Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 05

Sau đó những người lập
công lần lượt lên nhận thưởng, Kiều Ưu Ưu không còn cảm thấy chán nản hay vui
vẻ như lúc đầu mới tới, mà đầu óc cô lúc này vừa đau lại vừa choáng váng. Vậy
nên cô lại suy nghĩ xem có nên tiếp tục xin nghỉ làm nữa hay không?

Cô đang nghiêm túc nghĩ
xem việc nghỉ làm có làm ảnh hưởng tới tiền thưởng cũng như kì nghỉ của cô hay
không. Tới khi mọi người đều lần lượt đi về, chỗ ngồi ở bên cạnh đều đã trống,
cô vẫn ngồi yên ở đó.

Trử Tụng đi qua từng
hàng ghế, xen qua dòng người tiến về phía Kiều Ưu Ưu, đứng trước mặt cô, rồi
ngồi xuống bên cạnh Ưu Ưu nhìn cô đang ngồi thần người suy nghĩ. Kiều Ưu Ưu
hình như cảm thấy được Trử Tụng đang ngồi bên cạnh mình nên hơi ngoảnh sang,
hỏi: “Xin nghỉ làm thì nhớ nói rằng em bị chấn động não thật đấy nhé, được
không?”

Trử Tụng cau mày,
“được!”

“Thật à? Vậy em xin nghỉ
tiếp, tiếp tục chấn động não.”

“Muốn chúc mừng anh hay
muốn ở bên anh lâu hơn?” Trử Tụng nháy mắt, dưới ánh đèn đôi mắt đen của anh
lấp lánh những tia sáng.

Kiều Ưu Ưu quay đầu lại,
nhìn anh không chút cảm xúc.

Mọi người bên trong hội
trường dần về hết, Trử Tụng đứng lên, giơ tay ra nói: “Đi thôi!”

Kiều Ưu Ưu nhìn bàn tay
đang lơ lửng trước mặt, ngón tay thon dài mạnh mẽ, đây chính là bàn tay đã lái
máy bay, nhờ vào đôi bàn tay này anh đã lập không ít chiến công, Kiều Ưu Ưu cô
sao có thể nắm vào bàn tay này?

“Đi!” Kiều Ưu Ưu đứng
lên, cánh tay chạm vào bàn tay của Trử Tụng rồi lướt qua.

Tay của Trử Tụng vẫn ở
nguyên đó, anh nhìn vào bàn tay trống không của mình, ngón tay hình như vẫn còn
vương lại chút hơi ấm khi cô lướt qua.

Ra khỏi hội trường, hai
người, một người đi trước một người đi sau. Ở cách đó không xa có một chiếc xe
quen thuộc đang đỗ, đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc áo đen lịch sự hơi
gật đầu với họ. Trử Tụng nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu tiến về phía đó.

Cửa kính xe hạ xuống,
Kiều Ưu Ưu vốn muốn tránh mặt nhưng lại không tránh được. Cô chỉ còn biết cúi
đầu nói: “Con chào bố!”

Ông Trử hơi gật đầu,
hiền từ nhìn Kiều Ưu Ưu, “Ưu Ưu rất có khí chất mặc quân phục đấy.”

“Cám ơn bố!”

“Tối nay về nhà ăn cơm
nhé!”

“Vâng!” Trử Tụng trả
lời.

Cửa kia của xe lại mở
ra, người con thứ hai nhà họ Trử bước xuống xe, ông Trử đi trước. Trử Dương là
đại tá lục quân, đóng quân ở ngoại ô Bắc Kinh.

Trử Tụng nhìn thấy Trử
Dương thì ngoác miệng cười: “Ôi, anh hai.”

“Ừ” Trử Dương trả lời.
Người con thứ hai nhà họ Trử tính cách hướng nội, vô cùng ít nói, trông nghiêm
nghị hơn cả ông bố, anh tiến lại gần nói với Kiều Ưu Ưu, “cám ơn em, Ưu Ưu.”

Kiều Ưu Ưu ngẩn ra, lo
lắng nghĩ đi nghĩ lại xem mình có đắc tội anh hai không.

“Minh Tử nói em sắp xếp
thực tập cho con bé.”

Kiều Ưu Ưu thở phào,
cười nói: “Anh hai, con bé cũng là cháu gái em, việc này đâu cần cảm ơn. Trử
Tụng cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên nên anh ấy chưa từng nói cảm ơn em.”

“Anh không phải chú ấy,
mặt dày.” Câu nói này nói ra rất tự nhiên, không một chút khó khăn.

Ngay đến anh ruột cũng
nghĩ vậy thì chắc chắn là nhân phẩm của anh có vấn đề. Kiều Ưu Ưu cười, gật đầu
tán đồng.

Trử Tụng vòng tay qua cổ
Kiều Ưu Ưu, khiêu khích nói: “Vợ của em muốn nói gì em cũng đồng ý, tư lệnh độc
thân mau về nhà nghỉ ngơi đi, hai hôm trước mẹ đã chuẩn bị sẵn cho anh một cái
máy tính cũ rồi đấy.”

Chắc là vì Trử Dương mặt
mũi quá lạnh lùng nên các cô gái đều không dám lại gần anh. Vì thế nên đã ngoài
ba mươi tuổi mà đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái, mà chưa có vợ là vấn đề nan
giải nhất cho đến thời điểm này của Trử gia.

Chương 8                                    

Kiều Ưu Ưu quyết định
rồi, cô sẽ tiếp tục xin nghỉ để về nhà ngủ bù!

Về đến nhà cô cởi ngay
bộ quân phục khó chịu ở trên người xuống, nghĩ tới lời nói của bố chồng khen cô
hợp với bộ quân phục, Kiều Ưu Ưu lại thở mạnh một hơi. Cũng may đó không phải
bố đẻ của cô, nếu không có khi cô đã phải vào quân đội huấn luyện rồi cũng nên.

Trong nhà đã chuẩn bị
sẵn bữa trưa, nhưng đột nhiên lại có tiếng gõ cửa “cộc cộc”, gõ mạnh như có thù
oán gì vậy. Trử Tụng đặt đồ đạc trên tay xuống rồi ra mở cửa, bên ngoài là một
đám người.

“Ôi… thật ngại quá, nghe
nói Kiều Ưu Ưu bị ốm nên chúng tôi tới thăm, chúng tôi là đồng nghiệp của cô
ấy.” Người gõ cửa là Sở Hân Duyệt, cô vốn rất mạnh mồm nhưng vừa nhìn thấy Trử
Tụng thì sự tự tin đó hoàn toàn biến mất, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng.

“Mời vào!” Trử Tụng cười
và hơi nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho họ bước vào. Người đứng ở
sau cùng đã tấn công thành công mọi tế bào trên người Trử Tụng, khiến anh chuẩn
bị sẵn sàng chiến đấu!

“Chào anh!” Trử Tụng lễ
độ giơ tay phải ra, Tống Tử Đồng ngẩn ra một lúc rồi mới giơ tay ra.

“Chào anh!”

Trử Tụng vờ cười nói:
“Lâu lắm không gặp.”

Tống Tử Đồng có chút bối
rối, gượng gạo cười, “ồ, đã lâu không gặp.”

Những người khác trong
đó có Sở Hân Duyệt đều tập trung sự chú ý vào Trử Tụng, họ không hề nhận ra
điều gì khác giữa hai người bọn họ.

Kiều Ưu Ưu từ trong
phòng ngủ bước ra nhìn thấy bọn họ bỗng dưng cảm thấy hôm nay là ngày thứ sáu.
Cô nhìn thấy mấy người phụ nữ đang dồn ánh mắt về phía Trử Tụng, trong lòng rất
khó chịu, nheo mắt nói: “Ai cho mấy người đến đây?”

“A, Ưu Ưu!” Sở Hân Duyệt
chạy lại kéo tay cô, “cậu không sao chứ? Sao lại bị chấn động não? Sao không
nằm trên giường nghỉ ngơi?”

“Cậu quan tâm đến tôi?”

“Ừ ừ!” Sở Hân Duyệt gật
đầu lia lịa.

Những người khác cũng
chạy tới vây quanh cô như một đàn ong, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Tống Tử
Đồng. Hàng mày của Kiều Ưu Ưu nheo lại, cô tự giác quay về phía Trử Tụng, mím
chặt môi, vốn tâm trạng của anh đang rất tốt giờ bỗng dưng biến mất hoàn toàn.

Kiều Ưu Ưu chẳng biết
tại sao bỗng dưng lại lo lắng, “tôi không sao, yên tĩnh nghỉ ngơi vài hôm sẽ
khỏe thôi. Các cậu tập trung lại tới đây làm sao mà tôi tĩnh dưỡng được đây.”

“Ưu Ưu, cậu bị đập đầu
nên tính khí cũng nóng hơn rồi nhỉ?” Sở Hân Duyệt nói.

Trử Tụng tiến lại gần,
vẫy tay với mọi người, “mọi người ngồi tự nhiên, nhân thể ở lại ăn trưa luôn
nhé!”

“Cám ơn!” Đàn ông đẹp
trai lại nhiệt tình như vậy chả trách khiến đàn bà vui sướng.

Cũng may nhà của Kiều Ưu
Ưu cũng đủ lớn, bàn ăn cũng ngồi vừa, cô giúp việc nấu ăn khá ngon cộng với tài
ứng biến xuất sắc nên bữa trưa vốn chỉ dành cho hai người họ sau ba mươi phút
đã cho mười người ăn.

Từ đầu tới cuối Trử Tụng
đều diễn đạt vai một người chồng tốt, anh gắp thức ăn cho Kiều Ưu Ưu, hỏi nhỏ
xem cô muốn ăn gì, hết mực dịu dàng khiến mọi người trên bàn ăn ai cũng ngưỡng
mộ, trong đó có cả Tống Tử Đồng. Bữa ăn này anh cảm thấy không một chút ngon
miệng.

Vì mọi người vội trở lại
cơ quan nên vừa ăn xong bữa trưa họ liền đi luôn không dám ở lại lâu. Trử Tụng
thay Kiều Ưu Ưu tiễn họ tới bãi đỗ xe, hoàn thành xuất sắc vai người chồng tốt.

“Ôi lãnh đạo, sao xe anh
lại bị xước vậy?”

Không biết ai vừa kêu
lên một tiếng, khiến Trử Tụng quay lại nhìn, Tống Tử Đồng nhìn đuôi xe bị xước
nói: “Hai hôm trước không cẩn thận bị quệt nhẹ.”

“Vậy phải bắt họ đền
tiền chứ!”

Tống Tử Đồng cười, “đi
thôi”, rồi quay lại nói với Trử Tụng, “vốn bọn tôi chỉ định tới thăm Ưu Ưu
nhưng lại làm phiền bắt anh và cô ấy phải đón tiếp, thật xin lỗi.”

“Không có gì, sau này
còn cần nhờ anh chăm sóc cho Ưu Ưu nhà tôi.”

“Nhất định rồi.”

Chiếc xe của Tống Tử
Đồng lướt qua mặt Trử Tụng, anh nhìn thấy vết xước mờ kia, tới khi xe rẽ sang
hướng khác anh mới quay người đi vào thang máy.

“Xe đen.” Hôm đó Kiều Ưu
Ưu cũng nói vậy. Nhưng cô lại không nói chủ nhân của chiếc xe đó chính là Tống
Tử Đồng.

“Họ về rồi?”

“Ừ!” Trử Tụng thay dép,
đi vào nhà vệ sinh.

Kiều Ưu Ưu nhìn bóng
anh, trên đó toát lên một khí chất “lạnh lùng vô tình.” Đây đâu phải là người
chồng tốt khi nãy? Kiều Ưu Ưu bĩu môi, anh diễn thật không tồi, đến cô cũng bị
cảm động.

Cô nhặt một viên sôcôla
có hình dạng kì quái bỏ vào mồm, nằm trên ghế mềm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Viên sôcôla dần tan trong miệng, vị ngọt của nó chảy xuống cổ họng, nhưng cô
lại không thấy được cảm giác thích thú như mọi lần. Trử Tụng vì sao lại không
thích ăn sôcôla? Anh ấy sao vậy? Nhìn thấy các cô gái đẹp nên thế sao? Sao lại
thay đổi nhanh thế?

“Hức!” Kiều Ưu Ưu ngồi
thẳng lên: “Cũng khó tính gớm.”

Cô chạy nhanh vào đứng
trước cửa nhà tắm, gõ cửa “cạch cạch” nhưng không thấy ai trả lời. Rõ ràng anh
đang ở trong đó, chỉ có điều anh không muốn để ý tới cô đấy thôi.

“Trử Tụng anh mở cửa ra!
Em có chuyện cần hỏi anh. Mở cửa!” Kiều Ưu Ưu cuống lên, tiếng đập cửa ngày
càng lớn nhưng vẫn không có ai trả lời, “anh mà không mở là em vào đấy!”

“Cạch!”

Cửa nhà vệ sinh mở ra,
Trử Tụng đứng ngay trước mắt cô, sau đó cô cảm thấy có mùi thuốc lá xộc thẳng
vào mũi. Kiều Ưu Ưu nhăn mặt theo phản xa, bịt chặt mũi, tay kia phẩy phẩy cho
bay mùi thuốc lá trong không khí, “này, anh nói xem, chiến công hạng nhất là
như thế nào?”

Trử Tụng từ lúc vào nhà
đã mang bộ mặt đưa đám, đến lúc này cũng vẫn chưa có chút thay đổi nào.

“Em cũng quan tâm à?”

“Vì sao lại lập được
chiến công hạng nhất? Trử Tụng anh đã làm gì vậy?” Kiều Ưu Ưu không phải kẻ
ngốc, cô biết Huân chương Quân sự hạng nhất không phải ai cũng có thể có được.
Nhẹ thì cũng phải là trọng thương, nhưng cái người ở trước mắt cô lúc này đây lại
khỏe mạnh như vậy, đến kĩ thuật trong phòng ngủ cũng đã tăng lên, huống chi nói
tới trọng thương? Từ trước tới nay đều là anh làm người khác bị thương chứ đã
từng bị thương bao giờ đâu?

“Quan tâm tới anh à?”
Trử Tụng nhướn mày.

“Anh đừng cứ hỏi mà
không trả lời em, bây giờ em đang nghiêm túc hỏi anh đấy. Mẹ có biết không? Hay
là ba bố con anh hùa lại giấu cả nhà? Nếu đã cố giấu thì tại sao hôm nay còn
bắt em tới xem nhận huân chương? Không sợ em đi mách mẹ, sau đó bắt anh chuyển
nghề, nhốt anh ở trong nhà nuôi cá sao?”

Ánh sáng có chút tối
tắm, Kiều Ưu Ưu cứ thế nói mà không hề để ý tới ánh mắt thất vọng của Trử Tụng
khi anh cúi đầu xuống. Trử Tụng đi ngang qua vai cô, “tùy em, anh mệt rồi, ngủ
một lúc đây.”

Kiều Ưu Ưu bị đẩy sang
một bên nên tâm trạng rất phức tạp.

Một cánh cửa ngăn cách
hai con người. Hai không gian. Trử Tụng nằm trên giường, vốn dĩ anh rất mệt
nhưng lại không thể bình tĩnh được. Kiều Ưu Ưu ngồi trên ghế sofa xem phim, rõ
ràng là phim hài, nhưng sao cô chẳng thể cười nổi. Đầu óc cô như đang bay, bay
mãi tới những nơi khác nhau, cả đầu là một đống hỗn loạn.

Cô bị sao thế này? Kiều
Ưu Ưu ép mình bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình bị làm
sao. Trái tim cô rối bời vì Trử Tụng lập công hạng nhất, nhưng tới hôm nay cô
mới biết. Còn về câu chuyện làm thế nào lập được chiến công thì anh lại không
nói, cô có phải là đã không làm tròn trách nhiệm của người vợ, hay là chồng cô
đã quá xem nhẹ vai trò người vợ của cô? Việc lớn như vậy mà tới khi công bố với
tất cả mọi người thì cô mới biết, đây là hậu quả của cuộc hôn nhân vô tình này
mang lại sao?

Cô có quyền được biết lí
do của tất cả những chuyện này, nhưng anh lại không muốn kể cho cô nghe. Vậy
tại sao anh lại thay đổi tính khí nhanh như vậy? Lúc này người nên tức giận
không phải là cô sao?

Kiều Ưu Ưu cắn móng tay,
càng nghĩ càng thấy bất an, hay là tại Tống Tử Đồng đã nói gì với anh ấy? Cô
móc điện thoại ở dưới khe ghế lên gọi cho Sở Hân Duyệt.

“Mới đấy mà đã nhớ tôi
rồi sao? Tôi chỉ vừa mới về thôi mà.” Kiều Ưu Ưu chẳng có tâm trạng để đùa với
Sở Hân Duyệt, “lúc nãy khi mọi người về, có gì khác thường không?”

“Cái gì khác thường cơ?”
Lời nói của Kiều Ưu Ưu khiến cô chẳng hiểu gì.

Kiều Ưu Ưu cân nhắc rồi
hỏi: “Lãnh đạo có nói gì không?”

“Nói gì? Không nói gì
cả.”

“Thế còn chồng mình?”

“Cũng không nói gì cả.
Kiều Ưu Ưu cậu sao thế? Sao cứ thần bí vậy? Đừng nói là cậu bị đập đến hỏng đầu
rồi nhé!”

“Biến, tôi vẫn khỏe
chán, cúp máy đây!”

Kiều Ưu Ưu vẫn bứt rứt,
cô liên tục uống nước, không quan tâm là cơ thể cần nước hay là do phản ứng có
điều kiện khiến cô muốn uống nước. Sau đó cô lại chạy vào nhà vệ sinh mấy lần,
đến khi đi hết cô mới dừng lại.

Sau khi bộ phim kết
thúc, Trử Tụng tỉnh dậy đầu óc rối bù, mặc trên người bộ quần áo ngủ mềm rộng
màu nâu nhạt, bước chân trần đi ra. Anh đi lướt qua trước mặt Kiều Ưu Ưu vào
bếp uống nước. Quần áo là do cô mua, mỗi bộ đều rất vừa vặn, không biết là do
cơ thể anh có số đo chuẩn hay là mắt cô nhìn chính xác.

Uống hết cốc nước, Trử
Tụng đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ưu Ưu, giành lấy đồ ăn vặt từ
tay cô rồi cho thẳng vào mồm.

Kiều Ưu Ưu trừng mắt
nhìn anh, cô rất muốn hỏi anh đôi chút nhưng tâm trạng của anh lúc này có phải
đang rất u ám? Hơn nữa cô còn rất muốn biết lúc nãy vì sao anh đột nhiên lại
thay đổi như vậy?

“Cứ nhìn đi, không nhìn
sẽ chẳng còn cơ hội nhìn nữa đâu.” Trử Tụng nhét đồ ăn vào mồm rồi chăm chú
nhìn ti vi.

“Anh có ý gì vậy?” Kiều
Ưu Ưu tiếp tục quay đầu lại nhìn anh.

“Vừa nhận được điện
thoại, ngày mai phải trở lại doanh trại” nói xong anh quay lại nhìn Kiều Ưu Ưu,
nhếch miệng cười với cô, “quấy rầy em nhiều ngày rồi, thật vô cùng xin lỗi.”

Kiều Ưu Ưu nghe câu nói
của anh xong thì lửa giận dâng lên ngùn ngụt, anh coi cái nhà này là gì chứ?
Quán trọ sao? Vậy cô là cái gì? Gái bao cũng cần phải trả tiền, anh vừa ăn uống
vừa mua vui mà đến một xu cũng không cần bỏ ra, ở đâu lại có chuyện dễ dàng như
vậy?

Kiều Ưu Ưu cướp lại gói
đồ ăn vặt trên tay anh, lấy chân đá anh ngã từ ghế xuống. Trử Tụng chẳng phản
ứng gì, anh ngồi lên rồi phủi mông đi mất.

Chương 9

Bữa tối ở nhà họ Trử
đông đủ tất cả mọi người, trừ gia đình nhà anh cả.

Nhà họ Trử bây giờ chỉ
thiếu trẻ con, điều này khiến cho bà Trử vô cùng bất mãn. Trử Minh Tử là đứa bé
được ông Trử nhận nuôi, hơn nữa lại không phải ở độ tuổi mà bà Trử mong muốn.
Nhà anh cả có một đứa con gái, nhưng anh ấy lại sống ở tỉnh khác, vì thế cháu
gái cũng không được ở bên cạnh bà nội. Anh hai thì chẳng mong được gì, đã ngoài
ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái, có hy vọng nhất vẫn là cậu con
trai thứ ba. Sau khi kết hôn tưởng rằng năm tiếp theo sẽ sinh cho bà một đứa
cháu mập mạp, nhưng đã hai năm trôi qua mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, bà làm
sao mà không lo cho được?

Thông tin hôm đó ở nhà
họ Kiều, Trử Tụng đồng ý sinh con đã truyền tới tai bà Trử, bà đương nhiên rất
vui mừng. Gặp lại Kiều Ưu Ưu bà cũng không dùng những lời nói “đả kích” nữa mà
ân cần hỏi thăm, hơn nữa còn cho cô rất nhiều đồ tẩm bổ.

Cả nhà được ngồi ăn cùng
với nhau nên trong lòng bà Trử rất vui, bà rất nhớ Trử Tụng và Trử Dương tuy
nhiên hễ cứ nhìn thấy họ là bà lại tỏ ra không hài lòng. Trử Tụng ở cách bà quá
xa, hai mẹ con thường xuyên không gặp mặt, còn Trử Dương thì đỡ hơn vì anh đóng
quân ở ngoại ô Bắc Kinh, nhưng việc anh không có bạn gái lại làm cho bà vô cùng
sốt ruột.

Bà Trử kéo Kiều Ưu Ưu ra
ngồi cạnh bà, vừa ăn vừa dặn dò cô thứ gì nên ăn nhiều, thứ gì tính hàn tốt
nhất không nên ăn, bà dồn hết sự quan tâm vào cô mà bỏ qua luôn hai người con
trai khó khăn lắm mới được trở về nhà của mình.

“Mẹ à, Ưu Ưu phải giữ
dáng nên những gì mẹ nói cũng vô dụng thôi.” Trử Tụng vừa gắp xương cá ra vừa
lãnh đạm nói, lời nói của anh như có chứa ẩn ý gì bên trong.

Bà Trử nheo mắt nhìn
Kiều Ưu Ưu, bà đoán ngay ra hình như hai đứa này đang cãi nhau thì phải. “Con
không có ở nhà nên cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ mà là mẹ đẻ của Ưu Ưu thì nhất
định mẹ sẽ bắt hai đứa ly hôn ngay.”

Lời nói vừa dứt thì cả
bàn im lặng như tờ. Trử Tư suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình, Trử Minh Tử đang
nói chuyện vui vẻ với Trử Dương nghe bà Trử nói xong liền vội vàng im lặng, tập
trung ăn. Còn Trử Tụng, vốn tưởng rằng đã gắp hết xương cá ra rồi lại bị mắc
trúng xương cá, anh ho dữ dội, cuối cùng cái xương vẫn không chịu ra nên anh
chỉ còn cách nuốt một miếng cơm thật to. Ngay đến ông Trử nghe xong cũng buông
đũa xuống.

Bà Trử như người ở ngoài
cuộc, không hề để ý tới lời nói như bom nổ của mình, cũng chẳng để ý xem có
phải bà vừa khiến một số người nổ tung hay không, bà thản nhiên múc một bát
canh đặt trước mặt Kiều Ưu Ưu, dặn cô phải uống nhiều canh, còn nói cô gầy quá
nên cơ thể bị suy nhược.

Kiều Ưu Ưu im lặng ăn
cơm, ở Trử gia, cô luôn giữ hình tượng người con dâu ngoan hiền, chưa bao giờ
cãi nhau với Trử Tụng và là một người vợ tốt trong mắt mọi người. Nhưng thực tế
cô sớm đã thu phục được Trử Tụng, chỉ là anh có sức chịu đựng quá tốt nên hoàn
toàn không có phản ứng gì. Nếu không bởi hai từ “ly hôn” mà bà Trử nói thì anh
chắc chắn sẽ không bị mắc phải xương cá.

“Ưu Ưu, bố con dạo này
có khỏe không? Lâu lắm rồi bố không gặp bố con.”

“Gần đây sức khỏe của bố
con rất tốt ạ, bố cứ yên tâm.”

Bố đẻ của Kiều Ưu Ưu và
bố của Trử Tụng là bạn bè đã nhiều năm, nhưng vì lí do sức khỏe nên ông đã nghỉ
hưu sớm, hàng ngày ông ở nhà trồng hoa, nuôi mèo và đánh cờ với mấy bác hàng
xóm, hoặc đi đánh golf dành cho người già.

“Công việc của con vẫn
thuận lợi chứ?”

“Vâng, vẫn tốt ạ.” Kiều
Ưu Ưu ngoan ngoãn cười đáp.

Ông Trử gật đầu, chuyển
chủ đề “quan tâm” sang Trử Tụng.

“Ngày mai con trở về
quân ngũ hả?”

“Vâng!” Khó khăn lắm Trử
Tụng mới nuốt được cái xương cá vào bụng, ngẩng cổ uống không ít nước.

Ông Trử thấy sắc mặt vợ
thay đổi không ít bèn vội vàng dặn dò Trử Tụng: “Đừng có đi lâu quá mà không có
tin tức gì, nhớ gọi điện cho mẹ con thường xuyên."

Trử Tụng gật đầu, cười
nịnh với bà Trử, “mẹ à, mỗi ngày con sẽ gọi điện cho mẹ một lần, làm cho mẹ
phát chán con thì thôi.”

Trử Tụng không biết nói
gì nữa, cười với bà Trử rồi quay đầu sang nháy mắt với Trử Tư, anh hiểu ngay
bèn tiếp lời: “Phải rồi, còn tiền ăn tháng này, mọi người lấy tiền ra nộp nào,
bố mẹ không thể nuôi không đâu, nhanh lên.”

“Im mồm!” Bà Trử vừa
quay đầu lại nhìn một cái là Trử Tư lập tức gắp thức ăn. Bà quay sang Trử Tụng
dặn dò rất nghiêm túc, mà thực ra là bà đang ra lệnh: “Mẹ đã nói rõ rồi đấy,
nghe hay không thì tùy con, nhưng mẹ rất nghiêm túc đấy. Năm nay sắp qua rồi
thì không nói, trong năm sau con phải cho mẹ được bế cháu, nếu con không muốn
mẹ sống thoải mái thì con cũng đừng mong được yên ổn!”

Kiều Ưu Ưu nắm chặt đôi
đũa trên tay, chỉ sợ không để ý sẽ đánh rơi xuống đất mất. Cũng may là bà Trử
không biết Kiều Ưu Ưu phản đối chuyện có con, chứ nếu không bà chắc chắn sẽ đá
cô từ trên ghế xuống đất.

“Bà nội, cháu cũng là
cháu gái của bà mà, bà không thể kì thị tuổi của cháu quá lớn.” Trử Minh Tử
chớp mắt nói có chút ấm ức.

Trử Tư gõ cốc, vui vẻ
tiếp lời: “Bà nội cháu không phải là kì thị tuổi tác của cháu, mà chính là kì
thị cháu.”

Trong chốn hậu cung của
nhà họ Trử thì Trử Minh Tử là người đứng đầu, cô gái hai mươi tuổi, cao 1m74.

“Bà nội không phải là kì
thị cháu hay là tuổi tác của cháu...” Ưu Ưu nói ghé sát vào tai anh nói nhỏ:
“Giới tính.”

Giọng nói rất nhỏ nhưng
Trử Dương vẫn nghe thấy được, anh nheo mày, Trử Tư mặt mày xanh lại.

“Hai đứa đừng có thì
thầm to nhỏ nữa, đợi tí nữa tôi sẽ giải quyết nốt chuyện hai đứa.” Bà Trử thay
ông Trử tiếp tục “quan tâm” Trử Dương. Vẫn là giọng nói không hài lòng trút
giận lên con trai: “Thời hạn một năm cũng được dành cho con, trong năm sau phải
cưới vợ, đừng nói với mẹ là con không có thời gian rảnh rỗi, Trử Tụng nó còn
kết hôn được thì tại sao con lại không thể? Vẫn là câu nói đó, nếu con không
muốn mẹ sống thoải mái thì con cũng đừng mong được yên ổn!”

Trử Dương không trả lời
khiến bà Trử rất không vui, bà đập bàn cao giọng hỏi: “Con nghe rõ chưa?”

“Vâng!”

“Vâng? Lại muốn gạt mẹ
à? Mẹ đã chọn giúp con một cô gái rất tốt, ngày mai con tranh thủ đi gặp nhé!”

“Vâng!”

Tính khí Trử Dương vẫn
như vậy, nói nhiều hơn một từ sẽ là lãng phí, dù có là con trai của mình đi nữa
thì bà Trử cũng chẳng có cách nào thay đổi. Lời nói dù có tốt đẹp tới đâu đi
chăng nữa nếu không thích thì cũng chả có tác dụng gì.

Kiều Ưu Ưu liếc mắt sang
bên cạnh, hạ giọng nói với Trử Tụng: “Anh thấy chưa, là em đã cứu anh ra khỏi
biển lửa, nếu không bây giờ chắc người bị mắng sẽ là anh.”

“Vậy em làm người tốt
thì làm cho tới cùng đi, nhân tiện sinh cho anh một thằng con trai.”

Kiều Ưu Ưu nghiêng người
trở lại không trả lời anh, cô thực sự chưa chuẩn bị tinh thần có con nhưng cô
cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Trử Tụng cũng sắp phải đi rồi, một lần đi
của anh cũng đến nửa năm hoặc mười tháng, hơn nửa năm trôi qua họ cũng chỉ gặp
nhau không tới hai ngày, chẳng dễ gì mang thai được. Đứa trẻ ra đời còn phải có
cả thiên thời địa lợi nhân hòa!

Trử Tư cúi đầu cười
thầm, đây chính là hậu quả của việc họ không quan tâm đến nhà cửa trong thời
gian dài. Nhưng anh không ngờ một giây sau chính anh cũng bị ngọn lửa kia tìm
tới.

“Còn con, Trử Tư, con
đừng có ở đó mà vênh mặt đắc ý, mẹ cảnh cáo con, con bỏ ngay những tật xấu của
con đi, sống yên ổn cho mẹ được nhờ, nếu có chuyện gì xảy ra mà đến tai mẹ thì
mẹ sẽ đích thân đập luôn cái “xe ba bánh” của con đấy.”

“Xe ba bánh” là tên của
chiếc xe mà bà Trử tặng cho Trử Tư, nhưng đó là một chiếc xe thể thao hình
phẳng, giống như nằm dính sát xuống mặt đất, nên mới gọi là “xe ba bánh”. Từ
lần đầu tiên Trử Tư lái chiếc xe về nhà bà đã không hài lòng, nên đã ra lệnh
cho anh khi về nhà thì không được lái chiếc xe đó.

Bà Trử như vừa ăn phải
thuốc súng, trừ phu quân của mình ra thì nhìn ai là mắng đấy. Ông Trử cũng cảm
thấy các con tụ tập lại ăn uống thật chẳng dễ dàng gì, nên nói những câu vui vẻ
một chút, nhưng những lời này ông cũng chẳng nói ra nữa.

Mọi người đều nhất trí
cho rằng: Tính khí nóng nảy của bà Trử là do bà được ông Trử chiều quá nên
quen. Từ ngày họ bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì chưa bao giờ họ nhìn thấy ông
Trử đỏ mặt tức giận với bà, cãi nhau lại càng không. Từ trước tới nay dù bà Trử
có tức giận thế nào đi chăng nữa thì ông Trử cũng rất ân cần dỗ dành và khuyên
nhủ. Đây là một ví dụ sống, một bài học thực tế cho chúng ta thấy không nên
cưng chiều bà xã quá mức!

* * *                         

Sau bữa cơm tối, Kiều Ưu
Ưu và Trử Tụng ngồi một lúc rồi lái xe về nhà. Trên đường về nhà họ đi qua nơi
làm việc của Kiều Ưu Ưu, trong lúc đợi đèn đỏ, Kiều Ưu Ưu theo thói quen quay
lại nhìn. Trử Tụng thấy thế vô cùng khó chịu, anh nói: “Chỉ là một tòa nhà xấu
xí như cái quần cộc có gì đáng nhìn đâu."

Báo cáo nội dung xấu