Trở về năm 1981 - Chương 26 - 27
Chương 26
Bước vào năm 83, mọi
việc đều trở nên thuận lợi. Sau khi xưởng sản xuất rau dại của chúng tôi đi vào
quỹ đạo, Lưu Giang tiếp tục vươn tay sang các ngành khác, và làm cũng rất ổn.
Trần Gia Trang dần dần phát triển hơn, không bao lâu sau đã bắt đầu sửa đường,
kéo được điện thoại. Đến cuối năm 83, Chính phủ bắt đầu chiến dịch càn quét tội
phạm, cậu của Tiểu Minh Viễn vì tội trộm cắp mà bị bắt giữ, rồi bị phạt tù mười
năm. Tuy biết vui mừng trên nỗi lo của người khác là không đúng lắm, nhưng tôi
quả thực đã thầm thở phào một hơi.
Quy mô của trường Tiểu
học Trần Gia Trang cáng ngày càng lớn, từ lớp mẫu giáo đến lớp sáu đều có đủ,
trên xã liên tục điều mấy giáo viên tới, vậy là công việc dạy thay của tôi coi
như đã kết thúc một cách thành công. Nhưng về sau mọi người trong thôn vẫn quen
gọi tôi là cô giáo Tuệ.
Tôi bắ
t đầu nảy sinh ý nghĩ
muốn rời đi là vào đầu năm 1988.
Lúc này Tiểu Minh Viễn
đã học đến lớp sáu. Thằng bé học sớm hơn đám trẻ con bình thường một năm, thành
tích rất tốt, và đúng như kỳ vọng của tôi, nó đã trở thành một thiếu niên thành
thực, chính trực và rất điển trai.
Thằng nhóc điển trai này
đã bắt đầu trở thành ngôi sao tai họa rồi, trong lớp bắt đầu có những bé gái
đánh nhau để giành chỗ ngồi cạnh nó, thêm vài năm nữa, không biết nó sẽ còn gây
thêm tai họa cho bao nhiêu thiếu nữ nữa đây. Dù sao các cô, các thím trong thôn
này đều đã bị nó làm cho đắm đuối, cứ hễ mở miệng là lại khen thằng bé nhà tôi
ngoan, sau này nhất định sẽ có tiền đồ, tôi cứ ở nhà mà chờ hưởng phúc…
Lần đó mọi người lại nói
đến chuyện này, chị Quế Hoa vừa về Trần Gia Trang thăm mẹ đẻ cười nói: “Đúng là
lạ thật đấy, Tuệ Tuệ bây giờ nào có giống cô của Minh Viễn, trông vẫn chẳng
khác gì hồi mới đến Trần Gia Trang chúng ta, hình như không thay đổi chút nào
hết, có nói là chị của Minh Viễn chắc mọi người cũng tin.”
Mọi người nghe vậy thì
đều đồng loạt gật đầu, không ngừng cảm thán tôi đúng là con gái thành phố có
khác, đã sáu, bảy năm trôi qua rồi, nhưng bộ dạng vẫn không hề thay đổi. Còn có
người nói đùa rằng tôi rốt cuộc đã ăn cái gì, nhất quyết bắt tôi phải nói ra
mới thôi.
Trái tim tôi đập thình
thình không ngớt, tuy trên mặt vẫn phải cố nặn ra nụ cười, nhưng trong lòng lại
hết sức bất an.
Bây giờ tôi nói với bên
ngoài là mình hai mươi chín tuổi, phụ nữ trước ba mươi tuổi còn có thể nói là
biết cách giữ gìn, nhưng thêm bảy năm nữa, tôi còn có thể dùng cái cớ như vậy
nữa hay không? Một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi mà có vẻ ngoài như chỉ mới
hai mươi, suốt bao năm không hề thay đổi chút nào, khi đó tạm chưa nói đến việc
người ngoài bàn tán, chắc ngay cả bản thân tôi cũng không dám ra ngoài. Thế là,
sau bao nhiêu năm, tôi có suy nghĩ phải rời khỏi Trần Gia Trang.
uốt buổi chiều hôm đó,
tâm trạng của tôi đều rất tệ, Minh Viễn vừa về nhà là phát hiện ra ngay. Nó chủ
động vào bếp làm cơm, đợi khi tôi phát hiện ra thì cơm và thức ăn đều đã được
nấu xong rồi. Con trai đúng là kì lạ, hoặc là hoàn toàn không biết làm cơm,
hoặc là nấu cơm rất ngon, Minh Viễn rõ ràng thuộc loại thứ hai, bất kể là tôi
làm gì, nó chỉ cần nhìn qua là có thể làm được. Nhiều lúc nhà có khách, nó còn
xung phong vào bếp giúp tôi, và tất nhiên là được mọi người khen ngợi rất
nhiều.
Vì vậy, tuy mọi người
trong thôn vẫn thường xuyên khen nó, nhưng tôi cảm thấy nó đã hoàn toàn không
còn nét đáng yêu hồi nhỏ nữa rồi. Bây giờ nó rõ ràng là một ông cụ non lắm
điều, đã thế còn thích lo chuyện không đâu… Tất nhiên, tôi không dám nói những
lời như vậy trước mặt nó.
Lúc ăn cơm tối, tôi nhắc
đến chuyện muốn rời khỏi nơi này với Minh Viễn, thằng bé đột ngột ngẩng đầu lên
nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Sao tự nhiên lại phải đi ạ, ở đây
không phải là rất tốt sao? Trên xã cũng có trường trung học mà, không phải anh
Đại Hà cũng đi học ở trường trung học trên xã hay sao?”
Tất nhiên tôi không thể
nói với nó là tôi sợ bị người khác coi là quái vật, tuy rằng sau này nó cũng sẽ
dần phát hiện ra điều này, nên đành lấy lý do mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước,
thực ra cũng không có gì ngoài: trình độ giáo viên trên xã không đủ tốt, giai
đoạn trung học quan trọng vô cùng… Minh Viễn cau mày nhìn tôi, một lát sau,
hình như nó đã chợt nghĩ ra điều gì đó, khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào
ăn cơm. “Chuyện gì cháu cũng nghe cô hết.” Nó trả lời tôi như vậy.
Việc này thuận lợi đến
mức nằm ngoài dự đoán của tôi… Tôi còn một đống lý do khác chưa kịp nói ra cơ
đấy.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, cho dù
chúng tôi thật sự trốn đến thành phố H, cũng không thể vĩnh viễn không gặp Lưu
Giang được. Tuy bây giờ tôi đã không còn quản lý chuyện ở công ty nữa, nhưng
mỗi tháng Lưu Giang vẫn quay về “báo cáo” tình hình với tôi. Hiện giờ cậu ta đã
là Tổng giám đốc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Trần Gia Trang, còn tôi coi
như là một trong số những người đầu tư. Thực ra cậu ta hoàn toàn có thể mặc kệ
tôi mà làm một mình, nhưng cậu ta lại không làm như vậy. Có lúc tôi cảm thấy
hình như cậu ta có tình cảm đăc biệt với mình, nhưng trước giờ cậu ta đều không
nói, nên tôi cũng ư không biết.
Cuối cùng thì tôi vẫn
chọn thành phố S.
Trẻ con nông thôn muốn
lên thành phố đi học không phải chuyện dễ dàng, chỉ riêng việc tìm trường đã là
một vấn đề khó khăn. Lưu Giang nghe ngóng được, trường trung học Số một trên
tỉnh mỗi năm đều có đợt thi tuyển chọn học sinh ưu tú trên phạm vi toàn tỉnh,
nhưng phải vượt qua được kỳ thi sát hạch, cạnh tranh khốc kiệt vô cùng. Mỗi năm
có tới mấy trăm thí sinh ứng tuyển, mà cuối cùng chỉ tuyển có ba mươi người.
Ngoài cách này ra, tôi
cũng không có cách nào khác. Lưu Giang thực ra cũng có tìm người giúp đỡ, nhưng
tôi không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến cậu ta, cuối cùng vẫn quyết định để
Minh Viễn dự thi vào trường trung học Số một.
Thành tích của Minh Viễn
tuy luôn dẫn đầu lớp, nhưng Trần Gia Trang chúng tôi có bao nhiêu người chứ,
những thứ được học đều nằm trong sách giáo khoa. May mà mấy năm nay tôi đã dạy
thêm cho nó không ít, tiểu thuyết trường thiên cũng cho nó đọc rất nhiều, bây
gờ nó còn biết tiếng anh cơ bản nữa, tôi cảm thấy, nó hoàn toàn có năng lực để
cạnh tranh với đám trẻ con thành phố.
Khi nói chuyện này với
Tiểu Minh Viễn, tôi sợ nó sẽ có áp lực, nên an ủi: “Không sao đâu, chúng ta
cũng chỉ thi thử xem sao thôi, thi không đỗ thì tính tiếp, cũng chẳng có gì ghê
gớm cả, cứ coi như là đi chơi ấy mà.”
Minh Viễn kinh ngạc nhìn
tôi, rồi tỏ ra rất khó hiểu: “Cô ơi, tại sao không phải là cháu cần cố gắng thi
cho tốt chứ?”
“Hả?”
“Cô không hi vọng cháu
thi đỗ sao?”
Sao lại như vậy được?
Chẳng qua tôi lo nó bị áp lực thôi. Trong mấy cuốn hướng dẫn giáo dục trẻ con
không phải đều nói là cần giảm bớt áp lực cho chúng nó sao, thằng bé nhà tôi
vẫn còn nhỏ như vậy, nhỡ tâm lý có vấn đề thì biết làm thế nào. Nhưng nhìn phản
ứng của thằng bé, hình như nó chẳng có suy nghĩ gì điều này, hơn nữa… nó thấy
áp lực còn chưa đủ thì phải.
“Vậy thì cố gắng thi cho
tốt nhé!” Tôi vừa nói vừa thản nhiên đưa tay ra xoa đầu Minh Viễn.
Thằng bé hơi cau mày:
“Cô đừng suốt ngày xoa đầu cháu như vậy, cháu không còn là trẻ con nữa rồi.”
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nó vẫn không né tránh, mà cam chịu số
phận để mặc cho tôi giày vò.
Cuối tháng Sáu, Minh
Viễn tốt nghiệp tiểu học, Lưu Giang bắt đầu tìm nhà ở thành phố S giúp chúng
tôi.
Mấy năm nay, mỗi năm tôi
đều được công ty chia lợi nhuận, ở nông thôn không phải chi tiêu gì mấy, nên
tôi cũng đã tích lũy được không ít tiền. Bây giờ giá nhà đất vẫn còn chưa đắt,
mua một căn nhà nhỏ có lẽ không thành vấn đề.
Trung tuần tháng Bảy,
cũng chính là thời điểm nóng nhất trong năm, tôi dẫn Minh Viễn lên tỉnh tham
gia cuộc thi tuyển chọn vào trường Trung học Số một.
Tuy bây giờ mới là năm
1988, nhưng cảnh xô bồ khi các bậc cha mẹ chọn trường cho con cái đã bắt đầu
hiện ra rồi. Cổng trường chen chúc toàn người là người, gia đình nào có điều
kiện khá một chút thì cha mẹ dùng xe đạp chở con cái đến, phần lớn còn lại thì
đều đi bộ. Khi đến cổng trường, tôi bị bảo vệ chặn lại, đành đứng đó tha thiết
dặn dò Minh Viễn lần cuối cùng.
Thằng bé nhà tôi khá
bình tĩnh, không hề có vẻ căng thẳng khi phải tham gia một cuộc thi quan trọng
thế này, thản nhiên liếc nhìn các thí sinh xung quanh, trông nó giống như giám
khảo của kỳ thi này vậy.
Chương 27
Minh Viễn bước vào khu
vực phòng thi, tôi đứng bên ngoài chờ.
Cùng đứng ngoài cổng
trường còn có rất nhiều bậc phụ huynh khác nữa. Bây giờ đang là thời điểm nóng
nhất trong năm, mặt trời cứ như muốn rớt thẳng xuống vậy, đất cũng nóng muốn
bỏng chân. Tôi đi tìm một chỗ có bóng cây râm mát đứng chờ, mới đứng được một
lúc mà mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, quần áo cũng ướt đẫm. Đưa mắt nhìn xung quanh,
các bậc phụ huynh khác cũng chẳng khá hơn tôi là mấy, có người mang theo chiếc
mũ thì bỏ xuống tạm làm quạt, nhưng vẫn chẳng ăn thua.
Đang lúc tôi say sưa nói
chuyện với mấy phụ huynh cũng đưa con em đi thi, chợt nghe phía xa vang lên một
tràng những tiếng ồn ào, vừa ngoảnh đầu nhìn, liền thấy ngay một cậu thanh niên
đang vắt chân lên cổ chạy về phía chúng tôi. Sau lưng cậu ta có cảnh sát đang
đuổi theo, còn có người không ngừng hét lớn: “Mau chặn lại, kẻ trộm đấy!”
Phản ứng đầu tiên của
tôi là vội vàng tránh qua một bên nhường đường, một công việc có độ khó và độ
nguy hiểm cao như bắt trộm tốt nhất không nên dính vào làm gì cho mệt, lỡ tên
trộm đó móc dao đâm tôi, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp. Trong lòng suy
nghĩ như vậy, chân tôi đã bắt đầu xê sang bê
n cạnh rồi, nhưng còn
chưa kịp bước xong một bước, chị gái đã gầm lên một tiếng rõ to, rồi vung cái
túi da trong tay đập thẳng về phía tên trộm...
Chỉ sau một, hai giây
ngắn ngủi đó, viên cảnh sát phía sau đã đuổi tới, tên trộm nhanh chóng bị bẻ
quặt cánh tay ra phía sau, rồi “cạch” một tiếng, tay hắn ta đã bị còng lại.
Những người đuổi theo phía sau lần lượt chạy tới, ai cũng ra sức khen chị gái
kia dũng cảm nghĩa hiệp, khiến tôi xấu hổ vô cùng.
Bất kể thế nào, trông
tôi cũng cao hơn chị gái kia một chút, mà tuổi thì rõ ràng là trẻ hơn, vậy mà
vào lúc mấu chốt lại chẳng được việc gì. Tuy mọi người không nói gì, nhưng tôi
vẫn chẳng biết nên giấu mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ.
“Cảm ơn chị nhé!” Viên
cảnh sát đó đưa tay về phía chị gái kia, khách sáo nói: “May nhờ có chị kịp
thời giúp đỡ, nếu không tên trộm này đã chạy mất rồi.” Nghe giọng nói trong
trẻo giòn tan này, rõ ràng là của phụ nữ. Tôi đưa mắt nhìn kỹ, lông mày rậm,
mắt to, khuôn mặt đen thui vì phơi nắng, rõ ràng là chưa từng gặp bao giờ,
nhưng sao càng nhìn càng có vẻ quen mắt thế nhỉ?
Cô cảnh sát đó cũng đang
nhìn tôi chăm chú, đôi mắt uy nghiêm, kết hợp với đôi lông mày rậm và cái miệng
góc cạnh rõ ràng, quả thật là bừng bừng khí thế. Nếu trước đây tôi từng gặp cô
gái này, chắc không đến nỗi sẽ quên mất chứ nhỉ.
Cô cảnh sát đá cho gã kẻ
trộm một cái, lật tay khóa hắn vào hàng lan can bên cạnh, sau đó tháo chiếc mũ
trên đầu xuống, nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên cười lớn: “Tôi
nói chị... Chính là chị đấy! Chung Tuệ Tuệ, đây là tên chị chứ gì, trước đây
không phải chị lợi hại ghê gớm lắm sao, sao bây giờ lại nút nhát vậy hả?”
Đây... chẳng lẽ... Tôi
không kìm được trợn trừng mắt lên, rồi đưa tay bụm miệng, không dám tin vào sự
thực này.
Cổ Diễm Hồng vỗ vai tôi
với vẻ ngông nghênh đắc chí, bàn tay còn cứng hơn cả sắt, khiến lục phủ ngũ
tạng tôi đều xáo xào cả lên.
Chuyện này quả thật là
quá khó tin, đây có còn là cô nàng Cổ Diễm Hồng ưỡn ẹo kệch cỡm của năm xưa nữa
không, sao mới có mấy năm không gặp mà như biến thành một con người khác thế
này? Cô ta được đưa đi cải tạo ở đâu về vậy nhỉ?
“Đang ở đây làm gì vậy?”
Cổ Diễm Hồng lớn tiếng hỏi tôi, vừa nói vừa cười phớ lớ, không có vẻ gì là muốn
trả thù cả.
Tôi đưa tay xoa cái vai
đau điếng vì vừa bị cô nàng vỗ, rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Thằng bé nhà tôi đang
thi trong kia.”
“Ở đây sao?” Cỏ Diễm
Hồng liếc mắt nhìn về phía cổng trường, rồi đột nhiên vỗ tay cười lớn: “Tiểu
Hằng nhà tôi cũng học trường Trung học Số một này đấy, đợi về nhà tôi sẽ bảo nó
để mắt tới thằng bé nhà chị. Có điều...” Cô nàng hơi càu mày lại, hỏi vẻ nghi
hoặc: “Thằng bé nhà chị mới có mấy tuổi nhỉ, sao lại học tới trung học rồi?”
Tôi xoa tay, ngượng
ngùng hỏi: “Cái cậu Tiểu Hằng đó, chắc không phải thằng nhóc đánh nhau với Minh
Viễn nhà tôi lúc trước chứ?” Nếu thật sự là thằng nhóc đó, vậy thì dựa vào bản
lĩnh của nó, sau này là ai để mắt đến ai quả thực khó nói vô cùng. Tuy Minh
Viễn nhà tôi nhỏ hơn thằng nhóc đó đôi ba tuổi, nhưng tốt xấu gì thì khắp Trần
Gia Trang nó cũng không có đối thủ.
“Đúng rồi, chính là nó
đấy.” Cổ Diễm Hồng vừa nói vừa đưa tay lên xem đồng hồ, đột nhiên vỗ trán một
cái: “Mới không để ý một chút thôi mà đã đến lúc rồi, tôi còn phải đi học nữa,
đều tại cái thằng ranh này cả.” Cô nàng lại hậm hực đá cho tên kẻ trộm kia một
cú, khiến hắn la lên oai oái vì đau, sau đó liền vẫy tay với tôi: “Đợi có thời
gian tôi sẽ tới tìm chị.” Vừa nói cô nàng vừa kéo theo kẻ trộm kia vội vã rời
đi.
Nhìn bóng dáng rắn rỏi
của Cổ Diễm Hồng đang khuất xa dần, tôi ngẩn người ra đó hồi lâu rồi mới tỉnh
táo trở lại.
Cuộc thi của Minh Viễn diễn
ra trong hai tiếng rưỡi đồng hồ, tới gần hơn năm giờ, tôi mới nhìn thấy các thí
sinh trong khu vực phòng thi đi ra. Minh Viễn nhà tôi trước giờ luôn điềm đạm
bình tĩnh, cho nên tôi cũng không chạy ào đến cổng trường mà chen chúc như
những bậc phụ huynh khác. Đợi đến khi đám đông ở cổng trường đã dần tản đi, tôi
mới nhìn thấy thằng bé mặt mày hớn hở bước ra ngoài.
Nhìn thấy tôi, Minh Viễn
lập tức tỏ vẻ vui mừng, vội vã rảo bước chạy về phía tôi. Do trời nóng nên mới
chạy được vài bước mà mũi thằng bé đã lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng
lên.
“Đừng vội!” Tôi móc khăn
tay ra lau mồ hôi cho thằng bé. “Chúng ta đi uống chút nước rồi ăn chút gì nhé,
chuyện thi cử để về nhà rồi nói sau cũng được!”
Chúng tôi tranh thủ ăn
cơm tối ở một cửa tiệm gần trường học. Lúc trước nghe người ta nói trẻ con
choai choai thường ăn rất nhiều tôi còn không tin, bây giờ mới biết là thật.
Minh Viễn đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi bữa đều ăn rất nhiều, sau khi chúng tôi ăn
xong bữa cơm, chủ n như sắp khóc.
Sau khi cơm nước xong
xuôi, chúng tôi nhìn ngay thấy chiếc xe jeep của Lưu Giang đỗ bên đường, nhưng
bóng dáng cậu ta thì chẳng thấy đâu. Bây giờ cậu ta đã ghê gớm lắm rồi, ra vào
đều có xe hơi, so với cha cậu ta lúc trước còn oai phong hơn mấy phần.
Chúng tôi đứng cạnh
chiếc xe đợi chừng hơn mười phút, rốt cuộc đã nhìn thấy Lưu Giang bước ra từ
chỗ cách cổng trường Trung học Số một không xa. Nhìn thấy chúng tôi, cậu ta
liền lắc đầu trách móc: “Tôi đến muộn có mấy phút mà đã không thấy bóng dáng
hai người đâu rồi, không phải tôi đã hẹn trước là đợi tôi ở cổng trường sao? ”
Hẹn thì đúng là đã hẹn
rồi, nhưng sáng nay vừa ra khỏi nhà là tôi quên béng đi mất. Cậu ta thở dài,
khẽ lắc đầu, mở cửa xe. Tôi cảm thấy có lỗi với cậu ta, trên đường đi không
ngừng nói xin lỗi, Lưu Giang cũng không nói gì. Nhưng cậu ta càng tỏ ra bình
thản, trong lòng tôi lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Minh Viễn thấy vậy, vội
vàng đứng ra giảng hòa, chủ động nói chuyện với Lưu Giang: “Chú Lưu ơi, vừa nãy
chú vào trường tìm cháu với cô cháu phải không ạ? Trường này lớn thật đấy, lớn
hơn trường Tiểu học Trần Gia Trang của cháu không biết bao nhiêu lần.”
Lưu Giang không tiện nổi
nóng với một đứa bé như nó, liền liếc mắt lườm tôi một cái, thấp giọng trả lời
Minh Viễn: “Đây là trường trung học tốt nhất tỉnh, tất nhiên là phải lớn rồi.
Cháu biết không, trước đây chú Lưu cũng từng là học sinh của trường này đấy,
đợi sau khi cháu đến đó học, chúng ta có thể coi là bạn cùng trường rồi. À,
đúng rồi… Hôm nay cháu thi thế nào?”
Minh Viễn trả lời; “Cháu
cũng không rõ nữa, các bài cháu đều làm hết, nhưng không biết đúng không. Thời
gian gấp quá.”
Tôi vội vàng nói: “Không
sao, cháu có thể làm hết là đã giỏi lắm rồi. Vừa nãy khi các thí sinh đi ra, cô
nhìn thấy có rất nhiều đứa nhóc còn khóc nhè nữa cơ, nói là vẫn còn quá nửa
chưa làm xong.” Trong lòng tôi thầm mắng cái gã ra đề, rỗi hơi hay sao mà ra đề
khó như vậy làm gì chứ, đây mới chỉ là năm 88, vẫn chưa có cuộc thi Olympic
Toán Quốc tế đâu.
Lưu Giang cười nói: “Vừa
nãkhi vào trong trường chú đã nghe ngóng qua rồi, đề lần này đúng là hơi khó,
có khá nhiều kiến thức mà lên cấp hai bọn cháu mới được học, nghe nói còn thi
cả tiếng Anh nữa. Cháu có thể làm xong hết, chứng tỏ đã có sự chuẩn bị hết sức
chu đáo rồi.”
Minh Viễn khẽ mỉm cười,
nhìn qua phía tôi: “Đều là nhờ cô cháu đấy ạ.”
Thực ra Minh Viễn trước
giờ luôn rất khiêm tốn, nếu mà nó thi kém, chắc chắn sẽ mặt mày ủ rũ khai thật
với chúng tôi, bây giờ nó tỏ thái độ không rõ ràng thế này, chứng tỏ thằng nhóc
thi khá ổn. Do vậy, tôi cũng thấy an tâm hơn nhiều.
Lưu Giang nói là đã giúp
tôi tìm được nhà rồi, cũng đã nói chuyện xong với chủ nhà về một số vấn đề cơ
bản, chỉ đợi tôi đến xem qua, nếu hài lòng là sẽ mua ngay.
Thế là, ba người chúng
tôi liền chạy xe thẳng về hướng ngôi nhà đó.

