Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 15
Những chiến sĩ cùng
đoàn nhìn Trử Tụng với một ánh mắt vô cùng đồng cảm, “trung đội
trưởng, hôm nay anh không sao chứ?”
“Cậu nhìn tôi bằng
ánh mắt gì vậy? Tôi vẫn còn khỏe chán!” Trử Tụng liếc nhìn đồng
hồ, vẫn còn hai mươi lăm phút nữa. Anh vẫn chưa biết Kiều Ưu Ưu chuẩn
bị nói cái gì, việc cô nhờ anh làm đã xong xuôi hết, nhưng cô lại
không cho anh biết mình sẽ làm gì, khẩu vị của anh sớm đã bị kéo đi
mất. Đồng chí Kiều Ưu Ưu à, phu quân đang rất mong chờ đây, đừng có
gây ra sai sót gì.
Mấy người họ nói
chuyện một hồi, cảm thấy vô vị quá bèn rủ nhau đi đánh bi-a. Trử
Tụng vốn được mệnh danh là tuyển thủ bi-a số một trong Sư đoàn Không
quân 1. Từ trước tới nay luôn đánh trúng hết bóng, quyết không nương
tay cũng chưa bao giờ giữ thể diện cho các lãnh đạo, ngay cả sư đoàn
trưởng đích thân lâm trận anh cũng không nể mặt chút nào.
Triệu Kha nói: “Trung
đội trưởng, chơi một ván chứ?”
Trử Tụng xòe hai bàn
tay ra, dáng vẻ rất tùy ý.
Triệu Kha bắt đầu xoa
tay chuẩn bị, anh khổ luyện bấy lâu nay cũng chỉ để có một ngày
đích thân hạ được Trử Tụng. Nhưng anh nào có biết, từ nhỏ Trử Tụng
đã chơi cái trò này, hồi nhỏ trong nhà chẳng có trò chơi nào để
giải trí nên bày ra mấy quả bóng, mấy anh em nhà anh mỗi ngày đều
tụm lại chơi, chiều cao không đủ thì giẫm lên ghế, chơi bi-a đã mấy
chục năm, mấy người họ một chốc một lát làm sao mà đọ lại được?
“Bắt đầu đi!”
Trử Tụng ra dấu tay
mời Triệu Kha đánh trước, Triệu Kha với tư cách là cấp dưới nên vẫn
muốn nhường anh đánh trước, nhưng Trử Tụng rất kiên quyết, Triệu Kha
cũng không đôi co nữa, đánh trước tức là sẽ có ưu thế, nói không
chừng anh cũng sẽ đánh hết bóng cho xem.
Lần đánh đầu tiên,
bóng bị đánh tỏa ra, bóng đỏ vào rổ trước. Sau đó ngày càng thuận
lợi, anh lại càng tự tin hơn, mỗi quả bóng đều vào rổ rất chính
xác, hơn nữa bóng trắng cũng đã tìm được một vị trí tốt. Trử Tụng
vừa xem vừa gật đầu, quả nhiên đã tiến bộ hơn rất nhiều.
“Không căng thẳng
chứ?”
“Có gì phải căng
thẳng?” Trử Tụng hỏi lại.
Dương Văn đổ thêm dầu
vào lửa nói: “Nếu anh ta mà đánh hết bóng thì huyền thoại bất bại
của anh cũng bị tiêu tan rồi.”
“Cậu có thể phủ
định Kiều Đan – người đã từng là một huyền thoại sau khi bị hậu bối
theo kịp sao?” Trử Tụng vừa quan sát bàn bóng vừa nói rất nhẹ
nhàng.
Dương Văn tự giác ngậm
miệng, tránh sang một bên.
Bóng đen số tám, quả
bóng cuối cùng, nếu quả này vào rổ thì Triệu Kha có thể lập kỉ
lục mới rồi. Bản thân anh ta rất kích động, thử nhiều lần, thay đổi
bao nhiêu vị trí, nhưng cuối cùng vẫn đánh hỏng. Bóng đen số tám
không những không vào rổ mà còn va vào bóng của Trử Tụng, lại phải
lấy một quả bóng khác ở trong rổ ra.
Trử Tụng bắt đầu
đánh bóng, vô cùng thuận lợi, anh hoàn toàn không phải mất thời gian
để tìm vị trí đánh, đánh rất tự nhiên mà còn rất tốc độ. Những
người khác xem rất chăm chú, thực ra anh cũng chỉ là vội vã muốn
thắng nhanh ván này để đi nghe bà xã kể chuyện mà thôi.
Đến lượt Trử Tụng
đánh bóng đen số tám, Trử Tụng nằm bò lên bàn bóng nhìn Triệu Kha,
ngoác miệng cười: “Xin lỗi nhé, anh em.”
Lời nói vừa dứt thì
một tiếng “binh” vang lên, cây gậy đập vào quả bóng, bóng đen đi một
đường lướt qua bóng của Triệu Kha rơi tõm vào rổ.
“Hay!”
Tất cả mọi người
đều hô lên, Trử Tụng nhìn đồng hồ, vứt cây gậy đánh bóng xuống rồi
chạy ra ngoài. Mọi người không hiểu tại sao nên hỏi anh muốn làm gì,
anh vừa chạy vừa nói: “Đi nghe kể chuyện.”
* * *
Kiều Ưu Ưu hít một
hơi thật sâu rồi ra dấu với Tiểu Tô, Tiểu Tô mở nút bắt đầu. Kiều Ưu
Ưu hỏi bằng khẩu hình: “Có thể nói được chưa?”
Tiểu Tô ra dấu tay
với cô. Kiều Ưu Ưu vỗ ngực, nhẹ nhàng lấy giọng: “Chào mọi người.”
Do cô quá căng thẳng
nên âm thanh rõ ràng và hơi cứng nhắc. Kiều Ưu Ưu nắm lấy tóc, hít
vài hơi thật sâu ra dấu tay “ok”
“Chào mọi người, tôi
là Kiều Ưu Ưu.”
Lần này không còn sự
cứng nhắc và căng thẳng, trong lời nói còn có đôi chút vui vẻ. Trử
Tụng nghe thấy câu nói đầu tiên của cô còn tưởng rằng cô không được
khỏe, nhưng câu tiếp theo đã làm anh yên tâm hơn, hai chân gác lên trên
bàn rung rung. Dáng vẻ ung dung tự tại, chờ đợi sự huyên náo của cả
sư đoàn.
“Á á á á á, là ai,
là ai?”
“Ai vậy?”
“Cô ấy nói gì?”
“Sao lại là một cô
gái?”
Cả câu lạc bộ bắt
đầu bùng nổ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình nghe nhầm, hoặc
là tai mình có vấn đề, kêu loạn hết cả lên, ai cũng tỏ ra vô cùng
hưng phấn.
“Suỵt, đừng nói nữa,
nghe đi.”
“Hôm nay tôi sẽ phụ
trách chương trình này, đầu tiên chúng ta sẽ nghe qua tình hình thời
tiết, bởi vì tôi khá quen vấn đề này.” Kiều Ưu Ưu cố gắng để giọng
của mình nghe vui vẻ hơn, để cho chương trình không còn vẻ nghiêm nghị
và căng thẳng như mọi ngày, không có ai phối hợp với cô nên cô chỉ có
thể tự hỏi và tự mình trả lời.
“Từ đêm nay tới sáng
ngày mai, nhiệt độ thấp nhất là âm 11 độ, nhiệt độ cao nhất là 3
độ, nhiều mây chuyển nắng.”
Trong phòng thu âm,
Kiều Ưu Ưu hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài đang như thế nào.
Chương trình phát thanh đối với anh em trong sư đoàn vốn dĩ là cái có
cũng được chẳng có cũng được, bỗng nhiên có một ngày, người dẫn
chương trình thay đổi, không chỉ biến thành một người phụ nữ mà còn
là một người phụ nữ nổi tiếng. Điều này làm sao có thể khiến họ
không kích động? Trên sân lớn hầu như không còn một ai đi lại, tất cả
đều tránh vào nơi kín gió để nghe Kiều Ưu Ưu nói. Ngay cả sân bay
cũng trở nên yên tĩnh, máy bay hạ cánh cũng chẳng có ai quan tâm.
“Được rồi, chương
trình chính thức bắt đầu. Mọi người có lẽ cũng không nhớ rõ hôm nay
là đêm giáng sinh, theo truyền thuyết kể rằng đêm nay ông già Noel sẽ
lái chiếc xe trượt tuyết của mình đi tới khắp mọi nhà. Vậy nên tôi
có một thỉnh cầu nho nhỏ, hi vọng tối nay các đồng chí bay tuần đêm
sẽ chú ý hơn, đừng va phải ông già Noel. Cám ơn rất nhiều!”
“Phụt!” Lưu Nhị Lăng
vừa uống một ngụm nước bỗng phun ra hết lên mặt trưởng đoàn.
“Xin… xin lỗi, trưởng
đoàn, không phải tôi cố ý đâu ạ.”
Trưởng đoàn Cao nheo
mắt hét lớn: “Còn không mau đưa giấy cho tôi.”
“Cô ta nói chẳng có
lý lẽ gì cả, coi chúng ta là trẻ con hết cả sao, cái gì mà va phải
ông già Noel chứ. Mẹ tôi muốn va phải đấy, bảo ông ta ra đây xem nào.”
Anh ta chính là người bay tuần đêm nay, vậy mà Kiều Ưu Ưu lại nghĩ ra
cái chiêu này.
“Cậu kì kèo cái gì
chứ? Hài hước, có hiểu không? Cái này khá thú vị, con gái tôi mà
nghe thấy chắc sẽ vui lắm.” Nói xong ông với tay bấm điện thoại gọi
về nhà bảo Nhiễm Nhiễm chạy ra cửa sổ để nghe đài phát thanh.
Lúc này đã có rất
nhiều người vây xung quanh Trử Tụng, dáng vẻ của anh lúc này cực kì
đắc ý. Đây chính là thể hiện anh quá là oai rồi.
“Ting ting tang ting
ting tang, chuông reo ting tang, chúng ta trượt tuyết thật là vui, chúng
ta ngồi xe trượt tuyết, hi hi!” Kiều Ưu Ưu hát hai câu, “được rồi, tôi
hát không hay nên chỉ hát đến đây thôi.”
“Hay mà, hay mà.”
“Chị dâu hát thêm bài
nữa đi.”
“Hát thêm bài nữa.”
Mọi người trong sư
đoàn đều hét lên như điên, Kiều Ưu Ưu hoàn toàn không nghe thấy gì,
Trử Tụng lại đơ ra, cả đám người vây quanh anh như một đàn ruồi vo ve,
“bảo chị dâu hát thêm bài nữa đi.”
“Hát cái đầu cậu,
ngậm miệng hết lại cho tôi, không muốn nghe thì cút ngay ra ngoài cho
tôi.” Trử Tụng gầm lên như sư tử, những người khác im bặt. Trử Tụng
lại cảm thấy rất phiền phức, vợ anh hát cho nghe một câu đã là tốt lắm
rồi, thế mà còn muốn nghe nữa? Được voi đòi tiên! Hơn mười năm trước
anh mới được nghe Kiều Ưu Ưu hát bài “Cô bé lọ lem” âm thanh đó khiến
trái tim anh tan chảy hoàn toàn.
Sư đoàn trưởng và
chính trị viên đứng trước cửa sổ văn phòng, có thể nghe thấy tiếng
từ loa phát thanh, cũng có thể nghe thấy tiếng như khỉ về rừng của
mọi người trong sư đoàn, ai cũng tưng bừng nhảy lên nhảy xuống.
“Ông Ngụy, đúng là
chỉ có ông mới có thể nghĩ ra được cách này.”
“Một năm rồi, mọi
người cũng chẳng dễ dàng gì, khó khăn lắm mới tìm được nguồn tài
nguyên lớn đến vậy, không sử dụng thì thật là quá lãng phí, không
phù hợp với phương châm trong kế hoạch năm năm lần thứ mười hai của
nước ta.”
Chính trị viên cười,
lắc đầu: “Thế người ta đã làm chương trình cho ông rồi, hình phạt cho
Trử Tụng thì sao?”
“Tôi đâu có nói để cô
ấy làm thì Trử Tụng sẽ được miễn phạt. Hơn nữa, tên tiểu tử ấy
thích giữ thể diện, sao có thể vì bản thân không phải chịu phạt mà
để vợ đứng ra đỡ. Bản kiểm điểm ngày thứ hai phải nộp, 30 km cũng
phải chạy, sợ tôi không công nhận còn tự tìm người đến giám sát. Tên
tiểu tử này, đúng là chỉ có anh ta.” Sư đoàn trưởng Ngụy cười, lắc
đầu.
Chính trị viên mở tờ
giấy A4 đặt trên bàn, chữ viết dày đặc cũng phải đến hơn hai mươi
trang. Hai vạn chữ còn đủ nữa là…
“Tên tiểu tử này là
một tấm thép tốt, năm đó lựa chọn cậu ta từ trong đám tân binh, ông
Ngụy, ông đúng là có con mắt tinh tường. Tôi vẫn còn nhớ, hồi anh ta
mới đến đúng như quái vật, nhìn ai cũng không vừa mắt, nhưng thành
tích ở mọi mặt đều rất xuất chúng. Anh ta còn tưởng chúng ta đều
không biết, nửa đêm anh ta lén chạy ra sân bay, xem máy bay, lượn vài
vòng xung quanh máy bay.”
“Đúng thế!” Sư đoàn
trưởng Ngụy ngồi xuống chiếc ghế xoay, “khi còn là tân binh ngay cả
trong kì nghỉ phép cậu ta cũng trốn đi một lần, ông còn nhớ không?
Đặc biệt cử xe đi đón cậu ta, kết quả là tên tiểu tử đó lại chơi
trò mất tích với chúng ta.”
“Thấm thoắt mà mười
mấy năm đã trôi qua, chúng ta đều già cả rồi, sau này thiên hạ là
của bọn họ.”
“Chương trình hôm nay
có chủ đề là thế giới bên ngoài. Chủ đề khá là khó nói, nói thực
là tôi cũng không thích. Tuy nhiên chúng ta hãy cùng lắng nghe bài hát
cũ của Tế Tần.”
“Từ rất lâu rất lâu
trở về trước, anh có em, em có anh. Từ rất lâu rất lâu trở về trước,
em rời xa anh, đến một nơi xa mãi…”
Kiều Ưu Ưu chỉnh âm
thanh nhỏ hơn, “mọi người có thể cùng hát, tôi rất muốn nghe, không
biết tập thể quân nhân khi hát các bài hát đang thịnh hành sẽ có
cảm giác như thế nào?”
Lời nói của Kiều Ưu
Ưu giống như đã mang tới một sự hưng phấn cho toàn bộ chiến sĩ trong
sư đoàn, bắt đầu từ hát nhỏ chuyển sang hát hợp ca. Tiểu Tô vươn ra
cửa sổ dỏng tai lên nghe, có thể nghe thấy họ gần như đã lấn át
giọng hát của ca sĩ. Tuy nhiên dường như không còn giai điệu.
“Cái cô Kiều Ưu Ưu
này, lại còn có cái chiêu này nữa.”
“Con bé này nói xấu
tôi!” Sư đoàn trưởng tức giận trừng mắt.
Chính trị viên nhìn
ra ngoài cửa sổ cười, lẩm nhẩm hát theo. Các bài hát thịnh hành ông
hầu như không nghe, bài này ông cũng chỉ biết giai điệu, nhưng vẫn
không nhịn được phải hát theo, “…thế giới… tươi đẹp.”
* * *
“Tôi muốn hỏi một
câu, mọi người bây giờ, muốn nghe nhất là chuyện gì ở bên ngoài? À,
không có đường dây nóng. Vậy thì để tôi tự chọn nhé. Xin mời mọi
người lắng nghe âm thanh bên ngoài.”
Kiều Ưu Ưu ngắt mic,
mở đoạn băng đã được thu từ trước ra. Đây chính là việc mà cô đã
nhờ Trử Tụng “ăn trộm” danh sách tên của những người vợ của các
chiến sĩ từ phòng Hậu cần của doanh trại về. Cụ thể không biết có
phải ăn trộm thật hay không, điều đó còn phải xem bản lĩnh của Trử
Tụng.
m thanh ở bên ngoài
còn không phải là bà xã của các chiến sĩ này sao? Thế giới của
họ, ngoài máy bay và người thân ra, còn có thể chứa đựng thứ gì
khác?
Mỗi người vợ sẽ nói
ba, bốn câu, rất ngắn gọn đơn giản, nhưng đều là những sự nhớ mong
và mong chờ của họ đối với chồng mình. “Khỏe mạnh, bay an toàn” đều
là nguyện vọng chung của tất cả những người vợ. Phần cuối cùng còn
có âm thanh của một vài đứa trẻ, “chúng nói ba ơi, con nhớ ba, ba là
người dũng cảm nhất thế giới.”
“Á, á hình như tôi
vừa nghe thấy giọng nói của vợ tôi.”
“Con gái cưng của tôi.
Đúng là có khí phách! Ha ha!” Trưởng đoàn Cao cười vô cùng đắc ý,
Cao Nhiễm Nhiễm là đứa bé đầu tiên lên tiếng, cô bé tự hào nói
rằng: “Ba chính là người lái chiếc máy bay chiến đấu J-10 đầu tiên,”
cô bé rất yêu ba mình.
“Nghe thấy chưa, con
trai tôi khen tôi dũng cảm và vĩ đại đấy!”
“Sao giọng nói nào
cũng đều giống nhau? Cũng chẳng nói thêm đôi ba câu, chả nghe ra được!"
Một vài anh lính
không kiềm chế được nỗi nhớ cao giọng hét vào loa: “Vợ ơi, anh nhớ em
tới nỗi ăn không ngon ngủ không yên.”
Kiều Ưu Ưu nghe thấy
giọng nói của những người vợ, mắt đẫm nước, ngay cả Tiểu Tô cũng
quay đầu đi để lau nước mắt. Kiều Ưu Ưu hắng giọng, bật mic lên nói:
“Rất xin lỗi mọi người, vì thời gian có hạn nên chỉ có thể chọn ra
một phần nhỏ, nếu còn có cơ hội lần sau, tôi nhất định sẽ phát bổ
sung nốt phần còn lại. Mời những đồng chí nghe thấy tiếng vợ con
mình lên tiếng nhanh chóng tới nhận. Nếu ngay đến giọng nói của vợ
con mình mà cũng không nghe ra thì xin tự giác ôm gối quỳ vào góc
tường hát quốc ca. Còn nữa, không được “đứng lên”. Mọi người phải
giám sát lẫn nhau.”
Những anh lính vừa
kêu gào không nghe ra giọng nói của ai bị cả đám người ép dồn vào
tường, ép ôm gối úp mặt vào tường hát quốc ca, hát hết câu đầu tiên
sẽ bị tất cả mọi người vây lại xử lí. Lí do là không được phép
đứng lên.
Trử Tụng ngồi yên
lặng cúi đầu từ nãy giờ, nghe cô nói từng câu, từng chữ. Anh nghe
thấy trong đoạn băng lúc nãy cũng có giọng nói của Kiều Ưu Ưu, cô và
mọi người cùng đồng thanh nói: “Chồng yêu à, giữ gìn sức khỏe và
bay an toàn nhé!”
Đây là lần đầu tiên
Kiều Ưu Ưu nói những câu như vậy cho anh nghe, anh rất cảm động. Giọng
nói cô rất chân thành, cô thực sự hi vọng anh có thể bình an vô sự.
“Cảm ơn em, Ưu Ưu.”
Chương 27
Chỉ trong vòng 60
phút, chương trình của Kiều Ưu Ưu đã mang tới không chỉ là sự hưng
phấn mà có thể gọi là chấn động. Cô vừa tuyên bố chương trình tới
đây kết thúc, có duyên lần sau gặp lại thì cả sư đoàn vọng lên các
loại âm thanh gọi nhau.
Chỉ chưa đầy hai phút
sau, bên ngoài phòng phát thanh đã chen chúc đầy người, Tiểu Tô mở hé
ra một khe cửa nhỏ thì thấy toàn người là người, vội vàng đóng cửa
lại, vỗ ngực nói: “Toàn… toàn là người.”
Kiều Ưu Ưu nheo mày,
nhiều người ở ngoài như vậy thì cô làm sao mà ra được, làm thế nào
bây giờ? Đang không biết xoay sở ra sao thì đột nhiên có người gõ vào
cửa kính, Kiều Ưu Ưu sợ quá nhảy sang một bên. Đây là tầng bốn đấy,
trèo lên được tầng bốn để gõ vào cửa kính thì thật khó tin, chẳng
ai lại điên cuồng tới vậy?
“Ưu Ưu, mở cửa sổ
ra.”
Giọng nói Trử Tụng
được truyền qua cửa kính nghe rất nhỏ, Kiều Ưu Ưu giống như vừa nhìn
thấy cứu tinh, vội vàng chạy ra mở cửa sổ cho anh vào.
“Sao anh lại trèo
được lên đây? Trời đã tối rồi, ngộ nhỡ ngã xuống thì làm sao?”
Trử Tụng chống tay
vào cửa sổ nhảy xuống phủi phủi tay, cười nham hiểm hỏi khẽ: “Thương
anh rồi à?”
Kiều Ưu Ưu tức giận
đẩy anh ra: “Nếu mà ngã xuống thì anh chuyển ngành về nhà luôn đi!”
“Trong lòng nắm chắc
rồi, ngã làm sao được.” Trử Tụng chỉ Tiểu Tô: “Anh kia, mở cửa!”
“Trung đội trưởng, bên
ngoài vây kín người rồi, nếu thực sự phải mở cửa thì những người
đó sẽ tràn vào phòng làm hỏng hết các thiết bị mất, làm thế nào?
Tôi làm sao mà bàn giao lại cho sư đoàn trưởng được chứ.”
Trử Tụng lạnh lùng
trả lời: “Thì cũng là tự ông ta gây ra, chẳng có chuyện gì cũng bắt
làm chương trình này nọ, lại còn thế giới bên ngoài, làm cho cả sư
đoàn lính tráng lúc thì vui mừng lúc thì đau thương.”
Tiểu Tô không dám trả
lời, nghĩ thầm: “Còn không phải là do vợ anh quá dễ bị lừa sao.”
“Hay là chờ thêm một
lát nữa đi, đợi họ giải tán hết thì chúng ta về.”
“Không đợi nữa, tôi
phải về nhà ăn cơm, đói sắp chết rồi!” Nói xong, anh kéo tay Kiều Ưu
Ưu đi tới cửa “cạch” cửa bị đẩy mạnh ra, vài người đang dựa vào cửa
bị đè bẹp xuống dưới đất.
“Đều rảnh quá không
có việc gì làm phải không? Phải làm gì thì đi làm đi, đứng đây làm
gì? Muốn tạo phản à?”
Mọi người vừa nhìn
thấy Trử Tụng đi ra liền lặng lẽ bò từ dưới đất lên. Có người nói:
“Chúng tôi đến nhận vợ.”
“Chị dâu, trả lời
đúng có được thưởng không?”
“Chị dâu, lần này không
có vợ tôi, năm sau sẽ đến lượt chứ?”
Kiều Ưu Ưu nấp sau
lưng Trử Tụng cười nói: “Nếu có cơ hội!”
“Thế nếu không có cơ
hội thì sao?”
“Sao mà lắm lời thế?
Tránh hết cả ra, không cần ăn nữa, chuẩn bị huấn luyện để đi bay!”
Trử Tụng rất nghiêm
khắc, Kiều Ưu Ưu lần đầu tiên nhìn thấy Trử Tụng như vậy, lời nói vô
cùng có uy lực, mấy anh lính bị mắng cho một câu liền chậm chạp
tránh sang một bên để nhường đường. Trử Tụng bảo vệ Ưu Ưu “ra khỏi
vòng vây”.
Cả đám người vẫn
còn ngóng theo, Trử Tụng đề phòng quay lại nhìn họ, vừa có một
người động đậy thôi là anh chỉ thẳng tay vào, mạnh mẽ nói: “Không
được động đậy!”
Anh lính ngây người
nói: “Không động đây, tôi… gãi ngứa thôi mà.”
“Với tư cách là lãnh
đạo của sư đoàn, chính trị viên đặc biệt tới gặp mặt Kiều Ưu Ưu.
Chân thành cám ơn chương trình của Kiều Ưu Ưu đã mang tới một luồng
sinh khí mới cho cả sư đoàn.” Chính trị viên khen nhiều khiến cô cô đôi
chút ngượng ngùng.
“Chính trị viên, anh
đứng nói vậy, đây đều là những việc nhỏ nhặt mà tôi nên làm.”
“Thế nên còn phải
cảm ơn Trử Tụng vì đã cưới về sư đoàn một người vợ tốt như vậy.”
Nghe xong câu nói này,
Trử Tụng lại thấy không vui, đôi mắt anh trợn tròn xoe, ôm lấy vai
Kiều Ưu Ưu dõng dạc tuyên bố chủ quyền: “Vợ là của tôi!”
Chính trị viên cũng
trợn mắt nhìn anh: “Tôi có nói không phải đâu!”
“Chính trị viên, sư
đoàn trưởng Ngụy đâu?”
“Ồ, ông Ngụy có chút
việc nên một lát nữa sẽ tới, tối nay phải tiếp đón vợ cậu chu đáo.
Đi thôi!”
Kiều Ưu Ưu nghe từ
“tiếp đãi” cũng hiểu là phải ăn uống, từ nhỏ điều cô ghét nhất
chính là tụ tập ăn uống, cô vội vàng xua tay nói, “không cần.”
“Kiều Ưu Ưu cô cũng
đứng quá căng thẳng, vùng này giáp biển, cũng không có nhà hàng
nào, chỉ ăn trong nhà ăn của doanh trại thôi, chỉ có chúng ta ăn với
nhau, dù sao hai người cũng phải ăn tối, nói không chừng tên tiểu tử
này không muốn nấu cơm, chút nữa sẽ lừa cô tới nhà ăn, cũng như nhau
cả thôi mà.”
“Vậy được ạ, cám ơn
chính trị viên!”
“Đùng khách sáo!”
Trử Tụng đứng như
trời trồng, nói với giọng cổ quái: “Chính trị viên, có thể cho phép
đồng chí Kiều Ưu Ưu mang theo người nhà không?”
“Tên quỷ này, không
cho thì cậu sẽ không đi à?”
“Thế thì không được!”
Trử Tụng kéo dài giọng phản bác, nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu không buông
ra.
Trử Tụng cứ cứng
đầu cứng cổ đi theo Kiều Ưu Ưu tới nhà ăn, cùng ăn với hai vị lãnh
đạo lớn nhất của sư đoàn, anh hoàn toàn không có áp lực nào nhưng Ưu
Ưu lại cảm thấy hơi căng thẳng. Tuy cô đã tham gia nhiều cuộc gặp gỡ
quan trọng, nhưng hai vị này dù sao cũng là lãnh dạo của Trử Tụng,
nhất cử nhất động của cô đều phải giữ thể diện cho Trử Tụng. Không
làm khó chồng mình trước mặt người ngoài là nguyên tắc mà cô cho
rằng đơn giản nhất trên cương vị của một người vợ.
Nếu so sánh thì Kiều
Ưu Ưu cảm thấy chính trị viên thực sự là hiền lành dễ gần hơn, ông
liên tục híp mắt cười, trên mặt còn có nếp nhăn do thời gian để lại.
Sư đoàn trưởng rốt cuộc có tính cách như thế nào thì cô vẫn chưa
thể nắm được, dáng vẻ của ông ấy rất khó suy đoán. Tuy vậy, lần
này sư đoàn trưởng không gây áp lực như lần trước. Trong lòng cô vẫn
cứ nhớ mãi cái từ “xử phạt” cả buổi tối cô đều suy nghĩ xem nên mở
miệng thế nào cho thích hợp.
Chính trị viên rót
thêm trà cho Kiều Ưu Ưu cười hỏi: “Ưu Ưu à, hôm nay lúc cô đang phát
chương trình, tôi và ông Ngụy đều thắc mắc hai người quen nhau như thế
nào vậy? Trử Tụng nhập ngũ từ hồi mười mấy tuổi, cả năm cả tháng
đều ở trong quân đội, lẽ nào hai người quen nhau qua đi xem mặt?”
Kiều Ưu Ưu nhìn Trử
Tụng, nháy mắt với anh, Trử Tụng hắng giọng nói: “Việc này là như
thế này…”
“Không hỏi cậu.” Sư
đoàn trưởng sầm mặt cắt ngang lời nói của Trử Tụng.
Kiều Ưu Ưu nuốt nước
miếng, vị sư đoàn trưởng này thật là kì lạ.
“Hai chúng tôi từ nhỏ
đã quen biết, học cùng với nhau từ cấp một lên cấp ba."
“Ồ, hóa ra là thanh
mai trúc mã à, thảo nào.”
“À!” Chính trị viên
nhìn Trử Tụng: “Trong kì nghỉ của tân binh có phải cậu lén trốn về
thăm Ưu Ưu không?”
Kiều Ưu Ưu nhíu mày
nhìn Trử Tụng, giả bộ cười giống như đang đợi Trử Tụng thẳng thắn
nói ra sự thật. Cô không hề gặp anh trong khoảng thời gian đó, ai mà
biết được rằng khi đó anh trốn về để gặp ai.
“Híc” Trử Tụng ngồi
tránh sang một bên.
Vì muốn giữ cho Trử
Tụng một lối thoát nên Kiều Ưu Ưu làm ra vẻ ngượng ngùng, xấu hổ
gật nhẹ đầu. Chính trị viên cười to lên. Trử Tụng ngẩn ngơ nhìn điệu
bộ của Kiều Ưu Ưu lúc này, từ trước tới nay cô chưa từng như vậy…
rất hiểu lòng người.
“Có người bạn gái
tốt như thế này, sao cậu nỡ đi đóng quân xa đến vậy?”
Kiều Ưu Ưu thầm nghĩ:
“Còn không phải để tránh “nợ” sao? Tả Khiên băng kín đầu, nghiến răng
nghiến lợi nói cả đời này sẽ không đội trời chung với Trử Tụng,
gặp lần nào đánh lần đó, đánh một lần cho tàn phế luôn thì càng
tốt.”
Trử Tụng tự hào
nói: “Tôi yêu đời lính tráng.”
Sư đoàn trưởng cười,
bắt đầu bóc mẽ bí mật của anh, “ngay ngày đầu tiên làm tân binh đã
đánh nhau với lớp trưởng, cằn nhằn chê cơm canh không hợp khẩu vị nên
đòi về nhà, không coi lãnh đạo ra gì, mệnh lệnh đối với cậu chẳng
có nghĩa lí gì cả, không có việc gì thì chỉ thích đi men theo tường
sao? Muốn trốn mà.”
Kiều Ưu Ưu nghe những
lời này chẳng hề cảm thấy kì lạ, đây chính là bản tính của anh,
tập tính lưu manh mà.
“Khi đó cậu ta chỉ
muốn quân đội khai trừ cậu ta, nghĩ đủ cách gây chuyện."
Trử Tụng giơ nắm đấm
lên trước miệng ho khan: “Vừa phải thôi nhé!”
Chính trị viên không thèm
quan tâm mà tiếp tục hỏi: “Ưu Ưu, sao cô có thể chấp nhận loại người
như cậu ta?”
“Tôi…” Kiều Ưu Ưu sắp
xếp từng câu từng chữ ở trong đầu.
“Ưu Ưu nhìn thấy
những phẩm chất mà mấy người không nhìn thấy!”
“Phẩm chất gì?” Sư
đoàn trưởng nhướn mày hỏi.
“Bản tính lương
thiện.”
Sau khi anh nói xong
từ này, chính trị viên đã ở trong tình trạng muốn cười mà không thể
cười được, còn sư đoàn trưởng thì cơ mặt co cứng lại. Trử Tụng lại
mang một bộ mặt vô cùng lương thiện, cầm bình trà lên không ngừng rót
thêm trà.
Về tới nhà, Kiều Ưu
Ưu tắm xong rồi lười biếng nằm thẳng cẳng trên giường. Lúc này cô
chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc cho tới sáng.
Trử Tụng lại giống
như một con sói hoang, đôi mắt ánh lên cái nhìn mờ ám, nhắm chuẩn con
mồi nằm lên giường không gây tiếng động. Ưu Ưu cảm thấy anh đang tiến
lại gần mình, cô lật người ngồi dậy, trán va ngay vào cằm anh, Kiều
Ưu Ưu đau chảy nước mắt, với tay bật đèn ngủ, tay không ngừng xoa xoa
đầu.
“Anh đến gần em như
vậy để làm gì?”
Trử Tụng sờ cằm: “Ai
bảo em ngồi dậy mà không nói một tiếng?”
Trử Tụng với tay tắt
đèn, Kiều Ưu Ưu ngăn anh lại nói: “Đợi đã, có vài chuyện còn chưa
giải thích rõ ràng. Hồi còn là tân binh, anh lén trốn về để đi đâu?"