Bao giờ trăng lại tròn? - Chương 2 - Phần 01
Chương 2
Cô sợ
sau một giấc mơ, anh ra đi, tất cả chỉ là mộng ảo, còn lại một mình cô.
Năm năm trước, tháng Chín, mùa thu nồng nàn, hơi ấm tràn
ngập, đúng mùa sinh viên nhập học. Trong khuôn viên một trường đại học, các
khoa tấp nập sinh viên, hành lý la liệt, âm thanh ồn ào, người người chen chân,
huyên náo nhộn nhịp.
Lâm Ấu Hỷ từ trên xe của trường
bước xuống, ngồi trên xe lửa ba mươi sáu giờ, lại hơn một giờ đi xe trường, cuối
cùng cũng tới nơi. Cô gái chưa từng vật vã xe cộ như vậy bao giờ, thể lực càng
mong manh. Tay xách một chiếc hòm cũ màu đen, đồ của bố mẹ mua hồi mới cưới
nhau, đã hơn hai chục năm, đến khi đó còn cố dùng, đúng lúc thiên hạ chuộng đồ
cổ, cho nên xách chiếc hòm đó lại có vẻ trí thức.
Cô ngẩn ngơ đứng giữa cổng lớn
trong đám người qua lại như mắc cửi, thỉnh thoảng có người vội đi đụng vào cánh
tay cô, đến nỗi cô nghiêng ngả chới với đứng không yên. Sinh ra ở một thị trấn
nhỏ nơi miền bắc buốt giá, chuyến này xuôi xuống phương nam, cô chỉ cảm giác được
là không khí ngoài cửa xe dần dần cuồn cuộn như sóng nước. Miền nam thật nóng bức,
dù đã chuẩn bị tâm lý mà vẫn rất khó chịu, quần áo thấm đẫm mồ hôi, dính nhớp
trên da thịt. Cô phất phất hai ống tay áo, hy vọng tạo ra chút gió mát nhưng
cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy.
- Có cần giúp không? - cánh tay
đang xách hòm hành lý bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô vội vã nắm chặt tay lại. Quay lại
nhìn, đó là một chàng trai cao lớn, dáng vẻ thanh tú, mặc chiếc áo phông màu trắng
in hàng chữ Chào mừng các bạn mới, một
tay đang đỡ đáy túi hành lý của cô, khi anh chàng cười, hàm răng trắng loáng lấp
lánh. Lâm Ấu Hỷ từ nhỏ đã nghe bố dặn, người ta cốt được hàm răng đều đặn thì
tâm mới ngay thẳng, răng xô lệch là con người đảo điên. Chàng trai cười bảo: -
Anh tên là Tiêu Vũ Trạch.
Có lẽ hàm răng trắng đều của
Tiêu Vũ Trạch phát huy tác dụng, Lâm Ấu Hỷ mặt đang bừng đỏ cũng dịu đi, buông
tay, cất lời: - Cảm ơn anh.
Tiêu Vũ Trạch đỡ lấy cái túi,
hành lý vốn không nặng, xách lên không mấy khó khăn, trong bụng anh thầm thấy lạ,
nhìn trộm Lâm Ấu Hỷ một cái. Một cô sinh viên gầy gò nhỏ bé như thế này, gương
mặt trong veo, hai má đỏ hồng, một mình nhập học, không có người lớn đi cùng, lại
xách có chút ít đồ đạc, quả là hiếm gặp. Anh xoay mình vẫy vẫy tay ra sau, một
chàng sinh viên to cao vai đang xách mấy túi to, tay phải còn lỉnh kỉnh vài thứ
nữa chạy tới, nhìn thấy Lâm Ấu Hỷ thì cười hớn hở, Lâm Ấu Hỷ cũng lịch sự gật
nhẹ đầu.
- Đây là sinh viên mới của trường,
nhiều đồ đạc đến vậy sao? - Tiêu Vũ Trạch lúc này mới thấy ngạc nhiên, nhìn ra
phía sau Vương Á Trúc. Một gương mặt tròn đầy tươi hồng như trái táo nhảy phắt
ra trước mặt Vương Á Trúc:
- Ôi chà, tớ là sinh viên mới của
khoa Quản trị, tên tớ là Tô Hoan Hoan, mã số 030103.
- Chào em, anh là Tiêu Vũ Trạch.
- Tiêu Vũ Trạch lại mở miệng cười, quay đầu nhìn Lâm Ấu Hỷ. - Em ở khoa nào?
- Khoa Quản trị ạ. - Lâm Ấu Hỷ
nhìn Tô Hoan Hoan, rồi lại nhìn sang Vương Á Trúc đầm đìa mồ hôi cùng với những
vali túi xách to nhỏ, nói thêm một câu. - Mã số 030101.
- Ái dà, tớ cũng là 0301. - Tô
Hoan Hoan nhào tới bên Lâm Ấu Hỷ, chộp lấy tay cô. - Hay quá nhỉ. Chúng mình học
cùng lớp rồi. Cậu số 01, tức là điểm thi của cậu đứng đầu, ngưỡng mộ ghê!
Lâm Ấu Hỷ cười nhẹ với cô, bốn
người cùng đi về phía ký túc xá nữ sinh, cô khe khẽ rút tay mình khỏi bàn tay
Tô Hoan Hoan. Cô không quen thân mật với người ngoài như vậy. Trên đường đi, Tô
Hoan Hoan nói liên hồi, một lát lại rút giấy ăn ra lau mồ hôi cho Vương Á Trúc,
một lát lại chạy vào siêu thị trong trường mua nước chia cho mọi người. Lâm Ấu
Hỷ biết Tô Hoan Hoan là con gái Thượng Hải, kinh tế gia đình giàu có, cũng biết
Tiêu Vũ Trạch là Chủ tịch Hội Sinh viên, Vương Á Trúc là Chủ tịch Hội Thể thao,
bọn họ đều là sinh viên có đẳng cấp.
Trong phòng đã sẵn có hai cô nữ
sinh, bọn họ lần lượt giới thiệu, cô gái Bắc Kinh là Diệp Mộng Mộng và cô gái
Giang Tô là Tôn Mỹ. Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ đều xứng đáng là người đẹp hoàn mỹ,
một cô thanh tao tự tin kiểu Bắc Kinh, một cô dịu dàng e ấp kiểu Giang Nam sông
nước.
- Tiêu Vũ Trạch, hôm nay bọn
mình tốt số thật, một lúc được gặp toàn mỹ nhân trong một phòng. - Vương Á Trúc
vừa hạ đồ đạc vừa cười hớn hở, hóa ra Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ cũng là do anh
và Tiêu Vũ Trạch phụ trách đón tiếp. Vì là ký túc nữ sinh, đúng giờ nghỉ trưa,
hai cậu cũng bận nên nói vài câu là vội vàng đi ngay.
Mấy ngày tiếp đó là các thủ tục
nhận quân phục và chăn màn, nhận phòng học, bắt đầu khai giảng năm học mới. Mối
quan hệ giữa các nữ sinh cũng rất tinh tế, bốn người mau chóng chia thành hai
đôi. Một đôi là Diệp Mộng Mộng, Tôn Mỹ, hai cô xinh đẹp thời trang, tính tình
phóng khoáng, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm cho các chàng, cùng ngồi với
nhau là - buôn” mải miết về thời trang, về phong cách ăn mặc khác nhau giữa Bắc
Kinh với Tô Châu, về việc dân Thượng Hải đang chuộng mặc gì, nhất là hợp nhau ở
chỗ không coi Tô Hoan Hoan là gì trong mắt. Tô Hoan Hoan không hòa nhập được với
bọn họ, nên về phe với Lâm Ấu Hỷ trầm mặc ít nói. Dù Lâm Ấu Hỷ muốn hay không
muốn, Tô Hoan Hoan cũng cứ bám riết lấy cô, cùng ăn, cùng đi mua sắm, cùng đi tản
bộ.
Chớp mắt đã đến mười ngày tập
quân sự, vì Thượng Hải là một trong những trường tốt nhất nên kỳ huấn luyện
quân sự cũng cực kỳ nghiêm khắc. Liên tục mười ngày thiết quân luật, thực hành
thao tác, phong thái quân nhân trên thao trường, vì nghe nói là buổi diễn tập
vào ngày cuối cùng sẽ có đài truyền hình cùng lãnh đạo thành phố tham dự.
Lâm Ấu Hỷ chưa từng phơi nắng,
làn da cháy sạm, chưa đầy một tuần, chỗ da cháy nắng bong ra, để lộ mảng thịt
non trắng loáng, ngứa ngáy, nhưng thường vết ngứa chỉ vài ngày sẽ trắng lại như
cũ. Tô Hoan Hoan bắt nắng tưởng không thể trắng lại, thường hay chóng mặt, dường
như chứng minh cho hội chứng y học gọi là quá
nhạy cảm với tia tử ngoại, nhờ đó Lâm Ấu Hỷ có thể ngẫu nhiên len lén cùng
Tô Hoan Hoan ra ngồi trong bóng râm, đợi buổi diễn tập kết thúc.
Tối hôm đó là buổi dạ hội đốt lửa
trại tiễn thầy giáo sĩ quan, cuộc diễn tập kết thúc, Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ rỗi
dắt nhau đi shopping. Lâm Ấu Hỷ nằm bò ngoài ban công, ngắm nhìn bóng dáng tươi
trẻ thư thái của hai người bọn họ mà ngây ra. Họ thật đáng cho người khác ngưỡng
mộ. Ông trời sao không công bằng khiến một số người sinh ra cái gì cũng có, như
Diệp Mộng Mộng, Tôn Mỹ và Tô Hoan Hoan, mặc thì toàn đồ hiệu, trên giá gương
bày la liệt mỹ phẩm đắt tiền, vào nhà ăn cũng toàn gọi suất ăn hạng sang. Nhưng
lại có những người chủ định bị lãng quên, như Lâm Ấu Hỷ cô, một đồng tiền lẻ
cũng phải chia đôi, ngày ba bữa ăn cái gì tiết kiệm được là tiết kiệm, mà dù có
vậy, vẫn giật gấu vá vai.
- Nhìn gì thế? - Tô Hoan Hoan từ
đằng sau xô tới ôm chặt Lâm Ấu Hỷ, hướng theo mắt nhìn của cô, bĩu môi. Nhìn
cái kiểu hớn hở của hai đứa đó, biết ngay là đi shopping mua váy áo rồi, hội trại
đêm nay lại hút hết mắt bọn
con trai cho mà xem.
- Hút mắt
con trai? - Lâm Ấu Hỷ lúc ấy mới định thần, suy nghĩ về câu nói của Tô Hoan
Hoan. - Hội trại vẫn phải mặc quân phục cơ mà?
Tô Hoan
Hoan cố tình làm mặt bực, lườm Lâm Ấu Hỷ một hồi rồi xổ ra một tràng dài. Lúc ấy
Lâm Ấu Hỷ mới hiểu ra, hội trại mỗi năm một lần, do Hội Sinh viên chủ trì,
không chỉ có sinh viên mới và các thầy sĩ quan tham dự, mà rất nhiều nam thanh
nữ tú các khóa trên hào hứng tham gia. Quan trọng nhất là tối hôm ấy có thể mặc
trang phục gì mình muốn.
Đã là vũ hội
thì phải có khiêu vũ, đây là cơ hội cho nữ sinh năm thứ nhất ra mắt mọi người,
chẳng ai không muốn được các chàng trai tranh nhau mời nhảy, thảo nào hai cô
gái xinh đẹp kia mới hưng phấn đi sắm đồ đến vậy. Ấu Hỷ cúi nhìn bộ quân phục
màu xanh đen đang mặc, lại nghĩ đến vài bộ quần áo mình có trong tủ, cười buồn
lắc lắc đầu, sợ rằng bản thân không có tư cách hưởng thụ niềm yêu thích hâm mộ
của người khác.
- Nghĩ gì
vậy, mặt cứ nghệt ra thế, cậu mặc cái gì, nghĩ kỹ chưa? - Tô Hoan Hoan thuyết
giáo xong thì chạy đến tủ quần áo, mở cánh cửa cho thấy y phục quá nhiều sắp
trào hết ra ngoài.
- Thế mặc
quân phục đi. - Lâm Ấu Hỷ đi qua, liếc mắt vào tủ đồ của Tô Hoan Hoan, bất giác
nhăn mày, nghĩ nhiều quá, mặc gì cũng xong mà.
- Mặc quân
phục coi sao được, cậu thực sự muốn một mình một kiểu à? Tớ xem ra đầu óc cậu
có vấn đề rồi. - Hoan Hoan lườm Ấu Hỷ một cái, thuận tay lôi ra một chiếc váy
trắng - Cái này năm ngoái tớ mua ở ONLY, nhỏ quá tớ mặc không vừa, mà tớ cũng
không hợp với kiểu váy yểu điệu thế này. Cậu mặc sẽ đẹp lắm, mau thử luôn đi.
Ấu Hỷ nhất
mực chối từ, Tô Hoan Hoan lập tức biến sắc mặt:
- Cậu mà mặc
quân phục, tớ sẽ không thể đi cùng cậu, mau lên được không?
Từ chối
không được, Ấu Hỷ bất đắc dĩ vào toa-lét thay đồ, Hoan Hoan thập thò ngay bên
ngoài cửa phòng.
Lâm Ấu Hỷ
bước ra, Tô Hoan Hoan mắt sáng rỡ, tay vung loạn xạ, miệng xuýt xoa “Quá đẹp!
Quá đẹp!”, sau đó mới ôm đống y phục cho chính mình đi vào phòng thử. Lâm Ấu Hỷ
ngượng ngùng vuốt vuốt nếp váy, đi đến trước tấm gương trong phòng ngủ, nhìn cô
thiếu nữ trong gương, chiếc váy trắng dài đến gối, eo lưng và bộ ngực ôm tròn,
cứ như là may cho cô, quả thực rất vừa vặn. Cô nhìn vào gương mỉm cười, hàm
răng trắng đều lấp lánh.
Chiều tối,
lên xe buýt của trường tới nơi cắm trại, dạ hội hàng năm đều được tổ chức trong
một khoảng rừng, địa hình đã được Hội Sinh viên chuẩn bị đâu vào đấy. Khi xe của
lớp Ấu Hỷ tới nơi, mọi người ở đó đã rất đông và náo nhiệt, các sinh viên tới từ
sớm túm năm tụm ba chọn chỗ tốt nhất cho mình.
Chính giữa
là đống củi khô cùng với nhiên liệu đốt lửa trại, thành viên Hội Sinh viên vây
quanh kiểm tra lần cuối, xa xa vọng lại tiếng hô rất to của một nam sinh viên,
hình như đang chỉ huy gì đó. Tô Hoan Hoan chọn được chỗ tốt, kêu to: - Ấu Hỷ, Ấu
Hỷ, tới đây đi, cậu làm gì mà lề mề vậy hả?
Ấu Hỷ ngượng
nghịu khép nép, trong số những người đang bận rộn ở chính giữa hội trại, một
nam sinh cao lớn quay lại nhìn, ánh trời chiều đỏ rực soi trên đỉnh đầu trông
như lửa. Anh hơi nheo nheo mắt, lông mày đậm nét đĩnh đạc, ánh mắt sắc xuyên thấu
vào da thịt người ta, tiếng chỉ huy liên tiếp vang lên. Lâm Ấu Hỷ nhìn chung
quanh, cuối cùng xác định được anh ta đang nhìn mình, toàn thân bỗng bủn rủn, vội
vã cúi đầu đi về phía Tô Hoan Hoan. Ánh mắt người nam sinh ấy dõi theo cô một hồi
rồi mới thôi.
- Cậu vừa
mới ngẩn ngơ gì vậy? - Hoan Hoan kéo Ấu Hỷ ngồi xuống bên cạnh, lạch xạch mở
túi xách lôi ra sô-cô-la và nước mát. - Cậu quen người ta à?
- Có quen
đâu. - Ấu Hỷ lại bàng hoàng dõi theo bóng người trai kia, anh vẫn bận rộn chung
quanh đám lửa trại, chỉ huy một nhóm nam sinh, xem ra rất có dáng thủ lĩnh, áng
chừng anh vẫn còn là sinh viên, có lẽ là một nhân vật có vị trí nào đó trong Hội
Sinh viên.
- Cái kiểu
cậu nhìn người ta chăm chăm thế, tớ đoán là cậu có biết anh ta, sợ tớ làm cụt hứng
chứ gì? - Hoan Hoan kéo tay Ấu Hỷ, nói khẽ - Người ta tên là Lãnh Tử Thần, học
năm thứ tư, Chủ tịch Hội Sinh viên. Hồi tớ mới vào tiểu học đã nghe nói tới
nhân vật này, từ Mỹ về nước đấy. Từ nhỏ đã nổi tiếng thiên tài, gia đình giàu
có, đẹp trai, học cực giỏi, năm xưa học giỏi nhất Thượng Hải nên được chọn đi Mỹ
đấy. Cậu nhìn khí thế lãnh đạo trùm thiên hạ của người ta thì biết. Sau này nhất
định sẽ thành đại họa, tàn sát vô số thiếu nữ mộng mơ thôi.
- Ôi! - Ấu
Hỷ nghe rồi, cúi đầu lặng đi mấy giây. Lãnh Tử Thần, người đó tên là Lãnh Tử Thần,
anh ta rất điển trai, cũng đầy uy thế. Trước mắt cô bập bềnh ánh mắt anh ta vừa
nhìn cô, sắc nhọn, đầy ắp đánh giá, suy đoán, và có cả cái gì đó không lành mà
cô chỉ cảm thấy lờ mờ, cứ như là trong cửa hiệu nhìn thấy một đồ vật gì đó
không vừa mắt. Cô thấy mình run lên, loại người này, vừa có tiền vừa có thế,
trước nay không cùng đẳng cấp với cô. Cô phải tránh cho xa, tốt nhất là không
nghĩ đến.
Xe buýt của
trường chuyến nối chuyến, đưa rất nhiều sinh viên tới. Trời dần tối, thành viên
Hội Sinh viên châm lửa trại, ngọn lửa lách tách bùng lên cao, nhạc cũng nổi
lên, vũ khúc sôi động, những nụ cười tươi trẻ rạng rỡ sôi nổi.
Các nữ
sinh trang điểm kỹ, ngồi sát bên nhau, hội nam sinh theo tiếng nhạc từng tốp từng
tốp tới mời bạn nhảy. Diệp Mộng Mộng là cô gái đầu tiên được mời, mặc chiếc váy
màu hạnh vàng, tóc dài xõa vai, đôi giày cao gót thon gọn điểm xuyết những bông
hoa nhỏ. Mời cô nhảy là một chàng trai cực kỳ tuấn tú, trên ngực đeo phù hiệu của
Hội Sinh viên trường khác, sinh viên năm thứ tư. Diệp Mộng Mộng rất tự nhiên đặt
tay mình vào lòng bàn tay bạn nhảy. Ấu Hỷ ngây người nhìn Diệp Mộng Mộng khiêu
vũ trước lửa trại, cô nhảy vô cùng thành thục, váy phấp phới bay, ra dáng đã học
khiêu vũ từ nhỏ. Được Diệp Mộng Mộng khích động, thêm nhiều đôi trai gái nắm
tay nhau hòa vào khoảng trung tâm của vũ hội.
Không khí
nóng lên, Tô Hoan Hoan cũng không màng chuyện ăn vặt nữa, bỏ túi xách cạnh bên
Lâm Ấu Hỷ, tự hào nhận lời mời của Vương Á Trúc, hai người nắm tay nhau rảo bước.
Lâm Ấu Hỷ ngồi một lát, có nhiều chàng trai đến mời nhưng cô không thể bỏ lại
túi xách của Tô Hoan Hoan, mà quả tình cũng không biết nhảy nên sau vài lần từ
chối thì cô không ngồi lại nữa, giũ váy đứng dậy, rời khỏi đám đông.
Vì địa điểm
tổ chức lửa trại biệt lập cho nên khoảng rừng này rất yên tĩnh, cây rừng toàn
loài cây á nhiệt đới, trên ngọn cây lấp loáng ánh sao, không gian tràn đầy mùi
của thực vật, cảm giác thiêng liêng như chốn tiên ở. Ấu Hỷ dừng chân dưới một
tán cây cổ thụ, ngồi xuống, sau lớp váy hiện ra đôi chân thon trắng. Cô có làn
da rất trắng, bố cô lúc sinh thời bảo mẹ cô cũng có làn da trắng như thế, năm
xưa là hoa khôi ở thị trấn mình, tiếc là…
Tiếc là
Lâm Ấu Hỷ chưa bao giờ được gặp mẹ. Bà sinh ra Ấu Hỷ rồi rời bỏ thị trấn, nghe
nói là đi theo một đại gia, không trở lại nữa. Hồi nhỏ, những lúc Ấu Hỷ bị bạn
bắt nạt, chạy về khóc mách bố, đòi mẹ, bố bao giờ cũng âu yếm đưa đôi bàn tay
to rộng của mình xoa xoa lưng Ấu Hỷ. Và suốt thời thơ ấu, Ấu Hỷ cứ vậy mà khóc
trong tuyệt vọng rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại,
vẫn chỉ có bố, không có mẹ. Dần dà, cô
không đòi
mẹ nữa, mẹ cũng không quay về. Vì tiếng tăm về mẹ không hay, cuộc sống của hai
bố con ở thị trấn cũng không được êm ả, thuở nhỏ Âu Hỷ không có bạn, cô dồn hết
sức học tập. Cô hiểu, để có thể làm cho gia đình cô hạnh phúc, chỉ còn cách
trông vào việc học của cô để rời khỏi thị trấn, đi đến một nơi nào đó tốt đẹp
hơn trên thế giới. Trong những ngày tháng gian nan ấy, đó là hy vọng duy nhất của
cô và bố cô.
Tiếng côn
trùng vỗ cánh bay, gió thổi cây cỏ xào xạc, xuyên qua kẽ lá thân cây, tạo nên một
âm vang kỳ lạ, tiếng dế kêu ri rỉ, từng chặp từng chặp vang bên tai, Ấu Hỷ tiện
tay ngắt một cành lá xua xua đám muỗi vo ve quanh chân. Cô đã bị đốt một nốt ở
cánh tay, đỏ ửng, nếu không nhanh chân rời đi sẽ làm mồi ngon cho cả đàn muỗi.
Cô đành xua xua muỗi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Người
xưa có hứng thú trông sao thưởng nguyệt, ngâm thơ viết phú khiến người ta dù
không có tâm sự gì mà mỗi khi tĩnh lặng cũng thấy bàng hoàng ngây ngất.
- Có cần dầu
chống muỗi không? - Một giọng nói điềm đạm từ thân cây phía sau vọng lại. Ấu Hỷ
giật mình quay nhìn, tiếng nói phát ra từ bụi cỏ, chắc là có người đi qua nhưng
cô nghĩ là gió nên không hề để ý. Cô ngẩng lên nhìn, một chàng trai cao lớn,
ánh mắt nhìn thẳng vào cô, hai ngón tay kẹp một lọ kem nhỏ.
- Cảm ơn
anh ạ. - Lâm Ấu Hỷ đón lấy lọ kem chống muỗi, mở nắp, lấy một ít vào lòng bàn
tay, xoa lên tay chân. Vị bạc hà mát lạnh lan tỏa, tim cũng đập nhanh hơn. Lãnh
Tử Thần không nói gì, im lặng ngồi xuống bên cạnh cô, nước từ lá cỏ xanh rì thấm
vào chiếc quần bò hàng hiệu đắt tiền của anh, mà anh dường như không một chút
xót xa. Anh ngồi rất gần cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi trên quần áo của
anh. Đó là mùi thuốc lá thoang thoảng, vẫn còn cảm giác hơi ấm ấm. Cô đưa lọ
kem chống muỗi về trước mặt anh, nói cảm ơn lần nữa.
- Cô giữ lấy
mà dùng. - Lãnh Tử Thần không nhận lại, cho tay vào túi lấy ra một hộp thuốc
lá. Lâm Ấu Hỷ nhìn qua hộp thuốc, thấy một hàng chữ tiếng Anh mà cô chưa từng
thấy. Bố cô cũng hút thuốc, nhưng chỉ là thuốc lá quấn. Mua lá từ cửa hàng mậu
dịch về, giá rẻ, rồi phơi đầy sân, khi khô thì nghiền vụn, dùng giấy báo cũ cuốn
thành hình điếu thuốc, vừa tiết kiệm vừa đủ độ say. Lãnh Tử Thần lại lấy ra một
chiếc bật lửa Zippô, nhìn sang Lâm Ấu Hỷ:
- Tôi hút
thuốc được không?
- Vâng. - Ấu
Hỷ gật gật đầu. Từ nhỏ cô đã quen mùi thuốc lá của bố, cho nên không thấy khó
chịu, chỉ không ngờ là Lãnh Tử Thần vẻ ngoài lạnh như băng giá mà cũng biết hỏi
cô có cho phép hút thuốc không. Người như Lãnh Tử Thần, chắc chắn được giáo dục
rất chu đáo. Cái gọi là nền nếp gia phong chắc là như thế.
Cô kín đáo
hít một hơi dài rồi khe khẽ thở ra, nhịp tim dần ổn định trở lại. Cô nghĩ: có lẽ
mình quá mẫn cảm, tự ti, lúc nào cũng cảm giác người ngoài coi mình không ra
gì. Không được như thế, bản thân mình dựa vào sức lực mồ hôi của mình mới thi đỗ
vào một trường đại học hàng đầu quốc gia, trước mặt bất cứ ai mình cũng
không nên cúi đầu sợ hãi.
- Sao cô
không đi chơi? Bọn họ đều say mê lắm đấy. - Trước mắt Lãnh Tử Thần khói thuốc uốn
lượn, đằng sau làn khói thuốc mờ ảo là Lâm Ấu Hỷ trong chiếc váy trắng, ánh lửa
trại từ xa xa hắt chút ánh sáng vàng sẫm lên gương mặt cô, càng khiến người ta
khó đoán biết nét mặt cô. Yên tĩnh như chốn non sâu, trong đầu óc Lãnh Tử Thần
hiện lên mấy chữ, suy nghĩ một lát, anh mỉm cười.
- Tôi
không biết khiêu vũ. - Lâm Ấu Hỷ ôm chặt lấy chiếc túi xách của Tô Hoan Hoan,
ngồi co lại bên gốc cây. Sắp sang tháng Mười, gió đêm thổi từng cơn, trái tim
cô căng thẳng và lạnh lẽo.
Lãnh Tử Thần
cởi áo khoác ngoài, đưa ra trước mặt cô, thấy cô ngồi im thì vươn tay khoác lên
vai cô. Khói thuốc phả ra uốn lượn trước mắt cô, Lâm Ấu Hỷ nhìn thấy trên cổ
anh có đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh bóng loáng lấp lánh ẩn hiện trước ngực.
Má cô ửng hồng, may là bóng cây nên giấu được, nhưng trái tim cô đập thình thịch,
dường như không thể bình tĩnh lại.
- Sớm muộn
gì cũng phải học nhảy, vào đại học cần biết việc đó. - Lãnh Tử Thần ngây người
nhìn Lâm Ấu Hỷ trong màn đêm, sau đó rít một hơi thuốc, thở ra những vòng tròn
khói rồi lim dim mắt. - Bố mẹ cô ở đâu?
- Ở miền bắc,
thị trấn Lạc Diệp, đó là một thị trấn nhỏ, hẳn anh chưa nghe nói bao giờ. - Lâm
Ấu Hỷ thu mình trong chiếc áo bông mềm mại của Lãnh Tử Thần, trên áo khoác còn
vương mùi cơ thể anh, lạ lẫm nhưng đầy ấm áp. Cô không căng thẳng nữa, dần dần
bình tâm lại.
- Thị trấn
Lạc Diệp, nghe nói rất đẹp. - Lãnh Tử Thần dụi điếu thuốc dở dưới gót giày, sau
đó dùng bật lửa đào một hố nhỏ trên mặt đất, vùi điếu thuốc dở xuống đó rồi lấp
đất. Lâm Ấu Hỷ chăm chú nhìn anh làm việc ấy, chiếc vòng trên cổ anh cứ lắc nhẹ
theo từng động tác. Bỗng nhiên anh quay đầu cười với cô: - Rừng cây này thuộc về
trường ta, Hội Sinh viên phải đứng ra gìn giữ môi trường.
Anh quay lại
rất đột ngột, gương mặt trong sáng thanh thản mà có phần phóng khoáng đột nhiên
hướng về cô, thiếu chút nữa là va vào đầu cô. Lâm Ấu Hỷ sợ hãi lùi lại, vội
vàng co người, miệng kêu khẽ: “Ối!”. Im lặng rất lâu, dường như cô nhớ ra điều
gì, thận trọng nhìn Lãnh Tử Thần: - Anh ở trong Hội Sinh viên, tôi có thể hỏi
anh một việc không?
- Việc gì?
- Lãnh Tử Thần nhướn nhướn nhẹ cặp lông mày. - Cô hỏi đi.
- Muốn xin
trợ cấp của trường mình cần phải có những điều kiện gì? - Lâm Ấu Hỷ cười, trong
đêm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Lãnh Tử Thần
nhìn thấy một bên má cô có một lúm đồng tiền nho nhỏ, nét cười rất ngộ nghĩnh,
sinh động như chú thỏ.
- Chỉ cần
điểm thi cuối kỳ ổn định như năm trước thì không có giới hạn nào. - Lãnh Tử Thần
nói. - Cô muốn xin à?
- Vâng. -
Lâm Ấu Hỷ gật đầu.
- Thực ra
nếu không phải là cực kỳ cần thiết thì chỉ cần giành được học bổng là cũng đủ
chi tiêu. Trường mình là trường đại học hàng đầu quốc gia, các loại học bổng
không ít, đừng nên quá tham lam đấy nhé. - Lãnh Tử Thần nói.
- Tôi phải
xin trợ cấp, học phí quá đắt, một năm những hơn tám ngàn - Lâm Ấu Hỷ ngả đầu
lên gối, nói rành mạch. - Tôi nghĩ rằng vào đại học thì bớt đi gánh nặng cho
gia đình, ngờ đâu học phí cũng cao quá.
Khi còn sống,
để có tiền cho cô vào đại học, bố cô đã làm việc ngày đêm, cố hết sức gom đủ tiền
đi đường và tiền học năm đầu tiên. Nhưng cô còn chưa nhập học thì ông đã ngã bệnh,
ông dối cô nói rằng bệnh thường thôi để cô yên tâm học.
Lâm Ấu Hỷ
thông minh như thế sao bố có thể dối cô được. Cô mở túi áo của ông, đọc thấy
phiếu xét nghiệm ung thư dạ dày. Tối hôm ấy, cô vò nát tờ phiếu xét nghiệm,
khóc đến mức tưởng ngất đi, nhưng không dám khóc thành tiếng. Bố đã không muốn
cô biết bệnh thì cô sao có thể để bố thất vọng. Cô ôn luyện ngày đêm, thầm mong
bố sẽ được nhìn thấy giấy báo thi đậu của mình, vậy mà…
Bố cô
không đợi được đến ngày đó, một tuần trước kỳ thi, bố ra đi. Hôm ấy, Lâm Ấu Hỷ
đi học tối về, mở cửa vào, theo thói quen gọi bố nhưng không có tiếng đáp lại.
Cô hoảng sợ chạy từ trong ra ngoài, cuối cùng tìm thấy thi thể bố đã lạnh cứng ở
nhà kho. Khi ông mất, thân thể co rúm lại, vẻ đau đớn cực độ, ông đã cố hết sức
kiên trì nhưng đã không thể kiên trì ở lại.
- Bố, bố
ơi, sao bố bỏ con lại một mình, không có bố, con sống làm sao? - Cô kêu khóc.
Sau đó đột nhiên cô phát hiện trong bàn tay bố nắm chặt một mẩu giấy nhỏ, rút
ra xem, trên đó viết: Hỷ Hỷ nhỏ bé của bố,
nhất định phải vào đại học, lên Thượng Hải, mẹ con ở đó…
Nét chữ cuối
cùng run rẩy, vào giây phút cuối của sự sống, bố đã gửi gắm lại cho cô tâm nguyện
của ông, cô không có quyền vứt bỏ tâm nguyện ấy, cô cần phải kiên cường sống tiếp,
thi đỗ đại học, lên đến Thượng Hải.

