Gả cho Lâm An Thâm- Chương 57-58

Chương 57

Tiểu Cường bị tiếng kêu của Giản Lộ làm hoảng sợ, suy nghĩ
dừng lại một giây rồi sau đó như hiểu được cái gì liền quẫn: “ Chị Giản… chị
hiểu nhầm ý của em rồi! Em chỉ muốn nói là muốn đi theo bên người kiến trúc sư
Lâm học tập, chính là bái sư làm đồ đệ thôi! Chị đừng hiểu nhầm em, em có bạn
gái rồi!”

Giản Lộ háy mắt, kiểm tra biểu tình của Tiểu Cường: “Chị
biết có một thành ngữ là bịt tai trộm chuông.”

Tiểu Cường nhanh nhảu xua tay biểu thị trong sạch: “Có bạn
gái là quan hệ nam nữ hàng thật giá thật! Trời đất chứng giám!”

Giản Lộ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Cường sau đó mới nhớ
đến cô bạn gái rất “Đại cường” của cậu, cuối cùng mới tin lời của cậu: “Hứ, tạm
thời tin lời cậu!”

Tiểu Cường lau mồ hôi trên trán: “Cám ơn… cám ơn chị….!”

Giản Lộ nhớ tới lời cậu vừa nói, bỗng nhiên có chút ngượng
ngùng, bởi vì cô biết nguyên nhân Lâm An Thâm bỏ qua cậu thanh niên suất sắc
này: “Tiểu Cường, cậu về nhà trước đi, bây giờ muộn rồi… Không biết Lâm An Thâm
đến mấy giờ mới về…”

Tiểu Cường không đồng ý: “Không cần đuổi em đi, chị Giản… em
nhịn nhiều ngày lắm rồi mới đến đây tìm anh Lâm…”

“Nhưng mà ở chỗ này mà chờ cũng không phải biện pháp!”

“Em chỉ có biện pháp này.”

Giản Lộ rất không đành lòng: “Nếu không như vậy thì để chị
thay cậu chuyển lời được không?”

Tiểu Cường lắc đầu: “Em muốn tự mình nói với kiến trúc sư
Lâm thành ý của em. Em thật sự sùng bái anh ấy!”

Giản Lộ nhìn thấy hào quang trong mắt Tiểu Cường, cảm thấy
mị lực của con hồ ly Lâm An Thâm khiến người ta chạy theo như bị trúng tà… “Sư
mẫu thay cậu chuyển lời cũng không được?”

Tiểu Cường lặng mất hai giây, nghe hiểu được những gì Giản
Lộ nói, trong mắt lộ ra một mảnh sung sướng: “Chị Giản…! Chị… chị…!”

Giản Lộ không tự giác lui về phía sau từng bước: “Chị… chỉ
phụ trách chuyển lời thôi mà…”

Tiểu Cường bất chấp tất cả, dù sao cậu cũng bắt lấy hai chữ
sư mẫu này! Kích động bắt lấy vai Giản Lộ: “Ừ! Chị Giản… không. Sư mẫu, con
thật sự cảm kích! Cuộc đời này của đồ đệ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp
người!”

Giản Lộ tiếp tục lùi về phía sau, nhưng mà Tiểu Cường kích
động dùng sức, tất cả lời nói đều phun lên mũi cô, hơn nữa ban đêm một trận gió
lớn thổi qua, nhìn không được hắt xì một cái.

Tiểu Cường vội vàng nói: “Sư mẫu bảo trọng, bảo trọng!” Sau
đó nhanh tay cởi áo khoác ra, khoác lên người Giản Lộ, đưa bé Tiểu Cường lanh
lợi nghĩ rằng không nhịn bợ sư mẫu lúc này thì còn chờ đến khi nào!

Giản Lộ vội vàng muốn cởi áo khoác trả cho Tiểu Cường, nói
giỡn, không cẩn thận để Lâm An Thâm nhìn thấy thì toi! Giản Lộ biết rõ lúc này
cần phải có khoảng cách: “Tiểu Cường, nếu cậu còn muốn nhìn thấy Lâm An Thâm
thì nhanh cầm lại áo khoác của cậu đi!”

Nhưng mà Tiểu Cường không hiểu ngay được ý của Giản Lộ, chỉ
cho rằng Giản Lộ đang khách khí: “Sư mẫu, người không cần khách khí, người nghĩ
con còn là người ngoài sao?! Đại ân đại đức của người đời này Tiểu Cường sao
báo đáp nổi! Người để con góp chút sức mọn!”

Giản Lộ kiên quyết muốn cậu cầm lại áo, cảm thấy khó xử lại
không biết nói như thế nào để giải thích mặc quần áo của cậu so với cảm mạo,
phát sốt còn nguy hiển hơn. “Tri ân không cần báo, cầm lại áo của cậu đi!”

“Tri ân chớ báo!!”

“Tri ân chớ nhớ!!!”

“Chịu ân chớ!!!”

“Không cần hồi báo –!!!”

“Một ơn, trăm báo –!!!!!!”

“….!!!!!”

“Sức mọn cũng cố hết sức!!”

“…” Tiểu Cường, cậu có thể đổi nghề làm giáo viên được rồi…

“Hai người đang làm cái gì?” Bỗng nhiên có người lớn tiếng
hỏi.

Cả hai người đều bị dọa.

Tiểu Cường quay lại nhìn người vừa tới.

Giản Lộ lập tức cởi áo khoác trả lại Tiểu Cường. Nhưng mà
lúc xoau người lại cũng đã thấy ánh mắt phi dao của Lâm An Thâm.

Tiểu Cường chưa từng trứng kiến loại từ trường kinh khủng
này của Lâm An Thâm, rốt cuộc, dưới cái nhìn lạnh như băng của Lâm An Thâm, nói
gì cũng không thoải mái được: “Kiến trúc sư Lâm… em ở đây chờ anh.”

“Có chuyện gì?” Lâm An Thâm ném ánh mắt trở lại phía Giản
Lộ, ý bảo cô trở lại phía bên anh.

Bị ánh mắt như vậy của Lâm An Thâm đảo qua, Giản Lộ biết vậy
nên cánh tay nổi một tầng da gà, vừa run vừa chạy lại phía sau Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm nhìn thẳng vào Tiểu Cường: “Có chuyện gì?”

Gáy Tiểu Cường đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Em, em muốn xin anh
chuyển công tác, em… em hy vọng có thể tiếp tục ở cạnh anh học tập…!”

Lâm An Thâm thu hồi lại ánh mắt, cảm giác được Giản Lộ ở bên
cạnh cung đang chờ đợi nhìn anh. Mắt anh lại lạnh xuống: “Anh không phụ trách
việc điều động nhân lực trong công ty, có gì cậu báo cáo vời phòng nhân sự.”

Mặt Tiểu Cường lập tức xịu xuống, nghe được ý từ chối trong
lời của Lâm An Thâm.

Giản Lộ cũng không đành lòng, nhưng mà sự tình lửa cháy đổ
thêm dầu này cô cũng không có gan làm, đành phải chịu đựng.

Mắt Lâm An Thâm không có ý muốn mùa xuân quay về: “Còn có
việc gì sao?”

Tiểu Cường cúi đầu: “Không ạ…”

Lâm An Thâm còn tiếp tục cảnh cáo: “Từ sau không cần tùy
tiện đến đây quấy rầy anh cùng người nhà anh.” Dứt lời, liền mang theo Giản Lộ
xoay người bước đi, vừa đi vừa dùng áo khoác của mình khoác lên người Giản Lộ,
sau đó ôm sát lấy cô.

Tiểu Cường đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng Lâm An Thâm dần
khuất xa, lẳng lặng rùng mình một cái…

Trong nhà chỉ mở một cái đèn tường mờ mờ.

Lâm An Thâm kéo caravat, ngồi xuống sô pha nhắm mắt.

Giản Lộ thức thời, chạy đến phòng bếp rót cốc nước ấm mang
đến bên cạnh Lâm An Thâm: “Chồng à, uống nước.”

Lâm An Thâm vẫn không nhúc nhích, sắc mặt cũng không tốt
lắm.

Giản Lộ ngửi được mùi rượu trên người anh, nhíu mày. Đau
lòng. Tuy rằng xã giao mà không uống rượu là thiếu lịch sự, nhưng mà Lâm An
Thâm vẫn chỉ uống nước lọc, cái gì ngọt một chút, mặt một chút anh đều không
thích uống, huống gì là cái loại chất kích thích như rượu này. Nay vì xã giao
lại muốn uống rượu, thật sự là làm khó anh… Nghĩ như vậy, Giản Lộ lại cố để
giọng mình nhẹ thêm chút nữa: “Có phải khó chịu chỗ nào không, để em đi lấy cái
khăn ấm đến.” Dứt lời liền muốn đứng lên đi vào phòng tắm.

Lâm An Thâm dùng một tay bắt lấy tay cô. Tay Giản Lộ còn cầm
cốc nước, mà anh kéo cũng không nhẹ, cả cốc nước hắt cả lên hai người.

“Này! Ướt cả rồi!” Giản Lộ mắng, muốn đi lấy khăn mặt để lau
nước, nhưng tay Lâm An Thâm còn nhanh hơn, bắt lấy cô không cho rời đi.

“Sao em lại cùng Tiểu Cường nói chuyện ở dưới lầu?” Lâm An
Thâm kéo Giản Lộ đến trước ngực mình.

Giản Lộ biết anh không thể bỏ qua vấn đề này nhanh như vậy,
suy nghĩ rồi mới trả lời: “Cậu ấy đến chờ anh, em đứng ở ban công thì nhìn thấy
cậu ấy, sau đó em xuống lầu hỏi tại sao cậu ấy lại đến. Sau đó thì anh xuất
hiện.”

“Xuống lầu hết bao lâu?” Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào Giản
Lộ.

“Một lúc thôi, nói chuyện mới được vài câu thì nhìn thấy
anh.” Cổ tay Giản Lộ bị anh nắm hơi đau, giằng ra một chút anh lại giữ lại.

“Nói cái gì.” Lâm An Thâm cảm thấy Giản Lộ đang cố ý tránh
đi ý của mình, lại cố kéo cô lại thêm chút nữa.

Giản Lộ không cố gắng giãy dụa nữa, đành thuật lại từ đầu
đến cuối những gì đã nói vời Tiểu Cường.

Bây giờ Lâm An Thâm mới buông cô tay Giản Lộ ra.

Giản Lộ tủi thân, xoa xoa cổ tay của mình, trên đó còn in
một vòng đo đỏ.

Lâm An Thâm nhìn vẻ mặt đó của cô, tức giận trong lòng đều tan
hết, nhẹ nhàng xoa xoa cái vết đỏ ửng kia, rồi nhẹ giọng: “Xin lỗi… Đau lắm
không?”

Giản Lộ biết đây là cơ hội cho giai cấp nông dân vùng lên,
lập tức oán: “Lâm An Thâm, tay anh là thép hay sao vậy? Giống như cái kìm kẹp
thịt vậy, sao lại không đau!”

Lâm An Thâm nâng tay Giản Lộ lên miệng, hôn một cái: “Xin
lỗi.”

Cánh môi mềm lạnh đặt lên cổ tay, tâm Giản Lộ đều mềm nhũn.
Mỗi khi anh dịu dàng như vậy, đều khiến cô thần hồn điên dảo. Cô ghé vào trong
lòng anh: “Bây giờ thì không đau nữa rồi…”

Lâm An Thâm nắm bàn tay cô trong tay anh, rồi sau đó hôn lên
môi cô, một chút, một chút nhẹ nhàng, dỗ dành.

Vài cái hôn nhẹ nhàng như vậy đã làm cô trầm mê mất phương
hướng, trong hơi thở anh có mùi rượu thanh thanh. Cô cũng không thích mùi rượu
cho lắm, nhưng ngửi được mùi rượu của Lâm An Thâm bây giờ, chỉ cảm thấy như
hương cam dịu nhẹ, lưu luyến…

Đèn tường chiếu ra sắc vàng mỏng manh, chiếu lên gương mặt
hồng hồng của Giản Lộ, những lúc khuôn mặt cô như vậy luôn khiến Lâm An Thâm
không kìm lòng được. Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Quần áo
anh hơi ẩm, để anh đi thay. Ở phòng chờ anh, anh tắm xong rồi sẽ vào.”

Sắc hồng trên khuôn mặt Giản Lộ lan đến tận mang tai, cúi
đầu sau đó bước thấp bước cao tiến về phòng.

Bóng đêm, triền miên.

Ngay từ sáng sớm, hai người cùng tình lại một lúc. Lâm An
Thâm là vì tự nhiên tỉnh, còn Giản Lộ là bị mặt trời làm cho tỉnh. Cô còn buồn
ngủ, đá đá vào chân Lâm An Thâm: “Chồng à… kéo rèm lại đi…”

Lâm An Thâm buồn cười, hôn lên cái mũi đang nhăn lại của cô,
đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại. Lúc xoay người trở lại giường thì Giản Lộ đã lại
quấn chăn ngủ tiếp.

Lâm An Thâm phát hiện cô gái nhỏ này càng ngày càng dính lấy
cái giường.

Thường ngày anh thường để cô lại, một mình rời giường, tắm
xong, lại làm bữa sáng rồi mới gọi cô dậy. Nhưng mà hôm nay anh lại muốn cùng ở
lại với cô. Lâm An Thâm kéo kéo Giản Lộ đang ở tỏng chăn, lưu loát lại chui vào
ổ chăn sau đó ôm cô vào lòng. Anh hít vào một hơi thật sâu, sáng sớm tràn ngập
hương vị ngọt ngào của cô. Tay nhịn không
được, vuốt ve cái lưng bóng láng của cô, cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc khiến
anh thoải mái thở ra.

Cái gì Lâm An Thâm cũng không để ý, anh chỉ cầu từng sáng
sớm tỉnh lại, thứ đầu tiên anh thấy là khuôn mặt cô, hít vào lại thấy được
hương vị của cô, đầu ngón tay chàm lên da thịt cô. Quan trọng nhất là, hình ảnh
động lòng người của cô… chỉ là của anh…

“Này, này, Lâm tiên sinh, sáng tinh mơ lại chiếm tiện nghi
của em, em có nói là trong sạch của mình đang giảm giá sao?” Giản Lộ mơ hồ
trách cứ.

Lâm An Thâm cười, càng ôm chặt lấy cô: “Đây là nhà của anh.
Không cần giảm giá, anh muốn chiếm liền chiếm.”

Giản Lộ làm sao mà để tất cả đều bị Lâm An Thâm chiếm sạch,
nhanh tay sờ soạng ở thắt lưng của anh.

Lâm An Thâm vất vả lắm mới bắt được đôi tay cô, dùng ánh mắt
cảnh cáo cẩn thận không anh phát hỏa, nhất là buổi sáng.

Giản Lộ vẫn còn chút mơ hồ, chưa tỉnh ngủ, không hiểu được
ánh mắt của Lâm An Thâm: “Ôi chao, đậu hũ này là của nhà em, anh dựa vào cái gì
mà không cho em ăn một chút!” Nói xong, không giằng ra được cánh tay đang bị anh
nắm, lại dùng tay kia tiếp tục sờ loạn trên người anh. Cô thích nhất là chạm
vào chỗ giữa thắt lưng và sườn của anh, rất cơ bắp, nhìn ngoài tưởng anh gầy gò
nhã nhặn, nhưng kì thật khắp nơi trên cơ thể anh đều rất cường tráng.

Sáng sớm, thân thể Lâm An Thâm cứ khô nóng như vậy. Anh mạnh
mẽ chặn lại Giản Lộ.

Giản Lộ kinh ngạc: “Làm…làm sao?! Mới có sờ vài cái đã
ngượng quá thành giận rồi! Mới sáng sớm anh đừng đe dọa tiểu cô nương là em, em
biết gọi cho cảnh sát đấy nhé!”

Lâm An Thâm nhếch khóe miệng: “Gọi. Nhưng trước khi gọi cho
cảnh sát thì gọi cứu hỏa trước.” Dứt lời một cái liền hôn lên cái miệng nhỏ
nhắn còn đang kích động của người dưới thân.

“A…” Giản Lộ giãy dụa không có hiệu quả.

Lửa này lan nhanh, sét đanh không kịp bịt tai, nháy mắt đã
lan từ người anh ra toàn thân cô. Động tình chi hỏa, có thể làm lửa cháy ra
toàn đồng cỏ. Trong phòng nùng tình cuồn cuộn.

Lửa này sợ là đội cứu hỏa cũng không dập được…

Qua một phen ép buộc, vợ chồng Lâm thị dĩ nhiên đi làm muộn.
Trên xe. Lâm phu nhân ngáp liên tục vài cái, Lâm tiên sinh là tinh thần sảng
khoái. Trong lòng u oán.

Đèn giao thông phía trước vừa chuyển đỏ, đến 80 giây. Lâm An
Thâm cũng không gấp, tự tại dừng xe chờ đèn xanh. Tay
phải buông tay lái, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng gõ đều đều lên vô lăng, trên
miệng còn tiếng cười nho nhỏ.

Giản Lộ biết tâm tình anh đang rất tốt: “Chồng à, đồ án với
Phú Hòa có phải vội không?”

Lâm An Thâm đáp lời: “Ừ.” Nếu không phải đồ án bên Phú Hòa
cần gấp thì tuyệt đối hôm nay anh phải ở nhà để hưởng nhiều ôn hương nhuyễn
ngọc.

Giản Lộ lập tức nắm chặt cơ hội: “Vậy để Tiểu Cường trở lại
làm trợ lý của anh đi, thằng bé kia rất ngoan, hơn nữa cũng siêu sùng bái anh.
Không phải anh cũng từng nói ý tưởng của nó cũng rất nhiều sao?” Riêng ba chữ
“thằng bé kia” còn được nhấn mạnh.

Nhưng mong mãi cũng không thấy đối phương đáp lại.

Giản Lộ lắc lắc tay anh: “Chồng à?”

Giản Lộ vẫy vẫy tay trước mắt anh: “Có người ở đây không?”

Lâm An Thâm cúi mắt, bắt lấy tay cô: “Vì cậu ta trẻ tuổi, có
chí hướng của mình, cũng thích hợp làm thiết kế, nhưng mà không đủ kinh nghiệm,
không thể làm việc lớn. Anh sẽ để người ta an bài cho cậu ấy đến nước ngoài rèn
luyện một chút.”

Giản Lộ ngẩn người. Thì ra trong lòng anh đã tính sẵn cho
Tiểu Cường rồi.

Đèn xanh bật sáng. Lâm An Thâm buông tay Giản Lộ, nắm lấy
tay lái, không hề lên tiếng lái xe về phía công ty.

Giản Lộ cũng không tiếp tục quấn quýt lấy Lâm An Thâm nữa,
ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình.

Quên đi, có thể xuất ngoại tiếp thu kiến thức là sắp xếp tốt
nhất với Tiểu Cường…

Lâm An Thâm nói: … Vợ à…

Chương 58

Đề án nộp sang Phú Hòa còn 8 ngày nữa, liên tục mấy ngày nay
Lâm An Thâm là việc đến 8 giờ tối mới có thể về nhà. Tất nhiên là Giản Lộ bồi
bên người anh, chuẩn bị cho anh ba bữa.

Giản Lộ bỗng nhiên phát giác, kỳ thật Lâm An Thâm cũng không
phải khó nuôi, cô mua đồ ăn ở ngoài về anh đều ăn, ngoan ngoãn không nhiều lời
đều nuốt vào bụng.

Có lần Giản Lộ còn gói riêng cơm trưa của Lâm An Thâm với
canh cá với dưa, thuận tiện mua thêm cốc Coca Cola. Giản Lộ không thể phủ nhận
mà mình không có ý xấu, cô rất muốn xử lý cái vẻ luôn vân đạm phong khinh của
Lâm An Thâm. Cơ hội đã đến trước mắt rồi, không thể nào mà không nắm lấy.

Nhưng mà, nhìn thấy anh bỏ vào miệng một miếng thịt bò đầy
hạt tiêu bỏ vào miệng xong, chậm rãi ăn, biểu tình không có biến hóa gì nhiều,
nhiều lắm chỉ là chóp mũi rịn một ít mồ hôi. Hình dạng như vậy một chút cũng
không như hiệu quả mong muốn. Giản Lộ còn tự nhận thấy là hình ảnh này rất đáng
yêu. Ngược lại, chính Giản Lộ ăn thì đầu lại đầy mồ hôi, cả thể xác lẫn tinh
thần đều như đang bốc hỏa, ăn môt miếng lại phải uống một ngụm Coca, rất thê
thảm. Nhưng mà cô vẫn cứ khăng khăng không uống từng ngụm to vì cô còn để lại
hơn phân nửa cốc cho Lâm An Thâm. Cô nhếch môi, ý Bảo Lâm An Thâm uống nốt nửa
cốc Coca lạnh băng còn lại. Lâm An Thâm nghe lời, uống hết Coca, mày đều không
nhăn lấy một cái, vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

Giản Lộ chỉ đành ngửa mặt lên trời ở trong lòng hô to, Lâm
An Thâm khó chiều trước kia đâu rồi, vợ anh gọi anh về nhà ăn cơm…!

Nhưng mà, hồ ly Lâm An Thâm sao lại để cho mình chịu không
công cực hình tra tấn đó. Sau khi nếm thử những đồ ăn đặc biệt kia xong, anh
liền quấn quýt lấy Giản Lộ giở trò, đắc ý viết ra đồ ăn ưa thích, đặc điểm tiêu
hóa của anh.

Giản Lộ là cô gái nhỏ bảo thủ, đương nhiên không chịu ở văn
phòng đi vào khuôn khổ, lại thường trốn móng vuốt của anh, mỗi lần đều bị anh
chỉnh cho không còn gì.

Giản Lộ chán nản, thật sự là tiền mất tật mang! Trong lòng
cô ngao ngán cảm thán, nuôi Lâm An Thâm không khó, chí có Lâm hồ ly thối là khó
nuôi mà thôi…!

Chưa hết 8 ngày, đề án của Phú Hòa đã làm xong, Phú Hòa ở
bên kia nghe nói như vậy, vô cùng quan tâm phái người tới xem xét. Lâm An Thâm
liền rảnh rỗi, tính chuồn ra khỏi văn phòng mình, lợi dụng Giản Lộ. Cấp trên
rảnh rỗi cũng không có nghĩa là cấp dưới được nghỉ ngơi, Giản Lộ bận đến tối
tăm mặt mũi. Một bên phải dựa theo bản thiết kế của Lâm An Thâm mà liệt kê ra
từng loại vật liệu, một bên phải gọi điện thoại cho nơi cung ứng vật liệu xác
định, còn một bên còn phải chiến đấu với móng vuốt của mỗ hồ ly.

 

 

“Lâm An Thâm, tránh ra đi! Em cảnh cáo anh quấy rối tình
dục!” Giản Lộ không thể nhịn được nữa.

“… Vợ à…” Vẻ mặt Lâm An Thâm rất đau khổ, không nghĩ cô lại
nói ra bốn chữ quấy rối tình dục…

Lâm An Thâm gọi đánh thẳng vào trái tim mềm yếu của Giản Lộ,
nhưng mà cô vẫn cứng rắn: “Em bận, phải làm danh sách giao cho Phú Hòa. Bây giờ
không rảnh chơi với anh, anh về phòng mà vẽ tiếp đi!”

Lâm An Thâm không vui, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời không
quấy rối cô nữa. Anh không muốn về phòng làm việc, lại mang ghế đến ngồi bên
cạnh cô. Không muốn thấy cô tay chân luống cuống, anh lấy bàn phím bắt đầu gõ
ra các loại vật liệu xây dựng, cận thận cả hai thứ tiếng Trung và Anh, đỡ để cô
lại phải dịch lại một lần nữa.

Hành động này của Lâm An Thâm quả là giúp Giản Lộ không ít,
mặt mày cô hớn hở, hôn Lâm An Thâm một cái, khen ngợi: “Chồng à, anh thật tốt,
làm phu nhân gả cho anh thực sự rất hạnh phúc!”

Lâm An Thâm toét miệng cười, được dỗ dành như vậy rất vui,
vì thể phe phẩy cái đuôi, tận tình giúp Giản Lộ làm xong việc.

Lúc người của Phú Hòa đến dưới lầu của Trọng Mộc, công việc
của Giản Lộ đã gần như xong, lại kiểm tra rồi chỉnh sửa lại một chút, vừa đóng
dấu, chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc đầy bất ngờ: “Giản Lộ!”

Giản Lộ cùng Lâm An Thâm đồng thời ngẩng đầu.

Giản Lộ cũng kinh ngạc: “Đại Ngưu! Sao cậu lại ở đây?!”

Bây giờ Đại Ngưu cũng nhìn thấy Lâm An Thâm, bị bạn cũ gọi
bằng biệt danh hồi tiểu học, hắn cũng hơi ngượng: “Mình là người bên Phú Hòa
bên mặt bằng, lần này cũng có phần tham dự vào khu đô thị mới này, chủ yếu phụ
trách quan hệ với bên Trọng Mộc.” Nói xong liền đưa danh thiếp đưa hai tay cho
Lâm An Thâm: “Kiến trúc sư Lâm, hâm mộ đã lâu, tôi là Lưu Trí Sơn!”

Lâm An Thâm nhận lấy danh thiếp, đơn giản bắt tay Đại Ngưu
một cái: “Lâm An Thâm.”

Giản Lộ nhòm một chút vào danh thiếp, là quản lý, nhìn lại
một bộ tây trang trên người Đại Ngưu, hoàn toàn không có bộ dáng tiểu lưu manh
như ngày xưa. Nhất thời không nhịn được, vỗ vỗ vào vai anh: “Đại Ngưu, thật
không nhận ra cậu! Quả nhiên là 3 phần khí chất cũng không giống, Bảo Lâm
(Pauline) và Tiểu Ngưu nhà cậu bây giờ thế nào rồi?”

Đại Ngưu cười rất hạnh phúc: “Hai lão Phật kia đều rất khỏe!
Hơn nữa lại sắp có một Tiểu Ngưu nữa rồi!”

Giản Lộ mừng thay cho họ: “Trời ạ, chúc mừng nha! Trước kia
Bảo Lâm vẫn la hét, đánh chết cũng không sinh con vậy mà bây giờ lại lợi hại
như vậy! Đại Ngưu, nhà cậu định sinh mấy đứa vậy? Hay định làm hẳn một nông
trại?”

Đại Ngưu cười lớn: “Chỉ cần Bảo Lâm phối hợp, sinh mấy đứa
mình cũng không lo!” Phát hiện tay của Lâm An Thâm đã đặt trên bả vai của Giản
Lộ từ lúc nào, lại nhìn thấy đôi nhẫn trên ngón áp út của hai người: “Nhưng mà
Giản Lộ này, làm Lâm phu nhân mà cũng không đánh tiếng cho mọi người.”

Lúc ở nhà cũng từng nghe Bảo Lâm nói Giản Lộ lập gia đình,
hơn nữa chồng cũng là cực phẩm, nhưng mà đaị ngưu cũng không có hứng thú nghe.
Bởi vì lúc Giản Lộ còn nhỏ (tiểu nhân), Đỗ Trung, Bảo Lâm, cùng Đại Ngưu xem
như bạn chí cốt, từng muốn cùng kết hôn, cùng sinh em bé, thậm chí còn định kết
thân gia, nhưng Bảo Lâm cùng Đại Ngưu rất vui vẻ hài hòa, còn Đỗ Trung cùng
Giản Lộ lại như Đông với Tây.

Không rõ vì cớ gì mà hai người lại tách ra, chỉ biết là
không lâu trước Đỗ Trung còn vì yêu Giản Lộ đến chết đi sống lại, mà Giản Lộ
lại gả cho người khác. Tuy nhiên chuyện tình cảm thì người ngoài cũng không nên
nói thêm cái gì, nhưng vì là bạn bè của Đỗ Trung, anh nghĩ như thế nào cũng
thấy không đáng. Bởi vậy cũng không muốn biết nhiều về chồng của Giản Lộ. Bây
giờ xem ra, Lâm An Thâm chính là chồng của Giản Lộ. Nhưng mà Đỗ Trung lại thua
người đàn ông trước mắt này, nghĩ thế nào thì đại nam nhân cũng có thể sáng mắt
ra.

Nghĩ, Đại Ngưu phát hiện Lâm An Thâm cũng đang bất động
thanh sắc đánh giá chính mình.

Biểu tình của Lâm An Thâm rõ ràng không lo lắng, nhưng bị
anh nhìn thấy như vậy, Đại Ngưu cũng không khỏi khó chịu, nở một nụ cười nói:
“Ha ha, Giản Lộ cậu gả cho kiến trúc sư Lâm, đồ ngốc cuối cùng cũng khôn khéo
được một lần! Khi nào thì cậu để cho bọn anh em làm quen với chồng của cậu?
Đừng nói cậu giấu trên lừa dưới để độc chiếm cực phẩm, ngay cả tình nghĩa anh
em bao nhiêu năm cũng không để vào mắt. Mình cùng Tiểu Ngưu, Tiểu Tiểu Ngưu đều
nghe được thuộc làu, tìm thời gian rảnh rỗi hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.

Giản Lộ cũng nghe ra trong lời nói của Đại Ngưu có chút ý
lấy lòng, đồng thời cũng mượn cơ hội để quan hệ tốt với Lâm An Thâm. Nhưng mà
cũng lâu rồi cô chưa liên hệ với Bảo Lâm: “Được! Mình cũng nhớ mọi người, tìm
thời gian rồi tụ tập một buổi!”

Đại Ngưu vui vẻ, anh vừa lên chức quản lý không lâu, công ty
liền để anh phụ trách hạng mục mới này, như vậy vừa là tin tưởng năng lực của
anh, thứ hai cũng là cho Đại Ngưu cơ hội để củng cố địa vị, làm cho những người
trong công ty thấy anh gai mắt cũng không thể nói được gì. Bởi vậy, có thể nói
hợp đồng với Trọng Mộc này là bước ngoặt của Đại Ngưu, mấu chốt thành bại đều
nhờ ở lần này cho nên anh nhất định phải làm cho thật tốt. Nay trời cũng giúp
anh, chồng của bạn tốt lại chính là kiến trúc sư chính hạng mục này, trước kia
từng nghe nói vị kiến trúc sư này rất khó chiều, bây giờ xem ra vấn đề cũng dễ
dàng rồi.

Vì thế Đại Ngưu lại càng ra sức làm quen với Lâm An Thâm:
“Kiến trúc sư Lâm, anh có thể chấp nhận nha đầu Giản Lộ kia chính là phúc khí
của cậu ấy, phải nói là cậu ấy rất khó nuôi, mặt ngoài ngoan ngoãn dịu dàng,
trên thực tế lại rất thô lỗ!”

Dừng lại, nhìn Lâm An Thâm không muốn đáp lại, Đại Ngưu lại
tiếp tục nhớ lại chuyện xưa: “Tiểu học tôi có ngồi cùng bàn với cậu ấy! Nhớ có
một lần chỉ cho cậu ấy một chữ viết sai, tôi dỗ thế nào cô ấy cũng không chịu,
chẳng những không chịu lại còn đánh tôi một cái! Lúc đó thật là hối hận, không
biết chỉ vì một chữ mà làm cho da thịt chịu khổ, mà lại cũng không sửa được chữ
đó, chình tôi còn bị cô giáo bắt được nói chuyện, mắng cho! Trời biết một đấm
của cậu ấy như búa sắt! Sau nay vất vả cho anh rồi!” Vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai
Lâm An Thâm như huynh đệ.

-còn nữa-

 

Báo cáo nội dung xấu