Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 04 - 05 - 06
Chương
4. Hóa ra yêu một người không chỉ có hạnh phúc, mà còn có cả đau buồn, đau đến
mức cô muốn òa khóc.
Tô Cẩn theo sau Nhan Bác vào phòng tự học anh đang
ngồi. Thì ra anh ngồi ở phòng 306, còn cô chọn phòng 301. Cùng trên một tầng,
nhưng một phòng ở cuối dãy hướng đông, còn một phòng cuối dãy hướng tây, ở giữa
là hành lang, cứ như ở hai đầu dải Ngân Hà, không thể trông thấy nhau vậy.
Cảm giác này khiến Tô Cẩn đột nhiên thấy sợ hãi, cô
vô thức với tay kéo ống tay áo Nhan Bác. Anh quay đầu lại, nghi hoặc liếc nhìn
cô, ánh mắt cô lúc này tựa như được bao phủ bởi một làn sương mỏng.
Tô Cẩn thấy lông mày anh nhíu lại, nhận ra hành động
của mình như vậy là quá thân mật, bối rối bỏ tay xuống, hậm hực nói: “Cảm ơn
anh!”
Nhan Bác quay người, vừa thu dọn sách vở trên bàn
vừa nói: “Ngày mai em phải thi đúng không? Giờ rất khó tìm được chỗ trống, ngồi
tạm đây học đi.”
Tô Cẩn đang cúi đầu nghe thấy vậy lập tức ngẩng lên,
hỏi: “Sao anh biết ngày mai em phải thi?”
Cô tập trung chờ đợi Nhan Bác, nhưng anh không trả
lời cô ngay. Anh thu hết sách, cầm trên tay rồi nói với Tô Cẩn: “Em ngồi học
tốt nhé!”
“Thế còn anh?”
“Anh ngồi đâu chẳng được, cùng
lắm thì về ký túc.” Nhan Bác có chút nôn nóng, không hiểu cô hỏi gì mà nhiều
thế.
Đang định đi thì bị cô kéo tay áo khiến Nhan Bác có
chút tức giận. Anh và cô chẳng qua chỉ gặp mặt có hai lần, cô sao có thể tùy
tiện lôi lôi kéo kéo anh như thế? Hay là cô đối với người con trai nào cũng thế
cả?
Tô Cẩn có vô tư đến mấy thì cũng nhận ra anh đang
nổi nóng, cô cố gắng giữ cho khuôn mặt tươi cười, nói: “Hay là cùng học đi!” Sợ
anh từ chối, cô lập tức ngồi lui vào bên trong, ngước lên nói thêm một câu: “Em
hứa sẽ không làm phiền anh!” Nói xong, cô ngoan ngoãn cầm sách lên đọc, không
nhìn anh nữa.
Nhan Bác cũng biết, ở ký túc thì không thể học nổi,
nhất là khu ký túc nam, không lúc nào có không khí học tập, ngay cả khi thi cử
cũng vẫn đánh bài và chơi điện tử. Nếu ở ký túc mà học được thì anh đã không
phải đi chỗ khác. Nhan Bác lưỡng lự, hay là để sách xuống, ngồi cạnh cô ấy học
vậy.
Ngồi một lúc không thấy động tĩnh gì, Tô Cẩn lấy hết
can đảm ngước lên nhìn anh. Nhan Bác đang chăm chú đọc sách, dáng vẻ như chàng
thư sinh trong tranh vậy. Tim cô đập thình thịch, đây là lần đầu tiên anh ngồi
gần cô đến vậy, chỉ cần tay trái cô dịch nhẹ sang trái một chút là có thể chạm
vào tay phải của anh rồi.
Trống ngực đập liên hồi khiến cô phải từ từ trấn an.
Thì ra yêu một người lại kỳ diệu như vậy sao?!
Cô rõ ràng không biết gì về anh, nhưng anh dường như
đã chiếm trọn tâm trí cô, khiến cô hoang mang, lo sợ, khiến trái tim cô đập
nhanh hơn... Mỗi lần gặp anh, mỗi giây trôi qua, cô đều thấy mình yêu anh nhiều
hơn.
Tô Cẩn tự hào về bản thân mình. Bạn bè ở ký túc đều
nói con gái cần phải làm cao, có yêu người ta thì cũng giả vờ như không để ý,
phải đợi người ta theo đuổi mình.
Tô Cẩn không hiểu nổi, thích một người cớ sao phải
che giấu? Bày tỏ tình cảm với người ta, sao phải xấu hổ? Nếu không nói người
mình yêu chính là anh ấy thì sao anh ấy biết được trên thế gian này có một
người yêu mình đến thế? Và không biết thì sao anh ấy có thể yêu bạn được? Vậy
chẳng phải anh ấy có thể sẽ đánh mất một người đã yêu mình nhất trên đời sao?
Nhan Bác nghiêng đầu nhìn sang, thấy hai má Tô Cẩn
ửng hồng rất đáng yêu, cô ở gần trong gang tấc, cả người như tỏa ra ánh sáng
lung linh, huyền diệu, vầng trán thuần khiết khiến người khác không thể không
nhìn.
Anh không hiểu, tại sao một cô gái trông yếu đuối
đến vậy lại có thể làm những việc khiến anh không thể ngờ được. Không biết cô
dũng cảm hay liều lĩnh nữa. Cô dám công khai bày tỏ suy nghĩ của mình, dám đứng
trước mặt giáo sư và sinh viên bày tỏ tình cảm với anh, còn để lại số điện
thoại nữa. Bây giờ, cô lại khiêu khích anh!
Nếu ban nãy không phải đúng lúc anh đi ngang qua thì
cô sẽ ra sao? Bị người ta đánh hay là đánh người ta?
Nhan Bác mỉm cười.
Anh nhìn cô rất lâu, vậy mà cô
không có phản ứng gì. Anh lại cúi xuống, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ về
cô.
Trong khoảnh khắc, cô mới nghi hoặc ngẩng lên, vừa
nhìn thấy anh liền lập tức đỏ mặt.
Nhan Bác lật lật trang sách, nói đùa: “Em có chắc
hôm nay sẽ học xong không? Em ngồi lâu vậy rồi mà hình như chỉ đọc được một
trang.”
Tô Cẩn mặt càng đỏ hơn. Cô không thể thú nhận với
anh là từ nãy đến giờ cô không hề đọc sách mà chỉ nghĩ về anh. Rõ ràng anh ngồi
ngay bên cạnh, nhưng hình như cô vẫn thấy rất nhớ.
Nhan Bác thở dài: “Không hiểu nổi trong đầu em nghĩ
gì nữa!”
“Dù sao cũng đều liên quan đến anh.” Tô Cẩn đang suy
nghĩ mông lung, nhất thời không kịp phản ứng, buột miệng nói.
Nhan Bác ngớ người một lúc rồi mới khẽ ho, nói: “Anh
không quan tâm em đang nghĩ gì, chỉ biết là nếu em không học, ngày mai thi em
chỉ có thể ngồi mà bịa thôi.”
Sau khi được Nhan Bác thức tỉnh, cuối cùng Tô Cẩn
cũng ngồi yên chú tâm học hành.
Biết được anh đang ngồi cạnh mình, cảm nhận được hơi
thở của anh, trái tim cô sau một hồi loạn nhịp, giờ đã dần trở lại bình thường.
Không còn cảm giác nôn nóng, bất an, ngay cả hiệu suất học tập cũng cao trở
lại.
Được một lúc, Nhan Bác lại thấy Tô Cẩn ngồi không
yên, khiến anh không thể tập trung được. Anh quay đầu sang, vẻ mặt khó chịu
hỏi: “Lại sao nữa đây?”
Tô Cẩn ôm bụng, cười đau khổ nói: “Em muốn đi vệ
sinh.” Nói xong, cô liền đẩy anh, lao thẳng ra khỏi lớp.
Nhan Bác nhìn chằm chằm theo bóng cô, vài giây sau
không nhịn được liền cười phá lên.
Thế rồi, hai người cũng yên ổn ngồi học, không có
chuyện gì nữa.
Đến khi gần hết giờ tự học, cô
lao công đi qua nhắc mọi người, Nhan Bác mới hạ bút, quay đầu sang thì thấy Tô
Cẩn không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn ngủ
ngon lành.
Hàng mi dài cong vút, miệng
hơi hé mở, hơi thở đều đều, chắc cô mệt lắm nên mới có thể ngủ ngon lành như
vậy.
Anh lay nhẹ vai cô, cô quay
đầu rồi ngủ tiếp. Nhan Bác không biết làm thế nào, lay thêm lần nữa, lần này cô
tỉnh ngay.
“Gì thế, gì thế, sắp thi rồi à?”
Anh thu dọn sách vở giúp cô, nói: “Ừ, sắp thi rồi, đi
nhanh lên!”
Làn gió mát rượi bên ngoài
khiến Tô Cẩn dần dần tỉnh ngủ.
Hai người đi bên nhau mà không nói câu gì. Trước khi
bước vào ký túc, Tô Cẩn dường như muốn khẳng định điều gì đó, cuối cùng không
nhẫn nại được nữa, liền gọi Nhan Bác đứng lại: “Việc em thích anh, anh đã nghĩ
kỹ chưa?”
Nhan Bác đứng trước Tô Cẩn, có thể nhìn rất rõ ánh
mắt mong đợi, quyết tâm và can đảm của cô. Anh chợt hy vọng, ánh trăng trên cao
không làm hiện rõ ánh mắt thoáng chút bối rối của mình.
Nhan Bác im lặng một lát, nhưng đối với Tô Cẩn,
khoảnh khắc đó như dài hàng thế kỷ.
Tiếng nói của anh chậm rãi, có chút phức tạp.
“Anh không biết là em thích anh ở điểm nào... Thực
tế, chúng ta vẫn chưa hiểu gì về nhau, thậm chí còn là hai kẻ xa lạ...”
“Em có thể giúp anh hiểu em, chỉ cần anh cho em thời
gian.” Tô Cẩn vội nói, giọng run run.
Nhan Bác lùi một bước, dừng lại vài giây rồi nói:
“Nhưng anh có bạn gái rồi.”
Câu nói của anh khiến Tô Cẩn như bừng tỉnh. Cô thích
anh lâu như vậy rồi mà không hề biết anh có bạn gái, cũng không ai nói với cô.
Chỉ có cô thầm yêu anh lâu như vậy trong thế giới riêng của mình..
Giống như giận dỗi, Tô Cẩn bướng bỉnh ngẩng cao đầu,
nói: “Anh nói dối.”
Những giọt nước mắt nơi khóe mi lấp lánh dưới ánh
trăng, nhưng cô tuyệt đối không để chúng rơi xuống.
Nhan Bác cúi đầu chậm rãi nói: “Anh không cần phải
lừa dối em. Anh và cô ấy yêu nhau từ thời trung học, tình cảm rất bền vững...”
“Được rồi, em biết rồi.” Câu sau cùng cô nói rất
nhẹ, rồi quay người, bước đi, nói: “Tạm biệt!”
Cuối cùng thì những giọt nước mắt cũng rơi. Ngày
xưa, bị bố đánh, cô đã khồng hề khóc. Nhận được kết quả thi đại học, cô cũng
không khóc... Cô không nhớ lần cuối cùng mình khóc là lúc nào.
Nhưng giờ cô đang khóc.
Hóa ra yêu một người không chỉ có hạnh phúc, mà còn
cả đau buồn, đau đến mức cô muốn òa khóc.
Chương
5. Quân bài mà anh vẫn chưa mở ra đó, cô sẽ lau nước mắt ngóng chờ.
Tô Cẩn khóc nức nở trong điện thoại, kể cho Lâm Tiêu
nghe, nói hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại. Cô kéo tờ giấy ăn cuối cùng lau
nước mắt, chờ đợi đầu máy bên kia trả lời.
Một phút sau, bên kia đầu dây, một giọng nói rất sắc
vang lên: “Tô Cẩn, cậu cứ bình tĩnh, đừng làm ồn để mình nghĩ cách được
không?!”
Tô Cẩn vo tròn tờ giấy đẫm nước trong tay, dùng hết
sức ném vào sọt rác trước cửa, nhưng tiếc là không trúng, nắm giấy bay vèo vèo
trên không trung rồi rơi xuống mép giường. Tô Cẩn bất giác chau mày, trút giận
vào điện thoại: “Vấn đề không phải ở đấy!”
“Thế rốt cuộc vấn đề là gì?”
“Là mình đang thất tình, buồn muốn chết được đây.”
Tô Cẩn nghĩ đến câu nói của Nhan Bác tối hôm đó, lại đang đau lòng, không nhịn
được liền giậm mạnh chân một cái.
Lâm Tiêu mỉm cười thì thầm: “Cậu như vậy chưa tính
là thất tình được, nhiều nhất cũng chỉ coi là tiệm cận của thất tình thôi.”
Tô Cẩn nghe thấy thế thì tức không nhịn được, nhảy
lên, hét vào điện thoại: “Cái tên Lâm Tiêu đáng ghét kia, chỉ biết chế nhạo
người ta thôi! Cậu có còn là bạn của mình không hả?”
Lâm Tiêu hình dung dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô
mà không nhịn được cười, rồi lập tức làm hòa: “Được rồi, được rồi, không trêu
cậu nữa, được chưa? Mình nói, cậu buồn cái gì, không phải là bị cự tuyệt một
lần rồi sao? Lại không phải là ngày tận thế. Có một cô bạn gái thì có làm sao?
Không cần nói một, chứ mười cô thì mình vẫn tin là cậu sẽ đánh gục họ. Cậu nghe
mình nói...”
Lâm Tiêu thì thầm, còn Tô Cẩn cứ trố mắt nghe, một
lúc sau mới do dự nói: “Như thế không hay cho lắm! Rốt cuộc người ta...”
Chưa nói hết câu, cô đã bị Lâm Tiêu ngắt lời: “Thế
cậu muốn cậu buồn hay người khác buồn? Mình không tin là cậu có thể cho qua
chuyện đó. Trước mắt cậu tạm thời đừng manh động, chuyên tâm vào thi cử đã. Thi
cử thì mình không giúp được gì cho cậu đâu, ngộ nhỡ bố cậu biết được thì biết
ăn nói làm sao? Sắp hết năm học rồi, cậu phải nghĩ cho kỹ! Mình còn phải thi
hai ngày nữa, thi xong mình sẽ qua chỗ cậu ngay, chúng mình sẽ cùng bàn bạc.”
Tắt máy, Tô Cẩn không thấy hoang mang nữa. Lâm Tiêu
nói đúng, Tô Cẩn cô có bao giờ biết sợ. Cũng chỉ là có bạn gái thôi chứ đã kết
hôn đâu, mà ngay cả đã kết hôn thì vẫn còn có thể ly hôn mà!
Từ nhỏ đến giờ, Tô Cẩn thấy Lâm Tiêu nói lúc nào
cũng có lý. Họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Người ta thường nói gần mực thì đen,
gần đèn thì rạng, cái tính cách không sợ sệt của cô chính là bị ảnh hưởng từ
Lâm Tiêu.
Tô Cẩn và Lâm Tiêu là đôi bạn
sống chết có nhau, hai năm trước vẫn còn thường xuyên tâm sự tới thâu đêm. Cho
nên mỗi lần nghĩ đến Lâm Tiêu, cô lại thấy lòng ấm áp hơn.
Hồi Tô Cẩn học lớp một, có hôm sau khi tan học, cô
đứng ở cổng trường thì bị hai nam sinh trung học chặn lại “vòi tiền”. Tất nhiên
cô không đưa cho chúng, giấu cặp sách sau lưng. Lần đầu tiên gặp phải tình huống
này nên cô không khỏi sợ sệt. Không ngờ hai nam sinh đó thấy cô sợ hãi, càng
làm tới, xông vào giật cặp sách của cô. Cô chìa tay ra đòi lại thì bị một tên
đẩy một cái, đứng không vững nên ngã xuống đất.
Lòng bàn tay bị cọ xuống nền gạch đau nhói, nước mắt
muốn trào ra. Vừa lúc ấy, Lâm Tiêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt
bọn chúng, hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu nói: “Các anh làm vậy là mắc tội
chiếm đoạt tài sản của người khác! Bố cô ấy là cục trưởng Cục Công an, sắp đến
đón cô ấy, nếu ông ấy mà nhìn thấy, các anh sẽ phải đi tù!”
“Mày dọa ai thế?” Hai tên kia
nghe xong cũng thấy sợ, loạng choạng lùi hai bước nhưng vẫn cố già mồm.
“Dọa anh đấy!” Lâm Tiêu nói xong, nhân lúc bọn họ
không để ý, liền giật lấy chiếc cặp rồi kéo tay Tô Cẩn chạy.
Chẳng biết bọn chúng có sợ hay không mà không thấy
đuổi theo.
Thời gian đó, bố của Tô Cẩn tất nhiên vẫn chưa làm
cục trưởng Cục Công an, chỉ là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Tô Cẩn từ đó mới ngộ ra rằng, đứng trước một kẻ mạnh
hơn mình thì chỉ còn cách thể hiện mình mạnh mẽ hơn mà thôi. Có câu: Thua người
chứ không thua trận, nghĩa là có chí khí thì sợ gì không thắng. Nếu kẻ địch
biết bạn không sợ, há chẳng phải hắn sẽ không có cơ sở để thắng bạn sao?
Những năm qua, Tô Cẩn cứ thế mà hăm hở thẳng tiến.
Cho đến khi cô gặp Nhan Bác.
Khi bắt đầu, cô vẫn còn tràn đầy khí thế, nhưng chỉ
cô mới biết, cô chẳng qua là “hư trương thanh thế”, là kỹ xảo và bản năng mà
thôi.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là: Ngay từ đầu, cô xuất
hiện như một con chủ bài, dù thua hay không thì quân bài vẫn nằm trong tay cô.
Chỉ vì cô thích anh, còn anh thì chưa.
Bây giờ, anh lại đưa ra thêm một quân bài nữa khiến
lòng cô rối loạn. Cô không biết quân bài đó là to hay nhỏ, tốt hay xấu, có đủ
để thắng quân bài trong tay cô không?
Làm thế nào để thắng trong ván
bài mà mình đang có nhiều bất lợi? Ra sức cứu vãn tình thế rối loạn, chuyển bại
thành thắng, với cô đó là sự khiêu chiến lớn nhất.
Nhưng Tô Cẩn hoàn toàn không sợ, nhất là không sợ
khiêu chiến. Càng khó khăn cô càng phải xông tới.
Quân bài mà anh chưa mở ra đó, cô sẽ lau nước mắt
ngóng chờ.
Chương
6. Chỉ cần anh dần dần đến bên thì dù phải uống thuốc độc, cô cũng sẽ thấy ngọt
như đường.
Nhan Bác thật không ngờ Phương Lạc Dịch sẽ đến tìm anh, trịnh trọng nói lời chia tay như vậy.
Anh ra ga đón cô, nói: “Em hà tất phải đi một
chuyến, nói qua điện thoại cũng được rồi.”
Phương Lạc Dịch vén những sợi tóc mai ra sau tai,
ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười: “Không có bắt đầu thì chí ít cũng nên có kết thúc
như bây giờ.”
Nhan Bác đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong nụ cười và
lời nói của cô. Như có thỏa thuận ngầm, anh nhận lấy chiếc túi từ tay cô, nói:
“Vừa hay mấy hôm nay rỗi rãi, anh đưa em đi loanh quanh nhé?”
Nhan Bác rất yêu Phương Lạc Dịch. Cô thông minh,
lãnh đạm. Trong ba năm cấp ba, chỉ có cô mới gây cho anh sự chú ý. Nhìn thấy
cô, anh như thấy chính mình, lời nói và việc làm đều trở nên giản đơn, không
cần cố sức. Cảm giác ấy khiến anh thật dễ chịu. Vì thế, ở bên cô dường như là
một điều rất tự nhiên. Anh không nhớ ai đã nói lời “yêu” trước, hay không ai
nói ra. Giống như mỗi khi giải những bài toán khó cuối đề thi, chỉ có hai người
họ mới tìm ra lời giải, trong tình yêu, họ cũng như có thỏa thuận ngầm khi nghĩ
mình thật thích hợp với người kia.
Tình cảm của họ luôn bền vững. Họ không bao giờ cãi
cọ, bởi họ quá thông minh, quá tự tin và cũng quá cao ngạo. Những giận hờn khác
trong tình yêu đôi lứa chỉ khiến họ cảm thấy ngớ ngẩn.
Nếu như họ không gặp một nửa thực sự trong vận mệnh
của mình thì có lẽ họ sẽ cứ thế sống bên nhau đến trọn đời.
Khi gọi điện cho Nhan Bác,
Phương Lạc Dịch nói: “Để em suy nghĩ đã”, anh mới thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Anh
vẫn biết, cô không cam tâm, trói buộc nhau chỉ thêm phiền phức.
Tắt điện thoại, anh chợt nghĩ đến Tô Cẩn. Từ hôm đó,
cô không còn tìm đến anh nữa.
Khi bạn quen một người, hình ảnh của người đó sẽ
xuất hiện khắp mọi nơi. Có khi trong nhà ăn, có khi nơi cầu thang, có khi lại
xuất hiện trên một con đường nhỏ, anh lúc nào cũng chỉ có một mình, còn cô luôn
đi cùng một nhóm có ba, năm người, cười nói say mê.
Họ lướt qua nhau, cô sẽ không mặt dạn mày dày kéo áo
anh, cũng không ngẩng lên, đỏ mặt nói với anh: “Em yêu anh”, mà một tiếng chào
cũng không.
Cô đột nhiên dễ dàng từ bỏ anh như thế, cảm giác này
giống như một món đồ rõ ràng bạn không cần nữa, nhưng nó lại rời xa bạn trước.
Vậy nên, Nhan Bác kết luận rằng, Tô Cẩn không có
lòng kiên trì, cả thèm chóng chán, hoàn toàn dễ dàng từ bỏ.
Kỳ thi học kỳ sắp kết thúc, các môn thi của sinh
viên năm ba ít, lại được sắp xếp thi sớm, đúng lúc này Phương Lạc Dịch đến chơi
nên Nhan Bác định đưa cô đi chơi đâu đó hai ngày, rồi cùng nhau về quê.
Họ đã gắn bó với nhau hơn hai năm, vậy mà chưa lần
nào đi chơi vui như thế. Buổi tối trước khi Phương Lạc Dịch về, Nhan Bác đưa cô
đến một nhà hàng nhỏ nhưng nổi tiếng ở gần trường, sinh viên trong trường
thường tụ tập ở đó ăn cơm.
Lời đề nghị này là của Phương Lạc Dịch, cô nói: “Hay
chúng ta cùng đi ăn. Quen nhau lâu rồi mà chẳng có gì thay đổi, em thấy chẳng
giống một đôi đang yêu nhau gì cả.”
Nhan Bác cười, anh và Phương Lạc Dịch mấy hôm nay
thật không giống trước đây, cô thoải mái, có khi còn tỏ vẻ nũng nịu. Lẽ nào đây
mới đúng là con người thật của cô? Xem ra, cô thực sự đã yêu rồi.
Nhan Bác vừa mở cửa nhà hàng thì trông thấy Tô Cẩn.
Cô ngồi giữa nhóm bạn gái, cười lớn vẻ như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời
cự tuyệt của anh, trông cô vẫn tràn đầy sinh khí.
Cảnh tượng đó khiến anh thấy uất ức trong lòng, lập
tức ôm vai Phương Lạc Dịch, cố ý đi qua chỗ bọn họ, nói: “Chúng mình vào trong
ngồi đi.”
Phương Lạc Dịch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, không
hiểu sao tự nhiên anh lại có cử chỉ thân mật như vậy. Cô nhìn ngó xung quanh,
thấy vẻ mặt của một cô gái nhanh chóng trầm xuống, lập tức cũng mỉm cười.
Khuôn mặt Tô Cẩn lúc này như kết lại thành tầng
sương giá. Xem ra anh có bạn gái thật, hơn nữa tình cảm còn rất mặn nồng. Vậy
cô phải làm sao đây?
Lâm Tiêu ngồi cạnh Tô Cẩn cũng thấy được sự thay đổi
này. Một cô bạn tức thì ghé sát tai Lâm Tiêu, nói: “Anh ấy là Nhan Bác đấy.”
Lâm Tiêu, mắt sáng lên, không nghĩ lại trùng hợp như thế. Hôm đầu tiên đến, cô
đã gặp Nhan Bác rồi.
Thật không phải hao tổn công sức. Khuôn mặt Lâm Tiêu
lộ rõ vẻ vui mừng đầy ẩn ý, nhân lúc mọi người không để ý, cô liền đứng lên gọi
lớn: “Anh Nhan Bác, qua đây cùng ngồi đi!”
Nhan Bác lúc này đã cùng Phương Lạc Dịch đi đến bàn
trong cùng, nghe thấy giọng nói lạ gọi mình, anh liền quay đầu lại.
Những người ngồi ở bàn đó đa phần đều là bạn cùng
phòng của Tô Cẩn. Vì quen cô nên anh cũng biết mặt bọn họ. Duy chỉ có người
ngồi bên cạnh Tô Cẩn, cũng cái kiểu có gì nói nấy như cô thì anh chưa từng gặp,
mà cũng không hiểu sao tự nhiên cô ấy lại gọi anh.
Tô Cẩn gượng gạo khẽ kéo tay Lâm Tiêu, cô không kịp
chuẩn bị gì. Hôm nay biết Lâm Tiêu ghé qua, cô mừng quá, đến quần áo cũng không
kịp thay, bộ dạng thế này sao có thể gặp anh được chứ? Lại có cả bạn gái của
anh ở đó nữa.
Lâm Tiêu mặc kệ Tô Cẩn, tỏ vẻ tươi cười nói với bọn
họ: “Dù sao thì cũng quen biết, qua đây cùng ngồi đi!”
Nhan Bác vẫn còn do dự thì Phương Lạc Dịch đã đứng
lên trước, qua đó ngồi vào chỗ ghế trống, rồi quay lại nhìn anh cười vẻ chờ
đợi.
“Vậy thì không khách khí nữa.” Nhan Bác đành phải đi
đến chỗ họ.
Lâm Tiêu nhanh chân nhường chỗ của mình cho Nhan Bác
và chuyển sang chỗ khác, nói: “Anh ngồi đây đi!”
Nhan Bác chau mày, cả bàn chỉ còn mỗi chỗ này trống,
mà mọi người dường như không có ý đứng lên nhường chỗ. Tô Cẩn ngẩng đầu, nhìn
anh cười vô tội.
Cô ấy còn cười được sao? Nhan
Bác thấy cô cười mà muốn nổi khùng, lại nghĩ, anh sợ gì cô chứ, liền ngồi
xuống.
Lâm Tiêu lấy làm vui mừng, gọi phục vụ mang thêm hai
bộ đồ ăn và một vài món nữa.
Phương Lạc Dịch ngồi đối diện với Tô Cẩn, cô nhận
thấy Nhan Bác lúc này không giống với mọi khi, có vẻ hơi tức giận, lại có phần
lo lắng.
Nhan Bác, là vì cô ấy sao? Phương Lạc Dịch cười thầm
trong lòng.
Lâm Tiêu đứng dậy, cầm chai bia rót cho Nhan Bác,
nói: “Em xin tự giới thiệu, em là Lâm Tiêu, cũng giống anh, học khoa Luật, vậy
coi như là đàn em của anh rồi, và là chị em tốt của Tô Cẩn.”
Nhan Bác lịch sự đứng lên, nói: “Phải là mình mời
các bạn mới đúng.”
“Là anh nói đấy nhé, vậy mời anh một cốc, một cốc
đầy đấy.” Lâm Tiêu vừa cười vừa nói.
Nghe thấy thế, mấy cô khác cũng nhao nhao, nói:
“Đúng thế, đúng thế, một cốc đầy đấy.”
Tô Cẩn chẳng hề chú ý đến sự náo nhiệt xung quanh,
cô chỉ quan sát Phương Lạc Dịch.
Cô gái này vóc dáng cân đối, khuôn mặt xinh xắn, kể
cũng phù hợp với Nhan Bác. Người cô ấy toát ra vẻ điềm tĩnh, tự tin, cảm giác
rất quen thuộc.
Cô nghe thấy Nhan Bác thủng thẳng nói: “Được, mình
sẽ uống hết.”
Đúng rồi, chính là cảm giác đó, cảm giác với Nhan
Bác cũng thế, chẳng trách anh lại thích cô ấy.
Tô Cẩn cảm thấy tuyệt vọng, cô thật viển vông khi
nghĩ mình sẽ thắng. So sánh sao đây, khi xét về mọi mặt cô ấy đều hơn cô!
Cô không kìm chế được liền quay sang nhìn Nhan Bác,
giờ mới để ý thấy anh đang bị mọi người bao vây, xem ra bọn họ đang cố tình
chuốc cho anh say. Cô biết, vì cô mà Lâm Tiêu mới làm như thế. Nhan Bác đã hại
cô buồn rầu mất mấy ngày, bây giờ muốn xử phạt anh thì cũng đúng. Nhưng sao cô
lại cảm thấy không đành lòng? Không đành lòng thấy bộ dạng anh vừa chau mày vừa
uống, nhất định là anh không hay uống bia.
Tô Cẩn sốt ruột, cô không thể kiên nhẫn thêm được
nữa. Biết là bạn gái anh còn đó, nào đã đến lượt cô đau lòng, nhưng cô thật sự
không nỡ nhìn thấy anh khổ sở, liền giật lấy cốc bia trên tay anh.
“Em uống giúp anh.”
Tất cả mọi người đều nhìn cô đưa cốc bia lên môi
uống. Lâm Tiêu trừng mắt nhìn, cô mặc kệ. Các bạn cùng phòng nhìn cô bằng ánh
mắt thương hại, cô cũng mặc kệ. Phương Lạc Dịch nhìn cô vẻ dò xét, cô cũng mặc.
Trong mắt cô chỉ có một mình Nhan Bác, chỉ còn lại
một mình anh mà thôi.
Sau khi cô uống hết cốc bia, mọi người yên lặng trở
lại, cùng ngồi xuống, Tô Cẩn cũng từ từ ngồi xuống.
Bố mẹ Tô Cẩn quản cô rất chặt, từ nhỏ tới lớn có thể
nói một giọt rượu cũng không nhấp môi, bản thân cô cũng không biết mình có uống
được không.
Bia vừa đắng vừa chát, chẳng trách Nhan Bác không
thích uống, Tô Cẩn nghĩ bụng.
Lâm Tiêu trước giờ chưa hề nhìn thấy Tô Cẩn uống bia
rượu. Nhan Bác đến, cô cố tình trêu đùa mới tranh thủ nài anh uống vài chai,
nhưng cô không ngờ Tô Cẩn lại đứng ra uống giúp, thậm chí bản thân còn không
biết lấy cương vị gì mà giúp anh nữa.
Đến giờ thì Lâm Tiêu đã tin, nha đầu này thật sự đã
động lòng trước Nhan Bác rồi.
Nhan Bác ngồi bên thấy Tô Cẩn đã bắt đầu ngà ngà
say, ánh mắt mơ màng, hai má ửng đỏ thì lại nhíu mày. Cô rõ ràng không uống
được bia rượu, còn cố tỏ ra mạnh mẽ uống thay anh. Cô gái này tại sao cứ hết
lần này đến lần khác làm những việc khiến anh không thể lý giải?
Nhan Bác cảm thấy bối rối, rót một cốc sữa đưa đến
trước mặt cô, nói: “Uống một chút sẽ đỡ hơn.”
Tô Cẩn lờ mờ liếc nhìn anh, ánh mắt anh thật dịu
dàng. Cô mơ hồ cầm chiếc cốc, ngửa cổ uống hết.
Không biết là cái gì, nó ngòn ngọt, rất đặc rất
ngấy, hương vị hoàn toàn xa lạ với cô.
Vài giây sau, mọi người đều
phản ứng mạnh mẽ, Lâm Tiêu là người đầu tiên xung lên, đạp bàn hét lớn: “Anh
định hại chết cô ấy à? Cô ấy bị dị ứng với sữa, sẽ chết người đấy!”
Nhan Bác choáng váng. Tô Cẩn chỉ mỉm cười, biểu cảm
si mê cực độ.
Chỉ cần anh dần dần đến bên thì dù phải uống thuốc
độc, cô cũng sẽ thấy ngọt như đường.

