Tôi không phải thiên tài - Chương 05 - Phần 1

Chương 5: Nan huynh
nan đệ

 

Bà Mễ ngây ra trước
cửa hồi lâu cuối cùng cũng bừng tỉnh, bà lao như tên bắn vào nhà xông lên cướp
lại Gulit từ trong tay Mễ Dương: “Gulit? Gulit, con có sao không? Đừng làm mẹ
sợ chứ?! Hả? Con nói gì đi chứ!”. Gulit bị Mễ Dương quăng cho một cú choáng
váng đầu óc, đừng nói là nói chuyện, đến thở còn chẳng ra hơi nữa là, chỉ còn
sót lại vài tiếng rên ư ử. “Con nói mẹ rồi, mẹ đừng có xen vào! Đưa con chó đây
cho con!”. Mễ Dương nôn nóng chìa tay định tóm lại con chó tiếp tục màn dùng
hình bức cung.

Bà Mễ xì một tiếng,
tay ôm con chó, hết sờ bên trái lại nắn bên phải một hồi, chuyển tay tóm lấy
cái gãi lưng trên bàn trà bắt đầu nhằm đầu Mễ Dương mà gõ, “Cho con mộng du
luôn đi! Mộng du luôn đi này!”. “Gâu! Gâu!”, Gulit lúc này cũng hoàn hồn lại,
gân cổ lên gào ăng ẳng.

“Ui cha, me! Mẹ làm
cái trò gì thế!”. Mễ Dương vừa chạy né vừa giơ tay đỡ, “Đau quá! Mẹ nghe con
nói đã nào!”. Vừa hay cây gậy trong tay bà Mễ gõ trúng cổ tay Mễ Dương, Mễ
Dương đau méo cả miệng, trở tay phản đòn, cướp lại hung khí từ trong tay bà mẹ.

Không đợi mẹ trở mặt,
Mễ Dương lớn tiếng, “Mẹ cứ đi mà bảo vệ nó đi, con sắp chết đến nơi rồi, mẹ lại
còn đánh con!”. Bà Mễ đang bộ dạng hung tợn là thế cũng giật nẩy mình, dừng lại
cẩn thận quan sát tỉ mỉ con trai mình, nhìn Mễ Dương mặt đỏ tía tai không có vẻ
gì là đang đùa cả.

Đang nuốt nước bọt
chuẩn bị giải thích Mễ Dương bỗng thấy trước mắt hoa hết cả lên, bà Mễ vội vàng
chạy tới trước mặt con trai, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, “Con trai, con
sao thế, xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói cho mẹ nghe nào!”. Mễ Dương ngẩn người,
theo bản năng nhìn về phía sô pha. Gulit đang trong tạo hình bốn vó chổng lên
trời, ngây ngô nhìn sang bên này, kiểu như đang thắc mắc, mama vừa nãy còn đang
giúp mình báo thù, sao chớp mắt cái đã ném mình lên sô pha thế này.

“Hi hi!”, Mễ Dương
không kìm được cười phá lên, “Giờ đã thấy mẹ ruột với mẹ kế khác nhau thế nào
rồi chứ!”.

“Bà đang làm cái trò
gì thế?”, ông Vi cầm tờ báo từ trong nhà vệ sinh đi ra, thì thấy vợ đang nắm
chặt khăn lau hết sức chăm chú ôm lấy cửa chống trộm dỏng tai nghe ngóng điều
gì. “Ông nghe xem, nhà đối diện đang ầm ĩ thế nào, ông bảo họ đang làm cái
gì?”, bà Vi mặt mày hớn hở vẫy vẫy tay. “Bà để ý chuyện nhà người ta làm gì,
rảnh việc quá hả!”, ông Vi khẽ thì thầm. Bà Vi quắc mắt dựng mày, “Ông đứng đó
thì thầm cái gì, có miệng thì nói, có “rắm” thì đánh, cứ nói to lên xem nào!”.

Ông Vi vội vã cười
xòa, “Có nói gì đâu, tôi đang định hỏi, con gái chúng ta hôm nay tìm được việc
rồi đúng không, theo tính cách nó, nhất định phải đòi một bữa thịnh soạn, chúng
ta làm ở nhà ăn hay ra ngoài một bữa?” Bà Vi nguýt ông một cái rồi mới rời cửa
đi, “Thức ăn tôi mua cả đây rồi, ăn cái gì mà phải ra ngoài! Đồ ăn nhà hàng vừa
dầu vừa mặn, lại không sạch sẽ, sao phải mất tiền oan như thế! Vả lại trưa nay
nó đi ăn với Đào Hương rồi, không sợ thiệt cho con gái ông đâu mà lo!”.

“Ha ha, cũng phải,
cũng phải”, ông Vi vừa nói vừa thản nhiên như không dịch dần về phía bàn ăn,
mắt thì trông chừng vợ bước sang phòng khác, tay nhẹ nhàng thò… “Vi Đại Thắng,
ông đừng có mà động vào mấy chai bia đấy, đã thỏa thuận rồi, một ngày hai chai,
buổi trưa ông đã uống một chai rồi, ông giờ mà uống nữa, tối nay nghỉ khỏe đấy
nhé!”, mắt trông đã chạm tới chai bia rồi, thì nghe tiếng và Vi từ phòng bên
vọng sang.

Ông Vi ngượng ngập thu
tay về gãi gãi đầu, miệng vẫn cố cãi, “Ai bảo tôi lấy bia nào!”. Bà Vi cầm khăn
lau từ trong phòng đi ra, miệng tủm tỉm cười, không cần nói cũng biết trong nụ
cười ấy bao hàm những nội dung gì, cười đến mức ông Vi dựng tóc gáy: “Cho tôi
xin, tôi còn không hiểu ông hay sao! Bụng dạ ông tôi còn lạ sao, có mà nhắm mắt
cũng biết rẽ hướng nào!”, bà Vi tự tin đắc ý liếc ông xã một cái, rồi bước qua
ông đi vào bếp.

Ông Vi cảm thấy rất
mất mặt, cun cút bước theo sau giãi bày tâm sự, “Bà nói cái gì hả, khó nghe
quá, bà cũng có thấy tôi cầm đâu, mà kể cả tôi có cầm vào rồi, thì cũng là có
nguyên nhân cả, hôm nay con gái chúng ta tìm được công việc tốt, tôi rất vui,
chúc mừng một chút cũng không được sao!”. Bà Vi e hèm một tiếng, rào rào xối
nước giặt khăn lau, “Ông thôi đi, được mùa ông ăn mừng, nào là lễ tết, tiền
thưởng được nhiều hơn chút, hôm nào làm được nhiều việc nhà hơn, cứ Tết đến là
ông uống mừng từ Tết ông táo cho tới hết Rằm tháng Giêng, năm nay ông chỉ cũng còn
thiếu mỗi Tết Thanh Minh[1] là chưa chúc mừng nữa thôi!”.

[1] Tiết Thanh Minh,
ngày 4, 5, 6 tháng Tư âm lịch, là ngày lễ cúng tế tổ tiên, vào ngày này, người
dân thường đi tảo mộ để thể hiện lòng thành kính và tưởng nhớ về tổ tiên.

“Bà đừng nói thế, nếu bà
còn quản lý tôi kiểu đấy, Tết Thanh Minh tôi cũng chúc mừng luôn cho xem!”, ông
Vi nói rất đanh thép. Bà Vi vừa bực vừa buồn cười, “Xem ông tiến bộ chưa kìa!”.
Ông Vi cười gượng, “Cầm à, thêm một chai thôi, chỉ một chai thôi, tối nay tôi
cũng chỉ uống một chai thôi, tôi đảm bảo mà, nhé, cứ thế nhé…”. Ông vừa nói vừa
nhanh chóng xoay người lấy từ dưới bàn lên một chai bia Yến Kinh, “pặc” một
tiếng mở nắp.

Bà Vi từ trong bếp ló
đầu ra bực bội, “Ông tiến bộ thế đấy! Ông hứa với tôi thế nào hả?” Ông Vi cười hihi,
nhấp ngụm bia, “Hôm nay không đặc biệt hay sao? Chỉ lần này thôi, lần sau tôi
cam đoan không tái phạm nữa! Bà nếm thử không?”, ông vồn vã đưa bia đến tận
miệng và Vi, bà nghiêng đầu, “Tôi không thèm!”.

Ông Vi phen này được
thỏa mãn tâm nguyện, tâm trạng phơi phới, khe khẽ hát, vừa uống bia vừa bắt tay
giúp nhặt rau. Bà Vi do dự một hồi mới làm bộ chuyện phiếm hỏi, “Lão Vi này,
cái báo cáo nghỉ hưu ấy, ông nộp lên trên chưa?”. Ông Vi gật đầu, “Rồi, tôi nộp
cho phó giám đốc Lưu lâu rồi, dù sao bảo tôi đi cái nơi khỉ ho cò gáy ấy tôi
không đi, bao nhiêu năm qua tôi luôn là tiên tiến, dốc hết sức vì nhà máy. Lúc
mới xây dựng nhà máy thì nhất định điều tôi qua, thường xuyên một hai giờ sáng
phái xe đón tôi đi sửa thiết bị. Ờ, giờ định giở trò, tôi còn lâu mới thèm hầu
hạ nhé!”. Ông Vi càng nói nộ khí càng cao, òng ọc rót đầy cốc bia uống cạn.

Bà Vi than thầm trong
bụng, ông xã nhà mình cái gì cũng tốt, thật thà, chất phác, giỏi giang, chịu
khó, đối với vợ với con gái với gia đình cái gì cũng tốt. Nhưng con người ai
cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm của ông Vi là lòng tự trọng quá lớn, Vi
Tinh từng nói, con người khi mà tự trọng quá lớn lại thành ra tự ti, khi ấy ông
Vi còn vì câu nói này mà nổi trận lôi đình. Nhưng bà Vi hiểu chồng mình, từ nhỏ
đã hay bị bố đánh, mấy cô cậu em phía sau phạm lỗi cũng trút cả lên đầu ông,
cho nên ông cực kỳ cần sự thừa nhận và cả khen ngợi của người khác.

Tính cách quyết định
vận mệnh, câu này cũng là Vi Tinh nói, bà Vi giờ cảm thấy câu nói này cực kỳ có
lý. Nếu không phải vì lòng tự trọng quá cao ấy, ông Vi sao có thể chỉ làm tới
cấp phòng con con, lại còn là cán bộ cơ sở nữa. Trong khi Mễ Hồng Binh nhà đối
diện là bạn học cùng tốt nghiệp trường kỹ thuật với ông Vi, người ta giờ đã là
phó tổng trung tâm bán hàng của tổng công ty rồi.

Thôi, chỉ cần ông xã
mình vui vẻ, khỏe mạnh, ông muốn làm gì thì làm. Tuy đồng lương hưu của hai
người không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi chết đói, thêm nữa con gái cũng tìm
được công việc tốt rồi, tiền đồ vô cùng xán lạn. Đây chính là số mệnh, nghĩ mấy
thứ được mất kia làm gì chứ!

Cứ nghĩ như thế, bà Vi
thấy lòng nhẹ nhõm đi nhiều, vội vàng phụ họa theo ông Vi, “Đúng đấy, họ mời
mình làm mình còn phải xem xét chứ, bây giờ con gái đã tìm được công việc tốt
rồi, nó nói á, ông cứ nghỉ hưu đi, nó nuôi tất!”. Ông Vi nghe xong mặt mày đang
xám xịt chuyển tươi rói, toét miệng cười, “Đúng là con gái rượu của bố!”.

“Biết rồi, tôi bên này
đang vướng chút việc, cậu không phải lo, cứ nói với Đinh ca của cậu như thế,
bám sát vào đấy!”, Mễ Dương dăm ba câu đánh trống lảng gọi hỏi xem tình hình
bên chỗ cậu thực tập sinh tới đâu rồi. Vừa quay đầu lại đã trông thấy bà Mễ
đang quỳ trên đất dùng chổi quét sô pha, anh bỗng thấy thật có lỗi với bà, vội
vàng qua ngăn: “Mẹ, để con, cứ để con”.

Bà Mễ đẩy tay anh ra,
trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, “Không được, nhất định là không có, phòng khách này
mẹ đã tìm kỹ lắm rồi, lẽ nào thật sự bị Gulit nuốt mất rồi sao? Con xem con sao
lại có thể bất cẩn như thế chứ?”. Ngẩng đầu trông thấy sắc mặt tái mét của cậu
con trai, bao nhiêu lời trách móc của bà lại nuốt lại vào trong.

“Thôi, đành để Gulit
chịu tội vậy!”, bà Mễ nghiến răng, quay lưng bước vào nhà vệ sinh. Mễ Dương
nhìn sang Gulit trong bộ dạng đáng thương đang nép vào góc phòng, vừa định hỏi
mẹ đang làm gì. “Hello, Motor…”, tiếng di động reo vang, anh chẳng kịp nhìn vội
vồ lấy, giọng bực bội, “Ai đấy?!”.

“Tôi đây!”, giọng ồm
ồm của đội trưởng Hà vang lên trong ống nghe, Mễ Dương bất giác không rét mà
run lên cầm cập, “À, vâng, em chào đội trưởng”. “Tiểu tử cậu đang ở xó nào thế hả!!
Ban nãy Tiểu Triệu nói cậu đã về Cục từ một giờ trước rồi! Sao vẫn chưa thấy
mặt mũi đâu hả? Cậu về tận Sở công an Hà Bắc rồi hay sao?!”.

Mễ Dương đầu bên này
mới mở miệng còn chưa kịp đáp, “Được rồi, không cần biết cậu đang ở đâu, bây
giờ ngay lập tức mang vật chứng về đây, bên đội 2 có tình hình mới rồi, thẻ SIM
chỗ cậu nhiều khả năng là vật chứng quan trọng! Về đội, NGAY LẬP TỨC!”. Nói
xong đội trưởng Hà dập máy cái “rụp”, âm thanh ấy mạnh tới mức khiến tai Mễ
Dương ù ù, đầu óc cũng ù ù theo.

Nhìn Mễ Dương ngây
người ôm điện thoại, bà Mễ từ nhà vệ sinh bước ra hỏi, “Điện thoại của ai
thế?”. Mễ Dương tâm trạng phập phồng không yên, phen này thì vui rồi, nếu vật
chứng này không quan trọng, tự mình còn có thể nghĩ cách dập đi vụ này. Bản
thân việc mang vật chứng về nhà đã là vi phạm kỷ luật rồi, bụng dạ mình lại
nhằm đúng hôm nay mà dở chứng, con chó hư đốn kia lại rỗi mồm mà… Sao có thể
trùng hợp thế cơ chứ! Không muốn để mẹ phải lo lắng theo, Mễ Dương miễn cưỡng
nén những buồn bực trong lòng lại, tươi cười quay đầu định bịa chuyện lừa mẹ
cho qua, thì trông thấy thứ trong tay mẹ mình, mắt anh trợn tròn.

“Mẹ, đây là…”, Mễ
Dương ấp úng hỏi, trong tay bà Mễ lúc này là thuốc thụt mà bà thường dùng để
trị chứng táo bón, “Nếu nó đã không nôn ra được, thì để ta bắt nó thải ra
vậy!”. Dứt lời liền dịu giọng đánh lừa dụ Gulit chạy lại… Sau đó là thụt! Mễ
Dương thật sự dở khóc dở cười vội ngăn, “Mẹ, mẹ lo quá hóa hồ đồ rồi, ruột
Gulit đâu có thẳng đâu, vừa mới nuốt vào làm sao thải ra ngay được! Thôi, mẹ
không phải lo nữa, cứ để con tự nghĩ cách!”.

Bà Mễ gần như đã mất
hết lý trí ngây người ra nhìn Mễ Dương bổ nhào tới, lật tung cái giỏ thường
ngày bà dùng đi chợ, bỏ hết thức ăn xuống sàn, nhét Gulit vào trong rồi xông ra
ngoài. Tới lúc cửa đóng lại cái “rầm”, bà mới bừng tỉnh, vội vã mở cửa hét với
theo, “Mễ Dương, con đem Gulit đi đâu thế hả?! Con không định cho nó một dao
đấy chứ?!”.

Mễ Dương ba chân bốn
cẳng chạy xuống lầu, cũng chẳng kịp để ý xem bà Mễ hò hét cái gì. Chỉ có vợ
chồng ông bà Vi nhà đối diện đưa mắt nhìn nhau, bà Vi quay sang hỏi ông Vi,
“Đây có phải là người anh em tên cái gì Tường mà trong phim truyền hình về
Hoàng đế Ung Chính[2] vẫn nói tới không?”

[2] Dận Tường: hoàng
tử thứ 13, người đã cùng Ung Chính kề vai sát cánh chiến đấu bao năm từ khi còn
là hoàng tử.

Vừa xuống nhà, Mễ
Dương liền trông thấy một chiếc taxi, ngó sang, thấy tiểu thư Vi Tinh đang
khoan thai chậm rãi lấy tiền ra trả. Mễ Dương phốc cái phi đến, mở cửa xe lôi
Vi Tinh ra ngoài. Vi Tinh được phen hết hồn, chẳng kịp kêu tiếng nào, xuống xe
vẫn còn loạng choạng, đợi đứng vững lại nhìn lên, Mễ Dương đã đóng cửa xe lại
rồi.

Vi Tinh tức tối, xông
lên định kéo cửa xe, Mễ Dương nhanh mắt nhanh tay bấm khóa cửa xe lại, “Bác à,
đi thôi!”. Bác lái xe vẫn còn chưa biết làm thế nào, “Cậu làm thế là có ý gì?”.
Vi Tinh bên ngoài lửa giận bừng bừng đập thình thình cửa xe, “Đại Mễ chết tiệt,
cậu muốn chết hả?”. Không đợi Mễ Dương mở mồm, bác lái xe đã kêu lên, “Này, cô
gái, con xe này chịu không nổi bàn tay thép của cô đâu, cô còn đập nữa, tiền phải
trả cho tôi không chỉ có thế này đâu đấy!”. Ông vừa nói vừa huơ huơ tờ 100 tệ
trong tay.

Mễ Dương từ trong xe
hét qua cửa sổ nửa đóng nửa mở, “Mỳ chính, tớ đang có việc gấp, có chuyện gì
nói sau! Bác lái xe nhanh giùm với!”. Vi Tinh ngây người, buột miệng nói, “Bác
ấy vẫn chưa trả lại tiền thừa mà!”. Mễ Dương nhe răng cười, “Đúng lúc tớ không
mang theo tiền, cám ơn nhé! Cho xe chạy mau!”. Câu gằn giọng sau cùng khiến lái
xe giật nẩy mình, vô thức nghe theo mệnh lệnh, cài số vào ga phóng đi, để lại
sau một đống khói cho Vi Tinh.

Quay lại nhìn bóng Vi
Tinh đang ho sặc sụa trong đám khói ngày một xa dần, Mễ Dương thầm cười đau
khổ, mai này cô nàng này nhất định không tha cho mình đâu, nhưng giờ cũng chẳng
lo nổi nữa. “Người anh em, người yêu chó như cậu bây giờ thật là hiếm có đấy,
chúng ta đến bệnh viện thú y nào đây?”, bác lái xe nhìn Mễ Dương qua gương
chiếu hậu.

Ý gì chứ? Mễ Dương ngơ
ngác, cúi đầu nhìn, Gulit từ trong giỏ thò đầu ra giương cặp mắt to tròn ngây
thơ vô tội nhìn anh. Con chó hư đốn này thật biết thức thời, hiểu rõ sinh mệnh
nó giờ nằm cả trong tay Mễ Dương, nên tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, từ nãy tới giờ,
không kêu một tiếng nào, “Bệnh viện thú y cái gì, đi Phân cục công an thành
phố!”.

“Phân cục? Ồ, ra là
cậu đi nhập hộ khẩu cho chó hả, cậu cũng thật lắm tiền, bỏ tiền ra nhập hộ khẩu
cho một con chó, nghe đâu phải mất gần 5.000 tệ thì phải, chậc chậc…”, bác lái
xe cảm thán, Mễ Dương cũng chả buồn giải thích, chỉ nhếch nhếch môi. Bác lái xe
lại tiếp, “Cậu xem giờ là cái thời đại gì không biết, hộ khẩu người Bắc Kinh
đắt thì đã đành, làm sao mà hộ khẩu cho chó Bắc Kinh cũng đắt thế cơ chứ? Nhất
định là do lũ cảnh sát thèm tiền đến phát điên cả rồi! Bắt người kiếm không
được, lại quay sang bắt chó!”. Mễ Dương phát cáu lên.

May thay bác lái xe
này tuy mồm miệng ăn nói luyên thuyên nhưng kỹ thuật lái xe cũng ổn, chưa đầy
nửa tiếng sau đã tới phân cục, lại còn cẩn thận trả lại Mễ Dương 9 tệ, Mễ Dương
bảo không cần cũng không được, thì bác nói là Đảng viên, không thể nhận tiền
tip của giai cấp tư sản!. “Mễ Dương đến rồi hả, đội trưởng của cậu sắp nhảy
dựng lên rồi, mau vào đi!”. Vừa vào cửa Mễ Dương đã bị bà chị õng ẹo tóm sống,
không đợi giải thích lôi tuột cậu vào phòng đội trưởng Hà.

Mễ Dương đang tìm cách
thoát ra khỏi cánh tay bà chị, vừa đứng lúc đội trưởng Hà mở cửa ra, vừa nhìn
đã trông thấy Mễ Dương, “Tiểu tử cậu trở về rồi hả, mau vào đây!”. Mễ Dương
không còn cách nào khác đành bước vội hai bước vào phòng, vừa đi vừa nghĩ xem
phải giải thích với đội trưởng Hà thế nào. May mà đội trưởng Hà trước nay vẫn
thường che chở cho anh em, chắc sẽ giúp mình được.

Bước qua cửa, Mễ Dương
vừa nở nụ cười trẻ trung ngây thơ vô tội đã bị làn khói mịt mù trong phòng làm
cho ho sặc sụa. Lấy tay xua bớt khói, định thần nhìn lại, Mễ Dương chỉ muốn đập
đầu chết đi cho xong, ừ thì hôm nay ngày Cá tháng Tư, cũng không đến mức trớ
trêu thế này chứ…

Đội trưởng Hà không
hay biết gì vẫy tay gọi, “Mễ Dương, cục trưởng Lâm, cục phó Trần đều rất coi
trọng vụ này, vừa hay đội trưởng đội 2 cũng ở đây, cậu mau báo cáo đi, việc cậu
bị tắc đường ban nãy, tôi cũng đã giải thích với lãnh đạo rồi, cậu đừng bỏ lỡ
thời gian nữa!”. Đội trưởng Hà vừa nói vừa nháy mắt đầy ý nhị với Mễ Dương.

 

Báo cáo nội dung xấu