Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 19

“Tôi chưa xem, chỉ nghe
nói thế. Nghe nói Kiều Ưu Ưu đi rồi mà cậu vẫn không nỡ rời đi, nhìn theo hướng
Ưu Ưu đi mà bất động. Ai ngờ rằng lúc đó Ưu Ưu lại quay lại, vừa ôm vừa hôn…
Chà nói thực ra, tôi chỉ nghe thôi mà cũng cảm thấy khó xử cho cậu. Có chuyện
gì thì về nhà nói sau có được không? Chẳng nói gì cái khác, hai người làm như vậy
đã kéo theo trái tim người vợ của cả sư đoàn, hiệu ứng của chương trình phát
thanh vẫn chưa hết, thế mà lại tới một cảnh khác.”

“Đó là vợ tôi, tôi thích
thế. Muốn ra sao thì ra!”

“Hại người cuối cùng lại
hại mình.”

Trử Tụng dừng động tác
chống đẩy, nhổm dậy đứng trước mặt trưởng đoàn Cao, nói rất đắc ý: “Hôn vợ của
mình, cứ để cho mọi người tức chết đi.”

Trưởng đoàn Cao tức quá,
chỉ thẳng vào mũi Trử Tụng lắp bắp “Cậu, cậu, cậu”, nhưng cuối cùng lại chẳng
thốt ra được lời nào. Trử Tụng ngoác miệng cười, hành lễ xong lẩm nhẩm hát rồi
về nhà đi ngủ.

Ngày hôm sau triển khai
tập huấn đối kháng giữa hai phi hành đoàn 301 và 302, Trử Tụng dẫn đội, chỉ huy
toàn trận, không chỉ dồn đoàn 302 tới ngõ cụt mà còn phong tỏa hoàn toàn chiến
đấu cơ 302-7, các phi hành viên mồ hôi chảy không ngừng, không dám có bất cứ
hành động nào, ngay đến cả động tác bay đơn giản nhất cũng đều bị cảnh cáo nói:
“Máy bay của anh đã bị quân địch phong tỏa.”

Sư đoàn trưởng, chính
trị viên và các lãnh đạo của sư đoàn đều đứng trong đài quan sát mặt đất quan
sát tác chiến, tận mắt chứng kiến Trử Tụng đã “lấy việc công trả thù riêng” như
thế nào, không chỉ chiếm đóng địa bàn của người ta mà còn ép cho chiến đầu cơ
của họ bay thẳng trong suốt quãng đường.

“Ai đã gây sự gì với cậu
ta rồi?” Sư đoàn trưởng hơi giận dữ nói.

Chính trị viên lắc đầu,
khuôn mặt bế tác, đối với người có thế lực nên chẳng sợ hãi gì như Trử Tụng,
những lãnh đạo như bọn họ đều có lúc phải bó tay. Chính trị viên kể hết câu
chuyện, các lãnh đạo ở trong đài quan sát đều không nhịn được cười lớn.

“Vớ vẩn! Thông báo cho
đoàn trưởng Cao, đình chỉ bay, bắt anh ta phải nhớ cho lâu.”

Chính trị viên suy nghĩ
nói: “Đang trong giai đoạn toàn quân tuyển người, Trử Tụng tuy là có ưu thế
nhưng đình chỉ bay thì không thích hợp cho lắm nhỉ?”

Sau khi kết thúc huấn
luyện đối kháng, trước khi lên xe Trử Tụng nhìn thấy Tiểu Hà đang từ máy bay
chiến đấu số 7 đi xuống, Trử Tụng cười híp mắt vẫy tay với mọi người, còn Tiểu
Hà nuốt nước miếng, muốn cười nhưng cả khuôn mặt mất tự nhiên như vừa bị tiêm Clostridium
Botulinum.

Chương 34

Mới sáng sớm đã đi tìm
người tính sổ không chỉ có mình Trử Tụng mà còn có Kiều Ưu Ưu. Trử Tụng nhiều
nhất cũng chỉ là uy hiếp, nhưng Kiều Ưu Ưu lại là tính sổ thật.

Kiều Ưu Ưu đưa Trì Lâm
đi làm, trên đường về cô tới công ty của Khâu Mân Văn. Bắt đầu từ lúc bước vào,
cô không thèm quan tâm sự ngăn cản của bộ phận lễ tân lẫn nhân viên hành chính,
xông thẳng vào văn phòng của Khâu Mân Văn.

Khâu Mân Văn thấy Kiều
Ưu Ưu tới với mục đích không thân thiện liền xua tay bảo cấp dưới đi ra, cười
không tự nhiên: “Ưu Ưu về rồi à!”

“Tôi nói ngắn gọn thôi.
Thứ nhất, còn là một thằng đàn ông thì anh mau kí vào đơn ly hôn, từ nay về sau
anh muốn có quan hệ với ai thì tùy anh.”

“Tôi sẽ không ly hôn với
Trì Lâm.” Khâu Mân Văn kiên quyết nói, ánh mắt lo lắng: “Tôi biết mình đã sai,
nửa đời sau tôi sẽ bù đắp gấp bội cho Trì Lâm.”

“Anh dựa vào đâu mà muốn
ngoại tình thì ngoại tình, muốn bù đắp thì bù đắp? Khâu Mân Văn, anh tưởng mình
là ai?”

Khâu Mân Văn cúi thấp
đầu, sầu não nói: “Tôi có lỗi với Trì Lâm, cô có thể giúp tôi nói với Trì Lâm
được không?”

“Không thể được. Anh tốt
nhất nên biết điều mà kí vào đơn ly hôn, từ nay về sau đừng có mà quấy rầy Trì
Lâm nữa. Nếu không, anh biết là tôi nhất định sẽ có cách khiến anh sống không
yên ổn.” Kiều Ưu Ưu lạnh lùng nói, hoàn toàn không giữ lại chút thể diện nào
cho anh ta.

“Cô không thể như vậy,
tình cảm nhiều năm giữa Trì Lâm và tôi không thể dễ dàng chia tay như vậy được,
tôi không đồng ý.” Khâu Mân Văn tức đỏ cả mắt, lo âu nới lỏng cà vạt.

Có lẽ anh ta đã thực sự
hối hận, nhưng trên thế giới này không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa.

“Việc thứ hai, Khâu Mân
Văn, tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy, uổng công tôi giao Trì
Lâm cho anh, tình cảm nhiều năm của hai người ư? Hứ, khi ở trong lòng người phụ
nữ khác có khi nào anh nghĩ tới tình cảm nhiều năm giữa anh và Trì Lâm?” Kiều
Ưu Ưu càng nói càng bực bội, cầm cốc cà phê đang đặt trên bàn đổ hết lên người
Khâu Mân Văn.

Khâu Mân Văn không tránh
cô. Mục đích tới đây của Kiều Ưu Ưu ngày hôm nay chính là để gây chuyện, nghĩ
tới chuyện dơ bẩn mà con người đứng trước mặt cô lúc này đã làm khiến Trì Lâm
đau lòng và rơi nước mắt, Kiều Ưu Ưu chỉ muốn lấy lửa đốt cháy anh ta. Liếc
thấy chiếc bật lửa ở trên bàn, Kiều Ưu Ưu giơ tay vồ lấy, sau khi bật lên cô
ném lên bàn làm việc của Khâu Mân Văn. Các tài liệu gập lửa bùng cháy lên.

Lần này thì Khâu Mân Văn
sợ rồi, anh ta vội cởi áo khoác ngoài ra để dập lửa. Kiều Ưu Ưu lạnh lùng đứng
nhìn. Lúc này có một người phụ nữ cũng xông vào, không để ý tới đống tài liệu
bị cháy mà tiến thẳng đến chỗ Khâu Mân Văn ân cần hỏi xem anh ta có bị làm sao
không, rút giấy lau vết cà phê dính trên mặt và áo anh ta.

“Cô chính là người mới
của anh ta?” Kiều Ưu Ưu bất ngờ ném ra một “quả lựu đạn”, Khâu Mân Văn bối rối
đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, bàn tay của người mới sững sờ trong không trung.

Kiều Ưu Ưu tiến lên phía
trước, cong tay lên cho Khâu Mân Văn một cái bạt tai, đánh xong mà tay cô vẫn
còn hơi tê tê, có thể thấy cô đã dùng hết sức như thế nào. Cái tát này cô đã nhịn
từ rất lâu rồi, khi người đàn bà này xuất hiện, Kiều Ưu Ưu lại thấy không thể
nhịn được nữa đành phải làm chuyện có lỗi với bản thân mình.

“Cô làm cái gì thế?”
Người đàn bà kia kêu lên.

Kiều Ưu Ưu không trả lời
mà quay lại cho cô ta một cái tát, người đàn bà đó mặt mũi biến sắc hoàn toàn.

“Làm cái gì thế? Tặng
cho cô một cái tát nhưng tôi vẫn thấy ít lắm. Trừng mắt nhìn tôi? Vậy cô tát
lại đi.” Kiều Ưu Ưu chợt không muốn rời đi nhanh như vậy, cô muốn thay mặt Trì
Lâm dạy cho đôi gian phu dâm phụ này một bài học.

“Sao không đánh lại?
Trừng mắt nhìn tôi có thể giải hận không?” Kiều Ưu Ưu lạnh lùng nhìn bộ dạng cô
ta.

“Cô dù sao cũng là người
nổi tiếng, cô không sợ tôi nói chuyện hôm nay ra bên ngoài sao?”

Người đàn bà này không
biết tốt xấu gì mà còn uy hiếp Kiều Ưu Ưu, thế nhưng Ưu Ưu không bị lừa bởi
chiêu này. Kiều Ưu Ưu cười lớn, cô cướp lấy máy tính xách tay của Khâu Mân Văn
ném thẳng về phía người đàn bà kia, Khâu Mân Văn chạy lại can ngăn nhưng bị đôi
giầy cao 10cm của Kiều Ưu Ưu giẫm lên chân.

Kiều Ưu Ưu đánh đỏ cả
mặt, tiện tay với đồ đạc ném lên người bọn họ, nhưng cô vẫn chưa xả hết cơn tức
giận, cuối cùng liền dứt khoát cởi đôi giầy cao gót ra ném vào mặt họ. Dù sao
Kiều Ưu Ưu cũng điên lắm rồi, cô đã biến văn phòng của Khâu Mân Văn trở thành
một mớ hỗn độn.

Khâu Mân Văn đứng cúi
đầu tức tưởi, người mới với bộ dạng đáng thương đứng nép đằng sau anh, Kiều Ưu
Ưu túm tóc cô ta rồi lôi ra, “Cô dụ dỗ chồng người khác không liên quan gì tới
tôi, nhưng cô dụ dỗ anh ta thì tôi phải nói vài câu. Trì Lâm là người bạn tốt
nhất của tôi, cô dụ dỗ chồng cô ấy, cô nói xem cô bị đánh có đáng đời hay
không? Tôi biết một cái tát là chưa đủ, Khâu Mân Văn tên khốn kia cũng chẳng
phải cái loại tốt đẹp gì, nhưng cô gái cô cũng là phụ nữ, giữ chút thể diện cho
mình đi, có được không? Cứ nhắc tới việc cấu tạo cơ thể của hai chúng ta đều
giống nhau là tôi lại cảm thấy xấu hổ.”

“Kiều Ưu Ưu, cô về đi.”

Khâu Mân Văn đuổi vị
khách không mời mà đến về, Kiều Ưu Ưu buông tóc của người mới ra, bước lùi về
phía sau một bước rồi nói: “Tôi sẽ về, nhưng cái gì cần nói vẫn phải nói hết,
nếu không tôi sẽ rất khó chịu, nhịn lâu sinh bệnh ai mà biết được liệu tôi có
phóng hỏa đốt cháy cả hai người không? Khâu Mân Văn, Kiều Ưu Ưu tôi đây tính
cách như thế nào chắc anh rất rõ, ở Bắc Kinh này tôi có thể làm gì anh cũng
biết rõ, làm tổn thương tới Trì Lâm cũng đồng nghĩa với việc gây sự với tôi,
tôi khuyên anh nên nhanh chóng kí vào đơn rồi cút đi, ai mà biết được giờ này
năm sau, công ty anh liệu có còn tồn tại hay không? Tôi sẽ không vì Trì Lâm mà
nương tay cho anh đâu.”

Kiều Ưu Ưu hít một hơi
thật sâu, cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều. Cô để lại cho hai
người họ một nụ cười tương đối dịu dàng rồi quay người đi mất. Đóng lại cánh
cửa này, từ nay về sau sẽ là người xa lạ. Khâu Mân Văn, anh bất nhân trước thì
đừng trách người khác bất nghĩa.

Có vài người đang đứng
bên ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đi ra liền tỏ ra ai bận việc người nấy.
Kiều Ưu Ưu đi được vài bước thì quay lại, đứng trước mặt cô thư kí đang giấu
chiếc điện thoại đi cười nói: “Cô gái, đang chụp ảnh à? Đăng lên blog? Hay có
cần để tôi tạo dáng cho cô chụp không? Như vậy mới có sức thuyết phục chứ! Bạt
tay hay dứt tóc thì hay hơn?”

Nữ thư ký cười gượng,
giải thích nói: “Đâu có, làm gì có chuyện đó.”

“Có cũng là chuyện
thường tình. Nếu là tôi, khung cảnh bạo lực như vậy tôi nhất định cũng phải
chụp lại làm kỉ niệm, đăng lên blog gì đấy, không sao, người bình thường mà.”
Kiều Ưu Ưu từ đầu đến cuối cũng chẳng thấy nhọc công, ở trong văn phòng xử lí
hết tất cả, chỉ muốn băm vằm cái đôi gian phu dâm phụ đấy ra, khi ra tới cửa
khuôn mặt cô như chẳng có chuyện gì xảy ra, tươi vui hớn hở.

* * *

Bộ dạng của Kiều Ưu Ưu
cũng rất thê thảm, giầy không còn nữa, phải đi chân đất tới bãi đỗ xe phát hiện
mới có một lúc thôi mà đã bị dán thẻ phạt rồi. Sau khi đánh mắng đôi gian phu
dâm phụ ấy xong, tâm trạng Kiều Ưu Ưu rất tốt, bị dán thẻ phạt cũng chẳng cảm
thấy làm sao, cô cười híp mắt cầm thẻ phạt lên rồi về nhà đi giầy.

Buổi trưa, Kiều Ưu Ưu về
nhà mẹ chồng ăn cơm, nhân tiện báo cáo với bà Trử về tình hình con trai cưng
của bà, ăn có tốt không, mặc có ấm không, có bị cô bắt nạt không.

Điều bà Trử quan tâm
nhất vẫn là cái bụng của Kiều Ưu Ưu, bà dò hỏi thử xem đã có tình hình gì chưa,
nhưng Kiều Ưu Ưu thành thực nói là không biết, không dùng biện pháp phòng tránh
cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ có bầu. Thế nhưng cái đáp án “không biết”
này với bà Trử lại là một tín hiệu tốt, một nửa khả năng hi vọng có cháu rồi.

Chẳng mấy khi mà bà Trử
lại tỏ ra vui vẻ với Kiều Ưu Ưu như vậy, khi Kiều Ưu Ưu chuẩn bị về, bà còn cho
người chất lên xe có đủ các loại đồ tẩm bổ, dặn đi dặn lại Kiều Ưu Ưu phải chú
ý nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức, phải thường xuyên về nhà ăn cơm.

Kiều Ưu Ưu gật đầu vâng
dạ, khó khăn lắm mới đối phó được với mẹ chồng, lại còn phải về nhà ứng phó với
mẹ đẻ thêm lần nữa. Làm mẹ quả thực là không dễ dàng gì nhưng người làm con như
cô cũng có dễ dàng gì đâu, hai bà mẹ cứ nói đi nói lại bên tai cô những lời gần
giống nhau, còn không cho cô tỏ vẻ bất mãn, chỉ cần thể hiện ra một chút mất
kiên nhẫn nào thôi là sẽ bị giáo dục nặng nề.

Trên đường “chạy sô” cô
nhận được điện thoại của Tả Khiên, cái tên đó cười như bị trúng tà trong điện
thoại, Kiều Ưu Ưu nghe xong một phút sau cũng không hiểu ra là phải làm gì. Sau
đó Tả Khiên dừng lại rồi nói: “Kiều Ưu Ưu cô đúng là chị em tốt, cô đúng là
thần tượng của tôi.” Kiều Ưu Ưu hiểu rồi, chắc chắn là cái tin “ẩu đả” đã lan
ra rồi. Tả Khiên báo cái tin đó đã bị dập kín rồi, nhưng cũng không dám đảm bảo
là Trì Lâm không biết.

“Chuyện của Trì Lâm sao
anh lại biết rõ thế? Tôi không biết Tả thiếu gia thích đưa chuyện như vậy từ
lúc nào nhỉ?”

“Quan tâm một chút thôi,
Trì Lâm cũng khổ lắm, thật đáng thương.”

Kiều Ưu Ưu cảnh giác
nói: “Quan tâm thì được, nhưng đừng có mà có ý đồ gì khác, hai người không hợp
đâu.”

Tả Khiên bị Kiều Ưu Ưu
đả kích tới mức đau tim. Cô ta còn lâu mới là thần tượng của anh, anh đúng là
không nên vì hiện tượng nhất thời ấy mà quên đi bản chất vốn có của con người
Ưu Ưu.

* * *                                                     

Kiều Ưu Ưu về tới nhà
thì gặp đúng người anh mà đã bao nhiêu năm qua không gặp, đang nằm ở ban công
híp mắt tắm nắng. Đây là con người mặt mày cứng nhắc cả vạn năm, mỗi lần gặp
đều chỉ có duy nhất một biểu cảm đó chính là chẳng có biểu cảm gì. Kiều Ưu Ưu
đi rón rén từng bước nhỏ tới gần, nịnh nọt hỏi xem anh dạo này thế nào, có phát
tài hay không, có nhân duyên tốt đẹp nào không… Thế nhưng người ta lại chẳng
thèm mở mắt ra, chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng coi như xong chuyện.

Tin tức hôm nay chắc
chắn là được anh dập tắt rồi, cô vốn định nói một câu cảm ơn, nhưng nhìn bộ
dạng anh chẳng nể nang gì như vậy, Kiều Ưu Ưu cũng chẳng quan tâm nữa. Dù sao
cũng chẳng có cái đạo lí làm anh lại để mặc cho em gái mình chìm ngập trong hố
sâu của dư luận.

“Anh và Trử Tụng vừa mới
nói chuyện điện thoại với nhau rồi, tí nữa về nhà nhớ khai báo thành thật.”

Kiều Ưu Ưu đã đi một
đoạn xa rồi mới nghe thấy âm thanh lười biếng của anh, cô quay ngoắt đầu lại
nói vọng lên: “Anh đúng là đồ đàn bà!”

Chương 35

Kiều Ưu Ưu liên tục bị
hai bà mẹ tiếp kiến, bị hỏi dồn liên tục rằng sống cùng với Trử Tụng có tốt đẹp
không, có vui không, ở trong quân đội đã quen chưa. Không giống như mẹ của Trử
Tụng, bà Kiều khó tránh được việc tỏ ra đắc ý trước mặt con gái mình, bà cảm
thấy mình thật vô cùng anh minh sáng suốt khi đưa Kiều Ưu Ưu tới chỗ Trử Tụng.
Bà thậm chí còn hơi hối hận vì không sớm làm như vậy.

Bà Kiều biết tính khí
con gái mình không tốt, Trử Tụng từ nhỏ cũng chẳng chịu thiệt hơn bao giờ, bà
luôn lo lắng không biết hai đứa nó có cãi nhau mỗi ngày hay không. Kiều Ưu Ưu
dường như cố ý, bà lo lắng điều gì thì cô nói điều ấy, miêu tả khoa trương
chuyện mình và Trử Tụng cãi nhau, lại còn đánh nhau bị thương, dẫn tới việc anh
bị đình chỉ bay.

Khi nói những lời này,
bàn tay Kiều Ưu Ưu vẫn lật quyển tạp chí, vô tư không có chút hối hận nào, thậm
chí là hoàn toàn không để tâm. Bà Kiều nghe xong cuống lên, nhéo mạnh vào đầu
cô “tam tòng tứ đức” được bà lôi ra hết để dạy cho Kiều Ưu Ưu.

“Kiều Ưu Ưu, với tính
khí ngang ngạnh của con, nếu mẹ là Trử Tụng thì mẹ sớm đã ly hôn với con rồi.”

“Vậy thì mẹ bảo anh ấy
ly hôn đi.” Kiều Ưu Ưu bình thản trả lời.

Bà Kiều tức quá không
chịu nổi, không thốt ra được lời nào, thở mạnh liên hồi. Một lúc lâu sau bà mới
chầm chậm mở miệng nói: “Tôi đã làm chuyện gì xấu xa chứ? Con trai thì không
chịu kết hôn, con gái kết hôn rồi lại không chịu sống tử tế, hai đứa rõ ràng là
cố tình muốn mẹ phải tức chết?”

Kiều Ưu Ưu nhích sang
phía bà Kiều, vỗ vào vai bà giúp bà bớt nóng giận, nhẹ nhàng dỗ bà: “Mẹ tức
giận với con thì không đáng đâu, tức hại người thì làm thế nào? Mẹ đừng có chấp
nhặt con là được thôi. Tức giận với anh con lại càng không đáng, mẹ ở đây bực
tức, anh ấy thậm chí còn chẳng biết vì sao mẹ lại tức đến vậy?”

Bà Kiều trừng mắt nhìn
Kiều Ưu Ưu: “Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như thế này?”

Kiều Ưu Ưu ngoác miệng
cười hì hì, ánh mắt nhấp nháy sự “đưa chuyện”.

“Chẳng phải mẹ đã tìm
cho anh trai con vài cô gái rồi sao, đều không được à?”

“Hừ!” Nói tới con trai,
bà Kiều lại càng tức giận, “Chẳng muốn nhắc tới nó nữa.”

“Anh ấy vẫn chưa dứt với
ai kia à?” Kiều Ưu Ưu hạ thấp giọng dò hỏi, chỉ sợ bị nhân vật chính nghe thấy.

“Không biết!”

“Nếu không thì để hai
người họ kết hôn luôn cho rồi.”

“Chỉ có mẹ nghĩ thôi,
cái người anh tài cán của con lại không nghĩ thế! Người ta tiếng tăm như vậy,
sao có thể đồng ý kết hôn?” Bà Kiều cố ý đẩy cao giọng cho ai đó nghe thấy. Thế
nhưng cái người đó lại đang nghe nhạc và hứng ánh mặt trời, làm sao mà quan tâm
cho được?

“Điểm mấu chốt là mẹ
cũng không hài lòng.”

Kiều Ưu Ưu bĩu môi:
“Không nói chuyện này nữa. Mẹ, tối nay ăn gì ạ?”

“Lại còn ăn, con ăn
nhiều quá nên béo rồi phải không? Nhìn mặt con này, toàn là thịt!” Bà Kiều véo
má Kiều Ưu Ưu, cau mày nói.

“Không ăn thì chỉ có
ngủ, sao có thể không béo?” Kiều Ưu Ưu cũng thấy mình béo lên so với lúc trước
khi đi, đã có mỡ bụng rồi, véo đâu cũng thấy thịt.

Đôi mắt bà Kiều chợt
sáng lên: “Hay là có rồi?”

Kiều Ưu Ưu cố ý tỏ ra
thản nhiên, tiếp tục lật tạp chí, “Con không biết.”

“Nói như vậy nghĩa là có
khả năng à? Ái chà, lần này thì tốt rồi.” Bà Kiều vô cùng hưng phấn, cười tới
mức mặt hằn lên vết nhăn.

“Cho dù là có rồi thì mẹ
cũng không cần thiết phải vui tới mức đó chứ! Mẹ xem mẹ kìa, vết nhăn đã lộ hết
ra rồi, phí mất bao nhiêu công chăm sóc!”

“Nhiều lời!” Bà Kiều
cười rồi trừng mắt nhìn Kiều Ưu Ưu: “Mẹ đã chờ cái ngày này bao nhiêu lâu rồi?
Anh trai con không kết hôn, con thì không sinh con, cháu nhà người ta đã biết
đi mua xì dầu rồi, cháu mình thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.”

“Lần này cũng chưa chắc
đâu, không biết chừng vài hôm nữa con sẽ lại đến tháng.”

“Nhưng cũng vẫn còn một
nửa cơ hội, mẹ cảnh cáo con, mấy ngày này phải chú ý ăn mặc đấy, lại còn đi đôi
giầy cao đến vậy, con đang ghét con trai con sống lâu quá đấy à?”

Kiều Ưu Ưu không tiếp
lời, nếu như cho bà biết hôm nay cô không chỉ đi giầy cao gót, mà còn phẫn nộ
đi đánh nhau với người ta thì cô dám chắc mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.

Có phải có thai hay
không thì bản thân cô cũng không dám đưa ra kết luận, những ngày tháng làm MC
lại sắp tới, đến lúc đó sẽ có đáp án. Kiều Ưu Ưu tự nhủ với mình rằng không
được suy nghĩ nhiều, có hay không có đều thuận theo tự nhiên, để tránh tới khi
đó lại có được kết quả mà mình không mong muốn, vừa đau lòng lại vừa mệt người.
Còn về chuyện cô có hi vọng có một đứa con hay không thì bản thân cô cũng không
biết chắc. Không quá kì vọng cũng chẳng chán ghét, chắc chỉ tới khi có kết luận
cuối cùng thì cô mới biết suy nghĩ thật của mình.

Bữa tối có ba người, bà
Kiều thỉnh thoảng mới nói vài câu với con gái, Kiều Ưu Ưu ậm ừ trả lời, anh
trai Kiều Ưu Ưu cũng chẳng nói lời nào, bà Kiều để mặc anh, anh cũng không chủ
động nói chuyện. Kiều Ưu Ưu cảm thấy anh trai mình và anh hai của Trử Tụng nên
do một người mẹ sinh ra, tính cách y như nhau.

Anh cả nhà họ Kiều làm
kinh doanh, Kiều Ưu Ưu đến bây giờ cũng chẳng biết anh cô rốt cuộc là buôn bán
đầu tư cái gì, chỉ biết là rất nhiều tiền, nghe đồn ở bên cạnh anh cũng không
thiếu đàn bà. Mà từ trước tới nay, Kiều Ưu Ưu không hay để ý tới những việc
không liên quan đến mình, vì vậy cô chưa bao giờ chủ động hỏi anh. Hai anh em
nhà này trông bề ngoài thì có vẻ không thân thiết, nhưng trong lòng Ưu Ưu biết
rõ ràng người làm anh không thể không thương em gái. Từ nhỏ đã vậy, nếu không
thì tính khí của cô cũng không tệ như bây giờ, còn không phải là do có người
đứng đằng sau sao, cứ sau khi gây chuyện là lại có người giúp cô giải quyết hậu
quả.

Sau khi ăn uống nói
chuyện xong, Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng nhận được lệnh thả cho về nhà, cô cầm áo
khoác và túi xách lên đi về không chút do dự, bà Kiều nhìn bóng lưng cô mà thấy
chua xót, sao lại đẻ ra hai đứa con như vậy chứ, thật chẳng có phúc phận!

* * *

Lúc Kiều Ưu Ưu đang tắm
thì cả điện thoại bàn lẫn di động đều kêu liên hồi, tiếng nước chảy ngăn cách
hẳn thế giới bên ngoài, Kiều Ưu Ưu hoàn toàn không nghe thấy gì, khi cô bước ra
khỏi phòng tắm thì điện thoại di động đã hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều
tới từ một số duy nhất. Cô gọi lại thì giọng của Trử Tụng dường như đang phát
điên ở bên màng nhĩ, giọng nói gần như chấn động cả nóc nhà.

“Em vừa tắm nên không
nghe thấy.”

“Thế sao em không nói
một tiếng, anh còn tưởng là em bị người ta trả thù rồi!”

“Đừng đùa nữa, ai lại đi
trả thù em?” Kiều Ưu Ưu trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nằm nghiêng người trên
ghế, nhắm mắt lắng nghe giọng nói của anh, tưởng tượng hình ảnh anh khi đang
nói chuyện.

“Em nói xem?” Trử Tụng
hỏi ngược lại, giọng không vui.

“Em không biết là anh sẽ
gọi điện, anh cũng chẳng báo trước cho em lại còn trách em. Còn nữa, di động
vẫn chưa tính là anh đền đâu, sau này nhớ trả em tiền.”

“Kiều Ưu Ưu, tối qua em
dám ngắt điện thoại của anh, món nợ này vẫn chưa được tính rõ ràng đâu nhé!”
Giọng điệu của Trử Tụng vẫn còn đôi chút phẫn nộ.

“Ừ, hôm qua có Trì Lâm ở
đấy nên không tiện nghe điện thoại!”

“Ờ phải rồi, hôm nay
đánh nhau có bõ không? Có phải là cảm thấy rất hưng phấn?”

“Đáng đời anh ta!” Kiều
Ưu Ưu vừa nghĩ vừa cảm thấy vẫn chưa giải tỏa hết sự tức giận: “Em còn hận là
vẫn chưa đủ cơ. Trử Tụng, giọng điệu của anh là thế nào vậy? Sao em nghe lại
giống như đang châm biếm thế?! Anh nói thẳng ra đi, có phải anh cũng đang giấu
một cô vợ bé không?”

“Anh chỉ sợ lúc em đánh
nhau lại làm đau con trai anh thôi.”

“Hử, không có con trai!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3