Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 21
Đích đến của vác nặng
chạy việt dã là bãi biển. Trời xanh nước biếc, bãi biển chưa qua khai thác vẫn
còn sạch sẽ không bị ô nhiễm, sóng xanh tung lên bờ cát màu nâu nhạt. Đường
đích là đường phân chia giữa hai dòng nước, người vượt qua vạch đích ngã xuống
cạnh nhau mà không còn giữ lại chút hình tượng nào, ở bên kia là những người
sống không được mà chết cũng không xong, đi thêm một bước nữa là cảm thấy trời
như sắp hủy diệt họ vậy.
Trử Tụng và Lương Mục
Trạch đều đã về tới đích, trong đám lính lục quân mặc quần áo rằn ri thì bộ
quần áo màu xanh lam xen trắng của anh vô cùng nổi bật. Đặc điểm nổi bật nhất
của quân nhân là dễ quen nhau, không phân quân chủng, không phân doanh trại,
chỉ cần gặp nhau là có đủ chuyện để nói, Trử Tụng và bọn họ nằm ở điểm đích,
nghỉ được một chút là bắt đầu hi hi ha ha nói chuyện với nhau. Thậm chí còn có
người không kiềm chế được cởi luôn quần áo và chạy ra biển, không quan tâm tới
kỉ luật mà đâm đầu xuống biển, khiến nước tung lên rất mạnh.
Lương Mục Trạch nằm ở
một chỗ cách Trử Tụng không xa, khi Trử Tụng chạm tới đích, anh không giống như
những người khác, hoàn toàn không thấy ngạc nhiên. Họ vẫn nhìn nhau như vậy,
chẳng ai nói năng gì.
Trử Tụng đã an toàn vượt
qua vòng đầu tiên, những người bị loại người thì oán giận, người thì thấy không
nỡ, bọn họ đều cảm thấy không công bằng. Đại tá chỉ huy quân đội không nể tình
gì mà đuổi bọn họ ra khỏi sân huấn luyện, đồng thời còn nói đây chính là kết
cục của sự đào thải, bây giờ là bọn họ, lần tiếp theo sẽ là các cậu.
Gần như là không có thời
gian nghỉ ngơi, sau khi tất cả mọi người về tới nơi thì bọn họ bị tập trung kéo
xuống nước, ai nổi lên trên mặt nước trước thì người đó bị loại. Thử thách nhịp
thở và sự nhẫn nại, không cung cấp cho bất cứ một dụng cụ hỗ trợ nào, chịu được
thì sẽ thắng, không chịu được thì lập tức cuốn gói cút đi. Hải quân đương nhiên
là chiếm được ưu thế trong vòng thi này, yêu cầu của quân đặc chủng là lên trời
xuống biển nên chẳng có gì là không thể. Vậy nên lúc này Triệu Kha lại trách
móc, bĩu môi vừa định nói gì thì liền bị Trử Tụng nhấn đầu xuống nước biển. Để
không bị sặc chết, anh chỉ còn cách ngậm miệng.
* * *
Cuộc huấn luyện năng lực
tàn bạo vô nhân đạo này kéo dài liên tục trong bốn ngày, hầu như không có thời
gian nghỉ ngơi, mệt thì chỉ có thể dựa vào cây nghỉ một lúc, có lúc chỉ đứng
nghe thôi mà cũng chợp mắt được một lúc. Ngày đầu tiên huấn luyện, mọi người ai
cũng cho rằng mình đã đạt tới giới hạn chịu đựng, thế nhưng cố gắng chịu đựng
tới ngày cuối cùng thì mới nhận ra rằng tiềm lực là vô cùng.
Sau khi huấn luyện thể
lục kết thúc, đội ngũ 320 người rút lại còn 150 người, đây là những anh tài
trong anh tài. Nhưng mỗi người đều tự biết, đội cuối cùng chỉ còn lại 12 người
tạo thành.
Khi tới đây là một đội
năm người, nhưng lúc này chỉ còn lại Trử Tụng và Triệu Kha. Những người khác bị
buộc phải trở về, Triệu Kha vò đầu bứt tai chửi không công bằng, vô nhân đạo,
tàn nhẫn. Trử Tụng không nói gì, chỉ hút thuốc. Bước qua cánh cửa không quân
mới biết trước đây bản thân mình thật quá ấu trĩ, dựa vào chuyện mình là phi
công đặc cấp là đã cảm thấy oai lắm rồi, nhưng hiện thực thì… Không phải lúc
nào mình cũng ở trên máy bay, nếu sống được trong tình huống không có máy bay
thì mới có cơ hội điều khiển máy bay hoàn thành nhiệm vụ.
* * *
“Phó đoàn, em đã nói rồi
mà, người kia chính là Lương Mục Trạch, anh cứ không tin.”
“Tôi không nói là không
tin.”
“Phó đoàn, anh có phải
từng có mâu thuẫn gì với anh ta?”
“Sao tôi lại phải có mâu
thuẫn gì với anh ta?”
Triệu Kha cau mày, muốn
tìm một từ gần sát để miêu tả, “So đo, cứ cảm thấy hai người các anh so đo nhau.”
“Tôi bị làm sao à mà
phải so đo với anh ta?” Trử Tụng ném ra một câu rồi phủi mông đứng lên: “Đi
đánh bóng chuyền đây!”
Cuối cùng họ đã được cho
một buổi tối rảnh rỗi, những chàng trai cao lớn chơi vui vẻ trên bãi cát. Buổi
tối chơi bóng chuyền trên bãi biển, ánh sáng duy nhất là ánh trăng vì thế nên
trận bóng chuyền này quả thật hơi khó đánh nhưng mọi người vẫn hưng phấn cực
độ, chơi hăng say.
Trử Tụng tham gia một
chân, người đứng ở vị trí tương tự bên phía đối phương là Lương Mục Trạch. Có
trùng hợp không? Hai người bọn họ lại đối đầu rồi. Triệu Kha ngẩng cổ lên xem
Trử Tụng và Lương Mục Trạch tranh đấu không nương tay với đối thủ giống như hai
người là kẻ thù của nhau. Lại còn nói không có mâu thuẫn gì, kẻ ngốc mới tin.
Lương Mục Trạch thắng ở
chỗ có sức mạnh hơn, còn Trử Tụng có ưu thế là linh hoạt hơn, một trận bóng
chuyền được triển khai từ xung quanh hai vị trí chủ lực này, ở bốn phía sân
bóng người tới xem ngày một nhiều. Mọi người bắt đầu dự đoán xem bên nào sẽ
thắng, không biết ai đã thay bên Trử Tụng hết “Cố lên”, người xem dần dần chia
thành hai phe, người trong sân càng đánh càng hăng, người ngoài sân càng hét
càng to, ai cũng hưng phấn chỉ muốn nhảy lên. Họ hò hét cổ vũ, âm thanh vang
vọng trong không trung một lúc lâu.
Khi còi báo hiệu giải
tán vang lên, sân bóng trên bãi biển vẫn chưa phân thắng bại, mọi người vẫn còn
chưa muốn rời đi. Kết thúc tối nay là sự bắt đầu của một thử thách cam go hơn.
Mọi người đều biết rõ như vậy, khóa huấn luyện thể lực trước đó chỉ là món khai
vị, món chính vẫn còn đợi họ ở đằng sau.
Chương 38
Sáng sớm ngày 30 tết,
Kiều Ưu Ưu dậy rất sớm. Nói một cách chính xác hơn thì cả đêm cô ngủ không ngon
giấc, nửa tỉnh nửa mê dày vò cả đêm.
Kiều Ưu Ưu đứng trong
nhà tắm, nhìn vào bản thân mình trong gương, không ngừng an ủi bản thân, nói:
“Bình tĩnh nào, hít thở sâu, hít vào, thở ra, hít vào…”
Cô cầm cái que nhựa dài
màu trắng đặt trên bồn rửa mặt lên, nhắm mắt rồi chậm chạp cúi đầu xuống.
“Kiều Ưu Ưu, tao đếm tới
ba mày phải mở mắt ra, cùng lắm là sau này sẽ thử một lần nữa!”
Kinh nguyệt tháng này
của cô đã chậm nửa tháng, từng ngày tưởng tượng khiến cô bị dày vò vô cùng, vì
thế mới kiên quyết mua que thử về tự thử một lần. Cô lo sợ do mình kì vọng quá
nên mới xuất hiện hiện tượng có thai giả, chu kì chậm vài ngày cũng không phải
là chưa từng xảy ra, cô không kiềm chế được muốn biết đáp án, nhưng lại sợ sẽ
bị thất vọng vì sự thực không như mình hi vọng. Cô luôn nói với mình rằng không
nên nghĩ nhiều, như vậy cho dù không có được cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Thế nhưng bản thân lại dần không nhịn được và tưởng tượng, nếu có con, cô sẽ
chăm sóc nó như thế nào? Nó sẽ giống cô hay không? Kiều Ưu Ưu rất mong mình sẽ
có con gái, cô muốn cho con ăn mặc giống như một công chúa nhỏ, cùng mặc quần
áo mẹ con thật đẹp.
Kiều Ưu Ưu hơi hé mắt,
sau khi nhìn kĩ một vạch đỏ nhức mắt ở trên que thử, cô chợt cảm thấy thất
vọng, nỗi buồn giống như ngọn sóng dâng trào ào ạt lên cô, chèn ép khiến cô chỉ
muốn rơi nước mắt.
Kiều Ưu Ưu cảm thấy quá
tủi thân, đây được gọi là cuộc hôn nhân khỉ gió gì vậy, những ngày tháng khốn
khổ? Có chồng cũng như không có chồng, không bằng ly hôn cho xong chuyện, như
vậy cô còn có thể đi tìm kiếm mùa xuân tiếp theo của mình, tìm một người chồng
có thể ở bên cô mỗi ngày.
Nước mắt bắt đầu không
chịu nghe lời mà ào ạt tuôn rơi, Trử Tụng đã đi hơn mười ngày rồi, mỗi đêm cô
đều phải lấy chăn cuốn chặt quanh người mình, dường như làm vậy có thể thay thế
cho vòng tay Trử Tụng. Không được nghe thấy giọng nói anh, cô chợt cảm thấy màn
đêm dài dằng dặc, hình như đã ngủ rất lâu rồi nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện
vẫn là đêm tối. Cô rất muốn nghe giọng nói anh, muốn nghe từng tiếng từng tiếng
anh gọi tên cô, giống như anh không thể rời xa mình. Kiều Ưu Ưu hối hận đã
không ghi âm giọng nói của anh lại, như vậy có thể giải tỏa nỗi nhớ. Cô thậm
chí còn bắt đầu hối hận vì ngày hôm đó đã gây sự với anh, cô nên ngoan ngoãn
nghe lời anh, như vậy anh nói thêm được một câu thì cô sẽ có thể nhớ anh được
nhiều hơn.
Tiếng khóc từ im lặng
dần chuyển sang gào khóc, Kiều Ưu Ưu ngồi bên bồn cầu, không màng tới hình
tượng mà ôm lấy một cuộn giấy vệ sinh to và khóc thật to, càng khóc càng tủi
thân, càng tủi thân thì khóc lại càng đau đớn, thậm chí khóc tới mức đau đầu.
Kiều Ưu Ưu giống như con
búp bê đã bị rút cạn kiệt linh hồn, ngồi đờ đẫn một chỗ, trên mặt vẫn còn nước
mắt chưa khô. Cô nhận ra mình không thể khóc thêm được nữa, đứng dậy và tiến
tới bồn rửa mặt, qua tấm gương là đôi mắt sưng húp của cô, đôi môi khô lại, tóc
tai rối bù, trông giống như một góa phụ vừa bị bỏ rơi.
“Kiều Ưu Ưu, mày cũng có
ngày hôm nay? Chẳng phải mày luôn tự huyễn hoặc với bản thân mình rằng không có
ai bên cạnh thì có thể sống tự do tự tại hay sao? Bây giờ thì làm sao? Nhìn cái
bản lĩnh của mày kìa, mày ở đây lấy nước mắt để rửa mặt, người ta thì lại chẳng
biết gì, có khi lúc này còn đang ôm cái máy bay mà cười lớn ý chứ!”
Kiều Ưu Ưu vỗ ngực giúp
bản thân mình nghĩ thoáng ra. Cô mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt, nhưng que thử
thai mình vừa vứt trên bồn rửa mặt lại xuất hiện thêm một vạch nữa.
Kiều Ưu Ưu dụi mắt không
tin, cầm lên nhìn thật kĩ, lúc nãy rõ ràng là một vạch mà, từ lúc nào đã chuyển
thành hai vạch rồi? Kiều Ưu Ưu chạy vào phòng ngủ, lục tìm cái hộp mà mình vừa
vứt đi trong sọt rác. Cô nhìn vào hướng dẫn sử dụng, nhìn đi nhìn lại rồi nằm
lên giường cười lớn không dứt.
Trên hướng dẫn sử dụng
người ta ghi rõ ràng là sẽ bị chậm vài phút. Mà cô thì lại vội vàng tới mức
không thèm đọc hết hướng dẫn sử dụng, chỉ nhìn qua kết quả mà đã vội đưa ra kết
luận.
Vậy thì bây giờ có thể
nói rằng cô có bầu rồi!
Có bầu rồi!
Kiều Ưu Ưu từ trên
giường bật dậy, lẩm bẩm một mình: “Kiều Ưu Ưu, mày có thai rồi!” Từ thì thầm
chuyển sang hò hét: “Có thai rồi! Ha ha ha! Trử Tụng, đây là giống của một mình
em, anh đừng có nghĩ tới chuyện bảo con gái em gọi anh là cha!”
Cô vui sướng chỉ muốn
nhảy lên, cũng may là lí trí đã kịp thời giữ cô lại, phụ nữ mang thai phải
tránh hoạt động mạnh, nhất là trong giai đoạn đầu của thai kì. Kiều Ưu Ưu đột
nhiên lại thấy hơi lo lắng, lúc nãy cô khóc lóc như vậy, liệu có ảnh hưởng gì
hay không?
Tết nhất mà vào bệnh
viện, cho dù là khám thai thì dường như cũng không được may mắn cho lắm. Kiều
Ưu Ưu quyết định để sau tết mới kiểm tra, những ngày này tự mình chú ý một chút
là được rồi.
Kiều Ưu Ưu cầm điện
thoại lên chỉ muốn được thông báo với tất cả mọi người, nhưng nhìn con số trên
màn hình lại phát hiện ra người cô muốn thông báo nhất lại không nghe được điện
thoại của cô, bố đứa bé không chịu trách nhiệm mà bỏ đi rồi. Kiều Ưu Ưu thất
vọng thở dài, sờ lên cái bụng phẳng lì của mình rồi nói: “Con gái cưng à, bố
con thật vô trách nhiệm, sau này đừng có hiếu thuận với ông ấy! Đợi tới khi ông
ấy già rồi, không biết gì nữa thì ném ông ấy vào viện dưỡng lão, để ông ấy tự
sinh tự diệt.”
Nói xong Kiều Ưu Ưu lại
nghĩ, nói thêm một câu nữa: “Hay là mua thêm cho ông ấy vài chiếc máy bay đồ
chơi, để ông ấy mỗi ngày đều ôm máy bay đi ngủ?”
* * *
Cho dù là 30 tết thì
công việc của Kiều Ưu Ưu vẫn không thể ngừng nghỉ, cô vừa mới kết thúc kì nghỉ,
lịch trình xếp dày đặc, muốn bỏ cũng không bỏ được. Cũng may là cô làm nghề đã
nhiều năm nên chỉ cần chuẩn bị một chút là cũng không cảm thấy mệt. Chỉ là hôm
nay tâm trạng cô rất tốt nên luôn bất giác mất tập trung, kịch bản cầm trong
tay nửa ngày rồi mà chưa thể tổng kết và nhớ rõ.
“Này, hôm nay cậu làm
sao vậy? Trông như đang bị thôi miên vậy.” Sở Hân Duyệt lại gần vỗ vào vai Kiều
Ưu Ưu.
Kiều Ưu Ưu cố tỏ ra vẻ
bận rộn với việc xử lí kịch bản, “Có sao đâu.”
“Có mỗi mấy trang giấy
thôi, nếu như trước đây thì cậu đã thuộc làu rồi, hôm nay tới giờ vẫn chưa làm
xong, lại còn nói có sao đâu, ai mà tin được?”
“Cậu rảnh quá phải
không?”
“Cũng chẳng phải, có
nhiều chuyện phải làm, nhưng lại chẳng có tí tinh thần nào cả, hôm nay là 30
tết mà. Dựa vào đâu mà các cô gái khác đều được về nhà vui vẻ đón tết, còn
chúng ta lại phải trực ở đây?”
“Năm nào cậu cũng trách
móc, mỗi năm đều nói những lời giống hệt nhau, không thể đổi sang cách nói khác
à?”
Sở Hân Duyệt gục đầu lên
vai Kiều Ưu Ưu, giọng nói ảm đạm: “Hứ, chỉ trách mình chẳng có cái dũng khí
đấy, nếu không thì đã sớm nghỉ việc rồi!”
Kiều Ưu Ưu trước nay
chưa bao giờ nghĩ tới nghỉ việc, tuy cô cũng cảm thấy công việc này có chút
biến thái, thỉnh thoảng có lúc phải thu chương trình lúc nửa đêm, không có ngày
nghỉ lễ, đến tết cũng vẫn phải đi làm. Nhưng dù sao đó cũng là công việc mà
chính cô đã lựa chọn năm đó, điều quan trọng là cô yêu thích nó, nếu phải từ bỏ
công việc này, cô còn có thể làm gì khác? Học chuyên ngành này ra, công việc
chẳng thể nào tách rời cái lĩnh vực này, nếu so với những người phải bay đi bay
lại trong cả nước thì cô lại thấy công việc hiện tại cũng khá ổn.
Kiều Ưu Ưu quay liền một
lúc ba chương trình, lúc cô tan ca cũng là lúc bắt đầu buổi tối giao thừa. Cô
vội vàng trở về nhà thỉnh an lão phật gia, cô cảm thấy chột dạ, nghĩ mình chắc
khó tránh được một trận mắng.
* * *
Ngày tết ở Trử gia cũng
chẳng có gì khác so với bình thường, cả nhà trên dưới có mỗi năm người (tính cả
người giúp việc). Anh cả, anh hai, anh ba đều không có nhà, lãnh đạo lớn cũng
vắng mặt, chỉ còn lại cô nhi quả mẫu ngồi ngẩn ngơ nhìn nhau, miễn cưỡng lắm
mới tụ tập lại chơi mạt chược, bà Trử lại chẳng hề muốn tham gia, sau khi phát
lì xì xong liền trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Khổ thân cho ba người
vắng một, Kiều Ưu Ưu hiếm hoi lắm mới có hứng thú, liền dứt khoát kéo Trử Minh
Tử và Trử Tư bắt đầu bày Trường Thành. Bên cạnh tay Kiều Ưu Ưu còn để một hộp
mơ, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lí hay không mà cả buổi tối cô cứ
thèm ăn chua.
“Hôm nay trong bánh chẻo
có nhân gì vậy?”
Trử Minh Tử nói: “Cháu
không biết.”
Trử Tư nói: “Ăn nhưng
không phát hiện ra.”
Kiều Ưu Ưu nhìn hai
người bên cạnh, không phải người một nhà thì cũng vào cùng một nhà, Ưu Ưu bĩu
môi nói: “Bại gia chi tử!”
“Chẳng phải là chị cũng
không biết sao, lại còn nói bọn em.”
Kiều Ưu Ưu nhét vào
miệng một quả mơ, “Đâu có? Tôi chỉ cảm thấy hơi tanh.”
Người nói vô ý, người
nghe lại tưởng thật. Trử Minh Tử và Trử Tư cùng tấn công từ hai bên, mỗi người
một câu, điên cuồng tấn công màng nhĩ của Kiều Ưu Ưu.
“Thím ba, có phải là
thím cảm thấy buồn nôn?”
“Chị ba, chị có cảm giác
buồn nôn không?”
“Chẳng trách mà cả buổi
tối cứ ôm lấy hộp ô mai mơ không chịu buông!”
Đối với Trử gia mà nói,
ba mươi tết năm nay thật khác biệt. Bởi vì đã có một sinh linh mới xuất hiện
nên mọi chuyện đều rất tốt đẹp. Bốn người trong nhà đang mang tâm trạng nặng
nề, nhưng giờ đây lại trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều bởi sự xuất hiện của một
sinh mệnh bé nhỏ. Trử Minh Tử và Trử Tư thậm chí còn tranh nhau đặt tên cho em
bé. Trử Minh Tử nói đó là con gái thì Trử Tư lại kiên quyết nói đó là con trai,
hai người đó chỉ vì không biết rốt cuộc là trai hay gái mà cãi nhau cả buổi
tối, khiến Kiều Ưu Ưu đau hết cả đầu.
Chương 39
Tại một hòn đảo không
tên nằm ở phía Nam Trung Quốc lại đang bí mật tiến hành một đợt huấn luyện tập
trung tàn khốc nhất, mỗi ngày đều có một số quân nhân nhất định bị đào thải. Mà
những quân nhân bị đào thải này cũng đều là những anh hùng tinh anh nhất. Chiến
tranh là sự tàn khốc, vì đối phó với chiến tranh mà quá trình tuyển chọn anh
tài lại càng tàn khốc cực độ.
Sau khi huấn luyện thể
lực, tất cả những người được ở lại lần lượt tham gia huấn luyện ba loại hình là
không quân, lục quân, hải quân. Sau khi Trử Tụng gian khổ trải qua tác chiến
hải quân và lục quân, anh cuối cùng cũng đã được nhìn thấy từng dải ánh sáng
của bình minh.
Trong cuộc huấn luyện
hải quân và lục quân, Trử Tụng, Lương Mục Trạch lúc nào cũng bám đuổi lấy thành
tích của đối phương. Lương Mục Trạch xuất thân từ bộ đội đặc chủng lục quân.
Trên mặt đất, anh ta là anh cả, không ai có thể đấu lại được, Trử Tụng thua một
cách tâm phục khẩu phục, hoàn toàn không oán trách gì. Tác chiến trên biển thì
đều rất mới lạ so với cả hai người họ, hai người dốc hết sức lực để tranh đấu,
phần lớn các hạng mục họ đều hoàn thành tương đương nhau. Trử Tụng thua một hòa
một, tạm thời đứng sau. Nghĩ tới lần huấn luyện tiếp theo, Trử Tụng tự nhủ thầm
trong lòng rằng không phải là chưa báo thù mà là thời cơ chưa tới.
Triệu Kha càng nhìn càng
cảm thấy giữa hai người bọn họ nhất định là có thù oán gì?
Buổi sáng hôm bắt đầu
huấn luyện quân sự trên không, Trử Tụng cảm thấy bầu trời sáng trong vô cùng,
ánh nắng rực rỡ, đẹp mê lòng người. Được hít gió biển ẩm ướt quen thuộc, tâm
trạng anh giống như ánh nắng trên bầu trời, vô cùng sáng lạn.
Năm ngày huấn luyện đã
hoàn toàn lấy đi hết sự mong đợi của tất cả mọi người vào bầu trời. Cho dù là
nhảy dù từ trên không hay là trượt cánh tam giác thì cũng đều cần có sự nhẫn
nại, nhất là nhảy dù, khi tiếp đất, hai chân sẽ phải chịu sự tác động rất lớn,
cần có sự tập luyện đầy đủ cho cả hai chân, ngay cả đối với những người xuất
thân từ lính không quân như Trử Tụng và Triệu Kha, thậm chí cả những bộ đội
nhảy dù cũng đều cảm thấy có phần không chịu đựng được.
Trong thời gian hai mươi
ngày, những chiến sĩ, sĩ quan đến từ các khu vực đóng quân khác nhau, những
quân chủng khác nhau, đã trải qua hàng loạt khó khăn thử thách, khi khó khăn
cùng chia sẻ, tình hữu nghị giữa các chiến sĩ ngày càng sâu sắc, đối với họ,
mỗi người phải trở về ai cũng buồn và tiếc nuối.
Buổi chiều cuối cùng của
khóa huấn luyện quân sự không quân, Trử Tụng lên chiếc máy bay chiến đấu J-10
chờ mọi người sau khi nghỉ ngơi tạm thời. Họ cần căn cứ vào mục tiêu huấn luyện
tập trung để hoàn thành diễn tập đối kháng trên không. Khi đến có mười mấy máy
bay chiến đấu nhưng lúc này chỉ còn lại tám chiếc.
Các máy bay đồng loạt
cất cánh, chọc thủng vào bầu trời xanh ngọc bích như những lưỡi kiếm sắc nhọn,
chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của chiếc máy bay chiến đấu
nào, bầu trời dường như vẫn còn lưu lại vệt khói mờ do máy bay để lại, gió biển
đượm mùi nhiên liệu phảng phất trên khoảng không sân bay.
Những người còn lại tập
trung trong phòng chỉ huy để quan sát tình hình tác chiến thực tế của máy bay
thông qua màn hình điện tử mô hình. Không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy tình
hình tác chiến của máy bay chiến đấu, mà họ chỉ thường được thấy biểu diễn máy
bay chiến đấu biểu diễn và chiến đấu thực tế không thể so sánh được với nhau.
Tuy trên màn hình chỉ có sự tác chiến của máy bay mô hình, nhưng đã khiến cho
tất cả các chiến sĩ nhìn không chớp mắt. Trước khi tới đây họ luôn cảm thấy bản
thân mình là những người gan dạ nhất, nhưng tới đây mới biết còn có rất nhiều
người tài giỏi hơn mình.
Lương Mục Trạch nhìn
chằm chằm vào màn hình điện tử, trong đó máy bay chủ lực đang chỉ huy các máy
bay khác, sắc bén và đầy tham vọng, giống như con chim ưng tranh bá trên cả bầu
trời.
Một bên ưu thế rõ ràng,
nhưng mọi người đều kì vọng bên kia có thể thể hiện xuất sắc hơn để hóa giải
nguy cơ. Bên kia quả thực không khiến mọi người thất vọng khi đưa ra tuyệt
chiêu, thế nhưng trong thời khắc cuối cùng lại vẫn bị đối phương khống chế.
Thời điểm đó các động tác tác chiến của máy bay chiến đấu diễn ra quá nhanh,
ngoài sức tưởng tượng, tất cả mọi người trong đài chỉ huy trung tâm đều ngẩn
người, trong đó có chỉ huy trưởng, ông nhìn chăm chăm lên màn hình và hồi tưởng
lại màn trình diễn lúc nãy.
“Gọi đài chỉ huy trung
tâm.”
Tới khi âm thanh từ máy
bộ đàm phát ra, mọi người mới miễn cưỡng định thần trở lại, vị đại tá mặc bộ
quần áo tác chiến không quân nói vào máy bộ đàm: “Có thể bay trở về.”
“Nhận lệnh.”
Mấy chục người lính trẻ
quay ra nhìn nhau, Lương Mục Trạch im lặng đứng lên, đẩy cửa đi ra, những người
khác mới phản ứng lại cũng chạy theo ra. Mọi người tiến thẳng tới đường băng
trên sân bay chờ chiến đấu cơ J-10 trở về.
Khi chiếc máy bay chiến
đấu đầu tiên xuất hiện, cả đám người như trúng phải bùa mê, nhảy nhót tưng bừng
vẫy tay về hướng máy bay, miệng không ngừng hô lên “Oa, oa”
Tám chiếc máy bay không
tiếp đất ngay mà biểu diễn hình hoa ở phía trên sân bay như đã thương lượng
trước với nhau, các kiểu biểu diễn còn phong phú hơn cả nghi lễ duyệt binh quốc
khánh, tuy không có khói sương rực rỡ nhưng vẫn khiến cho mọi người phấn chấn
sục sôi.
Sau khi máy bay hạ cánh,
Trử Tụng vừa mới bước xuống máy bay, Triệu Kha đã chạy như bay tới với vẻ mặt
đắc ý để kể công, nếu không phải lúc nãy hai bọn họ phối hợp ăn ý thì không
biết chừng trong giây phút cuối cùng sẽ bị đối phương lật ngược tình thế.
Phi công máy bay chủ lực
của đối phương tiến lại gần, ở ngoài đời họ đã quen biết nhau, tuy sớm đã được
nghe danh của Trử Tụng, nhưng hôm nay mới được tận mắt chứng kiến thực lực của
anh, quả nhiên danh tiếng “phi công hàng đầu” của Trử Tụng không phải chỉ là hư
danh.
Tám người lính uy phong
lẫy lừng xếp thành một hàng bước ra khỏi sân bay, những người lính trẻ sớm đã
không còn giữ được bình tĩnh vội chạy tới khiêng tám người bọn họ tung lên cao.
“Mẹ, cái lưng của tôi
không chịu được nữa rồi! Thả tôi xuống!” Trử Tụng tức giận lớn giọng cằn nhằn.
Cứ nghĩ là bọn họ sẽ chỉ tung hai lần cho vui là xong, ai mà ngờ rằng họ mãi mà
không chịu dừng lại! Cả đám người này được nghỉ ngơi cả một buổi chiều nên tinh
thần thoải mái hết cả, tám người bọn anh như vừa trở về từ chiến trường, lái
máy bay tuy rằng không mấy hao tốn sức lực nhưng còn mệt hơn cả chạy việt dã
năm cây số.
Lần huấn luyện chuyên
môn đã kết thúc, trong thời gian 20 ngày, Trử Tụng và Lương Mục Trạch là hai
người duy nhất không nói được một câu nào trong tất cả mọi người. Lương Mục
Trạch nhìn Trử Tụng lửa giận bùng nổ, anh rất hiếm khi khâm phục ai, tuy anh không
muốn thừa nhận nhưng anh không thể không cho Trử Tụng vào danh sách những người
đó.
Lương Mục Trạch đi xuyên
qua đám người, đưa tay phải ra trước mặt Trử Tụng.
Trử Tụng nhếch mép cười
gian xảo, tháo găng tay ra bắt tay: “Xin chào, em rể của tôi!”
“Hả?”
“Tình huống gì đây?”
“Ai là em rể?”
Câu nói của Trử Tụng
giống như quả lựu đạn ném xuống mặt đất, khiến tất cả mọi người đứng đó ngạc
nhiên đến đờ đẫn. Triệu Kha lại càng ngẩn người. Duyên cớ nào, sao tự dưng lại
biến thành em rể? Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên tới đây, Trử Tụng còn không
biết ai là Lương Mục Trạch. Những ngày qua hai người họ quyết đấu với nhau,
khiến tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy có gì đó giữa bọn họ. Thế nhưng khi
đáp án được tiết lộ, nó lại nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người.