Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 11

Kiều Ưu Ưu không nghe
lời anh, cô cúi xuống kéo chân anh đặt lên trên giường. Bàn chân Trử Tụng cũng
bị một miếng thủy tinh đâm vào, vết thương sâu hơn của cô rất nhiều.

Kiều Ưu Ưu giận dữ nói:
“Anh nhìn đi!”

“Da anh dày, không có
cảm giác gì cả.”

“Làm thế nào bây giờ? Đã
bị mắc vào trong rồi.”

“Rút ra thôi, để anh.”
Nói xong, anh tự nhấc bàn chân mình lên, dùng hai ngón tay kéo mảnh thủy tinh
ra, mắt không hề chớp, nhưng máu lại chảy ra rất nhiều. Miếng thủy tinh đó
giống như vừa đâm vào trong tim Kiều Ưu Ưu, tim cô chợt đau nhói, vội vã lấy
miếng bông dán lên trên, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại phải cầm máu.

“Em xin lỗi.” Kiều Ưu Ưu
quỳ dưới giường, giọng nói rất nhỏ, nhưng tràn đầy sự áy náy.

Trử Tụng bỗng dừng lại
một chút, “Ừ!”

“Em cứ cuống lên là lại
nói linh tinh.”

“Ưu Ưu!” Trử Tụng ngẩng
đầu lên, khóe miệng hơi hé cười, “Đúng là em ghen rồi, vậy nên mới tức giận
đúng không?”

“Không phải thế.”

“Không thừa nhận thì
thôi, trong lòng anh hiểu là được.” Anh nhìn sâu vào cô, khuôn mặt vẫn còn hơi
ửng đỏ sau khi làm chuyện ấy, cái mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ hồng, ngón tay anh
bất giác đưa lên chạm vào khuôn mặt cô, nhưng anh lại bị một bàn tay của Kiều
Ưu Ưu đẩy ra. Kiều Ưu Ưu phá vỡ hoàn toàn bầu không khí, “Anh vừa mới sờ vào
chân mình mà lại chạm vào mặt em, Trử Tụng anh có ý đồ gì vậy?”

Trử Tụng ngượng ngùng
rụt tay lại, “Đại Tiểu Kha năm ngoái mới được điều về đây, chồng cô ấy ở Thẩm
Phi nên tới đây có thể gần với chồng cô ấy hơn một chút, mấy ngày nữa cô ấy
cũng chuyển ngành rồi.”

Kiều Ưu Ưu vẫn cố chấp
quay đầu sang một bên, vuốt nhẹ mấy sợi tóc rối: “Chẳng liên quan đến em.”

“Hứ, trẻ con.” Trử Tụng
lấy tay kéo cổ cô quay lại rồi thơm mạnh vào môi cô. Câu nói đó của anh là sự
thật, anh ghét cái miệng của Kiều Ưu Ưu, cả những lời từ miệng cô nói ra, mỗi
câu đều khiến anh tức gần chết.

“Anh lại động vào em.”

“Đâu có, là thơm đấy
chứ, có dùng tay đâu.”

Kiều Ưu Ưu nhấc chân
định đá anh nhưng lại bị anh chặn lại, “Đừng đá nữa, đây là hạnh phúc nửa đời
còn lại của em, cũng là tổ tông của con trai em, đá hỏng rồi thì phiền phức lắm
đấy.”

“Hỏng mới tốt đấy, không
còn thì có nghĩa là tạo phúc cho thiên hạ.”

“Anh đâu có vĩ đại đến
thế. Ưu Ưu, lúc nãy khi ở dưới cơ thể anh, không phải em kêu lên như con mèo
tìm bạn sao, sao bây giờ nói chuyện lại chẳng có sức thuyết phục nào cả.”

Kiều Ưu Ưu ra sức đẩy
anh từ trên giường xuống dưới đất, kéo chăn trùm kín người, giữ chặt chăn không
buông tay, kệ Trử Tụng có nói gì thì nói cô cũng không chịu chui ra.

Chương 19

“Anh đi đây!”

Kiều Ưu Ưu vẫn cuộn tròn
trong chăn, không động đậy gì.

“Anh đi thật đây!”

“Đi thì đi đi, tốt nhất
là đừng có mà quay lại nữa!” Kiều Ưu Ưu nằm ở dưới chăn, rầu rĩ trả lời. Đúng
thật là chỉ giúp anh ta thỏa mãn, trời tối như vậy rồi mà lại còn quay người đi
mất, để lại một đống hạt giống trên người cô, thật là người đàn ông vô lương
tâm!

Trử Tụng mặc xong quần
áo, ngồi xuống bên giường, ôm lấy cô qua lớp chăn, trong giọng nói chất chứa
đầy sự dịu dàng: “Tối nay anh phải bay tuần đêm, từ lúc bước vào nhà họ đã liên
tục gọi điện giục đi rồi. Ưu Ưu, em nghỉ sớm đi.”

Máy bay, máy bay, anh cứ
đi theo cái máy bay của anh đi! Đi mà ngủ cùng máy bay, bảo máy bay sinh con
cho anh đi! Kiều Ưu Ưu túm chặt ga trải giường, chỉ muốn xé cái ga ra thành
nhiều mảnh.

Anh nhìn thấy cô không
giãy giụa nữa, cũng không nghe thấy cô nói gì nữa, cuối cùng vẫn đi mất, căn
phòng trống vắng chỉ còn lại một mình cô. Kiều Ưu Ưu cuốn chăn thật chặt quanh
người, rõ ràng là trong căn phòng rất ấm áp, nhưng sao cứ có cảm giác lạnh lẽo
vô cùng. Tối qua anh ôm cô ngủ, hôm nay cô chỉ còn biết ôm cái gối!

* * *

Cuộc sống của Kiều Ưu Ưu
rất đơn giản, cô ở nhà lên mạng, ngủ, xem ti vi, hoặc gọi điện thoại buôn
chuyện với bạn. Bữa trưa được một anh lính trong doanh trại mang tới đưa cho
cô, bên ngoài quá lạnh, dù được đặt bên trong hộp giữ nhiệt nhưng khi cầm vào
nhà nó cũng đã nguội đi không ít. Kiều Ưu Ưu thơ thẩn nhìn đồ ăn đang quay tròn
trong lò vi sóng. Trử Tụng đang làm gì? Đang bay sao? Mỗi ngày cô đều có thể
nghe thấy tiếng động cơ máy bay, nhưng lại không thể nhìn thấy hình dáng chiếc
máy bay, lúc này chẳng biết anh đang trốn trong đám mây nào?

Sau khi ngủ trưa, Kiều
Ưu Ưu cảm thấy có chút bức bí, nhìn ra cửa sổ lại thấy ngoài trời đang có
tuyết. Kiều Ưu Ưu mặc quần áo thật dày, đội mũ và đeo găng tay nhìn như một con
gấu, bước từng bước xuống nhà.

Ngoài trời lạnh như cắt,
chỉ có thể để hở đôi mắt ra ngoài, nhìn thế giới đang bị bao phủ bởi một màu
xám. Khung cảnh bên ngoài khu tập thể rất đẹp, chỉ là khi đến mùa đông, cây cối
đều đã rụng hết lá, thảm cỏ đã trở thành một khoảng màu nâu vàng, sắc xanh duy
nhất còn tồn tại chính là những hàng cây bùi tía.

“Cô ơi!”

Đột nhiên có giọng nói
của một cô bé gọi cô, Kiều Ưu Ưu không chắc chắn có phải đang gọi cô hay không,
nhưng vẫn quay đầu lại nhìn. Đó là một cô bé chừng năm, sáu tuổi, mặc một chiếc
áo khoác lông vũ màu hồng, đội mũ len màu hồng và đeo khăn quàng cổ màu trắng.
Khuôn mặt trắng trẻo phúng phính, cái mũi đỏ lên vì bị lạnh, đôi mắt to tròn
đang nhìn cô.

Kiều Ưu Ưu đi tới, khó
khăn ngồi xuống để nhìn đối diện cô bé.

“Cô ơi, cô xinh thật
đấy!”

Kiều Ưu Ưu trong lòng
rất sung sướng, ngoác miệng ra cười, “Cám ơn cháu, cháu cũng rất xinh, tên cháu
là gì?”

“Cao Nhiễm Nhiễm.”

“Nhiễm Nhiễm.” Kiều Ưu
Ưu nói nhẹ, “Chào cháu, cô là Ưu Ưu!”

Kiều Ưu Ưu giơ bàn tay
đang đeo găng thật dày ra, Cao Nhiễm Nhiễm vui vẻ đưa bàn tay nhỏ của mình ra
nắm lấy, Kiều Ưu Ưu vuốt nhẹ mũ của cô bé, “Từ giờ trở đi, chúng ta đã là bạn
rồi, người bạn nhỏ Nhiễm Nhiễm.”

“Cô Ưu Ưu, người bạn
lớn.”

Kiều Ưu Ưu vừa nghe vậy
liền bật cười, cái tên này dài thật. Nhưng đứa bé này thực sự rất đáng yêu,
trên cái mũ len còn có hai cái tai gấu.

“Cháu có lạnh không?”

Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Cô
Ưu Ưu, cô có lạnh không? Nếu cô lạnh, có thể cùng cháu chạy bộ. Bố cháu nói,
tập thể dục sẽ không lạnh nữa.”

Chạy bộ? Kiều Ưu Ưu bao
năm qua chưa chạy bộ bao giờ, đến cái máy chạy bộ cũng chưa từng tập, nhưng lời
đề nghị của cô bé bất ngờ khiến cô muốn thử xem sao.

“Được thôi, Nhiễm Nhiễm
đưa cô chạy cùng với nhé!”

“Vâng. Cô cứ theo cháu.”
Nhiễm Nhiễm kéo tay cô, quay người chạy hướng về phía cửa lớn khu tập thể.

Bọn họ chạy rất chậm, Ưu
Ưu nhìn thấy người bạn nhỏ ở bên cạnh là cảm thấy thích, “Nhiễm Nhiễm, lạnh thế
này sao cháu lại tự chạy ra ngoài?”

“Bà nội cháu đang ngủ,
cháu thấy tuyết rơi nên trốn ra ngoài chơi.”

“Như vậy không được đâu,
lúc nữa bà nội ngủ dậy không tìm thấy cháu sẽ rất lo lắng đấy.”

Nhiễm Nhiễm chạy chậm
lại, cái đầu nhỏ cúi xuống, “Bà nội không cho cháu ra ngoài chơi, bà nói bên
ngoài rất lạnh.”

Đúng là rất lạnh, âm
mười độ C, đây chưa phải lúc lạnh nhất, sau một tháng nữa có lẽ sẽ còn âm hai
mươi độ.

“Thế mẹ cháu đâu?”

Nhiễm Nhiễm càng cúi
thấp đầu, dáng người nhỏ bé đứng dưới tuyết, chỉ nhìn thôi cũng khiến người
khác đau lòng. Kiều Ưu Ưu nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, kéo bàn tay
nhỏ của cô bé nói: “Chẳng phải Nhiễm Nhiễm đang dắt cô đi chạy bộ sao? Chúng
mình cứ chạy trước, một lúc nữa tuyết tích lại, cô nặn người tuyết cho Nhiễm
Nhiễm, có được không?”

“Được ạ, được ạ, làm
người tuyết. Bà nội lúc nào cũng nói trời quá lạnh, không cho cháu chơi tuyết. Tuyệt
quá tuyệt quá, có thể nặn người tuyết.” Nhiễm Nhiễm vui quá nhảy cẫng lên rồi
chạy đi, Kiều Ưu Ưu nhìn dáng vẻ vui mừng của cô bé cũng cảm thấy mình được vui
lây. Chạy bộ, đi dạo và nặn người tuyết là những việc đã từng khiến Kiều Ưu Ưu
phải chau mày và cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng khi thực sự làm rồi thì
cảm giác lại rất tuyệt.

* * *

“Nhiễm Nhiễm, đây là…?”
Kiều Ưu Ưu chạy Đông chạy Tây dưới sự dẫn dắt của Cao Nhiễm Nhiễm, đi qua một
cánh rừng rồi tới trước một bức tường lớn, hai người thở hồng hộc rồi ngước lên
nhìn bức tường.

“Cô ơi, theo quan sát
của cháu, bức tường này là thấp nhất rồi đấy, hơn nữa gần đây cũng không có ai
đi tuần.” Nhiễm Nhiễm hớn hở giải thích với Kiều Ưu Ưu phát hiện lớn của cô bé.

“Thế à? Vậy ở đằng sau
bức tường là cái gì?”

“Là sân bay của doanh
trại, cháu rất muốn vào xem nhưng bố cháu nói cháu còn quá nhỏ. Cháu muốn vào
xem máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu ở trên ti vi đều rất đẹp.”

Kiều Ưu Ưu nhìn bốn phía
xung quanh, nghĩ ngợi chút rồi nói: “Nếu Nhiễm Nhiễm đã muốn xem như vậy thì cô
sẽ nghĩ cách cho cháu, được không?”

“Được ạ! Cô thật tuyệt!”

Kiều Ưu Ưu được khen nên
hơi đắc ý. Theo quan sát của cô thì bức tường này cao khoảng hơn hai mét, nếu
tìm mấy viên gạch xếp chồng lên nhau, sau đó để Nhiễm Nhiễm trèo lên cổ cô thì
chắc sẽ nhìn thấy bên trong có gì. Nghĩ là làm. Kiều Ưu Ưu và Nhiễm Nhiễm bắt
đầu hành động, họ nhặt những viên gạch ở xung quanh lại, chạy đi chạy lại cũng
không thấy mệt, cả người nóng rực.

“Cháu có lạnh không?”

Nhiễm Nhiễm lắc đầu
nhanh như chớp, “Cháu không lạnh.”

Xếp các viên gạch lên
nhau được khoảng năm mươi cm, Kiều Ưu Ưu trèo lên trèo xuống thử vài lần, cảm
thấy cũng đã đủ chắc rồi vui vẻ quỳ xuống, vẫy tay gọi Nhiễm Nhiễm: “Lại đây
nào Nhiễm Nhiễm, cô cõng cháu, như vậy cháu có thể nhìn vào khung cảnh bên
trong.”

Nhiễm Nhiễm đứng nguyên
tại chỗ không nhúc nhích, mắt mở tròn nhìn Kiều Ưu Ưu, “Nhưng mà, cô thì làm
thế nào?”

“Lần này Nhiễm Nhiễm
xem, lần sau cô sẽ xem, được không?”

“Nhưng mà, nhưng mà,
cháu không cõng được cô…” Nhiễm Nhiễm nói ngày càng nhỏ.

Kiều Ưu Ưu không nhịn
được cười phá lên, hóa ra cô bé đang lo lắng điều này.

“Nhiễm Nhiễm yên tâm,
lần sau cô sẽ tìm người khác có hình dáng to lớn.”

“Vâng!”

“Lên đi. Cẩn thận nhé!”

Nhiễm Nhiễm trèo lên
người Kiều Ưu Ưu, ngồi lên trên cổ cô, Kiều Ưu Ưu chống vào tường chầm chậm
đứng lên. Lần này cô mới thấm thía sâu sắc bi kịch của cơ thể không được khỏe
mạnh, cõng một đứa bé gái năm tuổi thôi mà khi đứng lên cô có cảm giác hai chân
run rẩy. Trước kia những ngày được nghỉ cô đều ở nhà, không bước ra ngoài nửa
bước, ra cửa thì đã có xe, đến đi siêu thị cũng ngại đường xa, chỉ muốn ngồi
lên cái xe chứa đồ cho xong.

“Cô ơi, có phải cháu
nặng quá không?”

“Đâu có, không nặng, vừa
đủ. Nhiễm Nhiễm, bám chặt lấy áo của cô nhé, cô đứng lên đây.”

“Vâng, cô cẩn thận nhé!”

“Được!”

Kiều Ưu Ưu cẩn thận
chống vào tường rồi đứng lên trên gạch, mỗi bước chân của cô lúc này đây đều
mang theo mơ ước của Nhiễm Nhiễm, tuy ước mơ này vô cùng nhỏ nhoi, nhưng cảm
giác được người khác tin tưởng như vậy thực sự rất tuyệt.

“Cháu nhìn thấy rồi,
nhìn thấy rồi, cô ơi, cháu nhìn thấy ở bên trong rồi.”

Giọng nói tràn đầy vui
sướng của Nhiễm Nhiễm khiến Kiều Ưu Ưu rất vui, cô thở dốc cười hỏi: “Bên trong
đó có gì vậy?”

“Có… chẳng có gì cả…”

“Á? Sao lại thế?”

“Cô ơi, bên trong và bên
ngoài đều giống nhau, chỉ toàn là cành cây, cỏ khô, những cái khác đều không
có.”

Trong giọng nói của
Nhiễm Nhiễm có đôi chút thất vọng, khiến Kiều Ưu Ưu nghe xong chợt có cảm giác
buồn. Bọn họ đã cố hết sức để nhìn vào bên trong xem có gì, kết quả lại là bây
giờ, cái gì cũng chẳng có, sao lại không thất vọng cho được!

“Nhiễm Nhiễm đừng buồn,
chúng ta có thể tìm chỗ khác, được không?”

“Có được không cô?”

“Đương nhiên là được
rồi.”

“Cô ơi, cô thả cháu
xuống đi!”

“Ừ, cẩn thận nhé!”

Cũng may chồng gạch xếp
rất vững, Kiều Ưu Ưu và Cao Nhiễm Nhiễm tiếp đất an toàn. Tuyết rơi ngày một
lớn, trên đất đã dần có một lớp tuyết. Nhiễm Nhiễm có chút không vui, Kiều Ưu
Ưu véo vào mũi cô bé, dỗ dành nói: “Tuyết rơi nhiều quá, chúng mình về cửa nhà
nặn người tuyết được không?”

Trẻ con rất dễ dỗ, chỉ
cần một câu đơn giản là có thể khiến nó vui rất lâu. Nghe lời đề nghị của Kiều
Ưu Ưu, Nhiễm Nhiễm vui tới mức nhảy cẫng lên, đập tay nói: “Nặn người tuyết, cô
Ưu Ưu thật tốt, hôm nay cháu vui lắm.”

“Thế à? Cô cũng rất vui.
Có mệt không?” Kiều Ưu Ưu và Nhiễm Nhiễm dắt tay nhau chầm chậm bước.

“Cháu không mệt.”

“Thế, hay chúng ta thi
chạy nhé?”

“Được ạ! Cô ơi, cháu
nhất định sẽ thắng cô.” Nhiễm Nhiễm tự tin nói rồi chạy trước.

“Này, vẫn chưa bắt đầu
mà, cháu chơi ăn gian!” Kiều Ưu Ưu lắc đầu cười rồi đuổi theo sau.

Trử Tụng từ doanh trại
đi ra thì nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ở phía trước, khoảng cách giữa họ
hơi xa nên anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hai người, anh cũng
không để ý, cùng đi với anh là Triệu Kha và Dương Văn cũng không chú ý, ba
người chỉ tập trung trò chuyện.

Kiều Ưu Ưu và Nhiễm
Nhiễm dừng lại nghỉ ngơi trước cửa sân tập thể, Kiều Ưu Ưu bốc một nắm tuyết
ném lên người Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm dĩ nhiên cũng không chịu đứng yên, cô bé
cũng bốc một nắm tuyết rắc lên người Kiều Ưu Ưu, vội vàng chạy trốn khỏi bàn
tay Kiều Ưu Ưu. Hai người cười nói và đuổi nhau ở ngay trước cửa tập thể.

Trử Tụng ngày càng tiến
lại gần, nhìn thấy hình ảnh đó ngày càng quen thuộc, anh thậm chí không dám tin
đó chính là Kiều Ưu Ưu. Đừng nói là tuyết rơi, đến trời nắng to cô cũng không
thích đi ra ngoài. Nhưng lúc này trước mặt anh, cô đang nô đùa cùng với một bé
gái rất vui vẻ, cười rất sảng khoái, tuy người cô mặc một chiếc áo lông vũ dày
sụ, đeo thêm găng tay và đội mũ, cả người được bọc chặt lại nhưng Trử Tụng vẫn
có thể nhận ra, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Kiều Ưu Ưu!

“Đây chẳng phải là Nhiễm
Nhiễm sao?” Triệu Kha chỉ vào họ nói.

Dương Văn gật đầu,
“Nhưng người ở bên cạnh là ai?”

“Đúng rồi, chưa từng gặp,
không phải là trưởng đoàn mới tìm cho Nhiễm Nhiễm một người mẹ kế đấy chứ? Ái
chà!”

Triệu Kha vừa mới dứt
lời, Trử Tụng liền đập một tay thật mạnh vào phía sau đầu anh ta, không một
chút nương tay.

“Sao anh lại tức giận?
Chúng em cũng chỉ đoán thế thôi, không có giá trị tham khảo mà.” Triệu Kha xoa
đầu, lẩm bẩm bất mãn.

Dương Văn thông minh
hơn, anh nhìn sắc mặt Trử Tụng, hỏi nhỏ: “Trung đội trưởng, nghe nói chị dâu
tới thăm anh, người này, không phải là chị dâu chứ?”

“Ừ!” Triệu Kha tròn xoe
mắt, trong lòng thầm nghĩ kiểu này chết rồi, chả trách anh ta đánh mình mạnh
thế, nhất định là do mình nói sai rồi. Nhanh chóng ngẩng mặt cười nịnh nói: “Ha
ha, trung đội trưởng anh đừng tức giận, lúc nãy em chỉ đùa thôi, anh đừng để
ý.”

“Cút đi!”

“Đúng là chị dâu à?”
Triệu Kha cứng đầu hỏi tiếp.

Trử Tụng và hai người nọ
ngày càng đi lại gần, Kiều Ưu Ưu đang cười thì nhìn thấy anh, đứng thẳng người
kéo tay Nhiễm Nhiễm, thở nhẹ và nói: “Nhiễm Nhiễm muốn có người tuyết, nhưng em
không biết làm, anh làm nhé.”

Dương Văn và Triệu Kha
nghe thấy giọng nói này đần người ra, không ngờ giọng của chị dâu lại hay đến
vậy!

Trử Tụng bước lên phía
trước, mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Ưu Ưu, nhìn tới mức khiến cô thấy ngại
ngùng, Trử Tụng mới cúi đầu nói với Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, đợi tuyết ngừng
rơi, chúng ta sẽ ra nặn người tuyết sau nhé, được không?”

“Á, bây giờ không được
sao?”

“Bây giờ tuyết rơi nhiều
quá, đợi ngày mai chú sẽ nặn cho cháu một người tuyết thật lớn.”

“Vậy được ạ.” Nhiễm
Nhiễm hơi thất vọng, cúi đầu xuống.

“Bây giờ Nhiễm Nhiễm nên
trở về nhà đi, bà nội có biết cháu đi ra ngoài chơi không?”

“À!”

Nhiễm Nhiễm giật mình:
“Chắc là bà nội dậy rồi, cháu phải về đây, tạm biệt cô, tạm biệt chú.” Nói
xong, cô bé quay người chạy thật nhanh, nhưng mới chạy được hai bước lại quay
lại, kéo tay Kiều Ưu Ưu, hỏi: “Cô ơi, cháu có thể tìm cô chơi cùng được không?”

“Tất nhiên là được rồi.”
Kiều Ưu Ưu kéo tay cô bé, chỉ về hướng nhà mình, đồng thời nói lúc nào cũng
hoan nghênh cô bé tới nhà chơi.

Lúc này thì Nhiễm Nhiễm
toại nguyện rồi, cô bé tung tăng chạy về nhà.

Triệu Kha và Dương Văn
đứng ở phía sau thì thầm to nhỏ rồi lại gần nhìn kĩ Kiều Ưu Ưu, tuy cái mũ và
khăn quàng khiến cô chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nhưng khuôn mặt này lại làm hai
người họ kinh ngạc. Họ vốn biết Trử Tụng đã kết hôn rồi, nhưng lại chưa biết vợ
của anh trông như thế nào, anh keo kiệt tới nỗi đến ảnh của cô cũng không cho
họ xem, hôm nay mới được nhìn thấy người thật, làm sao mà họ không kích động
cho được?

Nhưng người này, tại sao
nhìn lại thấy quen quen? Triệu Kha và Dương Văn nhìn nhau, hóa ra, mọi người
đều có chung cảm giác này.

Trử Tụng kéo tay Kiều Ưu
Ưu, hạ giọng nói: “Giới thiệu với em đồng nghiệp của anh.”

Kiều Ưu Ưu lo lắng lùi
về phía sau trốn tránh, “Không được đâu, em chạy cả một buổi chiều rồi, cả người
toàn mồ hôi, lúc nãy còn suýt trèo tường nữa, bẩn thế này làm sao mà gặp ai
được?”

“Em trèo tường?” Trử
Tụng nghe xong liền chau mày, bóp chặt lấy ngón tay cô, nghiến răng nói ra vài
từ: “Về nhà tính sổ với em sau.”

Kiều Ưu Ưu chột dạ lè
lưỡi.

“Hai người này là phi
công chủ lực trong đội bay của anh, Triệu Kha, Dương Văn. Đây là vợ tôi!” Trử
Tụng nói tới đây, hơi dừng lai một lúc, đôi mắt ánh lên niềm tự hào và sự ranh
mãnh, sau đó cố ý nói lớn: “Vợ tôi, Kiều Ưu Ưu!”

Chương 20

“Chào chị dâu…” Triệu
Kha và Dương Văn đồng thanh chào. Nhưng vừa mới chào xong bọn họ bỗng thấy sửng
sốt, Trử Tụng vừa nói vợ anh ấy tên là gì? Kiều Ưu Ưu? Cái tên này nghe quen
quen.

“Chào mọi người.” Kiều
Ưu Ưu cười và gật đầu. Lần đầu tiên nghe thấy có người gọi cô là chị dâu, không
giống như khi Trử Tư gọi mà đây là sự khẳng định thân phận chị dâu trong quân
đội của cô, Kiều Ưu Ưu chợt cảm thấy vô cùng tự hào.

“Á! Tôi nhớ ra rồi!”
Triệu Kha đập mạnh tay vào đầu, lớn giọng hét lên: “Lẽ nào chị dâu là… là…”
Triệu Kha quá kích động nên nói không rõ ràng, lời nói ở ngay trong miệng rồi
cũng không nói được ra, thật là chấn động!

“Không phải chứ…” Dương
Văn cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Kiều Ưu Ưu tự lẩm bẩm.

“Không phải cái gì? Làm
cái gì đấy hai người này, mắt đóng băng rồi à!” Trử Tụng cười rồi vỗ tay vào
mặt từng người, “Không mau đi đi.”

“Trung đội trưởng…”
Triệu Kha nuốt nước miếng.

“Kiều Ưu Ưu, đừng để ý
tới họ, bọn họ đều hồ đồ cả rồi!” Nói xong, anh kéo tay Kiều Ưu Ưu đi về nhà.

Triệu Kha lại nuốt nước
miếng, nhìn theo hình bóng có chút mơ hồ đang bị tuyết che lấp, lẩm bẩm nói:
“Đúng là Kiều Ưu Ưu.”

Triệu Kha sau khi mơ
màng bỗng hưng phấn trở lại, xoa xoa tay nói: “Thật không ngờ, kiếp này mình đã
gặp được người thật rồi. Mẹ ơi! Thật là phấn khích, hôm khác phải xin chữ kí mới
được!”

“Chả trách trung đội
trưởng thích xem dự báo thời tiết, hóa ra người dẫn chương trình dự báo thời
tiết lại là vợ anh ấy.”

“Nói thật chứ chị dâu để
mặt mộc cũng rất xinh đẹp, không giống như mấy người dẫn chương trình kia,
trang điểm xong đến mẹ ruột cũng chẳng nhận ra.”

“Triệu Kha, câu nói này
nếu để trung đội trưởng nghe được, cậu nghĩ anh ấy sẽ ném cậu từ trên máy bay
xuống, hay là trực tiếp giải quyết cậu ở trên mặt đất?” Dương Văn đập vào vai
Triệu Kha.

“Cũng đúng, ánh mắt của
trung đội trưởng…” Triệu Kha thở dài, anh cũng nhớ vợ mình rồi, có vợ con ở bên
chính là mơ ước của tất cả những người lính.

“Bọn họ sao vậy?” Kiều
Ưu Ưu và Trử Tụng đã đi được một đoạn xa, quay đầu nhìn lại vẫn thấy hai người
bọn họ đang đứng bất động trong làn tuyết rơi.

Trử Tụng đắc ý ngẩng đầu
lên, mặt anh bị những bông tuyết phủ lên nhưng giọng nói vẫn rất vui vẻ, “Bởi
vì em là Kiều Ưu Ưu.”

“Ồ!” Kiều Ưu Ưu từ trước
tới nay chưa từng cảm thấy mình là nhân vật của công chúng, cũng chưa từng nhận
quảng cáo cho sản phẩm hoặc các tiết mục của doanh nghiệp, tan làm là cô trở về
nhà, cô chính là một bà nội trợ bình thường, bạn bè và người nhà đều chẳng có
cảm giác gì đặc biệt khi cô liên tục xuất hiện trên truyền hình. Ở Bắc Kinh, cứ
một tấm biển quảng cáo là có tới năm người, trong đó có ba người là có liên
quan tới ngành giải trí, loại người như Kiều Ưu Ưu chưa bao giờ thu hút sự chú
ý của những người xung quanh.

Kiều Ưu Ưu đứng ở trước
cửa nhà, lúc lắc đầu nhảy nhót, muốn dùng cách này để khiến những bông tuyết
trên người rơi xuống. Trử Tụng cau mày đi vào căn nhà mà Kiều Ưu Ưu đã ở đó cả
ngày, không thể không thừa nhận, khả năng tự tạo ra rác của Kiều Ưu Ưu có thể
khiến người khác phát điên. Chỉ mới có một ngày thôi mà đã loạn hết cả, nếu như
ở trong quân đội thì chắc tình trạng cô bị phạt sẽ là chuyện cơm bữa. Được rồi,
bây giờ anh có món nợ khác phải tính, còn chuyện vệ sinh tạm thời sẽ lùi lại
sau.

Trử Tụng quay đầu lại,
vẫy tay với Kiều Ưu Ưu, “Lại đây!”

Kiều Ưu Ưu liếc nhìn anh
rồi không thèm để ý, chậm chạp cởi đôi bốt ra, đi dép vào.

“Em đã trèo tường?”

“Đâu có!”

Trử Tụng khoanh tay
trước ngực, không nói thêm nữa, mà chỉ nhìn cô chằm chằm, chỉ cần anh nhìn vào
chỗ có thể nhìn được thì ánh mắt anh sẽ không nhìn đi chỗ khác, Kiều Ưu Ưu lúc
đầu tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng bất chợt nhìn thấy trên tay anh có dán
băng dính, đó là vết cô cắn hôm qua, cô bỗng cảm thấy không muốn đôi co với anh
nữa.

“Nhiễm Nhiễm dẫn em băng
qua rừng tới một bức tường, con bé nói muốn xem bên trong trông như thế nào,
thế nên em mới cõng nó lên cho nó nhìn vào, nhưng người em lại thấp quá nên
phải xếp gạch lại với nhau rồi trèo lên, em không trèo tường.” Kiều Ưu Ưu tường
thuật lại một cách đơn giản.

Trử Tụng híp mắt, trên
mặt hiện lên ánh cười: “Thế nhìn thấy cái gì rồi?”

Kiều Ưu Ưu bĩu môi,
“Chẳng có gì.”

Trử Tụng vỗ vỗ vào người
mình.

“Làm gì?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3