Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chương 29

Hai bọn họ đã mười mấy
năm không đánh nhau một cách vô tư và thoải mái như ngày hôm nay, nếu không
phải do hiệu quả cách âm của căn phòng quá tốt thì cả nhà đã sớm kéo tới rồi.

Đúng vào lúc hai người
đang “chiến” nhau một sống một chết thì Trử Tư vừa về vừa hát ngân nga, vừa
bước vào trong sân nhà anh đã cảm thấy có gì khác lạ, dỏng tai lên nghe và đi
theo tiếng của âm thanh tới phòng chiến đấu, ghé sát tai vào cửa mới có thể
nghe rõ tiếng “bing, bang” ở bên trong, anh ngay lập tức đá chân vào cửa, hét
lớn: “Ai đấy? Lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau, có thấy xấu hổ không?”

Trử Tư đứng ở cửa đá vào
mấy phát “binh, binh” nhưng bên trong hoàn toàn không có phản ứng gì. Trong nhà
ngoài bà anh em anh ra thì chẳng còn ai trẻ khỏe nữa, không phải anh hai anh ba
ra thì còn có thể là ai?

* * *

“Có mở cửa không?” Vừa
nói anh lại vừa đá lách cách vào cửa.

“Trử Tư con lại làm cái
trò gì thế?” Tiếng đạp cửa của Trử Tư đều đã vang vào tận trong phòng khách, bà
Trử nghe thấy liền chạy ra, vẫn tỏ ra mặt nặng mày nhẹ nhìn anh.

“Không có gì!” Trử Tư
nói chậm dần và chỉnh lại cổ áo: “Con đang ngắm trăng.”

“Cánh cửa đó ngăn cản
con ngắm trăng à?”

“Khi nào mẹ mới có thể
dịu dàng với con được như hôm nay? Con đã làm gì không vừa ý mẹ rồi, ngày nào
con cũng về thăm mẹ mà mẹ vẫn còn không vừa lòng với con.”

“Thế con nói xem con đã
làm việc gì khiến mẹ hài lòng?”

“Nói thế này đi, con chỉ
nói với mẹ một chuyện, mẹ sẽ biết có được đứa con trai như con đúng là yên tâm
biết bao nhiêu!” Trử Tư hơi tức giận, đẩy bà Trử và Kiều Ưu Ưu đang đứng ở cửa
ra và đi vào nhà lấy chìa khóa dự phòng.

Khi Trử Tư mở cánh cửa
phòng chiến đấu ra, anh hai và anh ba đã nằm hết xuống, cũng chẳng phải vì vết
thương quá nặng mà vì đã mệt gần như rã rời. Mặt bọn họ sưng lên như hai cái
bánh bao lớn, máu và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, trên mặt hầu như không còn một
chỗ nào nguyên vẹn, toàn thân chỗ nào cũng là vết thâm tím.

Nhìn thấy cảnh tượng
này, bà Trử và Kiều Ưu Ưu đều bị dọa chết khiếp, vội vàng xông vào phòng. Kiều
Ưu Ưu quỳ xuống bên cạnh Trử Tụng, nhìn thấy khuôn mặt sưng như bánh bao, máu
và mồ hôi trộn lẫn của chồng mình thì vừa thấy thương lại vừa tức giận, cô đỡ
anh từ dưới đất ngồi lên và trách móc: “Anh điên rồi à? Vết thương vừa mới lành
lại đi đánh nhau?”

Trử Tụng ngoác miệng
cười, nhưng miệng bị rách nên lại một cơn đau dữ dội ập tới, “không sao đâu,
mai sẽ khỏi thôi.”

“Khỏi cái gì?” Kiều Ưu
Ưu mắng anh, nói xong lại quay đầu sang nhìn Trử Dương: “Anh hai cũng thật là,
biết rõ là Trử Tụng vừa mới xuất viện, thế mà còn ra tay mạnh như thế này, anh
ấy là em trai anh, anh không thể nhịn anh ấy một chút sao?”

Trử Dương chẳng có một
cô vợ để đỡ mình dậy, chỉ có thể tự mình ngồi dậy, ném găng tay đi rồi quệt vết
máu trên mặt mình.

Hai đứa đều là con trai
bà, nhưng chúng lại đánh nhau đến bị thương khắp mặt, bà Trử chẳng cảm thấy
thương một chút nào chỉ thấy tức giận. Hai đứa con trai đánh nhau, còn một đứa
con trai nữa thì lại coi đó là trò đùa, bà quả thực không biết mấy chục năm
trước sao mình lại sinh ra những đứa con vô lương tâm như thế này.

“Đánh nhau! Lại còn đánh
nghiêm túc, thế có cần phải làm một bản miễn trách nhiệm sau khi có thương tích
không? Sao không lấy dao mà chém nhau?”

“Mẹ!” Kiều Ưu Ưu không
ngờ rằng mẹ chồng lại nói những lời như vậy, bà tức giận thì có thể hiểu được,
thế nhưng dù sao đây cũng là con trai ruột của bà.

“Hai đứa cứ chờ xem, xem
bố các con sẽ xử lí thế nào!” Bà Trử ném lại một câu rồi đi ra, người ở lại là
Trử Tư lại cười càng ngày càng sảng khoái.

Quả nhiên, bà Trử đi
chưa đầy năm phút thì người cảnh vệ tới gọi hai người lên trên phòng.

Kiều Ưu Ưu thấp thỏm chờ
bên ngoài phòng đọc sách, cô muốn nghe lén nhưng lại vướng phải người cảnh vệ
đang ở đấy. Trử Tư dựa vào tường, miệng ngậm một que kẹo, an ủi Kiều Ưu Ưu:
“Không sao đâu, hai người họ đều đã ngoài ba mươi tuổi rồi, bố chắc chắn sẽ
không lấy ghế ném vào họ như trước đây đâu, yên tâm, yên tâm.”

“Ghế…?” Kiều Ưu Ưu lắp
bắp nhắc lại. Bố mẹ kiểu gì thế này? Một người thì nói lấy dao chém, một người
thì dùng ghế ném, bốn anh em họ quả thực đã rất khó khăn để có thể lớn lên mạnh
mẽ.

Trử Tư xua tay nói:
“Chà, đó đều là những chuyện từ hai mươi năm trước rồi, không mang tính so
sánh.”

Trử Tư có ý đồ xấu xa
khi nhắc lại sự trừng phạt năm đó, lại còn an ủi Kiều Ưu Ưu và nói rằng không
mang tính so sánh, đây rõ ràng là cố ý tới xem kịch hay mà.

“Chú tư, chú nói thật
đi, hồi nhỏ chắc chú cũng đã không ít lần bị ném ghế nhỉ? Trên người anh ba chú
hoàn toàn chẳng có vết thương nào, có thể khẳng định rằng anh ấy bị ít nhất,
đúng không?”

“Bố từ trước tới giờ
luôn đối xử công bằng, một người gây chuyện thì cả bốn người cùng chịu phạt,
hừ.” Trử Tư thở dài, nhớ lại năm đó, anh lại cắn răng rắc cái kẹo mút như có
thù oán gì với nó vậy.

“Binh!”

Bất ngờ có một âm thanh
vọng ra từ phòng đọc sách, không chỉ có hai người bọn họ, mà ngay cả người cảnh
vệ cũng mặt mày biến sắc. Kiều Ưu Ưu chỉ muốn đạp cửa xông vào trong, đứng ở
bên ngoài cô lo lắng phát khóc rồi. Cô thực sự tin rằng bố chồng mình khi tức
giận sẽ ném ghế vào người bọn họ.

Chương 52

Tuy Trử Tư cố ý dọa nạt
Kiều Ưu Ưu, nhưng ông Trử quả thực cũng đã rất tức giận, chỉ là ông không ném
ghế mà ném cái gạt tàn thuốc, hơn nữa mục tiêu cũng không phải anh hai và anh
ba, cái gạt tàn rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.

Trử Tụng lại bị thương,
tuy không nghiêm trọng lắm nhưng anh và Ưu Ưu vẫn bị giữ lại nhà ông bà Trử để
nghỉ ngơi. Kiều Ưu Ưu ôm hộp thuốc tới bôi cho Trử Tụng, vừa thấy thương anh
lại vừa chỉ muốn anh bị nặng hơn nữa để cho nhớ đời. Trử Tụng lại như không có
vấn đề gì, còn cười lớn ha ha đùa cô: “Em nhìn thấy chưa? Đuôi mắt anh hai rách
rồi, mặt rõ ràng còn sưng hơn mặt anh, chồng của em cũng không phải chịu thiệt
thòi gì.”

Kiều Ưu Ưu nghe xong
những lời này lại càng tức giận, ném hộp thuốc đi rồi nhảy lên trên giường, chỉ
muốn dùng chân đá cho anh một cái, nhưng nhìn cái khuôn mặt “đầu lợn” của anh,
cô lại cố nhịn.

Trử Tụng kéo tay cô, lắc
lắc rồi nói khéo, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Đừng tức giận nữa, đây quả thực
chỉ là vết thương ngoài da, hôm nay bôi thuốc đến mai sẽ khỏi, anh rất có kinh
nghiệm.”

“Kinh nghiệm do đánh
nhau mà có, Trử Tụng anh thật là biết sâu hiểu rộng quá nhỉ!” Kiều Ưu Ưu nghiến
răng nghiến lợi nói.

“Nói thật là đã mười lăm
năm rồi, vì muốn trở thành phi công nên anh không bao giờ dám đánh nhau thật,
chỉ sợ để lại vết thương. Nhưng bây giờ thì chẳng phải kiêng sợ cái gì nữa rồi,
đánh nhau một trận thoải mái, cũng chính là đánh tan đi hết những phiền muộn
trong lòng.”

Nghe Trử Tụng nói vậy,
nước mắt của Ưu Ưu lại có vẻ như muốn trào ra ngoài. Trử Tụng cười với cô, khóe
mắt và khóe môi đều thâm tím, nhưng lại hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới nét
cười của anh, nụ cười đó dường như từ sâu thẳm trong trái tim anh, có thể nói
đã lâu lắm rồi Kiều Ưu Ưu không được nhìn thấy nụ cười như vậy.

“Nếu anh không vui thì
có thể nói với em, đừng lấy chuyện đánh nhau ra để giải tỏa nỗi buồn như vậy
nữa, được không?”

Kiều Ưu Ưu nhìn thẳng
vào anh, gần như sắp khóc đến nơi. Trử Tụng vội vàng kéo cô vào trong lòng:
“Ngốc à, em nghĩ nhiều quá rồi. Thực ra anh cũng không nghĩ muốn như vậy, chỉ
là anh hai cứ quyết đánh nhau với anh, cái bộ dạng kiêu căng ấy lúc đó mà anh
không đánh cho anh ấy một trận chắc anh sẽ hối hận cả đời mất.”

Kiều Ưu Ưu nghe xong
liền kịch liệt gỡ bỏ cánh tay của Trử Tụng ra, nhảy từ trên giường xuống, xắn
tay áo lên, tức giận nói: “Em đi tìm anh ấy! Khốn kiếp!”

Trử Tụng kéo cô lại:
“Anh đã báo thù rồi mà, anh ấy bị thương nặng hơn anh, tuy nhìn bề ngoài hai
người bọn anh đều bị thương, nhưng thực ra anh ấy ra tay đã nhường anh ba phần
sức mạnh, anh quả thực là tay đấm.”

Kiều Ưu Ưu quay đầu
sang: “Em còn lâu mới tin!”

“Thực ra, anh em trong
nhà có thể có thần giao cách cảm, anh hai biết anh cần phải giải sầu nên mới cố
ý dùng lời nói khiêu khích anh, khi ra tay cũng cố tình không dùng hết sức,
không tin ngày mai em cứ nhìn mà xem, mặt anh ấy chắc chắn sẽ sưng to gấp đôi
mặt anh.”

“Theo em thấy thì anh ấy
không nên đánh lại!”

“Thế thì quá lộ liễu
rồi, Ưu Ưu!” Trử Tụng ôm cô, nói dỗ dành: “Đừng bực bội nữa, bôi thuốc cho anh
đi, được không?”

“Vậy anh buông em ra.”

“Hừ, không buông.”

“Không buông thì làm sao
mà bôi thuốc được? Nhanh lên!”

Trử Tụng bắt đầu giở trò
xấu, nhất quyết không đồng ý. Nếu không phải là có người gõ cửa thì Trử Tụng có
lẽ cũng sắp được như ý muốn rồi.

Người gõ cửa là Trử Minh
Tử. Con bé vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Trử Dương cả người thâm tím bước từ
trong nhà tắm ra, cô cuống hết cả lên như người bị thương chính là mình, đưa ra
hàng trăm câu hỏi nhưng Trử Dương chẳng chịu nói gì, ngay cả Trử Tư cũng đưa ra
vẻ mặt “muốn biết không? Vậy cầu xin tôi đi.” Không còn cách nào khác, chỉ còn
có thể đi hỏi đương sự thứ hai.

“Minh Tử về rồi à!” Kiều
Ưu Ưu nói.

Trử Minh Tử đứng trước
cửa phòng ngủ, cười một cách thận trọng: “Chú ba, chú không sao chứ?”

“Không sao!”

“Vết thương, có còn đau
không?”

“Cũng đỡ rồi, thím ba
của cháu vừa mới bôi thuốc cho chú.” Trử Tụng cười híp mắt nhìn Kiều Ưu Ưu.

Trử Minh Tử nghe xong
lại càng không vui, thầm nghĩ: “Chú bị thương còn có người bôi thuốc cho còn
chú hai kia thì làm sao?”

“Vậy hai người vì sao
lại đánh nhau?”

“Đánh chơi thôi.”

“Chơi thôi? Có ai chơi
như bọn chú không? Tuổi của hai người cộng lại với nhau còn lớn hơn cả tuổi của
bà nội cháu, thế mà còn đánh chơi! Đúng là chẳng ra sao!”

Kiều Ưu Ưu đi lại gần,
vuốt tóc Trử Minh Tử, anh ủi nói: “Hai bọn họ đúng là bị thần kinh! Minh Tử
đừng nóng giận, lúc nãy thím vừa mắng cho chú ba cháu một trận đấy.”

“Cháu nóng giận gì chứ?
Cháu chẳng thèm giận!” Nói xong, Trử Minh Tử giậm chân, bực bội bỏ đi.

Kiều Ưu Ưu quay đầu lại,
lè lưỡi với Trử Tụng, có những chuyện đã đi ra xa khỏi quỹ đạo, những người
ngoài cuộc như họ nhìn vào nên làm thế nào đây?

Trử Tụng cười đau khổ
rồi lắc đầu, bọn họ chẳng thể giúp được gì.

“Sao anh biết được, em
nên đi hỏi anh hai chứ.” Trử Tụng nhún vai, giơ ngón tay lên gọi Kiều Ưu Ưu
lại: “Đến đây, bôi thuốc cho ta!”

* * *

Đúng như lời Trử Tụng
nói, sau khi bôi thuốc lên vết thương và ngủ một giấc, ngày hôm sau vết thâm
tím đã giảm đi không ít, lúc ăn sáng nhìn thấy Trử Dương, rõ ràng trông anh ấy
còn thảm hại hơn nhiều.

Bà Trử vẫn làm mặt nặng
mày nhẹ với bọn họ, nhưng lại dặn nhà bếp hầm một nồi canh xương và dặn họ mỗi
người phải uống một bát to. Bà Trử tuy miệng vẫn không ngừng trách móc nhưng
luôn thấy thương họ, hai đứa nó gì cũng là cốt nhục được bà mang nặng đẻ đau từ
ba mươi năm trước.

Trước khi ông Trử đi,
Trử Tụng đánh tiếng nói rằng hai hôm nữa sẽ về sư đoàn 1 làm thủ tục chuyển hồ
sơ để tới sư đoàn 7 báo cáo trong thời gian sớm nhất. Bữa cơm này đối với Kiều
Ưu Ưu và bà Trử lại chẳng còn mùi vị gì rồi.

Kiều Ưu Ưu biết Trử Tụng
không thể rời xa quân đội, anh sớm hay muộn cũng phải trở về, nhưng lòng ích kỉ
của cô cho rằng rời xa quân đội là kết quả tốt nhất. Không nhìn thấy máy bay sẽ
tốt hơn nhiều so với chuyện mỗi ngày đều phải đối diện với máy bay, dù sao
không nhìn thấy cũng có thể sẽ quên, mỗi ngày đều đối diện với nó cũng đồng
nghĩa với việc lúc nào cũng sẽ nhắc anh nhớ tới sự thật tàn khốc ấy, đây là một
sự dày vò khắc cốt ghi tâm.

* * *

Trử Tụng đưa Kiều Ưu Ưu
tới Đài Truyền hình, nhưng lại kéo tay cô không cho đi: “Tẹo nữa em xin nghỉ
làm nhé!”

“Sao vậy?”

“Đưa anh đi một chuyến.”

Kiều Ưu Ưu hơi do dự một
chút, Trử Tụng cười miễn cưỡng: “Không muốn à?”

“Không phải vậy, em đang
nghĩ không biết nên lấy lí do gì cho tốt.” Kiều Ưu Ưu đã xin nghỉ dưỡng bệnh
một tháng rồi, vì sự nghỉ ngơi của cô mà những phát thanh viên khác buộc phải
sắp xếp lại từ đầu, khối lượng công việc tăng lên, nếu cô nghỉ tiếp thì buộc
phải đưa ra một lí do hợp lí, một lí do không thể không cho phép.

“Xin nghỉ dài, cứ nói là
em phải về nhà sinh con trai.”

“Ừ, được rồi!"

Nằm ngoài dư đoán của
Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Trử Tụng vô cùng
ngạc nhiên: “Em cho là thật à?”

“Buộc phải thế! Em đi
đây, buổi tối nhớ mang cái gì ngon ngon tới đón em.” Kiều Ưu Ưu cười hì hì xoa
đầu Trử Tụng.

Kiều Ưu Ưu quả thực
không phải đang đùa, việc đầu tiên sau khi tới Đài Truyền hình của cô là xông
vào văn phòng của Tống Tử Đồng để xin phép, dĩ nhiên là cô bị từ chối.

“Làm gì có chuyện nghỉ
đẻ tới một năm, em tưởng rằng Đài truyền hình do nhà em mở ra sao?”

Kiều Ưu Ưu gật đầu ra vẻ
nghĩ ngợi: “Thế nếu em xin chuyển bộ phận khác thì sao?”

“Em nói cái gì?” Tống Tử
Đồng tưởng mình vừa nghe nhầm, ở trên cương vị người dẫn chương trình đã bao
nhiêu năm như Kiều Ưu Ưu lại chủ động xin chuyển sang bộ phận khác.

“Em không làm phát thanh
viên nữa, chuyển sang làm bộ phận hậu trường.”

“Thế… thế… chỉ vì xin
nghỉ, em… em cũng không cần thiết phải bỏ không làm phát thanh viên nữa chứ?”
Tống Tử Đồng lắp ba lắp bắp nói.

Kiều Ưu Ưu cúi đầu
nghịch cái khăn lụa trên túi da, đối diện với sư huynh, cô gạt bỏ cái áo giáp
trong lòng nói ra hết những lời từ đáy lòng. “Thực ra không phải vậy, hơn nữa
em cũng chỉ nghĩ sẽ xin nghỉ phép một tuần thôi. Nhưng làm phát thanh viên quá
bận rộn, thời gian không còn là của mình nữa, em muốn có nhiều thời gian ở bên
chồng mình hơn. Chuyện của chồng em có lẽ anh cũng đã nghe nói tới, dù sao cũng
gần giống với những lời đồn bên ngoài, anh ấy sắp chuyển về công tác ở Bắc
Kinh, em muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh anh ấy. Trước đây bọn em đã lãng
phí quá nhiều thời gian, những gì đã qua thì không có cách nào lấy lại được,
nhưng chúng em trân trọng hiện tại và tương lai.”

“Anh xin lỗi!”

Tống Tử Đồng bất ngờ xin
lỗi, Kiều Ưu Ưu không muốn nghĩ ngợi là tại sao, chỉ lặp lại câu hỏi: “Có được
không?”

“Anh sẽ bàn bạc lại với
lãnh đạo nhưng Ưu Ưu, em phải nghĩ cho kĩ. Nếu bị điều đi thì sẽ chẳng còn cơ
hội quay trở lại đâu.” Tống Tử Đồng nhìn vẻ mặt không nỡ của Kiều Ưu Ưu, về
tình về lí, anh cũng không muốn để cô đi.

“Em biết. Tuy em rất
thích công việc hiện giờ nhưng nếu để so sánh, em muốn ở bên gia đình của mình
hơn.”

Việc điều động công việc
của Kiều Ưu Ưu có thể dùng từ hiệu quả cao để hình dung ra, buổi sáng cô đưa ra
yêu cầu thì tới chiều đã nhận được thông báo tuần sau tới nhận công tác ở bộ
phận mới, thời gian còn lại của tuần này thì Tống Tử Đồng cho phép cô được
nghỉ. Rời bỏ vị trí này, Kiều Ưu Ưu thực ra cũng có chút tiếc nuối, dù sao trong
nhiều năm qua cô cũng đã có tình cảm sâu đậm với căn phòng thu hình này, nhưng
để được ở cạnh Trử Tụng dù có đánh đổi tất cả đều xứng đáng.

* * *

Kiều Ưu Ưu thu xong
chương trình cuối cùng, cô từ chối lời mời bữa cơm chia tay của đồng nghiệp và
chạy thật nhanh tới bãi đỗ xe để kể chuyện này với Trử Tụng. Kiều Ưu Ưu múa máy
chân tay, cực kì hưng phấn nói: “Nếu về bộ phận hậu trường, em có thể có kì
nghỉ cuối tuần và kì nghỉ cố định, mỗi năm còn có nghỉ phép và nghỉ du lịch,
còn có trợ cấp, thật vui biết mấy! Chúng mình cuối tuần có thể ở bên nhau, nếu
anh bận thì em có thể bất đắc dĩ tới thăm anh, chỉ cần lái xe một tiếng là tới
vì đi đường cao tốc mà. Không chừng có ngày nào đó ai gia đây tâm trạng tốt thì
có thể sẽ mang tới cho nhà ngươi một bữa tối tình yêu, nhưng nếu ở doanh trại
mà anh có nuôi vợ bé thì phải giấu cho kĩ vào, ngộ nhỡ để em phát hiện ra thì
em quyết không để cho hai người được yên ổn!”

Trử Tụng nhìn cô, không
nói một lời nào, Kiều Ưu Ưu xị mặt xuống kéo đầu anh: “Sao thế? Vừa nói tới
việc đi bắt tình nhân của anh là anh đã không vui rồi à?”

Trử Tụng vẫn không nói
năng gì, chỉ ôm Kiều Ưu Ưu vào lòng, ôm thật chặt. Ưu Ưu của anh đã vì anh mà
từ bỏ công việc cô yêu thích nhất, anh thấy thương cô.

Kiều Ưu Ưu yên lặng tựa
vào lòng Trử Tụng, nhẹ nhàng nói: “Đừng tiếc thay cho em, em cảm thấy rất đáng,
trước đây chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian nên bây giờ càng phải biết
quý trọng hơn.”

“Ừ!” Trử Tụng trả lời,
trong giọng nói dường như hơi khàn khàn.

“Chỉ có điều, chuyển
sang hậu trường thì lương của em sẽ ít hơn ngày xưa, làm thế nào bây giờ?”

“Đúng rồi!” Trử Tụng thở
dài: “Trợ cấp bay của anh cũng chẳng còn nữa, làm sao đây?”

Kiều Ưu Ưu ra khỏi vòng
tay Trử Tụng, sắc mặt có hơi ai oán: “Còn đi nhà hàng nào nữa, về nhà gặm bánh
bao!”

Ánh mắt Trử Tụng chuyển
từ khuôn mặt cô xuống trước ngực cô, cười háo sắc nói: “Gặm bánh bao à, được
thôi, không vấn đề gì! Về nhà!”

“Lưu manh!” Kiều Ưu Ưu
dán chặt người ra đằng sau, hai tay chắn trước ngực.

Trử Tụng nhìn cô dần thu
lại nụ cười, trìu mến vuốt tóc cô: “Ưu Ưu của anh, chỉ vì tình yêu mà phải chịu
ấm ức rồi.”

Kiều Ưu Ưu hơi mất kiên
nhẫn đẩy cánh tay anh ra: “Anh có thể đừng tỏ ra đàn bà như vậy được không?
Trước đây anh không như thế này mà. Khó khăn lắm em mới tỏ ra hiền lành được
một lần, định sẽ chiều chuộng anh, vậy mà anh còn không nể tình à?"

“Không phải, miếng bánh
quá lớn nên trở nên ngốc nghếch rồi.”

“Trông kìa!”

Tình cảm này khó khăn
lắm mới có thể viên mãn, Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu sau khi trải qua “sinh tử” thì
“ở bên nhau” đối với họ đã trở thành việc đáng quý, cũng là điều đáng trân
trọng nhất. Kiều Ưu Ưu cho dù phải làm gì cũng cam tâm tình nguyện, vì Trử Tụng
làm gì cô cũng thấy xứng đáng, mà dù sao đó chẳng qua cũng chỉ là một công
việc. Hơn nữa, công việc nhàn nhã hơn thì khả năng có em bé không phải sẽ cao
hơn sao?

Chương 53

Con chim dậy sớm thì có
sâu ăn, Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu từ sáng sớm đã vội trở về nơi đóng quân, doanh
trại cũng đã phái người tới sân bay đón họ.

Cánh cửa doanh trại sư
đoàn 1 đã ngày một rõ nét, Ưu Ưu mở cửa kính xe ra, thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Tuy trời đã vào mùa xuân từ rất lâu rồi, nhưng gió ở cái vùng đất này vẫn lạnh
thấu xương, cành cây vẫn còn trơ trụi, không có một chút sức sống nào.

“Em cứ tưởng rằng, kịch
liệt yêu cầu anh trở về như vậy thì họ sẽ kéo một dải cờ đỏ chứ?”

Trử Tụng cười buồn, từ
lúc xuống máy bay tới giờ anh chỉ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, nghe xong câu nói
của Kiều Ưu Ưu, mở mắt ra nhìn doanh trại bộ đội mà anh đã sống mười mấy năm
qua, hình ảnh bây giờ cũng không có gì khác so với mấy tháng trước, thỉnh
thoảng vài người mặc quân phục xanh ung dung đi lại, đây là một doanh trại “sư
tử” sẽ chẳng bởi vì thiếu anh mà có bất cứ sự thay đổi nào.

Chiếc xe đưa thẳng họ
tới tòa nhà trung tâm, Trử Tụng kéo Kiều Ưu Ưu cùng tới văn phòng sư đoàn trưởng,
trên đường đi cũng gặp vài lãnh đạo sư đoàn 1, mỗi người khi gặp lại Trử Tụng
đều tỏ ra vui mừng nhưng cũng hơi buồn vì phải chia tay một người phi công ưu
tú như vậy, chắc cũng là việc đáng buồn nhất đối với họ.

“Cốc, cốc, cốc.”

“Vào đi!”

Nghe thấy giọng nói của
sư đoàn trưởng, Trử Tụng đẩy cánh cửa phòng sư đoàn trưởng ra, kéo tay Kiều Ưu
Ưu đi vào. Sư đoàn trưởng Ngụy ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt lên nhìn họ:
“Tới rồi à?”

“Vâng, chúng tôi tới
rồi.”

“Khi nào thì đi?”

“Chút nữa sẽ đi luôn.”

Sư đoàn trưởng nghe vậy,
cuối cùng cũng dừng bút, chống vào bàn làm việc đứng lên, châm một điếu thuốc
rồi chậm rãi đi tới đứng bên cửa sổ. Trử Tụng nhìn bóng lưng đã không còn trẻ
của ông, thấy đau lòng. Năm đó anh vẫn là một anh lính quèn, sư đoàn trưởng
Ngụy đã chọn anh từ trong đám tân binh về sư đoàn 1, không có con mắt của sư
đoàn trưởng, có lẽ cũng không có Trử Tụng của ngày hôm nay.

Trử Tụng xoa mũi, cố
gắng kiềm lại và cười nói: “Sư đoàn trưởng, đã lâu rồi không gặp, không cho tôi
hút thuốc thì thôi, chẳng nhẽ cũng không cho cốc nước sao?”

“Muốn uống thì tự rót.”

Kiều Ưu Ưu lè lưỡi nhìn
Trử Tụng, cũng may là cô cùng tới đây với anh, nếu như không có cô ở đây thì
Trử Tụng có khi lại phải chịu phạt rồi cũng nên. Kiều Ưu Ưu hạ thấp giọng nói
vào tai anh: “Sư đoàn trưởng của anh tính khí khó chịu thật.”

Trử Tụng nghe vậy liền
ra dấu im lặng với cô. Tuy sư đoàn trưởng đã già rồi, nhưng trước đây cũng xuất
thân là phi công, tai ông vô cùng thính nhạy bén, âm thanh cho dù nhỏ cỡ nào
thì cũng khó thoát được khỏi tai ông.

Sư đoàn trưởng Ngụy quay
lại bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra một túi giấy da bò lấy tài liệu
trong đó ra, cầm bút lên kí. “Bút sa gà chết” dù có là ai thì cũng không có
cách nào thay đổi.

“Cầm về đi, cái cậu muốn
đó.”

Sư đoàn trưởng Ngụy đưa
túi da bò ra giữa không trung đợi Trử Tụng tới nhận. Nhưng lúc đó Trử Tụng lại
do dự. Anh không muốn rời xa nơi này, Kiều Ưu Ưu chỉ là một trong những nguyên
nhân, nhưng phần nhiều là do anh không muốn chào từ biệt chiếc máy bay ở chính
nơi anh đã nhận được bao vinh quang, thật quá đau đớn, vậy mà khi sự thực đúng
như anh mong đợi thì trong lòng anh lại toàn là sự hụt hẫng khó hiểu.

“Còn chần chừ gì nữa?
Mau nhận lấy đi!”

Trử Tụng tiến lên mấy
bước, cầm túi giấy tờ thật nặng nề, ngón tay nắm lại và tự nói một cách châm
biếm: “Mười mấy năm đổi lại là một tờ giấy A4.” Trử Tụng nhìn sư đoàn trưởng:
“Cảm ơn sư đoàn trưởng đã dìu dắt, tôi đi đây.”

Nói xong, anh kéo Kiều
Ưu Ưu quay người định đi nhưng lại bị sư đoàn trưởng gọi lại.

Trử Tụng đứng ở cửa,
không quay đầu lại.

“Ăn bữa trưa xong hẵng
đi, chắc cậu không định đến bữa cơm cũng chẳng muốn mời tôi chứ?”

Trử Tụng cố tỏ ra thong
thả nhún vai: “Được thôi, ăn gì ạ?”

Sư đoàn trưởng Ngụy mặc
áo khoác vào, đi tới cạnh Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu: “Món dân dã, thịt lợn hầm mỳ,
bánh chẻo nhân dưa muối.”

Trử Tụng không hiểu có
phải mọi người muốn cố ý tránh anh không, những đồng đội đã cùng anh phấn đấu
bao nhiêu năm qua lại chẳng thấy bóng ai. Thực ra anh cũng không biết phải đối
diện với họ ra sao, ngưỡng mộ hay đố kị? Hay là oán hận tự thương mình? Nhưng
lúc này khi anh không được gặp họ, Trử Tụng lại thấy có chút không cam lòng.

Trong căn phòng riêng ăn
bữa trưa, vẫn là nơi trước đây sau khi Kiều Ưu Ưu thu xong chương trình, được
sư đoàn trưởng và chính trị viên mời “yến tiệc”. Khi đó hình như họ có rất
nhiều điều để nói, nhưng hôm nay, một bữa cơm họ lại gần như không giao tiếp
với nhau. Món ăn dù có ngon thế nào đối với họ cũng chẳng có mùi vị gì.

Trử Tụng biết rằng, sau
khi kết thúc bữa ăn này, anh sẽ chẳng còn lí do nào để ở lại đây. Trước khi từ
biệt để lên xe, anh còn không nhịn nổi và đưa ra một thỉnh cầu: “Sư đoàn
trưởng! Tôi, có thể tới sân bay xem một chút được không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3