Darling, Chúng Ta Ly Hôn Nhé - Chương 64

CHƯƠNG 64

1.

Lúc Trương Hoa bước vào, bốn người họ vừa đang ăn đồ
nướng vừa uống bia. Đổng Mộng Mộng nhìn thấy Trương Hoa vào liền vội vàng đứng
dậy: “Thầy Trương, mau qua đây ngồi!”, rồi gọi phục vụ mang thêm cái bát với
đôi đũa.

Trương Hoa ngồi xuống rồi, nhìn thấy mặt Trần Dĩnh hơi đỏ
liền nhíu mày chưa bao giờ uống bia, sao tự nhiên hôm nay lại uống thế?”

Trần Dĩnh cười bảo: “Chẳng còn cách nào khác, mấy con
ranh này cứ ép em uống, nhưng uống cũng chưa nhiều!”

Tiểu Lộ nói: “Thầy Trương quản lý nghiêm thế, xem ra chị
dâu ở nhà phải chịu đàn áp suốt thôi!”

Tiểu Nhã ngồi bên cũng hùa vào: “Đúng đấy, người ta nói:
Có áp bức sẽ có phản kháng. Chị dâu, đừng sợ thầy Trương, chúng ta uống thêm
đi!”

Đổng Mộng Mộng cười mắng Tiểu Nhã: “Nói bậy gì thế hả?
Lại còn lôi cả áp bức với phản kháng ra đây nữa!” Tiểu Lộ cười: “Chị dâu không
uống cũng được! Nhưng thầy Trương phải làm hai việc!”

Trương Hoa hỏi: “Sao lại ra điều kiện với tôi thế?”

Tiểu Lộ cười: “Vốn dĩ hôm nay là chúng em mời chị dâu ăn
cơm, nếu thầy Trương đã đến, vậy xin hãy thanh toán giúp bọn làm thuê chúng em
vậy!”

Trương Hoa hỏi: “Điều kiện là thế này á?”

Tiểu Lộ nói: “Còn nữa, đó là mời rượu cả ba bọn em, chỉ
có điều thầy phải uống gấp đôi!”, sau đó cô nhìn sang Đổng Mộng Mộng và Tiểu
Nhã nói: “Thực ra bọn em cũng vất vả lắm, thầy Trương có mời bọn em cũng là
điều nên làm mà! Có đúng không?”

Tiểu Nhã vội vàng hưởng ứng: “Đúng thế, nên thay chị dâu
mời bọn em!”, lúc này Trương Hoa mới biết hai cô này không phải dễ đối phó, hơn
nữa anh trước nay cũng rất ít khi đùa với con gái, nên không biết cách đối phó
với họ.

Trần Dĩnh liền nói: “Không được, lát nữa anh ấy còn phải
lái xe, không được uống!”

Trương Hoa gạt đi: “Không sao đâu, đã đến đây rồi thì
phải uống với các em một chút!”

Tiểu Lộ nói: “Đúng là thầy giáo có khác, quả không tầm
thường!”

2.

Ăn xong đi ra, Trần Dĩnh nói: “Đừng lái xe về nữa, chúng
ta bắt taxi đi!”

Trương Hoa nói: “Không sao đâu!”, sau đó nói người kia:
“Lên xe đi, anh chở bọn em về!”

Tiểu Lộ lập tức ngồi vào xe nói: “Bọn em tin tưởng thầy
Trương!”

Thấy ba người bọn họ đều vào trong xe, Trần Dĩnh chẳng
còn cách nào khác phải vào xe theo. Đưa ba bọn họ về chỗ trọ rồi, trên đường về
nhà, Trần Dĩnh nói: “Anh thường xuyên lái xe sau khi uống rượu bia ư?”

Trương Hoa đáp: “Cũng không thường xuyên, thỉnh thoảng
tiếp khách cũng phải thế, chẳng còn cách nào khác!”

“Sau này đừng như thế, em thực sự rất lo!”

Tắm xong lên giường, Trương Hoa nhìn mặt Trần Dĩnh vẫn đỏ
liền hỏi: “Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu hả? Sao đến giờ mà mặt vẫn còn đỏ thế
kia?”

Trần Dĩnh nói: “Em uống không nhiều, chắc tại không biết
uống nên mới như thế!”

Trương Hoa nằm xuống giường, đột nhiên nói: “Đừng có học
thói hư của họ là được!”

Trần Dĩnh nằm sát lại gần, nói: “Sao anh lại nói như thế,
chẳng lẽ họ lại hư hỏng ư?”

“Anh làm kinh doanh lâu như thế, biết rất nhiều cô gái
biết uống rượu bia, hơn nữa cuộc sống về đêm vô cùng phong phú!”

Trần Dĩnh dựa vào người Trương Hoa, sau đó ngẩng đầu lên
nhìn anh hỏi: “Chẳng lẽ anh thường xuyên đi uống với những cô gái ấy?”

Trương Hoa nói: “Không, chỉ biết mà thôi!”

“Thế làm sao anh biết cuộc sống về đêm của họ rất phong
phú?”

Trương Hoa biết nói ra câu này là tự kéo mình vào rắc
rối, liền nói: “Đâu phải cứ phải đi cùng họ mới biết?”

“Thôi được rồi, em tin những gì anh nói!”

Trương Hoa nói xong cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao mình
phải giải thích những chuyện này với Trần Dĩnh? Tại sao phải sợ cô ấy hiểu lầm?

Trần Dĩnh lại ôm lấy Trương Hoa, sau đó nói: “Anh nói
xem, em uống rượu xong trông có xinh không?

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, nói: “Xem ra kể từ sau khi mở
cửa hàng, em quả nhiên đã thay đổi!”

“Như thế không tốt à?”

“Anh chỉ thấy không quen thôi!”

Ngày hôm sau, Trương Hoa có buổi đào tạo ở trong thành
phố. Sau buổi đào tạo, vẫn có rất nhiều cô gái mua sách đến xin chữ ký của
Trương Hoa. Trương Hoa vừa cảm thấy bất lực lại vừa cảm thấy khó chịu với những
việc này.

Trương Hoa đang ngồi cắm cúi kí tên thì đột nhiên có một
giọng nói quen thuộc vang lên: “Giúp em kí tên với!”, ngẩng đầu lên thì nhìn
thấy Trần Dĩnh. Trương Hoa nhìn quanh, sau đó cố đè chặt giọng xuống, nói: “Sao
em lại đến đây?”

Trần Dĩnh cười đáp: “Đến nghe giảng!”

Phía sau có người hối thúc: “Kí tên xong chưa?”

Trương Hoa nói: “Em đứng sang một bên chờ anh!”

Trương Hoa xong việc liền ra chỗ Trần Dĩnh đứng chờ: “Em
ra ngoài trước đợi anh, anh nói với bọn họ vài câu rồi sẽ ran gay!”

Trần Dĩnh hỏi: “Tại sao phải ra ngoài trước? Em muốn cùng
ra với anh!”

Trương Hoa thấy Trần Dĩnh như vậy cũng chẳng còn cách nào
khác, liền nói với các nhân viên khác: “Tôi có việc phải đi trước đây, phiền
mọi người ở lại dọn dẹp nhé!”, sau đó dẫn Trần Dĩnh ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, Trương Hoa rất lo một việc, đó là sợ Cổ
Vân Vân đang đợi anh ở ngoài. Ra đến bên ngoài, cuối cùng cũng thở phào, Cổ Vân
Vân không có ở đây.

Trương Hoa nói: “Em đợi anh một lát, anh đi lấy xe!”

Trương Hoa vừa ngồi vào xe thì Cổ Vân Vân gọi điện đến,
bảo hôm nay cô đi cùng Kỉ Oanh, bảo Trương Hoa tối nay cùng đi, cô sẽ gọi thêm
Lí Dương Uy cùng đi ăn. Sau đó nói: “Cuối cùng thì Kỉ Oanh và Dương Uy đã quyết
định mùa xuân năm nay sẽ cưới!”

Lúc này Trương Hoa mới sực nhớ ra lâu lắm rồi không liên
lạc gì với Lí Dương Uy, hình như là kể từ sau khi anh làm giáo viên hướng dẫn
đã mất liên lạc với rất nhiều bạn bè trước đây, cũng không hiểu là anh không
liên lạc với họ hay là họ không liên lạc với anh nữa.

Cổ Vân Vân thúc giục trong điện thoại: “Mau nói đi chứ!
Cậu nói xem tối nay ăn ở đâu nào?”. Trương Hoa nói: “Tối nay tôi không có thời
gian đi ăn đâu, bên này vẫn còn nhiều việc phải làm!”

4.

Nhìn thấy Trần Dĩnh vào xe, Trương Hoa liền nói: “Em có
quay lại cửa hàng không? Nếu không chúng ta về nhà luôn!”

Trần Dĩnh nói: “Không về cửa hàng, cũng không về nhà!”

Trương Hoa liền hỏi: “Có chuyện gì khác sao?”

“Chẳng có chuyện gì khác cả, em chỉ muốn đi ra ngoài ăn
với anh thôi! Em đã chọn địa điểm rồi, anh cứ đi theo là ok!”

Trên đường đi, Trần Dĩnh hào hứng nói: “Em chưa bao giờ
nhìn thấy anh trên bục giảng, cuối cùng thì cũng được nhìn thấy rồi. Không ngờ
lúc ở trên bục giảng anh lại nhiệt tình như thế, hơn nữa…” Trần Dĩnh dừng lại
một lát rồi nói tiếp: “Cực kì đẹp trai!”

Trương Hoa và Trần Dĩnh vừa bước vào nhà hàng, anh biết
ngay nhà hàng này chuyên phục vụ các cặp tình nhân, cách bài trí vô cùng lãng
mạn. Trương Hoa đưa mắt nhìn quanh, Trần Dĩnh kéo tay anh nói: “Đừng nhìn nữa,
mau vào đi!”

Gọi món xong, Trần Dĩnh nói: “Thế nào? Địa điểm em chọn
cũng không tồi chứ hả?”

Trương Hoa gật gù: “Anh thấy là mấy bé con ở cửa hàng em
chọn thì có!”

Trần Dĩnh vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Trương Hoa liền nói: “Dù gì anh cũng ở với em bao nhiêu
lâu, còn không biết cái gu của em sao?”

Trần Dĩnh tỏ vẻ không vui: “Chê gu của em tồi chứ gì?”

“Đây không phải vấn đề tồi hay không, chỉ là hứng thú có
sự khác biệt, người như anh thường không thích những nơi thế này!”

“Đúng thế, em cũng không thích những nơi như thế này, hơn
nữa cũng không biết rõi này nên lúc sáng đã lén đến đây xem trước, sợ tối nay
đến lại mất mặt!”

Trương Hoa liền đứng dậy nói: “Vậy chúng ta đổi sang nơi
khác đi!”

Trần Dĩnh nói: “Đã đến đây rồi còn đi đâu nữa, cứ coi như
để trải nghiệm một môi trường mới đi!”

Không khí mới mẻ này đúng là mang đến cho hai người cảm
giác khác lạ, đặc biệt là khi xung quanh có rất nhiều các cặp tình nhân đang đi
qua đi lại. Trần Dĩnh khẽ trả lời nói: “Đột nhiên em cảm thấy chúng ta hoàn
toàn chưa từng có giai đoạn tìm hiểu và hẹn hò với nhau!”

Trương Hoa không nói gì nhưng anh hiểu hết ý Trần Dĩnh
muốn nói.

5.

Hai người ăn cơm xong đi ra khỏi cửa hàng, Trần Dĩnh nhìn
đồng hồ rồi nói: “Em chẳng muốn về nhà sớm chút nào!”

Trương Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lên xe đi! Anh dẫn
em tới một nơi!” Trần Dĩnh nhìn ra ngoài cửa kính, hỏi: “Anh định về nhà bố mẹ
đấy à?”

Trương Hoa liền nói: “Không, đến nơi em sẽ biết!”

Trương Hoa đỗ xe lại, sau đó tắt đèn xe. Trần Dĩnh nhìn
bốn bề tối đen cảm thấy hơi sờ sợ, liền hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trương Hoa xuống xe trước, sau đó qua mở cửa xe cho Trần
Dĩnh, nói: “Em xuống đây đi!”

Trần Dĩnh xuống xe rồi cứ bám chặt tay Trương Hoa, vừa đi
vừa nói: “Tối thế này, rốt cuộc là nơi nào thế? Hay là về đi, em sợ lắm!”

Trương Hoa liền bật đèn xe lên. Qua ánh đèn xe, Trần Dĩnh
nhìn thấy trước măt là một khoảng đất trồng rau, nhìn tiếp ra xa thấy thấp
thoáng một cánh đồng lớn cùng một vài hộ dân, còn có cả những dãy núi nhấp nhô.

Trương Hoa ngồi xuống, Trần Dĩnh cũng đành ngồi xuống với
anh, chẳng buồn để ý xem có bẩn hay không nữa. Trương Hoa châm một điếu thuốc,
sau đó nói: “Hồi còn học cấp hai, anh cùng với mấy thằng bạn thường xuyên đến
đây!”

Trần Dĩnh liền hỏi: “Bọn anh không sợ

Trương Hoa nói: “Lúc ấy cảm thấy rất kích thích, làm gì
biết sợ!”

“Bọn anh đến đây làm gì?”

“Đến ăn trộm rau, sau đó mang về trường dùng bếp điện nấu
ăn!”

“Hóa ra anh cũng làm cả những chuyện này cơ à?”

Trương Hoa nói: “Giờ nghĩ lại thấy rau ấy nấu thật khó
ăn, nhưng lúc ấy bọn anh cứ tranh nhau ăn, cảm thấy rất ngon miệng, cũng rất
thú vị! Giờ nghĩ lại thấy có lỗi với những người nông dân đó quá!”

Trần Dĩnh dựa vào người Trương Hoa, sau đó nói: “Bọn họ
sẽ tha thứ cho các anh thôi, dù sao lúc ấy bọn anh còn nhỏ mà!”

Trần Dĩnh dựa vào người Trương Hoa, tưởng tượng lại cảnh
bọn Trương Hoa đi ăn trộm rau, dần dần bỗng thấy bớt sợ hơn.

Trần Dĩnh thốt lên: “Yên tĩnh quá, cảm giác như chỉ còn
hai chúng ta vậy! Sau này già rồi em cũng muốn sống ở một nơi như thế này, có
thể sống một cuộc sống bình dị!”

6.

Hai người ngồi trên bãi cỏ rất lâu mới quay về thành phố.
Xe vừa vào thành phố, Trần Dĩnh đã nói: “Chỉ cách nhau có một quãng đường chẳng
xa, thế mà cảm giác hoàn toàn khác biệt!”

Trương Hoa nói: “Thực ra cuộc đời người cũng như vậy, có
phồn hoa, có yên tĩnh, trong sự phồn hoa sẽ mất đi rất nhiều sự yên tĩnh, nhưng
trong sự yên tĩnh lại sẽ nhớ nhung sự phồn hoa”

“Chẳng nhẽ không thể lựa chọn cả hai sao?”

“Đây chính là ‘cá’ và ‘bàn tay gấu’”

(Trung Quốc có câu tục ngữ: Không thể có cả “cá” và “bàn
tay gấu”. Tức là chỉ có thể lựa chọn một trong hai mà thôi!)

Trần Dĩnh gật gù: “Cũng phải, khi người ta đạt được một
cái gì đó, cùng lúc người ta cũng mất đi một cái gì khác, cũng giống như em
hiện giờ, mặc dù làm ăn tương đối tốt, nhưng lại mất đi rất nhiều thời gian cho
con!

Trương Hoa nói: “Từ khi nào em trở nên nhanh chóng nhận
thức vấn đề thế?”

Trần Dĩnh bùi ngùi: “Nhận thức được thì có tác dụng gì,
chẳng phải vẫn bất lực hay sao? Anh luôn đi đào tạo người khác, nói cho người
ta rất nhiều đạo lý, nhưng bản thân anh có thể nhảy ra khỏi những vấn đề đạo lý
ấy không?”

Trương Hoa vừa lái xe vừa liếc Trần Dĩnh, sau đó nói:
“Xem ra anh quả thực phải nhìn nhận lại em!”

Trần Dĩnh liền mỉm cười: “Em chỉ nói bừa thôi, chẳng phải
anh vẫn nói em ngốc sao, cứ coi đó là mấy lời ngốc nghếch đi!”

Trương Hoa nói: “Dám thừa nhận mình là ngốc chính là
thông minh đấy! Đáng tiếc là rất nhiều người không chịu thừa nhận mình ngốc!”

“Nói thế nào thì nói em vẫn thích anh coi em là ngốc!”

Về đến nhà, chị Trương đang bế Tỉnh Tỉnh đợi hai người.
Trần Dĩnh nói: “Chị Trương còn chưa ngủ à? Sau này nếu bọn em về muộn chị cứ
ngủ trước đi nhé!”

Chị Trương cười nói: “Không sao, thực ra tôi cũng không
ngủ được!”

Trần Dĩnh liền dặn: “Thế thì chị đợi một lát, đợi em tắm
xong em sẽ bế Tỉnh Tỉnh sang ngủ cùng với bọn em!”

 

 

Báo cáo nội dung xấu