Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 10 - Part 01
Chương 10
Làn gió lạnh mơn man thổi qua người mát lạnh, Trung thấy mình đang mải miết bơi qua 1 cái hồ rộng, và anh cứ bơi, bơi vùng vẫy trong giòng nước trong xanh mát lịm.
Thấp thoáng bên kia bất chợt Hoàng xuất hiện đang đứng nhìn anh cười âu yếm, vẫy vẫy tay và Trung từ từ bơi lại nắm lấy tay Hoàng. Tiếng Hoàng nhẹ như gió thoảng "và người ấy sẽ đến, anh chờ em Trung ạ. Anh c... h... ờ... e... m... " có tiếng vang vang vọng đến làm cho Trung giật nẩy người chồm dậy thức giấc.
Loong boong. Tiếng chuông nhà thờ lễ sớm, 4 giờ 15 phút.
Mở mắt thao láo nhìn lên đỉnh màn, Trung trằn trọc không ngủ được. Thời gian gần đây Trung cảm thấy trong lòng luôn như có lửa đốt, bất an, anh đang linh cảm có 1 điều gì đó không thể giải thích nổi đang từ từ đến mà Trung cố cưỡng lại nó vì hoảng sợ.
Vẫn là những giấc mơ từ nhiều năm nay vẫn ám ảnh anh, những tiếng lào thào eo éo, những tiếng nói cười nhờn nhợt. Đã nhiều năm, Trung luôn luôn gặp những giấc mơ lạ lùng trong đầu, nó vướng vất, ám ảnh làm cho anh khó chịu muốn dứt bỏ mà không được. Nó cứ đến mỗi khi anh bị mệt mỏi hay căng thẳng.
Này bà có cho ăn uống đầy đủ không ? Sao tôi thấy nó ốm quá ?
Con trai đang lớn thì nó vậy, ông lo gì ?
Có lẽ tôi phải cho nó tham gia tập tạ ở Câu lạc bộ Trần Quốc Toản cho khỏe, lớn rồi mà sao trông mảnh khảnh quá.
Chào thầy.
Dạ giáo sư.
Trung giật tay ra khỏi bàn tay cha mình vì không muốn ông cứ nắm chặt tay mình, nó lớn rồi.
Giáo sư Vĩnh Chương và Trung vào trong căn phòng nhỏ của ông thầy chủ nhiệm Câu lạc bộ thể hình Trần Quốc Toản. Khi đến đây giáo sư đã cho con trai mình biết ông sẽ gởi gấm nó với 1 ông thầy dạy thể hình ở đây, ông ta nổi tiếng, vì nguyên là vận động viên thể hình của thành phố, đã từng tham gia và đoạt nhiều giải thưởng về thể hình toàn quốc. Nay về mở Câu lạc bộ này để đào tạo các lớp kế tục.
Quả đúng vậy, nhìn những bắp thịt cuồn cuộn của thầy đứa nào ở Câu lạc bộ cũng mê tít và lấy đó làm kiểu mẫu để tập. Có vợ và 2 con, đã 38 tuổi nhưng nhìn thầy cứ như 1 thanh niên 30.
Hôm đầu tập về nhà, Trung bị sốt li bì vì mệt và 2 tay rã rời, bưng bát súp lên ăn còn không nổi. Bà giáo sư la bai bải, cự nự chồng và đòi không cho con đi tập nữa. Giáo sư chỉ cười, sáng sớm hôm sau nhớ đến cơ bắp của những đứa bạn cùng lứa tuổi, Trung lại mím môi đạp xe đi tập mặc dù má năn nỉ đừng có đi.
Tốt. Thầy vỗ vai Trung cười. Em đã có cơ bắp rồi đấy, tốt lắm. Hơn nửa năm rồi, lần đầu tiên thầy quan tâm đến Trung và có lời khen làm cho nó sung sướng không ngủ được, năm đó nó 16 tuổi.
Này đi bơi với thầy không ? Dạo này thầy có vẻ quan tâm đến Trung nhiều hơn và mấy đứa bạn cùng tập tức tối ra mặt. Trong Câu lạc bộ có đến 5 huấn luyện viên hướng dẫn, thầy chủ nhiệm rất ít hướng dẫn ai, vì thầy còn nhiều việc khác phải làm, đứa nào được thầy để mắt dến thì quả là 1 vinh dự lớn.
Trung hểnh mũi lên vì sướng và leo lên xe thầy đi ngay. Bơi xong, thầy rủ đi tắm hơi và mátxa. Tắm hơi thì được còn matxa thì không vì Trung không thích vì má cấm. Thầy cười, Trung ngoan quá.
Hơi mờ mịt muốn ngột thở. Trung lúng túng không biết có nên cởi quần đùi không, thì thầy hiện ra đột ngột, nó đỏ mặt vì thấy thầy không mặc gì cả,thầy cười, đàn ông với nhau cả ngại ngùng cái gì, cởi quần đi. Thì cởi.
Lại đây, thầy vẫy tay và nắn bóp từng cơ tay trên người nó giảng giải thêm về cách luyện tập. Đột nhiên bàn tay thầy mềm hẳn tựa như vuốt ve nhẹ trên người nó, Trung nín thở vì bối rối. Khi bàn tay của thầy chạm vào bẹn thì nó thụt lùi, ấp úng. Em... nhưng nó chưa nói hết ý thì thầy đã lùi lại cười cởi mở, tắm nhanh lên rồi về. Sau đó mọi chuyện như không có gì xảy ra. Trung tin thầy.
Này em đã xem phim sex bao giờ chưa, thầy hỏi rất thân mật, Trung ấp úng chưa, tại sao, em không thích mà má cấm, ối con trai lớn rồi sao lúc nào cũng sợ má cấm. Bữa nào thầy chiếu cho riêng mình em coi.
Dạ.
Ủa sao hôm nay chủ nhật em cũng tới đây ? Dạ nhà mình buồn quá, em đến nhà thằng bạn thăm nó, về qua đây thấy phòng tập mở cửa nên tiện em ghé vào. Ừ, thầy đến sửa mấy quả tạ, em ngồi uống nước đi. Thầy ơi em tập 1 tí được không ạ ? lấy cặp tạ trong phòng thầy ấy.
Ơi... sao vậy Trung ? Thầy ơi quả tạ rơi vào chân em rồi. Trời ơi sao lấy cặp tạ này, thầy nói cặp tạ kia kìa, cặp này thầy đang sửa chưa vặn vít chặt, em không biết. Nó mếu máo muố khóc, ngồi sụp ôm bắp chân tím ngắt.
Vào đây, vào phòng thầy lấy thuốc xoa bóp cho.
Đỡ chưa, à này sẵn có mình em, để thầy cho em coi cuốn phim này, đẹp lắm, của Pháp đấy, có sợ không, hay lại về xin phép má. Thầy diễu cợt và nó mặt ửng đỏ vì lời nói của thầy, nó mím môi, gật đầu.
Nằm dài ra, thư giãn đi, để thầy xoa bóp tiếp cho, cứ xem phim bình thường, đừng ngại.
Nó nằm dài ra, mắt dán vào tivi trước mặt. Chỉ mấy cảnh ban đầu trong phim là nó đã ngọ nguậy không chịu nổi vì thấy người nhột nhạt, cả người nó căng cứng, đờ ra.
Bàn tay thầy tiếp tục dịu dàng bóp nhẹ bắp đùi nó, thầy nhìn khuôn mặt đỏ lấm tấm mồ hôi của nó, cười nhẹ nhàng. Sao vậy ? nó không trả lời được. Đột nhiên bàn tay thầy cứ lên cao dần trên đùi mang đến những cảm giác rất êm ái. Nó cũng hiểu đó là điều chẳng mấy tốt đẹp gì và muốn cưỡng lại, nhưng sự êm ái mà thầy mang lại cũng quá tuyệt diệu, chưa kể những hình ảnh trong cuốn phim kia đang làm nó muốn phát điên lên.
Cuối cùng nó thở hắt ra, 2 bắp tay đang cố gồng lên để giữ người, cũng là giữ tay thầy, duỗi ra, nó dịu hẳn người, doãi dài toàn thân nhắm mắt lại lắng nghe những cảm giác dịu êm mà thầy đang đem lại trong 1 sự đê mê lạ kỳ.
Nó chỉ bừng tỉnh, bật dậy khi những giòng sinh lực trai trẻ đầu đời, đầu tiên trào ra mãnh liệt không kìm giữ nổi. Nó sợ hãi run lẩy bẩy, co rúm thân hình thân hình trần truồng của mình lại, thầy cũng vậy, và thầy ngồi sát bên nó, ôm nó dịu dàng ve vuốt. Đừng sợ, thầy chỉ giúp em thôi mà, đừng sợ.
Từ đó thầy chăm sóc nó 1 cách đặc biệt chu đáo, nhưng cũng rất cẩn thận không để ai biết. Thầy luôn luôn tạo ra những cơ hội có những khoảng trống ở bên Trung, đem đến cho nó những cảm giác lạ lùng của tình dục mà nó không thể giữ được ý chí và bản thân dưới bàn tay phù thủy của thầy. Mặc dù nó hiểu rằng không nên như vậy, nhưng không cưỡng được.
Năm Thành Trung tròn 17 tuổi, ngay sau đêm sinh nhật của tuổi 17, đang ngủ và Trung chợt thức giấc nửa đêm kinh sợ vì trong mơ khi nó thấy mình và thầy có những quan hệ tình dục với nhau. Khác hẳn những lần thầy vẫn lén làm cho nó trong phòng tập. Trung có những cảm giác không giải thích nổi nếu như không muốn nói là nó thích thú điều đó. Trung sợ hãi trước sự thật này.
Không giải thích lý do, Trung chỉ thông báo vắn tắt với cha mẹ rằng anh xin nghỉ tập thể hình tại Câu lạc bộ Trần Quốc Toản. Từ khi Trung khám phá ra sự thật của mình thì Trung cũng thấy khinh bỉ chính bản thân và cương quyết rời bỏ nó, anh muốn mình là 1 người đàn ông đàng hoàng. Trung tin rằng mình sẽ làm được nếu như xa lánh những trò chơi bẩn thỉu của thầy dạy thể hình.
Ông thầy vốn có vẻ nghiêm khắc thường ngày lại thật sự đau khổ đến thảm hại khi nghe Trung đến thông báo sẽ nghỉ tập nơi này. Ông ta năn nỉ, van lơn và cuối cùng quỳ sụp xuống ôm chân nó sụt sùi xin nó đừng bỏ ông ta. Ông ta hứa sẽ chìu nó, cho nó những cái gì nó muốn, và khi thấy nó cương quyết quá thì ông ta lại chuyển qua xin nó cho ông ta lâu lâu 1 vài tuần được tìm đến nó và đi chơi tâm sự với nhau như những người bạn.
Nhìn người đàn ông khỏe mạnh vốn là thầy dạy của mình đang quỳ dưới chân khóc lóc, Trung thoáng bối rối mềm lòng, nhưng rồi nó lại nhớ đến giấc mơ hôm nào thì bừng tỉnh và tự nhiên thấy căm ghét con người đã dẫn nó vào chuyện mà nó không muốn. Không nói 1 lời, Trung từ từ xốc ông thầy đứng dậy, gương mặt ông ta rạng rỡ hẳn, mấp miệng, nhưng chợt nhăn nhó gần như khụp xuống vì cú lên gối của Trung vào hạ bộ, ông ta đờ ra vì đau, loạng choạng bước thụt lùi mấy bước ngã bám vào thành bàn, mặt tái đi và thở dốc nhìn nó ai oán. Trung cười khi chào thầy, và tiện co chân đá luôn vào tấm bằng khen viền vàng to đồ sộ của ủy ban nhân dân quận tặng cho ông ta về thành tích thể thao treo ở trên tường. Xoảng... tấm bằng khen rơi xuống, và nó lạnh lùng nhìn ông ta lần cuối rồi quay lưng bước ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng lại. Tất cả diễn ra trong vòng mấy phút và hoàn toàn không ai biết cả, phòng tập bên ngoài vẫn diễn ra bình thường.
Thành Trung lao vào học tập và chơi thể thao, cố quên đi, nhưng những lúc đối diện với chính mình thì anh luôn luôn có 1 cảm giác bất an trong lòng. Hình ảnh ông thầy đã chìm sâu trong ký ức của Trung, chết hẳn, nhưng những cái gì mà ông ta đã đem lại cho Trung thì thỉnh thoảng lại chập chờn trong mơ dù Trung muốn quên đi.
Vào công an, đi học, sống hòa đồng trong 1 tập thể rộng lớn với những bài tập quân sự khắc nghiệt làm cho Trung lớn và cứng cáp hẳn lên. Những chuyện cũ năm nào đã dần dần đi vào dĩ vãng. Thế nhưng từ khi anh gặp Hoàng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, thật kỳ lạ, gương mặt đẹp như tượng của Hoàng làm cho lòng anh nhoi nhói, run rẩy, cái run rẩy mà anh đã không có được khi tiếp xúc với những người đàn bà trong đời. Nó là 1 cái gì mà chính Trung cũng không hiểu nổi cho chính bản thân mình. Thực tình, những cảm giác tình dục ngày xưa của ông thầy dạy thể hình đã tắt lịm trong lòng Trung từ lâu. Sau này mỗi khi nghĩ lại, Trung thấy ngượng ngùng và anh căm ghét cay đắng những gã Đồng tình luyến ái hay còn gọi là pêđê mà anh có dịp gặp gỡ. Hồi ở trường Đại học cảnh sát, Trung còn là người bày ra những trò trêu chọc những gã pêđê khốn khổ, thậm chí anh đã từng bị Ban giám hiệu nhà trường cảnh cáo về những việc làm quá đáng ấy. Vì TRung đẹp trai nên thỉnh thoảng có nhiều gã quanh trường gặp hay sán lại làm quen và những lúc đó, Trung và các bạn bày ra những trò quái ác, hành hạ những gã pêđê đến nổi nhiều bạn anh phải kêu lên. Trung thấy mình có những cảm giác thích thú đến hằn học khi được hành hạ những con người này. Anh đối xử với họ tàn nhẫn, thậm chí là thù oán những con người này.
Anh luôn nuôi trong lòng những căm ghét, ghê sợ, tránh né những gã pêđê, phải chăng chính là sự ám ảnh năm xưa ? Trung không rõ, nhưng quả nhiên anh không thích chút nào những người đàn ông õng ẹo, tất cả luôn gợi lên trong anh những sự tởm lợm đến buồn nôn. Bây giờ thì anh hiểu lý do tại sao anh lại đối xử với những con người này như vậy, vì anh sợ, sợ chính mình cũng là 1 kẻ Đồng tình luyến ái, chính vì vậy anh cố tình làm thế. Anh hằn học, anh căm thù vì anh sợ.
Thế nhưng đã khác tất cả từ khi anh gặp Hoàng.
Tại sao ?
Lặng lẽ bước ra ngoài ngắm những ngôi sao sớm đang nhợt nhạt dần, Trung buồn bã ôm đầu ngồi xuống ghế đá trước nhà hút thuốc, tư lự. Cuộc sống có những điều không thể giải thích nổi, không hiểu được, Trung đau khổ và chỉ muốn gào thật to cho hả cơn uất khí trong lòng. Tôi là 1 thằng đàn ông, tôi là 1 chiến sĩ công an, tôi là đàn ông... Anh nhấc bỗng cây tạ nặng lên vai, trong cơn tập giận dữ.
Sáng. Nhìn khuôn mặt bơ phờ của cậu con trai cưng, giáo sư Vĩnh Chương im lặng quan sát Trung và khi thấy bà vợ xuống bếp dọn đồ, giáo sư hỏi nhỏ:
- Có gì không ổn hả con ?
- Dạ có gì đâu ba, con chỉ hơi mệt 1 chút.
Trung lúng túng quay mặt đi tránh cái nhìn chăm chú của ba mình. Vị giáo sư già lắc đầu, ông vuốt nhẹ nếp nhăn trên áo con trai mình.
- Gìn giữ sức khỏe, công việc mới ba nghĩ bao giờ cũng nặng nhọc, nhưng cũng đừng lo lắng quá, rồi sẽ ổn thôi. Ba biết con đang có những vướng mắc gì đó chưa thể nói ra được, đừng tự cưỡng lại mình làm gì. Sự thật bao giờ cũng là sự thật.
Trung giật nẩy mình hoảng hốt, tuy anh biết ông nói nhằm mục đích khác, nhưng anh vẫn có cảm tưởng như ông đang nói vào chính tâm tư của mình.
Anh đứng bật dậy.
- Sáng nay con có việc làm sớm, không ăn sáng được, ba nói má dùm con.
Nhìn con trai hấp tấp đi như chạy trốn ra khỏi nhà, giáo sư Vĩnh Chương lo lắng.
Chưa bao giờ ông thấy Trung lại có những cử chỉ bất thường như vậy. Gần đây ông biết Trung thường dậy rất sớm, trong đêm hay trằn trọc và hay lén ra ngoài hút thuốc. Ông rất muốn nói chuyện với con nhưng vì tôn trọng anh nên không hỏi và cấm cả vợ không được căn vặn Trung vì những thay đổi của anh, bà cũng biết. Theo như giáo sư nhận xét, Trung đang có sự dằn vặt về tinh thần và đây là điều anh không muốn nói cho ai biết, tự chịu đựng 1 mình, nhưng không phải là tình yêu trai gái mà là 1 cái gì đó rất khác. Rõ ràng Trung đã bước qua cái tuổi phát triển tâm sinh lý của 1 thanh niên mới lớn, vậy nó là cái gì ? Giáo sư quyết định sẽ có buổi nói chuyện thẳng thắn với Trung, hy vọng hiểu và giải tỏa cho con.
Sang Pháp trước năm 1945, học tập nên người nhưng tấm lòng vẫn canh cánh hướng về quê hương, giáo sư Vĩnh Chương là 1 nhân vật nồng cốt của hội Việt kiều yêu nước tại Pháp trước 1975, còn là cơ sở cho 1 số hoạt động của Nhà nước VN trong thời gian đàm phán Hiệp định Paris 1972. Sau 1975, hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng và Nhà nước về việc các trí thức đem chất xám về xây dựng quê hương. Hai ông bà đã đem cậu con trai út về nước, và đã được Nhà nước trọng dụng, bố trí vào các vị trí công việc quan trọng.
Các con lớn đều đã lập gia đình và đang làm việc sinh sống ở nước ngoài, chỉ còn lại duy nhất cậu con trai út cùng về Việt Nam, thế nhưng 2 vợ chồng giáo sư Vĩnh Chương rất nghiêm khắc trong giáo dục con, và cũng cưng Trung như trứng mỏng. Ngoài công việc ở cơ quan, Trung không hề phải mó tay vào bất cứ việc gì ở gia đình vì đã có người giúp việc. Trung còn được chu cấp đầy đủ vật chất, tiền bạc. Hai ông bà có thu nhập rất khá vì là những trí thức lớn, có tên tuổi của thành phố và Trung ương.
Đẹp trai, con nhà khá giả, gia đình gia thế, học hành giỏi, Trung là niềm ước mơ của nhiều cô gái. Không thiếu gì cô yêu thầm, thế nhưng ngay từ hồi học cấp 3, Trung luôn tỏ ra mình là 1 người đàn ông đàng hoàng, đứng đắn. Ông bà giáo sư rất tự hào về con và quan niệm của ông bà chuyện trai gái là đương nhiên, nhưng đến 30 hãy lập gia đình, sớm quá chỉ khổ. Tuy vậy, bà giáo sư cũng hơi lo lo theo kiểu đàn bà. Chưa bao giờ vợ chồng bà được Trung dẫn 1 cô bạn gái về nhà giới thiệu, 23 tuổi rồi còn gì, hay nó kén quá. Giáo sư Chương chỉ cười khi nghe vợ phàn nàn.
**************
Tiếp Việt trong căn nhà nhỏ, đồ đạc bề bộn, bừa bãi, sách báo nằm ngổn ngang khắp nhà. Bác sĩ Minh Sơn, chuyên viên tư vấn tâm lý của tổng đài 133 đứng dậy siết chặt tay Việt và phân bua.
- Anh thông cảm, lộn xộn quá.
Đã từng trong cảnh đàn ông sống độc thân nên Việt rất dễ thông cảm điều này. Và anh bật cười.
- Hình như nhà này thiếu bàn tay phụ nữ ?
Bác sĩ Sơn không trả lời ngay, thân mật mời Việt ngồi xuống, ông châm bình trà và nói.
- Vợ tôi mất cách đây 2 năm, con gái lớn của tôi từ ngày đi lấy chồng thì nhà này chỉ còn 2 bố con, đều là đàn ông nên mới vậy.
Việt xin lỗi bác sĩ và tự trách lời hớ hênh của mình. Bác sĩ Minh Sơn có tướng người mập mạp và khuôn mặt tròn trĩnh phúc hậu. Mái tóc rủ xuống trán bạc hơn nửa cho thấy ông ta đã ngoài 50, ông mỉm cười và hỏi:
- Nào nhà báo cần phỏng vấn điều gì ?
Khi nghe Việt trình bày, bác sĩ gật gù:
- Tôi sẵn sàng, anh cứ đặt các câu hỏi tùy ý
- Đối với Đồng tình luyến ái, từ thời điểm nào nó được ghi nhận cụ thể về mặt luật pháp ? Tôi muốn hỏi về phía nước ngoài thưa bác sĩ, chứ VN chúng ta chắc rằng chưa có rồi.
- Rất khó - Vị bác sĩ nói - Thôi được, chúng ta bắt đầu từ cuốn "Luận về tội kê dâm" của cha linh mục Sinistrati d'Ameno, được xuất bản giữa thế kỷ 18. Và theo nhà bác học thầy tu này, trong thế kỷ của ông đang sống thì tội kê giao từ việc gọi là 1 tật xấu tức tội lỗi đáng kinh tởm, nằm trong danh sách những tội nghiêm trọng như tội dâm đãng, ngoại tình, bắt cóc, loạn luân... và là những tội mà chỉ có Đức Giáo Hoàng hoặc Giám mục mới được miễn tội. Thế nhưng sau đó lại được chuyển sang thành "tật xấu đẹp đẽ", chỉ những nhà quý tộc, những chàng thanh niên đẹp trai mới mắc phải và trở thành mốt thời thượng. Đã có những cuộc tranh cãi gay gắt giữa các nhà triết học, tôn giáo, luật học, đạo đức về vấn đề này. Và riêng các nhà văn, triết học nổi tiếng của Pháp như Rousseau, Voltaire, Đierot, Condorcet không dấu được sự ghê tởm với Đồng tình luyến ái nhưng cũng giành cho nó thái độ ôn hòa, thông cảm. Và trong các bộ luật hình sự Pháp năm 1791, 1810, 1832 không xác lập tội danh Đồng tình luyến ái nữa, chỉ trừ việc lợi dụng tình dục đối với trẻ em. Như vậy, có thể nói về mặt luật pháp, nước Pháp là nước đi đầu trong việc luật hóa vấn đề này, đưa nó ra ngoài phạm vi điều chỉnh của luật pháp như 1 "tội danh" cụ thể và chuyể nó sang lĩnh vực của các nhà tâm lý và y học, mặc dù đã có những sự phản ứng, gây sức ép của các nhà tôn giáo và đạo đức.
Bác sĩ Sơn chồm lên giá sách để sát tường, lấy xuống 1 cuốn sách dày, phủ bụi và đưa cho Việt để minh chứng. Liếc nhìn hàng chữ Pháp ở bìa, Việt xin lỗi vì anh không biết tiếng Pháp.
Thấy vậy, bác sĩ nói tiếp:
- Năm 1869, bác sĩ Benkert người Hungari đã sáng tạo ra thuật ngữ Đồng tình luyến ái, và sang đến năm 1970 của thế kỷ này người ta dùng từ Gay để chỉ vào những kẻ sinh hoạt đồng dục tính. Thế nhưng khắp Châu Âu thời bấy giờ người ta vẫn giữ thái độ thù ghét, sợ hãi và thậm chí là đàn áp, truy bức những người Đồng tình luyến ái "giống người đáng nguyền rủa, phản bội đối với lý tưởng nam", thái độ chống đối này được gắn với việc bảo vệ giống nòi, bảo vệ người đàn ông và bảo vệ sự lớn mạnh của đế chế, của quốc gia. Hình như đấy là số phận của những người Đồng tình luyến ái trong bất kỳ thời đại nào, ở bất cứ đâu. Các thế kỷ trước thì người ta xử dụng cảnh sát, quan tòa, nhà tù để đối nghịch với người Đồng tình luyến ái, còn ngày nay người ta xua đuổi, né tránh, khinh bỉ người Đồng tình luyến ái. Vấn đề này nó còn thể hiện tâm lý sợ hãi, co cụm của người đàn ông trước 1 người Đồng tình luyến ái, vì ai cũng có cảm giác trong bản thân mình có 1 chút gì đó Đồng tình luyến ái và họ cố giết đi cảm giác ấy bằng thái độ căm thù trút lên người Đồng tình luyến ái.
Nhìn bác sĩ Minh Sơn cao giọng diễn thuyết, 2 tay ông vung vẫy và quay tròn thân hình mập mạp của mình, Việt không nén được cười. Vị bác sĩ thở hổn hển, lấy khăn lau mặt và cởi cặp kính cận ra, Việt vội đẩy đến bên ông 1 ly nước lọc và hỏi:
- Thưa bác sĩ vậy những người pêđê...
- Sai, sai đừng nói vậy... Bác sĩ Sơn ngắt lời - Pêđê thực ra là 1 cách gọi dân dã của mọi người hiện nay mà đã trở thành thông dụng. Đây là do tiếng Pháp pédé, dạng tắt của pédéraste, là 1 danh từ gồm 2 từ căn gốc Hy Lạp: péd - paidos = trẻ con, và éraste - eratês = si mê. Vậy pédéraste nghĩa là người si mê trẻ con, cũng có thể hiểu là người thích quan hệ với trẻ con. Cho nên ở đây cũng phải phân biệt kỹ 1 khía cạnh khác của cách xưng hô này. Nếu là 1 kẻ pédé tức si mê hay thích quan hệ với trẻ con, thì dứt khoát là luật pháp ngăn cấm và xử phạt theo luật, vấn đề này được thống nhất từ Đông sang Tây và nó cũng là đối tượng của y học. Thế nhưng pédé trong tiếng Pháp không có nghĩa là kẻ bán nam bán nữ, hay lại cái như chúng ta vẫn dùng hiện nay. Do hiện nay chúng ta đã quen gọi đối với những người như vậy, nam gọi là pêđê, nữ là Omoi. Tôi thống hất với anh chúng ta cứ gọi theo kiểu thường hiện nay là pêđê, chứ thực ra gọi là Gay thì đúng hơn. Và đối tượng này tức là những kẻ Đồng tình luyến ái nam hoặc nữ, nhìn chung luật pháp chưa có điều luật cụ thể ngăn cấm kiểu sinh hoạt tình dục này, trừ với trẻ em vị thành niên, và nó cũng đang được tranh luận xem có là đối tượng của y học không.