Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 16 - Phần 1

Chương 16: KHÓC LÓC XẤU HƠN HEO

Những lý tưởng của vĩ
nhân đã sớm quên từ lâu,

Những mục đích của đời
người cũng từ bỏ,

Yêu cuộc sống tự do từ
khi con nhỏ,

Đôi khi lên sân khấu
nhận thưởng, bỗng khóc lóc xấu xí hơn heo,

Đôi khi cất tiếng ca, nở
nụ cười còn đẹp hơn muôn hoa đua nở.

Gió thổi mạnh, dù không
kèm mưa nhưng cũng dễ dàng lấy đi hết hơi ấm trong cơ thể con người. Một mình
tôi lang thang trên con đường trước khi tảng sáng, bước đi không có mục đích,
rất lâu. Lúc cầm ống nghe trong bốt điện thoại công cộng, nước mắt tôi vẫn tuôn
rơi lã chã.

Xin lỗi, số máy quý
khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

m thanh ấy truyền vào
tại tôi hết lần này đến lần khác, khi tôi đặt ống nghe trở lại thì nước mắt đã
ngừng chảy, chỉ còn chút buồn. Những khi đau khổ hay tuyệt vọng, trong lòng cảm
thấy buồn bã không phải vì không thể chịu đựng được nỗi đau, mà bởi đã đau khổ
đến thế nhưng phía trước chẳng còn con đường nào để đi, không còn ai bên cạnh,
bơ vơ, không nơi nương tựa.

Mười ngày sau, tôi đẩy
gọng kính mát che kín hai phần ba gương mặt ngẩng cao đầu bước nhanh vào trong
giảng đường. Tất cả mọi cái đầu đều quay ngoắt lại nhìn tôi lom lom. Sau hai
giây phân tích, một tràng pháo tay kinh thiên động địa vang lên. Tôi đứng ngây
ra.

Tô Na Na hô hào: “Hoan
nghênh thỏ con vào ngục tù lần thứ hai!”.

Kẻ phạm pháp là Mục Thần
Chi chứ không phải tôi mà!

Tôi gật đầu mỉm cười,
hai tay làm động tác đa tạ. “Các đồng chí vất vả quá!”

Tô Na Na ngồi phía trước
tôi, đẩy xuống một túi bánh ngọt nhãn hiệu Pháp, nói: “Đi du lịch không thông
báo gì với bổn vương đã đành, đằng này lại tắt cả điện thoại”.

“Một mình tớ phải trốn
trong nhà trọ tránh nạn thì có!”

Tô Na Na bỗng rơi vào
trạng thái choáng váng, ngón tay ấn vào huyệt thái dương, hét lớn:

“Oh my Lady Gaga! Nhanh,
nhanh, ai đến cho tôi một nhát dao đi, đến cả thỏ con cũng biết bỏ nhà ra đi
rồi.”

Cứ khi nào cái loa phát
thanh của Tô Na Na được bật lên thì tất cả học sinh trong lớp đều lập tức thay
đổi tư thế, vểnh tai về phía chúng tôi nghe ngóng trong khi miệng thì bàn tán
xôn xao về chuyện có phải tôi và Mục Thần Chi đã chia tay. Lại còn nhẫn tâm đem
nỗi đau của tôi ra để mua vui sao?

Tôi cúi đầu, day day
giữa hai lông mày. “Cậu hét cái gì thế? Tớ gọi điện cho cậu, sao cậu lại tắt
máy? Mười ngày nay tớ lang bạt không có chỗ dung thân, có khác gì ngồi trong
chảo dầu sôi đâu. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng điện thoại, tớ sợ đến mức run
lẩy bẩy, còn không dám bước ra cửa nữa ấy. Mục Thần Chi có thể làm thế với bố
tớ thì ai dám đảm bảo rằng, anh ta sẽ không ra tay hạ độc tớ chứ?”

“Xin lỗi, tớ ngủ quên
nên tắt máy.” Tô Na Na cười gượng gạo, rồi hằn học lôi kính của tôi xuống.
“Haizzz, tớ tưởng đại thần lên cơn thịnh nộ rồi đánh đập khiến cậu đến nổi cả
đêm mất ngủ, mắt đen như gấu trúc rồi chứ!”

“Tớ không bị đánh, cậu
thất vọng lắm sao?” Tôi cũng rất thất vọng, mất ngủ bao nhiêu đêm liền, tất cả
phương pháp chống mất ngủ đều đem ra dùng cả, lại không mua được thuốc an thần
nên chỉ còn cách lết dép lê đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ.

Đôi dép lê trắng tinh,
loại dùng một lần, đi lại trên một đường lầy lội như đi chân không, Mục Thần
Chi chỉ dùng loại dép lê đế mỏng kiểu này. Anh ta từng nói: “Đi dép đế mềm
giống như đi trên mặt bông vậy, không có cảm giác thật”.

Tôi luôn bất giác nhớ
đến anh ta như thế. Lúc đầu, tôi đau đớn như người bị mất tay, chân nhưng sau
này mới phát hiện ra, đó là trạng thái nghiện thuốc. Có những gương mặt giống
như nước nóng, cứ vật vờ trôi nổi trong trí não, mang theo cả sức nóng hầm hập,
ví như cốc trà Ô Long hảo hạng, hay những chiếc sơ mi với những đường kẻ ca rô
sẫm màu, hoặc ống tay áo xắn cao, hoặc động tác khẽ nhếch môi của một ai đó…

Nhưng khổ sở nhất vẫn là
mỗi lần trằn trọc khó ngủ, hai chân cứ giơ lên cao trong không trung theo thói
quen rồi lại rơi phịch xuống giường trong hụt hẫng, sau khi sực tỉnh ngồi thần
trên giường rất lâu thì lại nhớ tới gương mặt của người ấy lúc tỉnh giấc vì bị
tôi gác mạnh chân lên bụng.

Hận Mục Thần Chi như thế
nhưng vẫn không thể cai được những thói quen anh ta mang tới, thật xấu hổ, mỗi
lần như vậy tôi lại lao vào nhà vệ sinh, mở vòi nước thật mạnh, vỗ từng vốc
nước lên mặt. Mưu kế! Mưu kế vô liêm sỉ! Mục Thần Chi cố ý vạch sẵn mưu kế rồi
khiến tôi trúng độc, sau đó lại bỏ rơi tôi, còn anh ta đứng một bên cười cợt
trên sự đau khổ của người khác.

“Thất vọng chết mất!” Tô
Na Na cười. “Cậu có biết rằng, nhìn cậu chẳng thuận mắt chút nào không? Ông
trời thật công bằng, không cho ai mọi thứ. Cậu đã được vui vẻ bao nhiêu lâu rồi
thì cũng nên nếm trải chút khổ đau. Thế mà kết quả cũng chỉ là mất ngủ thôi,
bổn vương thật sự thất vọng!”

Chắc chỉ là nói đùa
thôi, tôi không để bụng, đáp lại cô ấy một nụ cười.

Tô Na Na tiếp tục than
thở: “Xem ra thực sự là trở mặt vô tình rồi!”.

“Nếu có tình thì chắc
chắn sẽ không trở mặt, loại người có thể trở mặt như thế đều vô tình. Mục Thần
Chi căn bản là chẳng có tình cảm gì với tớ.” Khóe môi tôi hơi nhếch lên nụ
cười.

Tô Na Na thấy biểu hiện
của tôi thì kinh ngạc trong ba giây, sau đó sờ vào trán tôi. “Phó Tiểu Mật, não
cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Bố cậu chết rồi, cậu bị người ta đùa giỡn, ngay
từ đâu đã bị anh ta hành hạ mà sao chẳng biết suy nghĩ gì cả, cậu vẫn ngốc
nghếch thế sao? Bố cậu mà nhìn thấy cậu cười ngờ nghệch thế này thì chắc ông sẽ
tức quá mà sống lại mất!”

Không, ông ấy sẽ không
tức giận, khi tôi đau khổ đến mức không thiết sống nữa thì ông ấy đã tức giận
cho tôi một cái bạt tai và nói rằng: “Phó Tiểu Mật, cho dù gặp chuyện khó khăn
hơn thế nữa, con có thể khóa mình trong phòng khóc lóc thế nào cũng được, nhưng
một khi đã bước chân ra khỏi nhà thì phải ngẩng cao đâu mà bước!”.

Tôi cười với Tô Na Na.
“Cậu thấy bao người qua lại trên đường, ai cũng cười như đồ ngốc vậy, nhưng có
phải họ thật sự đang vui không? Cuộc sống không phải là ai ai cũng đem tất cả
nỗi buồn trưng trên gương mặt! Ai cũng như vậy cả, tớ có tư cách gì để làm khác
đi chứ?”

Ai cũng bị cuộc sống đày
đọa đến mức thương tích đầy mình nhưng phải cố gắng nở nụ cười. Thực ra cũng có
lúc họ thở dài mệt mỏi, mệt đến mức chỉ còn một hơi thở, nhưng một hơi thở ấy
cũng đủ để người ta lấy lại tinh thần!

“Cậu là thanh niên có
tri thức, văn hóa, từng trải và có khẩu khí nhưng tớ luôn cảm thấy cậu rất nhu
nhược, gặp chuyện gì cũng như con rùa rụt cổ. Tớ còn tưởng rằng một khi vấp
ngã, cậu sẽ không thể đứng dậy nổi. Không ngờ cậu vẫn có thể bình tĩnh đến
thế!”

Tôi chớp chớp mắt. “Nếu
có niềm tin thì chúng ta có thể phục sinh. Tối nay tớ sẽ đến chỗ cậu, cậu chăm
sóc tớ tốt đấy!”

Tô Na Na bỗng thay đổi
sắc mặt. “Tớ còn một căn nhà ở khu chung cư Đan Lộ.”

“Thế cái gã nam sủng của
cậu rốt cuộc là ai hả? Đến chỗ nằm của tớ cũng chiếm mất!” Hành vi gần đây của
Tô Na Na bất thường đến nỗi khiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc.

“Không có nam sủng nào
cả!” Na Na nhíu mày một cách khó khăn, ánh mắt lảng tránh.

“Phó Tiểu Mật, chị cậu
đến tìm kìa! Đang đứng đợi ở cầu thang đấy”, có người nói vọng vào.

Tình cảnh tôi đã bi đát
đến mức này mà còn có người nhận bừa là họ hàng thân thích nữa sao? Quả nhiên
thế giới này sắp sụp đổ rồi!

Ở góc rẽ cầu thang có
hai người phụ nữ đứng trước cửa sổ, nhìn dáng vẻ rất lạ, tôi lễ phép chào hỏi:
“Tôi là Phó Tiểu Mật, ai tìm tôi thế?”.

“Cô là Phó Tiểu Mật
sao?”

Tôi đang chán nản thì
một bóng đen xẹt qua trước mắt rồi tôi phải hứng trọn một cái tát trời giáng.
Cục tức trong bụng tôi như được đổ thêm dầu vào lửa. “Cô bị điên sao?”

Không đúng, là bọn họ bị
điên. Hai sinh vật lạ này, tôi chẳng quen ai cả, nhưng tôi có thể nhận một
người, chính là mỹ nhân khoác tay Mục Thần Chi và nói sẽ bôi thuốc cho anh ta ở
nhà hàng thịt lừa hôm trước.

“Phó tiểu thư, tôi là Tạ
Tuệ Giai, tôi muốn nói với cô về chuyện của Mục Thần Chi”, Ta Tuệ Giai lên
tiếng.

“Sao phải nói chuyện với
ả gái điếm đó chứ!”, cô gái đi cùng Tạ Tuệ Giai tiếp lời.

Tôi bực bội quát lên:
“Cô chửi ai đấy?”.

“Đứa nào là hồ ly tinh
thì tôi chửi đứa đó, tám đời nhà cô chưa được nhìn thấy tiền và giai sao? Đừng
có bày trò lẳng lơ trước mặt Mục Thần Chi nữa.”

Tôi lẳng lơ nhưng tuyệt
đối không phải là loại dễ bắt nạt. Bị người ta cho ăn một cái tát, kiểu gì tôi
cũng phải trả lại cho họ một nhát dao ngọt ngào.

Tôi nhìn từ trên xuống
dưới đánh giá đối thủ của mình, rồi cười rất dịu dàng. “Không có nhan sắc thì
phải có khí chất, không có khí chất thì tối thiểu cũng phải học được cách che
giấu khuyết điểm của bản thân, nếu mà ngay cả việc che giấu khuyết điểm cũng
không biết thì coi như không có đạo đức. Còn nhan sắc thì có thể đi phẫu thuật
thẫm mỹ, chỉnh sửa hình ảnh nhờ photoshop. Chứ như cô thế này, thật sự làm người
ta thấy đáng khinh quá!”

Câu nói vừa lọt đến tai
ong chúa, ả đàn bà chanh chua này lập tức nổi đóa, miệng không ngớt văng ra
những lời chửi rủa tục tĩu, còn định xông vào tôi như lên cơn dại. Thấy vậy Tạ
Tuệ Giai kéo tay ả lại can ngăn.

Hai yêu nữ diễn kịch, kẻ
tung người hứng, khán giả cũng dần trải khắp hành lang. Người biết chuyện thì
cho rằng đó là kẻ thứ ba đến chuốc phiền phức, người không biết thì bĩu môi
nghi ngờ tôi không đứng đắn. Có chuyện với Mục Thần Chi thì sao lại đến tìm tôi
chứ?

“Chuyện của cô với Mục
Thần Chi, đi tìm anh ta mà nói. Tôi chẳng hơi đâu mà đôi co với cô.”

Ta Tuệ Giai kéo tôi.
“Tôi đang mang thai đứa con của Mục Thần Chi và nhất định phải sinh nó ra.”

Tim tôi như vừa bị ai
đánh nghe “ầm” một tiếng, đau âm ỉ, nhưng tôi vẫn cười “hì hì” đáp lại: “Cô tìm
nhầm nơi rồi, nơi đây là Học viện Điện ảnh chứ không phải khoa Sản! Mục Thần
Chi không chu cấp đủ tiền để cô sinh đứa bé sao? Vậy cô tìm anh ta mà đòi! Tôi
đây chỉ có một xu tiền lẻ thôi, cô có muốn không thì tôi cho?”.

Mặt mày Tạ Tuệ Giai xanh
lét rồi chuyển sang tím tái, còn lên giọng: “Mục Thần Chi đối với tôi rất tốt,
anh ấy yêu tôi, hy vọng cô không đến phá hoại tình cảm của chúng tôi nữa”.

“Ồ, thế cô đợi một chút
nhé!” Tôi quan sát tứ phía, chiến trường đang rất căng thẳng mà Tô Na Na chết ở
đâu không biết? Tôi mượn điện thoại của một người đứng gần đó, gọi điện cho Mục
Thần Chi.

Chắc là số máy lạ nên
điện thoại đổ chuông rất lâu mới thấy anh ta nghe máy. Đầu dây bên kia im lặng,
tôi lên tiếng trước, giọng nói tỏ rõ sự tức giận: “Đang ở đâu đó?”.

“Mật Mật?” Mục Thần Chi
có vẻ rất vui mừng.

“Đến trường tôi đi,
nhanh nhanh lên, đến dắt sinh vật không rõ gốc gác mà anh nuôi về ngay. Cô ta
sắp sinh rồi!” Khốn kiếp! Định gieo phiền phức lên đầu chị hai này chắc!

Không đợi Mục Thần Chi
trả lời, ả chanh chua bên cạnh Ta Tuệ Giai bỗng phát điên, rồ dại rút giày ném
về phía tôi. “Hồ ly tinh!”

Tôi giật lùi về phía sau
một bước, không biết kẻ nào chơi xấu, ngáng chân, cả người tôi đập xuống tay
vịnh cầu thang, hai tay chới với trong không trung. Tôi đau đến mức không thở
nổi.

“Hai bãi này ở đâu ra
thế?” giọng nói của Tô Na Na cất lên. Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân
gấp gáp, Tiêu Hàn Ý nhanh chóng chạy đến, đỡ tôi dậy, giọng nói đầy quan tâm:
“Có sao không?”.

“Em là hồ ly tinh nên có
yêu khí bảo vệ, không sao hết.” Tôi xua tay. “Có điều, khi nói thì mình mẩy đau
như bị kim châm vậy.”

Thân hình cao to của
Tiêu Hàn Ý che mất nửa người Tô Na Na, tôi chỉ nhìn thấy ngón tay của cô ấy chỉ
lên trán của Tạ Tuệ Giai và ả chanh chua bên cạnh:

“Một bãi phân, một bãi
nước đái, cút về nhà xí mau!”

Ả chanh chua mềm nắn rắn
buông, giọng điệu nhỏ nhẹ hơn một chút: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô? Sao lại
đến chõ mõm vào chuyện người khác?”

Tô Na Na bản lĩnh hơn
tôi, những câu tục tĩu được tuôn ra cũng trở nên nhẹ nhàng, dễ nghe khiến Tạ
Tuệ Giai và ả chanh chua phải cun cút cắp đuôi chuồn thẳng.

Tôi được một đám bạn
cùng lớp khiêng vào bệnh viện. Lúc nằm trên giường bệnh, tôi chán nản nói: “Cậu
nói xem, Mục Thần Chi dù cho có cầm thú thế nào đi chăng nữa nhưng lại sỡ hữu
một gương mặt đẹp đến mê hồn, tớ luôn cảm thấy anh ta rất có phẩm chất, thế mà
tại sao những cô gái bên cạnh anh ta lại ngày càng kém cõi thế nhỉ?”.

 

Báo cáo nội dung xấu