Gả cho Lâm An Thâm- Chương 79-80
Chương 79
Giản Lộ ở luôn tại “phòng bệnh” của Lâm An Thâm. Với chuyện
này, Giản Lộ vừa buồn lại vừa vui.
Buồn là mỗi ngày Lâm An Thâm đều vô tình nhắc nhở chuyện
muốn ly hôn.
Vui là bản thân đã tự thăng đến một cảnh giới mới, tự động
miễn dịch với hai chữ ly hôn.
Nhưng mà.
Sau đó không lâu, Lâm An Thâm từ bỏ chấp nhất ly hôn cùng đó
Giản Lộ tiến hành “thổi gió bên gối” ban đêm.
Buổi tối, Giản Lộ ôm gối đến sô pha, rầu rĩ nhìn Lâm An Thâm
đang đứng vẽ tranh. “Tờ giấy đó em sẽ không ký.”
Lâm An Thâm im lặng vẽ tranh.
“Anh từ bỏ ý định đó đi, về sau em cũng không ký.”
Im lặng.
“Đừng tưởng em sợ loại thái độ này của anh.”
Im lặng.
“Anh đáp bừa một câu được không!”
“Ở riêng hai năm, tòa án sẽ tự đông tuyên ly hôn.”
“Anh cho rằng người ta mù sao, bây giờ em với anh ở riêng
à?!”
“Bên trong túi hồ sơ có vé máy bay.”
“Em sẽ không rời đi!”
“Tòa án sẽ vẫn tuyên bố lý hôn thôi, anh sẽ nộp báo cáo bệnh
trạng của mình.”
“Anh là đồ đểu!”
“Cho nên rời bỏ anh đi.”
Lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, Lâm An Thâm không nghe thấy tiếng phẫn hận
của cô ấy nữa, anh cố gắng nén cảm giác muốn quay đầu xem biểu cảm của cô. Bỗng
nhiên, ngòi bút lệch đi.
Một đôi tay mềm mại vòng qua eo anh.
Lâm An Thâm lập tức cảm nhận được khuôn mặt ấm áp của cô dán
lên sau lưng anh. Toàn thân anh lập tức mẫn cảm, từng lỗ chân lông đều có thể
cảm nhận được cô. Cái miệng của cô chu lên, cách lớp quần áo mà dường như lông
mềm vẫn phe phẩy khiến máu nóng anh trào lên.
“Anh còn yêu em sao?”
“Chắc là còn, tối qua em còn nghe lén lúc anh ngủ gọi tên
em.”
“Có phải vì bệnh của anh hay không mà anh mới kiên quyết
muốn ly hôn với em?”
“… anh sợ em nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của anh?”
“… anh sợ lúc không khống chế được mình mà dọa em sợ?”
“… anh sợ đến lúc lên cơn thậm chí có thể làm em bị thương?”
“Nhưng mà em không sợ, làm sao bây giờ?”
“Còn có cái gì có thể đáng sợ hơn việc tách ra khỏi anh…”
“Lâm An Thâm, chúng ta tự tử đi…”
Ngòi búi ngệch một vệt dài, trên giấy xuất hiện một vết rạch
thật sâu.
“Không được nói lung tung!”
“Chúng ta tự tử đi…”
“Không cần dùng biện pháp này để đe dọa anh!”
“Chúng ta tự tử đi…”
“Em còn dám nói lung tung, ngay ngày mai anh sẽ nộp báo cáo
bệnh trạng của mình!”
“Chúng ta tự tử đi.”
“Anh sẽ ly hôn với em!”
“Tự tử đi.”
“Ly hôn!”
“Tự tử.”
“Ly – hôn –!”
“Tự tử.”
“Ngày mai lập tức ly –!”
“Ngày mai lập tức chết.”
“Giản Lộ tỉnh lại đi! Anh không có cách nào, em đừng như
vậy…! Phúc phát bệnh anh không thể không chế được hành vi của bản thân mình… sẽ
dọa em… sẽ làm em bị thương… sẽ kiểm soát tự do của em… Anh… thậm chí còn cưỡng
bức em… Không biết tiếp theo đó anh còn có thể làm đến chuyện gì nữa, tự bản
thân anh còn thấy mình đáng sợ! Giản Lộ… anh có bệnh tâm lý rất nặng! Xin em…
bỏ anh đi…!!”
Lâm An Thâm run run đặt mặt mình vào tay Giản Lộ, ở nơi đó,
nước mắt chảy dài ra theo cảm xúc của anh. Nhưng mà, Giản Lộ rất bình tĩnh nói:
“Bây giờ chúng ta cùng tự tử đi.”
Mặt Lâm An Thâm trắng bệch, tay chân như nhũn ra. Mà Giản Lộ
rất vững vàng đứng ở đằng sau chống cho anh.
Giờ khắc này, rốt cục quân lính của Lâm An Thâm đã tan rã.
“Không cần tự tử… anh không muốn em xảy ra chuyện…”
“Không cần ly hôn.”
“Không cần tự tử…”
“Không cần ly hôn.”
“Không tự tử…”
“Không rời nhau.”
“Được… không rời nhau…”
“Được, không tự tử.”
Đến tận lúc này, mỗi khi có ý định ly hôn, rời đi, tránh mặt
nhau bắt đầu nhen nhóm, Lâm An Thâm đều quyết bóp chết nó từ trong trứng nước.
Đương nhiên, người bên ngoài không nhìn thấy loại “ngoan tuyệt” này của Lâm An
Thâm.
Có nên Giản Lộ thường xuyên đột kích anh. Sau đó cô dự đoán
càng ngày càng chắc chắn.
“Lâm An Thâm… tối hôm qua em gặp ác mộng… sỡ tới mức mồ hôi
đầy người…”
“Chảy mồ hôi thì thay quần áo.”
“…”
“Ngăn kéo thứ nhất có quần áo của anh, lấy mà thay.”
“Em nghĩ đấy là ác mộng!”
“Thay quần áo nhanh đi, sáng sớm ở đây rất lạnh, dễ bị cảm.
Thay quần áo xong rồi nói chuyện ác mộng.”
“…” Thay quần áo, “Em bị ác mộng, ra mồ hôi, đổi quần áo.”
“Ác mộng cái gì.”
“Rất đáng sợ. Em mơ thấy một mình ngồi xe lửa, một mình một
đường…” Dừng lại nhìn vẻ mặt Lâm An Thâm một cái.
“…” Vẻ mặt người nào đó bình tĩnh, hai má còn có vết hằn lúc
ngủ.
“Một vết nhăn dài ở trên tay… tóc bạc… vẻ ngoài của một bà
lão…”
“…”
“Miệng muốn ói ra, nhưng thế nào cũng không ói được, cứ ứ
lên.”
“… quả thật là rất kinh khủng.”
“Em rất sợ, anh nói gì an ủi em đi…”
“Không cần sợ.”
“Dài một chút.”
“Không phải sợ, chỉ là ác mộng mà thôi, không phải sự thật.”
“Em muốn nghe lời an ủi thực sự! Sáng tinh mơ chưa tỉnh ngủ,
sao anh lại như vậy!”
“…” Chính là sáng tinh mơ chưa tỉnh ngủ…
“Nói!”
“Nói cái gì…?”
“An ủi!”
“An ủi như thế nào…?”
“Oa oa…! Anh thay đổi rồi! Trước kia anh đều nghĩ ra cách dỗ
đau em!”
“…”
“Anh… có phải càng ngày càng chê em…”
“…”
“Có phải còn muốn… rời bỏ em?!”
A… rốt cuộc Lâm An Thâm đã nghe ra nguyên nhân… “Không phải.
Từ sau anh sẽ không nói như vậy nữa.”
“Vậy anh phải hứa với em!”
“Được rồi. Chờ em già rồi, anh nhất định sẽ cùng em ngồi xe
lửa. Em không cần sợ, anh sẽ cùng già với em.”
“Anh mới già!”
“Được, được. Chờ em già rồi thì cả hai chúng ta cùng già.”
“Không khác nhau là mấy.” Nở nụ cười thật tươi.
“…” Thở dài, cuối cùng cũng dỗ được cô ấy. Phụ nữ a…
Khí hậu Vancouver
thay đổi. Khi thì nắng, khi thì mưa. Lúc ngày mưa, Giản Lộ thích nhìn mưa phùn
nhè nhẹ.
Cũng bởi vì.
Mặt trời luôn ở đằng sau mưa gió.
Anh, luôn luôn ở phía sau em.
Ngày ngày thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp. Nhưng Giản Lộ
vẫn có một việc không hài lòng.
“Lâm An Thâm –! Đêm nay anh muốn ngủ ở chỗ này?!” Nhịn rất
nhiều ngày, rốt cục Giản Lộ nổi bão.
“Ừ.” Lâm An Thâm không ngẩng đầu, nghịch nghịch cái gối ở
trên sô pha.
“Cái sô pha này cũng chẳng dài đến một thước!”
“Ừ.”
“Anh là đồ thần kinh, nghĩ mình là người lùn sao?! Đừng để
một mình anh cực nhọc mà còn là vạ lây đến cái sô pha!!”
“Ừ.”
“Ừ cái đầu anh! Giường trong phòng lớn như vậy mà không
ngủ?”
“Ừ.”
“Rốt cuộc anh nghĩ cái gì?!”
Lâm An Thâm dải xong chăn, đứng thẳng dậy, chạm đến công tắc
đèn: “Đi ngủ nhanh đi, ngủ rồi anh thay em tắt đèn.”
Giản Lộ thở phì phì đi vào trong phòng, chân hướng vào người
nào đó đá! Lại đá lần nữa!
Người nào đó bị đá ra khỏi phòng. Buổi tối rất đẹp, Lâm An
Thâm lại bị bạo hành gia đình.
Giản Lộ đá cái cửa! Khóa trái! Khóa trái double!
Không gõ đầu anh là đã nể tình lắm rồi. Con mèo phát hỏa
liền hóa thành con hổ, con hổ phát hỏa thì chính là khủng long. Đừng bức cô
biến thành khủng long, cô có thể phun lửa!
Vì thế Giản Lộ hoài nghi tính lãnh cảm của Lâm An Thâm.
Hôn anh, anh hôn có lệ. Thân với anh, anh tìm cớ trốn ra.
Bây giờ tình ngủ chung, người nọ cũng không đồng ý dù chỉ một đêm. Nhưng mà,
nhìn anh thì rõ ràng là vẫn yêu cô nồng đậm, trước sau như một, mù cũng có thể
thấy được!
Chỉ có thể bất đắc dĩ đến hỏi bác sĩ Phạm.
Bác sĩ Phạm đưa ra những câu trả lời rất thuyết phục, một
người khi bệnh tâm lý nặng đến một mức độ nào đó sẽ xuất hiện hiện tượng lãnh
đạm đối với tất cả các loại dục vọng. Làm vợ anh, hẳn là càng phải quan tâm,
giúp đỡ hơn nữa.
Như thế nào để quan tâm? Như thế nào để giúp đỡ?
Tiếp tục dụ dỗ, quan tâm dụ dỗ. Có thể thử dụ hoặc dụ dỗ.
Bác sĩ Phạm đặc biệt nhấn mạnh hai chữ dụ dỗ. Ông thật sự
rất ngạc nhiên đối với vấn đề bạo hành gia đình của nhà Lâm An Thâm.
Giản Lộ hiền lành giống như bộ dáng của con dâu nhỏ, lui ra.
Ai không muốn hiền lương thục đức? Ai không muốn điềm tĩnh
nền nã? Ai không muốn nhu tình như nước?!
Nhưng mà trước đó Lâm An Thâm còn đòi ly hôn với cô, còn
muốn đuổi cô về nước, cô ăn vạn khổ để hòa giải với anh mà còn không cùng cô
ngủ chung. Đến bây giờ người nọ còn muốn khiêu khích người ta tức nước vỡ bờ!
Bạo hành anh một chút đã là lương thiện lắm rồi!
Nhưng mà thực ra anh không muốn thân thiết với cô là do tính
lãnh cảm bất đắc dĩ, cô có thể hiểu được.
Dụ dỗ, dụ hoặc đi.
Lâm An Thâm, anh chờ đấy.
Lâm An Thâm nói: Không cần sẽ không muốn
Chương 80
Giản Lộ dùng 4 tiếng đồng hồ vất vả đào được phim đen về.
Đúng, đúng là phải dùng động từ “đào”.
Mua phim đen ở đây không giống như trong nước, tìm ở máy
tính hay ở trong ngõ nhỏ nào đó, chờ một bác gái hay chú già nào đó đến hỏi có
muốn mua phim đen không. Hơn nữa có khi không cẩn thận mua phải loại lởm, trên
bao bì còn có hình ảnh cấm – tố tội bản thân nữa.
Mà ở đây, mua phim đen với đĩa Disney cũng như nhau, không
cần lén lút, không phải nhận những ánh mắt kinh dị của người khác, thậm chí
nhân viên cửa hàng còn tười cười bước qua giới thiệu đâu là phim đứng đầu bảng,
đâu là phim có tư thế kinh điển. Ở đây phim đen còn có một cái tên rất chuyên
nghiệp, adult video, phim người lớn. Đương nhiên, bằng trình độ tiếng Anh của
Giản Lộ thì nghe cũng không hiểu lắm lời giải thích ngắn gọn của người bán
hàng, bởi vì thuật ngữ chuyên nghiệp nhiều lắm. Cô chỉ có thể đại khái nghe
được cái gì mà “dáng người chuẩn”, “ngoại hình đẹp”, “âm thanh tốt”, “đa dạng”
– những từ ngữ đơn giản. Cuối cùng, cô chọn phim “âm thanh tốt”.
Đến tận tối mịt mới về đến chỗ Lâm An Thâm, anh đã đứng
trước cửa đi qua đi lại. Giản Lộ bước nhanh hơn: “Em về rồi!”
“Sao lại đi lâu vậy?” Lâm An Thâm nhíu mày. Căm thù cái quy
định hạn chế bệnh nhân đi ra bên ngoài phạm vi của trại.
“A… Đã về rồi mà…” Ngửi được mùi thuốc lá, Giản Lộ cảnh giác
mở nắp thùng rác ra. Trời ạ, một đống đầu thuốc lá. Phát hỏa: “Nói bao nhiêu
lần là không được ỷ lại vào cái thứ này rồi mà!”
“Biết, biết rồi.” Đóng lại nắp thùng rác, kéo Giản Lộ vào
trong nhà để chuyển tầm chú ý của cô đi: “Nói là đi mua đồ, cho anh xem em mua
gì?”
“Phim, tối hôm nay xem với em.” Giản Lộ hạ mệnh lệnh.
Lâm An Thâm không nghi ngờ gì cả, vội vàng đáp lời: “Ừ.”
Giản Lộ liếc nhìn anh một cái.
Lâm An Thâm nghĩ cô vẫn còn nhớ vụ hút thuốc, đành phải lấy
lòng tiếp.
Ai chẳng biết, kỳ thật trong lòng cô đang tính toán đêm nay
lúc tắm xong có nên xức thêm ít nước hoa cho tăng phần dụ hoặc thôi. A, hình
như cô không có nước hoa. Vậy quên đi…
Đến buổi tối. Giản Lộ cảm thấy may mắn vì mình đã không dùng
nước hoa.
Trên màn hình là một nam một nữ da trắng đang trong lúc lửa
nóng ân ái, đủ loại tư thế làm người ta hoa cẳ mắt, không đếm nổi. Hơn nữa cái
tiếng động kia. Vừa vừa mới bắt đầu thì người đàn ông dịu dàng, cô gái thì mềm
mại đáng yêu rên rỉ, lúc sau người đàn ông run run gầm nhẹ, cô gái thét lớn. m
lượng cũng như chất lượng, cảm giác cũng đi từ nông đến sâu.
Giản Lộ xem mà mặt đỏ đến tận mang tai.
Lại nhìn Lâm An Thâm ở một bên, lại là bộ mặt lạnh như băng,
càng xem, nhiệt độ càng thấp.
Không đến hai giây, anh liền bước hai bước đến trước màn
hình, không ấn pause mà trực tiếp lấy đĩa ra, một tiếng rắng vang lên, chiếc
đĩa liền gãy làm hai, bị ném vào trong thùng rác. Sau đó bước lại, không đợi
Giản Lộ phát ra tiếng kêu bi thảm, anh liền bế cô quăng lên giường, không nói
hai lời, quăng cái chăn lên người cô, ấn đầu cô xuống gối rồi lạnh giọng ra lệnh:
“Về sau không được xem loại phim đen như vậy nữa. Ngủ ngay cho anh!”
Thấy Giản Lộ muốn giãy dụa phản kháng lại ấn đầu cô xuống.
Giản Lộ không chịu nổi lực tay anh, ngã xuống gối. Cô chưa
từng từ bỏ ý định lại bật dậy kêu to: “Lâm An Thâm, anh đang làm cái gì vậy!”
“Ngủ cho anh!” Lâm An Thâm lớn tiếng.
“Anh không ngủ cùng với em sao?” Thấy anh muốn bước ra khỏi
phòng, Giản Lộ gấp đến mức nhảy dựng lên.
“Không.” Lâm An Thâm một lời từ chối.
Giản Lộ gào lên: “Vừa rồi anh em xem cô gái đó mà cũng không
có phản ứng gì sao?”
“Không có.”
“Vì sao?!”
“Vì sao phải có phản ứng? Anh không biết cô ta!”
“Vì… cô ấy là con gái… anh có thể… liên tưởng tới em!”
Nghe câu trả lời như vậy, có vẻ kiên nhẫn đã trở lại với Lâm
An Thâm, anh xoay người đối diện với cô, khóe miệng cong lên một chút: “Liên
tưởng như thế nào?”
“Là nghĩ đến… a… lúc đó… em…” Mặt Giản Lộ nóng đến mức có
thể luộc chính 10 quả trứng.
“Tư thế của cô ấy có đa dạng à?”
“…”
“Biểu cảm của cô ấy có phong phú à?”
“…”
“Giọng có xiêu người à?”
“…”
“Để anh liên tưởng như thế nào!”
“…!” Cả cái gối ném qua, Giản Lộ gào lên: “Lâm An Thâm, anh
là đồ đểu —!”
Lâm An Thâm tỉnh táo xoay người lại kéo cánh cửa.
Bộp!
Chiếc gối hạ cánh lên cánh cửa, rơi xuống.
Giản Lộ tức đến mức thở hồng hộc!
Cách mạng chưa thành, các đồng chí vẫn tiếp tục cố gắng.
Giản Lộ cố gắng nghĩ ra phương pháp thứ hai để dụ hoặc anh.
Lại là một buổi tối. Trăng thanh gió mát.
Giản Lộ ghé người bên cạnh Lâm An Thâm nói nhỏ: “Chồng à…
chúng mình nên thảo luận nhỏ một chút…”
“Ừ.”
“Cái kia…”
“…”
“Lúc kia… em cảm thấy anh anh so với nam chính trong phim…
còn dũng mãnh hơn nhiều lắm…” Giản Lộ cảm thấy lúc mình nói ra câu này cực kì
xấu hổ. Nhưng mà không có cách nào khác, cô muốn nói ra những lời ngọt ngào trí
mạng nhất đối với người đàn ông.
“Ừ.”
“Người tuy gầy nhưng rất có lực, em rất thích cơ bắp ở bên
sườn của anh!”
“Ừ.”
“Mặt cũng đẹp trai, giống vương tử, không dữ tợn!”
“Ừ.”
“Bộ dáng đổ mồ hôi rất gợi cảm!”
“Ừ.”
“Rất lợi hại!”
“Ừ.”
Giản Lộ bắt đầu mất kiên nhẫn, như vậy cũng không dậy lên
cảm xúc của anh sao, ngoài ừ ra anh chẳng thay đổi gì cả! Trừng mắt với anh,
lửa giận lập tức tắt ngóm, lỗ tai của tên kia cũng đỏ như cà rốt rồi. Thì ra đã
sớm bị tác động, đúng là Lâm lắm chuyện!
“Chồng à…” Giản Lộ lại dùng cái giọng ngọt ngào nhất.
Lâm An Thâm nhíu mày: “…?”
“… tư thế của em có phải… đơn điệu lắm hay không…”
“Không phải.” Tư thế của cô thế nào anh đều yêu cô nhất.
“Biểu cảm có phải… không dậy hứng thú hay không…”
“Không phải.” Mỗi một cái nhíu mi bình thường của cô cũng có
thể gợi nên những cảm xúc nguyên thủy nhất của anh.
Giản Lộ rất vui vẻ: “Vậy còn giọng em? Không phải là anh
cũng không thích?”
“A…” Trầm ngâm.
Giản Lộ căng thẳng: “Rất khó nghe à?”
“…” Khó khăn.
Giản Lộ nổi bão ở bên cạnh: “Có khó nghe thật hay không anh
nói ra xem nào!”
“…”
Giản Lộ cấu anh: “Giọng của em khó nghe là như thế nào! Là
anh không biết thưởng thức! Ghét!”
Lâm An Thâm kéo lấy cô: “Đừng đi! Không phải khó nghe! Lúc
đó em đều cắng miệng thở… im lặng ngoan ngoãn chỉ lo thở…”
“Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khiến anh chỉ muốn cắn một
cái!”
“Ngực phập phồng như thế nào cũng không phát ra tiếng!”
“Nhưng mà anh thích như vậy, khuôn mặt hồng hồng rất đáng
yêu!”
“Ánh mắt mơ màng, lặng lẽ một chút lại miễn cưỡng không mở!
Cái dạng như vậy lại khiến anh điên cuồng!”
“Còn có một chút mồ hôi vương trên mũi, làm cho người ta xúc
động không thôi!”
Đến phiên Giản Lộ mặt đỏ như cà rốt, từ bên tai tràn xuống
cổ, khuôn mặt còn tỏa ra từng làn, từng làn khói trắng: “… không cho anh miêu
tả kỹ như vậy…!”
Lâm An Thâm giết xe không được, động tình ôm lấy cô: “Em tốt
hơn so với cô gái kia nhiều lắm!”
Giản Lộ có cảm giác chính mình đang say: “Chồng à… vậy… bây
giờ… muốn hay không…?”
Lâm An Thâm đảo mắt một cái liền biến sắc, lập tức cự tuyệt:
“Không cần. Muộn rồi, em về phòng ngủ đi.”
Giản Lộ bị anh hắt một gáo nước lạnh, cảm giác say mê vừa
rồi thoáng cái chết lịm!: “Em tốt như vậy! Vì sao lại không cần?!”
Lâm An Thâm cường ngạnh: “Không cần sẽ không muốn. Về phòng
ngủ ngay lập tức cho anh!”
Nếu Giản Lộ có móng vuốt, cô nhất định phải cào vào mặt anh
một cái rồi mới xoay người!
Nhưng mà cô không có, chỉ có thể đá cánh cửa. Hung hăng đá,
tưởng tượng đầu Lâm An Thâm là đây, sau đó đá một cái, phịch một tiếng đầu anh
bay đi!
Bốp!!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trải qua một lần như vậy,
cuối cùng Giản Lộ cũng có thể khôi phục một chút tự tin! Cô không cần mình có
dáng người ma quỷ hay không, cô chỉ cần là dáng người mà Lâm An Thâm thích.
Chỉ cần anh thích, muốn cô thành dạng người gì cũng được.
Để cho dáng người như vậy đánh bại Lâm An Thâm đi! Cầu trời phù
hộ!
Buổi tối.
Đang tắm rửa thì Giản Lộ gọi lớn: “Lâm An Thâm, em quên lấy
quần áo!”
Lâm An Thâm thở ra, rồi lại hít vào một hơi. Lại tận lực
vững vàng thở ra.
“Lâm An Thâm anh làm cái gì vậy! Mau lấy quần áo cho em!”
Người trong phòng tắm lại giục.
Lâm An Thâm không còn cách nào khác, đành phải đến ngăn tủ
lấy quần áo, mở hé cửa phòng tắm đủ để một cánh tay len vào. Nhưng mà đưa quần
áo vào càng sâu, tay cũng không chạm đến cánh tay nào khác nhận quần áo.
Sao đó lại nghe tiếng rất không kiên nhẫn của người ở bên
trong: “Vung vẩy cái gì? Em đang ở trong bồn tắm, anh vào một chút thì chết
người hay sao!”
Lâm An Thâm thở dài.
Đẩy cửa ra. Hơi nước bay đầy phòng.
Người nói đang ở trong bồn tắm thì lại đang đứng giữa phòng
tắm, mặc một bộ đồ lót ngắn màu trắng, ướt sũng. Mái tóc đen dài ẩm ướt, hơi
vén lên một chút để lộ cái trán trơn bóng. Từng giọt nước chảy xuống như chảy
thẳng vào tim anh, khiến lòng anh nổi lên từng gợn sóng.
Áo lót trên người rất mỏng, nước chảy qua làm từng đường
cong trên người cô đều được miêu tả rõ ràng, đường cong trong làn nước thật mê
người, giống như nước quả mọng, làm cho người ta liếc mắt một cái chỉ muốn tiến
đến cắn một miếng.
Mà ở phía dưới áo lót kia là cặp đùi chói mắt, da thịt mịn
màng, béo gầy cân xứng. Có vài giọt nước chảy dọc theo đùi xuống đầu gối, lại
trượt thẳng xuống cổ chân.
Điểm trí mạng, trong làn sương mù ẩn hiện, cô đang mỉm cười
nhìn anh.
Lâm An Thâm cảm thấy mình bị cô gái này tra tấn đến điên
rồi!
Đang bị đôi mắt Lâm An Thâm đảo từ đầu đến chân, hai tai
Giản Lộ đã nóng như đốt lửa được. Tầm mắt anh đảo đến chỗ nào, cô đều có thể
cảm giác được da ở chỗ đó đang run lên. Mà thực ra lúc này cô cũng đang run lên
vì lạnh, không phải vì đang ở thời khắc mấu chốt không muốn làm hỏng mỹ cảm,
Giản Lộ đành phải run run niệm thầm đủ mọi loại chú ngữ, cầu khẩn Lâm An Thâm
nhanh nhanh nói gì. Mà mặt ngoài vẫn phải tiếp tục trấn định. Trấn định lại
tiếp tục trấn định. Cười ngọt ngào lại tiếp tục cười ngọt ngào.
Nhưng mà nháy mắt sau, một bộ quần áo vững vàng hạ cánh trên
mặt Giản Lộ. Giản Lộ ngây ra như phỗng.
Lâm An Thâm rút chiếc khăn tắm lớn trong phòng, vài động tác
đã đóng gói xong xuôi, bế cô lên tay đi ra khỏi phòng tắm, tiếp tục không nói
gì ném cô lên giường. Sức lực không nhẹ, bị khóa trong chiếc khăn tắm, Giản Lộ
đầu vàng mắt hoa. Còn chưa kịp phản ứng, Lâm An Thâm đã ném thêm vài chiếc khăn
nữa, lời nói cũng như tát qua: “Đầu bị nước vào hay sao, trời lạnh 10oC mà em
ăn mặc như vậy làm gì! Cho em 3 phút lau khô người mặc quần áo, rồi ra để anh
sấy tóc!”
Dứt lời, đóng cửa, người đã biến mất sau cánh cửa. Xuống tay
ngoan độc, vách tường bên cạnh cũng muốn run lên.
Giản Lộ sững sờ ở trên giường, trừng mắt với cánh cửa khô
khốc. Cô cũng hiểu được đầu mình bị nước vào, thế mà lại dùng cơ thể ướt sũng
để dụ hoặc gã đàn ông lãnh cảm ấy!
Lâm An Thâm nói: Damn!

