Cây Thuốc Phiện Thiên Đường - Chương 35-36
Chương 35: Tranh chấp.
Sau đó, Sơn Khẩu Lý Mĩ làm như lời cô ta đã nói, cô ta sẽ
không bỏ qua cho tôi, càng không bỏ qua cho Nghiêm Diệu.
Ít nhất, mấy hôm gần đây, Nghiêm Diệu đều xuất hiện với vẻ
mặt lo âu, mọi chuyện không hề đơn giản, Sơn Khẩu Lý Mỹ từng nói, thế lực của
ba cô ta năm năm nay đã len lỏi vào trong tổ chức của Nghiêm Diệu, thậm chí,
bọn họ gần như là một thể thống nhất, bây giờ lại xảy ra chuyện này, nhất định
quyền lực của anh cũng ảnh hưởng ít nhiều, tôi biết, Nghiêm Diệu lần này phải
chịu tổn thất không nhỏ.
Hai ngày sau đó trôi qua rất bình yên, đến buổi tối ngày thứ
ba, Nghiêm Diệu trở về sách sạn trong trạng thái mệt mỏi, chuyện đầu tiên chính
là giúp tôi thu dọn hành lý, sau đó chúng tôi nhanh chóng lên xe rời khách sạn,
xe đi thẳng một mạch không dừng lại, quang cảnh hai bên đường vô cùng quen
thuộc, cho đến khi ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy kia xuất hiện trong tầm mắt
tôi, cơ thể tôi không nhịn được run lên. Là Nghiêm gia…
Tại sao lại trở về nơi này? Trong hai cuộc đời hai mươi bảy
năm của tôi, giai đoạn đen tối và đau khổ nhất chính là ở đây, cùng với giấc
mộng hằng đêm quấn lấy tôi trong giấc ngủ, khoảnh khắc Lí Thấm ngã xuống trước
mặt, tôi sao có thể quên được, sao có thể chứ?
“Sau này sẽ ở lại đây!” Không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói
của Nghiêm Diệu đã dập tắt tia hi vọng duy nhất trong mắt tôi.
“Anh không sợ mọi người biết tôi cải tử hồi sinh, lại còn
đến đây sống ư?” Theo lời anh nói, tôi đã “không tồn tại” trên thế gian này.
Nhưng bây giờ anh lại đưa tôi về đây, không sợ cảnh sát biết chuyện tôi vẫn còn
sống ư?
Năm năm trước, án tử hình của Nghiêm Dịch bị hoãn lại vô
thời hạn, nhưng không phải không còn ai truy cứu chuyện này, bây giờ chỉ cần
Nghiêm gia gió thổi cỏ lay, cảnh sát cũng sẽ biết được.
Vậy mà anh…
“Em yên tâm, tôi có thể đưa em về đây, cũng đã khiến cho em
“biến mất” mãi mãi!” Giọng nói của Nghiêm Diệu đầy sự khinh thường, mang theo
một chút nghiền ngẫm “Nói cho em biết, hiện tại tôi chỉ cần một chút thời gian
nữa để giải quyết nốt một số vấn đề, nơi này, lại chào đón em lần nữa!” Nói
xong, anh còn trào phúng liếc tôi một cái, đi thẳng vào phòng, một căn biệt thự
vô cùng lớn, nhưng không có lấy một người giúp việc, chỉ có tôi và anh.
Ngoài cửa sổ, một vài hình ảnh hiện ra, vô cùng hoang vắng.
Mày mà ở đây nhiều phòng, Nghiêm Diệu không gọi tôi, tôi
cũng chẳng tội gì phải tự mình chịu tội, tuỳ tay mở cửa một phòng ngủ cho
khách, bên trong không được đầy đủ mọi đồ dùng.
Lúc nằm trên giường, tôi cảm giác mệt mỏi không chịu nổi,
không thể nào ngủ được. Chắc chắn Nghiêm Diệu đã tính trước kỹ càng, nếu không,
sẽ không thể đưa tôi về đây mà không hề phòng bị, thậm chí còn không cho người
đi theo giám sát tôi.
Rốt cuộc mục đích của anh là gì, tôi hoàn toàn không thể nào
đoán được dù chỉ một chút, trong lòng vô cùng rối loạn. Lật người qua lại trên
giường, trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng ra hàng loạt ý nghĩ nhưng chẳng
có cái nào hợp lý, tôi chỉ còn cách thở dài.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng động, tôi chỉ vừa kịp định
thần, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người đứng ở cửa, ánh sáng trong phòng
không đủ chiếu rõ khuôn mặt anh, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra gương mặt lạnh
như băng của Nghiêm Diệu, anh chậm rãi bước đến, đứng từ trên cao nhìn tôi. Vẻ
mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
Có lẽ anh muốn tôi, tôi không khỏi sợ hãi nhắm mắt lại, miễn
cưỡng chờ đợi động tác tiếp theo của anh.
Vị trí bên cạnh tôi lõm xuống, hương vị quen thuộc của anh
phả vào mũi tôi, không cho tôi thời gian thích ứng đã bá đạo ôm lấy cơ thể tôi,
tôi trốn tránh theo bản năng lại bị cánh tay anh kéo lại, ánh mắt mông lung,
giọng nói anh mang theo sự mệt mỏi “Đừng động đậy, anh không làm gì cả!”
Sau đó thật sự không hề làm gì, một lúc sau tôi đã bắt đầu
nghe thấy hơi thở đều đặn của Nghiêm Diệu.
Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?
Nhưng vì chuyện gì lại cố tình chạy đến phòng tôi chỉ để ngủ
cơ chứ? Nghiêm Diệu càng ngày càng thích làm những chuyện khiến tôi không thể
nào hiểu nổi. Rất nhanh sau đó, cơn buồn ngủ tập kích tôi, mí mắt càng ngày
càng nặng trĩu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, tôi từng mong muốn được như lúc
này, chỉ cần hai người nằm bên nhau trong đêm đông lạnh lẽo là tốt rồi. Dù sao
cũng có cảm giác ấm áp!!!
Khi tôi tỉnh lại, phần giường bên cạnh đã lạnh lẽo, mấy ngày
nay đều như vậy, anh đi từ rất sớm, khi trở về đều là bộ dạng mệt mỏi quá độ.
Tôi nhanh chóng rửa mặt, đi đến ban công, đưa mắt nhìn về
phía xa, từng nhánh cây ngọn cỏ ở đây đối với tôi vô cùng quen thuộc, thậm chí
tôi còn nhận thấy chúng không hề có chút thay đổi. Giờ phút này nhìn thấy
chúng, trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác đau đớn tận tâm can, chính ở
bãi cỏ xanh phía trước kia, đã từng có người dùng máu tươi của chính mình nhuộm
đỏ.
Lý Thấm, chị đang ở thiên đường đúng không?
Nhìn xung quanh một lượt, những chi tiết nhỏ ở xung quanh
đều không thay đổi, giống hệt như thù hận giữa hai chúng tôi, có muốn thay đổi
cũng không thể được. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt về bờ vực thẳm phía xa,
không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Lộ Tịch Ngôn, mày nhất định phải nhớ kỹ, mày mà cảnh sát, là
người tiếp tục công việc mà Lộ Tịch Duy chưa làm được. Không được do dự, không
được sợ hãi, chỉ cần thực hiện theo đúng kế hoạch đã định, ánh mặt trời sẽ
buông xuống nhanh thôi.
Cứ như vậy chờ đợi… Cho đến khi…..
Nhìn mấy người giúp việc đem hành lý vào phòng khách, Nghiêm
Diệu nãy giờ vẫn ngồi trên sô pha, một câu cũng không nói, tôi đứng bên cạnh
lạnh lùng nhìn bọn họ ra ra vào vào,nhướn mày nói giọng mỉa mai “Xem ra anh
định ở đây thật, đúng là nhàn nhã!!!”
Nghiêm Diệu không hề giận, thậm chí còn cười với tôi “Tất
nhiên rồi, hy vọng em cũng thích, đúng rồi, ở nơi đây nhớ lại những chuyện đã
xảy ra, chắc là rất vui vẻ!!”
Tôi vẫn nở nụ cười, đúng vậy, rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Ngay cả bộ dáng mệt mỏi vài hôm trước cũng đã biến mất, điều
này cho tôi thấy rõ ràng, việc chạy trốn của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến quan hệ
“đồng cam cộng khổ” năm năm của bọn họ.
Thấy tôi chỉ đứng một bên cười lạnh chẳng nói lời nào,
Nghiêm Diệu chủ động đứng dậy bật máy nghe nhạc “Em sẽ rất ngạc nhiên nếu biết
lý do vì sao tôi lại có thể an nhàn như bây giờ!”
Tôi trầm mặc nhắm mắt, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, rốt
cuộc đây có phải là một cái bẫy anh giăng ra, hay là một số việc trong lúc tôi
biến mất đã thay đổi, câu nói hàm ý kia của anh khiến tôi không khỏi cảm thấy
hoang mang, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ theo.
Trước mặt, Nghiêm Diệu dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của tôi,
anh nở cười thâm trầm khó hiểu “Năm năm này, em rốt cuộc cũng trở nên thông
minh hơn không ít. Lộ Tịch Ngôn, em dường như chắc chắn rằng tôi sẽ vì chuyện
này mà lật mặt với Sơn Khẩu Lý Mĩ?”
“Tôi vốn không chắc chắn, nhưng không phải anh đã làm như
vậy thật sao?” Ít nhất lúc này tôi cũng không thể thua Nghiêm Diệu.
“Không sai, tôi còn muốn cảm ơn em nữa kìa, hai người phụ nữ
bọn họ làm việc quá sự cho phép của tôi, từ lâu tôi đã tìm cớ đẩy đi, nếu không
nhờ có em, tôi sẽ không tìm được lý do quyết tuyệt với bọn họ!”
Cái gì?
Tôi bất khả tư nghị nhìn Nghiêm Diệu, bạc môi lạnh nhấc lên,
tặng cho tôi một ánh mắt lạnh đến thấu xương “Em thông minh nhất chính là luôn
biết lợi dụng vị trí của em trong lòng tôi để bán đứng tôi, điều khiển tôi, Lộ
Tịch Ngôn, tôi có nên yêu thương một người luôn khiến tôi đau lòng như vậy
không? Nói cho em biết, sẽ không đâu, từ hôm nay trở đi, em không còn xứng đáng
để nhận được sự tha thứ nào nữa, em chỉ có một con đường duy nhất.” Nói xong,
anh đứng lên, rất nhanh nắm lấy cổ tay tôi, miệng gằn lên từng tiếng “Cùng tôi
đi vào địa ngục!!!”
Nực cười.
Địa ngục?
Chương 36: Báo ứng.
Địa ngục ư, lúc này không phải tôi ở đó rồi sao?
Tôi từ từ ngước mắt nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt không có một
chút biểu cảm nào “Nghiêm Diệu, anh luôn miệng nói yêu tôi, đó là tình yêu của
anh ư? Phải không? Quả nhiên Sơn Khẩu Lý Mĩ nói không sai, trong chúng ta người
đáng thương nhất chính là anh, luôn tự cho mình là đúng!!!!!!!”
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm lực,
không ngừng xiết chặt.
“Lộ Tịch Ngôn, miệng lưỡi của em quả không tệ, đúng rồi, tôi
quên nói cho em một tin tốt lành, Tả Lăng của em đã ly hôn!”
Cái gì, nụ cười trên mặt tôi trở nên cứng đờ “Nghiêm Diệu,
anh đã làm gì?”
“Làm gì? Chính là khiến cho Phương Mẫn biết được rõ ràng
người đàn ông mà cô ấy muốn ở bên là ai!”
“Vô liêm sỉ, anh vô liêm sỉ, tại sao anh nhất định phải làm
như vậy, tại sao?” Tôi khàn giọng nhưng vẫn hướng đến anh gào thét.
Nghiêm Diệu càng dùng thêm sức giữ chặt cổ tay tôi “Lộ Tịch
Ngôn, tôi đã nói rồi, trò hay còn ở phía trước, em cho rằng Tả Lăng thực sự đau
khổ rồi sao? Không đâu, nói cho em biết, đau khổ còn ở phía sau kìa!!”
“Đại ca!”
Trong lúc chúng tôi đang cãi vã, một người từ ngoài cửa chạy
vào, có lẽ là tay chân của Nghiêm Diệu, anh ta hướng đến chúng tôi cúi thấp
người hành lễ, Nghiêm Diệu liếc mắt ý bảo anh ta đến chỗ chúng tôi. Anh ta liếc
tôi một cái đầy cảnh giác rồi hạ giọng nói nhỏ vào tai Nghiêm Diệu điều gì đó.
Sau đó, tôi thấy khoé môi Nghiêm Diệu khẽ nhếch lên, hứng thú cười, khiến tôi
lạnh cả sống lưng.
Thậm chí tôi đã bắt đầu cảm thấy tim mình đang run rẩy, cả
người trở nên tê dại.
Quả nhiên, người đàn ông kia lại vụng trộm liếc tôi một lần
nữa, trong mắt anh ta gần như có gì chút thương hại tôi.
“Có một tin tức vô cùng xấu, có muốn nghe không?” Anh hỏi
tôi, vẻ mặt vô cùng thích thú.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong mấy vở kịch thì lời thoại
kiểu này thường sẽ tặng bạn một nhát dao trí mạng.
Thấy tôi không nói gì, Nghiêm Diệu vô cùng tốt bụng nói
tiếp, một lát sau lại ra vẻ như nhớ ra cái gì đó “Đúng rồi, chuyện này không
liên quan đến em, chắc em không hứng thú đến chuyện nhà của Tả Lăng đâu nhỉ!”
Tôi vừa nghe xong, nghiến răng nói “Nghiêm Diệu, có chuyện
gì anh cứ nói thẳng ra, không phải anh muốn tôi biết mà đau khổ sao?”
Sắc mặt Nghiêm Diệu trầm xuống.
Hơi nheo mắt nhìn tôi nói “Được, Lộ Tịch Ngôn, tôi nói cho
em biết… Là tin tốt, Tả Lăng của em vừa lập được công lớn!” Nghiêm Diệu không
hề tức giận chút nào, thậm chí lúc nói những lời này anh còn để lộ vẻ thích thú
khi người khác gặp hoạ “Anh ta cứ như chó theo đuôi ai đó, lại bị người ta
khiến cho “lật thuyền trong mương”, lúc chạy trốn còn bị xe tải đâm. Nhưng anh
ta lập công lớn nên vẫn được thăng chức coi như an ủi, còn được tặng huân
chương, à, đúng rồi, anh trai của em cũng từng như vậy đúng không?”
Câu nói cuối cùng, Nghiêm Diệu như nghiến từng chữ một mà
nói ra, khuôn mặt như tạc của anh đang cười, ánh mắt lại như phóng một dao đầy
thù hận về phía tôi.
Tôi vô lực nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra, nắm chặt tay nhẫn
nhịn, tôi biết, giờ phút này sắc mắt tôi chắc chắn rất khó coi, bởi vì tôi hiểu
rõ rằng, điều khiến tôi lo sợ còn ở phía sau, chính là màn kịch hay mà Nghiêm
Diệu nói, bởi vậy, tôi tối sầm mặt, tâm trạng của Nghiêm Diệu lại càng tốt lên.
Bố thí một cái liếc cho tôi, anh nói.
“Tin tốt lành này chính là người mà Tả Lăng theo dõi là bố
của Sơn Khẩu Lý Mĩ!”
Cả người tôi run lên, rõ ràng là âm mưu, đây chính là âm mưu
do Nghiêm Diệu sắp đặt sẵn, Nghiêm Diệu chính là dùng một hòn đá ném trúng hai
con chim! Một mũi tên trúng hai đích!!!!
Trách không được anh ta có thể ở đây an nhàn như vậy, trách
không được anh muốn nói “Cảm ơn” tôi, thì ra anh đã sắp đặt sẵn tất cả mỏi
chuyện, chỉ cần ngồi một chỗ chờ chúng tôi trúng bẫy của anh!
Ha ha, buồn cười quá, tất cả mọi người đều là quân cờ trong
tay mà Nghiêm Diệu nắm chắc. Mỗi đường đi nước bước của chúng tôi đều nằm trong
kế hoạch của anh.
Thật ngu xuẩn, chúng tôi tự cho mình là đúng, còn tính cách
gài bẫy anh, chúng tôi dựa vào đâu đòi thắng anh chứ.
Quan trọng hơn, cuối cùng anh cũng nói cho tôi biết trò hay
mà anh vẫn nói.
“Em có biết Tả Lăng đã bị đàn em của ông ta trả thù thế nào
không?”
Tôi không muốn nghe nữa, bởi vì quá khiếp sợ mà cơ thể tôi
không ngừng run lên, đôi chân tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, thậm chí tôi
còn cảm thấy, những điều anh sắp nói nhất định sẽ làm tôi phát điên.
Quả nhiên như vậy, Nghiêm Diệu khẽ nhếch khoé môi tuyệt đẹp
lên, hỏi tôi một câu “Em có biết cái gì gọi là “thù ba con trả” không? Đứa cháu
đáng yêu của em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Năm tuổi đúng không? Thật đáng
tiếc!”
m thanh phát ra từ miệng anh như sét đáng ngang tai, cổ họng
tôi như bị người khác bóp nghẹt, không ngừng run rẩy từng đợt, tất cả mọi áp
bức lẫn đau khổ mà tôi phải chịu trong thời gian qua bùng phát ra thành một
tràng cười điên loạn.
“Ha ha ha… Ha ha ha!!” Dùng sức cười, tôi cố dùng hết sức mà
cười.
Không ai hiểu được tại sao tôi lại điên loạn như vậy, lúc
đầu Nghiêm Diệu vẫn lạnh lùng nhìn tôi, khuôn mặt anh lại dần dần đổi sắc, nụ
cười trên khoé miệng anh dần biến mất. Tôi vẫn cứ cười, Nghiêm Diệu không nhịn
được nữa, đi đến chỗ tôi, dùng hai tay nắm chặt đầu vai tôi “Chết tiệt, em cười
cái quái gì vậy!”
“Ha ha ha ha…. Ha ha ha ha…”
Giây tiếp theo, tôi dùng hết sức đẩy anh ra, gần như phát
điên mà hét lên “Báo ứng!!!”
Anh ngẩn người, đứng ở bên cạnh nhìn tôi. Bàn tay thu lại
bên người, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
“Báo ứng, thì ra là báo ứng, Nghiêm Diệu, đó chính là con
của anh!”
“Tả Tự là con của anh….!”
“Tả Tự là con anh!!!!!!”
“A!!!!!!!” Tôi gào lên, điên cuồng gào lên, cả giọng nói đều
toát lên vẻ bi thương, cảm giác như trời đất tràn ngập màu đỏ.
“Báo ứng, đây chính là báo ứng!!!!!!”
Chiếc xe hơi màu đen uốn lượn leo đường núi đi lên cùng với
một tiếng nổ vang trời.
Tôi ngồi như ngây dại giữa phòng khách, mí mắt nặng nề nhìn
qua cửa kính về phía vách đá gần mặt biển. Mặt không còn chút huyết sắc.
Phía trước có tiếng người nói ồn ào.
Cuối cùng chiếc xe hơi kia dừng ở lưng chừng dốc núi trước
biệt thự Nghiêm gia.
Tôi đưa mắt nhìn ra, có thể thấy rõ ràng thân hình nhỏ bé.
“Tiểu Tự! Tiểu Tự!!” Tôi run lên, phát điên chạy về phía
trước. Lại bị vài người đàn ông mặc áo đen ngăn lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra
là Sơn Khẩu Lý Mĩ, vẻ mặt cô ta nhìn tôi vô cùng hung hãn. Gương mặt xinh đẹp
kia giờ phút này trông lại vô cùng dữ tợn.

