi cay cay, nước mắt tuôn trào. Cô định nói thêm điều gì đó nhưng ông đã nói
trước:

- Đi đi, ở bên em mấy năm nay là đủ rồi. Ngay từ lúc đầu anh
đã nói rồi, đây chỉ là một cuộc giao dịch.

Sau khi rời xa ông, cô không tìm gặp ông nữa, giống như lúc
rời khỏi hộp đêm, vốn dĩ cô muốn giữ liên lạc với Trần Man Na nhưng đối phương
cũng từ chối cô giống người đàn ông này:

- Thẩm Ngôn, hôm nay em bước chân ra khỏi cánh cửa này, từ
nay về sau chúng ta là người xa lạ. Không phải chị tuyệt tình, em hiểu đấy, chị
cũng vì muốn tốt cho em.

Những người chứng kiến những năm tháng thê thảm này của cô,
tốt nhất là sau này đừng bao giờ nhận mặt. Nói cho cùng những người này cũng là
quý nhân trong cuộc đời Thẩm Ngôn, không có họ thì sẽ không có Thẩm Ngôn sau
này.

Sau khi người đàn ông này bị bắt, chút lương thiện còn sót
lại trong cô thôi thúc cô tìm con gái của ông. Bởi vì đã từng nhận ân huệ của
người đàn ông này nên cô muốn cố gắng hết sức chăm sóc cho cô gái tên Tô Quân
Lương.

Trong tiềm thức, có lẽ vì cô biết mình đã trở nên lớn mạnh,
không còn là cô gái nghèo khổ sống trong nhà trọ tồi tàn năm mươi tệ một ngày
nên cuối cùng cô có thể đứng thẳng lưng, làm một người ban ơn.

Nhưng ban ơn không có nghĩa là dâng hạnh phúc của mình cho
người đó.

Tiền bạc, ngoại hình, sự từng trải, trí tuệ, những thứ này
cô đều có. Bây giờ thứ cô thiếu chẳng qua là một người đàn ông cô có thể khống
chế, có một cuộc hôn nhân mà cô có thể khống chế, xây dựng một gia đình mà cô
có thể khống chế.

Cho dù thế nào cũng phải đảm bảo là không để mất đi sự khống
chế, đây chính là triết lý sống của Thẩm Ngôn.

Mang theo nụ cười thắng lợi, cô chầm chậm phóng xe trên con
đường về nhà. Sau này không được hút thuốc nữa. Cô sờ bụng, thầm nghĩ.

Còn Lê Lãng, ngồi trong xe của mình, anh cảm thấy mình đã bị
Thẩm Ngôn kéo vào một cuộc hôn nhân không thể trốn thoát.

Báo cáo nội dung xấu